Quyển 3 - Chương 6: Tình cảm thiếu nữ đều là thơ
Yêu Dạ
14/10/2014
Tiêu Lãng ngược lại tiêu sái rời đi, lưu lại một đám người ở tầng một đứng ngây người.
Hôm nay tiểu thư Yêu Nguyệt hiến nghệ. Một đám tài tử văn hào, công tử đại gia tộc đã chờ đợi từ rất sớm. Có mấy người từ hai ngày trước đã từ trong Thiên Vũ Thành vội vàng đến đây, chỉ mong có thể nhìn thấy được dung nhan của các nàng, nghe được một khúc nhạc tuyệt thế.
Những người này căn bản chưa từng nghĩ tới mình có thể có cơ hội một mình đi lên tầng hai. Thậm chí cho dù bọn họ chính là hoàng tử Vũ Vương Triều cũng không có tư cách đi lên. Một khi hai vị tiểu thư không gặp, bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện xông lên.
Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn đang khiếp sợ, Tiêu Lãng chỉ dựa vào một bài thơ từ đã lên được tầng hai, Tiêu Lãng lại vừa lên phía trên đã quay xuống, còn vỗ mông rời đi, nói cô nương nơi này không đủ nhiệt tình sao?
Trời ạ...
Ngươi thật sự cho rằng Hải Thiên Các là lầu xanh bán thịt bình thường sao? Bọn họ vừa thấy ngươi tiến vào, lập tức nhào lên trực tiếp làm Quan Âm ngồi trên đài sen sao? Đừng nói tới hai vị tiểu thư kia, chỉ riêng những nữ tử hầu rượu ở tầng một đều bán nghệ không bán thân. Có bản lĩnh khiến các nàng vui vẻ, không cần tiền cũng sẽ lưu ngươi qua đêm. Nhưng nếu các nàng không vui, cho dù ném xuống hơn mười ngàn vạn cũng vô dụng.
Về phần đánh sao? Lấy thế đè người sao?
Hải Thiên Các từ khi thành lập tới nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì nơi này nằm bên trong Thần Hồn Các. Thành chủ Thần Hồn Thành thế hệ này không quản những việc này, phó thành chủ Già Khôn đã từng buông lời, ai dám làm loạn tự gánh lấy hậu quả!
Thành chủ Thần Hồn Thành thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Già Khôn căn bản chính là người phát ngôn của Thần Hồn Thành. Lời hắn nói hiển nhiên có thể có lực lượng nào đó. Ví dụ như khiến Hải Thiên Các này tuyệt đối an toàn.
Đám công tử văn hào rất muốn nhìn vị công tử Cuồng Dã say rượu thanh danh vang dội này làm một tác phẩm tuyệt thế kiểu gì, lại có thể đánh động được hai vị tiểu thư. Đáng tiếc sau khi nàng hầu kia lên lầu hai cũng không xuống. Hai vị tiểu thư cũng không có truyền lời xuống.
Mọi người chờ đợi một hồi, cảm thấy nhàm chán vô vị, mỗi người đều tự rời đi.
Chỉ có điều có thể tưởng tượng được, sau buổi tối hôm nay, danh tiếng của công tử Cuồng Dã nhất định sẽ giống như sao chổi vụt qua, chiếu sáng trên bầu trời đêm của Thần Hồn Thành.
Trên thực tế, Tiêu Lãng trộm bài Thiên oanh vui mừng của Hứa Phỉ? Cưu vũ tế cũng không tính là tác phẩm tuyệt thế, chỉ có thể miễn cưỡng xem như thượng phẩm. So với những bài của Lý Bạch Đỗ Phủ vẫn còn kém xa. Bài này thắng ở chỗ miêu tả chuyện tình yêu của nữ tử thanh lâu.
Vài từ ngữ ngắn ngủi, nhưng lại cho người ta một hình ảnh, một nữ tử thanh lâu đang lặng lặng nằm ở trên lầu các. Ngoài cửa sổ mưa xuân bay bay rơi xuống. Chim ngói đang ở trong mưa xua đuổi cặp đôi của mình. Con mắt của nàng lộ vẻ kinh ngạc nhìn vào không trung bên ngoài và những giọt mưa xuân bay bay. Nàng đang nhớ tới một người. Trong lòng, trong mắt của nàng theo tâm tư bay lượn đang tìm kiếm người kia. Nhưng bởi vì không tìm được, cho nên nàng lặng lẽ than thở.
Nửa câu sau, làm cho người ta cảm giác, dường như nữ tử thanh lâu này sau một giấc ngủ chập chờn tỉnh lại dường như lặng lẽ nói hết với hắn trong giấc mộng, suốt một mùa xuân mặt mộc không trang điểm, tóc không cài trâm, cho thấy tâm tình của nàng cô quạnh không có tâm tình trang điểm. Thứ hai cho thấy trong tim nàng không còn để ý tới việc khác, một lòng mong nhớ hắn.
Tâm tình này chuyên chú chấp nhất tới mức nào? Cho dù bỏ mặc tuổi xuân thanh xuân cũng sẽ không tiếc.
Nữ tử thanh lâu cũng là người. Các nàng bán đi chính là sự tôn nghiêm, tuổi thanh xuân của mình.
Cho dù các nàng được người nâng niu, trong lòng vẫn cảm thấy tự ti. Ở sâu trong tâm hồn các nàng vẫn khát vọng nhận được sự tôn trọng của người khác. Các nàng miễn cưỡng vui cười, có khổ có lệ đều giấu ở trong lòng. Các nàng mong ước có một tình yêu đơn thuần mà tuyệt đẹp, mong chờ trước khi tuổi xuân của mình còn chưa biến mất có thể tìm được một nam nhân thực sự yêu mình.
Nữ tử thanh lâu bình thường không động tình. Nhưng một khi đã động tình lại yêu cực nóng bỏng, yêu thâm trầm, yêu đến chết cũng không thay đổi. Một xuân rửa mặt không cài trâm, bỏ mặc thanh xuân trôi qua!
Cổ ngữ có lời, tình cảm thiếu nữ đều là thơ, tìm cảm thiếu phụ đều ướt át...
Hai vị tiểu thư ở tầng hai của Hải Thiên Các đang ở tuổi dậy thì, chính là tuổi mơ mộng yêu đương.
Tất nhiên bọn họ cũng không phải có lòng muốn thất lễ với Tiêu Lãng và Thiên Tầm. Hai người chỉ chìm đắm trong thi từ này, liên tưởng đến thân thế đáng thương và tương lai mờ mịt của mình, tinh thần có chút hoảng hốt mà thôi. Chờ tới khi hai người giật mình tỉnh lại, Tiêu Lãng đã quay đầu đi, lưu lại hai người nhìn nhau.
Yêu Nguyệt đánh đàn, cúi đầu chớp mi khẽ biểu diễn, Mị Vũ Liên Tinh lại một mình uyển chuyển nhảy múa, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, mèo khen mèo dài đuôi. Hai người vốn chuẩn bị cho Tiêu Lãng xem một khúc nghệ, nhưng giờ phút này lại không có người thưởng thức. Khúc đàn càng có vẻ ai oán. Hình ảnh nhảy múa cũng có chút bi thương.
- Ảnh nhi, dùng thiếp mời của hai người chúng ta đi mời công tử Cuồng Dã sau ba ngày nữa đến đây dự tiệc, chúng ta trực tiếp xin lỗi hắn!
Sau một lúc lâu, Yêu Nguyệt đang đánh đàn đột nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía nàng hầu kia nói. Trên mặt nàng tuy bị tấm lụa mỏng bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được dung mạo tuyệt thế.
Tiểu thư Liên Tinh vẫn đang nhảy múa một mình. Gió biển thổi vào khiến thân thể uyển chuyển của nàng càng lộ rõ từng đường cong tuyệt mỹ.
Công tử Cuồng Dã ngược lại cái gì cũng không biết. Hắn say khướt cùng Thiên Tầm tìm một chiếc xe ngựa đi thẳng đến Phong Vũ Các qua đêm. Dưới ánh mắt vui mừng kinh ngạc của bà chủ và các cô nương, bọn họ lại thô bạo bao hết, sau đó hai người từ chối các cô nương đến thị tẩm cùng, lăn ra ngủ.
Tiêu Lãng dường như không muốn trở về nơi Tiêu Phù Đồ đã để lại cho hắn. Dường như nơi đó sẽ khiến hắn nhớ tới chuyện không vui. Ở trong thanh lâu này, tuy rằng đậm mùi son phấn, khiến hắn có chút không thoải mái, nhưng nơi này có rượu, có vô số mỹ nhân. Nơi này có thể khiến người ta trụy lạc.
Hắn lựa chọn khiến mình trụy lạc, lựa chọn trầm luân, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Ngày thứ hai, Hải Thiên Các phát một thiếp mời, khiến Thần Hồn Thành hoàn toàn bạo động.
Lần đầu tiên hai vị hoa khôi Hải Thiên Các cùng nhau phát thiếp mời, mời công tử Cuồng Dã danh chấn Hải Thiên Các đêm qua.
Mà đêm qua, bài thiên oanh vui mừng do Tiêu Lãng đọc ra, bài Cưu vũ tế đã rất nhanh truyền ra ngoài, khiến không ít người thay đổi sắc mặt, khiến vô số văn hào cảm khái, càng làm cho vô số nữ tử thanh lâu phải âm thầm rơi lệ.
Trong sự đánh giá của người ngoài, đại danh công tử Cuồng Dã xem như đã hoàn toàn vang vọng khắp toàn bộ giới thanh lâu.
Trong Thần Hồn Thành rất coi trọng văn phong. Tài tử đều là những kẻ tự phụ phong lưu. Thanh lâu cũng rất nhiều. Các thanh lâu lớn nhỏ không dưới một trăm nhà.
Nhưng sau khi bài thơ từ này được truyền ra, vô số hoa khôi trong thanh lâu lại cùng một ngày trước sau đều phát thiếp mời, mời Tiêu Lãng tới dự tiệc.
Đương nhiên rất nhiều thanh lâu không khỏi có ý tứ sao chép lẫn nhau, nhưng danh tiếng của công tử Cuồng Dã thật ra đã thực sự khiến rất nhiều nữ tử thanh lâu nhớ kỹ ở trong lòng.
Mà buổi tối ngày hôm sau, sau khi Tiêu Lãng tỉnh ngủ, làm một cử động thô bạo, hắn đã phải đối mặt với một đống lớn thiệp mời. Hắn lại không xem cái nào ném thẳng vào trong lò lửa...
Tiêu Lãng hận nhất là gì? Chính là loại tiệc rượu chó má này! Nhìn thấy một đống thiệp mời lớn như vậy, lấy tâm tính của hắn giờ phút này thích làm gì thì làm, đương nhiên sẽ không để ý tới, tiếp tục cùng Thiên Tầm tiêu dao tự tại trong Phong Vũ Các.
Tin tức sau khi được bà chủ của của Phong Vũ Các cố ý truyền ra, lại khiến cho Thần Hồn Thành chấn động. Thiệp mời của hai vị tiểu thư Yêu Nguyệt Liên Tinh lại bị đốt? Công tử Cuồng Dã này quả nhiên đủ cuồng dã!
- Công tử Cuồng Dã? Khanh khách, lại chơi trò kim thiền thoát xác. Cũng may Phỉ Di ta có một đôi mắt độc!
Trong Thần Hồn Thành, tại tửu lâu Minh Nguyệt Các lớn nhất, vị Phỉ Di thần bí đến từ biển Thần Hồn, giờ phút này trong tay lại có thêm một phần tư liệu dày cộp, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, tới phía sau lưng thiếu nữ áo vàng có dáng lưng khiến người ta động lòng, cười nói:
- Tiểu thư, có đầu mối. Tiêu Lãng không chết. Giờ phút này hắn vẫn ở trong Thần Hồn Thành, hóa thân thành công tử Cuồng Dã. Chỉ cần tìm được hắn, tất nhiên có thể tìm được Đao công tử rồi!
- Công tử Cuồng Dã? Chính là vị công tử bột không ngừng mua say tại thanh lâu kia sao?
Thiếu nữ áo vàng xoay đầu lại, lông mày hơi nhíu lên, sâu trong con mắt loé lên một sự căm ghét, thản nhiên nói:
- Tại sao ca ca lại nhận một người như thế làm ca ca được? Ca ca và tên Tiêu Lãng này cùng sống với nhau nhiều năm như vậy, sẽ không bị hắn bôi xấu chứ?
Hôm nay tiểu thư Yêu Nguyệt hiến nghệ. Một đám tài tử văn hào, công tử đại gia tộc đã chờ đợi từ rất sớm. Có mấy người từ hai ngày trước đã từ trong Thiên Vũ Thành vội vàng đến đây, chỉ mong có thể nhìn thấy được dung nhan của các nàng, nghe được một khúc nhạc tuyệt thế.
Những người này căn bản chưa từng nghĩ tới mình có thể có cơ hội một mình đi lên tầng hai. Thậm chí cho dù bọn họ chính là hoàng tử Vũ Vương Triều cũng không có tư cách đi lên. Một khi hai vị tiểu thư không gặp, bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện xông lên.
Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn đang khiếp sợ, Tiêu Lãng chỉ dựa vào một bài thơ từ đã lên được tầng hai, Tiêu Lãng lại vừa lên phía trên đã quay xuống, còn vỗ mông rời đi, nói cô nương nơi này không đủ nhiệt tình sao?
Trời ạ...
Ngươi thật sự cho rằng Hải Thiên Các là lầu xanh bán thịt bình thường sao? Bọn họ vừa thấy ngươi tiến vào, lập tức nhào lên trực tiếp làm Quan Âm ngồi trên đài sen sao? Đừng nói tới hai vị tiểu thư kia, chỉ riêng những nữ tử hầu rượu ở tầng một đều bán nghệ không bán thân. Có bản lĩnh khiến các nàng vui vẻ, không cần tiền cũng sẽ lưu ngươi qua đêm. Nhưng nếu các nàng không vui, cho dù ném xuống hơn mười ngàn vạn cũng vô dụng.
Về phần đánh sao? Lấy thế đè người sao?
Hải Thiên Các từ khi thành lập tới nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì nơi này nằm bên trong Thần Hồn Các. Thành chủ Thần Hồn Thành thế hệ này không quản những việc này, phó thành chủ Già Khôn đã từng buông lời, ai dám làm loạn tự gánh lấy hậu quả!
Thành chủ Thần Hồn Thành thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Già Khôn căn bản chính là người phát ngôn của Thần Hồn Thành. Lời hắn nói hiển nhiên có thể có lực lượng nào đó. Ví dụ như khiến Hải Thiên Các này tuyệt đối an toàn.
Đám công tử văn hào rất muốn nhìn vị công tử Cuồng Dã say rượu thanh danh vang dội này làm một tác phẩm tuyệt thế kiểu gì, lại có thể đánh động được hai vị tiểu thư. Đáng tiếc sau khi nàng hầu kia lên lầu hai cũng không xuống. Hai vị tiểu thư cũng không có truyền lời xuống.
Mọi người chờ đợi một hồi, cảm thấy nhàm chán vô vị, mỗi người đều tự rời đi.
Chỉ có điều có thể tưởng tượng được, sau buổi tối hôm nay, danh tiếng của công tử Cuồng Dã nhất định sẽ giống như sao chổi vụt qua, chiếu sáng trên bầu trời đêm của Thần Hồn Thành.
Trên thực tế, Tiêu Lãng trộm bài Thiên oanh vui mừng của Hứa Phỉ? Cưu vũ tế cũng không tính là tác phẩm tuyệt thế, chỉ có thể miễn cưỡng xem như thượng phẩm. So với những bài của Lý Bạch Đỗ Phủ vẫn còn kém xa. Bài này thắng ở chỗ miêu tả chuyện tình yêu của nữ tử thanh lâu.
Vài từ ngữ ngắn ngủi, nhưng lại cho người ta một hình ảnh, một nữ tử thanh lâu đang lặng lặng nằm ở trên lầu các. Ngoài cửa sổ mưa xuân bay bay rơi xuống. Chim ngói đang ở trong mưa xua đuổi cặp đôi của mình. Con mắt của nàng lộ vẻ kinh ngạc nhìn vào không trung bên ngoài và những giọt mưa xuân bay bay. Nàng đang nhớ tới một người. Trong lòng, trong mắt của nàng theo tâm tư bay lượn đang tìm kiếm người kia. Nhưng bởi vì không tìm được, cho nên nàng lặng lẽ than thở.
Nửa câu sau, làm cho người ta cảm giác, dường như nữ tử thanh lâu này sau một giấc ngủ chập chờn tỉnh lại dường như lặng lẽ nói hết với hắn trong giấc mộng, suốt một mùa xuân mặt mộc không trang điểm, tóc không cài trâm, cho thấy tâm tình của nàng cô quạnh không có tâm tình trang điểm. Thứ hai cho thấy trong tim nàng không còn để ý tới việc khác, một lòng mong nhớ hắn.
Tâm tình này chuyên chú chấp nhất tới mức nào? Cho dù bỏ mặc tuổi xuân thanh xuân cũng sẽ không tiếc.
Nữ tử thanh lâu cũng là người. Các nàng bán đi chính là sự tôn nghiêm, tuổi thanh xuân của mình.
Cho dù các nàng được người nâng niu, trong lòng vẫn cảm thấy tự ti. Ở sâu trong tâm hồn các nàng vẫn khát vọng nhận được sự tôn trọng của người khác. Các nàng miễn cưỡng vui cười, có khổ có lệ đều giấu ở trong lòng. Các nàng mong ước có một tình yêu đơn thuần mà tuyệt đẹp, mong chờ trước khi tuổi xuân của mình còn chưa biến mất có thể tìm được một nam nhân thực sự yêu mình.
Nữ tử thanh lâu bình thường không động tình. Nhưng một khi đã động tình lại yêu cực nóng bỏng, yêu thâm trầm, yêu đến chết cũng không thay đổi. Một xuân rửa mặt không cài trâm, bỏ mặc thanh xuân trôi qua!
Cổ ngữ có lời, tình cảm thiếu nữ đều là thơ, tìm cảm thiếu phụ đều ướt át...
Hai vị tiểu thư ở tầng hai của Hải Thiên Các đang ở tuổi dậy thì, chính là tuổi mơ mộng yêu đương.
Tất nhiên bọn họ cũng không phải có lòng muốn thất lễ với Tiêu Lãng và Thiên Tầm. Hai người chỉ chìm đắm trong thi từ này, liên tưởng đến thân thế đáng thương và tương lai mờ mịt của mình, tinh thần có chút hoảng hốt mà thôi. Chờ tới khi hai người giật mình tỉnh lại, Tiêu Lãng đã quay đầu đi, lưu lại hai người nhìn nhau.
Yêu Nguyệt đánh đàn, cúi đầu chớp mi khẽ biểu diễn, Mị Vũ Liên Tinh lại một mình uyển chuyển nhảy múa, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, mèo khen mèo dài đuôi. Hai người vốn chuẩn bị cho Tiêu Lãng xem một khúc nghệ, nhưng giờ phút này lại không có người thưởng thức. Khúc đàn càng có vẻ ai oán. Hình ảnh nhảy múa cũng có chút bi thương.
- Ảnh nhi, dùng thiếp mời của hai người chúng ta đi mời công tử Cuồng Dã sau ba ngày nữa đến đây dự tiệc, chúng ta trực tiếp xin lỗi hắn!
Sau một lúc lâu, Yêu Nguyệt đang đánh đàn đột nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía nàng hầu kia nói. Trên mặt nàng tuy bị tấm lụa mỏng bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được dung mạo tuyệt thế.
Tiểu thư Liên Tinh vẫn đang nhảy múa một mình. Gió biển thổi vào khiến thân thể uyển chuyển của nàng càng lộ rõ từng đường cong tuyệt mỹ.
Công tử Cuồng Dã ngược lại cái gì cũng không biết. Hắn say khướt cùng Thiên Tầm tìm một chiếc xe ngựa đi thẳng đến Phong Vũ Các qua đêm. Dưới ánh mắt vui mừng kinh ngạc của bà chủ và các cô nương, bọn họ lại thô bạo bao hết, sau đó hai người từ chối các cô nương đến thị tẩm cùng, lăn ra ngủ.
Tiêu Lãng dường như không muốn trở về nơi Tiêu Phù Đồ đã để lại cho hắn. Dường như nơi đó sẽ khiến hắn nhớ tới chuyện không vui. Ở trong thanh lâu này, tuy rằng đậm mùi son phấn, khiến hắn có chút không thoải mái, nhưng nơi này có rượu, có vô số mỹ nhân. Nơi này có thể khiến người ta trụy lạc.
Hắn lựa chọn khiến mình trụy lạc, lựa chọn trầm luân, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Ngày thứ hai, Hải Thiên Các phát một thiếp mời, khiến Thần Hồn Thành hoàn toàn bạo động.
Lần đầu tiên hai vị hoa khôi Hải Thiên Các cùng nhau phát thiếp mời, mời công tử Cuồng Dã danh chấn Hải Thiên Các đêm qua.
Mà đêm qua, bài thiên oanh vui mừng do Tiêu Lãng đọc ra, bài Cưu vũ tế đã rất nhanh truyền ra ngoài, khiến không ít người thay đổi sắc mặt, khiến vô số văn hào cảm khái, càng làm cho vô số nữ tử thanh lâu phải âm thầm rơi lệ.
Trong sự đánh giá của người ngoài, đại danh công tử Cuồng Dã xem như đã hoàn toàn vang vọng khắp toàn bộ giới thanh lâu.
Trong Thần Hồn Thành rất coi trọng văn phong. Tài tử đều là những kẻ tự phụ phong lưu. Thanh lâu cũng rất nhiều. Các thanh lâu lớn nhỏ không dưới một trăm nhà.
Nhưng sau khi bài thơ từ này được truyền ra, vô số hoa khôi trong thanh lâu lại cùng một ngày trước sau đều phát thiếp mời, mời Tiêu Lãng tới dự tiệc.
Đương nhiên rất nhiều thanh lâu không khỏi có ý tứ sao chép lẫn nhau, nhưng danh tiếng của công tử Cuồng Dã thật ra đã thực sự khiến rất nhiều nữ tử thanh lâu nhớ kỹ ở trong lòng.
Mà buổi tối ngày hôm sau, sau khi Tiêu Lãng tỉnh ngủ, làm một cử động thô bạo, hắn đã phải đối mặt với một đống lớn thiệp mời. Hắn lại không xem cái nào ném thẳng vào trong lò lửa...
Tiêu Lãng hận nhất là gì? Chính là loại tiệc rượu chó má này! Nhìn thấy một đống thiệp mời lớn như vậy, lấy tâm tính của hắn giờ phút này thích làm gì thì làm, đương nhiên sẽ không để ý tới, tiếp tục cùng Thiên Tầm tiêu dao tự tại trong Phong Vũ Các.
Tin tức sau khi được bà chủ của của Phong Vũ Các cố ý truyền ra, lại khiến cho Thần Hồn Thành chấn động. Thiệp mời của hai vị tiểu thư Yêu Nguyệt Liên Tinh lại bị đốt? Công tử Cuồng Dã này quả nhiên đủ cuồng dã!
- Công tử Cuồng Dã? Khanh khách, lại chơi trò kim thiền thoát xác. Cũng may Phỉ Di ta có một đôi mắt độc!
Trong Thần Hồn Thành, tại tửu lâu Minh Nguyệt Các lớn nhất, vị Phỉ Di thần bí đến từ biển Thần Hồn, giờ phút này trong tay lại có thêm một phần tư liệu dày cộp, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, tới phía sau lưng thiếu nữ áo vàng có dáng lưng khiến người ta động lòng, cười nói:
- Tiểu thư, có đầu mối. Tiêu Lãng không chết. Giờ phút này hắn vẫn ở trong Thần Hồn Thành, hóa thân thành công tử Cuồng Dã. Chỉ cần tìm được hắn, tất nhiên có thể tìm được Đao công tử rồi!
- Công tử Cuồng Dã? Chính là vị công tử bột không ngừng mua say tại thanh lâu kia sao?
Thiếu nữ áo vàng xoay đầu lại, lông mày hơi nhíu lên, sâu trong con mắt loé lên một sự căm ghét, thản nhiên nói:
- Tại sao ca ca lại nhận một người như thế làm ca ca được? Ca ca và tên Tiêu Lãng này cùng sống với nhau nhiều năm như vậy, sẽ không bị hắn bôi xấu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.