Quyển 2 - Chương 115: Trận xay thịt.
Yêu Dạ
24/08/2014
Trong Tinh Dạ thành, Đông Phương Bạch đến nơi liền tìm Tiêu Lãng đang tu luyện trong viện của mình.
Đông Phương Bạch vừa bước vào cửa lập tức gặn hỏi:
- Sao ngươi đột phá Chiến Tôn cảnh?
Yêu Thần vệ đang đóng giữ trong thành, chỉ để lại một trăm người canh giữ viện tử. Đối diện quốc sư đương triều, không ai dám ngăn cản. May mà lúc này Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí chứ không phải chiến kỹ Thiên Ma luyện thể.
Tiêu Lãng thấy biểu tình nghiêm túc của Đông Phương Bạch, biết lão lo lắng cho mình, cười nói:
- Ta nuốt Hỏa Vân đan, đan dược thánh phẩm nên may mắn đột phá.
Đông Phương Bạch không tin tưởng:
- Hỏa Vân đan? Nuốt mấy viên?
Dù sao chỉ bế quan nửa năm đã từ Chiến Suất cảnh lên Chiến Tôn cảnh đúng là hơi kinh khủng, Đông Phương Bạch lo lắng Tiêu Lãng lạ lối.
Tiêu Lãng cắn răng nói:
- Một viên!
Tiêu Lãng không dám nói thật với Đông Phương Bạch, sợ bị Đông Phương Hồng Đậu biết. Hiện nay Tiêu Lãng phân vân không biết có nên nói cho Đông Phương Hồng Đậu không, mỗi khi tưởng tượng sau khi nàng biết chuyện sẽ có biểu tình gì là lòng Tiêu Lãng nhói đau, đầu óc hỗn loạn.
Mắt Đông Phương Bạch như đao làm Tiêu Lãng rát mặt.
Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi:
- Đột phá Chiến Tôn cảnh sẽ có bình cảnh, sao ngươi dễ dàng đột phá được?
Lúc này Tiêu Lãng đã biết chuyện bình cảnh. Trước Chiến Suất cảnh không có bình cảnh, sau Chiến Suất cảnh, mỗi một cảnh giới sẽ có bình cảnh, cảnh giới càng cao thì bình cảnh càng khó. Võ giả tu luyện, bản thân chính là nghịch thiên mà đi, bình cảnh là chướng ngại ông trời đặt ra cho võ giả. Có nhiều người kẹt tại đỉnh khó thể bước ra một bước cuối cùng, ví dụ như Tiêu Bất Tử, Bát gia.
Tiêu Lãng không gặp bình cảnh mà trực tiếp đột phá, giờ phút này hắn phải cắn răng nói dối:
- Có bình cảnh nhưng ta chỉ tốn mười ngày đã đột phá được!
Biểu tình của Đông Phương Bạch vẫn trầm trọng, nhưng lão không hỏi nhiều.
Đông Phương Bạch phất tay nói:
- Không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được ra khỏi Tinh Dạ thành, biết chưa?
Tiêu Lãng cảm kích gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Lãng biết Đông Phương Bạch thật lòng muốn bảo vệ hắn. Mặc kệ là vì Đông Phương Hồng Đậu hay nhìn túng tiềm chất của hắn, Tiêu Lãng rất cảm kích.
Đông Phương Bạch rời đi, Tiêu Lãng không dám tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, cũng không tu luyện Huyền khí. Tiêu Lãng ngồi thẫn thờ trong viện, mắt ảm đạm.
Thiên Tầm mang theo Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi tới, thấy Tiêu Lãng buồn bã thì nặng nề thở dài, không nói tiếng nào ngồi bên cạnh hắn.
Ngồi nửa ngày, Tiêu Lãng lấy lại chút tinh thần, định miễn cưỡng cười nói với Thiên Tầm vài câu thì đột nhiên trên tường thành vang tiếng trống trận. Nguyên Tinh Dạ thành chấn động, khắp nơi vang tiếng ồn ào.
- Huyết Man tử đến!
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau, cùng đứng dậy. Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhảy lên vai Tiêu Lãng, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng dẫn theo một trăm Yêu Thần vệ chạy ra ngoài, rất nhanh đến nơi Yêu Thần vệ đóng giữ.
Trên đường đi có Yêu Thần vệ hành lễ:
- Tướng quân!
Tiêu Lãng gật đầu, đi lên tường thành dày, dõi mắt trông về phía xa.
Liếc mắt nhìn.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng có cảm giác nghẹn thở.
Mấy trăm dặm phương bắc như có vệt đỏ từ chân trời bay đến, vệt đỏ kéo dài ra không lâu sau thành khói đỏ, rồi biến thành mây đỏ phô thiên cái địa che bầu trời phương bắc.
Chiến mã đỏ rực, chiến giáp đỏ như máu kèm theo sát khí đậm đặc ập vào mặt. Không khí trên bầu trời đông lại, trường đao lóe ánh sáng lạnh nối thành một mảnh như ngân long chín tầng trời vặn vẹo, vô thanh rống gầm.
Mặt đất rung động, tường thành rung rinh theo. Tiêu Lãng cảm giác Tinh Dạ thành to lớn lắc lư, dường như thùy thời sụp đổ. Mấy chục vạn đại quân, mấy trăm vạn dân chúng trong thành sẽ bị mây đỏ máu cuốn lấy hóa thành bột phấn.
Mấy chục vạn đại quân đứng chung một chỗ, Tiêu Lãng sẽ chỉ thấy áp lực. Nhưng mấy chục vạn đại quân chạy đi đem lại cảm giác làm tim Tiêu Lãng đập nhanh, dường như cường giả nào dám chắn trước mặt sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Huyết Y và Huyết Nô chia một trăm năm mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều thành ba quân, cùng tấn công ba đại thành Tinh Dạ thành, Long Diệu thành, Thanh Y thành. Quân sĩ Bắc Cương chỉ cỡ trăm vạn, mỗi tòa thành thị có ba mươi vạn. Huyết Vương triều nhiều hơn hai mươi vạn đại quân, cộng với gần như toàn bộ cường giả của Huyết Vương triều.
Hiển nhiên Huyết Đế có quyết tâm rất lớn, nhân lúc Chiến Vương triều nội loạn một hơi tiêu diệt đại quân Bắc Cương. Chỉ cần đại quân Bắc Cương bị diệt là Chiến Vương triều sẽ bị diệt quốc ngay. Cho dù toàn bộ cường giả Ẩn tông ra mặt cũng vô dụng, vì thực lực của Huyết tông mạnh hơn Ẩn tông.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Năm mươi vạn đại quân đạp vó chạy tới, mặc dù dưới đất có tuyết đọng thì bông tuyết bắn tung tóe, mặt đất rung rinh, không hề dừng lại. Đại quân một đường hướng nam, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Xưa nay Huyết Vương triều công thành luôn thích thẳng tiến một hơi, chưa từng có kiểu trú doanh vây thành, bởi vậy lúc này đại quân Huyết Vương triều không ngừng lại mà vọt thẳng tới Tinh Dạ thành.
Trăm dặm, năm mươi dặm, mười dặm.
- Giết, giết, giết!
Mấy chục vạn người cùng rống to, thanh âm chấn thiên động địa, quanh quẩn trên chín tầng trời, thật lâu không ngừng. Mọi người giơ chiến đao, đao lóe ánh sáng lạnh chói mắt, sát khí lạnh lõe khiến người Thiên Tầm run rẩy, lùi một bước. Vô số binh sĩ cấp thấp sợ hãi ngồi bệch xuống đất.
Một tiếng quát to vang vọng trên bầu trời Tinh Dạ thành:
- Phóng khói báo động, gióng trống trận!
Khí thế cường đại tăng lên bao phủ Tinh Dạ thành. Đông Phương Nhất Tinh hét, Đông Phương Bạch phóng ra khí thế để các tướng sĩ biết lão tồn tại.
Trong phút chốc tinh thần các tướng sĩ Chiến Vương triều bị một trăm năm mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều chấn nhiếp chợt run lên. Tiếng trống trận thùng thùng vang, mọi người bắt đầu ngưng tụ Huyền khí, đứng trên tường thành cao mấy trăm thước, mắt lạnh băng nhìn Huyết Man tử ngày càng gần.
Vạn thước, năm ngàn thước, ba ngàn thước.
Đông Phương Nhất Tinh quát to:
- Tất cả võ giả Chiến Suất cảnh phóng Huyền khí ra, không công kích cái khác!
Cùng với mệnh lệnh của Đông Phương Nhất Tinh, đầy trời Huyền khí đao mang hình bán nguyệt xé gió bay ra khỏi tường thành. Tiếng Huyền khí đao mang xé gió, tiếng rít chói tai làm màng tai đau nhức.
Cảnh tượng cực kỳ hoa lệ, rung động lòng người. Tuy bên Chiến Vương triều chỉ có ba mươi vạn đại quân nhưng không thiếu võ giả Chiến Suất cảnh. Chớp mắt mấy vạn Huyền khí đao mang hình nửa vầng trăng kích cỡ khác nhau, màu sắc khác biệt xé gió bay đi, như mấy vạn sao băng ập hướng đại quân của Huyết Vương triều.
Vù vù vù vù vù!
Đại quân của Huyết Vương triều đánh ra phản kích cùng lúc, cũng là mấy vạn Huyền khí đao mang bắn hướng tường thành.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tựa như mấy vạn pháo hao cùng nở rộ. Khắp nơi trên và ngoài tường thành nổ tung, lực lượng cường đại chấn tường thành rung rinh, bông tuyết văng đầy, máu nhuộm không trung hóa thành mưa máu. Tay chân cụt bay tứ tung, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét không dứt.
Tường thành dày bị tạc ra từng lỗ thủng cực kỳ xấu xí, ghê rợn. Nhưng đối với tường thành rôngj gần ngàn thước thì dù đại quân của Huyết Vương triều cùng lúc công kích một chỗ, ít nhất mất nửa ngày mới đánh sụp được.
Một đợt công kích, bên đại quân của Huyết Vương triều có mấy ngàn người tử thương, bên đại quân của Chiến Vương triều cũng không chịu nổi. Tuy có tường thành phòng hộ nhưng gần ngàn người tử thương.
Vù vù vù vù vù!
Liên tục phóng ra Huyền khí đao mang, chiến đấu đẳng cấp cỡ này thì tấm thuẫn, cung tên thành vật trang trí. Liều thực lực và số lượng chiến sĩ của hai phe. Thi thể chồng chất, máu chảy càng nhiều, tuyết trắng thành màu đỏ trắng. Đỏ và trắng giao nhau cực kỳ chói mắt, như miếng băng vệ sinh.
Tiêu Lãng không công kích lần nào, chỉ yên lặng quan sát, nhìn trận hình Huyết Man tử, nhìn binh sĩ hai bên không ngừng ngã xuống. Tiêu Lãng bỗng cảm thấy thê lương, đây chính là chiến tranh, đây chính là chiến trường, cũng là trận xay thịt và mồ chôn.
Đông Phương Bạch vừa bước vào cửa lập tức gặn hỏi:
- Sao ngươi đột phá Chiến Tôn cảnh?
Yêu Thần vệ đang đóng giữ trong thành, chỉ để lại một trăm người canh giữ viện tử. Đối diện quốc sư đương triều, không ai dám ngăn cản. May mà lúc này Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí chứ không phải chiến kỹ Thiên Ma luyện thể.
Tiêu Lãng thấy biểu tình nghiêm túc của Đông Phương Bạch, biết lão lo lắng cho mình, cười nói:
- Ta nuốt Hỏa Vân đan, đan dược thánh phẩm nên may mắn đột phá.
Đông Phương Bạch không tin tưởng:
- Hỏa Vân đan? Nuốt mấy viên?
Dù sao chỉ bế quan nửa năm đã từ Chiến Suất cảnh lên Chiến Tôn cảnh đúng là hơi kinh khủng, Đông Phương Bạch lo lắng Tiêu Lãng lạ lối.
Tiêu Lãng cắn răng nói:
- Một viên!
Tiêu Lãng không dám nói thật với Đông Phương Bạch, sợ bị Đông Phương Hồng Đậu biết. Hiện nay Tiêu Lãng phân vân không biết có nên nói cho Đông Phương Hồng Đậu không, mỗi khi tưởng tượng sau khi nàng biết chuyện sẽ có biểu tình gì là lòng Tiêu Lãng nhói đau, đầu óc hỗn loạn.
Mắt Đông Phương Bạch như đao làm Tiêu Lãng rát mặt.
Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi:
- Đột phá Chiến Tôn cảnh sẽ có bình cảnh, sao ngươi dễ dàng đột phá được?
Lúc này Tiêu Lãng đã biết chuyện bình cảnh. Trước Chiến Suất cảnh không có bình cảnh, sau Chiến Suất cảnh, mỗi một cảnh giới sẽ có bình cảnh, cảnh giới càng cao thì bình cảnh càng khó. Võ giả tu luyện, bản thân chính là nghịch thiên mà đi, bình cảnh là chướng ngại ông trời đặt ra cho võ giả. Có nhiều người kẹt tại đỉnh khó thể bước ra một bước cuối cùng, ví dụ như Tiêu Bất Tử, Bát gia.
Tiêu Lãng không gặp bình cảnh mà trực tiếp đột phá, giờ phút này hắn phải cắn răng nói dối:
- Có bình cảnh nhưng ta chỉ tốn mười ngày đã đột phá được!
Biểu tình của Đông Phương Bạch vẫn trầm trọng, nhưng lão không hỏi nhiều.
Đông Phương Bạch phất tay nói:
- Không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được ra khỏi Tinh Dạ thành, biết chưa?
Tiêu Lãng cảm kích gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiêu Lãng biết Đông Phương Bạch thật lòng muốn bảo vệ hắn. Mặc kệ là vì Đông Phương Hồng Đậu hay nhìn túng tiềm chất của hắn, Tiêu Lãng rất cảm kích.
Đông Phương Bạch rời đi, Tiêu Lãng không dám tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, cũng không tu luyện Huyền khí. Tiêu Lãng ngồi thẫn thờ trong viện, mắt ảm đạm.
Thiên Tầm mang theo Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi tới, thấy Tiêu Lãng buồn bã thì nặng nề thở dài, không nói tiếng nào ngồi bên cạnh hắn.
Ngồi nửa ngày, Tiêu Lãng lấy lại chút tinh thần, định miễn cưỡng cười nói với Thiên Tầm vài câu thì đột nhiên trên tường thành vang tiếng trống trận. Nguyên Tinh Dạ thành chấn động, khắp nơi vang tiếng ồn ào.
- Huyết Man tử đến!
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếc nhau, cùng đứng dậy. Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhảy lên vai Tiêu Lãng, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng dẫn theo một trăm Yêu Thần vệ chạy ra ngoài, rất nhanh đến nơi Yêu Thần vệ đóng giữ.
Trên đường đi có Yêu Thần vệ hành lễ:
- Tướng quân!
Tiêu Lãng gật đầu, đi lên tường thành dày, dõi mắt trông về phía xa.
Liếc mắt nhìn.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng có cảm giác nghẹn thở.
Mấy trăm dặm phương bắc như có vệt đỏ từ chân trời bay đến, vệt đỏ kéo dài ra không lâu sau thành khói đỏ, rồi biến thành mây đỏ phô thiên cái địa che bầu trời phương bắc.
Chiến mã đỏ rực, chiến giáp đỏ như máu kèm theo sát khí đậm đặc ập vào mặt. Không khí trên bầu trời đông lại, trường đao lóe ánh sáng lạnh nối thành một mảnh như ngân long chín tầng trời vặn vẹo, vô thanh rống gầm.
Mặt đất rung động, tường thành rung rinh theo. Tiêu Lãng cảm giác Tinh Dạ thành to lớn lắc lư, dường như thùy thời sụp đổ. Mấy chục vạn đại quân, mấy trăm vạn dân chúng trong thành sẽ bị mây đỏ máu cuốn lấy hóa thành bột phấn.
Mấy chục vạn đại quân đứng chung một chỗ, Tiêu Lãng sẽ chỉ thấy áp lực. Nhưng mấy chục vạn đại quân chạy đi đem lại cảm giác làm tim Tiêu Lãng đập nhanh, dường như cường giả nào dám chắn trước mặt sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Huyết Y và Huyết Nô chia một trăm năm mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều thành ba quân, cùng tấn công ba đại thành Tinh Dạ thành, Long Diệu thành, Thanh Y thành. Quân sĩ Bắc Cương chỉ cỡ trăm vạn, mỗi tòa thành thị có ba mươi vạn. Huyết Vương triều nhiều hơn hai mươi vạn đại quân, cộng với gần như toàn bộ cường giả của Huyết Vương triều.
Hiển nhiên Huyết Đế có quyết tâm rất lớn, nhân lúc Chiến Vương triều nội loạn một hơi tiêu diệt đại quân Bắc Cương. Chỉ cần đại quân Bắc Cương bị diệt là Chiến Vương triều sẽ bị diệt quốc ngay. Cho dù toàn bộ cường giả Ẩn tông ra mặt cũng vô dụng, vì thực lực của Huyết tông mạnh hơn Ẩn tông.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Năm mươi vạn đại quân đạp vó chạy tới, mặc dù dưới đất có tuyết đọng thì bông tuyết bắn tung tóe, mặt đất rung rinh, không hề dừng lại. Đại quân một đường hướng nam, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Xưa nay Huyết Vương triều công thành luôn thích thẳng tiến một hơi, chưa từng có kiểu trú doanh vây thành, bởi vậy lúc này đại quân Huyết Vương triều không ngừng lại mà vọt thẳng tới Tinh Dạ thành.
Trăm dặm, năm mươi dặm, mười dặm.
- Giết, giết, giết!
Mấy chục vạn người cùng rống to, thanh âm chấn thiên động địa, quanh quẩn trên chín tầng trời, thật lâu không ngừng. Mọi người giơ chiến đao, đao lóe ánh sáng lạnh chói mắt, sát khí lạnh lõe khiến người Thiên Tầm run rẩy, lùi một bước. Vô số binh sĩ cấp thấp sợ hãi ngồi bệch xuống đất.
Một tiếng quát to vang vọng trên bầu trời Tinh Dạ thành:
- Phóng khói báo động, gióng trống trận!
Khí thế cường đại tăng lên bao phủ Tinh Dạ thành. Đông Phương Nhất Tinh hét, Đông Phương Bạch phóng ra khí thế để các tướng sĩ biết lão tồn tại.
Trong phút chốc tinh thần các tướng sĩ Chiến Vương triều bị một trăm năm mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều chấn nhiếp chợt run lên. Tiếng trống trận thùng thùng vang, mọi người bắt đầu ngưng tụ Huyền khí, đứng trên tường thành cao mấy trăm thước, mắt lạnh băng nhìn Huyết Man tử ngày càng gần.
Vạn thước, năm ngàn thước, ba ngàn thước.
Đông Phương Nhất Tinh quát to:
- Tất cả võ giả Chiến Suất cảnh phóng Huyền khí ra, không công kích cái khác!
Cùng với mệnh lệnh của Đông Phương Nhất Tinh, đầy trời Huyền khí đao mang hình bán nguyệt xé gió bay ra khỏi tường thành. Tiếng Huyền khí đao mang xé gió, tiếng rít chói tai làm màng tai đau nhức.
Cảnh tượng cực kỳ hoa lệ, rung động lòng người. Tuy bên Chiến Vương triều chỉ có ba mươi vạn đại quân nhưng không thiếu võ giả Chiến Suất cảnh. Chớp mắt mấy vạn Huyền khí đao mang hình nửa vầng trăng kích cỡ khác nhau, màu sắc khác biệt xé gió bay đi, như mấy vạn sao băng ập hướng đại quân của Huyết Vương triều.
Vù vù vù vù vù!
Đại quân của Huyết Vương triều đánh ra phản kích cùng lúc, cũng là mấy vạn Huyền khí đao mang bắn hướng tường thành.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tựa như mấy vạn pháo hao cùng nở rộ. Khắp nơi trên và ngoài tường thành nổ tung, lực lượng cường đại chấn tường thành rung rinh, bông tuyết văng đầy, máu nhuộm không trung hóa thành mưa máu. Tay chân cụt bay tứ tung, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét không dứt.
Tường thành dày bị tạc ra từng lỗ thủng cực kỳ xấu xí, ghê rợn. Nhưng đối với tường thành rôngj gần ngàn thước thì dù đại quân của Huyết Vương triều cùng lúc công kích một chỗ, ít nhất mất nửa ngày mới đánh sụp được.
Một đợt công kích, bên đại quân của Huyết Vương triều có mấy ngàn người tử thương, bên đại quân của Chiến Vương triều cũng không chịu nổi. Tuy có tường thành phòng hộ nhưng gần ngàn người tử thương.
Vù vù vù vù vù!
Liên tục phóng ra Huyền khí đao mang, chiến đấu đẳng cấp cỡ này thì tấm thuẫn, cung tên thành vật trang trí. Liều thực lực và số lượng chiến sĩ của hai phe. Thi thể chồng chất, máu chảy càng nhiều, tuyết trắng thành màu đỏ trắng. Đỏ và trắng giao nhau cực kỳ chói mắt, như miếng băng vệ sinh.
Tiêu Lãng không công kích lần nào, chỉ yên lặng quan sát, nhìn trận hình Huyết Man tử, nhìn binh sĩ hai bên không ngừng ngã xuống. Tiêu Lãng bỗng cảm thấy thê lương, đây chính là chiến tranh, đây chính là chiến trường, cũng là trận xay thịt và mồ chôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.