Quyển 1 - Chương 139: Tử sĩ
Yêu Dạ
19/05/2014
Bên ngoài xảy ra việc lớn kinh thiên động địa, lúc này Tiêu Thanh Y đang gặp khó khăn. Tiêu Lãng, Tiểu Đao xa ở Tây Dao sơn mạch không hay biết
gì. Tiêu Lãng, Tiểu Đao vẫn quanh quẩn gần hang Hắc Đồng Ma Lang, mất
sáu ngày trời, mấy trăm Hắc Đồng Ma Lang trong ổ Hắc Đồng Ma Lang bị hai người săn giết hơn phân nửa. Ma Lang Vương trúng cmạ bẫy bị thương, co
đầu rút cổ trong sơn động không chịu đi ra.
Tiêu Lãng đứng ở lối vào sơn cốc, tiếc nuối nói:
- Ài, thảo đằng này nuốt ba trăm con Hắc Đồng Ma Lang rồi, tuy lại dài ra một chút nhưng năng lực ăn mòn cắn nuốt vẫn không tăng trưởng.
Tiêu Lãng nhíu mày, quay đầu xuyên qua lá cây nhìn trên bầu trời hướng bắc, vẻ mặt lo lắng.
Đã qua nhiều ngày tại sao Thiên Tầm còn chưa tìm đến?
Theo lý thuyết, năng lực như Thiên Tầm nhận đwọc thư của Tiêu Lãng xong tối đa hai, ba ngày sẽ tìm tới Tây Dao sơn mạch. Giờ phút này, chờ mãi không thấy mặt Thiên Tầm, không lẽ xảy ra biến cố gì?
Tiêu Lãng đặt quyết định:
- Thôi, chờ đánh chết con Ma Lang Vương này rồi trở về.
Tiêu Lãng rất lo cho thân thể Tiêu Thanh Y, bây giờ Thiên Tầm vẫn chưa xuất hiện, lòng hắn bất an có dự cảm không hay.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao lại đặt cạm bẫy, chuẩn bị dụ Ma Lang Vương ra giết sau đó quay về đại viện của Tiêu gia.
Một canh giờ sau, Huyễn ma thú tiểu Bạch dụ Ma Lang Vương đi ra. Con Huyễn ma thú tiểu Bạch này rất có linh tính, trí tuệ cực cao, hiểu làm cách nào chọc giận Ma Lang Vương.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao núp ở lối vào sơn cốc, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Ma Lang Vương. Huyễn ma thú tiểu Bạch hóa thân thành con lừa, tốc độ cực nhanh, hơn Ma Lang Vương một bậc. Huyễn ma thú tiểu Bạch đến lối vào sơn cốc liền biến thành chim to bay ra ngoài. Tuy lần trước Ma Lang Vương đã trúng cạm bẫy nhưng giờ nó vẫn tức giận chạy theo, xúc phát cạm bẫy ở lối vào sơn cốc.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vô số tiếng dây thừng, cơ quan khởi động vang lên, hơn mười trường mâu gỗ xé gió bắn ra. Ma Lang Vương lập tức khựng lại né sang bên, tuy trường mâu gỗ này không thể tạo thành tổn thương cho nó nhưng dù là người hay Huyền thú, trong tình huống này sẽ bản năng tránh né.
Ma Lang Vương né xong gặp vấn đề lớn, bên dưới chôn dây thừng bị xúc động, thít một chân của nó kéo sang trái. Vô số cây trúc trước đó bị đè xuống cùng bật ra, tác động dây thừng. Cây trúc có sức đàn hồi lớn, thân thể Ma Lang Vương nặng bảy, tám trân cân lập tức bị kéo sang không trung bên trái.
Ma Lang Vương giật này mình, không rảnh quan tâm định sắt bên dưới rạch bụng nó vô số vệt máu. Ma Lang Vương vung vuốt nhọn, há to mồm chém hướng dây thừng.
Cạch cạch!
Không đợi Ma Lang Vương cắn đứt dây thừng, cạm bẫy bên cạnh lại lần nữa bị xúc động. Một sợi dây thừng treo khúc gỗ to từ bên phải xé gió bay tới, cực kỳ chính xác đánh vào người Ma Lang Vương.
Bùm!
Tuy Ma Lang Vương đã cắn đứt dây thừng nhưng thân thể bị đánh bay, rơi vào cái hố đào sẵn. Dưới hố đều là trường mâu gỗ sắc bén.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên cái hố treo một tảng đá to đập xuống, nhét chặt Ma Lang Vương trong hố. Trường mâu sắc bén dưới hố đứt gãy, bụng Ma Lang Vương máu thịt bầy nhầy, bị thương không nhẹ không nặng.
Dựa vào mấy cái cơ quan, cạm bẫy, Tiêu Lãng đã khiến Ma Lang Vương ngũ giai chật vật như vậy. Nếu người ta thấy tình cảnh này chắc sẽ giật mình rớt tòng mắt, kinh thán cạm bẫy xảo diệu, năng lực tính toán khủng bố của người sắp đặt cái bẫy. Nếu tính sai một bước thì các cạm bẫy sau không thể phát huy tác dụng của nó.
Tiêu Lãng hét to một tiếng:
- Tiểu Đao!
Tiêu Lãng rất vừa lòng hiệu quả cạm bẫy, hắn đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ, người vòng quanh Huyền khí, thần hồn thảo đằng màu tím xuyên thấu dưới chân hắn, ẩn núp.
- Grao!
Tiêu Lãng lập tức biến thân, giống quái thú thời tiền sử xông ra từ lùm cây gần đó, tay giơ cao tảng đá to nặng mấy ngàn cân đập hướng Ma Lang Vương.
Ma Lang Vương giận dữ gầm lên, định nhảy lên nhưng bị tảng đá của Tiểu Đao đập xuống.
Lúc này Tiêu Lãng đã chạy tới, quát to:
- Thảo đằng, cắn nuốt!
Thần hồn thảo đằng màu tím chui ra từ dưới đất, xuất hiện ở bên dưới Ma Lang Vương. Tiêu Lãng dùng ý niệm khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui vào từ vết thương của Ma Lang Vương, ăn mòn lục phủ ngũ tạng.
Đây là kiểu công kích rất độc ác gần đây Tiêu Lãng mới mò ra được. Chỉ cần thân thể Huyền thú có khe hở là thần hồn thảo đằng màu tím có thể dễ dàng vào trong người chúng, trực tiếp ăn mòn nội tạng. Dù là người hay Huyền thú thì lục phủ ngũ tạng là thứ cực kỳ quan trọng, một khi bị ăn mòn sẽ mất sức chiến đấu ngay.
Sách lược của Tiêu Lãng cực kỳ chính xác, Ma Lang Vương đau đớn lăn lộn trong hố to.
- Grao!
- Grao!
Đá to mấy ngàn cân bị thân thể Ma Lang Vương va đụng lăn lông lốc, trong hố bụi bặm tung bay.
- Thành công!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, hắn cảm nhận được thần hồn thảo đằng màu tím giây lát đã ăn mòn trái tim Ma Lang Vương. Tuy Ma Lang Vương lăn qua lộn lại dữ dội nhưng nó sống không nổi.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tảng đá và Ma Lang Vương không ngừng lăn, mấy lần đá bị nó đụng nâng lên nhưng có Tiểu Đao canh giữ bên cạnh, một đấm đập xuống tảng đá.
Một lát sau, Ma Lang Vương không lặn lộn nữa, dần dần không có tiếng động. Thần hồn thảo đằng màu tím chậm rãi ăn mòn Ma Lang Vương chỉ còn lại đống xương, bị đá to đè nát.
- Ủa?
Thần hồn thảo đằng màu tím chui ra, chợt lóe ánh sáng vàng, lại dài ra cỡ nửa thước, to hơn gấp vài lần. Bản thân thần hồn thảo đằng màu tím là ảo ảnh mờ nhạt giờ biến chắc chắn hơn.
- Rốt cuộc tiến hóa rồi sao?
Tiêu Lãng mừng rỡ thu thần hồn thảo đằng màu tím, cẩn thận xem xét nhưng không nhìn ra được gì. Tiêu Lãng thu vào trong người, nội thị, vẫn không phát hiện cái gì.
- Đi, Tiểu Đao, về nhà!
Tiêu Lãng dứt khoát thu gom đồ đạc, mặc kệ thần hồn thảo đằng màu tím có tiến hóa hay không thì hắn quyết định về nhà. Còn về thần hồn thảo đằng màu tím có tiến hóa gì không thì trên đường đi hắn lại săn giết Huyền thú thực nghiệm thì biết.
Tiểu Đao cười khờ, hai người dọn dẹp xong mang theo Huyễn ma thú tiểu Bạch xuống núi.
Không lâu sau Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã chạy mấy chục dặm. Tiêu Lãng phát hiện một con Huyền thú tam giai, hắn không rảnh dò xét tình huống xung quanh, lập tức ra tay. Tiêu Lãng đuổi theo Huyền thú tam giai mau chóng bỏ chạy, hắn phóng ra thần hồn thảo đằng màu tím trực tiếp cắn nuốt.
- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên tiến hóa. Tuy năng lực cắn nuốt chỉ mạnh hơn chút nhưng chỉ cần nó có thể tiến hóa thì chắc chắn thảo đằng này nghịch thiên!
Tiêu Lãng cảm nhận tốc độ cắn nuốt của thần hồn thảo đằng màu tím, hắn mừng rỡ cười to, thanh âm vang vọng dẫn đến hồi âm.
- Ủa?
Tiểu Đao cũng mừng rỡ, cười liên tục. Chợt Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngừng cười, vì trực giác nhạy bén giúp bọn họ phát hiện bên trái có một lùm cỏ dại phát ra tiếng nghi hoặc khe khẽ.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, con ngươi co rút, như mãnh hổ xuống núi lao hướng bụi cỏ bên trái.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người áo đen chui ra khỏi bụi cỏ, toàn thân một màu đen, che mặt. Thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao đuổi theo thì người áo đen nhanh chóng bỏ chạy.
- Chiến Tướng cảnh?
Mắt Tiêu Lãng âm trầm, tăng tốc, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Vù vù vù vù vù!
Không ngờ người kia lật tay, ống ay áo bắn ra bốn nỗ tiễn từ hai thanh tiểu nỗ nhắm ngay mặt, trái tim Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nhẹ nhàng tránh né, lòng thầm tức giận. Thần hồn của hắn quái dị bị người phát hiện nên bản năng đuổi theo, chưa kịp nghĩ nên giải quyết người này thế nào, không hề nổi ý giết người. Vậy mà người áo đen ra sát chiêu?
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Bằng hữu, ngươi trốn không thoát !
Tiêu Lãng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, lấy ra phi đao, sẵn sàng công kích.
Ba mươi thước, hai mươi thước, mười thước.
- Bằng hữu, ở lại đi!
Tiêu Lãng bỗng tăng tốc, kéo gần khoảng cách hai người, khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui lên từ mặt đất, chuẩn bị ăn mòn đôi chân người áo đen sau đó sẽ tra hỏi.
Người áo đen chợt đứng lại, sau người phóng ra thần hồn, là một con rắn nhỏ màu xanh, khí thế không mạnh, hiển nhiên là thần hồn nhân giai đê giai. Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, thần hồn thảo đằng màu tím điên cuồng múa may quấn chân người áo đen.
Mắt người áo đen tràn ngập kinh khủng, luống cuống tay chân, khống chế thần hồn công kích thần hồn thảo đằng màu tím, trực tiếp phóng ra chiến kỹ thần hồn.
Kết quả không chỉ khiến người áo đen bay mất ba hồn bảye vía, Tiêu Lãng cũng ngẩn ngơ.
Thần hồn thảo đằng màu tím vung vẩy quấn đôi chân người áo đen, quấn luôn con rắn màu xanh. Sau đó đôi chân người áo đen, thần hồn rắn xanh nhanh chóng bị ăn mòn. Đôi chân thành khúc xương, thần hồn nhân giai bị cắn nuốt.
Tiêu Lãng kinh ngạc nói:
- Thảo đằng có thể ăn mòn cắn nuốt luôn thần hồn?
Tiểu Đao mờ mịt, hai người cảm thấy thật khó tin.
Mặt người áo đen trắng bệch, đôi chân gãy, thần hồn hủy, thân thể cũng bị tổn hại nặng. Tay người áo đen bỗng ném ra một đạn tín hiệu, sau đó lấy ra một thanh chủy thủ đâm vào ngực mình.
- Tử sĩ?
Tiêu Lãng giật nảy mình, người lạnh toát nhìn đạn tín hiệu nổ tung giữa không trung. Tiêu Lãng biến sắc mặt, có thể dưỡng tử sĩ thì chắc chắn là đại gia tộc rồi, liều mạng muốn phát đạn tín hiệu chứng minh... gần đó có người đang tìm Tiêu Lãng!
Tiêu Lãng đứng ở lối vào sơn cốc, tiếc nuối nói:
- Ài, thảo đằng này nuốt ba trăm con Hắc Đồng Ma Lang rồi, tuy lại dài ra một chút nhưng năng lực ăn mòn cắn nuốt vẫn không tăng trưởng.
Tiêu Lãng nhíu mày, quay đầu xuyên qua lá cây nhìn trên bầu trời hướng bắc, vẻ mặt lo lắng.
Đã qua nhiều ngày tại sao Thiên Tầm còn chưa tìm đến?
Theo lý thuyết, năng lực như Thiên Tầm nhận đwọc thư của Tiêu Lãng xong tối đa hai, ba ngày sẽ tìm tới Tây Dao sơn mạch. Giờ phút này, chờ mãi không thấy mặt Thiên Tầm, không lẽ xảy ra biến cố gì?
Tiêu Lãng đặt quyết định:
- Thôi, chờ đánh chết con Ma Lang Vương này rồi trở về.
Tiêu Lãng rất lo cho thân thể Tiêu Thanh Y, bây giờ Thiên Tầm vẫn chưa xuất hiện, lòng hắn bất an có dự cảm không hay.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao lại đặt cạm bẫy, chuẩn bị dụ Ma Lang Vương ra giết sau đó quay về đại viện của Tiêu gia.
Một canh giờ sau, Huyễn ma thú tiểu Bạch dụ Ma Lang Vương đi ra. Con Huyễn ma thú tiểu Bạch này rất có linh tính, trí tuệ cực cao, hiểu làm cách nào chọc giận Ma Lang Vương.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao núp ở lối vào sơn cốc, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Ma Lang Vương. Huyễn ma thú tiểu Bạch hóa thân thành con lừa, tốc độ cực nhanh, hơn Ma Lang Vương một bậc. Huyễn ma thú tiểu Bạch đến lối vào sơn cốc liền biến thành chim to bay ra ngoài. Tuy lần trước Ma Lang Vương đã trúng cạm bẫy nhưng giờ nó vẫn tức giận chạy theo, xúc phát cạm bẫy ở lối vào sơn cốc.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vô số tiếng dây thừng, cơ quan khởi động vang lên, hơn mười trường mâu gỗ xé gió bắn ra. Ma Lang Vương lập tức khựng lại né sang bên, tuy trường mâu gỗ này không thể tạo thành tổn thương cho nó nhưng dù là người hay Huyền thú, trong tình huống này sẽ bản năng tránh né.
Ma Lang Vương né xong gặp vấn đề lớn, bên dưới chôn dây thừng bị xúc động, thít một chân của nó kéo sang trái. Vô số cây trúc trước đó bị đè xuống cùng bật ra, tác động dây thừng. Cây trúc có sức đàn hồi lớn, thân thể Ma Lang Vương nặng bảy, tám trân cân lập tức bị kéo sang không trung bên trái.
Ma Lang Vương giật này mình, không rảnh quan tâm định sắt bên dưới rạch bụng nó vô số vệt máu. Ma Lang Vương vung vuốt nhọn, há to mồm chém hướng dây thừng.
Cạch cạch!
Không đợi Ma Lang Vương cắn đứt dây thừng, cạm bẫy bên cạnh lại lần nữa bị xúc động. Một sợi dây thừng treo khúc gỗ to từ bên phải xé gió bay tới, cực kỳ chính xác đánh vào người Ma Lang Vương.
Bùm!
Tuy Ma Lang Vương đã cắn đứt dây thừng nhưng thân thể bị đánh bay, rơi vào cái hố đào sẵn. Dưới hố đều là trường mâu gỗ sắc bén.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên cái hố treo một tảng đá to đập xuống, nhét chặt Ma Lang Vương trong hố. Trường mâu sắc bén dưới hố đứt gãy, bụng Ma Lang Vương máu thịt bầy nhầy, bị thương không nhẹ không nặng.
Dựa vào mấy cái cơ quan, cạm bẫy, Tiêu Lãng đã khiến Ma Lang Vương ngũ giai chật vật như vậy. Nếu người ta thấy tình cảnh này chắc sẽ giật mình rớt tòng mắt, kinh thán cạm bẫy xảo diệu, năng lực tính toán khủng bố của người sắp đặt cái bẫy. Nếu tính sai một bước thì các cạm bẫy sau không thể phát huy tác dụng của nó.
Tiêu Lãng hét to một tiếng:
- Tiểu Đao!
Tiêu Lãng rất vừa lòng hiệu quả cạm bẫy, hắn đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ, người vòng quanh Huyền khí, thần hồn thảo đằng màu tím xuyên thấu dưới chân hắn, ẩn núp.
- Grao!
Tiêu Lãng lập tức biến thân, giống quái thú thời tiền sử xông ra từ lùm cây gần đó, tay giơ cao tảng đá to nặng mấy ngàn cân đập hướng Ma Lang Vương.
Ma Lang Vương giận dữ gầm lên, định nhảy lên nhưng bị tảng đá của Tiểu Đao đập xuống.
Lúc này Tiêu Lãng đã chạy tới, quát to:
- Thảo đằng, cắn nuốt!
Thần hồn thảo đằng màu tím chui ra từ dưới đất, xuất hiện ở bên dưới Ma Lang Vương. Tiêu Lãng dùng ý niệm khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui vào từ vết thương của Ma Lang Vương, ăn mòn lục phủ ngũ tạng.
Đây là kiểu công kích rất độc ác gần đây Tiêu Lãng mới mò ra được. Chỉ cần thân thể Huyền thú có khe hở là thần hồn thảo đằng màu tím có thể dễ dàng vào trong người chúng, trực tiếp ăn mòn nội tạng. Dù là người hay Huyền thú thì lục phủ ngũ tạng là thứ cực kỳ quan trọng, một khi bị ăn mòn sẽ mất sức chiến đấu ngay.
Sách lược của Tiêu Lãng cực kỳ chính xác, Ma Lang Vương đau đớn lăn lộn trong hố to.
- Grao!
- Grao!
Đá to mấy ngàn cân bị thân thể Ma Lang Vương va đụng lăn lông lốc, trong hố bụi bặm tung bay.
- Thành công!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, hắn cảm nhận được thần hồn thảo đằng màu tím giây lát đã ăn mòn trái tim Ma Lang Vương. Tuy Ma Lang Vương lăn qua lộn lại dữ dội nhưng nó sống không nổi.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tảng đá và Ma Lang Vương không ngừng lăn, mấy lần đá bị nó đụng nâng lên nhưng có Tiểu Đao canh giữ bên cạnh, một đấm đập xuống tảng đá.
Một lát sau, Ma Lang Vương không lặn lộn nữa, dần dần không có tiếng động. Thần hồn thảo đằng màu tím chậm rãi ăn mòn Ma Lang Vương chỉ còn lại đống xương, bị đá to đè nát.
- Ủa?
Thần hồn thảo đằng màu tím chui ra, chợt lóe ánh sáng vàng, lại dài ra cỡ nửa thước, to hơn gấp vài lần. Bản thân thần hồn thảo đằng màu tím là ảo ảnh mờ nhạt giờ biến chắc chắn hơn.
- Rốt cuộc tiến hóa rồi sao?
Tiêu Lãng mừng rỡ thu thần hồn thảo đằng màu tím, cẩn thận xem xét nhưng không nhìn ra được gì. Tiêu Lãng thu vào trong người, nội thị, vẫn không phát hiện cái gì.
- Đi, Tiểu Đao, về nhà!
Tiêu Lãng dứt khoát thu gom đồ đạc, mặc kệ thần hồn thảo đằng màu tím có tiến hóa hay không thì hắn quyết định về nhà. Còn về thần hồn thảo đằng màu tím có tiến hóa gì không thì trên đường đi hắn lại săn giết Huyền thú thực nghiệm thì biết.
Tiểu Đao cười khờ, hai người dọn dẹp xong mang theo Huyễn ma thú tiểu Bạch xuống núi.
Không lâu sau Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã chạy mấy chục dặm. Tiêu Lãng phát hiện một con Huyền thú tam giai, hắn không rảnh dò xét tình huống xung quanh, lập tức ra tay. Tiêu Lãng đuổi theo Huyền thú tam giai mau chóng bỏ chạy, hắn phóng ra thần hồn thảo đằng màu tím trực tiếp cắn nuốt.
- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên tiến hóa. Tuy năng lực cắn nuốt chỉ mạnh hơn chút nhưng chỉ cần nó có thể tiến hóa thì chắc chắn thảo đằng này nghịch thiên!
Tiêu Lãng cảm nhận tốc độ cắn nuốt của thần hồn thảo đằng màu tím, hắn mừng rỡ cười to, thanh âm vang vọng dẫn đến hồi âm.
- Ủa?
Tiểu Đao cũng mừng rỡ, cười liên tục. Chợt Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngừng cười, vì trực giác nhạy bén giúp bọn họ phát hiện bên trái có một lùm cỏ dại phát ra tiếng nghi hoặc khe khẽ.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, con ngươi co rút, như mãnh hổ xuống núi lao hướng bụi cỏ bên trái.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người áo đen chui ra khỏi bụi cỏ, toàn thân một màu đen, che mặt. Thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao đuổi theo thì người áo đen nhanh chóng bỏ chạy.
- Chiến Tướng cảnh?
Mắt Tiêu Lãng âm trầm, tăng tốc, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Vù vù vù vù vù!
Không ngờ người kia lật tay, ống ay áo bắn ra bốn nỗ tiễn từ hai thanh tiểu nỗ nhắm ngay mặt, trái tim Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nhẹ nhàng tránh né, lòng thầm tức giận. Thần hồn của hắn quái dị bị người phát hiện nên bản năng đuổi theo, chưa kịp nghĩ nên giải quyết người này thế nào, không hề nổi ý giết người. Vậy mà người áo đen ra sát chiêu?
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Bằng hữu, ngươi trốn không thoát !
Tiêu Lãng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, lấy ra phi đao, sẵn sàng công kích.
Ba mươi thước, hai mươi thước, mười thước.
- Bằng hữu, ở lại đi!
Tiêu Lãng bỗng tăng tốc, kéo gần khoảng cách hai người, khống chế thần hồn thảo đằng màu tím chui lên từ mặt đất, chuẩn bị ăn mòn đôi chân người áo đen sau đó sẽ tra hỏi.
Người áo đen chợt đứng lại, sau người phóng ra thần hồn, là một con rắn nhỏ màu xanh, khí thế không mạnh, hiển nhiên là thần hồn nhân giai đê giai. Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, thần hồn thảo đằng màu tím điên cuồng múa may quấn chân người áo đen.
Mắt người áo đen tràn ngập kinh khủng, luống cuống tay chân, khống chế thần hồn công kích thần hồn thảo đằng màu tím, trực tiếp phóng ra chiến kỹ thần hồn.
Kết quả không chỉ khiến người áo đen bay mất ba hồn bảye vía, Tiêu Lãng cũng ngẩn ngơ.
Thần hồn thảo đằng màu tím vung vẩy quấn đôi chân người áo đen, quấn luôn con rắn màu xanh. Sau đó đôi chân người áo đen, thần hồn rắn xanh nhanh chóng bị ăn mòn. Đôi chân thành khúc xương, thần hồn nhân giai bị cắn nuốt.
Tiêu Lãng kinh ngạc nói:
- Thảo đằng có thể ăn mòn cắn nuốt luôn thần hồn?
Tiểu Đao mờ mịt, hai người cảm thấy thật khó tin.
Mặt người áo đen trắng bệch, đôi chân gãy, thần hồn hủy, thân thể cũng bị tổn hại nặng. Tay người áo đen bỗng ném ra một đạn tín hiệu, sau đó lấy ra một thanh chủy thủ đâm vào ngực mình.
- Tử sĩ?
Tiêu Lãng giật nảy mình, người lạnh toát nhìn đạn tín hiệu nổ tung giữa không trung. Tiêu Lãng biến sắc mặt, có thể dưỡng tử sĩ thì chắc chắn là đại gia tộc rồi, liều mạng muốn phát đạn tín hiệu chứng minh... gần đó có người đang tìm Tiêu Lãng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.