Quyển 8 - Chương 62: Tùy tiện
Yêu Dạ
10/12/2014
- Tiểu thiếp?
Một đám người lại nổi giận. Nếu không phải Trưởng lão Long Mã ép xuống, sợ là bọn họ đã chặt Tiêu Lãng thành thịt nát. Ngay cả cường giả Mai gia và Hiên Viên gia đều âm thầm bội phục. Hai đóa kim hoa của Hoàn Nhan gia có bao nhiêu công tử tuyệt thế tha thiết ước mơ muốn cưới một người về làm chính thê. Tiêu Lãng lại nói muốn một người làm tiểu thiếp? Quan trọng nhất là Tiêu Lãng chỉ có thực lực như vậy, trông nhà xí cho Hoàn Nhan gia sợ rằng cũng không tới lượt?
Tiêu Lãng đã dẫn người đi vào. Trưởng lão Long Mã cũng không nói gì nữa, bảo một Thần Tổ đưa mọi người tới một cổ bảo lớn nhất. Hoàn Nhan Tuyệt Sát đang ở trong cổ bảo đó. Giờ phút này phần lớn trưởng lão nhà bọn họ đều đến, chuẩn bị đưa hắn một đoạn đường cuối cùng.
Trên đường đi tới, bọn họ đều gặp được hộ vệ, còn có Thần Tổ dẫn đầu đội. Chỉ có điều thật ra lại không có Thần Tổ hậu kỳ. Có người của trưởng lão Long Mã dẫn đường, mọi người không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào, một đường đi tới cửa lớn bên ngoài cổ bảo lớn nhất.
- Đứng lại!
Ở trong cổ bảo lớn nhất, đám người Tiêu Lãng mới bị cản lại. Vẫn là một trưởng lão Thần Tổ hậu kỳ dẫn đầu đội. Sau khi người dẫn đường giải thích một hồi, người kia mới đưa ánh mắt hung tàn nhìn lướt qua Tiêu Lãng, lạnh lùng nói:
- Gia chủ sắp quy thiên, các ngươi không cần đi vào nữa. Cao Hà dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi đi.
- Đây là người bên Lệ Sát! Làm sao bây giờ? Nếu không ta truyền tin cho tiểu thư?
Cao Hà thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng, lặng lẽ truyền âm nói. Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất đau đầu. Tròng mắt hắn xoay chuyển một cái, biết không có nên xông thẳng vào cứu người hay không? Chỉ sợ người của Lệ Sát sẽ không thả cho bọn họ đi vào thôi? Dù sao Hoàn Nhan Tuyệt Sát vừa chết, bọn họ sẽ có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Đừng truyền âm nữa. Nếu như Nhược Thủy ra mặt, sẽ khiến bên kia nghi ngờ, phá hỏng sự sắp xếp của nàng.
Tiêu Lãng truyền âm một câu, ánh mắt tập trung trưởng lão này, lạnh lùng nói:
- Hoàn Nhan gia hóa ra toàn là thùng cơm sao? Các ngươi thiên tân vạn khổ cầu xin ta lại đây, lại không cho ta nhìn người bệnh một chút? Lẽ nào mọi người trong nhà các ngươi đều mong gia chủ các ngươi chết sao?
Giọng nói của Tiêu Lãng rất lớn, trưởng lão kia và đám hộ vệ kia lập tức biến sắc. Bọn họ đang muốn động thủ, chợt từ phòng khách có một lão già râu tóc, lông mi đều trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng hỏi:
- Long Xà, xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy?
- Tham kiến trưởng lão Long Hổ!
Lão già tóc bạc râu bạc mi trắng này cũng là Thần Tổ hậu kỳ. Xem ra hắn có địa vị rất cao trong Hoàn Nhan gia. Cao Hà và đám hộ vệ lập tức hành lễ. Tiêu Lãng lại dẫn người thản nhiên đứng thẳng. Đầu Tiêu Lãng vẫn hơi hất lên, bộ dạng rất trâu bò.
- Trưởng lão Long Hổ, đám người kia đang cố tình gây sự, ta muốn đánh chết bọn họ ngay tại chỗ!
Trong mắt trưởng lão Long Xà đầy lạnh lẽo, giải thích một câu.
Cao Hà nhìn thấy trưởng lão Long Hổ này, con mắt chợt sáng ngời, vội vàng chắp tay nói:
- Trưởng lão, vị Tiêu tiên sinh này là một vị trị liệu sư có thần thông thần kỳ. Hắn nói có thể trị được cho gia chủ. Chỉ có điều... cần tiểu thư Nhược Thủy làm tiểu thiếp của hắn.
- Ừm?
Câu nói của Cao Hà cuối cùng đã thành công thu hút sự hứng thú của trưởng lão Long Hổ. Người bình thường dám đưa ra yêu cầu như vậy sao? Đối mặt với một đám cường giả Thần Tổ còn dám kiêu ngạo như thế, lẽ nào hắn thật sự nắm chắc?
Khí tức trên người trưởng lão Long Hổ nhất thời tăng vọt, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng hỏi:
- Ngươi thật sự có thể trị được cho gia chủ sao?
Tiêu Lãng bị khí thế của lão già này ép tới, đứng cũng khó khăn, nhưng mặt không biến sắc cười lạnh nói:
- Không nắm chắc ta chạy tới đây làm gì? Chẳng thà ở nhà ôm thê tử ngủ có tốt hơn không? Hoàn Nhan gia các ngươi mời người đến chữa bệnh, còn kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không phải nghe nói tiểu thư nhà các ngươi rất đẹp, ta sớm đã rời đi! Ta nói lão đầu này, trị hay không trị chỉ cần nói một câu. Không trị ta còn có việc khác phải làm.
- Muốn chết!
Trong mắt trưởng lão Long Xà càng thêm lạnh lẽo, trên một tay đã thấy hắc khí vờn quanh, bỗng nhiên chộp về hướng Tiêu Lãng, không quản Tiêu Lãng có thể chữa khỏi hay không, hắn dự định phải giết chết Tiêu Lãng.
- Dừng tay!
Trưởng lão Long Hổ đúng lúc quát lớn, tóc bạc râu bạc mi trắng đều không gió tung bay. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng trịnh trọng hỏi:
- Thể hiện một chút thần thông của ngươi đi!
Chết tiệt...
Tiêu Lãng thầm kêu không ổn. Hắn có thần thông trị liệu nào chứ. Không vào được cổ bảo này, nếu để cho Hoàn Nhan Nhược Thủy ra đón, sợ là sẽ khiến người của Hoàn Nhan Lệ Sát lập tức cảnh giác. Đến lúc đó sẽ không tạo ra được tác dụng bất ngờ cần có.
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem mình có thần thông nào, nhìn có thể doạ dẫm được lão đầu này. Cuối cùng hắn linh cơ thoáng động, thầm nói có rồi!
- Lão đầu xem cho kỹ!
Tiêu Lãng rất kiêu ngạo nói, trên người phóng ra từng chữ tình. Những chữ tình này là Tình Sát cảnh giới thứ năm của tình đạo, tản ra hào quang thần thánh màu trắng, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Khi hắn nghe thấy tin Mộc Tiểu Yêu mang thai, hắn đã cảm ngộ được Tình Sát này. Hắn vẫn không biết Tình Sát này có ích lợi gì. Chỉ có điều xem ra nó rất thần bí, vừa vặn dùng để doạ người. Còn tình thương, tình đạo, tình thương, tình diệt, tình tuyệt còn lại đều mang tính công kích, người khác xem qua một chút là có thể nhìn thấu được.
- A...
Nhìn bên cạnh Tiêu Lãng tản ra chữ Tình với hào quang thần thánh, một đám người thật sự bị doạ. Trưởng lão Long Hổ là nhân vật thủ lĩnh phái trung lập, giờ phút này vừa xem lập tức vung tay lên nói:
- Được, ngươi theo ta đi trong, những người còn lại ở bên ngoài!
- Không được!
- Không được!
Hai tiếng quát đồng thời vang lên. Một người là trưởng lão Long Xà, người của Lệ Sát. Sắc mặt hắn thâm trầm nói:
- Trưởng lão Long Hổ, tiểu tử này còn chưa phải là thần thể, làm chút thủ đoạn quỷ mị, vẫn không nên dẫn vào trong, để thời khắc cuối cùng gia chủ có thể ngủ yên đi!
Trưởng lão Long Hổ không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lại rất bá đạo nói:
- Thời điểm ta trị liệu, nhất định phải có hạ nhân phối hợp thuốc. Nhà các ngươi thật phiền toái, cái này không cho phép cái kia không được. Ta vẫn là không trị, trở lại ôm thể tử ngủ.
Trưởng lão Long Hổ liếc mắt nhìn Long Xà một chút, thoáng mỉm cười nói:
- Tiêu tiểu ca, dẫn người của ngươi vào đi. Chỉ cần ngươi có thể trị được cho gia chủ, hai vị tiểu thư nguyện ý, có lẽ sẽ không chỉ cưới thêm một vợ thôi đâu.
- A... Cái này được. Đi!
Tiêu Lãng chờ đợi chính là câu nói này. Hắn liền dẫn dắt mọi người nhanh chân đi vào phía trong. Chỉ có điều Cao Hà hiển nhiên không có tư cách đi vào đứng một mình ở bên ngoài.
Phòng khách rất lớn. Tiêu Lãng đi vào, đầu tiên là nhìn thấy rất nhiều cột hình trụ chống đỡ phòng khách. Bên trong có rất nhiều nhiều, chia làm ba nhóm người. Mỗi bên đều có hơn mười người. Tất cả đều là trưởng lão Thần Tổ hậu kỳ.
Ánh mắt Tiêu Lãng tìm về phía trước, thấy một người đang nằm trên một chiếc giường lớn sa hoa. Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Như Ngọc còn có cả tiểu thiếu gia kia quỳ gối bên giường. Hai tỷ muội đều khóc, mắt đỏ hoe. Tiểu thiếu gia kia lại khẩn trương nhìn chung quanh.
Ánh mắt Tiêu Lãng và Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn nhau một chút. Hai người lập tức giao lưu rất nhiều tin tức. Hoàn Nhan Nhược Thủy thản nhiên nhìn người trung niên áo bào vàng ngồi ở bên trái một chút. Tiêu Lãng lập tức hiểu rõ, người phải giết hôm nay chính là người ngồi bên trái và hơn mười Thần Tổ hậu kỳ.
Hắn thản nhiên đảo mắt nhìn ở giữa và bên trái, trong lòng cũng đã hiểu được đại khái, giờ phút này Hoàn Nhan gia phân chia làm ba phái. Hoàn Nhan Lệ Sát là một phái. Phía bên Hoàn Nhan Nhược Thủy là một phái. Còn lại đều là phái trung lập. Mà Thần Tổ hậu kỳ ba phái đều gần như nhau, có hơn mười người. Hắn dẫn đến mười người, nếu như có thể giết chết Hoàn Nhan Lệ Sát, Hoàn Nhan Nhược Thủy có thể lập tức khống chế tình thế.
Đám người Tiêu Lãng đến, khiến một đám người chú ý. Hoàn Nhan Lệ Sát trên người mặc hoàng bào, khí thế như núi, lập tức đưa tới một ánh mắt cảnh giác.
Chỉ có điều nhìn thấy trong đám người Tiêu Lãng mạnh nhất chỉ có Thần Quân, lòng đề phòng của hắn rõ ràng đã giảm đi một chút. Chỉ có điều hắn vẫn đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi là ai? Long Hổ, trong thời khắc như vậy còn dẫn người tới quấy nhiễu đại ca, không tốt đâu?
Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng đứng lên. Toàn thân nàng mặc một y phục màu trắng, lạnh mặt nói:
- Phụ thân đã sắp rời đi. Những người không liên quan lập tức ra ngoài, không nên quấy nhiễu phụ thân ngủ yên...
Quả nhiên thông minh nhanh trí!
Tiêu Lãng thầm khen một tiếng, nhưng vẫn cười một tiếng nói:
- Phụ thân nàng ngủ đã lâu như vậy, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Ta thấy vẫn không nên ngủ tiếp nữa. Để ta gọi hắn rời giường đi. Chỉ có điều nếu muốn ta cứu sống phụ thân nàng. Tỷ muội các nàng... nhất định phải có một người gả cho ta!
Một đám người lại nổi giận. Nếu không phải Trưởng lão Long Mã ép xuống, sợ là bọn họ đã chặt Tiêu Lãng thành thịt nát. Ngay cả cường giả Mai gia và Hiên Viên gia đều âm thầm bội phục. Hai đóa kim hoa của Hoàn Nhan gia có bao nhiêu công tử tuyệt thế tha thiết ước mơ muốn cưới một người về làm chính thê. Tiêu Lãng lại nói muốn một người làm tiểu thiếp? Quan trọng nhất là Tiêu Lãng chỉ có thực lực như vậy, trông nhà xí cho Hoàn Nhan gia sợ rằng cũng không tới lượt?
Tiêu Lãng đã dẫn người đi vào. Trưởng lão Long Mã cũng không nói gì nữa, bảo một Thần Tổ đưa mọi người tới một cổ bảo lớn nhất. Hoàn Nhan Tuyệt Sát đang ở trong cổ bảo đó. Giờ phút này phần lớn trưởng lão nhà bọn họ đều đến, chuẩn bị đưa hắn một đoạn đường cuối cùng.
Trên đường đi tới, bọn họ đều gặp được hộ vệ, còn có Thần Tổ dẫn đầu đội. Chỉ có điều thật ra lại không có Thần Tổ hậu kỳ. Có người của trưởng lão Long Mã dẫn đường, mọi người không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào, một đường đi tới cửa lớn bên ngoài cổ bảo lớn nhất.
- Đứng lại!
Ở trong cổ bảo lớn nhất, đám người Tiêu Lãng mới bị cản lại. Vẫn là một trưởng lão Thần Tổ hậu kỳ dẫn đầu đội. Sau khi người dẫn đường giải thích một hồi, người kia mới đưa ánh mắt hung tàn nhìn lướt qua Tiêu Lãng, lạnh lùng nói:
- Gia chủ sắp quy thiên, các ngươi không cần đi vào nữa. Cao Hà dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi đi.
- Đây là người bên Lệ Sát! Làm sao bây giờ? Nếu không ta truyền tin cho tiểu thư?
Cao Hà thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng, lặng lẽ truyền âm nói. Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất đau đầu. Tròng mắt hắn xoay chuyển một cái, biết không có nên xông thẳng vào cứu người hay không? Chỉ sợ người của Lệ Sát sẽ không thả cho bọn họ đi vào thôi? Dù sao Hoàn Nhan Tuyệt Sát vừa chết, bọn họ sẽ có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Đừng truyền âm nữa. Nếu như Nhược Thủy ra mặt, sẽ khiến bên kia nghi ngờ, phá hỏng sự sắp xếp của nàng.
Tiêu Lãng truyền âm một câu, ánh mắt tập trung trưởng lão này, lạnh lùng nói:
- Hoàn Nhan gia hóa ra toàn là thùng cơm sao? Các ngươi thiên tân vạn khổ cầu xin ta lại đây, lại không cho ta nhìn người bệnh một chút? Lẽ nào mọi người trong nhà các ngươi đều mong gia chủ các ngươi chết sao?
Giọng nói của Tiêu Lãng rất lớn, trưởng lão kia và đám hộ vệ kia lập tức biến sắc. Bọn họ đang muốn động thủ, chợt từ phòng khách có một lão già râu tóc, lông mi đều trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng hỏi:
- Long Xà, xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy?
- Tham kiến trưởng lão Long Hổ!
Lão già tóc bạc râu bạc mi trắng này cũng là Thần Tổ hậu kỳ. Xem ra hắn có địa vị rất cao trong Hoàn Nhan gia. Cao Hà và đám hộ vệ lập tức hành lễ. Tiêu Lãng lại dẫn người thản nhiên đứng thẳng. Đầu Tiêu Lãng vẫn hơi hất lên, bộ dạng rất trâu bò.
- Trưởng lão Long Hổ, đám người kia đang cố tình gây sự, ta muốn đánh chết bọn họ ngay tại chỗ!
Trong mắt trưởng lão Long Xà đầy lạnh lẽo, giải thích một câu.
Cao Hà nhìn thấy trưởng lão Long Hổ này, con mắt chợt sáng ngời, vội vàng chắp tay nói:
- Trưởng lão, vị Tiêu tiên sinh này là một vị trị liệu sư có thần thông thần kỳ. Hắn nói có thể trị được cho gia chủ. Chỉ có điều... cần tiểu thư Nhược Thủy làm tiểu thiếp của hắn.
- Ừm?
Câu nói của Cao Hà cuối cùng đã thành công thu hút sự hứng thú của trưởng lão Long Hổ. Người bình thường dám đưa ra yêu cầu như vậy sao? Đối mặt với một đám cường giả Thần Tổ còn dám kiêu ngạo như thế, lẽ nào hắn thật sự nắm chắc?
Khí tức trên người trưởng lão Long Hổ nhất thời tăng vọt, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng hỏi:
- Ngươi thật sự có thể trị được cho gia chủ sao?
Tiêu Lãng bị khí thế của lão già này ép tới, đứng cũng khó khăn, nhưng mặt không biến sắc cười lạnh nói:
- Không nắm chắc ta chạy tới đây làm gì? Chẳng thà ở nhà ôm thê tử ngủ có tốt hơn không? Hoàn Nhan gia các ngươi mời người đến chữa bệnh, còn kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không phải nghe nói tiểu thư nhà các ngươi rất đẹp, ta sớm đã rời đi! Ta nói lão đầu này, trị hay không trị chỉ cần nói một câu. Không trị ta còn có việc khác phải làm.
- Muốn chết!
Trong mắt trưởng lão Long Xà càng thêm lạnh lẽo, trên một tay đã thấy hắc khí vờn quanh, bỗng nhiên chộp về hướng Tiêu Lãng, không quản Tiêu Lãng có thể chữa khỏi hay không, hắn dự định phải giết chết Tiêu Lãng.
- Dừng tay!
Trưởng lão Long Hổ đúng lúc quát lớn, tóc bạc râu bạc mi trắng đều không gió tung bay. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng trịnh trọng hỏi:
- Thể hiện một chút thần thông của ngươi đi!
Chết tiệt...
Tiêu Lãng thầm kêu không ổn. Hắn có thần thông trị liệu nào chứ. Không vào được cổ bảo này, nếu để cho Hoàn Nhan Nhược Thủy ra đón, sợ là sẽ khiến người của Hoàn Nhan Lệ Sát lập tức cảnh giác. Đến lúc đó sẽ không tạo ra được tác dụng bất ngờ cần có.
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem mình có thần thông nào, nhìn có thể doạ dẫm được lão đầu này. Cuối cùng hắn linh cơ thoáng động, thầm nói có rồi!
- Lão đầu xem cho kỹ!
Tiêu Lãng rất kiêu ngạo nói, trên người phóng ra từng chữ tình. Những chữ tình này là Tình Sát cảnh giới thứ năm của tình đạo, tản ra hào quang thần thánh màu trắng, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Khi hắn nghe thấy tin Mộc Tiểu Yêu mang thai, hắn đã cảm ngộ được Tình Sát này. Hắn vẫn không biết Tình Sát này có ích lợi gì. Chỉ có điều xem ra nó rất thần bí, vừa vặn dùng để doạ người. Còn tình thương, tình đạo, tình thương, tình diệt, tình tuyệt còn lại đều mang tính công kích, người khác xem qua một chút là có thể nhìn thấu được.
- A...
Nhìn bên cạnh Tiêu Lãng tản ra chữ Tình với hào quang thần thánh, một đám người thật sự bị doạ. Trưởng lão Long Hổ là nhân vật thủ lĩnh phái trung lập, giờ phút này vừa xem lập tức vung tay lên nói:
- Được, ngươi theo ta đi trong, những người còn lại ở bên ngoài!
- Không được!
- Không được!
Hai tiếng quát đồng thời vang lên. Một người là trưởng lão Long Xà, người của Lệ Sát. Sắc mặt hắn thâm trầm nói:
- Trưởng lão Long Hổ, tiểu tử này còn chưa phải là thần thể, làm chút thủ đoạn quỷ mị, vẫn không nên dẫn vào trong, để thời khắc cuối cùng gia chủ có thể ngủ yên đi!
Trưởng lão Long Hổ không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lại rất bá đạo nói:
- Thời điểm ta trị liệu, nhất định phải có hạ nhân phối hợp thuốc. Nhà các ngươi thật phiền toái, cái này không cho phép cái kia không được. Ta vẫn là không trị, trở lại ôm thể tử ngủ.
Trưởng lão Long Hổ liếc mắt nhìn Long Xà một chút, thoáng mỉm cười nói:
- Tiêu tiểu ca, dẫn người của ngươi vào đi. Chỉ cần ngươi có thể trị được cho gia chủ, hai vị tiểu thư nguyện ý, có lẽ sẽ không chỉ cưới thêm một vợ thôi đâu.
- A... Cái này được. Đi!
Tiêu Lãng chờ đợi chính là câu nói này. Hắn liền dẫn dắt mọi người nhanh chân đi vào phía trong. Chỉ có điều Cao Hà hiển nhiên không có tư cách đi vào đứng một mình ở bên ngoài.
Phòng khách rất lớn. Tiêu Lãng đi vào, đầu tiên là nhìn thấy rất nhiều cột hình trụ chống đỡ phòng khách. Bên trong có rất nhiều nhiều, chia làm ba nhóm người. Mỗi bên đều có hơn mười người. Tất cả đều là trưởng lão Thần Tổ hậu kỳ.
Ánh mắt Tiêu Lãng tìm về phía trước, thấy một người đang nằm trên một chiếc giường lớn sa hoa. Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Như Ngọc còn có cả tiểu thiếu gia kia quỳ gối bên giường. Hai tỷ muội đều khóc, mắt đỏ hoe. Tiểu thiếu gia kia lại khẩn trương nhìn chung quanh.
Ánh mắt Tiêu Lãng và Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn nhau một chút. Hai người lập tức giao lưu rất nhiều tin tức. Hoàn Nhan Nhược Thủy thản nhiên nhìn người trung niên áo bào vàng ngồi ở bên trái một chút. Tiêu Lãng lập tức hiểu rõ, người phải giết hôm nay chính là người ngồi bên trái và hơn mười Thần Tổ hậu kỳ.
Hắn thản nhiên đảo mắt nhìn ở giữa và bên trái, trong lòng cũng đã hiểu được đại khái, giờ phút này Hoàn Nhan gia phân chia làm ba phái. Hoàn Nhan Lệ Sát là một phái. Phía bên Hoàn Nhan Nhược Thủy là một phái. Còn lại đều là phái trung lập. Mà Thần Tổ hậu kỳ ba phái đều gần như nhau, có hơn mười người. Hắn dẫn đến mười người, nếu như có thể giết chết Hoàn Nhan Lệ Sát, Hoàn Nhan Nhược Thủy có thể lập tức khống chế tình thế.
Đám người Tiêu Lãng đến, khiến một đám người chú ý. Hoàn Nhan Lệ Sát trên người mặc hoàng bào, khí thế như núi, lập tức đưa tới một ánh mắt cảnh giác.
Chỉ có điều nhìn thấy trong đám người Tiêu Lãng mạnh nhất chỉ có Thần Quân, lòng đề phòng của hắn rõ ràng đã giảm đi một chút. Chỉ có điều hắn vẫn đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi là ai? Long Hổ, trong thời khắc như vậy còn dẫn người tới quấy nhiễu đại ca, không tốt đâu?
Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng đứng lên. Toàn thân nàng mặc một y phục màu trắng, lạnh mặt nói:
- Phụ thân đã sắp rời đi. Những người không liên quan lập tức ra ngoài, không nên quấy nhiễu phụ thân ngủ yên...
Quả nhiên thông minh nhanh trí!
Tiêu Lãng thầm khen một tiếng, nhưng vẫn cười một tiếng nói:
- Phụ thân nàng ngủ đã lâu như vậy, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Ta thấy vẫn không nên ngủ tiếp nữa. Để ta gọi hắn rời giường đi. Chỉ có điều nếu muốn ta cứu sống phụ thân nàng. Tỷ muội các nàng... nhất định phải có một người gả cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.