Yêu Giả Vi Vương

Quyển 1 - Chương 61: Tuyên chiến

Yêu Dạ

19/04/2014

Nhìn khuôn mặt đầy yêu khí của Tiêu Lãng, đám người Tiêu Cẩn tin tưởng hắn nói thật. Nhưng đừng nói là Tiêu Cẩn, những đệ tử chi thứ của Tiêu gia đứng sau lưng gã có mấy ai chưa từng giết người?

Đừng nói là loại công tử ở thành nhỏ như Dược Vương thành, năm ngoái Tiêu Cẩn ở đế đô đánh chết một đại công tử của tiểu gia tộc, kết quả không có vấn đề gì, chỉ bị gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long nhốt một tháng.

Cho nên giết vài người không là gì với đám Tiêu Cẩn, lời của Tiêu Lãng không thể hù họ sợ. Nhưng khuôn mặt cười khờ của Tiểu Đao, chân đạo xuống dứt khoát gọn gàng làm họ rất giận mình.

Sau khi giật mình quá đi đó là xấu hổ và giận dữ.

Mục đích hôm nay của Tiêu Cẩn rất rõ ràng, ra oai phủ đầu Tiêu Lãng mới về Tiêu gia, nói cách khác ý bảo hắn ngoan ngoãn. Hành động lúc Tiêu Thanh Y vào gia tộc khiến mấy vị trưởng lão bất mãn, đẩy ra một thiếu gia không hiểu chuyện để thử phản ứng của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cũng là lẽ thường.

Nhưng bây giờ biến thành Tiêu Lãng áp đảo tinh thần Tiêu Cẩn.

Biểu tình của Tiêu Cẩn biến cực kỳ khó xem, ánh mắt độc ác liếc Tiêu Lãng, cuối cùng ngừng ở Tiểu Đao.

Tiêu Cẩn quát to:

- Tạp chủng, ngươi có ngon thì đánh chết hắn đi!

Từ ngữ tạp chủng thật chói tia.

Tiểu Đao mặt không chút thay đổi, thật thà đứng một bên, gãi đầu.

Nhưng Tiêu Lãng hành động.

Thiền lão biến sắc mặt, kinh kêu:

- Lãng thiếu gia, không được!

Tiêu Lãng như con sư tử giận dữ, không chút ngừng lại biến thành tàn ảnh, Huyền khí vòng quanh người. Khi Tiêu Cẩn kịp phản ứng lại thì Tiêu Lãng đã tới gần, trong tay xuất hiện một cây phi đao, nhanh như chớp gác lên cổ gã. Lưỡi dao sắc bén dễ dàng vạch một vệt máu trên làn da mềm mại của Tiêu Cẩn.

Tốc độ cực nhanh, thủ đoạn độc ác.

Chiến Tướng cảnh mười bảy tuổi quả nhiên danh bất hư truyền!

Mắt Thiền lão sáng lên, môi hé ra chậm rãi khép.

- Mới nãy ta nói rồi, Tiểu Đao là đệ đệ của ta, không phải tạp chủng! Ngươi còn nói một tiếng tạp chủng có tin là ta cắt đầu ngươi không?

Mặt Tiêu Lãng đầy sát khí, trong mắt tràn ngập bão tố, như con chó săn hung dữ dã tính. Khí thế kia, khí chất kia làm mọi người không dám thách thức quyết tâm của hắn.

Nhiều đệ tử chi thứ hút ngụm khí lạnh, có người run rẩy. Thiền lão cười khổ.

Tiêu Cẩn là ai?



Nhi tử của gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, thiếu gia thật sự của Tiêu gia.

Nếu Tiêu Cẩn chết thì có thể tưởng tượng kết cuộc của đệ tử ch ithws, thậm chí Thiền lão sẽ bị gia tộc phạt nặng.

Thiếu gia mới đến này có khí phách như vậy?

Hoặc nên nói là Tiêu Lãng mất trí, phát cuồng. Mới ngày thứ nhất trở về đã dám dùng đao dí cổ Tiêu Cẩn thiếu gia? Phật lòng liền muốn giết người?

Người Tiêu Cẩn run run. Có lẽ người ngoài không rõ nhưng Tiêu Cẩn đích thực cảm giác sát khí từ Tiêu Lãng làm gã tim dập chân run. Tiêu Cẩn nhắm mắt lại, hít thở dồn dập, cố gắng ổn định nỗi lòng sợ hãi, và khuất nhục Tiêu Lãng đổ lên đầu gã.

Một lát sau, Tiêu Cẩn mở mắt ra, biểu tình bình tĩnh nói:

- Ngươi không dám giết ta. Tiêu gia có tộc quy, ngươi dám giết ta thì dù ngươi được nhị gia gia bảo hộ vẫn phải chết!

Đệ tử của siêu cấp thế gia quả nhiên khí độ bất phàm. Tiêu Cẩn giễu cợt nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Cẩn cười lạnh lùng:

- Tốt, tốt lắm! Tiêu Lãng, hôm nay ngươi mang lại khuất nhục cho ta, sau này ta sẽ trả gấp trăm lần!

Tiêu Lãng lạnh lùng cười nói:

- Trả gấp trăm lần?

Tiêu Lãng chậm rãi thu lại phi đao nhưng chân tăng vọt Huyền khí, chân trái vạch tàn ảnh đá vào chân trái của Tiêu Cẩn.

Răng rắc!

Lại có tiếng xương gãy. Tiêu Cẩn hét lên, ngã xuống, ôm chân trái lăn trên mặt đất.

Mọi người, trừ Tiểu Đao ra, ngây như phỗng, Thiền lão không kịp phản ứng.

Tiêu Lãng kiếm đủ mặt mũi rồi còn ra tay độc như vậy? Không lẽ Tiêu Lãng cho rằng đại viện Tiêu gia là Dược Vương thành thành?

- Vẫn là câu nói kia, ta chỉ muốn sống yên lành, không có hứng thú chơi với đám công tử các ngươi. Bất cứ người nào muốn chơi cùng ta thì ta sẽ khiến kẻ đó nhớ mãi suốt đời! Tiểu Đao, đi!

Tiêu Lãng để lại nụ cười đầy yêu khí và một câu gần như tuyên chiến với toàn bộ công tử của Tiêu gia, nghênh ngang đi. Thiền lão dặn dò vài câu, sai đám đệ tử chi thứ lập tức mang Tiêu Cẩn đi trị thương. Thiền lão vội vàng chạy theo Tiêu Lãng.

Đứng ở phe nào là chuyện rất quan trọng, Thiền lão làm quản gia của Tiêu gia mấy chục năm, lần này dường như già lú lẫn, ngày thứ nhất hắn trở về đã đứng về phía hắn.

Không lâu sau sự việc nơi đây truyền khắp đại viện Tiêu gia.

Trong Thanh Long các nơi lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cư ngụ có tiếng chén trà bị đập vỡ, sau đó không còn động tĩnh. Đông diện nơi trưởng lão gia tộc trú ngụ cực kỳ yên tĩnh như không có gì xảy ra.



Tây viện nơi các thiếu gia, tiểu thư của Tiêu gia ở thì sôi trào.

Một thiếu gia nhà quê dùng cách cực kỳ bá đạo tuyên bố hắn trở về, tát một cú đau điếng vào mặt các thiếu gia chính thức của Tiêu gia.

Lập tức vòa mấy thiếu gia giận dữ muốn dẫn người đi tìm Tiêu Lãng, dạy cho hắn một bài học, để hắn biết đây là địa bàn của ai!

Nhưng mà!

Không lâu sau lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử truyền ra mệnh lệnh lan khắp đại viện Tiêu gia.

Thành viên gia tộc chưa đủ mười tám tuổi có thể tìm Tiêu Lãng khiêu chiến, ai đánh gãy chân hắn sẽ được thưởng hậu hĩnh, bị hắn đánh gãy chân thì tự đi trị thương, đừng kêu oan. Đám nhóc con tranh đấu, mọi người trong gia tộc không được nhúng tay!

Đây là từ khi lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trở về chính thức ban ra mệnh lệnh thứ nhất.

Mệnh lệnh này khiến lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, trưởng lão Tiêu gia ở đông viện ngồi không yên, lập tức lệnh cho đám nhóc nhà mình không được rục rịch.

Thiên tài tuyệt thế của Tiêu gia chưa đủ mười tám tuổi đã đạt đến Chiến Tướng cảnh chỉ có bốn người tư chất ngang ngửa với Tiêu Lãng, có một người mạnh hơn một bậc, là Chiến Tướng cảnh trung giai. Nhưng các cao tầng Tiêu gia biết rõ Tiêu Lãng ở trên Đoạn Đầu lĩnh thật sự giết chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai.

Đệ tử Tiêu gia bình thường đi rèn luyện, kinh nghiệm thực chiến hơn xa loại như Tư Đồ Chiến Thiên. Nhưng các trưởng lão của Tiêu gia biết rõ bốn thiên tài này không có thực lực giết chết Chiến Tướng cảnh cao giai, càng đừng nói là ngay mặt xử lý hai người.

Họ mà đi đi tìm Tiêu Lãng cuối cùng sẽ bị đánh gãy chân.

Đương nhiên đây chỉ là một mặt.

Quan trọng nhất là lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ra mệnh lệnh này rõ ràng thiên vị Tiêu Lãng, nghiêm khắc cảnh cáo.

Hai mươi năm!

Tiêu gia trên cơ bản nằm trong tay mạch Tiêu Bất Hoặc nhưng một mình lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đủ chống cả mạch của Tiêu Bất Hoặc. Ai dám chọc giận sư tử già bị nhốt hai mươi năm vừa mới ra khỏi lồng?

Hậu viện Tiêu gia, Thanh Y các.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao gục đầu, như con nít phạm lội đứng trước mặt Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y bình tĩnh uống trà, đọc sách, không để ý tới hai người, dường như hơi tức giận.

Một lúc sau, Tiêu Thanh Y khép sách lại, quay đầu, nghiêm túc nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Thanh Y cực kỳ nghiêm túc nói:

- Có biết đã làm sao cái gì không?

- Lãng nhi, lòng của ngươi vẫn không đủ độc, lần sau xảy ra chuyện như vậy nữa thì nhớ kỹ... Đánh gãy hai chân cộng với mười ba cây xương sườn của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giả Vi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook