Quyển 1 - Chương 137: Vốn là cùng một nhánh
Yêu Dạ
14/05/2014
Ý của Tiêu Ma Thần rất rõ
ràng, cái chết của đám người Tiêu Bất Tử có vấn đề. Tiền trưởng lão Nội
Vụ đường, Tiêu Thanh Lang càng có vấn đề lớn. Thiền lão liên tưởng đến
lúc Tiêu Bất Tử dẫn người xuất chiến thì lạ lùng là Tiêu Thanh Lang yêu
cầu cùng đi. Tuy Tô Tiên thành là chỗ giao giới của ba vương triểu nhưng vẫn thuộc lãnh thổ Chiến Vương triều. Tiêu Phù Đồ sớm dẫn người đi sắp
xếp, lúc Tiêu Bất Tử đi che giấu tung tích, điều động vô số nhân lực
trong gia tộc, quanh Tô Tiên thành nên đầy rẫy thám tử của Tiêu gia mới
đúng.
Nhưng cuối cùng đám người Tiêu Bất Tử bị huyết Y, Huyết Nô vốn trú đóng ở Bắc Cương Huyết Vương triều dẫn theo một đám cường giả mai phục, cơ hồ toàn quân bị diệt. Đánh chết Thiền lão cũng không tin bên trong không có nội tình.
Tiêu gia có nội quỷ, Hắc Long hội và Huyết Vương triều mưu hại Tiêu Bất Tử?
Thiền lão cho ra kết luận khiến nỗi lòng lão càng kích động hơn. Thiền lão liên tưởng đến sau lưng Hắc Long hội dường như có một siêu cấp đại thế lực duy trì, lão không dám nghĩ tiếp nữa.
Thiền lão kết luận ván cờ này có người đang đặt cờ, đặt bàn cờ thiên hạ, kết cuộc... Chính là thành công giết Tiêu Bất Tử, khiến Tiêu gia cường đại nguyên khí đại thương.
Thiền lão cẩn thận liếc Tiêu Thanh Y, bản thân lão còn đoán được một chút thì Thanh Y tiểu thư băng tuyết thông minh càng đoán được nhiều hơn.
Biểu tình của Tiêu Thanh Y vẫn như cũ, nhắm mắt suy tư như đang ngủ say.
Thật lâu sau, Tiêu Thanh Y mở mắt ra, thở dài thườn thượt.
Tiêu Thanh Y ra lệnh:
- Thiền lão, tìm cách báo tin cho Độc Cô Hành, nói với hắn là ta muốn đi Bắc Cương. Ta không muốn ở lại... Tiêu gia nữa, ngươi và Thiên Tầm đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ở Thanh Y các. Lãng nhi, Tiểu Đao ở lại Cửu Tinh Phong càng an toàn hơn, chờ Độc Cô tới rồi hãy đón bọn họ cùng đi.
Tuy Thiền lão không biết quan hệ giữa Tiêu Thanh Y và Quân Thần Độc Cô Hành nhưng nếu gã chịu đến đón họ thì đừng nói là Tiêu gia bây giờ, dù là Tiêu gia trước ki cũng không dám không thả người. Hai chữ Độc Cô Hành đại biểu cho thế lực ngang ngửa với bốn siêu cấp thế gia.
Thiền lão yên lặng sắp xếp, tuy Thanh Y các có Ám vệ giám thị, lão không còn là đại tổng quản nhưng lão ở Tiêu gia mấy chục năm, thực lực trong bóng tối không thể khinh thường.
Thiền lão đi rồi, Tiêu Thanh Y thay đổi sắc mặt, lặng lẽ chảy hai hàng lệ rơi xuống gối nở từng đóa hoa mai.
- Phụ thân, Thanh Y bất hiếu, không có cách nào báo thù cho phụ thân. Nhưng xin phụ thân hãy yên tâm, ta sẽ cầu Độc Cô giúp đỡ bồi dưỡng Lãng nhi, Tiểu Đao, nhất định sẽ điều tra rõ sự thật trả lại công bằng cho phụ thân!
Ngày xuân tiết trời se lạnh, trong Thanh Y các không có thị nữ, Thiền lão dẫn Thiên Tầm đi làm việc, không ai thêm than vào lò lửa, gian phòng dần lạnh lẽo.
Miệng Tiêu Thanh Y khô khốc muốn uống ly trà, nhưng đôi chân tê liệt, người suy yếu, cố gắng mấy lần vẫn không thể ngồi dậy.
Đường đường là tiểu thư của Tiêu gia, Điệp Huyết La Sát danh chấn thiên hạ lại rơi vào tình thế như vậy.
Tiêu Thanh Y không cảm thấy uất ức mà chỉ thấy lạnh lòng, lạnh như trong hầm băng.
Tiêu Thanh Y ngơ ngác nhìn ngoài song cửa, hốc mắt đã không còn lệ, đáy mắt trống rỗng.
Khóe môi Tiêu Thanh Y cong lên nụ cười cay chua xót nói:
- Vốn sinh cùng nhánh, cần gì tuyệt tình như vậy. Tiêu gia to lớn xem ra sẽ bị hủy trong tay đám ngu xuẩn các ngươi.
….. …. …. …. …..
Đêm hôm đó Thiền lão phái một hộ vệ trung thành lén ra khỏi Tiêu gia chạy hướng Bắc Cương. Hộ vệ bảo đảm tuyệt đối sẽ trao thư tận tay Quân Thần Độc Cô Hành, dù chết cũng không hối tiếc.
Ngày thứ ba, Tiêu Bất Tử và mười mấy trưởng lão, ba trăm Huyết vệ chôn tập thể.
Tuy lễ tang tiến hành trong bí mật nhưng vẫn kinh động vô số người. Hoàng đế Vân Phi Dương mang theo Vân Tử Sam bí mật xuất cung, trưởng lão trấn giữ trong các đại gia tộc, các công tử, tiểu thư của đế đô thế hệ trẻ âm thầm vào Tiêu gia, tập thể đưa tiễn Tiêu Bất Tử.
Thiền lão đẩy Tiêu Thanh Y ra khỏi Thanh Y các, nàng bình tĩnh nhìn Tiêu Bất Tử chôn trong mộ tổ tiên, không nói câu nào, mặt không biểu tình. Cuối cùng lễ tang kết thúc, Tiêu Thanh Y hộc bãi máu, lại ngất xỉu.
Tân trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Báo hốc mắt đỏ rực tiến tới ân cần hỏi han, vội vã sai người đưa Tiêu Thanh Y trở về Thanh Y các. Nhưng Tiêu Thanh Y vẫn không có thị nữ, càng không có trị liệu sư, ngược lại tăng thêm mấy Ám vệ giám thị. Không khí trong Thanh Y các biến càng tiêu điều, suy sút, giống như Thanh Đế các chôn Tiêu Thanh Đế.
Các công tử, tiểu thư của đế đô tuổi trẻ mặt đầy bi thương, lòng thì rất nghi hoặc. Tiêu Lãng là tôn tử của Tiêu Bất Tử tại sao không xuất hiện?
Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc muốn hỏi Tiêu Thanh Y nhưng không dám mở miệng. Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liếc nhau, mắt lóe tia sáng lạnh. Các công tử, tiểu thư của Tiêu gia Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn khóc chết đi sống lại, khóc không thành tiếng. Trưởng Lão các gia tộc nhìn thấy buồn theo.
Lễ tang kết thúc, mặt ngoài thì đế đô trở về bình tĩnh nhưng sóng ngầm mãnh liệt.
Vô số người thổn thức, vô số người kinh nghi, vô số người than thở, vô số người... âm thầm hành động.
….. …. …. …. …..
Mấy ngày nay đế đô cực kỳ bình tĩnh, Bắc Cương thì cuồn cuộn khói báo động. Quân Thần Độc Cô Hành giận dữ, năm mươi vạn Trấn Bắc quân sát khí như hồng.
Quân Thần Độc Cô Hành không đợi tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu dẫn theo cường giả đến viện trợ đã xua quân bức đến trọng thành phía nam của Huyết Vương triều, Huyết Hoang thành. Huyết Hoang thành có ba mươi vạn quân trú đóng, không có hai cường giả tuyệt thế trấn giữ. Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình như phát điên năm mươi vạn Trấn Bắc quân nhận tử lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành, quyết công phá Huyết Hoang thành.
Ai binh tất thắng, kết quả... Huyết Hoang thành bị phá chỉ trong một ngày.
Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình phát cuồng không sợ chết, thấy người liền giết. Chỉ cần cường giả nào nhô đầu ra sẽ bị hai người Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình điên cuồng đánh chết. Đại tướng, cường giả của Huyết Vương triều bị Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch giết hơn phân nửa, bại lui ngàn dặm.
Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh một tiếng, toàn quân truy kích, liên tục phá năm thành, máu chảy thành sông.
Chờ khi Huyết Y, Huyết Nô mang theo đại quân, cường giả trong Huyết Vương triều chạy tới cứu viện thì ba mươi vạn đại quân đã bị đồ sát hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới mười vạn người.
Huyết Y giận dữ mang quân truy sát ngược lại. Đại quân Chiến Vương triều thua nhỏ, theo Quân Thần Độc Cô Hành chỉ huy nhanh chóng rút ra sau. Huyết Y và Huyết Nô tức giận kéo đại quân một đường truy sát, kết quả chạy tới Huyết Hoang thành bị Quân Thần Độc Cô Hành chơi một chiêu. Tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu mang theo cường giả trong Chiến Vương triều âm thầm chạy đến, tất cả đại quân Bắc Cương đã sớm mai phục xung quanh theo lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành. Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia và vô số cường giả liên hợp suýt diệt Huyết Y và Huyết Nô. Huyết Y và Huyết Nô bị thương bại lui, đại quân của Huyết Vương triều lại lần nữa bị đồ sát mấy vạn người.
Huyết Vương triều lui binh tự bảo vệ mình, tạm thời không dám tái chiến. Liên tục đại chiến nhiều ngày làm đại quân của Chiến Vương triều mệt mỏi, giết địch một vạn tự hủy ba ngàn, cộng thêm lần này đại chiến quá vội vã, không chuẩn bị lương thảo, hậu viện không theo kịp. Quân Thần Độc Cô Hành có lòng muốn đấu tiếp nhưng bất đắc dĩ đành thu binh, Bắc Cương tạm trở về bình tĩnh.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hơn hai mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều vĩnh viễn ở lại đại mạc. Quân Thần Độc Cô Hành dùng máu của hai mươi vạn xác Huyết Man tử biểu thị cơn giận của gã, của Chiến Vương triều.
Đệ nhất đại thành Bắc Cương, Thanh Y thành.
Đây là nơi Trấn Bắc quân đóng quân, mấy tháng trước Quân Thần Độc Cô Hành trở về từ đế đô cố ý sửa tên thành vì Tiêu Thanh Y.
Đại quân về doanh nghỉ ngơi hồi phục, Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp xong quân vụ, mới bước vào Quân Thần phủ thì một hộ vệ lập tức dẫn một võ giả đến, nói là Tiêu Thanh Y có thư muốn chính tay giao cho Quân Thần Độc Cô Hành.
Trong thư chỉ có một câu nói, không phải Tiêu Thanh Y tự tay viết.
[Độc Cô, ta muốn đi Bắc Cương, ta... Không ở lại Tiêu gia nổi nữa.]
Quân Thần Độc Cô Hành chắc chắn đây là ý của Tiêu Thanh Y, vì giọng điệu này là của nàng, chỉ có nàng mới gọi gã là Độc Cô mà không phải Độc Cô Hành.
Khuôn mặt cực kỳ điển trai của Quân Thần Độc Cô Hành biến âm trầm. Trong khoảng thời gian này Quân Thần Độc Cô Hành quá bận rộn quân vụ, không có thời gian suy nghĩ chuyện Tiêu Bất Tử, giờ xem thư, cảm nhận bên trong cái chết của lão ẩn chứa vô số ẩn tình.
Hộ vệ kia ghé vào tai Quân Thần Độc Cô Hành nói nhỏ, biểu tình nghiêm túc:
- Đại soái, thám tử hồi báo nói Thanh Y tiểu thư ngất xỉu trong lễ tang của Tiêu quốc sư, trước mắt chưa biết tình huống ra sao.
Quân Thần Độc Cô Hành ngẩn ra, người tràn ngập sát ý, quát to:
- Người đâu! Lập tức truyền Kinh Lệ và tất cả tướng quân lại đây, ngoài ra lệnh cho Thanh Y vệ chuẩn bị đợi lệnh ngoài thành nam!
Nhưng cuối cùng đám người Tiêu Bất Tử bị huyết Y, Huyết Nô vốn trú đóng ở Bắc Cương Huyết Vương triều dẫn theo một đám cường giả mai phục, cơ hồ toàn quân bị diệt. Đánh chết Thiền lão cũng không tin bên trong không có nội tình.
Tiêu gia có nội quỷ, Hắc Long hội và Huyết Vương triều mưu hại Tiêu Bất Tử?
Thiền lão cho ra kết luận khiến nỗi lòng lão càng kích động hơn. Thiền lão liên tưởng đến sau lưng Hắc Long hội dường như có một siêu cấp đại thế lực duy trì, lão không dám nghĩ tiếp nữa.
Thiền lão kết luận ván cờ này có người đang đặt cờ, đặt bàn cờ thiên hạ, kết cuộc... Chính là thành công giết Tiêu Bất Tử, khiến Tiêu gia cường đại nguyên khí đại thương.
Thiền lão cẩn thận liếc Tiêu Thanh Y, bản thân lão còn đoán được một chút thì Thanh Y tiểu thư băng tuyết thông minh càng đoán được nhiều hơn.
Biểu tình của Tiêu Thanh Y vẫn như cũ, nhắm mắt suy tư như đang ngủ say.
Thật lâu sau, Tiêu Thanh Y mở mắt ra, thở dài thườn thượt.
Tiêu Thanh Y ra lệnh:
- Thiền lão, tìm cách báo tin cho Độc Cô Hành, nói với hắn là ta muốn đi Bắc Cương. Ta không muốn ở lại... Tiêu gia nữa, ngươi và Thiên Tầm đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ở Thanh Y các. Lãng nhi, Tiểu Đao ở lại Cửu Tinh Phong càng an toàn hơn, chờ Độc Cô tới rồi hãy đón bọn họ cùng đi.
Tuy Thiền lão không biết quan hệ giữa Tiêu Thanh Y và Quân Thần Độc Cô Hành nhưng nếu gã chịu đến đón họ thì đừng nói là Tiêu gia bây giờ, dù là Tiêu gia trước ki cũng không dám không thả người. Hai chữ Độc Cô Hành đại biểu cho thế lực ngang ngửa với bốn siêu cấp thế gia.
Thiền lão yên lặng sắp xếp, tuy Thanh Y các có Ám vệ giám thị, lão không còn là đại tổng quản nhưng lão ở Tiêu gia mấy chục năm, thực lực trong bóng tối không thể khinh thường.
Thiền lão đi rồi, Tiêu Thanh Y thay đổi sắc mặt, lặng lẽ chảy hai hàng lệ rơi xuống gối nở từng đóa hoa mai.
- Phụ thân, Thanh Y bất hiếu, không có cách nào báo thù cho phụ thân. Nhưng xin phụ thân hãy yên tâm, ta sẽ cầu Độc Cô giúp đỡ bồi dưỡng Lãng nhi, Tiểu Đao, nhất định sẽ điều tra rõ sự thật trả lại công bằng cho phụ thân!
Ngày xuân tiết trời se lạnh, trong Thanh Y các không có thị nữ, Thiền lão dẫn Thiên Tầm đi làm việc, không ai thêm than vào lò lửa, gian phòng dần lạnh lẽo.
Miệng Tiêu Thanh Y khô khốc muốn uống ly trà, nhưng đôi chân tê liệt, người suy yếu, cố gắng mấy lần vẫn không thể ngồi dậy.
Đường đường là tiểu thư của Tiêu gia, Điệp Huyết La Sát danh chấn thiên hạ lại rơi vào tình thế như vậy.
Tiêu Thanh Y không cảm thấy uất ức mà chỉ thấy lạnh lòng, lạnh như trong hầm băng.
Tiêu Thanh Y ngơ ngác nhìn ngoài song cửa, hốc mắt đã không còn lệ, đáy mắt trống rỗng.
Khóe môi Tiêu Thanh Y cong lên nụ cười cay chua xót nói:
- Vốn sinh cùng nhánh, cần gì tuyệt tình như vậy. Tiêu gia to lớn xem ra sẽ bị hủy trong tay đám ngu xuẩn các ngươi.
….. …. …. …. …..
Đêm hôm đó Thiền lão phái một hộ vệ trung thành lén ra khỏi Tiêu gia chạy hướng Bắc Cương. Hộ vệ bảo đảm tuyệt đối sẽ trao thư tận tay Quân Thần Độc Cô Hành, dù chết cũng không hối tiếc.
Ngày thứ ba, Tiêu Bất Tử và mười mấy trưởng lão, ba trăm Huyết vệ chôn tập thể.
Tuy lễ tang tiến hành trong bí mật nhưng vẫn kinh động vô số người. Hoàng đế Vân Phi Dương mang theo Vân Tử Sam bí mật xuất cung, trưởng lão trấn giữ trong các đại gia tộc, các công tử, tiểu thư của đế đô thế hệ trẻ âm thầm vào Tiêu gia, tập thể đưa tiễn Tiêu Bất Tử.
Thiền lão đẩy Tiêu Thanh Y ra khỏi Thanh Y các, nàng bình tĩnh nhìn Tiêu Bất Tử chôn trong mộ tổ tiên, không nói câu nào, mặt không biểu tình. Cuối cùng lễ tang kết thúc, Tiêu Thanh Y hộc bãi máu, lại ngất xỉu.
Tân trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Báo hốc mắt đỏ rực tiến tới ân cần hỏi han, vội vã sai người đưa Tiêu Thanh Y trở về Thanh Y các. Nhưng Tiêu Thanh Y vẫn không có thị nữ, càng không có trị liệu sư, ngược lại tăng thêm mấy Ám vệ giám thị. Không khí trong Thanh Y các biến càng tiêu điều, suy sút, giống như Thanh Đế các chôn Tiêu Thanh Đế.
Các công tử, tiểu thư của đế đô tuổi trẻ mặt đầy bi thương, lòng thì rất nghi hoặc. Tiêu Lãng là tôn tử của Tiêu Bất Tử tại sao không xuất hiện?
Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc muốn hỏi Tiêu Thanh Y nhưng không dám mở miệng. Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liếc nhau, mắt lóe tia sáng lạnh. Các công tử, tiểu thư của Tiêu gia Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn khóc chết đi sống lại, khóc không thành tiếng. Trưởng Lão các gia tộc nhìn thấy buồn theo.
Lễ tang kết thúc, mặt ngoài thì đế đô trở về bình tĩnh nhưng sóng ngầm mãnh liệt.
Vô số người thổn thức, vô số người kinh nghi, vô số người than thở, vô số người... âm thầm hành động.
….. …. …. …. …..
Mấy ngày nay đế đô cực kỳ bình tĩnh, Bắc Cương thì cuồn cuộn khói báo động. Quân Thần Độc Cô Hành giận dữ, năm mươi vạn Trấn Bắc quân sát khí như hồng.
Quân Thần Độc Cô Hành không đợi tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu dẫn theo cường giả đến viện trợ đã xua quân bức đến trọng thành phía nam của Huyết Vương triều, Huyết Hoang thành. Huyết Hoang thành có ba mươi vạn quân trú đóng, không có hai cường giả tuyệt thế trấn giữ. Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình như phát điên năm mươi vạn Trấn Bắc quân nhận tử lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành, quyết công phá Huyết Hoang thành.
Ai binh tất thắng, kết quả... Huyết Hoang thành bị phá chỉ trong một ngày.
Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình phát cuồng không sợ chết, thấy người liền giết. Chỉ cần cường giả nào nhô đầu ra sẽ bị hai người Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình điên cuồng đánh chết. Đại tướng, cường giả của Huyết Vương triều bị Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch giết hơn phân nửa, bại lui ngàn dặm.
Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh một tiếng, toàn quân truy kích, liên tục phá năm thành, máu chảy thành sông.
Chờ khi Huyết Y, Huyết Nô mang theo đại quân, cường giả trong Huyết Vương triều chạy tới cứu viện thì ba mươi vạn đại quân đã bị đồ sát hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới mười vạn người.
Huyết Y giận dữ mang quân truy sát ngược lại. Đại quân Chiến Vương triều thua nhỏ, theo Quân Thần Độc Cô Hành chỉ huy nhanh chóng rút ra sau. Huyết Y và Huyết Nô tức giận kéo đại quân một đường truy sát, kết quả chạy tới Huyết Hoang thành bị Quân Thần Độc Cô Hành chơi một chiêu. Tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu mang theo cường giả trong Chiến Vương triều âm thầm chạy đến, tất cả đại quân Bắc Cương đã sớm mai phục xung quanh theo lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành. Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia và vô số cường giả liên hợp suýt diệt Huyết Y và Huyết Nô. Huyết Y và Huyết Nô bị thương bại lui, đại quân của Huyết Vương triều lại lần nữa bị đồ sát mấy vạn người.
Huyết Vương triều lui binh tự bảo vệ mình, tạm thời không dám tái chiến. Liên tục đại chiến nhiều ngày làm đại quân của Chiến Vương triều mệt mỏi, giết địch một vạn tự hủy ba ngàn, cộng thêm lần này đại chiến quá vội vã, không chuẩn bị lương thảo, hậu viện không theo kịp. Quân Thần Độc Cô Hành có lòng muốn đấu tiếp nhưng bất đắc dĩ đành thu binh, Bắc Cương tạm trở về bình tĩnh.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hơn hai mươi vạn đại quân của Huyết Vương triều vĩnh viễn ở lại đại mạc. Quân Thần Độc Cô Hành dùng máu của hai mươi vạn xác Huyết Man tử biểu thị cơn giận của gã, của Chiến Vương triều.
Đệ nhất đại thành Bắc Cương, Thanh Y thành.
Đây là nơi Trấn Bắc quân đóng quân, mấy tháng trước Quân Thần Độc Cô Hành trở về từ đế đô cố ý sửa tên thành vì Tiêu Thanh Y.
Đại quân về doanh nghỉ ngơi hồi phục, Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp xong quân vụ, mới bước vào Quân Thần phủ thì một hộ vệ lập tức dẫn một võ giả đến, nói là Tiêu Thanh Y có thư muốn chính tay giao cho Quân Thần Độc Cô Hành.
Trong thư chỉ có một câu nói, không phải Tiêu Thanh Y tự tay viết.
[Độc Cô, ta muốn đi Bắc Cương, ta... Không ở lại Tiêu gia nổi nữa.]
Quân Thần Độc Cô Hành chắc chắn đây là ý của Tiêu Thanh Y, vì giọng điệu này là của nàng, chỉ có nàng mới gọi gã là Độc Cô mà không phải Độc Cô Hành.
Khuôn mặt cực kỳ điển trai của Quân Thần Độc Cô Hành biến âm trầm. Trong khoảng thời gian này Quân Thần Độc Cô Hành quá bận rộn quân vụ, không có thời gian suy nghĩ chuyện Tiêu Bất Tử, giờ xem thư, cảm nhận bên trong cái chết của lão ẩn chứa vô số ẩn tình.
Hộ vệ kia ghé vào tai Quân Thần Độc Cô Hành nói nhỏ, biểu tình nghiêm túc:
- Đại soái, thám tử hồi báo nói Thanh Y tiểu thư ngất xỉu trong lễ tang của Tiêu quốc sư, trước mắt chưa biết tình huống ra sao.
Quân Thần Độc Cô Hành ngẩn ra, người tràn ngập sát ý, quát to:
- Người đâu! Lập tức truyền Kinh Lệ và tất cả tướng quân lại đây, ngoài ra lệnh cho Thanh Y vệ chuẩn bị đợi lệnh ngoài thành nam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.