Chương 3: Hắc Bạch Thiên Cửu
Phương Tiểu Khả
02/12/2024
Quá trình tu luyện tiên thuật của Hinh không dài cũng chẳng ngắn, trọn vẹn trong mười năm. Sau mười năm, bỗng hôm nọ trong căn nhà nhỏ nơi rừng trúc, Hinh cùng sư huynh của mình- Thiên Trạch Vũ không còn thấy sư phụ đâu nữa.
Sư huynh nàng hay ông đã lên lại Thiên giới rồi. Có lẽ duyên thầy trò đến đây đã kết thúc, sau này họ sẽ dựa vào bản lĩnh sư phụ đã dạy mà tự sinh tự diệt.
Thiên Hinh đương nhiên sẽ chọn lên đường đi tìm Cửu Vô Dạ rồi. Thiên Trạch Vũ cũng đồng tình theo nàng, hắn nói rằng chuyện Yêu giới hắn cũng nên có trách nhiệm, không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Thế rồi, trên đường họ đi đã bắt gặp Thất Long, con rồng trắng bảy đầu tấn công. Nó bị đánh thức bởi loạn bách yêu rồi xui cho cả hai là đã chạm mặt với đại yêu quái vạn năm tuổi, có số có má nổi tiếng khát máu của chúng yêu.
Chút bản lĩnh của hai người bấy giờ không thể địch lại Thất Long được. Thiên Trạch Vũ đã hy sinh để cứu Hinh. Hai người đi nhưng chỉ còn lại một mạng.
Thạch yêu khi chết sẽ để lại linh đan là một cục đá khô, hay chính là trái tim của bọn họ. Hinh đã đem theo cục đá ấy, vừa đi tìm Cửu Vô Dạ, vừa hoàn thành tâm nguyện được thấy Yêu giới thống nhất giúp sư huynh mình.
Đồng thời nàng cũng đi khắp nơi để tìm cách cứu Trạch Vũ. Vì hắn đã bị đánh cho hồn phi phách tán, chút mảnh hồn còn sót lại ở linh đan không đủ để quỷ sai nhận ra mà đón hắn về âm ti, thành thử ra hắn không đi đầu thai được.
Có buồn thương nhưng cũng phải gắng mà vươn lên trong thời buổi loạn lạc này.
Chẳng mấy mà Hinh gặp Cửu Vô Dạ. Nàng cứu hắn một mạng trong trận chiến sống còn với Quái Kê năm ấy, rồi được hắn đồng ý thu nạp vào đại quân của mình.
Họ chinh chiến kề vai sát cánh bên nhau ròng rã mấy chục năm giời, yêu thuật cùng tiên thuật cứ thế oanh tạc hết nơi này tới nơi khác trong đất Yêu, tên tuổi của nàng cũng nhanh chóng nổi lên đi cùng với hắn. Người ta gọi họ là “Hắc Bạch Thiên Cửu”.
Họ gọi cho nàng với hắn cái tên “Hắc Bạch” bởi lúc nào hắn cũng mặc trường bào đen còn nàng cứ mặc y phục trắng của tông môn chưa từng thay đổi, tủ đồ- gia tài của nàng cũng luôn chỉ có một màu trắng thuần.
Pháp thuật của cả hai là hệ hỏa, lửa của Cửu Vô Dạ màu đen thì Hinh lại màu trắng. Cẩm Vân sư tổ từng nói lửa màu trắng của Hinh rất đặc biệt, trên khắp lục giới này chỉ có một người sở hữu, giờ thêm nàng là hai.
Cũng từng có một thời gian Cửu Vô Dạ dành lời khen cho sự tiến bộ vượt bậc cùng thứ hỏa thuật kì lạ của Hinh. Kẻ cao ngạo, kiệm lời như hắn chịu mở mồm khen nàng đúng là rất hiếm.
Tuy tên nàng gắn với hắn song không phải lúc nào có hắn cũng sẽ có nàng. Họ chỉ xuất hiện cùng nhau trong các trận chiến lớn cần huy động tổng lực thôi, còn đâu để đẩy nhanh tiến trình, Hinh sẽ dẫn toán quân đi chinh phạt các điểm tập kết nhỏ khác.
Sau mấy mươi năm, Cửu Vô Dạ đã thành công dẹp loạn bách yêu, xưng Đế. Hắn phong nàng làm thượng tướng quân, thống lĩnh vạn binh. Trở thành danh tướng bậc nhất Yêu giới bấy giờ.
Nhưng đến cùng, đó cũng không phải điều Hinh muốn.
Suốt mấy chục năm đó, họ chưa bao giờ nói với nhau được câu nào tử tế, toàn là bàn việc binh. Hắn kiệm lời lắm. Lạnh lùng, sát đoán nữa.
Năm ấy hắn xưng Đế, có mở tiệc khao quân. Đó cũng là khi nghiệt duyên bắt đầu.
Thiên Hinh dù là nữ tướng nhưng nàng chưa từng uống rượu. Vì thế đại quân ai cũng thấy Hinh khó gần, nhưng không phải kiểu khó gần khiến người ta thấy ghét mà là thanh cao, tiêu diêu, tự tại, khác với hình tượng phổ thông nên có ở một vị tướng.
Năm ấy trời trở lạnh, Hinh uống hơi quá liều rồi để men say át tâm trí mình, nàng đã nói lời không nên với Cửu Vô Dạ- tên bạo quân nổi tiếng Yêu giới.
Trước mắt đại quân, nàng đã kéo lấy bộ áo lông chồn đen nhẻm của hắn, ép hắn cúi xuống nhìn nàng, Hinh cười mà nói rằng:
“Hắc hồ ly, ta thích huynh.”
Sư huynh nàng hay ông đã lên lại Thiên giới rồi. Có lẽ duyên thầy trò đến đây đã kết thúc, sau này họ sẽ dựa vào bản lĩnh sư phụ đã dạy mà tự sinh tự diệt.
Thiên Hinh đương nhiên sẽ chọn lên đường đi tìm Cửu Vô Dạ rồi. Thiên Trạch Vũ cũng đồng tình theo nàng, hắn nói rằng chuyện Yêu giới hắn cũng nên có trách nhiệm, không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Thế rồi, trên đường họ đi đã bắt gặp Thất Long, con rồng trắng bảy đầu tấn công. Nó bị đánh thức bởi loạn bách yêu rồi xui cho cả hai là đã chạm mặt với đại yêu quái vạn năm tuổi, có số có má nổi tiếng khát máu của chúng yêu.
Chút bản lĩnh của hai người bấy giờ không thể địch lại Thất Long được. Thiên Trạch Vũ đã hy sinh để cứu Hinh. Hai người đi nhưng chỉ còn lại một mạng.
Thạch yêu khi chết sẽ để lại linh đan là một cục đá khô, hay chính là trái tim của bọn họ. Hinh đã đem theo cục đá ấy, vừa đi tìm Cửu Vô Dạ, vừa hoàn thành tâm nguyện được thấy Yêu giới thống nhất giúp sư huynh mình.
Đồng thời nàng cũng đi khắp nơi để tìm cách cứu Trạch Vũ. Vì hắn đã bị đánh cho hồn phi phách tán, chút mảnh hồn còn sót lại ở linh đan không đủ để quỷ sai nhận ra mà đón hắn về âm ti, thành thử ra hắn không đi đầu thai được.
Có buồn thương nhưng cũng phải gắng mà vươn lên trong thời buổi loạn lạc này.
Chẳng mấy mà Hinh gặp Cửu Vô Dạ. Nàng cứu hắn một mạng trong trận chiến sống còn với Quái Kê năm ấy, rồi được hắn đồng ý thu nạp vào đại quân của mình.
Họ chinh chiến kề vai sát cánh bên nhau ròng rã mấy chục năm giời, yêu thuật cùng tiên thuật cứ thế oanh tạc hết nơi này tới nơi khác trong đất Yêu, tên tuổi của nàng cũng nhanh chóng nổi lên đi cùng với hắn. Người ta gọi họ là “Hắc Bạch Thiên Cửu”.
Họ gọi cho nàng với hắn cái tên “Hắc Bạch” bởi lúc nào hắn cũng mặc trường bào đen còn nàng cứ mặc y phục trắng của tông môn chưa từng thay đổi, tủ đồ- gia tài của nàng cũng luôn chỉ có một màu trắng thuần.
Pháp thuật của cả hai là hệ hỏa, lửa của Cửu Vô Dạ màu đen thì Hinh lại màu trắng. Cẩm Vân sư tổ từng nói lửa màu trắng của Hinh rất đặc biệt, trên khắp lục giới này chỉ có một người sở hữu, giờ thêm nàng là hai.
Cũng từng có một thời gian Cửu Vô Dạ dành lời khen cho sự tiến bộ vượt bậc cùng thứ hỏa thuật kì lạ của Hinh. Kẻ cao ngạo, kiệm lời như hắn chịu mở mồm khen nàng đúng là rất hiếm.
Tuy tên nàng gắn với hắn song không phải lúc nào có hắn cũng sẽ có nàng. Họ chỉ xuất hiện cùng nhau trong các trận chiến lớn cần huy động tổng lực thôi, còn đâu để đẩy nhanh tiến trình, Hinh sẽ dẫn toán quân đi chinh phạt các điểm tập kết nhỏ khác.
Sau mấy mươi năm, Cửu Vô Dạ đã thành công dẹp loạn bách yêu, xưng Đế. Hắn phong nàng làm thượng tướng quân, thống lĩnh vạn binh. Trở thành danh tướng bậc nhất Yêu giới bấy giờ.
Nhưng đến cùng, đó cũng không phải điều Hinh muốn.
Suốt mấy chục năm đó, họ chưa bao giờ nói với nhau được câu nào tử tế, toàn là bàn việc binh. Hắn kiệm lời lắm. Lạnh lùng, sát đoán nữa.
Năm ấy hắn xưng Đế, có mở tiệc khao quân. Đó cũng là khi nghiệt duyên bắt đầu.
Thiên Hinh dù là nữ tướng nhưng nàng chưa từng uống rượu. Vì thế đại quân ai cũng thấy Hinh khó gần, nhưng không phải kiểu khó gần khiến người ta thấy ghét mà là thanh cao, tiêu diêu, tự tại, khác với hình tượng phổ thông nên có ở một vị tướng.
Năm ấy trời trở lạnh, Hinh uống hơi quá liều rồi để men say át tâm trí mình, nàng đã nói lời không nên với Cửu Vô Dạ- tên bạo quân nổi tiếng Yêu giới.
Trước mắt đại quân, nàng đã kéo lấy bộ áo lông chồn đen nhẻm của hắn, ép hắn cúi xuống nhìn nàng, Hinh cười mà nói rằng:
“Hắc hồ ly, ta thích huynh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.