Chương 50: Hoá giải mọi thứ
Huyền Tran99
15/07/2023
Đầu tiên là Văn Hạo, sau đấy là Vi Hạ và Hi Thần, lần lượt từng người
đều đã nhanh chóng có mặt ở trước cửa phòng cấp cứu của Lục Thiên Ngôn
để đợi tin tức từ bác sĩ nhưng mà đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi
nhưng đèn cấp cứu vẫn chưa chịu tắt, cánh cửa phòng cấp cứu cũng vì thế
mà im re không chút động tĩnh gì càng khiến những người ở bên ngoài thêm lo lắng.
Đặc biệt là Giang Thùy Dương. Cô từ lúc đưa Lục Thiên Ngôn vào đây thì đã rất lo sợ vậy mà đúng lúc đó lại được Vi Hạ cho biết sự thật năm xưa khiến cô hoàn toàn suy sụp. Lo lắng, sợ hãi, hối hận,... tất thảy những cảm xúc tiêu cực đó lẫn lộn lại vào với nhau khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Lồng ngực phập phồng khó chịu, ngay cả thở cũng cảm thấy rất khó khăn...
- Đã bao lâu rồi mà còn chưa xong nữa. – Hi Thần đợi lâu thì vô cùng sốt ruột.
Anh ta đấm mạnh tay vào tường, bất lực vì bản thân bây giờ chỉ có thể đứng ở ngoài này chờ đợi.
- Anh bình tĩnh một chút đi. Ở bệnh viện không được phép làm ồn. – Văn Hạo chau mày nói.
Hi Thần nghe thế thì cũng đành im lặng. Vi Hạ nhìn Giang Thùy Dương từ nãy tới giờ vẫn luôn co ro ngồi im ở một góc thì vô cùng lo lắng. Liên tục vuốt ve an ủi cô nhưng tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn.
Người nhà họ Lục vẫn chưa biết chuyện này. Trong số những người ở đây, chưa ai là gọi cho người nhà họ Lục. Hỏi Hi Thần thì cũng mới biết chuyện nhà họ Lục từ lâu đã ghẻ lạnh Lục Thiên Ngôn, bây giờ nếu như để bọn họ biết chuyện anh bị tai nạn rồi còn cả chuyện năm xưa tất cả đều là hiểu lầm thì chắc bà Lục cùng với ông nội Lục sẽ không trụ nổi mất.
Tốt nhất vẫn nên đợi kết quả của cuộc phẫu thuật này thế nào rồi mới có thể tính tiếp được.
Cứ thế, cả bốn người lại tiếp tục ngồi đợi thêm ba mươi phút nữa thì cuối cùng cánh cửa của phòng phẫu thuật cũng đã mở ra.
Ngay vào lúc cánh cửa mở ra, Gian Thùy Dương nhanh chóng chạy lại chỗ bác sĩ trong vô thức. Đôi mắt cô vẫn còn ngân ngấn nước mắt, giọng nói thì khàn đặc như có gì đó mắc nghẹt lại ở cổ họng cô.
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi...
- Bệnh nhân đã không sao rồi, tuy nhiên chấn thương khá nặng sẽ không thể tỉnh lại được ngay đâu. Sau khi tỉnh cũng cần phải tịnh dưỡng nhiều. – Vị bác sĩ nói.
Nói xong liền cùng một vài đồng nghiệp của mình rời đi ngay sau đó.
Cả bốn người nghe được tin tốt lành này thì mới có thể thôi lo lắng. Tâm trạng cũng vì thế mà nhẹ hẩn đi.
- Lục Thiên Ngôn không sao rồi. Chị có thể về nghỉ một chút, trông chị... – Vi Hạ quan tâm Giang Thùy Dương nói.
- Không đâu. Mọi người về đi. Tôi sẽ ở đây với anh ấy. – Giang Thùy Dương nói.
Cô sao có thể đi về lúc này được. Cô phải đợi Lục Thiên Ngôn tỉnh lại. Đợi để nói cho anh nghe lời xin lỗi của cô.
Văn Hạo với Vi Hạ biết Giang Thùy Dương đã nói như thế thì nhất định sẽ không chịu về nên cũng chỉ đành để cô ở lại.
- Vi Hạ cô về đón Min Hy trước đi. Cũng sắp tới giờ nó tan học rồi. Tôi đi xử lí chút chuyện... – Văn Hạo nhìn đồng hồ nói.
Vi Hạ luyến lưu nhìn Giang Thùy Dương, không nỡ để cô ở lại một mình nhưng vì còn phải lo Giang Min Hy thay cho cô nữa nên tạm thời cứ phải về trước đã.
- Vậy em về lo cho Min Hy trước. Chị cần gì nhớ phải gọi nhé? – Vi Hạ luyến lưu nói.
- Ừ. Cần gì tôi sẽ gọi. – Giang Thùy Dương vẫn còn nghẹn ngào nói lại.
- Để tôi đưa cô về. – Hi Thần cũng muốn ở lại đây chờ Lục Thiên Ngôn tỉnh lại nhưng anh ta biết bạn thân anh ta tỉnh lại muốn gặp ai hơn.
Thôi thì cứ để Giang Thùy Dương ở lại đó đợi Lục Thiên Ngôn tỉnh lại đi.
[...]
Đến nửa đêm, khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cũng là lúc mà Lục Thiên Ngôn từ từ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật. Cả người anh bị thương bấy giờ đã hết thuốc tê nên vô cùng đau nhức. Anh mơ hồ khẽ cử động tay muốn lấy nước thì phát hiện có người đang gối đầu nên tay mình.
Mái tóc người đó mềm và khá mượt, hương tóc là hương bạc hà cực kì quen thuộc và dễ chịu...
Là Giang Thùy Dương.
Lục Thiên Ngôn tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt cô bởi trời đã tối nhưng hương tóc cô anh sao có thể nhầm cho nổi?
Giang Thùy Dương ngủ không say nên khi thấy người bên cạnh có hơi động đậy cô liền tỉnh giấc. Thấy tay của Lục Thiên Ngôn đang vuốt ve tóc mình, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh.
- Tỉnh rồi sao? – Cô nghi hoặc hỏi.
- Ừ. Tỉnh rồi. – Lục Thiên Ngôn mệt mỏi đáp lời.
- May thật đấy! – Giang Thùy Dương mỉm cười hạnh phúc vội vàng bật điện rồi nhấn chuông ở đầu giường để gọi y tá đến kiểm tra.
Sau khi đã kiểm tra qua một lượt, phát hiện anh không có vấn đề gì bất thường thì họ liền đi ra. Để lại không gian riêng cho hai người.
Lục Thiên Ngôn từ lúc tỉnh dậy cho tới lúc được y tá khám vẫn luôn hướng mắt về phía của Giang Thùy Dương không rời một giây.
- Sao thế? Sao lại nhìn em như vậy? Có gì muốn nói sao? – Giang Thùy Dương lên tiếng trước.
- Đổi xưng hô rồi sao? Lại còn dịu dàng như vậy. Xem ra bị chút thương tích này cũng đáng lắm. – Lục Thiên Ngôn dù đang rất mệt nhưng vẫn cố nói đùa với cô, để cô bớt lo lắng cho anh lại.
- Ăn nói linh tinh. Có biết là suýt chút nữa thôi là anh không thể nói được nữa không hả? Còn mạnh mồm như thế?
- Biết chứ? Nhưng như vậy thì sao chứ? – anh mỉm cười dịu dàng nói.
- À chuyện anh muốn nói... em đều đã biết cả rồi. Hi Thần nói ra hết rồi...
- Cậu ta đúng là kẻ lắm mồm thật. – Lục Thiên Ngôn khẽ phàn nàn.
- Tại sao lại không nói ra ngay từ đầu? Tại sao cứ phải giấu đi tất cả mọi chuyện với tất cả mọi người như thế? Muốn làm nạn nhân lắm à? Ngay cả bố mẹ và ông nội cũng bỏ rơi anh mà không biết nói ra mọi chuyện hay sao? – Cô trách, vừa trách vừa dịu dàng kéo chăn lên cho anh.
- Anh bị vậy là đáng mà. Có oan đâu mà phải minh oan? Trong một khoảng khắc nào đó anh đã từng cảm thấy lòng mình xao động với Nhã Tình. Tuy rằng anh chưa làm gì đi quá giới hạn với cô ta, chưa ngoại tình hay gặp riêng cô ta bất kì một lần nào nhưng chẳng phải em từng nói ngoại tình không phải nhất thiết cứ là hành động còn gì? Em nói chỉ còn có chút xao động nào với người khác dù là nhỏ, dù là trong suy nghĩ -thì cũng là ngoại tình nên anh như thế đã tính là ngoại tình rồi còn gì nữa? Thậm chí anh đã không tin tưởng em, đã từng... từng đánh em... – vừa nói, Lục Thiên Ngôn vừa đưa tay nên chạm nhẹ vào má của cô.
- Nếu như lúc đó anh nói ra toàn bộ sự thật thì anh chắc là mình sẽ được mọi người tha thứ kể cả em nhưng mà anh lại không thể tự tha thứ cho chính mình được. Lục Thiên Ngôn đã từng hứa sẽ không phản bội lại tình yêu của Giang Thùy Dương kể cả trong suy nghĩ...
- Anh xao động với Nhã Tình trong bao lâu? – Giang Thùy Dương rưng rưng nước mắt hỏi.
Cô không nghĩ anh lại để ý tới mỗi một lời nói của cô đến như thế.
- Hai tuần, à không... cũng không hẳn được lâu như vậy nhưng trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi...
- Vậy việc cô ta cứu anh, sao anh không nói cho em?
- Anh không muốn em phải lo lắng. Giang Thùy Dương em chẳng phải vẫn hay lo lắng rồi suy nghĩ linh tinh còn gì? Với lại anh cũng không sao nên là...
- Từ giờ không như thế nữa nhé?
- Ừ. Từ giờ không như thế nữa. – Lục Thiên Ngôn véo nhẹ chóp mũi cô theo thói quen, nuông chiều nói.
- Thế mau nghỉ ngơi đi. Mai em sẽ đi nói với bố mẹ và ông nội, em thay anh minh oan với bọn họ.
- Tùy em thôi. Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh và... chúng ta tái hợp.
- ... – Giang Thùy Dương im lặng không trả lời anh ngay.
- Sao thế? Không muốn tái hợp hay không thể tha thứ được cho anh? À... hay vì con gái em?
- Con bé không phải con gái em...
- Anh biết.
- Nhưng em sẽ không bỏ nó đâu. Em xem nó như con ruột...
- Anh hiểu. Anh có thể đối xử tốt với nó.
- Nhưng còn người nhà họ Lục.
- Người nhà họ Lục sao? Bọn họ còn quý em hơn cả anh, vì em mà bỏ mặc anh năm năm qua không thèm ngó ngàng, bây giờ em quay lại, có khi còn họ còn vui mừng mà đốt pháo hoa ba ngày ba đêm cũng không chừng ấy chứ.
Đặc biệt là Giang Thùy Dương. Cô từ lúc đưa Lục Thiên Ngôn vào đây thì đã rất lo sợ vậy mà đúng lúc đó lại được Vi Hạ cho biết sự thật năm xưa khiến cô hoàn toàn suy sụp. Lo lắng, sợ hãi, hối hận,... tất thảy những cảm xúc tiêu cực đó lẫn lộn lại vào với nhau khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Lồng ngực phập phồng khó chịu, ngay cả thở cũng cảm thấy rất khó khăn...
- Đã bao lâu rồi mà còn chưa xong nữa. – Hi Thần đợi lâu thì vô cùng sốt ruột.
Anh ta đấm mạnh tay vào tường, bất lực vì bản thân bây giờ chỉ có thể đứng ở ngoài này chờ đợi.
- Anh bình tĩnh một chút đi. Ở bệnh viện không được phép làm ồn. – Văn Hạo chau mày nói.
Hi Thần nghe thế thì cũng đành im lặng. Vi Hạ nhìn Giang Thùy Dương từ nãy tới giờ vẫn luôn co ro ngồi im ở một góc thì vô cùng lo lắng. Liên tục vuốt ve an ủi cô nhưng tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn.
Người nhà họ Lục vẫn chưa biết chuyện này. Trong số những người ở đây, chưa ai là gọi cho người nhà họ Lục. Hỏi Hi Thần thì cũng mới biết chuyện nhà họ Lục từ lâu đã ghẻ lạnh Lục Thiên Ngôn, bây giờ nếu như để bọn họ biết chuyện anh bị tai nạn rồi còn cả chuyện năm xưa tất cả đều là hiểu lầm thì chắc bà Lục cùng với ông nội Lục sẽ không trụ nổi mất.
Tốt nhất vẫn nên đợi kết quả của cuộc phẫu thuật này thế nào rồi mới có thể tính tiếp được.
Cứ thế, cả bốn người lại tiếp tục ngồi đợi thêm ba mươi phút nữa thì cuối cùng cánh cửa của phòng phẫu thuật cũng đã mở ra.
Ngay vào lúc cánh cửa mở ra, Gian Thùy Dương nhanh chóng chạy lại chỗ bác sĩ trong vô thức. Đôi mắt cô vẫn còn ngân ngấn nước mắt, giọng nói thì khàn đặc như có gì đó mắc nghẹt lại ở cổ họng cô.
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi...
- Bệnh nhân đã không sao rồi, tuy nhiên chấn thương khá nặng sẽ không thể tỉnh lại được ngay đâu. Sau khi tỉnh cũng cần phải tịnh dưỡng nhiều. – Vị bác sĩ nói.
Nói xong liền cùng một vài đồng nghiệp của mình rời đi ngay sau đó.
Cả bốn người nghe được tin tốt lành này thì mới có thể thôi lo lắng. Tâm trạng cũng vì thế mà nhẹ hẩn đi.
- Lục Thiên Ngôn không sao rồi. Chị có thể về nghỉ một chút, trông chị... – Vi Hạ quan tâm Giang Thùy Dương nói.
- Không đâu. Mọi người về đi. Tôi sẽ ở đây với anh ấy. – Giang Thùy Dương nói.
Cô sao có thể đi về lúc này được. Cô phải đợi Lục Thiên Ngôn tỉnh lại. Đợi để nói cho anh nghe lời xin lỗi của cô.
Văn Hạo với Vi Hạ biết Giang Thùy Dương đã nói như thế thì nhất định sẽ không chịu về nên cũng chỉ đành để cô ở lại.
- Vi Hạ cô về đón Min Hy trước đi. Cũng sắp tới giờ nó tan học rồi. Tôi đi xử lí chút chuyện... – Văn Hạo nhìn đồng hồ nói.
Vi Hạ luyến lưu nhìn Giang Thùy Dương, không nỡ để cô ở lại một mình nhưng vì còn phải lo Giang Min Hy thay cho cô nữa nên tạm thời cứ phải về trước đã.
- Vậy em về lo cho Min Hy trước. Chị cần gì nhớ phải gọi nhé? – Vi Hạ luyến lưu nói.
- Ừ. Cần gì tôi sẽ gọi. – Giang Thùy Dương vẫn còn nghẹn ngào nói lại.
- Để tôi đưa cô về. – Hi Thần cũng muốn ở lại đây chờ Lục Thiên Ngôn tỉnh lại nhưng anh ta biết bạn thân anh ta tỉnh lại muốn gặp ai hơn.
Thôi thì cứ để Giang Thùy Dương ở lại đó đợi Lục Thiên Ngôn tỉnh lại đi.
[...]
Đến nửa đêm, khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cũng là lúc mà Lục Thiên Ngôn từ từ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật. Cả người anh bị thương bấy giờ đã hết thuốc tê nên vô cùng đau nhức. Anh mơ hồ khẽ cử động tay muốn lấy nước thì phát hiện có người đang gối đầu nên tay mình.
Mái tóc người đó mềm và khá mượt, hương tóc là hương bạc hà cực kì quen thuộc và dễ chịu...
Là Giang Thùy Dương.
Lục Thiên Ngôn tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt cô bởi trời đã tối nhưng hương tóc cô anh sao có thể nhầm cho nổi?
Giang Thùy Dương ngủ không say nên khi thấy người bên cạnh có hơi động đậy cô liền tỉnh giấc. Thấy tay của Lục Thiên Ngôn đang vuốt ve tóc mình, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh.
- Tỉnh rồi sao? – Cô nghi hoặc hỏi.
- Ừ. Tỉnh rồi. – Lục Thiên Ngôn mệt mỏi đáp lời.
- May thật đấy! – Giang Thùy Dương mỉm cười hạnh phúc vội vàng bật điện rồi nhấn chuông ở đầu giường để gọi y tá đến kiểm tra.
Sau khi đã kiểm tra qua một lượt, phát hiện anh không có vấn đề gì bất thường thì họ liền đi ra. Để lại không gian riêng cho hai người.
Lục Thiên Ngôn từ lúc tỉnh dậy cho tới lúc được y tá khám vẫn luôn hướng mắt về phía của Giang Thùy Dương không rời một giây.
- Sao thế? Sao lại nhìn em như vậy? Có gì muốn nói sao? – Giang Thùy Dương lên tiếng trước.
- Đổi xưng hô rồi sao? Lại còn dịu dàng như vậy. Xem ra bị chút thương tích này cũng đáng lắm. – Lục Thiên Ngôn dù đang rất mệt nhưng vẫn cố nói đùa với cô, để cô bớt lo lắng cho anh lại.
- Ăn nói linh tinh. Có biết là suýt chút nữa thôi là anh không thể nói được nữa không hả? Còn mạnh mồm như thế?
- Biết chứ? Nhưng như vậy thì sao chứ? – anh mỉm cười dịu dàng nói.
- À chuyện anh muốn nói... em đều đã biết cả rồi. Hi Thần nói ra hết rồi...
- Cậu ta đúng là kẻ lắm mồm thật. – Lục Thiên Ngôn khẽ phàn nàn.
- Tại sao lại không nói ra ngay từ đầu? Tại sao cứ phải giấu đi tất cả mọi chuyện với tất cả mọi người như thế? Muốn làm nạn nhân lắm à? Ngay cả bố mẹ và ông nội cũng bỏ rơi anh mà không biết nói ra mọi chuyện hay sao? – Cô trách, vừa trách vừa dịu dàng kéo chăn lên cho anh.
- Anh bị vậy là đáng mà. Có oan đâu mà phải minh oan? Trong một khoảng khắc nào đó anh đã từng cảm thấy lòng mình xao động với Nhã Tình. Tuy rằng anh chưa làm gì đi quá giới hạn với cô ta, chưa ngoại tình hay gặp riêng cô ta bất kì một lần nào nhưng chẳng phải em từng nói ngoại tình không phải nhất thiết cứ là hành động còn gì? Em nói chỉ còn có chút xao động nào với người khác dù là nhỏ, dù là trong suy nghĩ -thì cũng là ngoại tình nên anh như thế đã tính là ngoại tình rồi còn gì nữa? Thậm chí anh đã không tin tưởng em, đã từng... từng đánh em... – vừa nói, Lục Thiên Ngôn vừa đưa tay nên chạm nhẹ vào má của cô.
- Nếu như lúc đó anh nói ra toàn bộ sự thật thì anh chắc là mình sẽ được mọi người tha thứ kể cả em nhưng mà anh lại không thể tự tha thứ cho chính mình được. Lục Thiên Ngôn đã từng hứa sẽ không phản bội lại tình yêu của Giang Thùy Dương kể cả trong suy nghĩ...
- Anh xao động với Nhã Tình trong bao lâu? – Giang Thùy Dương rưng rưng nước mắt hỏi.
Cô không nghĩ anh lại để ý tới mỗi một lời nói của cô đến như thế.
- Hai tuần, à không... cũng không hẳn được lâu như vậy nhưng trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi...
- Vậy việc cô ta cứu anh, sao anh không nói cho em?
- Anh không muốn em phải lo lắng. Giang Thùy Dương em chẳng phải vẫn hay lo lắng rồi suy nghĩ linh tinh còn gì? Với lại anh cũng không sao nên là...
- Từ giờ không như thế nữa nhé?
- Ừ. Từ giờ không như thế nữa. – Lục Thiên Ngôn véo nhẹ chóp mũi cô theo thói quen, nuông chiều nói.
- Thế mau nghỉ ngơi đi. Mai em sẽ đi nói với bố mẹ và ông nội, em thay anh minh oan với bọn họ.
- Tùy em thôi. Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh và... chúng ta tái hợp.
- ... – Giang Thùy Dương im lặng không trả lời anh ngay.
- Sao thế? Không muốn tái hợp hay không thể tha thứ được cho anh? À... hay vì con gái em?
- Con bé không phải con gái em...
- Anh biết.
- Nhưng em sẽ không bỏ nó đâu. Em xem nó như con ruột...
- Anh hiểu. Anh có thể đối xử tốt với nó.
- Nhưng còn người nhà họ Lục.
- Người nhà họ Lục sao? Bọn họ còn quý em hơn cả anh, vì em mà bỏ mặc anh năm năm qua không thèm ngó ngàng, bây giờ em quay lại, có khi còn họ còn vui mừng mà đốt pháo hoa ba ngày ba đêm cũng không chừng ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.