Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
Chương 92: Âm thanh đáng sợ giữa màn đêm
Tg Tư Vũ
21/06/2021
“Giúp tôi trả thù Từ Thu Tuyết?”
Sơ Địch bật cười thành tiếng. Cô hơi dùng sức, hất mạnh tay của Ninh Hoắc Đông ra sau đó bước lên phía trước mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với hắn. Kể từ khi hắn nhẫn tâm hành hạ ba cô, Sơ Địch chỉ cần đứng gần hắn đang cảm thấy toàn thân cô lạnh ngắt. Nếu không phải lúc nào cũng khống chế bản thân, có lẽ Sơ Địch đã không biết mình có thể làm ra cái hành động gì rồi, có thể là giết chết hắn hoặc cũng có thể là làm hại chính bản thân mình. Mỗi một giây một khắc ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đều không quên được hắn còn nợ cô một mạng người.
“Không phải em đã cùng tôi đến Từ gia, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Từ Chí Linh rồi sao? A Địch, tôi đã từng nói qua tôi có thể vì một mình em mà đối đầu với Từ gia. Lời nói này hoàn toàn là sự thật, không một câu giả dối.”
Chuyện hắn lấy Sơ Kiến Thành làm nơi trút giận, hắn biết Sơ Địch vẫn còn rất giận hắn. Nhưng bản thân cô không thể đả động quá nhiều đến Ninh Hoắc Đông, chỉ có thể lôi Từ Thu Tuyết ra là bia đỡ đạn. Ninh Hoắc Đông không quan tâm trong lòng cô bây giờ đang tính toán thứ gì, hắn chỉ muốn nói dù cô muốn làm gì, hắn cũng sẽ đều đứng phía sau hết lòng ủng hộ cô.
“Phải, anh đúng là đã nói sẽ vì tôi mà chống đối với Từ gia. Nhưng Ninh Hoắc Đông, anh quên rồi, anh cũng đã từng nói anh sẽ không động đến gia đình tôi. Không phải hiện tại anh cũng đã giết ba tôi rồi sao? Nói xem, tôi còn có thể dựa vào đâu để tin vào lời anh nói nữa? Chưa biết chừng lúc này, tôi và anh đứng đây nói chuyện, anh đã tính xong kế hoạch cùng Từ gia dụ tôi vào bẫy, sau đó giết chết tôi rồi.”
Sự giễu cợt không hề được che giấu. Từng câu từng chữ mà cô nói ra chẳng khác nào là một lưỡi dao đâm vào trái tim của hắn. Ninh Hoắc Đông lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô. Ánh trắng yếu ớt chiếu lên làn da sáng mịn không tì vết. Cô ở trong mắt hắn luôn luôn là một báu vật mà hắn vô cùng trân trọng. Nhưng đã là báu vật thì sẽ rất khó mà có thể có được hoàn toàn…
“Bất luận em tin hay không tin, tôi đều có thể vì em mà chống đối Từ gia. A Địch, chuyện của Từ Thu Tuyết, tôi sẽ thay em giải quyết, em đừng nhúng tay vào nữa.”
Đêm nay sẽ là một đêm bình yên không sóng không gió, nhưng bắt đầu từ ngày mai, vô vàn gió sóng sẽ ập đến. Từ Thu Tuyết không phải dạng người biết nhẫn nhịn, cô ta tuy sẽ không làm lớn chuyện nhưng đâu đồng nghĩa với việc cô ta không âm thầm động đến Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông quen biết Từ Thu Tuyết bao nhiêu năm nay, đã sớm làm quen với thủ đoạn của cô ta. Cô ta cũng giống như hắn, một khi muốn đạt được mục đích đều không tiếc bất chấp thủ đoạn.
“Chuyện của tôi, anh không cần lo. Hôm nay gọi anh đến nhìn bộ dạng thảm hại của Từ Thu Tuyết chỉ là muốn anh nhìn thấy tôi có thể nhẫn tâm hành hạ ân nhân của anh đến cỡ nào. Ngày mai, hoặc là ngay đêm nay, Từ Thu Tuyết muốn làm gì, tôi sẵn sàng chơi cùng cô ta đến cùng. Trò chơi đã được bắt đầu, tôi làm sao có thể không tham dự?”
Sơ Địch quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt cô không lộ ra bất kỳ cảm xúc, chỉ mang theo một vẻ ảm đạm đến cực điểm khiến người ta chán ghét. Ninh Hoắc Đông thà nhìn thấy nỗi hận của cô qua ánh mắt, còn hơn là phải nhìn thấy ánh mắt này của cô. Có những lúc, hắn cảm thấy bản thân không hề hiểu Sơ Địch, nhất là thời điểm hiện tại. Sơ Địch nói xong, không chút chần chừ liền xoay người bỏ vào trong.
Nghĩ đến câu nói muốn bảo vệ cô vừa rồi của Ninh Hoắc Đông, khóe miệng của cô không kìm được mà cong lên. Sơ Địch không yếu đuối đến mức để cho một kẻ thù giết ba của mình đến bảo vệ mình.
[ … ]
Đến tận đầu giờ chiều ngày hôm sau Từ Thu Tuyết mới tỉnh dậy. Cả người cô ta đau ê ẩm giống như gãy từng khúc xương. Từ Thu Tuyết không dám động đậy quá nhiều bởi chỉ cần một cái nhấc tay đã khiến cô ta đau đến phát ra tiếng. Từ Thu Tuyết chỉ nhớ cô ta đã uống phải ly rượu đã bị bỏ thuốc, khi cô tỉnh lại, ý thức đã không rõ ràng, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đám đàn ông vây lấy cô ta, lột bỏ toàn bộ quần áo trên người cô ta xuống… Từ Thu Tuyết không dám nhớ lại nữa, bởi cảnh tượng ấy trong đầu cô ta không khác gì một cơn ác mộng.
Từ Thu Tuyết kiềm chế sự run rẩy. Cô ta nhịn đau, vươn người với lấy chiếc điện thoại bị đánh rơi dưới đất.
“Ngụy Sinh, có phải là do cô ta làm hay không?”
Một năm nay, Từ Thu Tuyết và Ngụy Sinh vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác. Kể từ khi Sơ Địch trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Ngụy Sinh đã không ít lần báo cáo tin tức của Sơ Địch cho cô ta.
Tuy Từ Thu Tuyết nói không rõ ‘cô ta’ là ai, nhưng Ngụy Sinh vẫn hiểu. Cô ta trong lời nói chính là Sơ Địch.
“Phải, là Sơ Địch đã tính kế cô. Nhưng cô không thể nắm được bằng chứng chứng minh Sơ Địch có liên quan đến chuyện này. Từ tiểu thư, ngày hôm qua, Ninh tổng đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, chính anh ấy đã cho người đi xóa sạch những liên quan đến Sơ Địch.”
Từ Thu Tuyết nghe Ngụy Sinh nói càng thêm tức giận. Ninh Hoắc Đông mặc dù đã chứng kiến cảnh tượng thảm hại nhất của cô ta, nhưng hắn không hề có ý muốn bảo vệ cô ta ngược lại còn muốn bênh vực Sơ Địch. Nhưng Từ Thu Tuyết càng trách móc hắn thì chỉ càng chứng minh tình cảm sâu đậm mà cô ta dành cho hắn mà thôi.
Sơ Địch đã biến cô ta thành một người phụ nữ dơ bẩn, Từ Thu Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha. Nếu như là người khác rơi vào hoàn cảnh này thì đã sớm tự tử từ lâu, nhưng Từ Thu Tuyết sẽ không làm chuyện dại dột như thế, cô ta không những lấy chuyện này làm động lực để trả thù Sơ Địch, mà còn phải lấy chuyện này để buộc Ninh Hoắc Đông phải trở về với cô ta.
Ngụy Sinh mãi không thấy Từ Thu Tuyết lên tiếng liền lo lắng cô ta nghĩ không thông.
“Từ tiểu thư, cô vạn nhất không được nghĩ bậy, nếu không sẽ để Sơ Địch đạt được mục đích mất.”
Từ Thu Tuyết cười khểnh, cô ta nói.
“Nghĩ bậy? Tôi làm gì có thời gian để nghĩ bậy chứ. Yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định đuổi được Sơ Địch đi. Ninh thiếu phu nhân chỉ có thể là tôi mà thôi, đến khi đó tập đoàn Từ - Ninh hợp tác sẽ làm bá chủ giới thương trường.”
Ngụy Sinh có được lời nói này của Từ Thu Tuyết thì càng thêm yên tâm. Ninh Hoắc Đồn dạo gần đây chỉ tập trung đến Sơ Địch, công việc giải quyết cực kỳ không ổn thỏa. Ngụy Sinh lo nếu như tình trạng này còn diễn ra Ninh thị hoànt toàn có thể đối diện với nguy cơ phá sản.
[ … ]
Đúng như Ninh Hoắc Đông đã nói, Từ Thu Tuyết không hề làm lớn chuyện. Cô ta âm thầm cho người đi điều tra Sơ Địch, mục đích là để có thể nắm được điểm yếu của đối phương. Nhưng lần này Sơ Địch dường như đã có chuẩn bị từ trước. Từ Thu Tuyết dù có bỏ ra công sức lớn đến đây đều không thể nắm được một chút thông tin gì về Sơ Địch. Cô ta không can tâm, liền tức giận hất toàn bộ đồ đạc trên mặt bàn xuống. Những tiếng đổ vỡ vang lên mới khiến lòng Từ Thu Tuyết dịu đi đôi chút.
Có cuộc gọi đến từ Ngụy Sinh. Ngoài thám tử tư ra, Từ Thu Tuyết còn nhờ Ngụy Sinh đi điều tra Sơ Địch. Giới thương trường ai mà không biết, người thư ký bên cạnh Ninh Hoắc Đông có năng lực không phải là dạng vừa, chỉ cần chuyện hắn muốn tra đều không thể qua khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng lần này đến Ngụy Sinh cũng phải bó tay chịu trói.
“Từ tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không thể tìm ra bất cứ thứ gì có lợi cho cô.”
Ly nước trong tay bị Từ Thu Tuyết bóp vỡ. Mảnh thủy tinh vỡ ra đâm vào lòng bàn tay của cô ta, máu tươi chảy xuống, nhỏ từng giọt lên bàn gỗ. Nhưng Từ Thu Tuyết vẫn không hề cảm thấy đau, cô ta cười nhạt, giọng nói chợt lạnh buốt.
“Nếu đã không tìm được thứ gì để có thể hạ bệ Sơ Địch thì chỉ còn có một cách duy nhất khiến Sơ Địch mãi mãi rời xa Hoắc Đông mà thôi.”
“Cách gì?”
Ngụy Sinh tò mò hỏi.
“Sống và chết là hai ranh giới khác biệt, Ngụy Sinh cậu nói có phải không?”
[ … ]
Tối nay Ninh Hoắc Đông có hẹn với đối tác, bình thường sẽ là Ngụy Sinh lái xe đến đưa hắn đi. Nhưng hôm nay Ngụy Sinh có việc bận nên đã xin phép tan làm từ sớm, Ninh Hoắc Đông chỉ có thể tự mình đến đón. Hiện tại hắn đã say rượu, không có cách nào có thể tự về nên đã gọi điện bảo Sơ Địch đến đón mình.
Sơ Địch lái xe đến nơi thấy Ninh Hoắc Đông đứng bên đường vẫy vẫy tay với cô. Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu mà đứng không vững, phải có hai vệ sĩ của quán bar đứng đỡ hắn, nên không Ninh Hoắc Đông sẽ ngã xuống mất. Sơ Địch nhíu mày, cô đỗ gọn xe bên đường.
“A Địch.”
Sơ Địch vừa bước xuống xe đã nghe thấy Ninh Hoắc Đông ở đầu đường bên kia lên tiếng gọi cô. Hắn nhìn cô cười ngây ngô, nếu như là trước kia Sơ Địch sẽ cảm thấy bộ dạng này của hắn thật đáng yêu, nhưng hiện tại trong mắt Sơ Địch cô nhìn thế nào cũng cảm thấy chán ghét.
“Em có phải còn quan tâm đến tôi nên mới đến đây đón tôi không?”
Ninh Hoắc Đông hất tay hai tên vệ sĩ ra. Sơ Địch sợ hắn lao ra đường nên đã ra hiệu cho hai người kia giữ chặt hắn lại chờ cô đến. Sơ Địch không đáp lại hắn, bước chậm về phía của Ninh Hoắc Đông. Khoảnh khắc cô vừa bước chân xuống giường, một chiếc xe oto bán tải từ phía xa lao đến. Chiếc xe chạy với tốc độ rất lớn, cứ lao thẳng về phía cô. Đèn xe rọi sáng khiến Sơ Địch không thể mở nổi mắt.
Có một tiếng hét thất thanh vang lên xé toạc không gian u tối.
“A! A!”
Sơ Địch bật cười thành tiếng. Cô hơi dùng sức, hất mạnh tay của Ninh Hoắc Đông ra sau đó bước lên phía trước mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với hắn. Kể từ khi hắn nhẫn tâm hành hạ ba cô, Sơ Địch chỉ cần đứng gần hắn đang cảm thấy toàn thân cô lạnh ngắt. Nếu không phải lúc nào cũng khống chế bản thân, có lẽ Sơ Địch đã không biết mình có thể làm ra cái hành động gì rồi, có thể là giết chết hắn hoặc cũng có thể là làm hại chính bản thân mình. Mỗi một giây một khắc ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đều không quên được hắn còn nợ cô một mạng người.
“Không phải em đã cùng tôi đến Từ gia, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Từ Chí Linh rồi sao? A Địch, tôi đã từng nói qua tôi có thể vì một mình em mà đối đầu với Từ gia. Lời nói này hoàn toàn là sự thật, không một câu giả dối.”
Chuyện hắn lấy Sơ Kiến Thành làm nơi trút giận, hắn biết Sơ Địch vẫn còn rất giận hắn. Nhưng bản thân cô không thể đả động quá nhiều đến Ninh Hoắc Đông, chỉ có thể lôi Từ Thu Tuyết ra là bia đỡ đạn. Ninh Hoắc Đông không quan tâm trong lòng cô bây giờ đang tính toán thứ gì, hắn chỉ muốn nói dù cô muốn làm gì, hắn cũng sẽ đều đứng phía sau hết lòng ủng hộ cô.
“Phải, anh đúng là đã nói sẽ vì tôi mà chống đối với Từ gia. Nhưng Ninh Hoắc Đông, anh quên rồi, anh cũng đã từng nói anh sẽ không động đến gia đình tôi. Không phải hiện tại anh cũng đã giết ba tôi rồi sao? Nói xem, tôi còn có thể dựa vào đâu để tin vào lời anh nói nữa? Chưa biết chừng lúc này, tôi và anh đứng đây nói chuyện, anh đã tính xong kế hoạch cùng Từ gia dụ tôi vào bẫy, sau đó giết chết tôi rồi.”
Sự giễu cợt không hề được che giấu. Từng câu từng chữ mà cô nói ra chẳng khác nào là một lưỡi dao đâm vào trái tim của hắn. Ninh Hoắc Đông lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô. Ánh trắng yếu ớt chiếu lên làn da sáng mịn không tì vết. Cô ở trong mắt hắn luôn luôn là một báu vật mà hắn vô cùng trân trọng. Nhưng đã là báu vật thì sẽ rất khó mà có thể có được hoàn toàn…
“Bất luận em tin hay không tin, tôi đều có thể vì em mà chống đối Từ gia. A Địch, chuyện của Từ Thu Tuyết, tôi sẽ thay em giải quyết, em đừng nhúng tay vào nữa.”
Đêm nay sẽ là một đêm bình yên không sóng không gió, nhưng bắt đầu từ ngày mai, vô vàn gió sóng sẽ ập đến. Từ Thu Tuyết không phải dạng người biết nhẫn nhịn, cô ta tuy sẽ không làm lớn chuyện nhưng đâu đồng nghĩa với việc cô ta không âm thầm động đến Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông quen biết Từ Thu Tuyết bao nhiêu năm nay, đã sớm làm quen với thủ đoạn của cô ta. Cô ta cũng giống như hắn, một khi muốn đạt được mục đích đều không tiếc bất chấp thủ đoạn.
“Chuyện của tôi, anh không cần lo. Hôm nay gọi anh đến nhìn bộ dạng thảm hại của Từ Thu Tuyết chỉ là muốn anh nhìn thấy tôi có thể nhẫn tâm hành hạ ân nhân của anh đến cỡ nào. Ngày mai, hoặc là ngay đêm nay, Từ Thu Tuyết muốn làm gì, tôi sẵn sàng chơi cùng cô ta đến cùng. Trò chơi đã được bắt đầu, tôi làm sao có thể không tham dự?”
Sơ Địch quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt cô không lộ ra bất kỳ cảm xúc, chỉ mang theo một vẻ ảm đạm đến cực điểm khiến người ta chán ghét. Ninh Hoắc Đông thà nhìn thấy nỗi hận của cô qua ánh mắt, còn hơn là phải nhìn thấy ánh mắt này của cô. Có những lúc, hắn cảm thấy bản thân không hề hiểu Sơ Địch, nhất là thời điểm hiện tại. Sơ Địch nói xong, không chút chần chừ liền xoay người bỏ vào trong.
Nghĩ đến câu nói muốn bảo vệ cô vừa rồi của Ninh Hoắc Đông, khóe miệng của cô không kìm được mà cong lên. Sơ Địch không yếu đuối đến mức để cho một kẻ thù giết ba của mình đến bảo vệ mình.
[ … ]
Đến tận đầu giờ chiều ngày hôm sau Từ Thu Tuyết mới tỉnh dậy. Cả người cô ta đau ê ẩm giống như gãy từng khúc xương. Từ Thu Tuyết không dám động đậy quá nhiều bởi chỉ cần một cái nhấc tay đã khiến cô ta đau đến phát ra tiếng. Từ Thu Tuyết chỉ nhớ cô ta đã uống phải ly rượu đã bị bỏ thuốc, khi cô tỉnh lại, ý thức đã không rõ ràng, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đám đàn ông vây lấy cô ta, lột bỏ toàn bộ quần áo trên người cô ta xuống… Từ Thu Tuyết không dám nhớ lại nữa, bởi cảnh tượng ấy trong đầu cô ta không khác gì một cơn ác mộng.
Từ Thu Tuyết kiềm chế sự run rẩy. Cô ta nhịn đau, vươn người với lấy chiếc điện thoại bị đánh rơi dưới đất.
“Ngụy Sinh, có phải là do cô ta làm hay không?”
Một năm nay, Từ Thu Tuyết và Ngụy Sinh vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác. Kể từ khi Sơ Địch trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Ngụy Sinh đã không ít lần báo cáo tin tức của Sơ Địch cho cô ta.
Tuy Từ Thu Tuyết nói không rõ ‘cô ta’ là ai, nhưng Ngụy Sinh vẫn hiểu. Cô ta trong lời nói chính là Sơ Địch.
“Phải, là Sơ Địch đã tính kế cô. Nhưng cô không thể nắm được bằng chứng chứng minh Sơ Địch có liên quan đến chuyện này. Từ tiểu thư, ngày hôm qua, Ninh tổng đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, chính anh ấy đã cho người đi xóa sạch những liên quan đến Sơ Địch.”
Từ Thu Tuyết nghe Ngụy Sinh nói càng thêm tức giận. Ninh Hoắc Đông mặc dù đã chứng kiến cảnh tượng thảm hại nhất của cô ta, nhưng hắn không hề có ý muốn bảo vệ cô ta ngược lại còn muốn bênh vực Sơ Địch. Nhưng Từ Thu Tuyết càng trách móc hắn thì chỉ càng chứng minh tình cảm sâu đậm mà cô ta dành cho hắn mà thôi.
Sơ Địch đã biến cô ta thành một người phụ nữ dơ bẩn, Từ Thu Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha. Nếu như là người khác rơi vào hoàn cảnh này thì đã sớm tự tử từ lâu, nhưng Từ Thu Tuyết sẽ không làm chuyện dại dột như thế, cô ta không những lấy chuyện này làm động lực để trả thù Sơ Địch, mà còn phải lấy chuyện này để buộc Ninh Hoắc Đông phải trở về với cô ta.
Ngụy Sinh mãi không thấy Từ Thu Tuyết lên tiếng liền lo lắng cô ta nghĩ không thông.
“Từ tiểu thư, cô vạn nhất không được nghĩ bậy, nếu không sẽ để Sơ Địch đạt được mục đích mất.”
Từ Thu Tuyết cười khểnh, cô ta nói.
“Nghĩ bậy? Tôi làm gì có thời gian để nghĩ bậy chứ. Yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định đuổi được Sơ Địch đi. Ninh thiếu phu nhân chỉ có thể là tôi mà thôi, đến khi đó tập đoàn Từ - Ninh hợp tác sẽ làm bá chủ giới thương trường.”
Ngụy Sinh có được lời nói này của Từ Thu Tuyết thì càng thêm yên tâm. Ninh Hoắc Đồn dạo gần đây chỉ tập trung đến Sơ Địch, công việc giải quyết cực kỳ không ổn thỏa. Ngụy Sinh lo nếu như tình trạng này còn diễn ra Ninh thị hoànt toàn có thể đối diện với nguy cơ phá sản.
[ … ]
Đúng như Ninh Hoắc Đông đã nói, Từ Thu Tuyết không hề làm lớn chuyện. Cô ta âm thầm cho người đi điều tra Sơ Địch, mục đích là để có thể nắm được điểm yếu của đối phương. Nhưng lần này Sơ Địch dường như đã có chuẩn bị từ trước. Từ Thu Tuyết dù có bỏ ra công sức lớn đến đây đều không thể nắm được một chút thông tin gì về Sơ Địch. Cô ta không can tâm, liền tức giận hất toàn bộ đồ đạc trên mặt bàn xuống. Những tiếng đổ vỡ vang lên mới khiến lòng Từ Thu Tuyết dịu đi đôi chút.
Có cuộc gọi đến từ Ngụy Sinh. Ngoài thám tử tư ra, Từ Thu Tuyết còn nhờ Ngụy Sinh đi điều tra Sơ Địch. Giới thương trường ai mà không biết, người thư ký bên cạnh Ninh Hoắc Đông có năng lực không phải là dạng vừa, chỉ cần chuyện hắn muốn tra đều không thể qua khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng lần này đến Ngụy Sinh cũng phải bó tay chịu trói.
“Từ tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không thể tìm ra bất cứ thứ gì có lợi cho cô.”
Ly nước trong tay bị Từ Thu Tuyết bóp vỡ. Mảnh thủy tinh vỡ ra đâm vào lòng bàn tay của cô ta, máu tươi chảy xuống, nhỏ từng giọt lên bàn gỗ. Nhưng Từ Thu Tuyết vẫn không hề cảm thấy đau, cô ta cười nhạt, giọng nói chợt lạnh buốt.
“Nếu đã không tìm được thứ gì để có thể hạ bệ Sơ Địch thì chỉ còn có một cách duy nhất khiến Sơ Địch mãi mãi rời xa Hoắc Đông mà thôi.”
“Cách gì?”
Ngụy Sinh tò mò hỏi.
“Sống và chết là hai ranh giới khác biệt, Ngụy Sinh cậu nói có phải không?”
[ … ]
Tối nay Ninh Hoắc Đông có hẹn với đối tác, bình thường sẽ là Ngụy Sinh lái xe đến đưa hắn đi. Nhưng hôm nay Ngụy Sinh có việc bận nên đã xin phép tan làm từ sớm, Ninh Hoắc Đông chỉ có thể tự mình đến đón. Hiện tại hắn đã say rượu, không có cách nào có thể tự về nên đã gọi điện bảo Sơ Địch đến đón mình.
Sơ Địch lái xe đến nơi thấy Ninh Hoắc Đông đứng bên đường vẫy vẫy tay với cô. Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu mà đứng không vững, phải có hai vệ sĩ của quán bar đứng đỡ hắn, nên không Ninh Hoắc Đông sẽ ngã xuống mất. Sơ Địch nhíu mày, cô đỗ gọn xe bên đường.
“A Địch.”
Sơ Địch vừa bước xuống xe đã nghe thấy Ninh Hoắc Đông ở đầu đường bên kia lên tiếng gọi cô. Hắn nhìn cô cười ngây ngô, nếu như là trước kia Sơ Địch sẽ cảm thấy bộ dạng này của hắn thật đáng yêu, nhưng hiện tại trong mắt Sơ Địch cô nhìn thế nào cũng cảm thấy chán ghét.
“Em có phải còn quan tâm đến tôi nên mới đến đây đón tôi không?”
Ninh Hoắc Đông hất tay hai tên vệ sĩ ra. Sơ Địch sợ hắn lao ra đường nên đã ra hiệu cho hai người kia giữ chặt hắn lại chờ cô đến. Sơ Địch không đáp lại hắn, bước chậm về phía của Ninh Hoắc Đông. Khoảnh khắc cô vừa bước chân xuống giường, một chiếc xe oto bán tải từ phía xa lao đến. Chiếc xe chạy với tốc độ rất lớn, cứ lao thẳng về phía cô. Đèn xe rọi sáng khiến Sơ Địch không thể mở nổi mắt.
Có một tiếng hét thất thanh vang lên xé toạc không gian u tối.
“A! A!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.