Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
Chương 27: Sự hoài nghi
Tg Tư Vũ
30/04/2021
“Có người ngất rồi!”.
“Mau đến đây, có người ngất rồi!”.
Những tiếng hét thất thanh ẩn chứa đầy lo lắng cứ vang lên không dứt. Hiện trường bữa tiệc trở nên lộn xộn, người người hoảng loạn chạy khắp nơi.
Sơ Địch muốn tiến tới để xem người đàn ông kia có sao không, nhưng không biết vì lý do gì mà bước chân của cô trở nên rất nặng, chân như thể bị chôn chặt dưới nền đất. Ánh đèn vàng trên đỉnh đầu rọi thẳng xuống người Sơ Địch, kèm theo những tiếng hét thất thanh khiến đại não cô như ngừng lại. Dòng người tấp nập trước mắt trở nên mờ ảo không rõ ràng.
Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh Sơ Địch, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn bước tới, đứng chắn trước mặt Sơ Địch, dùng bàn tay to lớn của mình bịt chặt lấy hai tai cô.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. A Địch, có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ người nào làm liên luỵ đến em”.
Ninh Hoắc Đông chậm rãi buông ra từng chữ. Trong không gian lộn xộn, hỗn loạn này chỉ có hắn và Sơ Địch như ngừng lại với thời gian, đứng bất động tại chỗ. À còn có, Thẩm Biên đang đứng trên sân khấu.
Thẩm Biên thân là người phụ trách chính của bữa tiệc, thế nhưng khi nhìn thấy trong bữa tiệc có vị khách bị ngất hắn không hề mảy may lo lắng. Vẫn bình tĩnh đứng quan sát Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch.
Lúc này, như cảm nhận có ánh mắt nhìn mình chăm chú, Ninh Hoắc Đông ngẩng đầu nhìn Thẩm Biên. Hai ánh mắt chạm vào nhau, một ánh mắt lãnh đạm, một ánh mắt thâm sâu ẩn chứa tâm cơ.
“Chúng ta đi thôi”.
Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã thu lại ánh mắt. Hắn đặt tay lên eo Sơ Địch, dẫn cô rời khỏi bữa tiệc. Sơ Địch dường như bị không gian hỗn loạn kia làm cho sợ hãi, tâm trí thất thần cứ thế mà được Ninh Hoắc Đông dẫn đi.
[ ... ]
Rất nhanh, nhân viên y tế riêng của đàn ông bị ngất đã đến đưa ông ta đến bệnh viện. Thẩm Biên sau khi giải quyết xong việc tại bữa tiệc cũng vội vã đến. Ninh Hoắc Đông vốn là muốn đưa Sơ Địch về Ninh gia nghỉ ngơi, nhưng không hiểu vì sao Sơ Địch lại nhất quyết muốn đến bệnh viện xem thử.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đến bệnh viện, đã thấy Thẩm Biên đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Ninh tổng và phó tổng Sơ không cần phải đến đây”.
Nhìn thấy Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đến, Thẩm Biên dường như có chút bất ngờ. Ninh Hoắc Đông nhìn biểu hiện của hắn ta chỉ cười khẽ, bởi vì Ninh Hoắc Đông không tin những chuyện ngày hôm nay xảy ra lại không nằm trong kế hoạch của Thẩm Biên.
Ngay từ khi Thẩm Biên đến tìm hắn, Ninh Hoắc Đông đã nhận ra Thẩm Biên có ý đồ. Nhưng Ninh Hoắc Đông cũng không phải là dạng dễ đối phó. Thẩm Biên muốn chơi, Ninh Hoắc Đông đương nhiên sẽ phục tùng đến cùng. Chỉ là hắn sợ Thẩm Biên sẽ không thể theo đến cuối cùng của trò chơi.
“Bữa tiệc dù sao cũng có liên quan đến Ninh thị, chúng tôi tất nhiên là cần phải đến”.
Ninh Hoắc Đông tranh lời nói.
Sau câu nói của Ninh Hoắc Đông, cả ba người đều im lặng. Khoảng hai tiếng tiếp theo, ca phẫu thuật đã kết thúc. Bác sĩ nhanh chóng đã tiến ra.
“Bệnh nhân hiện tại thế nào rồi?”.
Sơ Địch và Thẩm Biên đều đồng loạt chạy đến, chỉ riêng Ninh Hoắc Đông vẫn bình thản ngồi trên ghế chờ, yên lặng quan sát bọn họ.
Bác sĩ lắc đầu, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Bệnh nhân bị trúng độc. Hiện tại vẫn chưa rõ đây là loại độc gì nhưng theo như chúng tôi suy đoán, loại độc này rất mạnh. Chỉ cần trúng một chút cũng đã đủ để mất mạng. Liều lượng độc trong cơ thể bệnh nhân quá lớn, trước mắt chúng tôi chỉ có thể duy trì lọc máu để giữ tính mạng cho bệnh nhân, còn về vấn đề sau này thì không thể nói trước”.
Sơ Địch thất kinh. Bàn tay nhỏ bé của cô chợt run lên bần bật. Bác sĩ nói người bị ngất kia lại bị trúng độc mới có tình trạng như vậy… Sắc mặt của Thẩm Biên cũng không tốt là mấy.
“Bác sĩ, ông nhất định phải chữa khỏi cho người đó”.
Thẩm Biên nói với giọng khẩn cầu. Người là trúng độc trong tiệc rượu của hắn vậy nên Thẩm Biên khó mà có thể thoát khỏi liên hệ. Thẩm Biên không thể thoát khỏi liên hệ, Ninh thị cũng đừng hòng. Hai tập đoàn một khi hợp tác thì đã sớm trở thành một chuỗi liên kết.
“Chúng tôi cần tiến hành kiểm tra những thứ mà bệnh nhân trước đó đã ăn để phân tích độc tố”.
Bác sĩ nói.
“Được, chúng tôi sẽ hoàn toàn phối hợp”.
Người đàn ông bị ngất có tên Quan Hàm Dương, là người cách đây không lâu vừa trúng cử chức vị bộ trưởng kinh tế. Hiện tại Quan Hàm Dương trúng độc nhập viện, không chỉ giới thương trường náo loạn mà giới chính trị cũng chẳng được yên tĩnh.
Chính phủ rất nhanh đã điều cảnh sát xuống điều tra vụ việc này. Việc khám xét thức ăn cũng được giải quyết ngắn gọn. Một – hai tiếng sau đã có kết quả báo cáo xét nghiệm, độc mà Quan Hàm Dương trúng là một loại độc có tên Tố Dĩ, loại độc mạnh nhất trong tất cả các loại độc bởi chỉ với một liều lượng nhỏ, nó có thể lấy mạng người. Điều quan trọng hơn, độc không phải nằm trong thức ăn mà là nằm trong rượu do Ninh thị cung cấp.
Thông báo này vừa được công bố ra bên ngoài, rượu của tập đoàn Ninh thị buộc phải ngưng sản xuất cho đến khi mọi việc được làm rõ, và những lô rượu đã được xuất ra trước đó phải thu về 100%.
Sơ Địch nhìn cổ phiếu Ninh thị không ngừng rớt giá, cả người cô trở nên căng thẳng. Cô quay đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, phát hiện hắn vẫn đang ung dung ngồi trên ghế chờ, bộ dạng bình thản khiến người ta không thể không nảy sinh hoài nghi.
Sơ Địch không nhịn được liền kéo Ninh Hoắc Đông ra hoa viên của bệnh viện.
“Có chuyện gì không thể nói thẳng mà phải kéo tôi ra đây? Hay em muốn có không gian riêng với tôi?”.
Ninh Hoắc Đông cười nhạt. Hắn đưa tay kéo Sơ Địch vào trong lòng. Nhưng Sơ Địch không thuận theo ý hắn, cô vùng vằng phản kháng.
“Ninh Hoắc Đông, anh nghiêm túc một chút!”.
Sơ Địch hừ lạnh, tỏ ý không vui. Ninh Hoắc Đông biết lúc này cô rất căng thẳng nên mới muốn trêu chọc cô một chút. Hắn quay trở về dáng vẻ nghiêm túc.
“Có chuyện gì thì em nói đi”.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay có phải do anh làm không?”.
Sơ Địch không vòng vo trực tiếp hỏi thẳng hắn. Chuyện Quan Hàm Dương trúng độc đã liên quan trực tiếp đến tập đoàn Ninh thị, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi Ninh thị không những giảm giá trị cổ phiếu mà còn thua lỗ mấy chục tỉ đồng. Nếu như tình trạng này còn tiếp tục diễn ra nguy cơ Ninh thị đối mặt với hai chữ ‘phá sản’ là rất lớn. Nhưng Sơ Địch không thế Ninh Hoắc Đông lo lắng!
“A Địch, Ninh thị là tâm huyết của tôi, tôi làm sao có thể tự tay phá hủy nó. Em cũng biết lần này chính phủ cũng nhúng tay vào rồi, đây không phải chuyện đùa”.
Ninh Hoắc Đông không được vui khi nghe Sơ Địch nói ra câu này. Cô có thể trách vấn, nghi ngờ bất kỳ ai nhưng vì sao có thể nghi ngờ hắn? Ninh Hoắc Đông hắn thông minh như vậy, đâu thể lấy đá tự đập vào chân mình.
“Có phải chuyện đùa hay không trong lòng anh rõ ràng nhất. Ninh Hoắc Đông, anh không thể chỉ vì muốn đối phó với Thẩm Biên mà hủy hoại tiền đồ của biết bao nhiêu con người”.
Sơ Địch dựa vào thái độ này của Ninh Hoắc Đông thì càng thêm chắc chắn mọi chuyện có liên quan đến hắn. Cuối cùng cô đã hiểu, Ninh Hoắc Đông vì sao lại dễ dàng cùng Thẩm Biên ký kết bản hợp đồng hợp tác kia. Hắn muốn hủy hoại Thẩm Biên, Ninh thị chẳng qua chỉ là chịu một chút thiệt thòi.
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Sơ Địch đã tiếp lời, giọng nói có phần chế giễu.
“Nói đi, tiếp theo anh định làm gì để giúp Ninh thị thoát thân mà vẫn có thể đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu Thẩm Biên”.
Nếu không phải giữa cô và Ninh Hoắc Đông có thâm thù đại hận thì Sơ Địch sẽ thật lòng khen hắn, Ninh Hoắc Đông rất thông minh. Loại người vừa có đầu óc vừa có sự tàn nhẫn như hắn mới có thể sống vững trên giới thương trường nguy hiểm.
“Em cho rằng chuyện này là do tôi làm?”.
“Phải”.
Sơ Địch đáp không giấu giếm. Cô đoán chắc chỉ cần khi thời cơ đến, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng, giúp Ninh thị nhanh chóng thoát khỏi vũng bùn bẩn này. Đây còn không phải là sở trường của hắn hay sao?
“A Địch, em nên nhớ tôi bỏ độc vào rượu đối với tôi hoàn toàn không có lợi. Ninh thị hiện tại bị chính phủ ghim vào trong mắt, không thể làm bất cứ thứ gì, em nói xem tôi vì sao mà phải biến bản thân vào đường cùng như thế?”.
Ninh Hoắc Đông cảm thấy nực cười vô cùng. Thẩm Biên gặp chuyện, cô đem mọi thứ đổ lên đầu hắn. Còn hắn gặp chuyện, cô sẽ nghĩ là người khác hãm hại hắn hay là nghĩ bản thân hắn tự biên tự diễn? Ninh Hoắc Đông thật sự rất hiếu kỳ, nhưng hắn lại không dám hỏi bởi vì sợ câu trả lời của cô sẽ khiến hắn thất vọng.
“Bởi vì anh muốn đối phó với Thẩm Biên. Ninh Hoắc Đông, không phải anh từng nói với tôi sao, chỉ cần anh muốn thứ gì anh sẽ có cách để đạt được. Ninh Hoắc Đông, tôi cũng đã từng nói rồi, chỉ cần anh động đến Thẩm Biên tôi sẽ không buông tha cho anh”.
Sơ Địch không muốn đôi co với Ninh Hoắc Đông, cô vội xoay người bỏ đi. Tình trạng hiện tại của Thẩm Biên mới là nguy cấp, hắn cần có sự giúp đỡ của cô. Thứ Sơ Địch lo nhất chính là Ninh Hoắc Đông đột ngột phản kích khiến Thẩm Biên không kịp trở tay, cô càng lo người đàn ông tàn nhẫn kia sẽ dồn Thẩm Biên vào đường chết.
Ninh Hoắc Đông nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Sơ Địch. Chẳng mấy chốc, bóng lưng cô đã dần dần phai đi trong đôi mắt màu hổ phách của hắn. Ninh Hoắc Đông siết chặt tay, hắn như một kẻ mất kiểm soát mà cười lớn.
Hắn nói nhiều với cô như vậy nhưng đến cuối cùng cô vẫn vu lên đầu hắn một cái danh mà không phải do hắn làm.
Ninh Hoắc Đông đau đớn gào lên.
“A Địch, tại sao em lại không tin tôi?”.
“Mau đến đây, có người ngất rồi!”.
Những tiếng hét thất thanh ẩn chứa đầy lo lắng cứ vang lên không dứt. Hiện trường bữa tiệc trở nên lộn xộn, người người hoảng loạn chạy khắp nơi.
Sơ Địch muốn tiến tới để xem người đàn ông kia có sao không, nhưng không biết vì lý do gì mà bước chân của cô trở nên rất nặng, chân như thể bị chôn chặt dưới nền đất. Ánh đèn vàng trên đỉnh đầu rọi thẳng xuống người Sơ Địch, kèm theo những tiếng hét thất thanh khiến đại não cô như ngừng lại. Dòng người tấp nập trước mắt trở nên mờ ảo không rõ ràng.
Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh Sơ Địch, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn bước tới, đứng chắn trước mặt Sơ Địch, dùng bàn tay to lớn của mình bịt chặt lấy hai tai cô.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. A Địch, có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ người nào làm liên luỵ đến em”.
Ninh Hoắc Đông chậm rãi buông ra từng chữ. Trong không gian lộn xộn, hỗn loạn này chỉ có hắn và Sơ Địch như ngừng lại với thời gian, đứng bất động tại chỗ. À còn có, Thẩm Biên đang đứng trên sân khấu.
Thẩm Biên thân là người phụ trách chính của bữa tiệc, thế nhưng khi nhìn thấy trong bữa tiệc có vị khách bị ngất hắn không hề mảy may lo lắng. Vẫn bình tĩnh đứng quan sát Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch.
Lúc này, như cảm nhận có ánh mắt nhìn mình chăm chú, Ninh Hoắc Đông ngẩng đầu nhìn Thẩm Biên. Hai ánh mắt chạm vào nhau, một ánh mắt lãnh đạm, một ánh mắt thâm sâu ẩn chứa tâm cơ.
“Chúng ta đi thôi”.
Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã thu lại ánh mắt. Hắn đặt tay lên eo Sơ Địch, dẫn cô rời khỏi bữa tiệc. Sơ Địch dường như bị không gian hỗn loạn kia làm cho sợ hãi, tâm trí thất thần cứ thế mà được Ninh Hoắc Đông dẫn đi.
[ ... ]
Rất nhanh, nhân viên y tế riêng của đàn ông bị ngất đã đến đưa ông ta đến bệnh viện. Thẩm Biên sau khi giải quyết xong việc tại bữa tiệc cũng vội vã đến. Ninh Hoắc Đông vốn là muốn đưa Sơ Địch về Ninh gia nghỉ ngơi, nhưng không hiểu vì sao Sơ Địch lại nhất quyết muốn đến bệnh viện xem thử.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đến bệnh viện, đã thấy Thẩm Biên đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Ninh tổng và phó tổng Sơ không cần phải đến đây”.
Nhìn thấy Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đến, Thẩm Biên dường như có chút bất ngờ. Ninh Hoắc Đông nhìn biểu hiện của hắn ta chỉ cười khẽ, bởi vì Ninh Hoắc Đông không tin những chuyện ngày hôm nay xảy ra lại không nằm trong kế hoạch của Thẩm Biên.
Ngay từ khi Thẩm Biên đến tìm hắn, Ninh Hoắc Đông đã nhận ra Thẩm Biên có ý đồ. Nhưng Ninh Hoắc Đông cũng không phải là dạng dễ đối phó. Thẩm Biên muốn chơi, Ninh Hoắc Đông đương nhiên sẽ phục tùng đến cùng. Chỉ là hắn sợ Thẩm Biên sẽ không thể theo đến cuối cùng của trò chơi.
“Bữa tiệc dù sao cũng có liên quan đến Ninh thị, chúng tôi tất nhiên là cần phải đến”.
Ninh Hoắc Đông tranh lời nói.
Sau câu nói của Ninh Hoắc Đông, cả ba người đều im lặng. Khoảng hai tiếng tiếp theo, ca phẫu thuật đã kết thúc. Bác sĩ nhanh chóng đã tiến ra.
“Bệnh nhân hiện tại thế nào rồi?”.
Sơ Địch và Thẩm Biên đều đồng loạt chạy đến, chỉ riêng Ninh Hoắc Đông vẫn bình thản ngồi trên ghế chờ, yên lặng quan sát bọn họ.
Bác sĩ lắc đầu, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Bệnh nhân bị trúng độc. Hiện tại vẫn chưa rõ đây là loại độc gì nhưng theo như chúng tôi suy đoán, loại độc này rất mạnh. Chỉ cần trúng một chút cũng đã đủ để mất mạng. Liều lượng độc trong cơ thể bệnh nhân quá lớn, trước mắt chúng tôi chỉ có thể duy trì lọc máu để giữ tính mạng cho bệnh nhân, còn về vấn đề sau này thì không thể nói trước”.
Sơ Địch thất kinh. Bàn tay nhỏ bé của cô chợt run lên bần bật. Bác sĩ nói người bị ngất kia lại bị trúng độc mới có tình trạng như vậy… Sắc mặt của Thẩm Biên cũng không tốt là mấy.
“Bác sĩ, ông nhất định phải chữa khỏi cho người đó”.
Thẩm Biên nói với giọng khẩn cầu. Người là trúng độc trong tiệc rượu của hắn vậy nên Thẩm Biên khó mà có thể thoát khỏi liên hệ. Thẩm Biên không thể thoát khỏi liên hệ, Ninh thị cũng đừng hòng. Hai tập đoàn một khi hợp tác thì đã sớm trở thành một chuỗi liên kết.
“Chúng tôi cần tiến hành kiểm tra những thứ mà bệnh nhân trước đó đã ăn để phân tích độc tố”.
Bác sĩ nói.
“Được, chúng tôi sẽ hoàn toàn phối hợp”.
Người đàn ông bị ngất có tên Quan Hàm Dương, là người cách đây không lâu vừa trúng cử chức vị bộ trưởng kinh tế. Hiện tại Quan Hàm Dương trúng độc nhập viện, không chỉ giới thương trường náo loạn mà giới chính trị cũng chẳng được yên tĩnh.
Chính phủ rất nhanh đã điều cảnh sát xuống điều tra vụ việc này. Việc khám xét thức ăn cũng được giải quyết ngắn gọn. Một – hai tiếng sau đã có kết quả báo cáo xét nghiệm, độc mà Quan Hàm Dương trúng là một loại độc có tên Tố Dĩ, loại độc mạnh nhất trong tất cả các loại độc bởi chỉ với một liều lượng nhỏ, nó có thể lấy mạng người. Điều quan trọng hơn, độc không phải nằm trong thức ăn mà là nằm trong rượu do Ninh thị cung cấp.
Thông báo này vừa được công bố ra bên ngoài, rượu của tập đoàn Ninh thị buộc phải ngưng sản xuất cho đến khi mọi việc được làm rõ, và những lô rượu đã được xuất ra trước đó phải thu về 100%.
Sơ Địch nhìn cổ phiếu Ninh thị không ngừng rớt giá, cả người cô trở nên căng thẳng. Cô quay đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, phát hiện hắn vẫn đang ung dung ngồi trên ghế chờ, bộ dạng bình thản khiến người ta không thể không nảy sinh hoài nghi.
Sơ Địch không nhịn được liền kéo Ninh Hoắc Đông ra hoa viên của bệnh viện.
“Có chuyện gì không thể nói thẳng mà phải kéo tôi ra đây? Hay em muốn có không gian riêng với tôi?”.
Ninh Hoắc Đông cười nhạt. Hắn đưa tay kéo Sơ Địch vào trong lòng. Nhưng Sơ Địch không thuận theo ý hắn, cô vùng vằng phản kháng.
“Ninh Hoắc Đông, anh nghiêm túc một chút!”.
Sơ Địch hừ lạnh, tỏ ý không vui. Ninh Hoắc Đông biết lúc này cô rất căng thẳng nên mới muốn trêu chọc cô một chút. Hắn quay trở về dáng vẻ nghiêm túc.
“Có chuyện gì thì em nói đi”.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay có phải do anh làm không?”.
Sơ Địch không vòng vo trực tiếp hỏi thẳng hắn. Chuyện Quan Hàm Dương trúng độc đã liên quan trực tiếp đến tập đoàn Ninh thị, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi Ninh thị không những giảm giá trị cổ phiếu mà còn thua lỗ mấy chục tỉ đồng. Nếu như tình trạng này còn tiếp tục diễn ra nguy cơ Ninh thị đối mặt với hai chữ ‘phá sản’ là rất lớn. Nhưng Sơ Địch không thế Ninh Hoắc Đông lo lắng!
“A Địch, Ninh thị là tâm huyết của tôi, tôi làm sao có thể tự tay phá hủy nó. Em cũng biết lần này chính phủ cũng nhúng tay vào rồi, đây không phải chuyện đùa”.
Ninh Hoắc Đông không được vui khi nghe Sơ Địch nói ra câu này. Cô có thể trách vấn, nghi ngờ bất kỳ ai nhưng vì sao có thể nghi ngờ hắn? Ninh Hoắc Đông hắn thông minh như vậy, đâu thể lấy đá tự đập vào chân mình.
“Có phải chuyện đùa hay không trong lòng anh rõ ràng nhất. Ninh Hoắc Đông, anh không thể chỉ vì muốn đối phó với Thẩm Biên mà hủy hoại tiền đồ của biết bao nhiêu con người”.
Sơ Địch dựa vào thái độ này của Ninh Hoắc Đông thì càng thêm chắc chắn mọi chuyện có liên quan đến hắn. Cuối cùng cô đã hiểu, Ninh Hoắc Đông vì sao lại dễ dàng cùng Thẩm Biên ký kết bản hợp đồng hợp tác kia. Hắn muốn hủy hoại Thẩm Biên, Ninh thị chẳng qua chỉ là chịu một chút thiệt thòi.
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Sơ Địch đã tiếp lời, giọng nói có phần chế giễu.
“Nói đi, tiếp theo anh định làm gì để giúp Ninh thị thoát thân mà vẫn có thể đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu Thẩm Biên”.
Nếu không phải giữa cô và Ninh Hoắc Đông có thâm thù đại hận thì Sơ Địch sẽ thật lòng khen hắn, Ninh Hoắc Đông rất thông minh. Loại người vừa có đầu óc vừa có sự tàn nhẫn như hắn mới có thể sống vững trên giới thương trường nguy hiểm.
“Em cho rằng chuyện này là do tôi làm?”.
“Phải”.
Sơ Địch đáp không giấu giếm. Cô đoán chắc chỉ cần khi thời cơ đến, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng, giúp Ninh thị nhanh chóng thoát khỏi vũng bùn bẩn này. Đây còn không phải là sở trường của hắn hay sao?
“A Địch, em nên nhớ tôi bỏ độc vào rượu đối với tôi hoàn toàn không có lợi. Ninh thị hiện tại bị chính phủ ghim vào trong mắt, không thể làm bất cứ thứ gì, em nói xem tôi vì sao mà phải biến bản thân vào đường cùng như thế?”.
Ninh Hoắc Đông cảm thấy nực cười vô cùng. Thẩm Biên gặp chuyện, cô đem mọi thứ đổ lên đầu hắn. Còn hắn gặp chuyện, cô sẽ nghĩ là người khác hãm hại hắn hay là nghĩ bản thân hắn tự biên tự diễn? Ninh Hoắc Đông thật sự rất hiếu kỳ, nhưng hắn lại không dám hỏi bởi vì sợ câu trả lời của cô sẽ khiến hắn thất vọng.
“Bởi vì anh muốn đối phó với Thẩm Biên. Ninh Hoắc Đông, không phải anh từng nói với tôi sao, chỉ cần anh muốn thứ gì anh sẽ có cách để đạt được. Ninh Hoắc Đông, tôi cũng đã từng nói rồi, chỉ cần anh động đến Thẩm Biên tôi sẽ không buông tha cho anh”.
Sơ Địch không muốn đôi co với Ninh Hoắc Đông, cô vội xoay người bỏ đi. Tình trạng hiện tại của Thẩm Biên mới là nguy cấp, hắn cần có sự giúp đỡ của cô. Thứ Sơ Địch lo nhất chính là Ninh Hoắc Đông đột ngột phản kích khiến Thẩm Biên không kịp trở tay, cô càng lo người đàn ông tàn nhẫn kia sẽ dồn Thẩm Biên vào đường chết.
Ninh Hoắc Đông nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Sơ Địch. Chẳng mấy chốc, bóng lưng cô đã dần dần phai đi trong đôi mắt màu hổ phách của hắn. Ninh Hoắc Đông siết chặt tay, hắn như một kẻ mất kiểm soát mà cười lớn.
Hắn nói nhiều với cô như vậy nhưng đến cuối cùng cô vẫn vu lên đầu hắn một cái danh mà không phải do hắn làm.
Ninh Hoắc Đông đau đớn gào lên.
“A Địch, tại sao em lại không tin tôi?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.