Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
Chương 24: Thẩm Biên
Tg Tư Vũ
30/04/2021
Lúc này, Sơ Địch đã hoàn toàn mất khống chế. Cô khóc rất nhiều, khóc cũng rất lớn. Sơ Địch không biết bản thân đã phải đưa tay lên lau nước mắt bao nhiêu lần để có thể nhìn rõ ngôi mộ trước mặt, cô chỉ biết cứ chốc chốc nước mắt lại là nhòe tầm nhìn của cô.
“Xin lỗi con. Mẹ vô cùng xin lỗi con”.
Sơ Địch nức nở nói, ngoài cô nói này ra cô chẳng biết nên nói gì để khiến lòng mình nhẹ bớt.
Sơ Địch biết cô không xứng đáng đứng ở đây. Khi cô chắc chắn sẽ thực hiện kế hoạch này thì cô chẳng khác gì Ninh Hoắc Đông cả. Cô trách hắn tàn nhẫn vô tình, nhưng cô thì không sao? Biết rõ bản thân đang mang thai nhưng vẫn cố tình lao vào nguy hiểm. thậm chí còn cố tình thiết kế để Ninh Hoắc Đông tự tay giết chết đứa bé trong bụng cô.
Sơ Địch đứng lặng bên ngôi mộ rất lâu, nước mắt cứ lẳng lặng rơi xuống. Mây đen không biết từ đâu kéo đến, kèm theo cả những cơn gió lạnh buốt. Chẳng mấy chốc trời đã đổ mưa, nhưng Sơ Địch dường như không hề có ý định rời đi.
Ninh Hoắc Đông đứng phía xa dõi theo bóng hình nhỏ bé của cô trong màn mưa dày đặc. Hắn nói là hắn lên xe đợi cô nhưng cũng chẳng phải. Ninh Hoắc Đông đứng phía xa, nơi có thể nhìn thấy Sơ Địch rõ nhất bởi hắn không yên tâm để cô một mình lại đây.
Khi Sơ Địch tỉnh dậy, câu đầu tiên cũng là cô duy nhất cô nói với hắn chính là đứa bé mất rồi sao… Tuy Sơ Địch sau đó không để lộ bất cứ cảm xúc gì nhưng hắn biết cô rất buồn, biết cô đau khổ nhiều hơn cả hắn.
Tiếng khóc của Sơ Địch cứ như con dao cứa từng vết vào trái tim Ninh Hoắc Đông.
Đứa bé mất, mối quan hệ đã không tốt đẹp giữa cô và hắn càng trở nên tồi tệ hơn. Đứa bé mất, lưu lại trong lòng cô và hắn biết bao nhiêu ám ảnh và hối hận.
Sơ Địch đứng trong màn mưa chưa được bao lâu thì đã ngất lịm đi. Ninh Hoắc Đông vội vàng chạy tới bế cô lên xe, cho xe lái trở về biệt thự.
Gần trở về đến nơi thì Sơ Địch tỉnh dậy. Cô nhanh chóng rời khỏi lòng Ninh Hoắc Đông, điều chỉnh khoảng cách ngồi cách xa hắn một khoảng. Hơi ấm từ cơ thể Sơ Địch đã biến mất, chỉ để lại cho Ninh Hoắc Đông một khoảng không đơn độc.
“Em có lạnh không? Nếu còn lạnh…”.
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp nói hết câu Sơ Địch đã lạnh nhạt ngắt lời hắn.
“Tôi không lạnh”.
Sơ Địch nói xong liền quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài xe, cô nhận ra đây là con đường trở về ngôi biệt thự mà trước đó Ninh Hoắc Đông nói rằng đã mua tặng cô. Một căn phòng nhỏ đầy đồ chơi trẻ con thấp thoáng hiện trong đại não Sơ Địch. Sắc mặt Sơ Địch sầm xuống, cô không nóng không lạnh, nói.
“Về Ninh gia đi. Tôi không muốn sống ở đây đâu”.
Ngôi biệt thự này có căn phòng mà Ninh Hoắc Đông đích thân chuẩn bị cho đứa bé. Sơ Địch chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là hối hấp của cô đã bắt đầu khó khăn, trái tim nhói đau liên tục.
Cái giá phải trả cho việc tàn nhẫn chính là như vậy! Sơ Địch biết, vậy nên cô mới không một lời oán trách.
Ninh Hoắc Đông dường như đã hiểu ra nguyên nhân, hắn nói với Ngụy Sinh.
“Cho xe trở về Ninh gia”.
Chỉ cần Sơ Địch cảm thấy thoải mái thì sống ở đâu cũng được, không phải sao?
Sau câu nói ấy của Ninh Hoắc Đông, khoang xe chật hẹp liền rơi vào tĩnh lặng. Suốt cả một quãng đường không ai nói với ai câu nào, Sơ Địch như kẻ vô hồn lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài, còn Ninh Hoắc Đông thì đau lòng nhìn bộ dạng tiều tụy của cô.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở biệt thự Ninh gia. Ninh Hoắc Đông xuống xe trước, hắn định mở cửa xe cho Sơ Địch nhưng cô đã tự mình làm.
Sơ Địch vừa bước xuống xe, cách đó không xa có một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe sang trọng vội vàng chạy đến.
“Tiểu Nguyệt!”.
Chất giọng cùng cái tên quen thuộc lọt vào tai, Sơ Địch một giây sững sờ, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông ấy thì sững sờ liền chuyển thành hoảng hốt, lo sợ.
“Tiểu Nguyệt, đúng là em rồi!”.
Người đàn ông mừng rỡ nắm lấy tay Sơ Địch nhưng lại bị Sơ Địch lạnh nhạt hất ra. Sơ Địch đứng bên cạnh Ninh Hoắc Đông, còn chủ động khoác lên tay hắn. Sau đó cô mới nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vị tiên sinh này hình như tìm nhầm người rồi. Tôi là Sơ Địch, không phải là Tiểu Nguyệt như lời anh nói”.
Giọng nói của cô vô cùng lãnh đạm, giống như không hề quen biết người đàn ông phía trước. Nhưng kỳ thực, thân phận của người đó Sơ Địch là người rõ ràng nhất. Hắn là Thẩm Biên, người quản lý tập đoàn Thẩm thị tiếng tăm lừng lẫy và cũng là anh trai của Thẩm Tư Nguyệt.
Sơ Địch đương nhiên không ngờ đến hôm nay Thẩm Biên sẽ tới đây tìm cô, hơn nữa còn là đến trước cửa Ninh gia.
“Không! Không! Em chính là Thẩm Tư Nguyệt, em chính là nhị tiểu thư của Thẩm gia!”.
Thẩm Biên lắc đầu. Hắn rút điện thoại ra, lấy ra một tấm ảnh cho Sơ Địch xem, trên tấm ảnh là một người phụ nữ giống cô như đúc.
Sơ Địch bất giác cảm thấy có một luồng khí lạnh vây lấy cơ thể cô. Cô lén lút ngẩng đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, vừa hay hắn cũng đã nhìn cô. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là bão tố.
Sơ Địch rất sợ Ninh Hoắc Đông sẽ làm tổn thương Thẩm Biên và Thẩm gia, vậy nên đứng trước mặt Thẩm Biên cô chỉ có thể cố gắng chối bỏ thân phận Thẩm Tư Nguyệt. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông rất ghét có người nhắc đến thân phận Thẩm Tư Nguyệt của cô, bởi vì trong mắt hắn chỉ tồn tại mỗi mình Sơ Địch.
“Ô, thật sự rất giống đấy! Vị tiên sinh này có thể cho tôi biết người phụ nữ trong ảnh là ai hay không, để nếu có dịp gặp mặt tôi muốn cùng người ấy chụp một bức ảnh. Sơ Địch tôi sống bao nhiêu năm trên đời chưa từng thấy có người nào giống mình như đúc thế này!”.
Sơ Địch mỉm cười. Cô luôn miệng tấm tắc khen người trong bức ảnh giống mình như đúc.
Nhưng dù Sơ Địch có cố gắng không thừa nhận ra sao, Thẩm Biên vẫn không có ý định từ bỏ. Thẩm Biên thu lại điện thoại, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc. Ánh mắt Thẩm Biên lướt qua người Ninh Hoắc Đông rồi đặt trên người Sơ Địch, khóa chặt cô lại.
“Nếu em không phải Tiểu Nguyệt thì giải thích một chút Phó Tĩnh vì sao lại chạy về đây? Còn nữa, có cần anh phải mang Tiểu Kiệt đến để em thừa nhận không?”.
Hai chữ ‘Phó Tĩnh’ và ‘Tiểu Kiệt’ trong lời nói của Thẩm Biên dường như đã có tác dụng với Sơ Địch. Sắc mặt cô trắng bệch hẳn ra, mười đầu ngón tay vì căng thẳng theo bản năng nắm lại thành quyền.
Nhưng có đánh chết Sơ Địch cũng không dám thừa nhận thân phận Thẩm Tư Nguyệt ở trước mặt Ninh Hoắc Đông. Một mình Sơ gia biến mất đã đủ rồi, Sơ Địch không hi vọng có thêm cả Thẩm gia.
“A Đông, em mệt rồi, chúng ta vào nhà trước được không?”.
Sơ Địch ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hoắc Đông, ánh mắt mang theo sự cầu xin hiếm thấy. Thứ nhất, cô cầu xin Ninh Hoắc Đông phối hợp với hành động của cô. Thứ hai, cô cầu xin hắn buông tha cho Thẩm Biên.
Ninh Hoắc Đông khẽ cau mày, nhưng hắn vẫn không cự tuyệt Sơ Địch. Hắn đặt tay mình trên eo cô, siết rất chặt, như đang muốn tuyên bố chủ quyền với Thẩm Biên.
“Phiền anh tránh đường một chút, vị hôn thê của tôi đã mệt cần phải nghỉ ngơi”.
Nếu không phải có Sơ Địch ở đây Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ không khách khí với Thẩm Biên. Nhưng vì nể mặt cô Ninh Hoắc Đông vẫn rất tôn trọng hắn.
Ninh Hoắc Đông huých nhẹ Thẩm Biên sang một bên. Hắn toan muốn dẫn Sơ Địch vào bên trong thì đột nhiên Thẩm Biên lại nắm tay giữ Sơ Địch lại. Sơ Địch thất kinh với hành động của hắn, vội vàng hất tay hắn ra.
“Anh làm cái gì vậy hả?”.
“Theo anh về Thẩm gia đi”.
Thẩm Biên sống chết cắn chặt không buông. Hôm nay hắn đến đây tìm Sơ Địch chỉ vì muốn đưa cô về Thẩm gia. Hắn không cần quan tâm đến lý do vì sao cô lại ở đây, lý do vì sao cô đột nhiên biến thành Sơ Địch, hắn chỉ quan tâm cô vẫn là em gái của hắn.
“Tôi mang họ Sơ chứ có mang họ Thẩm đâu mà lại theo anh về”.
Giọng nói Sơ Địch lạnh lùng đến cực điểm. Trong lòng cô lúc này đang âm thầm cầu nguyện Thẩm Biên mau chóng rời khỏi đây nếu không đợi đến lúc Ninh Hoắc Đông tức giận, hậu quả sẽ không một ai gánh nổi.
“Nếu em không theo anh về anh sẽ đứng mãi ở đây”.
Thẩm Biên cương quyết.
Sơ Địch hết cách đều phải kéo Ninh Hoắc Đông sang một bên. Cô nói với hắn.
“Tôi có thể nói chuyện với Thẩm Biên một chút không?”.
Ninh Hoắc Đông không nói không rằng đột nhiên siết chặt lấy cằm cô. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn u ám đến đáng sợ. Bạc môi mỏng mấp máy nhả ra từng chữ lạnh buốt.
“A Địch, nhắc lại thân phận hiện tại của em cho tôi nghe”.
Sơ Địch nén đau, trả lời theo ý của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông có thể nhẫn nhịn đến mức này đã vượt qua sức chịu đựng của hắn, vậy nên Sơ Địch không ngu ngốc đến mức lúc này lại chọc tức hắn.
“Là vị hôn thê của Ninh Hoắc Đông anh”.
Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến không khí giữa Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch bớt căng thẳng. Ninh Hoắc Đông không quan tâm có Thẩm Biên ở đây hay không, hắn vô cùng tự nhiên cúi đầu hôn lên môi Sơ Địch. Mà Sơ Địch cũng ngang nhiên đáp trả hắn. Hai người dây dưa một lúc lâu, Ninh Hoắc Đông mới chịu buông cô ra. Hắn đưa tay quệt lên môi Sơ Địch.
“Tôi đợi em trở về ăn cơm”.
“Được”.
Dứt lời Sơ Địch liền leo lên xe của Thẩm Biên, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Ninh Hoắc Đông. Lúc này Ninh Hoắc Đông mới lấy điện thoại trong túi ra, ấn số của Ngụy Sinh.
“Cho người theo dõi Sơ Địch, tôi muốn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô ấy và Thẩm Biên”.
“Xin lỗi con. Mẹ vô cùng xin lỗi con”.
Sơ Địch nức nở nói, ngoài cô nói này ra cô chẳng biết nên nói gì để khiến lòng mình nhẹ bớt.
Sơ Địch biết cô không xứng đáng đứng ở đây. Khi cô chắc chắn sẽ thực hiện kế hoạch này thì cô chẳng khác gì Ninh Hoắc Đông cả. Cô trách hắn tàn nhẫn vô tình, nhưng cô thì không sao? Biết rõ bản thân đang mang thai nhưng vẫn cố tình lao vào nguy hiểm. thậm chí còn cố tình thiết kế để Ninh Hoắc Đông tự tay giết chết đứa bé trong bụng cô.
Sơ Địch đứng lặng bên ngôi mộ rất lâu, nước mắt cứ lẳng lặng rơi xuống. Mây đen không biết từ đâu kéo đến, kèm theo cả những cơn gió lạnh buốt. Chẳng mấy chốc trời đã đổ mưa, nhưng Sơ Địch dường như không hề có ý định rời đi.
Ninh Hoắc Đông đứng phía xa dõi theo bóng hình nhỏ bé của cô trong màn mưa dày đặc. Hắn nói là hắn lên xe đợi cô nhưng cũng chẳng phải. Ninh Hoắc Đông đứng phía xa, nơi có thể nhìn thấy Sơ Địch rõ nhất bởi hắn không yên tâm để cô một mình lại đây.
Khi Sơ Địch tỉnh dậy, câu đầu tiên cũng là cô duy nhất cô nói với hắn chính là đứa bé mất rồi sao… Tuy Sơ Địch sau đó không để lộ bất cứ cảm xúc gì nhưng hắn biết cô rất buồn, biết cô đau khổ nhiều hơn cả hắn.
Tiếng khóc của Sơ Địch cứ như con dao cứa từng vết vào trái tim Ninh Hoắc Đông.
Đứa bé mất, mối quan hệ đã không tốt đẹp giữa cô và hắn càng trở nên tồi tệ hơn. Đứa bé mất, lưu lại trong lòng cô và hắn biết bao nhiêu ám ảnh và hối hận.
Sơ Địch đứng trong màn mưa chưa được bao lâu thì đã ngất lịm đi. Ninh Hoắc Đông vội vàng chạy tới bế cô lên xe, cho xe lái trở về biệt thự.
Gần trở về đến nơi thì Sơ Địch tỉnh dậy. Cô nhanh chóng rời khỏi lòng Ninh Hoắc Đông, điều chỉnh khoảng cách ngồi cách xa hắn một khoảng. Hơi ấm từ cơ thể Sơ Địch đã biến mất, chỉ để lại cho Ninh Hoắc Đông một khoảng không đơn độc.
“Em có lạnh không? Nếu còn lạnh…”.
Ninh Hoắc Đông còn chưa kịp nói hết câu Sơ Địch đã lạnh nhạt ngắt lời hắn.
“Tôi không lạnh”.
Sơ Địch nói xong liền quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài xe, cô nhận ra đây là con đường trở về ngôi biệt thự mà trước đó Ninh Hoắc Đông nói rằng đã mua tặng cô. Một căn phòng nhỏ đầy đồ chơi trẻ con thấp thoáng hiện trong đại não Sơ Địch. Sắc mặt Sơ Địch sầm xuống, cô không nóng không lạnh, nói.
“Về Ninh gia đi. Tôi không muốn sống ở đây đâu”.
Ngôi biệt thự này có căn phòng mà Ninh Hoắc Đông đích thân chuẩn bị cho đứa bé. Sơ Địch chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là hối hấp của cô đã bắt đầu khó khăn, trái tim nhói đau liên tục.
Cái giá phải trả cho việc tàn nhẫn chính là như vậy! Sơ Địch biết, vậy nên cô mới không một lời oán trách.
Ninh Hoắc Đông dường như đã hiểu ra nguyên nhân, hắn nói với Ngụy Sinh.
“Cho xe trở về Ninh gia”.
Chỉ cần Sơ Địch cảm thấy thoải mái thì sống ở đâu cũng được, không phải sao?
Sau câu nói ấy của Ninh Hoắc Đông, khoang xe chật hẹp liền rơi vào tĩnh lặng. Suốt cả một quãng đường không ai nói với ai câu nào, Sơ Địch như kẻ vô hồn lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài, còn Ninh Hoắc Đông thì đau lòng nhìn bộ dạng tiều tụy của cô.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở biệt thự Ninh gia. Ninh Hoắc Đông xuống xe trước, hắn định mở cửa xe cho Sơ Địch nhưng cô đã tự mình làm.
Sơ Địch vừa bước xuống xe, cách đó không xa có một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe sang trọng vội vàng chạy đến.
“Tiểu Nguyệt!”.
Chất giọng cùng cái tên quen thuộc lọt vào tai, Sơ Địch một giây sững sờ, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông ấy thì sững sờ liền chuyển thành hoảng hốt, lo sợ.
“Tiểu Nguyệt, đúng là em rồi!”.
Người đàn ông mừng rỡ nắm lấy tay Sơ Địch nhưng lại bị Sơ Địch lạnh nhạt hất ra. Sơ Địch đứng bên cạnh Ninh Hoắc Đông, còn chủ động khoác lên tay hắn. Sau đó cô mới nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vị tiên sinh này hình như tìm nhầm người rồi. Tôi là Sơ Địch, không phải là Tiểu Nguyệt như lời anh nói”.
Giọng nói của cô vô cùng lãnh đạm, giống như không hề quen biết người đàn ông phía trước. Nhưng kỳ thực, thân phận của người đó Sơ Địch là người rõ ràng nhất. Hắn là Thẩm Biên, người quản lý tập đoàn Thẩm thị tiếng tăm lừng lẫy và cũng là anh trai của Thẩm Tư Nguyệt.
Sơ Địch đương nhiên không ngờ đến hôm nay Thẩm Biên sẽ tới đây tìm cô, hơn nữa còn là đến trước cửa Ninh gia.
“Không! Không! Em chính là Thẩm Tư Nguyệt, em chính là nhị tiểu thư của Thẩm gia!”.
Thẩm Biên lắc đầu. Hắn rút điện thoại ra, lấy ra một tấm ảnh cho Sơ Địch xem, trên tấm ảnh là một người phụ nữ giống cô như đúc.
Sơ Địch bất giác cảm thấy có một luồng khí lạnh vây lấy cơ thể cô. Cô lén lút ngẩng đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, vừa hay hắn cũng đã nhìn cô. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là bão tố.
Sơ Địch rất sợ Ninh Hoắc Đông sẽ làm tổn thương Thẩm Biên và Thẩm gia, vậy nên đứng trước mặt Thẩm Biên cô chỉ có thể cố gắng chối bỏ thân phận Thẩm Tư Nguyệt. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông rất ghét có người nhắc đến thân phận Thẩm Tư Nguyệt của cô, bởi vì trong mắt hắn chỉ tồn tại mỗi mình Sơ Địch.
“Ô, thật sự rất giống đấy! Vị tiên sinh này có thể cho tôi biết người phụ nữ trong ảnh là ai hay không, để nếu có dịp gặp mặt tôi muốn cùng người ấy chụp một bức ảnh. Sơ Địch tôi sống bao nhiêu năm trên đời chưa từng thấy có người nào giống mình như đúc thế này!”.
Sơ Địch mỉm cười. Cô luôn miệng tấm tắc khen người trong bức ảnh giống mình như đúc.
Nhưng dù Sơ Địch có cố gắng không thừa nhận ra sao, Thẩm Biên vẫn không có ý định từ bỏ. Thẩm Biên thu lại điện thoại, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc. Ánh mắt Thẩm Biên lướt qua người Ninh Hoắc Đông rồi đặt trên người Sơ Địch, khóa chặt cô lại.
“Nếu em không phải Tiểu Nguyệt thì giải thích một chút Phó Tĩnh vì sao lại chạy về đây? Còn nữa, có cần anh phải mang Tiểu Kiệt đến để em thừa nhận không?”.
Hai chữ ‘Phó Tĩnh’ và ‘Tiểu Kiệt’ trong lời nói của Thẩm Biên dường như đã có tác dụng với Sơ Địch. Sắc mặt cô trắng bệch hẳn ra, mười đầu ngón tay vì căng thẳng theo bản năng nắm lại thành quyền.
Nhưng có đánh chết Sơ Địch cũng không dám thừa nhận thân phận Thẩm Tư Nguyệt ở trước mặt Ninh Hoắc Đông. Một mình Sơ gia biến mất đã đủ rồi, Sơ Địch không hi vọng có thêm cả Thẩm gia.
“A Đông, em mệt rồi, chúng ta vào nhà trước được không?”.
Sơ Địch ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hoắc Đông, ánh mắt mang theo sự cầu xin hiếm thấy. Thứ nhất, cô cầu xin Ninh Hoắc Đông phối hợp với hành động của cô. Thứ hai, cô cầu xin hắn buông tha cho Thẩm Biên.
Ninh Hoắc Đông khẽ cau mày, nhưng hắn vẫn không cự tuyệt Sơ Địch. Hắn đặt tay mình trên eo cô, siết rất chặt, như đang muốn tuyên bố chủ quyền với Thẩm Biên.
“Phiền anh tránh đường một chút, vị hôn thê của tôi đã mệt cần phải nghỉ ngơi”.
Nếu không phải có Sơ Địch ở đây Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ không khách khí với Thẩm Biên. Nhưng vì nể mặt cô Ninh Hoắc Đông vẫn rất tôn trọng hắn.
Ninh Hoắc Đông huých nhẹ Thẩm Biên sang một bên. Hắn toan muốn dẫn Sơ Địch vào bên trong thì đột nhiên Thẩm Biên lại nắm tay giữ Sơ Địch lại. Sơ Địch thất kinh với hành động của hắn, vội vàng hất tay hắn ra.
“Anh làm cái gì vậy hả?”.
“Theo anh về Thẩm gia đi”.
Thẩm Biên sống chết cắn chặt không buông. Hôm nay hắn đến đây tìm Sơ Địch chỉ vì muốn đưa cô về Thẩm gia. Hắn không cần quan tâm đến lý do vì sao cô lại ở đây, lý do vì sao cô đột nhiên biến thành Sơ Địch, hắn chỉ quan tâm cô vẫn là em gái của hắn.
“Tôi mang họ Sơ chứ có mang họ Thẩm đâu mà lại theo anh về”.
Giọng nói Sơ Địch lạnh lùng đến cực điểm. Trong lòng cô lúc này đang âm thầm cầu nguyện Thẩm Biên mau chóng rời khỏi đây nếu không đợi đến lúc Ninh Hoắc Đông tức giận, hậu quả sẽ không một ai gánh nổi.
“Nếu em không theo anh về anh sẽ đứng mãi ở đây”.
Thẩm Biên cương quyết.
Sơ Địch hết cách đều phải kéo Ninh Hoắc Đông sang một bên. Cô nói với hắn.
“Tôi có thể nói chuyện với Thẩm Biên một chút không?”.
Ninh Hoắc Đông không nói không rằng đột nhiên siết chặt lấy cằm cô. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn u ám đến đáng sợ. Bạc môi mỏng mấp máy nhả ra từng chữ lạnh buốt.
“A Địch, nhắc lại thân phận hiện tại của em cho tôi nghe”.
Sơ Địch nén đau, trả lời theo ý của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông có thể nhẫn nhịn đến mức này đã vượt qua sức chịu đựng của hắn, vậy nên Sơ Địch không ngu ngốc đến mức lúc này lại chọc tức hắn.
“Là vị hôn thê của Ninh Hoắc Đông anh”.
Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến không khí giữa Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch bớt căng thẳng. Ninh Hoắc Đông không quan tâm có Thẩm Biên ở đây hay không, hắn vô cùng tự nhiên cúi đầu hôn lên môi Sơ Địch. Mà Sơ Địch cũng ngang nhiên đáp trả hắn. Hai người dây dưa một lúc lâu, Ninh Hoắc Đông mới chịu buông cô ra. Hắn đưa tay quệt lên môi Sơ Địch.
“Tôi đợi em trở về ăn cơm”.
“Được”.
Dứt lời Sơ Địch liền leo lên xe của Thẩm Biên, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Ninh Hoắc Đông. Lúc này Ninh Hoắc Đông mới lấy điện thoại trong túi ra, ấn số của Ngụy Sinh.
“Cho người theo dõi Sơ Địch, tôi muốn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô ấy và Thẩm Biên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.