Chương 8: Chúng Ta Là Cặp Đôi Hoàn Hảo
Thu nhị miêu
27/02/2022
Người lái xe vội vàng gật đầu.
Là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, gia tộc họ Triệu Hỉ Tĩnh, đã chọn khu đất lưng trừng núi để xây một tòa nhà.
Ngôi nhà kiểu Trung Hoa, có hai con sư tử đá ngồi xổm ở cổng, trông rất uy nghiêm.
Khi Triệu Thanh Hoan xuống xe, Tần Thì đến trước rồi.
Anh ta đứng thẳng ở cửa, hơi nghiêng đầu nói chuyện với người giúp việc bên cạnh, thể hiện sự lịch lãm trong từng cử chỉ.
“thật biết giả vờ” Triệu Thanh Hoan trợn tròn mắt.
Tần Thì đi về phía cô, Triệu Thanh Hoan chạy vào, né như né ôn dịch.
Quản gia từ phía sau hét lên “tiểu thư, chú ý hình tượng, nếu bị lão phu nhân nhìn thấy, cô sẽ bị phạt nữa đó. ”
Người lái xe nhà họ Tần cúi đầu, Tần Thì thấp giọng nói “nhớ kỹ, lời không nên nói thì đừng nói ”
Người lái xe đáp lại “vâng, thiếu gia. ”
Đi qua sân, Triệu Thanh Hoan bị người giúp việc chặn lại ở lối vào hành lang.
“tiểu thư, lão phu nhân còn đang tụng kinh, người nhà họ Tần còn chưa tới, cô đợi ở đây một chút đi. ”
Không lâu sau, Tần Thì đi tới.
Người giúp việc lật tức thay đổi sắc mặt “anh Tần đến rồi, anh với tiểu thư ngồi đây một lát, lão phu nhân đang tụng kinh ”
Triệu Thanh Hoan quá lười để quan tâm đến tiêu chuẩn kép này, tập mãi thành quen thôi.
Trong mắt bà cụ, bà còn đang ước rằng Tần Thì là cháu nội của mình kìa.
Đi qua hành lang cách đó không xa, xuất hiện một biệt thự độc lập kiểu Trung Quốc.
Từ cổng đến biệt thự đều có xe ngắm cảnh đưa đón hằng ngày, cô vội tránh Tần Thì đi tới.
Cô đi bộ bằng giày cao gót, đôi giày rất cao, mặc dù đã quen đi trong mấy năm làm giải trí, nhưng khi đi hết quãng đường này, chân cô vẫn rất đau, cô khẽ cau mày.
Không đợi cô kịp phản ứng, Tần Thì đã ôm cô kiểu công chúa đi về phía biệt thự.
Cô tức giận mà gấp gáp “thả tôi xuống!”
Đôi môi mỏng của Tần Thì khẽ cong lên “nếu bà nội mà nhìn thấy chúng ta ân ái như vậy, chắc chắn bà sẽ vui lắm đó”
“ân ái? Con mẹ anh đừng làm tôi buồn nôn ” Triệu Thanh Hoan đẩy anh ta ra, nhưng Tần Thì cứng giống như đá vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, uy hiếp nói “bỏ tôi xuống, không không buông ra, tôi sẽ cắn anh thật đấy ”
“lâu như vậy rồi, mà sao em vẫn giống như chó điên vậy trời ” Tần Thì thờ ơ nói.
Triệu Thanh Hoan càng muốn nổi điên.
“anh mới là chó, cả nhà anh mới là chó! ”
Nói xong, cô hung hăng cắn mạnh vào tay Tần Thì.
Dù xuyên qua một lớp vải com lê, nhưng Tần Thì vẫn cau mày vì bị đau, anh biết tính tình của cô, nếu không để cô xuống, cô thật sự sẽ cắn rách thịt anh ra đó.
Tần Thì hơi ngồi xổm xuống, thả cô ra.
“khi kết hôn, anh sẽ ôm em như vậy, sớm cảm nhận đi” Tần Thì nhìn xuống những vết nhăn trên bộ đồ, chậm dãi đưa tay lau nước miếng trên đó, sau đó nói tiếp “không chỉ vậy, sau này còn thân mật hơn nữa, ví dụ như khoảng cách gần ”
Triệu Thanh Hoan sắc mặt đỏ bừng, phản bác lại “nằm mơ giữa ban ngày, tôi nhất định sẽ hủy hôn ước. ”
Tần Thì bình tĩnh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi “em ghét tôi lắm sao? ”
Triệu Thanh Hoan hừ lạnh một tiếng “như nhau cả thôi, anh cũng ghét tôi lắm mà. ”
Tần Thì xốc tay áo lên, lạnh lùng nói “được, ghét nhau cũng tốt, từ từ dằn vặt nhau cả đời, cả đời sẽ không nhàm chán nữa ”
“anh.... ” Triệu Thanh Hoan nghĩ đến một biểu tượng cảm xúc.
Tôi không hợp với em vì tôi không đủ biến thái.
Cô nhất thời bị nghẹn, vội vàng mắng “Tần Thì, đồ thần kinh ”
“tôi bệnh thần kinh, em bệnh chó điên, hai chúng ta không phải là một cặp đôi hoàn hảo hay sao. ” Tần Thì mỉm cười nhìn cô.
Là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, gia tộc họ Triệu Hỉ Tĩnh, đã chọn khu đất lưng trừng núi để xây một tòa nhà.
Ngôi nhà kiểu Trung Hoa, có hai con sư tử đá ngồi xổm ở cổng, trông rất uy nghiêm.
Khi Triệu Thanh Hoan xuống xe, Tần Thì đến trước rồi.
Anh ta đứng thẳng ở cửa, hơi nghiêng đầu nói chuyện với người giúp việc bên cạnh, thể hiện sự lịch lãm trong từng cử chỉ.
“thật biết giả vờ” Triệu Thanh Hoan trợn tròn mắt.
Tần Thì đi về phía cô, Triệu Thanh Hoan chạy vào, né như né ôn dịch.
Quản gia từ phía sau hét lên “tiểu thư, chú ý hình tượng, nếu bị lão phu nhân nhìn thấy, cô sẽ bị phạt nữa đó. ”
Người lái xe nhà họ Tần cúi đầu, Tần Thì thấp giọng nói “nhớ kỹ, lời không nên nói thì đừng nói ”
Người lái xe đáp lại “vâng, thiếu gia. ”
Đi qua sân, Triệu Thanh Hoan bị người giúp việc chặn lại ở lối vào hành lang.
“tiểu thư, lão phu nhân còn đang tụng kinh, người nhà họ Tần còn chưa tới, cô đợi ở đây một chút đi. ”
Không lâu sau, Tần Thì đi tới.
Người giúp việc lật tức thay đổi sắc mặt “anh Tần đến rồi, anh với tiểu thư ngồi đây một lát, lão phu nhân đang tụng kinh ”
Triệu Thanh Hoan quá lười để quan tâm đến tiêu chuẩn kép này, tập mãi thành quen thôi.
Trong mắt bà cụ, bà còn đang ước rằng Tần Thì là cháu nội của mình kìa.
Đi qua hành lang cách đó không xa, xuất hiện một biệt thự độc lập kiểu Trung Quốc.
Từ cổng đến biệt thự đều có xe ngắm cảnh đưa đón hằng ngày, cô vội tránh Tần Thì đi tới.
Cô đi bộ bằng giày cao gót, đôi giày rất cao, mặc dù đã quen đi trong mấy năm làm giải trí, nhưng khi đi hết quãng đường này, chân cô vẫn rất đau, cô khẽ cau mày.
Không đợi cô kịp phản ứng, Tần Thì đã ôm cô kiểu công chúa đi về phía biệt thự.
Cô tức giận mà gấp gáp “thả tôi xuống!”
Đôi môi mỏng của Tần Thì khẽ cong lên “nếu bà nội mà nhìn thấy chúng ta ân ái như vậy, chắc chắn bà sẽ vui lắm đó”
“ân ái? Con mẹ anh đừng làm tôi buồn nôn ” Triệu Thanh Hoan đẩy anh ta ra, nhưng Tần Thì cứng giống như đá vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, uy hiếp nói “bỏ tôi xuống, không không buông ra, tôi sẽ cắn anh thật đấy ”
“lâu như vậy rồi, mà sao em vẫn giống như chó điên vậy trời ” Tần Thì thờ ơ nói.
Triệu Thanh Hoan càng muốn nổi điên.
“anh mới là chó, cả nhà anh mới là chó! ”
Nói xong, cô hung hăng cắn mạnh vào tay Tần Thì.
Dù xuyên qua một lớp vải com lê, nhưng Tần Thì vẫn cau mày vì bị đau, anh biết tính tình của cô, nếu không để cô xuống, cô thật sự sẽ cắn rách thịt anh ra đó.
Tần Thì hơi ngồi xổm xuống, thả cô ra.
“khi kết hôn, anh sẽ ôm em như vậy, sớm cảm nhận đi” Tần Thì nhìn xuống những vết nhăn trên bộ đồ, chậm dãi đưa tay lau nước miếng trên đó, sau đó nói tiếp “không chỉ vậy, sau này còn thân mật hơn nữa, ví dụ như khoảng cách gần ”
Triệu Thanh Hoan sắc mặt đỏ bừng, phản bác lại “nằm mơ giữa ban ngày, tôi nhất định sẽ hủy hôn ước. ”
Tần Thì bình tĩnh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi “em ghét tôi lắm sao? ”
Triệu Thanh Hoan hừ lạnh một tiếng “như nhau cả thôi, anh cũng ghét tôi lắm mà. ”
Tần Thì xốc tay áo lên, lạnh lùng nói “được, ghét nhau cũng tốt, từ từ dằn vặt nhau cả đời, cả đời sẽ không nhàm chán nữa ”
“anh.... ” Triệu Thanh Hoan nghĩ đến một biểu tượng cảm xúc.
Tôi không hợp với em vì tôi không đủ biến thái.
Cô nhất thời bị nghẹn, vội vàng mắng “Tần Thì, đồ thần kinh ”
“tôi bệnh thần kinh, em bệnh chó điên, hai chúng ta không phải là một cặp đôi hoàn hảo hay sao. ” Tần Thì mỉm cười nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.