Chương 14: Đi Nhờ Xe
Thu nhị miêu
06/03/2022
Ôn Tử Húc nhanh chóng cân nhắc ưu và nhược điểm về mặt tâm lý.
Tịnh Ngộ không dễ chọc, chưa nói đến một đám fan cứng, lúc trước, đạo diễn Trương đã đặc biệt nhắc nhở, Tịnh Ngộ trong giới giải trí là cao thủ tuyệt đối không thể đắc tội.
Anh ta dám bắt nạt phụ nữ, nhưng đụng phải Tịnh Ngộ cái tên ngang ngạnh này cũng phải chịu thua.
"Anh Ngộ ... em ... em chỉ uống một chút rượu thôi, nên mới mắc sai lầm. Em xin lỗi, em cút ngay đây ạ, không làm chướng mắt hai người nữa.”
Ôn Tử Húc đang muốn chạy, trợ lý của Tịnh Ngộ là tiểu Ngải đột nhiên nhảy ra, dễ dàng nắm lấy cổ áo của Ôn Tử Húc chỉ bằng một tay, tay kia cầm điện thoại .
Cô hét lớn một tiếng: "Muốn chạy? Không có cửa đâu!"
Ôn Tử Húc, một người đàn ông to lớn lúc này lại nằm trong tay Tiểu Ngải như một con gà con.
Anh muốn phản kháng, nhưng bây giờ không chỉ có Tịnh Ngộ ở đó, mà sức lực của cô gái này lại rất lớn khiến anh thậm chí còn không thể động đậy được.
“Anh Ngộ, em báo cảnh sát rồi!” Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Ôn Tử Húc, rồi lại nhìn Triệu Thanh Hoan đang ở cách đó vài bước, cả người tràn ngập công lý hét lớn một câu: “Chị dâu, à nhầm… Chị Thanh Hoan, chị và anh Ngộ về trước đi. Kẻo lại bị paparazzi chụp được, lại ảnh hưởng đến chị, tên cặn bã này, chị cứ yên tâm giao cho em giải quyết cho. "
Tiểu Ngải trong lòng hối hận, sao đột nhiên lại hét lên một tiếng như vậy chứ, hẳn là những thứ CP trên Internet gần đây làm úng não rồi.
Anh Ngộ là tên đầu gỗ vạn năm, sao có thể biết yêu đương được chứ.
Ài, cô chỉ có thể dựa vào ghép đôi trên Internet để tự mình nhặt một ít kẹo thôi.
Triệu Thanh Hoan đã có thể định thần lại, đầu ngón tay run rẩy và cứng ngắc dần dần có lại ý thức, cô không ngờ Tịnh Ngộ sẽ xuất hiện.
Môi cô khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Người đàn ông cao lớn đứng ở trước mặt cô. “Anh ta chạm vào em ở đâu?”
Giọng anh luôn trầm thấp xen lẫn một chút tức giận khó nhận ra.
Cô chợt nhớ ra năm đó, khi bị tiền bối gạ tình hỏi thông tin liên lạc, còn sờ tay sờ vai, giọng điệu và bộ dạng ghen tuông của Tịnh Ngộ Khi đó.
cô luôn ỷ lại vào tình yêu của anh mà hành động liều lĩnh.
"A Ngộ, em nghĩ tiền bối đó rất đẹp trai lại có thân hình đẹp. Kết bạn WeChat để bình thường xem vòng bạn bè bổ mắt một tý.”
Sau đó cô bị Tịnh Ngộ đè lên ghế sofa hung hăng giáo huấn.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô dỗ dành anh. “Tối hôm qua tiền bối còn muốn mời em đi ăn tối, nhưng mà cùng anh ăn tối quan trọng hơn.”
“A Ngộ, em yêu anh, em yêu anh nhất ~”
“Trên đời này không có người đàn ông nào quý hơn anh. "
Lúc này, Tịnh Ngộ trông rất giông như đang ghen tuông.
Ghen tuông?
Triệu Thanh Hoan lại đột nhiên bị từ trong đầu làm cho buồn cười, hoàn toàn tỉnh lại.
Đã chia tay 4 năm rồi, sao cô còn có thể tự mình đa đình, mà nghĩ rằng Tịnh Ngộ sẽ vì cô mà ghen chứ, thật là buồn cười.
Đầu ngón tay đã khôi phục lại nhiệt độ, đưa mớ tóc vương vãi trên trán ra sau tai, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Ôn Tử Húc vẫn còn chưa kịp làm gì thì anh đã xuất hiện.
Tịnh Ngộ phớt lờ câu hỏi của cô, lấy ra một chiếc khăn vuông màu trắng từ trong ngực, trầm giọng nói: “Tay phải.”
Triệu Thanh Hoan trong tiềm thức đưa tay phải ra.
Tịnh Ngộ một tay nắm lấy tay cô, giống như đang cầm bảo vật quý hiếm, lau nơi người đàn ông vừa mới chạm vào, không nhẹ cũng không nặng.
Sau đó, không cần hỏi, xoa trực tiếp lên cằm cô.
Hơi thở của người đàn ông phả ra giữa hai lỗ mũi cô, hơi thở của hai người ngay lập tức hòa quyện vào nhau, cứ như là đêm mưa năm đó vậy.
Ký ức mặt đỏ tai hồng không ngừng đánh vào đầu của Triệu Thanh Hoan.
Cuối cùng là lau bông tai tua rua bên tai trái, sau đó là vành tai.
Triệu Thanh Hoan trong tiềm thức muốn co rụt lại, lúc này sự kiêu ngạo thường ngày cũng giảm bớt một chút, nhỏ giọng nói: “Lỗ tai không có.”
Tịnh Ngộ thu tay lại, ném chiếc khăn vuông đã lau vào thùng rác.
Triệu Thanh Hoan có chút sững sờ, ngón chân ngượng ngùng tới mức có thể moi ra một cái biệt thự trên mặt đất.
Đúng lúc này, tài xế vừa gọi, gọi tới.
Cô nghe máy, nói chuyện với người lái xe vài câu, dán mắt vào chiếc xe ô tô màu trắng với đôi đèn flash ở phía trước nơi cô vừa đứng.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Thanh Hoan cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục phong thái tự nhiên hào phóng thường ngày: "Xe em đặt đã đến, hôm nay cảm ơn anh, hôm khác mời anh đi ăn cơm sau."
"Anh ..."
Trước khi Tịnh Ngộ nói xong, Triệu Thanh Hoan dường như là đoán được anh đang nghĩ gì, liền cắt ngang: “Anh không cần tiễn, em tự mình về được.”
Tịnh Ngộ trầm giọng nói: “Không phiền, vừa hay tiện đường, đi nhờ xe em vậy.”
Triệu Thanh Hoan:" ... "
Người đàn ông hàng đầu trong làng giải trí có cần phải đi nhờ xe vậy không? Có quỷ mới tin ấy.
Nhưng cô cũng không từ chối, dù sao thì anh cũng vừa mới cứu cô.
Dù đã làm rất nhiều điều vô lương tâm với Tịnh Ngộ, nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì vào lúc này.
“Được rồi.” Triệu Thanh Hoan đồn ý.
Tịnh Ngộ không dễ chọc, chưa nói đến một đám fan cứng, lúc trước, đạo diễn Trương đã đặc biệt nhắc nhở, Tịnh Ngộ trong giới giải trí là cao thủ tuyệt đối không thể đắc tội.
Anh ta dám bắt nạt phụ nữ, nhưng đụng phải Tịnh Ngộ cái tên ngang ngạnh này cũng phải chịu thua.
"Anh Ngộ ... em ... em chỉ uống một chút rượu thôi, nên mới mắc sai lầm. Em xin lỗi, em cút ngay đây ạ, không làm chướng mắt hai người nữa.”
Ôn Tử Húc đang muốn chạy, trợ lý của Tịnh Ngộ là tiểu Ngải đột nhiên nhảy ra, dễ dàng nắm lấy cổ áo của Ôn Tử Húc chỉ bằng một tay, tay kia cầm điện thoại .
Cô hét lớn một tiếng: "Muốn chạy? Không có cửa đâu!"
Ôn Tử Húc, một người đàn ông to lớn lúc này lại nằm trong tay Tiểu Ngải như một con gà con.
Anh muốn phản kháng, nhưng bây giờ không chỉ có Tịnh Ngộ ở đó, mà sức lực của cô gái này lại rất lớn khiến anh thậm chí còn không thể động đậy được.
“Anh Ngộ, em báo cảnh sát rồi!” Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Ôn Tử Húc, rồi lại nhìn Triệu Thanh Hoan đang ở cách đó vài bước, cả người tràn ngập công lý hét lớn một câu: “Chị dâu, à nhầm… Chị Thanh Hoan, chị và anh Ngộ về trước đi. Kẻo lại bị paparazzi chụp được, lại ảnh hưởng đến chị, tên cặn bã này, chị cứ yên tâm giao cho em giải quyết cho. "
Tiểu Ngải trong lòng hối hận, sao đột nhiên lại hét lên một tiếng như vậy chứ, hẳn là những thứ CP trên Internet gần đây làm úng não rồi.
Anh Ngộ là tên đầu gỗ vạn năm, sao có thể biết yêu đương được chứ.
Ài, cô chỉ có thể dựa vào ghép đôi trên Internet để tự mình nhặt một ít kẹo thôi.
Triệu Thanh Hoan đã có thể định thần lại, đầu ngón tay run rẩy và cứng ngắc dần dần có lại ý thức, cô không ngờ Tịnh Ngộ sẽ xuất hiện.
Môi cô khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Người đàn ông cao lớn đứng ở trước mặt cô. “Anh ta chạm vào em ở đâu?”
Giọng anh luôn trầm thấp xen lẫn một chút tức giận khó nhận ra.
Cô chợt nhớ ra năm đó, khi bị tiền bối gạ tình hỏi thông tin liên lạc, còn sờ tay sờ vai, giọng điệu và bộ dạng ghen tuông của Tịnh Ngộ Khi đó.
cô luôn ỷ lại vào tình yêu của anh mà hành động liều lĩnh.
"A Ngộ, em nghĩ tiền bối đó rất đẹp trai lại có thân hình đẹp. Kết bạn WeChat để bình thường xem vòng bạn bè bổ mắt một tý.”
Sau đó cô bị Tịnh Ngộ đè lên ghế sofa hung hăng giáo huấn.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô dỗ dành anh. “Tối hôm qua tiền bối còn muốn mời em đi ăn tối, nhưng mà cùng anh ăn tối quan trọng hơn.”
“A Ngộ, em yêu anh, em yêu anh nhất ~”
“Trên đời này không có người đàn ông nào quý hơn anh. "
Lúc này, Tịnh Ngộ trông rất giông như đang ghen tuông.
Ghen tuông?
Triệu Thanh Hoan lại đột nhiên bị từ trong đầu làm cho buồn cười, hoàn toàn tỉnh lại.
Đã chia tay 4 năm rồi, sao cô còn có thể tự mình đa đình, mà nghĩ rằng Tịnh Ngộ sẽ vì cô mà ghen chứ, thật là buồn cười.
Đầu ngón tay đã khôi phục lại nhiệt độ, đưa mớ tóc vương vãi trên trán ra sau tai, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Ôn Tử Húc vẫn còn chưa kịp làm gì thì anh đã xuất hiện.
Tịnh Ngộ phớt lờ câu hỏi của cô, lấy ra một chiếc khăn vuông màu trắng từ trong ngực, trầm giọng nói: “Tay phải.”
Triệu Thanh Hoan trong tiềm thức đưa tay phải ra.
Tịnh Ngộ một tay nắm lấy tay cô, giống như đang cầm bảo vật quý hiếm, lau nơi người đàn ông vừa mới chạm vào, không nhẹ cũng không nặng.
Sau đó, không cần hỏi, xoa trực tiếp lên cằm cô.
Hơi thở của người đàn ông phả ra giữa hai lỗ mũi cô, hơi thở của hai người ngay lập tức hòa quyện vào nhau, cứ như là đêm mưa năm đó vậy.
Ký ức mặt đỏ tai hồng không ngừng đánh vào đầu của Triệu Thanh Hoan.
Cuối cùng là lau bông tai tua rua bên tai trái, sau đó là vành tai.
Triệu Thanh Hoan trong tiềm thức muốn co rụt lại, lúc này sự kiêu ngạo thường ngày cũng giảm bớt một chút, nhỏ giọng nói: “Lỗ tai không có.”
Tịnh Ngộ thu tay lại, ném chiếc khăn vuông đã lau vào thùng rác.
Triệu Thanh Hoan có chút sững sờ, ngón chân ngượng ngùng tới mức có thể moi ra một cái biệt thự trên mặt đất.
Đúng lúc này, tài xế vừa gọi, gọi tới.
Cô nghe máy, nói chuyện với người lái xe vài câu, dán mắt vào chiếc xe ô tô màu trắng với đôi đèn flash ở phía trước nơi cô vừa đứng.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Thanh Hoan cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục phong thái tự nhiên hào phóng thường ngày: "Xe em đặt đã đến, hôm nay cảm ơn anh, hôm khác mời anh đi ăn cơm sau."
"Anh ..."
Trước khi Tịnh Ngộ nói xong, Triệu Thanh Hoan dường như là đoán được anh đang nghĩ gì, liền cắt ngang: “Anh không cần tiễn, em tự mình về được.”
Tịnh Ngộ trầm giọng nói: “Không phiền, vừa hay tiện đường, đi nhờ xe em vậy.”
Triệu Thanh Hoan:" ... "
Người đàn ông hàng đầu trong làng giải trí có cần phải đi nhờ xe vậy không? Có quỷ mới tin ấy.
Nhưng cô cũng không từ chối, dù sao thì anh cũng vừa mới cứu cô.
Dù đã làm rất nhiều điều vô lương tâm với Tịnh Ngộ, nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì vào lúc này.
“Được rồi.” Triệu Thanh Hoan đồn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.