Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa Tường
Chương 3: Ngươi là vì ta mà đến
Lãnh Vũ Hinh
16/01/2016
Trên con đường tối lờ mờ, Lâm Lãnh Vũ mặc một chiếc áo ngủ, mang theo một đôi dép lê hình picachu trông rất đáng yêu, trên mặt lộ vẽ mờ mịt .
một luồng khói nhẹ thổi qua, trước mắt hiện ra một nữ tử xinh đẹp, trên người mang một bộ quần áo thời cổ đại được làm bằng tơ tằm. cái tiểu yếm mày hồng hồng lộ ra bên ngoài trông rất khiêu gợi. da thịt thì trắng như tuyết, áo choàng bằng lụa như những sợi tơ uốn lượn trên cánh tay. chợt, khóe môi vi vi khẽ nhếch lên, mang theo một cỗ yêu mị lại tăng thêm một phần xinh đẹp lạ thường. chính là lúc này nữ tử kia đang đạp hoa lan hướng nàng chậm rãi di tới.
Lâm Lãnh Vũ ngơ ngác nhìn nàng ta, dường như là nhìn thấy người bên cạnh chính là hồ ly tinh ngàn năm Tô Đát Kỷ, cánh mũi cao thẳng,cái miệng mịn màng lại nhỏ nhắn giống như quả anh đào, mắt nhìn về phíaLâm Lãnh Vũ, nhìn không ra một tia gợn sóng.
Trên mặt không hiểu sao lại mang theo một tia hưng phấn, một phát liền bắt được Lâm Lãnh Vũ trong tay, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, giọng nói giống như âm thanh của tiếng chim sơn ca, "Ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi."
"Chờ ta?" Lâm Lãnh Vũ trong lòng một hiện lên một trận nghi ngờ, theo bản năng từng bước lui về phía sau dần tạo ra khoảng cách giữa các nàng, dần dần đầu óc cũng thanh tĩnh không ít liền hỏi, "Nơi này là nơi nào?"
Nghe vậy, nữ tử liền nâng tay áo che miệng cười yếu ớt vài tiếng nói "Nơi này là huyễn hư không giới."
"Huyễn hư không giới? tại sao ta lại ở đây?" Hai mắt nhịn không được liền hướng xung quanh nhìn thử. đập vào mắt là một mãnh tối om nhưng lại rõ ràng nhìn thấy,ở xa xa thỉnh thoảng lại bay ra vài luồng khói màu trắng, nội tâm vì sợ hãi liền đập vài nhịp,tấm lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh. gió thổi nhè nhẹ lại mang theo sự ẩm ướt làm thân hình nàng không khỏi run lên.
"ngươi sao có thể ở đây?" Nữ tử trên mặt bao hàm ý cười lặp lại lời nói của nàng, liễu diệp giống như giữa chừng dừng lại, mang theo trêu tức nói, "Ngươi là do ta mà đến ."
vài chữ này giống như một tòa núi lớn nặng nề đặt ở trong lòng nàng, nàng dám khẳng định vạn của nàng không có một người nào có bộ dạng "họa quốc khuynh thành" như thế, "Tiểu thư, cầu xin ngươi dù có nói dối cũng phải nói cho giống xíu! Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta - không - biết - ngươi, OK."
"OK?" Nữ tử lắc đầu lộ ra vẻ mặt phủ định, "Hiện tại không biết, cũng không có nghĩa là về sau không biết, ta gọi là Quỷ Trời Lạnh, xin hỏi quý danh của tiểu thư?"
Ta không nghe lầm chứ, Lâm Lãnh Vũ trừng lớn hai mắt, toàn diện đánh giá nữ tử này hoài nghi có phải hay không đầu óc nữ tử này đã bị hỏng rồi, "Ngươi tên quái (lạ) ta không trách ngươi, dù sao tên cũng là do người nhà ngươi đặt. nhưng điều này cũng không ý nghĩa gì. Dù sao ta cũng là vì ngươi mà đến không có trông cậy vào ngươi có thể đưa ta về nhà, nhưng ít nhất ngươi cũng phải chỉ cho ta con đường về nhà chứ?"
Lại nói tiếp, đây cũng là sự nhượng bộ hớn nhất của nàng. nếu nàng ta vẫn là dây dưa không rõ thì đừng trách nàng trở mặt vô tình.
đụng quỷ không sợ, chỉ sợ bổn tiểu thư không co sức lực để chạy thoát thân.
Đột nhiên sắc mặt nữ tử tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) bước một bước lớn đến bên người nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ không mang theo bất cứ tia cảm tình nào vung quá môi của nàng làm nàng run lên. theo sau đó là một cỗ âm thanh dễ nghe vang lên mang theo một cỗ mê hoặc sức quyến rũ, "Tên của ngươi là gì? nói cho ta biết, để ta còn tìm người yêu của ngươi sao đó ta sẽ đưa ngươi rời đi hư giới."
Giây tiếp theo, khí lực cả người Lâm Lãnh Vũ như bị hút hết, nâng lên mí mắt nhìn nữ tử kia, ánh mắt có chút mơ màng hồi đáp, "Là ngươi nói chỉ cần nói cho ngươi, tên của ta, ngươi sẽ đưa ta rời đi địa phương quỷ quái này."
Nữ tử nghe vậy,liền gật đầu thật mạnh. như là cho nàng một viên thuốc an thần.
"Như vậy được rồi, xem như ngươi rất thích cùng ta làm bằng hữu ta liền miễn phí nói cho ngươi. bổn tiểu thư ta đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, Lâm Lãnh Vũ chính là ta." Giơ lên đầu, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên cười rộ lên, ngốc nghếch vương tay, "Thật cao hứng được biết ngươi."
một luồng khói nhẹ thổi qua, trước mắt hiện ra một nữ tử xinh đẹp, trên người mang một bộ quần áo thời cổ đại được làm bằng tơ tằm. cái tiểu yếm mày hồng hồng lộ ra bên ngoài trông rất khiêu gợi. da thịt thì trắng như tuyết, áo choàng bằng lụa như những sợi tơ uốn lượn trên cánh tay. chợt, khóe môi vi vi khẽ nhếch lên, mang theo một cỗ yêu mị lại tăng thêm một phần xinh đẹp lạ thường. chính là lúc này nữ tử kia đang đạp hoa lan hướng nàng chậm rãi di tới.
Lâm Lãnh Vũ ngơ ngác nhìn nàng ta, dường như là nhìn thấy người bên cạnh chính là hồ ly tinh ngàn năm Tô Đát Kỷ, cánh mũi cao thẳng,cái miệng mịn màng lại nhỏ nhắn giống như quả anh đào, mắt nhìn về phíaLâm Lãnh Vũ, nhìn không ra một tia gợn sóng.
Trên mặt không hiểu sao lại mang theo một tia hưng phấn, một phát liền bắt được Lâm Lãnh Vũ trong tay, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, giọng nói giống như âm thanh của tiếng chim sơn ca, "Ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi."
"Chờ ta?" Lâm Lãnh Vũ trong lòng một hiện lên một trận nghi ngờ, theo bản năng từng bước lui về phía sau dần tạo ra khoảng cách giữa các nàng, dần dần đầu óc cũng thanh tĩnh không ít liền hỏi, "Nơi này là nơi nào?"
Nghe vậy, nữ tử liền nâng tay áo che miệng cười yếu ớt vài tiếng nói "Nơi này là huyễn hư không giới."
"Huyễn hư không giới? tại sao ta lại ở đây?" Hai mắt nhịn không được liền hướng xung quanh nhìn thử. đập vào mắt là một mãnh tối om nhưng lại rõ ràng nhìn thấy,ở xa xa thỉnh thoảng lại bay ra vài luồng khói màu trắng, nội tâm vì sợ hãi liền đập vài nhịp,tấm lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh. gió thổi nhè nhẹ lại mang theo sự ẩm ướt làm thân hình nàng không khỏi run lên.
"ngươi sao có thể ở đây?" Nữ tử trên mặt bao hàm ý cười lặp lại lời nói của nàng, liễu diệp giống như giữa chừng dừng lại, mang theo trêu tức nói, "Ngươi là do ta mà đến ."
vài chữ này giống như một tòa núi lớn nặng nề đặt ở trong lòng nàng, nàng dám khẳng định vạn của nàng không có một người nào có bộ dạng "họa quốc khuynh thành" như thế, "Tiểu thư, cầu xin ngươi dù có nói dối cũng phải nói cho giống xíu! Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta - không - biết - ngươi, OK."
"OK?" Nữ tử lắc đầu lộ ra vẻ mặt phủ định, "Hiện tại không biết, cũng không có nghĩa là về sau không biết, ta gọi là Quỷ Trời Lạnh, xin hỏi quý danh của tiểu thư?"
Ta không nghe lầm chứ, Lâm Lãnh Vũ trừng lớn hai mắt, toàn diện đánh giá nữ tử này hoài nghi có phải hay không đầu óc nữ tử này đã bị hỏng rồi, "Ngươi tên quái (lạ) ta không trách ngươi, dù sao tên cũng là do người nhà ngươi đặt. nhưng điều này cũng không ý nghĩa gì. Dù sao ta cũng là vì ngươi mà đến không có trông cậy vào ngươi có thể đưa ta về nhà, nhưng ít nhất ngươi cũng phải chỉ cho ta con đường về nhà chứ?"
Lại nói tiếp, đây cũng là sự nhượng bộ hớn nhất của nàng. nếu nàng ta vẫn là dây dưa không rõ thì đừng trách nàng trở mặt vô tình.
đụng quỷ không sợ, chỉ sợ bổn tiểu thư không co sức lực để chạy thoát thân.
Đột nhiên sắc mặt nữ tử tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) bước một bước lớn đến bên người nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ không mang theo bất cứ tia cảm tình nào vung quá môi của nàng làm nàng run lên. theo sau đó là một cỗ âm thanh dễ nghe vang lên mang theo một cỗ mê hoặc sức quyến rũ, "Tên của ngươi là gì? nói cho ta biết, để ta còn tìm người yêu của ngươi sao đó ta sẽ đưa ngươi rời đi hư giới."
Giây tiếp theo, khí lực cả người Lâm Lãnh Vũ như bị hút hết, nâng lên mí mắt nhìn nữ tử kia, ánh mắt có chút mơ màng hồi đáp, "Là ngươi nói chỉ cần nói cho ngươi, tên của ta, ngươi sẽ đưa ta rời đi địa phương quỷ quái này."
Nữ tử nghe vậy,liền gật đầu thật mạnh. như là cho nàng một viên thuốc an thần.
"Như vậy được rồi, xem như ngươi rất thích cùng ta làm bằng hữu ta liền miễn phí nói cho ngươi. bổn tiểu thư ta đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, Lâm Lãnh Vũ chính là ta." Giơ lên đầu, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên cười rộ lên, ngốc nghếch vương tay, "Thật cao hứng được biết ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.