Chương 1
Thiểm Đạm Ngữ
16/04/2017
Lúc Thường Hi tỉnh lại đầu còn có chút chóng mặt.
Trước mắt là ánh sáng màu ngân bạch phảng phất như băng tuyết, trong mũi tràn mùi đặc trưng của bùn đất, cái trán lạnh thấu xương, Thường Hi không nhịn được than nhẹ một tiếng, đầu váng mắt hoa dưới kích thích của cái lạnh mà thanh tỉnh một ít.
Xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, dường như trong phút chốc, cả thế giới này tràn đầy âm thanh kêu vang của côn trùng cùng tiếng xào sạt của lá cây, Thường Hi thật cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy một thế giới màu ngân bạch mênh mông mà thanh lãnh, vắng lặng.
Ánh sáng ảm đạm chiếu lên người cậu, kéo ra một cái bóng thật dài, mà trong cả thế giới, trừ bỏ cậu cùng cái bóng của chính mình thì chỉ còn một gốc cây kỳ lạ, to lớn khác thường cách đó không xa.
Có lẽ đây là cây quế…. Thường Hi nhìn đám lá cây trong suốt như ngọc bích được mài dũa, chạm khắc tinh vi mà suy nghĩ trong lòng.
Trong sân nhà cậu cũng có một gốc quế, tuy không bằng cái cây vừa hùng vĩ vừa đẹp đẽ hiếm thấy trước mặt này, nhưng cứ mỗi khi mùa thu đến, hương hoa quế lại bay đầy sân cũng phá lệ động lòng người, mà lá của nó, trừ bỏ vẻ ngoài sáng bóng như ngọc thạch thì cùng cây đại thụ trước mắt giống nhau như đúc.
Trong lòng Thường Hi không thể ngăn chặn mà sinh ra một chút thân thiết, nhưng lí trí lập tức quay lại, cậu im lặng nhìn cảnh tượng xung quanh cùng cái cây trước mắt. Mơ? Ảo giác?
Cậu nhớ là lúc cậu đang buồn ngủ….. Mẫu thượng đại nhân vừa mua cái võng mới, nói muốn hóng mát, hưởng thụ ngày hè nên treo lên cây quế trước sân, thấy cậu về thì rộng lượng cho cậu nằm trên võng trước, sau đó… Sau đó, cậuhình như ngủ thiếp đi? Ngủ được một nửa thì cậu mơ hồ trở mình, kết quả cảm giác mất trọng lực truyền đến, chờ cậu mở mắt thì đã thấy thế giới này như vậy.
Ngân bạc, trống trải, thanh lãnh.
Trong nháy mắt khóe miệng Thường Hi hơi vặn vẹo, ngàn vạn lần đừng nói với cậu là cậu xuyên qua nhá… Cậu mới vừa thi đậu đại học, còn chưa có bạn gái, mẫu thượng đại nhân còn chờ cậu chăm sóc khi về già, cậu cũng không có sở thích nào xấu, trừ bỏ bề ngoài có chút trạch lại thích xem tiểu thuyết thì không có gì là không tốt, chưa đến mức cậu phải xuyên qua ha?
Có lẽ, đây là mơ?
Thường Hi nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lúc mở mắt ra một lần nữa thì cảnh sắc vẫn không thay đổi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ cậu thật sự xuyên rồi?
Thường Hi không nhịn được vung tay vỗ vỗ đầu mình muốn tỉnh táo một chút, nhưng khi tầm mắt chạm đến đồ vật trước mặt thì lòng tràn ngập ngạc nhiên… Đây là cái quái gì??
Vị trí “tay” thuộc về cảm quan nhân loại đang chuyển động, mà trong phạm vi tầm mắt của cậu, một cái chân lông xù màu trắng cũng lay động theo.
Sẽ không như cậu nghĩ chứ? Thường Hi hít sâu, miễn cưỡng đè xuống hoảng sợ trong lòng, lại đem “tay” hướng bên trái giật giật.
Mà trong tầm nhìn, cái chân đáng yêu cũng theo dự đoán hướng bên trái lắc lư.
Bên phải?
Cái chân cũng đi sang phải.
Thường Hi rốt cục không nhịn được, nhảy dựng lên, đến khi nhìn hết toàn thân mới phát hiện không chỉ là “tay” có lông xù, nơi tầm mắt cậu có thể nhìn đến, toàn thân cao thấp đều bị nhung mao ngắn ngủn màu trắng phản phất như ngọc thạch bao trùm.
Thường Hi cau mày nhìn chính mình, nếu như cả người cậu đều không mặc áo khoác lông, nói như thế chỉ còn lại một khả năng…. Hiện tại, cậu – không – còn – là – người.
Không phải người?
Thường Hi tức khắc vỡ nát, cho dù đôi khi cậu có oán trách xã hội bất công, chế độ không công bằng thì bất quá cũng chỉ là mấy lời than phiền của một thằng trạch nam, cậu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có ý nghĩ không muốn làm người!! Ông trời như thế nào lại cho cậu xuyên thành phi nhân loại? Cho dù làm nữ cũng tốt hơn là làm động vật!
Ít nhất làm người còn có thể đảm bảo được những điều cơ bản, còn làm động vật, không những phải tự mình tìm thức ăn tìm nơi ở, còn luôn luôn lo lắng bị thiên địch bắt đi, cho dù không có thiên địch thì vẫn còn có con người nha, không biết lúc nào sẽ trở thành món ăn bày lên đĩa ở một nhà hàng nào đó. A! Đúng rồi! Rốt cuộc cậu là loài gì? Cái này liên quan đến việc về sau cậu sẽ đến quán thịt thỏ, thịt chó, thịt dê hay là quán bán thịt nào đó?
Trong lòng Thường Hi cầu nguyện, cậu hy vọng cho dù không xuyên thành người, tốt nhất cũng là sư tử, lão hổ, đại bạch hùng (gấu trắng),..v..v. Nghe nói Thần Nông có thú cưỡi màu trắng, nói không chừng cậu còn có thể mò được quyền làm động vật được bảo vệ ha?
Nhưng sau khi Thường Hi tỉ mỉ phân tích thì lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Nếu cậu nói không sai thì cái thân thể hiện tại này của cậu, vừa không phải là sư tử, cũng chẳng phải lão hổ, lại càng không phải mãnh hùng, bất quá chỉ là một con thú mềm yếu…. Con! Thỏ!.
Đối với kết quả này Thường Hi hoàn toàn không còn gì để nói, thời gian chỉ mới trôi qua nửa ngày cậu đã trải qua hai việc vô cùng đả kích là xuyên qua cùng thay đổi thân thể, cậu cảm thấy bản thân không có hỏng mất đã xem như kiên cường.
Cẩn thận sắp xếp lại tâm lí bản thân, Thường Hi nhìn thế giới hoàn toàn xa lạ, không có nước, không có cây cỏ, không có sinh mệnh, ngay cả nơi mắt nhìn tới cả một khối nham thạch đều không có.
Trong thế giới của cậu, chỉ cò có mỗi cây đại thụ cao lớn này, vươn khỏi tầng mây, che cả bầu trời.
—————
Thường Hi nghĩ bản thân không chết đói thì cũng chết khát, dù sao thì hiên tại cậu cũng chỉ là một con thỏ vừa được sinh không bao lâu, ngay cả sữa mẹ đều chưa uống, chết yểu là chuyện bình thường. Cho dù cậu có muốn trèo lên cây, ăn lá mỏng như cánh ve, màu như ngọc bích kia thì cậu cũng chỉ có thể ngước nhìn rồi thở dài, sự thật là chân cậu quá ngắn.
Cuối cùng cậu chỉ biết cuộn mình dưới cây quế, nghĩ xem khi nào thì mình bỏ mạng rồi say sưa chìm vào giấc mộng.
Trong lúc ngủ, giống như có cái gì đó lành lạnh chui vào người, một cỗ lực lượng ở trong thân thể bốc ra, cỗ lực lượng này tự động vận chuyển, mà Thường Hi theo lực lượng vận chuyển càng ngày càng thoải mái, không biết qua bao lâu, đến khi Thường Hi tỉnh lại, phát hiện mình không chết đói, thân thể ngược lại lớn thêm một vòng.
Không chết? Thường Hi nhìn thân thể mình đăm chiêu, cảm giác lành lạnh trong lúc ngủ có lẽ không phải ảo giác, vì thế chờ cậu tiến vào trạng thái ngủ nhưng không phải ngủ, tỉnh cũng chẳng phải tỉnh, thì phát hiện, xung quanh chính mình hình như có lực lượng vô tận bao lấy, đang tranh trước khủng sau chui vào cơ thể mình. (khủng ở đây trong khủng hoảng, kinh khủng).
Nếu lúc này Thường Hi có thể thấy, sẽ nhận ra nó cũng không phải lực lượng không biết tên nào cả mà chính là ánh sáng màu ngân bạch ở thế giới này, đi theo sự hô hấp của Thường Hi, mà tiến đến đến chỗ cậu.
Sơn trung bất tri nguyệt, thế thượng dĩ thiên niên.( Trong núi không biết nguyệt, trên đời đã ngàn năm)
Thường Hi không biết đến tột cùng thời gian đã trôi qua bao lâu, ngày ngày tu luyện đã mài đi tính cách mạnh mẽ của cậu, chuyện tình đời trước như đã cách rất xa, nếu ban đầu cậu vẫn còn hay nói nhảm, thích tự lẩm bẩm một mình, thì sau khi cô đơn thật lâu cậu đã không còn muốn nói chuyện nữa.
Nói thì ai nghe? Trừ cái cây trước mắt thì không có một bóng người nào.
Như vậy nói chuyện kỳ thật cũng không cần thiết đi.
Vì vậy những ngày đầu xuyên qua của Thường Hi cứ bình thản trôi qua như nước chảy, cho đến một ngày nọ, cậu hấp thu hết năng lượng vào ngực trái, trái tim đột nhiên như bị gõ lên đập thình thịch, Thường Hi bổng mở mắt, nhìn về phía không trung.
Ánh sáng xanh thẫm mà an tĩnh lúc trước nay lại trở nên âm u mù mịt, đám mây mấy mà nghìn năm Thường Hi không có dịp nhìn thấy cư nhiên trôi nổi trên khối đại lục này, chẳng qua không mang màu trắng mà là màu xám, ngẫu nhiên sẽ có vài đạo sấm sét qua lại trong đám mây.
Rất nhanh, đám mây đen vừa dày vừa nặng kia bỗng dưng xoay tròn, cuối cùng hình thành một cái lốc xoáy khổng lồ không gì sánh được!
Thường Hi cố nén bất an cùng sợ hãi trong lòng, cậu không biết như vầy là thế nào, chẳng lẽ cậu lại bị bắt xuyên thêm một lần nữa sao?
Nhưng chờ tia chớp đầu tiên đánh xuống, Thường Hi ngay lặp tức biết thứ trước mặt rốt cục là cái gì….. Thiên – kiếp.
Toàn bộ tâm trí Thường Hi đều bị sợ hãi tràn ngập vây lấy, cậu biết, nếu lúc này cậu không đi, chờ đại cậu… chỉ có cái chết.
Thường Hi không biết mình đã đợi bao lâu, cậu không muốn chết trước khi tìm được cách trở về, song thiên lôi bất chợt hiện ra, đánh xuống thật nhanh, mặc cậu tránh thế nào cũng không tránh thoát, da lông trên người đã bị cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng.
Bất quá đây mới là đạo thứ hai thôi.
Tiếp đó là đạo thứ ba, thứ tư.. Thường Hi có lúc nghĩ rằng mình đã chết rồi, nhưng hết lần này đến lần khác nhờ vào ý chí vô cùng ngoan cường khiến cậu từ đầu tời cuối vẫn đứng yên tại chỗ.
Rốt cục, đạo thiên kiếp thứ tám đánh xuống, mà cái hố nơi Thường Hi đứng, trừ bỏ vật thể màu đen ra thì cái gì cũng không có.
Muốn chết hả? Thường Hi không biết.
Theo sau là sự yên tĩnh kéo dài, hình như có gì đó nổi lên trên mây đen chứa thiên kiếp, hằng hà sa số tia sấm sét cùng nhau tiến vào bên trong lốc xoáy to lớn, cuối cùng lốc xoáy tan đi, một lôi long xuất hiện trên không trung, nhìn quanh.
Dường như là thấy được Thường Hi ở bên dưới, lôi long “rống” một tiếng vọt xuống, hướng thẳng đến cơ thể Thường Hi.
Tựa như qua ngàn vạn năm, lại như một cái chớp mắt, Thường Hi cảm thấy linh hồn mình giống như trong nháy mắt bị đánh văng ra bên ngoài, rồi đi vào bên trong một mảnh hỗn độn.
Nơi này không thể phân biệt trên dưới trái phải, không có phương hướng, không có không gian ngăn cách, lại càng không có sự chuyển động của thời gian, không biết qua bao lâu, ở giữa mảnh hỗn độn ấy đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng, đem nơi này bổ làm đôi.
Nhưng hai nửa hỗn độn ấy khép lại rất nhanh, vì vậy ánh sáng kia cứ một đạo lại một đạo, liên tiếp xuất hiện, mà khe nứt ở hỗn độn càng ngày càng lớn, cuối cùng, thời gian đã đến, một đạo ánh sáng đánh xuống, hỗn độn tách ra, thanh khí bay lên, trọc khí trầm xuống biến thành một thế giới mới.
Sau đó, trong tầm mắt Thường Hi xuất hiện một người.
Thường Hi không biết người kia có bộ dáng gì, ánh mắt của y sáng hay không sáng, mũi của y thẳng hay không, môi y là mỏng hay dày, ngũ quang của y có tinh xảo hay không, cậu chỉ biết khi mình nhìn thấy người này lần đầu tiên, hốc mắt đã ướt, cổ họng cũng nghẹn ngào.
Cậu nhìn người này dùng thân thể của mình chống đỡ cả thế giới, trời thêm một trượng, đất dày một trượng, nhưng thiên địa vô tận, tinh lực (tinh thần và thể lực) chung quy cũng phải hết.
Cuối cùng, người này không thể chống đỡ được mà ngã xuống, trong đôi mắt cậu loáng thoáng mang theo quyến luyến phải không? Thường Hi không biết.
Cậu thấy hơi thở cuối cùng của y biến thành phong vân (mây và gió), tiếng nói phát ra cuối cùng trở thành tiếng sấm, tứ chi ngũ thể thành Ngũ nhạc ( Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu bốn phương của Trung Quốc: Đông nhạc Thái sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Trung nhạc Tung Sơn), máu hóa thành Trường Giang và Hoàng Hà còn gân mạch biến thành những con đường, cơ thể thì thành đất đai, mà tóc cậu lại biến thành bầu trời đầy sao, da và lông trở thành cỏ cây, răng và xương tạo thành vàng bạc đồng sắt, tinh túy biến thành châu ngọc, mồ hôi chảy ra thành mưa và sông ngòi, mà cột sống của y vẫn sừng sững không ngã chống đỡ một cõi thiên địa mới sinh.
Mắt phải của y hóa thành mặt trời, mà mắt trái thì lại trở thành – Thường Hi.
Thường Hi rốt cục biết mình là ai, nhưng cậu thà rằng mình không biết.
Tên họ của cậu vẫn không đổi, cậu vẫn là Thường Hi, nhưng Thường Hi này lại không phải Thường Hi kia, cậu đã không còn là công dân nho nhỏ thế kỷ 21 kia nữa, mà là thần của Thái Âm tinh, là nguyệt thần trong truyền thuyết.
Mà chủng loài của cậu còn là – Thỏ! Ngọc!.
Thỏ ngọc! Chính xác, mấy người không nhìn lầm đâu! Chính là loài động vật sinh sản đứng đầu Cung Quảng ( cung Quảng Hàn) đóóó!!!
Thường Hi dường như cảm nhận được ác ý của cả thế giới đều ngưng lại ở trên người mình, đại thần Bàn Cổ, ngài có thật là cha ruột của ta không?
Trước mắt là ánh sáng màu ngân bạch phảng phất như băng tuyết, trong mũi tràn mùi đặc trưng của bùn đất, cái trán lạnh thấu xương, Thường Hi không nhịn được than nhẹ một tiếng, đầu váng mắt hoa dưới kích thích của cái lạnh mà thanh tỉnh một ít.
Xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, dường như trong phút chốc, cả thế giới này tràn đầy âm thanh kêu vang của côn trùng cùng tiếng xào sạt của lá cây, Thường Hi thật cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy một thế giới màu ngân bạch mênh mông mà thanh lãnh, vắng lặng.
Ánh sáng ảm đạm chiếu lên người cậu, kéo ra một cái bóng thật dài, mà trong cả thế giới, trừ bỏ cậu cùng cái bóng của chính mình thì chỉ còn một gốc cây kỳ lạ, to lớn khác thường cách đó không xa.
Có lẽ đây là cây quế…. Thường Hi nhìn đám lá cây trong suốt như ngọc bích được mài dũa, chạm khắc tinh vi mà suy nghĩ trong lòng.
Trong sân nhà cậu cũng có một gốc quế, tuy không bằng cái cây vừa hùng vĩ vừa đẹp đẽ hiếm thấy trước mặt này, nhưng cứ mỗi khi mùa thu đến, hương hoa quế lại bay đầy sân cũng phá lệ động lòng người, mà lá của nó, trừ bỏ vẻ ngoài sáng bóng như ngọc thạch thì cùng cây đại thụ trước mắt giống nhau như đúc.
Trong lòng Thường Hi không thể ngăn chặn mà sinh ra một chút thân thiết, nhưng lí trí lập tức quay lại, cậu im lặng nhìn cảnh tượng xung quanh cùng cái cây trước mắt. Mơ? Ảo giác?
Cậu nhớ là lúc cậu đang buồn ngủ….. Mẫu thượng đại nhân vừa mua cái võng mới, nói muốn hóng mát, hưởng thụ ngày hè nên treo lên cây quế trước sân, thấy cậu về thì rộng lượng cho cậu nằm trên võng trước, sau đó… Sau đó, cậuhình như ngủ thiếp đi? Ngủ được một nửa thì cậu mơ hồ trở mình, kết quả cảm giác mất trọng lực truyền đến, chờ cậu mở mắt thì đã thấy thế giới này như vậy.
Ngân bạc, trống trải, thanh lãnh.
Trong nháy mắt khóe miệng Thường Hi hơi vặn vẹo, ngàn vạn lần đừng nói với cậu là cậu xuyên qua nhá… Cậu mới vừa thi đậu đại học, còn chưa có bạn gái, mẫu thượng đại nhân còn chờ cậu chăm sóc khi về già, cậu cũng không có sở thích nào xấu, trừ bỏ bề ngoài có chút trạch lại thích xem tiểu thuyết thì không có gì là không tốt, chưa đến mức cậu phải xuyên qua ha?
Có lẽ, đây là mơ?
Thường Hi nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lúc mở mắt ra một lần nữa thì cảnh sắc vẫn không thay đổi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ cậu thật sự xuyên rồi?
Thường Hi không nhịn được vung tay vỗ vỗ đầu mình muốn tỉnh táo một chút, nhưng khi tầm mắt chạm đến đồ vật trước mặt thì lòng tràn ngập ngạc nhiên… Đây là cái quái gì??
Vị trí “tay” thuộc về cảm quan nhân loại đang chuyển động, mà trong phạm vi tầm mắt của cậu, một cái chân lông xù màu trắng cũng lay động theo.
Sẽ không như cậu nghĩ chứ? Thường Hi hít sâu, miễn cưỡng đè xuống hoảng sợ trong lòng, lại đem “tay” hướng bên trái giật giật.
Mà trong tầm nhìn, cái chân đáng yêu cũng theo dự đoán hướng bên trái lắc lư.
Bên phải?
Cái chân cũng đi sang phải.
Thường Hi rốt cục không nhịn được, nhảy dựng lên, đến khi nhìn hết toàn thân mới phát hiện không chỉ là “tay” có lông xù, nơi tầm mắt cậu có thể nhìn đến, toàn thân cao thấp đều bị nhung mao ngắn ngủn màu trắng phản phất như ngọc thạch bao trùm.
Thường Hi cau mày nhìn chính mình, nếu như cả người cậu đều không mặc áo khoác lông, nói như thế chỉ còn lại một khả năng…. Hiện tại, cậu – không – còn – là – người.
Không phải người?
Thường Hi tức khắc vỡ nát, cho dù đôi khi cậu có oán trách xã hội bất công, chế độ không công bằng thì bất quá cũng chỉ là mấy lời than phiền của một thằng trạch nam, cậu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có ý nghĩ không muốn làm người!! Ông trời như thế nào lại cho cậu xuyên thành phi nhân loại? Cho dù làm nữ cũng tốt hơn là làm động vật!
Ít nhất làm người còn có thể đảm bảo được những điều cơ bản, còn làm động vật, không những phải tự mình tìm thức ăn tìm nơi ở, còn luôn luôn lo lắng bị thiên địch bắt đi, cho dù không có thiên địch thì vẫn còn có con người nha, không biết lúc nào sẽ trở thành món ăn bày lên đĩa ở một nhà hàng nào đó. A! Đúng rồi! Rốt cuộc cậu là loài gì? Cái này liên quan đến việc về sau cậu sẽ đến quán thịt thỏ, thịt chó, thịt dê hay là quán bán thịt nào đó?
Trong lòng Thường Hi cầu nguyện, cậu hy vọng cho dù không xuyên thành người, tốt nhất cũng là sư tử, lão hổ, đại bạch hùng (gấu trắng),..v..v. Nghe nói Thần Nông có thú cưỡi màu trắng, nói không chừng cậu còn có thể mò được quyền làm động vật được bảo vệ ha?
Nhưng sau khi Thường Hi tỉ mỉ phân tích thì lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Nếu cậu nói không sai thì cái thân thể hiện tại này của cậu, vừa không phải là sư tử, cũng chẳng phải lão hổ, lại càng không phải mãnh hùng, bất quá chỉ là một con thú mềm yếu…. Con! Thỏ!.
Đối với kết quả này Thường Hi hoàn toàn không còn gì để nói, thời gian chỉ mới trôi qua nửa ngày cậu đã trải qua hai việc vô cùng đả kích là xuyên qua cùng thay đổi thân thể, cậu cảm thấy bản thân không có hỏng mất đã xem như kiên cường.
Cẩn thận sắp xếp lại tâm lí bản thân, Thường Hi nhìn thế giới hoàn toàn xa lạ, không có nước, không có cây cỏ, không có sinh mệnh, ngay cả nơi mắt nhìn tới cả một khối nham thạch đều không có.
Trong thế giới của cậu, chỉ cò có mỗi cây đại thụ cao lớn này, vươn khỏi tầng mây, che cả bầu trời.
—————
Thường Hi nghĩ bản thân không chết đói thì cũng chết khát, dù sao thì hiên tại cậu cũng chỉ là một con thỏ vừa được sinh không bao lâu, ngay cả sữa mẹ đều chưa uống, chết yểu là chuyện bình thường. Cho dù cậu có muốn trèo lên cây, ăn lá mỏng như cánh ve, màu như ngọc bích kia thì cậu cũng chỉ có thể ngước nhìn rồi thở dài, sự thật là chân cậu quá ngắn.
Cuối cùng cậu chỉ biết cuộn mình dưới cây quế, nghĩ xem khi nào thì mình bỏ mạng rồi say sưa chìm vào giấc mộng.
Trong lúc ngủ, giống như có cái gì đó lành lạnh chui vào người, một cỗ lực lượng ở trong thân thể bốc ra, cỗ lực lượng này tự động vận chuyển, mà Thường Hi theo lực lượng vận chuyển càng ngày càng thoải mái, không biết qua bao lâu, đến khi Thường Hi tỉnh lại, phát hiện mình không chết đói, thân thể ngược lại lớn thêm một vòng.
Không chết? Thường Hi nhìn thân thể mình đăm chiêu, cảm giác lành lạnh trong lúc ngủ có lẽ không phải ảo giác, vì thế chờ cậu tiến vào trạng thái ngủ nhưng không phải ngủ, tỉnh cũng chẳng phải tỉnh, thì phát hiện, xung quanh chính mình hình như có lực lượng vô tận bao lấy, đang tranh trước khủng sau chui vào cơ thể mình. (khủng ở đây trong khủng hoảng, kinh khủng).
Nếu lúc này Thường Hi có thể thấy, sẽ nhận ra nó cũng không phải lực lượng không biết tên nào cả mà chính là ánh sáng màu ngân bạch ở thế giới này, đi theo sự hô hấp của Thường Hi, mà tiến đến đến chỗ cậu.
Sơn trung bất tri nguyệt, thế thượng dĩ thiên niên.( Trong núi không biết nguyệt, trên đời đã ngàn năm)
Thường Hi không biết đến tột cùng thời gian đã trôi qua bao lâu, ngày ngày tu luyện đã mài đi tính cách mạnh mẽ của cậu, chuyện tình đời trước như đã cách rất xa, nếu ban đầu cậu vẫn còn hay nói nhảm, thích tự lẩm bẩm một mình, thì sau khi cô đơn thật lâu cậu đã không còn muốn nói chuyện nữa.
Nói thì ai nghe? Trừ cái cây trước mắt thì không có một bóng người nào.
Như vậy nói chuyện kỳ thật cũng không cần thiết đi.
Vì vậy những ngày đầu xuyên qua của Thường Hi cứ bình thản trôi qua như nước chảy, cho đến một ngày nọ, cậu hấp thu hết năng lượng vào ngực trái, trái tim đột nhiên như bị gõ lên đập thình thịch, Thường Hi bổng mở mắt, nhìn về phía không trung.
Ánh sáng xanh thẫm mà an tĩnh lúc trước nay lại trở nên âm u mù mịt, đám mây mấy mà nghìn năm Thường Hi không có dịp nhìn thấy cư nhiên trôi nổi trên khối đại lục này, chẳng qua không mang màu trắng mà là màu xám, ngẫu nhiên sẽ có vài đạo sấm sét qua lại trong đám mây.
Rất nhanh, đám mây đen vừa dày vừa nặng kia bỗng dưng xoay tròn, cuối cùng hình thành một cái lốc xoáy khổng lồ không gì sánh được!
Thường Hi cố nén bất an cùng sợ hãi trong lòng, cậu không biết như vầy là thế nào, chẳng lẽ cậu lại bị bắt xuyên thêm một lần nữa sao?
Nhưng chờ tia chớp đầu tiên đánh xuống, Thường Hi ngay lặp tức biết thứ trước mặt rốt cục là cái gì….. Thiên – kiếp.
Toàn bộ tâm trí Thường Hi đều bị sợ hãi tràn ngập vây lấy, cậu biết, nếu lúc này cậu không đi, chờ đại cậu… chỉ có cái chết.
Thường Hi không biết mình đã đợi bao lâu, cậu không muốn chết trước khi tìm được cách trở về, song thiên lôi bất chợt hiện ra, đánh xuống thật nhanh, mặc cậu tránh thế nào cũng không tránh thoát, da lông trên người đã bị cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng.
Bất quá đây mới là đạo thứ hai thôi.
Tiếp đó là đạo thứ ba, thứ tư.. Thường Hi có lúc nghĩ rằng mình đã chết rồi, nhưng hết lần này đến lần khác nhờ vào ý chí vô cùng ngoan cường khiến cậu từ đầu tời cuối vẫn đứng yên tại chỗ.
Rốt cục, đạo thiên kiếp thứ tám đánh xuống, mà cái hố nơi Thường Hi đứng, trừ bỏ vật thể màu đen ra thì cái gì cũng không có.
Muốn chết hả? Thường Hi không biết.
Theo sau là sự yên tĩnh kéo dài, hình như có gì đó nổi lên trên mây đen chứa thiên kiếp, hằng hà sa số tia sấm sét cùng nhau tiến vào bên trong lốc xoáy to lớn, cuối cùng lốc xoáy tan đi, một lôi long xuất hiện trên không trung, nhìn quanh.
Dường như là thấy được Thường Hi ở bên dưới, lôi long “rống” một tiếng vọt xuống, hướng thẳng đến cơ thể Thường Hi.
Tựa như qua ngàn vạn năm, lại như một cái chớp mắt, Thường Hi cảm thấy linh hồn mình giống như trong nháy mắt bị đánh văng ra bên ngoài, rồi đi vào bên trong một mảnh hỗn độn.
Nơi này không thể phân biệt trên dưới trái phải, không có phương hướng, không có không gian ngăn cách, lại càng không có sự chuyển động của thời gian, không biết qua bao lâu, ở giữa mảnh hỗn độn ấy đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng, đem nơi này bổ làm đôi.
Nhưng hai nửa hỗn độn ấy khép lại rất nhanh, vì vậy ánh sáng kia cứ một đạo lại một đạo, liên tiếp xuất hiện, mà khe nứt ở hỗn độn càng ngày càng lớn, cuối cùng, thời gian đã đến, một đạo ánh sáng đánh xuống, hỗn độn tách ra, thanh khí bay lên, trọc khí trầm xuống biến thành một thế giới mới.
Sau đó, trong tầm mắt Thường Hi xuất hiện một người.
Thường Hi không biết người kia có bộ dáng gì, ánh mắt của y sáng hay không sáng, mũi của y thẳng hay không, môi y là mỏng hay dày, ngũ quang của y có tinh xảo hay không, cậu chỉ biết khi mình nhìn thấy người này lần đầu tiên, hốc mắt đã ướt, cổ họng cũng nghẹn ngào.
Cậu nhìn người này dùng thân thể của mình chống đỡ cả thế giới, trời thêm một trượng, đất dày một trượng, nhưng thiên địa vô tận, tinh lực (tinh thần và thể lực) chung quy cũng phải hết.
Cuối cùng, người này không thể chống đỡ được mà ngã xuống, trong đôi mắt cậu loáng thoáng mang theo quyến luyến phải không? Thường Hi không biết.
Cậu thấy hơi thở cuối cùng của y biến thành phong vân (mây và gió), tiếng nói phát ra cuối cùng trở thành tiếng sấm, tứ chi ngũ thể thành Ngũ nhạc ( Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu bốn phương của Trung Quốc: Đông nhạc Thái sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Trung nhạc Tung Sơn), máu hóa thành Trường Giang và Hoàng Hà còn gân mạch biến thành những con đường, cơ thể thì thành đất đai, mà tóc cậu lại biến thành bầu trời đầy sao, da và lông trở thành cỏ cây, răng và xương tạo thành vàng bạc đồng sắt, tinh túy biến thành châu ngọc, mồ hôi chảy ra thành mưa và sông ngòi, mà cột sống của y vẫn sừng sững không ngã chống đỡ một cõi thiên địa mới sinh.
Mắt phải của y hóa thành mặt trời, mà mắt trái thì lại trở thành – Thường Hi.
Thường Hi rốt cục biết mình là ai, nhưng cậu thà rằng mình không biết.
Tên họ của cậu vẫn không đổi, cậu vẫn là Thường Hi, nhưng Thường Hi này lại không phải Thường Hi kia, cậu đã không còn là công dân nho nhỏ thế kỷ 21 kia nữa, mà là thần của Thái Âm tinh, là nguyệt thần trong truyền thuyết.
Mà chủng loài của cậu còn là – Thỏ! Ngọc!.
Thỏ ngọc! Chính xác, mấy người không nhìn lầm đâu! Chính là loài động vật sinh sản đứng đầu Cung Quảng ( cung Quảng Hàn) đóóó!!!
Thường Hi dường như cảm nhận được ác ý của cả thế giới đều ngưng lại ở trên người mình, đại thần Bàn Cổ, ngài có thật là cha ruột của ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.