Chương 20
Thiểm Đạm Ngữ
16/04/2017
Làm một người nổi danh hiền lành ở Hồng Hoang, vài năm gần đây Hồng Vân
đã bố thí không biết bao nhiêu tiền của, thậm chí ngay cả sơn động nơi
mình ở, bởi vì gặp được một tiểu yêu quái đáng thương mà đem cho người
ta luôn, cho nên phải chạy tới Ngũ Trang Quán để mượn tiền, cọ cơm
giường của bạn bè.
May là Trấn Nguyên Tử sớm đã biết đức hạnh của tên bạn tốt, nhìn người nào đó tới bái phỏng, ở không chịu đi cũng không ngoài ý muốn, ngược lại yên lặng dọn dẹp tốt tất cả, biết Hồng Vân yên phận không đem hồng hồ lô cho người khác, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Vân thật sự lo lắng tên ngốc tâm mềm này, sớm muộn cũng có một ngày bại trong tay người khác.
Hiển nhiên chỉ số thông minh cơ bản của Hồng Vân vẫn còn.
Nhưng Trấn Nguyên Tử không biết rằng, Hồng Vân không đem hồ lô cho đi là bởi vì y dặn đi dặn lại không được cho ai, mới có thể giữ nó trước tâm tính hay đồng cảm của mình.
Do cả hai ở chung với nhau, nên khi đi nghe giảng ở Tử Tiêu Cung, hai người bọn họ mới đi cùng nhau, Hồng Vân ở trong hỗn độn hiển nhiên cũng có ưu thế, trên đường đều nhờ vào tốc độ của Hồng Vân, hai người mới có thể đuổi tới nhanh như vậy, khi nhìn đến nhóm người Đế Tuấn và Nữ Oa, hai người cũng không ngoài ý muốn.
Một kẻ ở Thái Dương Tinh, một kẻ ở Bất Chu Sơn, đều là nơi gần hỗn độn nhất, vì vậy mỗi bên thế lực cùng ăn ý, Hồng Vân vốn muốn để Trấn Nguyên Tử ngồi bồ đoàn, nhưng nếu không có Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử cũng không chạy tới đây nhanh vậy, thế nên cả hai khiêm nhượng vài lần, vẫn để Hồng Vân ngồi vị trí thứ năm.
Bất chu Sơn là trụ chống trời nên gần với hỗn độn.
Thứ tư là Nữ Oa, thứ sáu là Thường Hi, điều này cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống không lâu, sinh linh có mặt trong đại điện liền nhiều lên, có người từng gặp qua một lần, như là tên quần áo màu đỏ cả người đều là máu, từng ở Bất Chu Sơn đoạt lấy quạt ba tiêu, có người thì chưa gặp qua bao giờ, như sinh linh sắc mặt âm trầm tới sau bọn họ, nhìn mũi ưng của kẻ đó, chắc có lẽ là vũ tộc.
Tại lúc mọi người đến càng ngày càng nhiều, ở cửa xuất hiện hai người quần áo rách nát tả tơi đi đến.
Cả hai người sắc mặt một kẻ thì thương hại, một tên thì đau khổ, khiến cho mọi người trong điện khó chịu, mà Trấn Nguyên Tử sau khi nhìn đến bọn họ, trong lòng liền càng không thoải mái.
Đừng tưởng y không biết, hai người kia ở Hồng Hoang lừa Hồng Vân không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cướp sạch sành sanh cả người Hồng Vân, đến khi Hồng Vân tới Ngũ Trang Quán, suýt chút nữa y không nhận ra được Hồng Vân, kia quả thật phải nói là thê thảm, ngay cả cây trâm trên đầu đều bị hai kẻ kia đoạt mất, làm hại Hồng Vân tóc tai bù xù, hơn nữa một thân mặc hỉ phục…….
Hồng Vân vốn mặc đồ màu đỏ nên khi Trấn Nguyên Tử nhìn thấy mới nhầm thành hỉ phục.
Ha hả, phải biết là sau khi ma khí xuất hiện trên Hồng Hoang liền có sinh vật gọi là ‘Quỷ’ đâu, thiếu chút nữa y nhầm Hồng Vân thành hồng y nữ quỷ liền đánh luôn rồi đó?!
Bất quá đến khi Hồng Vân lộ mặt ra…. Lại có chút xinh đẹp ngoài ý muốn.
A, từ từ, chờ chút hình như hơi lạc đề, lúc nãy đang ở chỗ đánh hai tên vô sỉ đê tiện ở phương Tây, nói ngắn gọn, thì chỉ cần Trấn Nguyên Tử y nhìn tới hai kẻ kia liền có chút ác tâm, mặc dù sau khi bị lừa, Trấn Nguyên Tử liền ân cần dạy bảo Hồng Vân, nhưng tai người nào đó vẫn một đức hạnh như cũ, có đọng lại trong đầu hay không thì phải cần xem lại.
Mà quả nhiên, dưới vài câu nói của hai kẻ phương Tây kia, trên mặt Hồng Vân liền hiện ra biểu tình ‘A, quả thật rất đáng thương’, làm Trấn Nguyên Tử đang đứng xem, phải nén giận.
Quả hồng mềm dễ nắm, hai tên phương Tây kia quả thật là khinh người quá đáng, vả lại trí nhớ của Hồng Vân lại không lâu, lần này trở về nhất định phải hảo hảo giáo dục lại tính tình của Hồng Vân, không thể như lúc trước chỉ cần cậu ta giả đáng thương sẽ không thể nhẫn tâm nữa.
Trấn Nguyên Tử bước lên cách ly Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề với Hồng Vân, lúc này Chuẩn Đề đang đau khổ cầu xin Hồng Vân, “Đạo hữu ngươi hãy giúp đỡ, xót thương hai huynh đệ chúng ta đi……..”
Vẻ mặt Hồng Vân không đành lòng, nhìn về phía Thường Hi.
Huynh đệ bọn họ có hai người, mà hắn chỉ có một chỗ ngồi, làm sao có thể đủ đây? Bên cạnh hắn là Nữ Oa, hắn lại ngượng ngùng nói chuyện cùng nữ yêu, bất quá Thường Hi thoạt nhìn tuấn mỹ mê người, nhưng không phải kiểu đẹp có tính công kích, ngay cả thần sắc cũng là thản nhiên, khiến người ta tâm sinh thân thiết, Hồng Vân cho rằng Thường Hi là một người dễ nói chuyện.
“Thường Hi đạo hữu?” Hồng Vân nhỏ giọng nói với Thường Hi.
Thường Hi thầm than một hơi, nghĩ thầm tới rồi, ngay cả khi ngồi ở vị trí này không phải Côn Bằng mà là cậu, Hồng Vân cư nhiên vẫn đưa ra lựa chọn như vậy, thật sự là……… Ngốc không nói được.
Ngay cả khi làm mỗ thỏ ngốc luôn bị Đế Tuấn châm biếm, Thường Hi cảm thấy cậu so với Hồng Vân còn thông minh hơn nhiều.
Nhưng chuyện này vẫn phải giải quyết, Thường Hi quay đầu nhìn về Hồng Vân: “Hồng Vân đạo hữu có chuyện gì sao?”
Lúc này vẻ mặt hai người phương Tây rất bi thương, nước mắt dàn dụa, thật khó cho bọn họ, hai tên xấu như vậy nói khóc liền khóc, hành động này quả thực không hợp cảm gì cả, có vài người không biết tình hình đã đối với hai huynh đệ bọn họ còn biểu lộ một chút đồng tình.
Dù sao trên đời này mấy tên thánh mẫu chỉ lo thương tiếc kẻ nhỏ yếu mà không để ý đạo đức lẽ thường có rất nhiều, chỉ có khi đối mặt với bản thân mới có thể khởi động đầu óc suy nghĩ một chút, cho nên bây giờ cho dù biết rõ hai người này làm nhiều việc xấu, lại vẫn đang nghĩ bọn họ chẳng qua làm vì phương Tây, một lòng thành khẩn, nhất thời tâm liền nghiên về phía họ.
Đương nhiên, càng nhiều người lại là là vui sướng khi người gặp họa cùng ghen tị, tâm lý ta không chiếm được ngươi cũng đường nghĩ chiếm lấy.
“Thường Hi đạo hữu, hai người phương Tây này rất đáng thương, đi đường rất lâu, không biết…..” Có thể nhường chổ ngồi được không?
Nhưng Hồng Vân còn chưa nói xong, đã bị Thường Hi cắt ngang, Thường Hi mỉm cười: “Bên cạnh ta còn đất trống, ta cũng có bồ đoàn, có thể cho hai người ngồi, coi như tặng cho nhị vị đi, không cần trả lại.”
Nói xong lấy ra hai cái bồ đoàn, đây là sau khi lấy nhánh cây của quạt ba tiêu biến thành giả tiên, Thường Hi dùng thanh tịnh liễu bện thành, có công hiệu tĩnh tâm, tinh lọc, dưới cấp thiên linh bảo, coi như không tồi.
Hiển nhiên bậc thang Thường Hi đưa ra cũng không phải thứ mà hai kẻ kia muốn, “Tất cả trong Tử Tiêu Cung này đều vì Hồng Quân Thánh Nhân, bồ đoàn cũng là do thánh nhân ban xuống, chúng ta tự tiện lấy bồ đoàn khác ra ngồi, không phải chính là bất kính đối với thánh nhân sao?”
Lời này không chỉ làm bọn họ tránh đi bậc thang Thường Hi đưa ra, còn không dấu vết bôi đen Thường Hi bất kính thánh nhân, Thường Hi chọn mắt, nổi giận, hai người này nếu không lấy được chổ ngồi là không bỏ qua đây mà.
Chính là cậu cố tình không cho đấy.
Lúc này Hồng Vân đang bị Trấn Nguyên Tử mạnh mẽ trấn áp, cuối cùng tìm lại được chỉ số thông minh, miễn cưỡng tăng lên một ít, nghe ra chỗ không hợp lý trong lời nói của hai người này, có bồ đoàn không ngồi, ngu hay không, bọn họ quả thực không phải vừa mệt chết sao?
Lúc này hai tên phương Tây đang bị nghi ngờ đang định xoay tới tiểu tử có khuôn mặt nộn nộn khiến y đưa ra vị trí, dù sao huynh đệ bọn họ có hai người, dù vị trí của Hồng Vân ván đã đóng thuyền nhưng mới chỉ có một cái, không thể phân chia cho cả hai được?
Vì thế bây giờ tới phiên bên Thường Hi gặp lụt, hai cái người này quả thật quá chán, chỉ biết khóc khóc và khóc, nếu là mỹ nữ thì thôi, lê hoa đái vũ làm người thương tiếc, cố tình lại xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng, vừa khóc lại còn có thêm chút đáng khinh, Thường Hi nhìn có chút buồn nôn.
Còn Đế Tuấn hiện tại rất giận dữ, xem chúng ta ở đây không người nên dễ ức hiếp đúng không, hắn và Thái Nhất chình ình hai cái người sống đứng đây lại bị lơ đi, tức khắc nổi giận.
Không khách khí nói thẳng: “Tình huống hiện tại của Thường Hi đặc thù, không thể làm lụng vất vả, hai vị đạo hữu đừng xin chỗ nghỉ ngơi nữa.”
“Tình huống đặc thù? Đạo hữu cũng biết phương Tây của chúng ta cằn cỗi, dụng cụ phi hành cũng không có, nhiều lần gặp phải thiên tân vạn khổ mới có thể tới nơi này….”
Người nọ vẫn còn ồn ào, Đế Tuấn hừ lạnh: “Cho các ngươi bồ đoàn các ngươi không chịu ngồi, chẳng lẽ phải để Thường Hi đang mang thai nhường vị trí cho ngươi sao?”
Đậu xanh rau má!!!
Bọn họ mới vừa nghe thấy cái gì???
Thường Hi…. có thai???
Nhất thời không chỉ mình hai người phía Tây, tất cả mọi ngươi đều vèo vèo nhìn Thường Hi.
Thường Hi cứng đờ hé mặt nhận ánh mắt tựa lễ rửa tội từ mọi người, cậu không nghĩ tới Đế Tuấn liền cứ như vậy nói ra, nội tâm không ngừng cào tường, cậu là nam nhân, nam nhân, là nam nhân đó!! Bây giờ lại hoài thai, còn để mọi người biết hết nữa chứ!!!
Đế Tuấn, ngươi là cái tên ngu ngốc, đem hai kẻ phía Tây kia đuổi đi thì thôi, hà tất gì phải nói ra chuyện này hảảả!! Rất nhục biết chưa!
Mặt Thường Hi nhanh chóng đỏ ửng lên, Đế Tuấn ngồi chồm hổm cạnh Thường Hi: “Ta cùng Thường Hi ít ngày nữa sắp kết hôn, tới ngày đó còn phải mời các đạo hữu đi góp vui.”
Lại thả thêm một trái bom, mọi người đều đã bị nổ đến vựng vựng hồ hồ, Nguyệt thần sinh con, con của Thái Dương tinh kết hôn cùng Nguyệt Thần, âm dương cuối cùng cũng tương hợp, trong lòng mọi người hiện tại đều là sóng to gió lớn, về phần hai kẻ phương Tây lúc nãy đòi đoạt chỗ, đã sớm bị quên đi ngay cả vụn cũng không còn rồi.
Cảm thấy cả một cánh cửa dẫn đến thế giới mới mở ra đó!
Hai kẻ phía Tây kia rốt cục cũng khóc không nổi nữa, đâu có ai nhường chỗ cho mà ngồi đâu? Tại sao không ai diễn như trong kịch bản vậy? Quyết đoán phê bình!
Sắc mặt Hồng Vân vui mừng, chúc Thường Hi: “Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, tới lúc đó nhất định phải phát thiệp mời cho ta, ta chắc chắn sẽ đến.”
Thân ái, ngươi không biết là ngươi tiếp nhận việc hai nam nam yêu nhau hơi nhanh quá sao?
Mà Trấn Nguyên Tử lúc này như mở ra tân thế giới, nhìn nhìn Thường Hi, nhìn nhìn Đế Tuấn, nói chúc mừng, rồi nhìn lại Hồng Vân đang ngây ngô cười, trong mắt xoẹt qua quang mang kỳ quái.
Trận khôi hài này nháo đến tâm thần mọi người đại loạn, mà Đạo Tổ thấy kịch bản hoàn toàn lộn xộn rốt cục không thể ngồi xem được nữa, Côn Bằng không kết thù với Hồng Vân, hai người phía Tây không thể cướp được chỗ ngồi, nợ nhân quả thì làm sao bậy giờ? Nếu cứ ngồi coi phỏng chừng cả kịch bản đều phải bị hủy.
Vì thế trong lúc mọi người lóe thần, ngự tòa trên đài cao, đã có một Đạo Nhân mặc tử y ngồi ngay ngắn.
“Ngô là Hồng Quân, đã thành Thánh, nay giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, lần này giảng đạo một ngàn năm, các ngươi có thể co ta là lão sư.”
“Vâng, lão sư.”
Sau khi mọi người bái lễ, mới ngồi xuống lại.
Một ngàn năm giảng đạo, cuối cùng cũng bắt đầu.
—————
Côn Bằng: Ở thời cổ, Côn Bằng là chim, giống như đại bàng, từ thần ngư chuyển biến thành.(nói chung mọi người cứ tưởng tượng nó là con đại bàng đi)
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: cả hai đều là Cổ Phật của phương Tây, nhưng Phật này lại là Phật của ‘Đạo Giáo’ khác với Phật của ‘Phật Giáo’, trước khi TQ cả hai người này tồn tại trong Phong Thần Diễn Nghĩa.
May là Trấn Nguyên Tử sớm đã biết đức hạnh của tên bạn tốt, nhìn người nào đó tới bái phỏng, ở không chịu đi cũng không ngoài ý muốn, ngược lại yên lặng dọn dẹp tốt tất cả, biết Hồng Vân yên phận không đem hồng hồ lô cho người khác, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Vân thật sự lo lắng tên ngốc tâm mềm này, sớm muộn cũng có một ngày bại trong tay người khác.
Hiển nhiên chỉ số thông minh cơ bản của Hồng Vân vẫn còn.
Nhưng Trấn Nguyên Tử không biết rằng, Hồng Vân không đem hồ lô cho đi là bởi vì y dặn đi dặn lại không được cho ai, mới có thể giữ nó trước tâm tính hay đồng cảm của mình.
Do cả hai ở chung với nhau, nên khi đi nghe giảng ở Tử Tiêu Cung, hai người bọn họ mới đi cùng nhau, Hồng Vân ở trong hỗn độn hiển nhiên cũng có ưu thế, trên đường đều nhờ vào tốc độ của Hồng Vân, hai người mới có thể đuổi tới nhanh như vậy, khi nhìn đến nhóm người Đế Tuấn và Nữ Oa, hai người cũng không ngoài ý muốn.
Một kẻ ở Thái Dương Tinh, một kẻ ở Bất Chu Sơn, đều là nơi gần hỗn độn nhất, vì vậy mỗi bên thế lực cùng ăn ý, Hồng Vân vốn muốn để Trấn Nguyên Tử ngồi bồ đoàn, nhưng nếu không có Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử cũng không chạy tới đây nhanh vậy, thế nên cả hai khiêm nhượng vài lần, vẫn để Hồng Vân ngồi vị trí thứ năm.
Bất chu Sơn là trụ chống trời nên gần với hỗn độn.
Thứ tư là Nữ Oa, thứ sáu là Thường Hi, điều này cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống không lâu, sinh linh có mặt trong đại điện liền nhiều lên, có người từng gặp qua một lần, như là tên quần áo màu đỏ cả người đều là máu, từng ở Bất Chu Sơn đoạt lấy quạt ba tiêu, có người thì chưa gặp qua bao giờ, như sinh linh sắc mặt âm trầm tới sau bọn họ, nhìn mũi ưng của kẻ đó, chắc có lẽ là vũ tộc.
Tại lúc mọi người đến càng ngày càng nhiều, ở cửa xuất hiện hai người quần áo rách nát tả tơi đi đến.
Cả hai người sắc mặt một kẻ thì thương hại, một tên thì đau khổ, khiến cho mọi người trong điện khó chịu, mà Trấn Nguyên Tử sau khi nhìn đến bọn họ, trong lòng liền càng không thoải mái.
Đừng tưởng y không biết, hai người kia ở Hồng Hoang lừa Hồng Vân không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cướp sạch sành sanh cả người Hồng Vân, đến khi Hồng Vân tới Ngũ Trang Quán, suýt chút nữa y không nhận ra được Hồng Vân, kia quả thật phải nói là thê thảm, ngay cả cây trâm trên đầu đều bị hai kẻ kia đoạt mất, làm hại Hồng Vân tóc tai bù xù, hơn nữa một thân mặc hỉ phục…….
Hồng Vân vốn mặc đồ màu đỏ nên khi Trấn Nguyên Tử nhìn thấy mới nhầm thành hỉ phục.
Ha hả, phải biết là sau khi ma khí xuất hiện trên Hồng Hoang liền có sinh vật gọi là ‘Quỷ’ đâu, thiếu chút nữa y nhầm Hồng Vân thành hồng y nữ quỷ liền đánh luôn rồi đó?!
Bất quá đến khi Hồng Vân lộ mặt ra…. Lại có chút xinh đẹp ngoài ý muốn.
A, từ từ, chờ chút hình như hơi lạc đề, lúc nãy đang ở chỗ đánh hai tên vô sỉ đê tiện ở phương Tây, nói ngắn gọn, thì chỉ cần Trấn Nguyên Tử y nhìn tới hai kẻ kia liền có chút ác tâm, mặc dù sau khi bị lừa, Trấn Nguyên Tử liền ân cần dạy bảo Hồng Vân, nhưng tai người nào đó vẫn một đức hạnh như cũ, có đọng lại trong đầu hay không thì phải cần xem lại.
Mà quả nhiên, dưới vài câu nói của hai kẻ phương Tây kia, trên mặt Hồng Vân liền hiện ra biểu tình ‘A, quả thật rất đáng thương’, làm Trấn Nguyên Tử đang đứng xem, phải nén giận.
Quả hồng mềm dễ nắm, hai tên phương Tây kia quả thật là khinh người quá đáng, vả lại trí nhớ của Hồng Vân lại không lâu, lần này trở về nhất định phải hảo hảo giáo dục lại tính tình của Hồng Vân, không thể như lúc trước chỉ cần cậu ta giả đáng thương sẽ không thể nhẫn tâm nữa.
Trấn Nguyên Tử bước lên cách ly Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề với Hồng Vân, lúc này Chuẩn Đề đang đau khổ cầu xin Hồng Vân, “Đạo hữu ngươi hãy giúp đỡ, xót thương hai huynh đệ chúng ta đi……..”
Vẻ mặt Hồng Vân không đành lòng, nhìn về phía Thường Hi.
Huynh đệ bọn họ có hai người, mà hắn chỉ có một chỗ ngồi, làm sao có thể đủ đây? Bên cạnh hắn là Nữ Oa, hắn lại ngượng ngùng nói chuyện cùng nữ yêu, bất quá Thường Hi thoạt nhìn tuấn mỹ mê người, nhưng không phải kiểu đẹp có tính công kích, ngay cả thần sắc cũng là thản nhiên, khiến người ta tâm sinh thân thiết, Hồng Vân cho rằng Thường Hi là một người dễ nói chuyện.
“Thường Hi đạo hữu?” Hồng Vân nhỏ giọng nói với Thường Hi.
Thường Hi thầm than một hơi, nghĩ thầm tới rồi, ngay cả khi ngồi ở vị trí này không phải Côn Bằng mà là cậu, Hồng Vân cư nhiên vẫn đưa ra lựa chọn như vậy, thật sự là……… Ngốc không nói được.
Ngay cả khi làm mỗ thỏ ngốc luôn bị Đế Tuấn châm biếm, Thường Hi cảm thấy cậu so với Hồng Vân còn thông minh hơn nhiều.
Nhưng chuyện này vẫn phải giải quyết, Thường Hi quay đầu nhìn về Hồng Vân: “Hồng Vân đạo hữu có chuyện gì sao?”
Lúc này vẻ mặt hai người phương Tây rất bi thương, nước mắt dàn dụa, thật khó cho bọn họ, hai tên xấu như vậy nói khóc liền khóc, hành động này quả thực không hợp cảm gì cả, có vài người không biết tình hình đã đối với hai huynh đệ bọn họ còn biểu lộ một chút đồng tình.
Dù sao trên đời này mấy tên thánh mẫu chỉ lo thương tiếc kẻ nhỏ yếu mà không để ý đạo đức lẽ thường có rất nhiều, chỉ có khi đối mặt với bản thân mới có thể khởi động đầu óc suy nghĩ một chút, cho nên bây giờ cho dù biết rõ hai người này làm nhiều việc xấu, lại vẫn đang nghĩ bọn họ chẳng qua làm vì phương Tây, một lòng thành khẩn, nhất thời tâm liền nghiên về phía họ.
Đương nhiên, càng nhiều người lại là là vui sướng khi người gặp họa cùng ghen tị, tâm lý ta không chiếm được ngươi cũng đường nghĩ chiếm lấy.
“Thường Hi đạo hữu, hai người phương Tây này rất đáng thương, đi đường rất lâu, không biết…..” Có thể nhường chổ ngồi được không?
Nhưng Hồng Vân còn chưa nói xong, đã bị Thường Hi cắt ngang, Thường Hi mỉm cười: “Bên cạnh ta còn đất trống, ta cũng có bồ đoàn, có thể cho hai người ngồi, coi như tặng cho nhị vị đi, không cần trả lại.”
Nói xong lấy ra hai cái bồ đoàn, đây là sau khi lấy nhánh cây của quạt ba tiêu biến thành giả tiên, Thường Hi dùng thanh tịnh liễu bện thành, có công hiệu tĩnh tâm, tinh lọc, dưới cấp thiên linh bảo, coi như không tồi.
Hiển nhiên bậc thang Thường Hi đưa ra cũng không phải thứ mà hai kẻ kia muốn, “Tất cả trong Tử Tiêu Cung này đều vì Hồng Quân Thánh Nhân, bồ đoàn cũng là do thánh nhân ban xuống, chúng ta tự tiện lấy bồ đoàn khác ra ngồi, không phải chính là bất kính đối với thánh nhân sao?”
Lời này không chỉ làm bọn họ tránh đi bậc thang Thường Hi đưa ra, còn không dấu vết bôi đen Thường Hi bất kính thánh nhân, Thường Hi chọn mắt, nổi giận, hai người này nếu không lấy được chổ ngồi là không bỏ qua đây mà.
Chính là cậu cố tình không cho đấy.
Lúc này Hồng Vân đang bị Trấn Nguyên Tử mạnh mẽ trấn áp, cuối cùng tìm lại được chỉ số thông minh, miễn cưỡng tăng lên một ít, nghe ra chỗ không hợp lý trong lời nói của hai người này, có bồ đoàn không ngồi, ngu hay không, bọn họ quả thực không phải vừa mệt chết sao?
Lúc này hai tên phương Tây đang bị nghi ngờ đang định xoay tới tiểu tử có khuôn mặt nộn nộn khiến y đưa ra vị trí, dù sao huynh đệ bọn họ có hai người, dù vị trí của Hồng Vân ván đã đóng thuyền nhưng mới chỉ có một cái, không thể phân chia cho cả hai được?
Vì thế bây giờ tới phiên bên Thường Hi gặp lụt, hai cái người này quả thật quá chán, chỉ biết khóc khóc và khóc, nếu là mỹ nữ thì thôi, lê hoa đái vũ làm người thương tiếc, cố tình lại xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng, vừa khóc lại còn có thêm chút đáng khinh, Thường Hi nhìn có chút buồn nôn.
Còn Đế Tuấn hiện tại rất giận dữ, xem chúng ta ở đây không người nên dễ ức hiếp đúng không, hắn và Thái Nhất chình ình hai cái người sống đứng đây lại bị lơ đi, tức khắc nổi giận.
Không khách khí nói thẳng: “Tình huống hiện tại của Thường Hi đặc thù, không thể làm lụng vất vả, hai vị đạo hữu đừng xin chỗ nghỉ ngơi nữa.”
“Tình huống đặc thù? Đạo hữu cũng biết phương Tây của chúng ta cằn cỗi, dụng cụ phi hành cũng không có, nhiều lần gặp phải thiên tân vạn khổ mới có thể tới nơi này….”
Người nọ vẫn còn ồn ào, Đế Tuấn hừ lạnh: “Cho các ngươi bồ đoàn các ngươi không chịu ngồi, chẳng lẽ phải để Thường Hi đang mang thai nhường vị trí cho ngươi sao?”
Đậu xanh rau má!!!
Bọn họ mới vừa nghe thấy cái gì???
Thường Hi…. có thai???
Nhất thời không chỉ mình hai người phía Tây, tất cả mọi ngươi đều vèo vèo nhìn Thường Hi.
Thường Hi cứng đờ hé mặt nhận ánh mắt tựa lễ rửa tội từ mọi người, cậu không nghĩ tới Đế Tuấn liền cứ như vậy nói ra, nội tâm không ngừng cào tường, cậu là nam nhân, nam nhân, là nam nhân đó!! Bây giờ lại hoài thai, còn để mọi người biết hết nữa chứ!!!
Đế Tuấn, ngươi là cái tên ngu ngốc, đem hai kẻ phía Tây kia đuổi đi thì thôi, hà tất gì phải nói ra chuyện này hảảả!! Rất nhục biết chưa!
Mặt Thường Hi nhanh chóng đỏ ửng lên, Đế Tuấn ngồi chồm hổm cạnh Thường Hi: “Ta cùng Thường Hi ít ngày nữa sắp kết hôn, tới ngày đó còn phải mời các đạo hữu đi góp vui.”
Lại thả thêm một trái bom, mọi người đều đã bị nổ đến vựng vựng hồ hồ, Nguyệt thần sinh con, con của Thái Dương tinh kết hôn cùng Nguyệt Thần, âm dương cuối cùng cũng tương hợp, trong lòng mọi người hiện tại đều là sóng to gió lớn, về phần hai kẻ phương Tây lúc nãy đòi đoạt chỗ, đã sớm bị quên đi ngay cả vụn cũng không còn rồi.
Cảm thấy cả một cánh cửa dẫn đến thế giới mới mở ra đó!
Hai kẻ phía Tây kia rốt cục cũng khóc không nổi nữa, đâu có ai nhường chỗ cho mà ngồi đâu? Tại sao không ai diễn như trong kịch bản vậy? Quyết đoán phê bình!
Sắc mặt Hồng Vân vui mừng, chúc Thường Hi: “Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, tới lúc đó nhất định phải phát thiệp mời cho ta, ta chắc chắn sẽ đến.”
Thân ái, ngươi không biết là ngươi tiếp nhận việc hai nam nam yêu nhau hơi nhanh quá sao?
Mà Trấn Nguyên Tử lúc này như mở ra tân thế giới, nhìn nhìn Thường Hi, nhìn nhìn Đế Tuấn, nói chúc mừng, rồi nhìn lại Hồng Vân đang ngây ngô cười, trong mắt xoẹt qua quang mang kỳ quái.
Trận khôi hài này nháo đến tâm thần mọi người đại loạn, mà Đạo Tổ thấy kịch bản hoàn toàn lộn xộn rốt cục không thể ngồi xem được nữa, Côn Bằng không kết thù với Hồng Vân, hai người phía Tây không thể cướp được chỗ ngồi, nợ nhân quả thì làm sao bậy giờ? Nếu cứ ngồi coi phỏng chừng cả kịch bản đều phải bị hủy.
Vì thế trong lúc mọi người lóe thần, ngự tòa trên đài cao, đã có một Đạo Nhân mặc tử y ngồi ngay ngắn.
“Ngô là Hồng Quân, đã thành Thánh, nay giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, lần này giảng đạo một ngàn năm, các ngươi có thể co ta là lão sư.”
“Vâng, lão sư.”
Sau khi mọi người bái lễ, mới ngồi xuống lại.
Một ngàn năm giảng đạo, cuối cùng cũng bắt đầu.
—————
Côn Bằng: Ở thời cổ, Côn Bằng là chim, giống như đại bàng, từ thần ngư chuyển biến thành.(nói chung mọi người cứ tưởng tượng nó là con đại bàng đi)
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: cả hai đều là Cổ Phật của phương Tây, nhưng Phật này lại là Phật của ‘Đạo Giáo’ khác với Phật của ‘Phật Giáo’, trước khi TQ cả hai người này tồn tại trong Phong Thần Diễn Nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.