Chương 5
Thiểm Đạm Ngữ
16/04/2017
“Cô! Thầm thì cô thầm thì thầm thì thầm thì!”
Thường Hi nằm xoài trên mặt đất, lăn qua lộn lại kêu thầm trong miệng, bình thường nói chuyện lưu loát còn giờ toàn là “Thầm thì cô”, Thường Hi nhìn đám lông trắng ngắn ngắn trên người, trong lòng hối hận khỏi phải nói, ưu thương quả thực có thể lội ngược sông.
Tại sao – Cậu – Chỉ – Là – Một – Con – Thỏ.!!
Thường Hi nghiến răng nghiến lợi, như thế rất tốt, trở về nguyên hình đến tiếng người nói cũng chẳng được.
Bên kia, Đế Tuấn sửng sốt nhìn tình huống trước mắt.
Hắn cũng không phải chưa từng tự hỏi về nguyên hình của Thường Hi, nhưng bọn họ vừa mới quen biết, hỏi cũng không tốt, thứ hai nữa là nguyên hình tiên thiên sinh linh phần lớn đều uy vũ hoặc xinh đẹp, như món hắn thích ăn nhất là Long tộc, Kỳ Lân uy vũ hùng tráng và Phượng Hoàng mỹ lệ vô cùng, ngay cả huynh đệ bọn họ, hình dáng bên ngoài tuyệt đối không nhỏ yếu, cho nên khi thấy Thường Hi biến thành thỏ, Đế Tuấn trước nay bình tĩnh trong nháy mắt cũng ngạc nhiên.
” Thường Hi?” Đế Tuấn ngồi xổm xuống nhìn con thỏ trước mặt, ánh mắt đen nhánh, lỗ tai thật dài, nhung mao trắng trắng mềm mềm, cái miện nhỏ nhắn hồng nhạt cùng bốn cái chân ngắn cũn, trách khong được tại sao Thường Hi lại chạy trốn rất nhanh, hóa ra nguyên hình là thỏ.
“Thầm thì.” Là ta.
Tuy lời nói của Thường Hi chỉ là một chuỗi tiếng kêu nhưng ngôn ngữ yêu tộc có thể tự do trao đổi, cho nên Đế Tuấn và Thường Hi không gặp chướng ngại giao tiếp, nhìn cậu mềm mại nhỏ xinh, lớn chỉ bằng hai bàn tay… Thật sự khiến người ta tâm động, nói không nên lời.
Rất muốn đem Thường Hi ôm vào trong ngực, dùng sức nhào nặng, nhìn Thường Hi hai mắt mông lung đẫm lệ, chỉ muốn ngao ô một ngụm nuốt cậu vào bụng!
Đặc biệt, trên đầu Thường Hi còn cắm lông vũ của Đế Tuấn, cảm giác toàn thân cậu đều là hương vị của hắn… Đế Tuấn thấy có chút nóng nóng, trướng trướng trong ngực.
Hắn nghĩ đến hậu quả của việc tiếp xúc lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, từ lúc khai thiên lập địa, chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận tới khát vọng mãnh liệt như vậy, hắn hoài nghi nếu không phải giữa chừng Thường Hi biến lại nguyên hình thì hắn còn có thể không không chế được, trực tiếp ăn tươi nuốt sống con thỏ nhát gan – Thường Hi xuống bụng.
Ngẫm lại, kỳ thật hắn cũng muốn thế, nhưng khi hắn thấy con thỏ nho nhỏ trước mặt, dùng đôi mắt đen láy nhìn mình, ý muốn bảo hộ trong lòng dâng lên áp đảo tất thảy.
Hắn không thể thương tổn Thường Hi.
Thái Nhất bên cạnh hiện tại cũng sợ ngây người, hắn thật sự muốn biết hai người này đến tột cùng đang bị cái quỷ gì.
Không phải chỉ là xoa đầu, cầm tay thôi sao? Tại sao đến lượt hai người này lại trở thành kinh thiên động địa như thế? Thậm chí Thường Hi còn biến thành một con thỏ!
A! Con thỏ!
Tầm mắt Thái Nhất lấp lánh nhìn nguyên hình của Thường Hi, trăm triệu lần không nghĩ tới, hàng xóm ở Thái Âm tinh của mình, nguyên hình lại là thế này, chẳng lẽ phụ thần Bàn Cổ biết món hắn thích ăn nhất là thịt thỏ sao? Xinh xinh, mềm mềm, ăn ngon lại phù hợp thẫm mỹ của hắn, không giống Đế Tuấn thích đại rắn (Ý nói anh ấy thích ăn Long),còn hay rước họa đánh nhau liên miên.
Đại khái ánh nhìn của Thái Nhất quá mức nồng cháy, sau lưng Thường Hi bổng nổi lên tầng trạn lạnh run, cả người dựng đứng, “Thầm thì?!”
Một tiếng này đem Đế Tuấn đang lâm vào trầm tư cùng Thái Nhất đang chảy nước miếng, tỉnh lại, Đế Tuấn cảm giác được ánh mắt của đệ đệ nhà mình, quay đầu liền thấy bộ dáng Thái Nhất, nước miếng chảy ròng ròng, trong lòng tự thấy có một đệ dệ như vậy thật xấu mặt, đông thời bất động thanh sắc đem thân mình che trước Thường Hi, dùng thần thức truyền âm: “Không thể ăn Thường Hi.”
Thái Nhất tham ăn mặt đầy nước miếng bi thương cực kỳ, hắn biết là không thể ăn… Dù sao thì bọn họ đều là tiên thiên sinh linh, coi như là đồng loại, nhưng không cho ăn thì thôi nhìn cũng không được à? YY trong đầu thôi cũng được mà.
Huynh trưởng ngay cả xem còn cấm hắn, quả thực là tên độc tài!
Thường Hi đang ở dạng thỏ đều bị bao phủ trong cái bóng của Đế Tuấn, nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại đối diện, Thường Hi không được tự nhiên xê dịch về phía sau, muốn xê ra khỏi phạm vi bao phủ của Đế Tuấn.
Hiển nhiên cậu thất bại.
“Thầm thì cô?” Làm gì?
Đột nhiên một tấm chắn xuất hiện phía sau Thường Hi, cậu cảnh giác nhìn Đế Tuấn.
Đế Tuấn bắt đắc dĩ khi thấy Thường Hi đề phòng mình, tuy cả hai có thể câu thông, nhưng giữa tiếng kêu của một con thỏ hắn càng thích tiếng nói sạch sẽ ôn nhuyễn dễ nghe của thiếu niên hơn.
“Ta giúp ngươi luyện hóa hoành cốt.” “Thầm thì?” Hoành cốt? Đó là cái quỷ gì?
“Yêu tộc chúng ta sau khi luyện hoành cốt mới có thể nói tiếng người, hiện tại ngươi đang ở nguyên hình, không biết bao giờ mới hồi phục, ta giúp ngươi luyện hóa trước thì thuận tiện hơn.”
Cảnh giác trong mắt Thường Hi nhanh chóng rút đi, thuận theo nâng cằm lộ ra cái cổ nhỏ nhỏ.
Trong mắt Đế Tuấn hàm ý cười, nhìn con thỏ ngoan ngoãn nâng cằm, chẳng biết sao lại vươn bài tay gãi gãi.
“Cô!” Thường Hi nhảy dựng mạnh liệt, trợn mắt nhìn chăm chăm Đế Tuấn, không phải nói muốn luyện hóa hoành cốt sao? Gãi cằm làm gì? Hơn nữa… rất ngứa đó!!
Đế Tuấn sờ sời mũi, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra: “Lại đây, luyện hóa hoành cốt.”
Mà tại lúc Thường Hi chần chờ, Đế Tuấn bế cậu lên, xoay người Thường Hi, lộ ra cái bụng cùng cằm.
“Cô!!!” Ngươi muốn làm gì?!
Thường Hi kinh hãi, vội vàng giãy dụa, nhưng cậu nào phải đối thủ của Đế Tuấn, hai ba lần liền bị chế ngự, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngửa trong ngực Đế Tuấn.Đế Tuấn bất đắc dĩ vỗ vỗ lỗ tai Thường Hi: “Ngoan, lập tức sẽ tốt hơn.”
Ngay khi Đế Tuấn nói, một đoàn linh lực màu vàng bao phủ cổ Thường Hi.
Thường Hi chỉ cảm thấy một cổ hơi thỏ ấm áp dào dạt đi vào người, Thái Âm linh lực trong cơ thể không tự chủ vận chuyển đí theo, toàn thân cảm giác như tắm ôn tuyền làm cho hắn thoải mái nheo mắt.
Rất thư thái.
Cậu nhịn không được cọ cọ bàn tay Đế Tuấn đang đặt chổ cổ, lông xù ấm áp làm Đế Tuấn đột nhiên cứng đờ, đợi đến nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của Thường Hi, không nhịn được lại cười cười.
Vật nhỏ thật sẽ làm nũng.
Đế Tuấn không ý thức được ánh mắt hắn nhìn Thường Hi hiện tại có bao nhiêu nhu hòa, mà Thái Nhất bên cạnh, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bất bình trong lòng.
Hừ! Còn nói không cho hắn ăn Tiểu Thường Hi, chính ánh mắt của đại ca nhìn Tiểu Thường Hi như hổ rình mồi. Đừng tưởng đại ca đeo cái mặt than thì hắn sẽ nhìn không ra, ánh mắt kia, chậc chậc, như muốn ăn cả Tiểu Thường Hi vào bụng.
Hiện tại, kẻ sắp bị ăn vào bụng, vào lúc Đế Tuấn đem linh lực thu về, cuối cũng tỉnh táo lại, “A!” một tiếng, vội vội vàng vàng, hốt hoảng mà nhảy khỏi chân Đế Tuấn.
“A? Ta có thể nói?” Thường hi cực kỳ cao hứng.
“Ừ.” Đế Tuấn vuốt vuốt đầu ngón tay, dường như cảm xúc mềm mềm khi nãy còn đọng lại, bất động thanh sắc hạ tay đứng lên, mỉm cười với Thường Hi.
Chỉ tiếc là yêu hoàng đem cả đời phấn đấu vì sự nghiệp mặt than khi lộ ra vẻ mặt mỉm cười thật sự là không thích hợp lắm, Thường Hi nhìn thoáng qua liền quay đầu.. Thôi… Đau mắt hột rồi!
Khuôn mặt Đế Tuấn cứng đờ, Thái Nhất không nể tình cười trộm, ai biểu hai người cứ thần thần bí bí không nói cho hắn, xứng đáng!
Mọi việc biến đổi bất ngờ, Thái Nhất làm một người ngoài cuộc cái gì cũng không hiểu, Thường Hi thân là người trong cuộc cũng vạn sự không thông, chỉ có mình Đế Tuấn đoán ra chút nguyên nhân, hẳn là hiệu ứng va chạm của linh lực thuần âm và thuần dương, may là loại phản ứng này lúc Thường Hi trở lại bản thể liền biến mất, nếu không, bản thân hắn nên xem xét lại mình có muốn đổi ý không. Mang theo xuân dược đi vòng vòng, không biết khi nào hắn không khống chế được một ngụm ăn hết cả Thường Hi.
May mắn.
Đế Tuấn đối với kết quả này khá vừa lòng, còn cố ý dặn dò Thái Nhất không nên chạm vào Thường Hi lúc cậu ở hình người. Nghe nguyên nhân xong, cuối cùng hắn cũng biết phản ứng cổ quái của hai người là vì cái gì.
Mà bên kia Đế Tuấn đã giải thích suy luận của mình: “… Cho nên Thường Hi chỉ có thể lấy nguyên hình hành tẩu trên Hồng Hoang sao?
Nguyên hình?
Thường Hi ngước đầu nhìn khuông mặt tuấn tú phóng đại, trong lòng hận không thể cào tường, vì cái gì bắt hắn để nguyên hình du lịch Hồng Hoang hả!!! Cho dù là thỏ, cậu cũng có tôn nghiêm của một con thỏ được không?? Nguyên hình gì gì đó… kém cỏi chết đi được!
Vẻ mặt Đế Tuấn buồn rầu: “Nhưng nếu ngươi giữ hình người không cẩn thận đụng vào ta hay Thái Nhất thì..”
Thường Hi bỗng nhớ tới phản ứng hoá học như sóng thần khi nãy, cảm giác tê dại không nhịn được quả thật là đáng sợ nếu một người không kiểm soát được… Kết quả rất có thể người bị ăn sẽ là cậu đó!
Nhưng mà nguyên hình…. Trong lòng Thường Hi không ngừng chọn lựa, cuối cùng gian nan mở miệng: “Được rồi.”
Nguyên hình thì nguyên hình, Thường Hi cam chịu, cho dù hiện tại không ai biết, nhưng tương lai rồi cũng sẽ bị người biết, tuy bản thể thỏ ngọc không một chút khí phách uy vũ, nhưng tốt xấu cũng là tiên thiên sinh linh, huyết thống cũng coi như cao quý.
Ý cười hiện lên trong mắt Đế Tuấn, ôm con thỏ từ mặt đất vào ngực: “Vậy đi thôi.”
“Từ từ!” mắt Thường Hi trợn tròn, vội vàng giãy dụa: “Ta không cần ngươi ôm, tự ta có thể đi được.”
“Chính là nếu không ôm ngươi thì các sinh linh khác sẽ nghĩ ngươi chỉ là một con thỏ bình thường mà tấn công thì làm sao?”
“Không có việc gì đi.” Thường Hi hiện tại đã có chút tin tưởng vào tu vi có thể tự bảo vệ mình “Bọn chúng không thể làm bị thương ta được.”
“Thật sự?” Đế Tuấn híp mắt chớp một cái, giọng nói tràn đày mê hoặc, “Còn rết tinh, giun tinh, nhện tinh, a từ từ hình như thân thể của con giun còn lớn hơn con rết, không chỉ dài tám mươi trượng, to hai trượng, còn có loại nhện tinh có tám đôi mắt kép, trên chân còn có lông màu đen, hơn nữa nghe nói Kim Sí Điểu rất thích ăn thịt thỏ… “
Thường Hi trợn trừng, theo lời Đế Tuấn mà bổ não, nhất thời sắc mặt tái nhợt, cả đôi tai cũng sụp xuống.
Đế Tuấn an ủi, sờ sờ lỗ tai Thường Hi, “Không có việc gì phải sợ, ta ôm ngươi đi.”
Thường Hi đành phải ngoan ngoãn nằm trong ngực Đế Tuấn, mà chỗ này lại ấm áp thoải mái, còn hơn đối diện mấy loại côn trùng ghê tởm này.
Thái Nhất cơ hồ trợn mắt há mồm nhìn đại ca nhà mình câu sai, câu đúng, con thỏ nhỏ liền ngoan ngoãn bi lừa vào nồi, công hiệu này.. quả thực mặc cảm.
Ánh mắt đồng tình nhìn thỏ nhỏ, Thái Nhất nghe lời đi trước dò đường, ánh mắt cảnh cáo của đại ca quả thực đáng sợ, có thỏ thì liền không cần đệ đệ, nếu không phải hắn cùng đại ca đều là tam túc kim ô, Thái Nhất còn tưởng hắn là được đại ca nhặt về.
Bất quá, đại ca đối với thỏ nhỏ quả thực không bình thường, nhưng đến tột cùng chỗ nào bất thường ta?
Thái Nhất sờ sờ đầu, cảm thấy thật hoang mang.
Thường Hi nằm xoài trên mặt đất, lăn qua lộn lại kêu thầm trong miệng, bình thường nói chuyện lưu loát còn giờ toàn là “Thầm thì cô”, Thường Hi nhìn đám lông trắng ngắn ngắn trên người, trong lòng hối hận khỏi phải nói, ưu thương quả thực có thể lội ngược sông.
Tại sao – Cậu – Chỉ – Là – Một – Con – Thỏ.!!
Thường Hi nghiến răng nghiến lợi, như thế rất tốt, trở về nguyên hình đến tiếng người nói cũng chẳng được.
Bên kia, Đế Tuấn sửng sốt nhìn tình huống trước mắt.
Hắn cũng không phải chưa từng tự hỏi về nguyên hình của Thường Hi, nhưng bọn họ vừa mới quen biết, hỏi cũng không tốt, thứ hai nữa là nguyên hình tiên thiên sinh linh phần lớn đều uy vũ hoặc xinh đẹp, như món hắn thích ăn nhất là Long tộc, Kỳ Lân uy vũ hùng tráng và Phượng Hoàng mỹ lệ vô cùng, ngay cả huynh đệ bọn họ, hình dáng bên ngoài tuyệt đối không nhỏ yếu, cho nên khi thấy Thường Hi biến thành thỏ, Đế Tuấn trước nay bình tĩnh trong nháy mắt cũng ngạc nhiên.
” Thường Hi?” Đế Tuấn ngồi xổm xuống nhìn con thỏ trước mặt, ánh mắt đen nhánh, lỗ tai thật dài, nhung mao trắng trắng mềm mềm, cái miện nhỏ nhắn hồng nhạt cùng bốn cái chân ngắn cũn, trách khong được tại sao Thường Hi lại chạy trốn rất nhanh, hóa ra nguyên hình là thỏ.
“Thầm thì.” Là ta.
Tuy lời nói của Thường Hi chỉ là một chuỗi tiếng kêu nhưng ngôn ngữ yêu tộc có thể tự do trao đổi, cho nên Đế Tuấn và Thường Hi không gặp chướng ngại giao tiếp, nhìn cậu mềm mại nhỏ xinh, lớn chỉ bằng hai bàn tay… Thật sự khiến người ta tâm động, nói không nên lời.
Rất muốn đem Thường Hi ôm vào trong ngực, dùng sức nhào nặng, nhìn Thường Hi hai mắt mông lung đẫm lệ, chỉ muốn ngao ô một ngụm nuốt cậu vào bụng!
Đặc biệt, trên đầu Thường Hi còn cắm lông vũ của Đế Tuấn, cảm giác toàn thân cậu đều là hương vị của hắn… Đế Tuấn thấy có chút nóng nóng, trướng trướng trong ngực.
Hắn nghĩ đến hậu quả của việc tiếp xúc lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, từ lúc khai thiên lập địa, chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận tới khát vọng mãnh liệt như vậy, hắn hoài nghi nếu không phải giữa chừng Thường Hi biến lại nguyên hình thì hắn còn có thể không không chế được, trực tiếp ăn tươi nuốt sống con thỏ nhát gan – Thường Hi xuống bụng.
Ngẫm lại, kỳ thật hắn cũng muốn thế, nhưng khi hắn thấy con thỏ nho nhỏ trước mặt, dùng đôi mắt đen láy nhìn mình, ý muốn bảo hộ trong lòng dâng lên áp đảo tất thảy.
Hắn không thể thương tổn Thường Hi.
Thái Nhất bên cạnh hiện tại cũng sợ ngây người, hắn thật sự muốn biết hai người này đến tột cùng đang bị cái quỷ gì.
Không phải chỉ là xoa đầu, cầm tay thôi sao? Tại sao đến lượt hai người này lại trở thành kinh thiên động địa như thế? Thậm chí Thường Hi còn biến thành một con thỏ!
A! Con thỏ!
Tầm mắt Thái Nhất lấp lánh nhìn nguyên hình của Thường Hi, trăm triệu lần không nghĩ tới, hàng xóm ở Thái Âm tinh của mình, nguyên hình lại là thế này, chẳng lẽ phụ thần Bàn Cổ biết món hắn thích ăn nhất là thịt thỏ sao? Xinh xinh, mềm mềm, ăn ngon lại phù hợp thẫm mỹ của hắn, không giống Đế Tuấn thích đại rắn (Ý nói anh ấy thích ăn Long),còn hay rước họa đánh nhau liên miên.
Đại khái ánh nhìn của Thái Nhất quá mức nồng cháy, sau lưng Thường Hi bổng nổi lên tầng trạn lạnh run, cả người dựng đứng, “Thầm thì?!”
Một tiếng này đem Đế Tuấn đang lâm vào trầm tư cùng Thái Nhất đang chảy nước miếng, tỉnh lại, Đế Tuấn cảm giác được ánh mắt của đệ đệ nhà mình, quay đầu liền thấy bộ dáng Thái Nhất, nước miếng chảy ròng ròng, trong lòng tự thấy có một đệ dệ như vậy thật xấu mặt, đông thời bất động thanh sắc đem thân mình che trước Thường Hi, dùng thần thức truyền âm: “Không thể ăn Thường Hi.”
Thái Nhất tham ăn mặt đầy nước miếng bi thương cực kỳ, hắn biết là không thể ăn… Dù sao thì bọn họ đều là tiên thiên sinh linh, coi như là đồng loại, nhưng không cho ăn thì thôi nhìn cũng không được à? YY trong đầu thôi cũng được mà.
Huynh trưởng ngay cả xem còn cấm hắn, quả thực là tên độc tài!
Thường Hi đang ở dạng thỏ đều bị bao phủ trong cái bóng của Đế Tuấn, nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại đối diện, Thường Hi không được tự nhiên xê dịch về phía sau, muốn xê ra khỏi phạm vi bao phủ của Đế Tuấn.
Hiển nhiên cậu thất bại.
“Thầm thì cô?” Làm gì?
Đột nhiên một tấm chắn xuất hiện phía sau Thường Hi, cậu cảnh giác nhìn Đế Tuấn.
Đế Tuấn bắt đắc dĩ khi thấy Thường Hi đề phòng mình, tuy cả hai có thể câu thông, nhưng giữa tiếng kêu của một con thỏ hắn càng thích tiếng nói sạch sẽ ôn nhuyễn dễ nghe của thiếu niên hơn.
“Ta giúp ngươi luyện hóa hoành cốt.” “Thầm thì?” Hoành cốt? Đó là cái quỷ gì?
“Yêu tộc chúng ta sau khi luyện hoành cốt mới có thể nói tiếng người, hiện tại ngươi đang ở nguyên hình, không biết bao giờ mới hồi phục, ta giúp ngươi luyện hóa trước thì thuận tiện hơn.”
Cảnh giác trong mắt Thường Hi nhanh chóng rút đi, thuận theo nâng cằm lộ ra cái cổ nhỏ nhỏ.
Trong mắt Đế Tuấn hàm ý cười, nhìn con thỏ ngoan ngoãn nâng cằm, chẳng biết sao lại vươn bài tay gãi gãi.
“Cô!” Thường Hi nhảy dựng mạnh liệt, trợn mắt nhìn chăm chăm Đế Tuấn, không phải nói muốn luyện hóa hoành cốt sao? Gãi cằm làm gì? Hơn nữa… rất ngứa đó!!
Đế Tuấn sờ sời mũi, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra: “Lại đây, luyện hóa hoành cốt.”
Mà tại lúc Thường Hi chần chờ, Đế Tuấn bế cậu lên, xoay người Thường Hi, lộ ra cái bụng cùng cằm.
“Cô!!!” Ngươi muốn làm gì?!
Thường Hi kinh hãi, vội vàng giãy dụa, nhưng cậu nào phải đối thủ của Đế Tuấn, hai ba lần liền bị chế ngự, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngửa trong ngực Đế Tuấn.Đế Tuấn bất đắc dĩ vỗ vỗ lỗ tai Thường Hi: “Ngoan, lập tức sẽ tốt hơn.”
Ngay khi Đế Tuấn nói, một đoàn linh lực màu vàng bao phủ cổ Thường Hi.
Thường Hi chỉ cảm thấy một cổ hơi thỏ ấm áp dào dạt đi vào người, Thái Âm linh lực trong cơ thể không tự chủ vận chuyển đí theo, toàn thân cảm giác như tắm ôn tuyền làm cho hắn thoải mái nheo mắt.
Rất thư thái.
Cậu nhịn không được cọ cọ bàn tay Đế Tuấn đang đặt chổ cổ, lông xù ấm áp làm Đế Tuấn đột nhiên cứng đờ, đợi đến nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của Thường Hi, không nhịn được lại cười cười.
Vật nhỏ thật sẽ làm nũng.
Đế Tuấn không ý thức được ánh mắt hắn nhìn Thường Hi hiện tại có bao nhiêu nhu hòa, mà Thái Nhất bên cạnh, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bất bình trong lòng.
Hừ! Còn nói không cho hắn ăn Tiểu Thường Hi, chính ánh mắt của đại ca nhìn Tiểu Thường Hi như hổ rình mồi. Đừng tưởng đại ca đeo cái mặt than thì hắn sẽ nhìn không ra, ánh mắt kia, chậc chậc, như muốn ăn cả Tiểu Thường Hi vào bụng.
Hiện tại, kẻ sắp bị ăn vào bụng, vào lúc Đế Tuấn đem linh lực thu về, cuối cũng tỉnh táo lại, “A!” một tiếng, vội vội vàng vàng, hốt hoảng mà nhảy khỏi chân Đế Tuấn.
“A? Ta có thể nói?” Thường hi cực kỳ cao hứng.
“Ừ.” Đế Tuấn vuốt vuốt đầu ngón tay, dường như cảm xúc mềm mềm khi nãy còn đọng lại, bất động thanh sắc hạ tay đứng lên, mỉm cười với Thường Hi.
Chỉ tiếc là yêu hoàng đem cả đời phấn đấu vì sự nghiệp mặt than khi lộ ra vẻ mặt mỉm cười thật sự là không thích hợp lắm, Thường Hi nhìn thoáng qua liền quay đầu.. Thôi… Đau mắt hột rồi!
Khuôn mặt Đế Tuấn cứng đờ, Thái Nhất không nể tình cười trộm, ai biểu hai người cứ thần thần bí bí không nói cho hắn, xứng đáng!
Mọi việc biến đổi bất ngờ, Thái Nhất làm một người ngoài cuộc cái gì cũng không hiểu, Thường Hi thân là người trong cuộc cũng vạn sự không thông, chỉ có mình Đế Tuấn đoán ra chút nguyên nhân, hẳn là hiệu ứng va chạm của linh lực thuần âm và thuần dương, may là loại phản ứng này lúc Thường Hi trở lại bản thể liền biến mất, nếu không, bản thân hắn nên xem xét lại mình có muốn đổi ý không. Mang theo xuân dược đi vòng vòng, không biết khi nào hắn không khống chế được một ngụm ăn hết cả Thường Hi.
May mắn.
Đế Tuấn đối với kết quả này khá vừa lòng, còn cố ý dặn dò Thái Nhất không nên chạm vào Thường Hi lúc cậu ở hình người. Nghe nguyên nhân xong, cuối cùng hắn cũng biết phản ứng cổ quái của hai người là vì cái gì.
Mà bên kia Đế Tuấn đã giải thích suy luận của mình: “… Cho nên Thường Hi chỉ có thể lấy nguyên hình hành tẩu trên Hồng Hoang sao?
Nguyên hình?
Thường Hi ngước đầu nhìn khuông mặt tuấn tú phóng đại, trong lòng hận không thể cào tường, vì cái gì bắt hắn để nguyên hình du lịch Hồng Hoang hả!!! Cho dù là thỏ, cậu cũng có tôn nghiêm của một con thỏ được không?? Nguyên hình gì gì đó… kém cỏi chết đi được!
Vẻ mặt Đế Tuấn buồn rầu: “Nhưng nếu ngươi giữ hình người không cẩn thận đụng vào ta hay Thái Nhất thì..”
Thường Hi bỗng nhớ tới phản ứng hoá học như sóng thần khi nãy, cảm giác tê dại không nhịn được quả thật là đáng sợ nếu một người không kiểm soát được… Kết quả rất có thể người bị ăn sẽ là cậu đó!
Nhưng mà nguyên hình…. Trong lòng Thường Hi không ngừng chọn lựa, cuối cùng gian nan mở miệng: “Được rồi.”
Nguyên hình thì nguyên hình, Thường Hi cam chịu, cho dù hiện tại không ai biết, nhưng tương lai rồi cũng sẽ bị người biết, tuy bản thể thỏ ngọc không một chút khí phách uy vũ, nhưng tốt xấu cũng là tiên thiên sinh linh, huyết thống cũng coi như cao quý.
Ý cười hiện lên trong mắt Đế Tuấn, ôm con thỏ từ mặt đất vào ngực: “Vậy đi thôi.”
“Từ từ!” mắt Thường Hi trợn tròn, vội vàng giãy dụa: “Ta không cần ngươi ôm, tự ta có thể đi được.”
“Chính là nếu không ôm ngươi thì các sinh linh khác sẽ nghĩ ngươi chỉ là một con thỏ bình thường mà tấn công thì làm sao?”
“Không có việc gì đi.” Thường Hi hiện tại đã có chút tin tưởng vào tu vi có thể tự bảo vệ mình “Bọn chúng không thể làm bị thương ta được.”
“Thật sự?” Đế Tuấn híp mắt chớp một cái, giọng nói tràn đày mê hoặc, “Còn rết tinh, giun tinh, nhện tinh, a từ từ hình như thân thể của con giun còn lớn hơn con rết, không chỉ dài tám mươi trượng, to hai trượng, còn có loại nhện tinh có tám đôi mắt kép, trên chân còn có lông màu đen, hơn nữa nghe nói Kim Sí Điểu rất thích ăn thịt thỏ… “
Thường Hi trợn trừng, theo lời Đế Tuấn mà bổ não, nhất thời sắc mặt tái nhợt, cả đôi tai cũng sụp xuống.
Đế Tuấn an ủi, sờ sờ lỗ tai Thường Hi, “Không có việc gì phải sợ, ta ôm ngươi đi.”
Thường Hi đành phải ngoan ngoãn nằm trong ngực Đế Tuấn, mà chỗ này lại ấm áp thoải mái, còn hơn đối diện mấy loại côn trùng ghê tởm này.
Thái Nhất cơ hồ trợn mắt há mồm nhìn đại ca nhà mình câu sai, câu đúng, con thỏ nhỏ liền ngoan ngoãn bi lừa vào nồi, công hiệu này.. quả thực mặc cảm.
Ánh mắt đồng tình nhìn thỏ nhỏ, Thái Nhất nghe lời đi trước dò đường, ánh mắt cảnh cáo của đại ca quả thực đáng sợ, có thỏ thì liền không cần đệ đệ, nếu không phải hắn cùng đại ca đều là tam túc kim ô, Thái Nhất còn tưởng hắn là được đại ca nhặt về.
Bất quá, đại ca đối với thỏ nhỏ quả thực không bình thường, nhưng đến tột cùng chỗ nào bất thường ta?
Thái Nhất sờ sờ đầu, cảm thấy thật hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.