Chương 7
Thiểm Đạm Ngữ
16/04/2017
Mục đích của Thường Hi khi du lịch Hồng Hoang là gì?
Một, thiên tài địa bảo, càng nhiều càng tốt.
Hai, linh bảo yêm rất cần vũ khí đóa (ノ^∇^)ノ♩♪
Ba, làm một con thỏ trên Thái Âm tinh thế lực đơn độc, muốn tìm vài ba tri kỉ, mấy đồ đệ tư chất tốt, về sau nếu có xung đột cũng có chỗ dựa. Điều thứ nhất dưới sự trợ giúp của Đế Tuấn đã hoàn thành viên mãn, thứ hai cũng có chút thu hoạch, mà thứ ba… Buồn ngủ gặp được chiếu manh.
Thiên đạo ngươi thật tốt! Muốn yêu ngươi nhiều nhiều!
Thường Hi cơ hồ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Thanh Long, số mệnh như mây như nước mơ hồ bốc lên, làm Thường Hi nhìn không dời mắt, thiên tư như vậy, cho dù tư chất tu luyện không tốt, nhặt về làm thần thú canh nhà cũng được.
Nghĩ một ngày nào đó trong tương lai có thể lười biếng nằm trên Thái Âm tinh, có nhiều khí vận phù hộ, không cần quan tâm Hồng Hoang đánh đánh giết giết, đói có lá cây non mềm, khát có quỳnh tương ngọc lộ (quỳnh tương ngọc lộ: rượu ngon dùng mỹ ngọc tạo ra, trong thần thoại cổ đại uống nó có thể thành tiên), buồn chán còn có thể có tiểu thú manh manh mặc y phục rực rỡ ca hát khiêu vũ tiêu khiển, hôn hôn, nếu có thể ăn thịt… Thường Hi nuốt nuốt nước miếng, như vậy càng tốt hơn nữa.
Mà Đế Tuấn lại ngoài ý muốn không chú ý tới đồ ăn của hắn, nhìn chằm chằm con thỏ trong ngực.
Thấy cậu nhìn chằm chằm Thanh Long… Thật sự là không vừa mắt.
Thế nên, không đợi Thường Hi suy nghĩ thỏa thích xong thì một đôi tay che mắt cậu lại, trước mặt tối sầm, nhất thời tỉnh táo lại.
“Đừng nhìn, nhìn được mà không ăn được càng khó chịu.”
Thanh âm Đế Tuấn truyền đến, Thường Hi trong nháy mắt sửng sốt, nhìn mà không ăn được? Đế Tuấn nghĩ cậu thích ăn thịt cho nên mới nhìn không dời mắt sao?.. Thường Hi nhe răng, cậu mới không phải cật hóa, đẩy tay Đế Tuấn ra, nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Tiểu Thanh Long tự giới thiệu bản thân.
“Ta là Thường Hi.”
Tiểu Thanh Long thấy con thỏ nằm trong ngực nam nhân đang nhìn cậu ta với ánh mắt nguy hiểm rồi nhảy xuống mặt đất, biến thành một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tóc mắt đen như mực… Thanh khiết thiện lương.
“Phụ mẫu của ngươi đâu?”
Cậu ta thấy thiếu niên đến bên cạnh hỏi như vậy.
Hạ mí mắt, trong giọng nói thờ ơ, không chút để ý: “Không biết, từ khi sinh ra, ta đã ở nơi này.”
Cái người kêu Thường Hi thần sắc nhìn cậu ta ngay lập tức thay đổi, hai mắt tỏa ánh sáng, làm trong lòng Tiểu Thanh Long mơ hồ hiện lên một chút áp lực, không có sự che chở của bậc cha chú, là đối tượng tốt nhất để xuống tay, tại Hồng Hoang cá lớn nuốt cá bé, cậu ta như một khối thịt béo, thiếu niên này… cũng muốn ăn mình sao?
Tiểu Thanh Long nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết tại sao ánh mắt thiếu niên muốn ăn mình lại làm cậu ta cảm thấy áp lực, có lẽ bởi vì thiếu niên là người đầu tiên trong mấy trăm năm nói chuyện với cậu ta đi?
Nhưng lời nói kế tiếp của Thường Hi lại làm Tiểu Thanh Long giật mình, mắt mở to, không dám tin.
“Vậy ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ? Tuy tu vi của ta không phải rất cao, nhưng cũng là tu vi Đại La Kim Tiên, làm đồ đệ của ta, về sau sẽ không bị mấy bọn Kim Sí Điểu đó khi dễ nữa.”
Trong giọng nói Thường Hi kèm theo dụ dỗ, nhưng thiện ý hiện trong mắt cậu, Tiểu Thanh Long thấy hết, người này… À không, phải nói con thỏ này, cư nhiên muốn nhận mình làm đồ đệ sao?
Thường Hi thấy cậu ta lăng lăng nhìn mình không nói, có chút xấu hổ, chẳng lẽ khinh bỉ nguyên hình của mình sao?
“Ta chính là thần của Thái Âm tinh, bản thể thỏ ngọc.” Là tiên thiên thần linh, rất có vai vế đó, không phải là một con thỏ bình thường đâu.
“Ngươi có nguyện ý hay không?”
Tiểu Thanh Long hoảng hốt vội vàng gật đầu, một đạo ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu ta, ngẩng đầu xem, hóa ra là nam nhân lúc nãy ôm Thường Hi, tuy rằng biểu tình đạm mạc trước sau như một, nhưng Thanh Long cảm giác được, người này không thích mình.
Nhưng là….. Tiểu Thanh Long nhấp nhấp môi, dù người này không thích mình, chính là Thường Hi lại là người đầu tiên đối tốt với mình, muốn bảo vệ cậu ta, cậu ta nguyện ý bái làm sư phụ.
“Ta nguyện ý.”
Vừa dứt lời liền thấy Thường Hi lộ ra tươi cười cực kỳ sáng lạn, muốn đem Tiểu Thanh Long nâng dậy, đã bị cái chắn màu vàng ngăn cản.
Thường Hi quay đầu nhìn Đế Tuấn, trong mắt đầy nghi hoặc, sao vậy?
Đế Tuấn cố gắp áp chế dục vọng muốn đem người phía trước trỏ về, bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại là hình người.” Cho nên không được tùy tiện đụng chạm người khác.
Thường Hi bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng mà Thanh Long cầm tinh không phải thuần dương, chắc không có gì đâu.”
Đế Tuấn nhíu mày: “Để ngừa vạn nhất.”
Cũng đúng… Thường Hi không vui thu tay đang muốn cào cái chắn, biến lại bản thể – một con thỏ mang bộ lông trắng như ngọc, dùng mấy cái chân ngắn cũn nhảy tới trước mặt Thanh Long.
“Từ nay về sau ta sẽ là sư phụ của ngươi, ngươi phải gọi ta là sư tôn.”
Một con thỏ khí thế cao cao ngước đầu nhìn Thanh Long trước mặt, cảnh tượng thập phần buồn cười, nhưng Tiểu Thanh Long – nhân vật trong cảnh tượng này lại cảm thấy ấm áp từ trong thâm tâm, cậu ta cam tâm tình nguyện cuối đầu với con thỏ trước mặt, kêu một tiếng: “Sư tôn.”
…………………………………..Hành trình từ hai người một thỏ biến thành hai người một thỏ cộng thêm một rồng, Tiểu Thanh Long tuy rằng có tư chất tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng sinh ra chưa bao lâu, tu vi mới đạt được Kim Tiên, mà Thanh Long hệ mộc, Thường Hi mặc dù đối với hệ mộc cũng không biết nhiều, nhưng cũng có thể tự suy luận ra, chỉ điểm được vài chỗ để Tiểu Thanh Long trên đường tu luyện thuận lợi hơn.
Nhưng mà Đế Tuấn đối với Thanh Long lại thập phần địch ý, Thường Hi vẫn cho rằng địch ý là vì oán niệm không thể ăn, dù sao món ưa thích của Đế Tuấn cũng là Long, chỉ riêng mỗi Đế Tuấn cùng Thanh Long mới biết được, không phải vì oán niệm mất ăn, mục tiêu hai người đấu tranh, cho tới giờ cũng chỉ có một – mỗ thỏ vô tâm vô phế nào đó.
Mà mỗ thỏ vô tâm vô phế được nhắc tới, lúc này đang chạy nhảy ở đằng trước nhanh như chớp không thấy thân ảnh.
Sau khi thu đồ đệ, Thường Hi bắt đầu chú ý hình tượng bên ngoài của mình, làm sư tôn, không chỉ dưỡng dục đồ đệ thành tài, còn phải biết đối nhân xử thế, làm gương cho đồ đệ, như thế nào lại có thể để người khác ôm trong ngực như sủng vật đâu?
Phải biết rằng cậu cũng là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có thể kiếm tiền dưỡng gia đó.
Vì thế, cậu nhịn đau cự tuyệt ý tưởng để Đế Tuấn ẵm đi du lịch Hồng Hoang, cố gắng biểu hiện mình là một sư phụ rất cường đại, muốn hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đồ đệ, triệt triệt để để cố gắng thay đổi nên hắn tiếp nhận nhiệm vụ nguyên bản của Thái Nhất, chính mình dò đường.
Đế Tuấn ban đầu không đồng ý nhưng nghĩ đến tu vi Đại La Kim Tiên của Thường Hi cùng ánh mắt cầu xin… Được rồi, chỉ đi xa một chút, Đế Tuấn nghĩ nghĩ liền nhất thời hôn đầu cậu, đáp ứng.
Đồng ý rồi lại đổi ý cũng không tốt lắm, Đế Tuấn chỉ có thể thầm hối hận trong lòng mà nhìn Thường Hi mỗi ngày sôi nổi dò đường, thường thường còn hay tha về mấy con gà, cây cỏ, nhân sâm vân vân….
Đương nhiên, mấy thứ kia đều vào bụng của Tiểu Thanh Long, đó mới là chuyện hắn oán niệm nhất.
Mà Đế Tuấn hối hận cũng không kịp, Tiểu Thanh Long đã thành công đánh sâu vào lòng địch, Đế Tuấn muốn đuổi Thanh Long đi cũng phải có lí do rõ ràng, mà Tiểu Thanh Long có để cho Đế Tuấn tìm được cơ hội sao?
Tất nhiên là không, cho nên sắc mặt Đế Tuấn ngày qua ngày lại càng đen thêm, làm hại Thường Hi lo sợ bất an, gần nhất không dám lắc lư trước mặt hắn.
Đế Tuấn:… (#‵′) 凸 Mịa!!
Thiệt muốn nổi khùng mà!!
Đế Tuấn thập phần muốn bắt mỗ thỏ nào đó đặt trong lòng ngực hung hăng đánh vào mông, cho cậu biết người nào mới là thân cận nhất, nhưng lại nghĩ đến hậu quả, làm mỗ thỏ nào đó không dám lại tới gần mình nữa, hắn liền miễn cưỡng áp chế ý tưởng mê người này, chỉ có thể nhẫn.
Mà lúc này mọi việc cũng bắt đầu xoay chuyển.
Bọn họ khởi hành từ phía Đông, một đường thẳng hướng trung tâm Hồng Hoang, cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi trên đường, nên lúc này họ lại tới Vũ Di Sơn – đông nam Hồng Hoang.
Vũ Di Sơn phong cảnh tú lệ, quanh co khúc khuỷu, quả là một nơi hiếm có, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn nhìn phong cảnh sinh thái của Hồng Hoang cho nên mỗ thỏ nào đó đã được miễn dịch, xem riết cũng chán rồi.
Điều hấp dẫn chú ý của mọi người là mây tía bỗng tỏa ra trên Vũ Di Sơn.
Phàm có cảnh này, tất có bảo vật.
Quả nhiên, chốc lát mây tía liền tang đi, thay thế là ngàn điều thụy khí (nhiều điều may, thụy là may mắn), quang bảo vạn trượng (hào quang của bảo vật), ánh sáng rực rỡ kia cho dù tận ngoài mười dặm cũng có thể thấy được, ánh sáng mãnh liệt như vậy, có thể nghĩ, bảo vật này có bao nhiêu quý giá.
Cực phẩm tiên thiên linh bảo!
Mấy từ này cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện trong lòng mọi người, Đế Tuấn phản ứng nhanh nhất, lập tức liền đem thỏ nhỏ ôm vào trong ngực, chạy về phía linh bảo, chờ bảo vật xuất thế.
Thái Nhất cùng đại ca nhà mình xưa nay ăn ý, cơ hồ cùng một lúc chạy hướng trung tâm ánh sáng, chỉ còn Tiểu Thanh Long ngây thơ đứng tại chỗ, muốn đi theo, nhưng bị chùn bước bởi quang bảo.
Bảo vật chỉ có cường giả có thể với tới, tu vi của Thanh Long còn quá thấp nên không thể theo vào được.
Không quá nữa canh giờ, ánh sáng của bảo vật bỗng nhiên vụt tắt, dần dần ngưng kết thành ba đoàn ánh sáng ở không trung, ba đoàn ánh sáng từ từ kéo duỗi, dính lại, hình thành ba miếng như đồng tiền, tròn tròn, số trời không bàn mà hợp.
Ba đồng tiền kia vừa ngưng kết trong nháy mắt liền muốn chạy, nhưng Đế Tuấn và Thái Nhất đã sớm chuẩn bị, như thế nào lại làm ba miếng cực phẩm tiên thiên linh bảo trốn thoát? Bày ra tiên thiên đại trận Hà Đồ Lạc Thư, mặc cho linh bảo tả xung hữu đột, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trong phạm vi bày trận, không thể vọng tưởng chạy thoát.
Đế Tuấn bắt lấy đầu tiên, Thái Nhất cũng vậy, miếng cuối cùng chừa cho Thường Hi, ba người một miếng, vừa lúc đủ chia.
Thẳng đến thứ này rơi vào trong tay, Thường Hi mới biết được ba miếng đồng tiền này là thứ gì, hóa ra là “Lạc Bảo Kim Tiễn” trong truyền thuyết.
Lạc Bảo Kim Tiễn trong truyền thuyết có ba miếng, cùng có tam tài ( tam tài: thiên, địa, nhân.), hình tròn, số trời không bàn mà hợp, trái phải hai bên có cánh nhỏ, là bảo vật chỉ thấp hơn tiên thiên chí bảo.. Trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên có thể lấy được nó.
Mà ngay tại lúc bảo vật vào tay họ, một đạo thanh âm liền truyền đến.
“Thái Thanh /Thượng Thanh/ Ngọc Thanh kiến quá đạo hữu.”
…………………………………………………
Tam thanh: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn,Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn(tôn hiệu chính thức trong Tam Thanh) còn được gọi là Thái Thượng Lão Quân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có trước cả Hỗn mang, trước thời Thái Vô, là thị hiện của nguyên khí sơ khai, chuyển hoá thành Nguyên Thủy Thiên Vương. Cõi mà Nguyên Thủy Thiên Tôn ngự gọi là Thánh cảnh.
Linh Bảo Thiên Tôn tôn hiệu đầy đủ là Thượng Thanh Cao Thánh Thái Thượng Ngọc Thần Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân, đến đời Đường gọi là Thái Thượng Đại Đạo Quân, đời Tống gọi là Linh Bảo Quân, trong Đạo giáo còn gọi là Linh Bảo Đại Pháp Sư. Cõi mà Linh Bảo Thiên Tôn ngự gọi là Chân cảnh.
Đạo Đức Thiên Tôn chính là Thái Thượng Lão Quân, là Giáo chủ, còn gọi là Hỗn Nguyên Lão Quân, Hàng Sinh Thiên Tôn, Thái Thanh Đại Đế. Tương truyền Đạo Đức Thiên Tôn giáng trần chính là Lão Tử. Cõi Đạo Đức Thiên Tôn ngự là Thanh cảnh.
Một, thiên tài địa bảo, càng nhiều càng tốt.
Hai, linh bảo yêm rất cần vũ khí đóa (ノ^∇^)ノ♩♪
Ba, làm một con thỏ trên Thái Âm tinh thế lực đơn độc, muốn tìm vài ba tri kỉ, mấy đồ đệ tư chất tốt, về sau nếu có xung đột cũng có chỗ dựa. Điều thứ nhất dưới sự trợ giúp của Đế Tuấn đã hoàn thành viên mãn, thứ hai cũng có chút thu hoạch, mà thứ ba… Buồn ngủ gặp được chiếu manh.
Thiên đạo ngươi thật tốt! Muốn yêu ngươi nhiều nhiều!
Thường Hi cơ hồ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Thanh Long, số mệnh như mây như nước mơ hồ bốc lên, làm Thường Hi nhìn không dời mắt, thiên tư như vậy, cho dù tư chất tu luyện không tốt, nhặt về làm thần thú canh nhà cũng được.
Nghĩ một ngày nào đó trong tương lai có thể lười biếng nằm trên Thái Âm tinh, có nhiều khí vận phù hộ, không cần quan tâm Hồng Hoang đánh đánh giết giết, đói có lá cây non mềm, khát có quỳnh tương ngọc lộ (quỳnh tương ngọc lộ: rượu ngon dùng mỹ ngọc tạo ra, trong thần thoại cổ đại uống nó có thể thành tiên), buồn chán còn có thể có tiểu thú manh manh mặc y phục rực rỡ ca hát khiêu vũ tiêu khiển, hôn hôn, nếu có thể ăn thịt… Thường Hi nuốt nuốt nước miếng, như vậy càng tốt hơn nữa.
Mà Đế Tuấn lại ngoài ý muốn không chú ý tới đồ ăn của hắn, nhìn chằm chằm con thỏ trong ngực.
Thấy cậu nhìn chằm chằm Thanh Long… Thật sự là không vừa mắt.
Thế nên, không đợi Thường Hi suy nghĩ thỏa thích xong thì một đôi tay che mắt cậu lại, trước mặt tối sầm, nhất thời tỉnh táo lại.
“Đừng nhìn, nhìn được mà không ăn được càng khó chịu.”
Thanh âm Đế Tuấn truyền đến, Thường Hi trong nháy mắt sửng sốt, nhìn mà không ăn được? Đế Tuấn nghĩ cậu thích ăn thịt cho nên mới nhìn không dời mắt sao?.. Thường Hi nhe răng, cậu mới không phải cật hóa, đẩy tay Đế Tuấn ra, nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Tiểu Thanh Long tự giới thiệu bản thân.
“Ta là Thường Hi.”
Tiểu Thanh Long thấy con thỏ nằm trong ngực nam nhân đang nhìn cậu ta với ánh mắt nguy hiểm rồi nhảy xuống mặt đất, biến thành một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tóc mắt đen như mực… Thanh khiết thiện lương.
“Phụ mẫu của ngươi đâu?”
Cậu ta thấy thiếu niên đến bên cạnh hỏi như vậy.
Hạ mí mắt, trong giọng nói thờ ơ, không chút để ý: “Không biết, từ khi sinh ra, ta đã ở nơi này.”
Cái người kêu Thường Hi thần sắc nhìn cậu ta ngay lập tức thay đổi, hai mắt tỏa ánh sáng, làm trong lòng Tiểu Thanh Long mơ hồ hiện lên một chút áp lực, không có sự che chở của bậc cha chú, là đối tượng tốt nhất để xuống tay, tại Hồng Hoang cá lớn nuốt cá bé, cậu ta như một khối thịt béo, thiếu niên này… cũng muốn ăn mình sao?
Tiểu Thanh Long nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết tại sao ánh mắt thiếu niên muốn ăn mình lại làm cậu ta cảm thấy áp lực, có lẽ bởi vì thiếu niên là người đầu tiên trong mấy trăm năm nói chuyện với cậu ta đi?
Nhưng lời nói kế tiếp của Thường Hi lại làm Tiểu Thanh Long giật mình, mắt mở to, không dám tin.
“Vậy ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ? Tuy tu vi của ta không phải rất cao, nhưng cũng là tu vi Đại La Kim Tiên, làm đồ đệ của ta, về sau sẽ không bị mấy bọn Kim Sí Điểu đó khi dễ nữa.”
Trong giọng nói Thường Hi kèm theo dụ dỗ, nhưng thiện ý hiện trong mắt cậu, Tiểu Thanh Long thấy hết, người này… À không, phải nói con thỏ này, cư nhiên muốn nhận mình làm đồ đệ sao?
Thường Hi thấy cậu ta lăng lăng nhìn mình không nói, có chút xấu hổ, chẳng lẽ khinh bỉ nguyên hình của mình sao?
“Ta chính là thần của Thái Âm tinh, bản thể thỏ ngọc.” Là tiên thiên thần linh, rất có vai vế đó, không phải là một con thỏ bình thường đâu.
“Ngươi có nguyện ý hay không?”
Tiểu Thanh Long hoảng hốt vội vàng gật đầu, một đạo ánh mắt thẳng tắp nhìn cậu ta, ngẩng đầu xem, hóa ra là nam nhân lúc nãy ôm Thường Hi, tuy rằng biểu tình đạm mạc trước sau như một, nhưng Thanh Long cảm giác được, người này không thích mình.
Nhưng là….. Tiểu Thanh Long nhấp nhấp môi, dù người này không thích mình, chính là Thường Hi lại là người đầu tiên đối tốt với mình, muốn bảo vệ cậu ta, cậu ta nguyện ý bái làm sư phụ.
“Ta nguyện ý.”
Vừa dứt lời liền thấy Thường Hi lộ ra tươi cười cực kỳ sáng lạn, muốn đem Tiểu Thanh Long nâng dậy, đã bị cái chắn màu vàng ngăn cản.
Thường Hi quay đầu nhìn Đế Tuấn, trong mắt đầy nghi hoặc, sao vậy?
Đế Tuấn cố gắp áp chế dục vọng muốn đem người phía trước trỏ về, bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại là hình người.” Cho nên không được tùy tiện đụng chạm người khác.
Thường Hi bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng mà Thanh Long cầm tinh không phải thuần dương, chắc không có gì đâu.”
Đế Tuấn nhíu mày: “Để ngừa vạn nhất.”
Cũng đúng… Thường Hi không vui thu tay đang muốn cào cái chắn, biến lại bản thể – một con thỏ mang bộ lông trắng như ngọc, dùng mấy cái chân ngắn cũn nhảy tới trước mặt Thanh Long.
“Từ nay về sau ta sẽ là sư phụ của ngươi, ngươi phải gọi ta là sư tôn.”
Một con thỏ khí thế cao cao ngước đầu nhìn Thanh Long trước mặt, cảnh tượng thập phần buồn cười, nhưng Tiểu Thanh Long – nhân vật trong cảnh tượng này lại cảm thấy ấm áp từ trong thâm tâm, cậu ta cam tâm tình nguyện cuối đầu với con thỏ trước mặt, kêu một tiếng: “Sư tôn.”
…………………………………..Hành trình từ hai người một thỏ biến thành hai người một thỏ cộng thêm một rồng, Tiểu Thanh Long tuy rằng có tư chất tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng sinh ra chưa bao lâu, tu vi mới đạt được Kim Tiên, mà Thanh Long hệ mộc, Thường Hi mặc dù đối với hệ mộc cũng không biết nhiều, nhưng cũng có thể tự suy luận ra, chỉ điểm được vài chỗ để Tiểu Thanh Long trên đường tu luyện thuận lợi hơn.
Nhưng mà Đế Tuấn đối với Thanh Long lại thập phần địch ý, Thường Hi vẫn cho rằng địch ý là vì oán niệm không thể ăn, dù sao món ưa thích của Đế Tuấn cũng là Long, chỉ riêng mỗi Đế Tuấn cùng Thanh Long mới biết được, không phải vì oán niệm mất ăn, mục tiêu hai người đấu tranh, cho tới giờ cũng chỉ có một – mỗ thỏ vô tâm vô phế nào đó.
Mà mỗ thỏ vô tâm vô phế được nhắc tới, lúc này đang chạy nhảy ở đằng trước nhanh như chớp không thấy thân ảnh.
Sau khi thu đồ đệ, Thường Hi bắt đầu chú ý hình tượng bên ngoài của mình, làm sư tôn, không chỉ dưỡng dục đồ đệ thành tài, còn phải biết đối nhân xử thế, làm gương cho đồ đệ, như thế nào lại có thể để người khác ôm trong ngực như sủng vật đâu?
Phải biết rằng cậu cũng là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có thể kiếm tiền dưỡng gia đó.
Vì thế, cậu nhịn đau cự tuyệt ý tưởng để Đế Tuấn ẵm đi du lịch Hồng Hoang, cố gắng biểu hiện mình là một sư phụ rất cường đại, muốn hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đồ đệ, triệt triệt để để cố gắng thay đổi nên hắn tiếp nhận nhiệm vụ nguyên bản của Thái Nhất, chính mình dò đường.
Đế Tuấn ban đầu không đồng ý nhưng nghĩ đến tu vi Đại La Kim Tiên của Thường Hi cùng ánh mắt cầu xin… Được rồi, chỉ đi xa một chút, Đế Tuấn nghĩ nghĩ liền nhất thời hôn đầu cậu, đáp ứng.
Đồng ý rồi lại đổi ý cũng không tốt lắm, Đế Tuấn chỉ có thể thầm hối hận trong lòng mà nhìn Thường Hi mỗi ngày sôi nổi dò đường, thường thường còn hay tha về mấy con gà, cây cỏ, nhân sâm vân vân….
Đương nhiên, mấy thứ kia đều vào bụng của Tiểu Thanh Long, đó mới là chuyện hắn oán niệm nhất.
Mà Đế Tuấn hối hận cũng không kịp, Tiểu Thanh Long đã thành công đánh sâu vào lòng địch, Đế Tuấn muốn đuổi Thanh Long đi cũng phải có lí do rõ ràng, mà Tiểu Thanh Long có để cho Đế Tuấn tìm được cơ hội sao?
Tất nhiên là không, cho nên sắc mặt Đế Tuấn ngày qua ngày lại càng đen thêm, làm hại Thường Hi lo sợ bất an, gần nhất không dám lắc lư trước mặt hắn.
Đế Tuấn:… (#‵′) 凸 Mịa!!
Thiệt muốn nổi khùng mà!!
Đế Tuấn thập phần muốn bắt mỗ thỏ nào đó đặt trong lòng ngực hung hăng đánh vào mông, cho cậu biết người nào mới là thân cận nhất, nhưng lại nghĩ đến hậu quả, làm mỗ thỏ nào đó không dám lại tới gần mình nữa, hắn liền miễn cưỡng áp chế ý tưởng mê người này, chỉ có thể nhẫn.
Mà lúc này mọi việc cũng bắt đầu xoay chuyển.
Bọn họ khởi hành từ phía Đông, một đường thẳng hướng trung tâm Hồng Hoang, cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi trên đường, nên lúc này họ lại tới Vũ Di Sơn – đông nam Hồng Hoang.
Vũ Di Sơn phong cảnh tú lệ, quanh co khúc khuỷu, quả là một nơi hiếm có, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn nhìn phong cảnh sinh thái của Hồng Hoang cho nên mỗ thỏ nào đó đã được miễn dịch, xem riết cũng chán rồi.
Điều hấp dẫn chú ý của mọi người là mây tía bỗng tỏa ra trên Vũ Di Sơn.
Phàm có cảnh này, tất có bảo vật.
Quả nhiên, chốc lát mây tía liền tang đi, thay thế là ngàn điều thụy khí (nhiều điều may, thụy là may mắn), quang bảo vạn trượng (hào quang của bảo vật), ánh sáng rực rỡ kia cho dù tận ngoài mười dặm cũng có thể thấy được, ánh sáng mãnh liệt như vậy, có thể nghĩ, bảo vật này có bao nhiêu quý giá.
Cực phẩm tiên thiên linh bảo!
Mấy từ này cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện trong lòng mọi người, Đế Tuấn phản ứng nhanh nhất, lập tức liền đem thỏ nhỏ ôm vào trong ngực, chạy về phía linh bảo, chờ bảo vật xuất thế.
Thái Nhất cùng đại ca nhà mình xưa nay ăn ý, cơ hồ cùng một lúc chạy hướng trung tâm ánh sáng, chỉ còn Tiểu Thanh Long ngây thơ đứng tại chỗ, muốn đi theo, nhưng bị chùn bước bởi quang bảo.
Bảo vật chỉ có cường giả có thể với tới, tu vi của Thanh Long còn quá thấp nên không thể theo vào được.
Không quá nữa canh giờ, ánh sáng của bảo vật bỗng nhiên vụt tắt, dần dần ngưng kết thành ba đoàn ánh sáng ở không trung, ba đoàn ánh sáng từ từ kéo duỗi, dính lại, hình thành ba miếng như đồng tiền, tròn tròn, số trời không bàn mà hợp.
Ba đồng tiền kia vừa ngưng kết trong nháy mắt liền muốn chạy, nhưng Đế Tuấn và Thái Nhất đã sớm chuẩn bị, như thế nào lại làm ba miếng cực phẩm tiên thiên linh bảo trốn thoát? Bày ra tiên thiên đại trận Hà Đồ Lạc Thư, mặc cho linh bảo tả xung hữu đột, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trong phạm vi bày trận, không thể vọng tưởng chạy thoát.
Đế Tuấn bắt lấy đầu tiên, Thái Nhất cũng vậy, miếng cuối cùng chừa cho Thường Hi, ba người một miếng, vừa lúc đủ chia.
Thẳng đến thứ này rơi vào trong tay, Thường Hi mới biết được ba miếng đồng tiền này là thứ gì, hóa ra là “Lạc Bảo Kim Tiễn” trong truyền thuyết.
Lạc Bảo Kim Tiễn trong truyền thuyết có ba miếng, cùng có tam tài ( tam tài: thiên, địa, nhân.), hình tròn, số trời không bàn mà hợp, trái phải hai bên có cánh nhỏ, là bảo vật chỉ thấp hơn tiên thiên chí bảo.. Trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên có thể lấy được nó.
Mà ngay tại lúc bảo vật vào tay họ, một đạo thanh âm liền truyền đến.
“Thái Thanh /Thượng Thanh/ Ngọc Thanh kiến quá đạo hữu.”
…………………………………………………
Tam thanh: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn,Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn(tôn hiệu chính thức trong Tam Thanh) còn được gọi là Thái Thượng Lão Quân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có trước cả Hỗn mang, trước thời Thái Vô, là thị hiện của nguyên khí sơ khai, chuyển hoá thành Nguyên Thủy Thiên Vương. Cõi mà Nguyên Thủy Thiên Tôn ngự gọi là Thánh cảnh.
Linh Bảo Thiên Tôn tôn hiệu đầy đủ là Thượng Thanh Cao Thánh Thái Thượng Ngọc Thần Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân, đến đời Đường gọi là Thái Thượng Đại Đạo Quân, đời Tống gọi là Linh Bảo Quân, trong Đạo giáo còn gọi là Linh Bảo Đại Pháp Sư. Cõi mà Linh Bảo Thiên Tôn ngự gọi là Chân cảnh.
Đạo Đức Thiên Tôn chính là Thái Thượng Lão Quân, là Giáo chủ, còn gọi là Hỗn Nguyên Lão Quân, Hàng Sinh Thiên Tôn, Thái Thanh Đại Đế. Tương truyền Đạo Đức Thiên Tôn giáng trần chính là Lão Tử. Cõi Đạo Đức Thiên Tôn ngự là Thanh cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.