Chương 23: Anh họ
Phong Hiểu Anh Hàn
25/09/2014
Thời gian, như dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Sấm sét giữa trời quang!
Nụ cười vốn để hoan nghênh “Có khách đường xa đến” bỗng cứng lại, Phong Linh Hiểu ngạc nhiên há hốc miệng, hai tay vẫn giữ nguyên động tác bưng sách để ở giữa không trung.
Cô trợn tròn mắt nhìn người trước mặt kia, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Dường như cô đã quên mất rằng mình làm rơi hết sách xuống đất rồi, dường như đã không biết chân bị sách đập vào rất đau rất đau, dường như đã……quên cử động……
Hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất –
Sao có thế là anh ta chứ!!!
“Anh họ, anh đã đến rồi!”
Lúc này, phía sau Phong Linh Hiểu truyền đến một tiếng gọi kích động.
Tiếp theo bạn nhỏ Thẩm Chính Thái vốn còn đang ở trên sô pha giả vờ làm đại gia đã nhanh như chớp xông lên, lách qua Phong Linh Hiểu.
Phong Linh Hiểu lảo đảo một cái, lùi về một bên, nhưng hai mắt vẫn sững sờ nhìn người tới ở ngoài cửa như trước.
Cô giống như đã quên mất sự tồn tại của chính mình, sau đó Thẩm Chính Thái cùng người kia nói cái gì, cô cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Hồi lâu sau.
Phong Linh Hiểu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai:
“A a a — Tư Không Tố! Sao có thể là anh?!”
Sau đó……
Sau đó, Phong Linh Hiểu tại chỗ, hoàn toàn không biết phải nói cái gì mới tốt.
Cô bi thương phát hiện ra ngay cả nói chuyện cô cũng không biết…… T_T
Mà người ngoài cửa kia……
Anh họ của bạn nhỏ Chính Thái ……
Lại chính là–
Tư Không Tố!!!
Sao có thể?!
Phong Linh Hiểu quá sợ hãi, ngay cả thân thể cũng bất giác mà bắt đầu phát run.
Cô nhìn ngang nhìn dọc hai cái họ “Thẩm” cùng “La” này xếp thế nào cũng không thể sắp xếp thành một chữ “Tư Không” được!
Không lẽ……Anh ta là con của chị em dì La?
Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chính Thái cứ cảm thấy ánh mắt nó nhìn cô giống như vậy……Thì ra……
Nhưng mà vì sao?
Cô trăm cay nghìn đắng muốn thoát khỏi ma trảo của người nào đó, rốt cuộc vẫn là vòng trở về điểm khởi đầu……
Thật sự là khóc không ra nước mắt……
Mà Tư Không Tố đứng ở ngoài cửa thuận miệng trả lời Thẩm Chính Thái mấy vấn đề, cặp mắt hoa đào câu người kia hơi nhấc lên một chút, tầm mắt liền rơi lên người Phong Linh Hiểu.
Ánh mắt Phong Linh Hiểu vừa tiếp xúc đến cặp con ngươi đen làm người ta khó có thế đoán được kia của anh thì vội vã hoảng loạn rũ mí mắt xuống, né tránh tầm mắt của anh.
Lòng cô bắt đầu thấp thỏm bất an, cô vừa mới thét chói tai, có lẽ……
Cô không nhịn được vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
…… Dựa vào tính cách của Tư Không Tố, 90% anh ta nhất định sẽ từ từ lộ ra nụ cười yêu nghiệt của mình, sau đó trả lời một câu: “Vì sao không thể là anh?”
Chỉ thấy khóe môi Tư Không Tố hơi nhếch, một nụ cười quỷ dị hé mở ……Hiện tại anh ta đúng là lộ ra nụ cười yêu nghiệt, thế nhưng vì sao anh ta lại nói rằng……
“Vị bạn học này, em biết tôi sao? Chẳng lẽ……Em là đàn em ở đại học A?”
Phong Linh Hiểu nghe vậy lại sững sờ lần nữa.
Tư Không Tố nói như vậy, là đang làm bộ không biết cô sao?
……Nhưng anh ta cần gì phải làm bộ không biết cô?
Chẳng lẽ là lương tâm đột nhiên thức tỉnh muốn giúp cô thoát khỏi cục diện xấu hổ này sao?
Không thể! Phong Linh Hiểu hiểu rất rõ trình độ âm hiểm của Tư Không Tố, tuyệt đối sẽ không tin anh ta vì hảo tâm nên mới nói như vậy……
Vậy thì, tên Tư Không Tố này lại đang đùa cái gì đây?
Bác bỏ tuyệt đối ý nghĩ “Hảo tâm” này, Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Tư Không Tố.
“Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?” Tư Không Tố bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt Phong Linh Hiểu phóng tới, hai hàng lông mày hơi nhướng, nghi hoặc hỏi.
“……”
Phong Linh Hiểu còn chưa kịp hệ thống lại ngôn ngữ để trả lời, đã bị Thẩm Chính Thái cười gian mỉa mai: “Anh họ, anh không có nói sai, chị ta thật sự là ở đại học A……” Khóe miệng Thẩm Chính Thái nhếch lên một độ cong âm hiểm, đôi mắt nheo lại, “Ha, họ Phong, chị còn dám gạt tôi sao? Chị quả nhiên là có mưu đồ quấy rối anh họ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh Hiểu đỏ lên, vội vàng phản bác: “Cậu đừng nói bậy!”
“Tôi không có nói bậy nga……” Thẩm Chính Thái cười đến vẻ mặt đáng đánh đòn, đầu vừa ngửa lên, lại giống như đã thay đổi khuôn mặt, nó lộ ra vẻ mặt trẻ con ngây thơ nhìn Tư Không Tố, “Anh họ, anh có biết không? Hôm qua chị Phong nói với em ‘quỷ mới thích anh’……”
“……” Trong đôi mắt tràn ngập cảnh giác của Phong Linh Hiểu lộ ra vài phần nghi hoặc khó hiểu……Thẩm Chính Thái muốn làm gì đây?
“Nga?” Tư Không Tố phát ra một tiếng nghi vấn, dùng ánh mắt thăm dò đảo qua người Phong Linh Hiểu, trong con ngươi đen có một tia sáng mang theo ý tứ gì đó không rõ đang mơ hồ chuyển động, khiến trong lòng Phong Linh Hiểu vô cùng ớn lạnh.
Thẩm Chính Thái cười hắc hắc, liếc nhìn Phong Linh Hiểu một cái, cố ý kéo dài giọng: “Sau đó chị ta nói, chị, ta, chính, là, quỷ……”
“Chị mới không có!” Lời nói kia còn chưa dứt, Phong Linh Hiểu đã hổn hển cắt ngang, xông lên trước bưng kín cái miệng của cậu, “Tên nhóc xấu xa không cho cậu nói bậy……”
“Tôi mới không có nói……ư ư……” Thẩm Chính Thái đang định đắc ý cười nhạo cô một phen, lại bị bưng kín miệng, nói không nên lời, không khỏi trừng lớn hai mắt vùng vẫy.
Mà Tư Không Tố nhìn thấy một màn như vậy thì híp đôi mắt hoa đào hẹp dài lại, trong mắt bắn ra tia sáng rét lạnh.
Phong Linh Hiểu cả kinh, tay giống như bị điện giật mà run lên, từ từ dời khỏi miệng Thẩm Chính Thái……
Thẩm Chính Thái sửng sốt, lập tức trầm sắc mặt xuống, cố ý hung hăng đụng vào Phong Linh Hiểu một cái, nổi giận đùng đùng đi nhanh về phòng mình.
Phong Linh Hiểu vốn đã tâm thần không yên, lại thêm đột nhiên bị Thẩm Chính Thái đụng vào một cái, trọng tâm không vững, lập tức đổ về phía sau!
“A–”
Phong Linh Hiểu đã dự đoán trước được số phận mình sắp ngã xuống đất, chỉ là……Chỉ là vì sao……
Bên hông vì sao lại truyền đến xúc cảm ấm áp?
Cô mờ mịt mở mắt ra, vừa nhìn thấy, ngay lập tức đã cả kinh hoảng hốt!
Người đỡ lấy cô vậy mà lại là Tư Không Tố!
Phong Linh Hiểu đứng vững thân thể, định thoát khỏi “Ma trảo” của anh ta, nào ngờ anh ta giống như là cố tình, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa. Phong Linh Hiểu không khỏi tức giận quát một tiếng: “Buông tay!”
Tư Không Tố nhìn cô một cái thật sâu, khóe miệng nhếch lên một chút mang theo mỉm cười thâm ý sâu xa, rốt cục anh cũng buông lỏng tay ra.
Chỉ là trước khi buông tay…… Anh cúi sát Phong Linh Hiểu, thấp giọng nói một
câu: “Đàn em à, cẩn thận một chút……Có điều, kỳ thật anh không ngại ‘quỷ thích anh’……”
Hành động của Tư Không Tố giờ phút này cực kỳ giống một đàn anh từ ái bảo vệ đàn em, không chỉ giúp dìu đàn em, còn thân thiết thăm hỏi.
Nhưng có ai biết, Phong Linh Hiểu giờ phút này là có khổ mà không nói nên lời chứ?
Nhìn thân hình nhẹ nhàng của Tư Không Tố đang đi vào bên trong, Phong Linh Hiểu oán hận mà đóng cửa lại, trong lòng chửi rủa.
T_T Tên khốn Tư Không Tố! Ngang nhiên ăn đậu hũ của cô!!!
Còn nữa, tên đó rõ ràng làm bộ như không biết cô, thế mà lại mưu đồ quấy rối cô……
Cô lại căm giận oán thầm anh ta một lúc lâu, cuối cùng rút ra một kết luận: Tư Không Tố, tuyệt đối là một tên vô sỉ!
******
Vào buổi trưa dì La bởi vì có việc bận không thể về, cho nên gọi điện về nhà bảo Thẩm Chính Thái chiêu đãi Phong Linh Hiểu thật chu đáo.
Mà bạn nhỏ Thẩm Chính Thái vẫn còn ghi hận Phong Linh Hiểu đang tươi cười như hoa nhưng sau khi cúp điện thoại xong thì sắc mặt lập tức biến đổi, kéo kéo Phong Linh Hiểu nói: “Buổi trưa mẹ không về, chị đi nấu cơm đi.”
“Sao lại là chị?” Phong Linh Hiểu mới từ trong phòng đi ra chỉ vào chính mình, giật mình hỏi.
Bạn nhỏ Thấm Chính Thái trả lời như chuyện đương nhiên: “Tôi không biết nấu cơm, đương nhiên là chị!”
Phong Linh Hiểu nóng nảy, đang định lấy lý do mình không biết nấu cơm để từ chối, nào ngờ có người giành trước cô một bước……
Tư Không Tố mỉm cười xua tay: “Anh không biết nấu cơm, như vậy đành nhờ đàn em rồi.”
“……” Nhìn hai phúc hắc một lớn một nhỏ này, Phong Linh Hiểu hoàn toàn không nói được gì. Cô cắn răng một cái, đi một mạch về phía phòng bếp, miệng lẩm bẩm: “Được lắm, là các người muốn tôi nấu cơm! Làm ra những thứ gì đó không thể ăn cũng đừng trách tôi!”
Tư Không Tố vẫn cười đến bình tĩnh như lúc ban đầu……Chỉ là bạn nhỏ Thẩm Chính Thái không biết vì sao đột nhiên rùng mình một cái.
Vào lúc Phong Linh Hiểu đem kiệt tác của cô đến phòng ăn thì khóe miệng tràn đầy vẻ đắc ý dào dạt cùng nụ cười như đại gia của Thẩm Chính Thái chợt biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu trợn mắt há miệng mà nhìn chằm chằm một khối gì đó cháy đen trên bàn cơm, một lúc lâu mới run run lên tiếng hỏi: “Đây……Đây là cái gì?”
Phong Linh Hiểu bị phản ứng của cậu làm hoảng sợ, có chút ủy khuất rụt lui: “Trứng tráng…… Còn có cải trắng luộc…… Chị thật sự…… Thật sự không biết nấu cơm mà……”
Một đôi đũa đưa đến cái đĩa mà Phong Linh Hiểu gọi là “Trứng tráng”, nhẹ nhàng khẩy lớp cháy đen bên ngoài, trứng tráng màu vàng nhạt trong nháy mắt đã từ trong “Vỏ ngoài” làm người ta sợ hãi lộ ra.
“Ừm, hẳn là vẫn có thế ăn được.” Chủ nhân của chiếc đũa – Tư Không Tố kết luận không rõ ràng ngầm chấm dứt bàn luận, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn về phía Thẩm Chính Thái như trước, “Đàn em khó có khi nấu cơm, Chính Thái, em cũng đừng soi mói nữa, như vậy rất có lỗi với người ta. Có phải hay không, đàn em?” Lúc anh ta nói câu này, có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu một cái.
Phong Linh Hiểu không được tự nhiên chuyển tầm mắt sang một bên.
Nhưng mà Thẩm Chính Thái lại mang vẻ mặt đau khổ đối diện với hai đĩa đồ ăn trước mặt kia, tựa như đang làm một hồi đấu tranh tư tưởng đến sống chết.
“Cũng không thể không ăn……” Thẩm Chính Thái ban đầu còn vô cùng kiêu ngạo lại yếu ớt nói, dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Tư Không Tố.
Sau khi Tư Không Tố đã xác nhận lực chú ý của Phong Linh Hiểu không còn ở trên người bọn họ nữa thì lập tức lại dùng hai tầm mắt lợi hại, rất rõ ràng truyền cho Thẩm Chính Thái một thông tin: Không được!
Vì thế bạn nhỏ Thẩm Chính Thái khóc không ra nước mắt: Đây có tính là tự làm bậy không thể sống không?
Dưới sự “Đe dọa” không tiếng dộng của Tư Không Tố, Thẩm Chính Thái run run vươn chiếc đũa gắp một khối trứng tráng thoạt nhìn còn có thể ăn, như gặp phải quần địch hùng mạnh mà từ từ, từ từ bỏ miếng trứng tráng vàng nhạt kia vào trong miệng, sau đó khổ sở nuốt vào trong, ngay lập tức……
“Ọe–” Thẩm Chính Thái lập tức lệ nóng doanh tròng, cậu che miệng lại phóng nhanh như chớp vào toilet……
“Ọc ọc—” Trong toilet phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, “Sau này nhất định tôi sẽ nuôi một người con dâu nuôi từ bé mỗi ngày nấu cơm cho tôi!”
“……” Kỳ thực Phong Linh Hiểu bị nhiều đả kích liên tiếp đã bình tĩnh lại, cô cũng sớm biết trình độ nấu ăn của mình đến mức nào. Lúc Thẩm Chính Thái có phản ứng mãnh liệt như thế, cô cũng chỉ là buồn bực vùi đầu tiếp tục gẩy cơm trắng.
Phong đại tiểu thư đáng thương, đã sống trên đời này 19 năm, cái duy nhất biết nấu chính là cơm trắng …… Tuy rằng một nửa là không chín……
Có điều……Cô làm đồ ăn thật sự khó ăn như vậy sao? / (T0T) /
Thế nhưng lúc cô vô tình ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tư Không Tố vậy mà lại vô cùng bình tĩnh gảy lớp ngoài bị cô đốt trụi đi, sau đó……ăn sạch!
Phong Linh Hiểu kinh ngạc, không phải Thẩm Chính Thái nói rất khó ăn sao? Sao anh ta còn nuốt trôi được?
Chẳng lẽ là anh ta sợ cô thương tâm, cho nên……
Phong Linh Hiểu được đền bù như vậy cũng bắt đầu cảm động!
Chỉ là……
Tư Không Tố nhận thấy được Phong Linh Hiểu đang nhìn anh thì chậm rãi ngẩng đầu, từ từ mở miệng: “Thật ra lần đầu tiên xuống bếp có thể làm được như vậy đã là rất không tồi rồi, chỉ có điểu trứng tráng rất mặn, đồ ăn tuy bị cháy nhưng vẫn chưa chín.”
“……” Quả nhiên cảm động chỉ là mây bay.
Hơn nữa, câu tiếp theo của anh ta càng làm cho cô có chút kích động muốn đập anh ta một trận……
Chỉ thấy trong đôi mắt hẹp dài của Tư Không Tố tràn đầy ý cười bỡn cợt: “Về sau phải cố gắng học nấu cơm, bằng không sẽ không có ai dám cưới em, con dâu nuôi từ bé……”
Sấm sét giữa trời quang!
Nụ cười vốn để hoan nghênh “Có khách đường xa đến” bỗng cứng lại, Phong Linh Hiểu ngạc nhiên há hốc miệng, hai tay vẫn giữ nguyên động tác bưng sách để ở giữa không trung.
Cô trợn tròn mắt nhìn người trước mặt kia, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Dường như cô đã quên mất rằng mình làm rơi hết sách xuống đất rồi, dường như đã không biết chân bị sách đập vào rất đau rất đau, dường như đã……quên cử động……
Hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất –
Sao có thế là anh ta chứ!!!
“Anh họ, anh đã đến rồi!”
Lúc này, phía sau Phong Linh Hiểu truyền đến một tiếng gọi kích động.
Tiếp theo bạn nhỏ Thẩm Chính Thái vốn còn đang ở trên sô pha giả vờ làm đại gia đã nhanh như chớp xông lên, lách qua Phong Linh Hiểu.
Phong Linh Hiểu lảo đảo một cái, lùi về một bên, nhưng hai mắt vẫn sững sờ nhìn người tới ở ngoài cửa như trước.
Cô giống như đã quên mất sự tồn tại của chính mình, sau đó Thẩm Chính Thái cùng người kia nói cái gì, cô cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Hồi lâu sau.
Phong Linh Hiểu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai:
“A a a — Tư Không Tố! Sao có thể là anh?!”
Sau đó……
Sau đó, Phong Linh Hiểu tại chỗ, hoàn toàn không biết phải nói cái gì mới tốt.
Cô bi thương phát hiện ra ngay cả nói chuyện cô cũng không biết…… T_T
Mà người ngoài cửa kia……
Anh họ của bạn nhỏ Chính Thái ……
Lại chính là–
Tư Không Tố!!!
Sao có thể?!
Phong Linh Hiểu quá sợ hãi, ngay cả thân thể cũng bất giác mà bắt đầu phát run.
Cô nhìn ngang nhìn dọc hai cái họ “Thẩm” cùng “La” này xếp thế nào cũng không thể sắp xếp thành một chữ “Tư Không” được!
Không lẽ……Anh ta là con của chị em dì La?
Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chính Thái cứ cảm thấy ánh mắt nó nhìn cô giống như vậy……Thì ra……
Nhưng mà vì sao?
Cô trăm cay nghìn đắng muốn thoát khỏi ma trảo của người nào đó, rốt cuộc vẫn là vòng trở về điểm khởi đầu……
Thật sự là khóc không ra nước mắt……
Mà Tư Không Tố đứng ở ngoài cửa thuận miệng trả lời Thẩm Chính Thái mấy vấn đề, cặp mắt hoa đào câu người kia hơi nhấc lên một chút, tầm mắt liền rơi lên người Phong Linh Hiểu.
Ánh mắt Phong Linh Hiểu vừa tiếp xúc đến cặp con ngươi đen làm người ta khó có thế đoán được kia của anh thì vội vã hoảng loạn rũ mí mắt xuống, né tránh tầm mắt của anh.
Lòng cô bắt đầu thấp thỏm bất an, cô vừa mới thét chói tai, có lẽ……
Cô không nhịn được vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
…… Dựa vào tính cách của Tư Không Tố, 90% anh ta nhất định sẽ từ từ lộ ra nụ cười yêu nghiệt của mình, sau đó trả lời một câu: “Vì sao không thể là anh?”
Chỉ thấy khóe môi Tư Không Tố hơi nhếch, một nụ cười quỷ dị hé mở ……Hiện tại anh ta đúng là lộ ra nụ cười yêu nghiệt, thế nhưng vì sao anh ta lại nói rằng……
“Vị bạn học này, em biết tôi sao? Chẳng lẽ……Em là đàn em ở đại học A?”
Phong Linh Hiểu nghe vậy lại sững sờ lần nữa.
Tư Không Tố nói như vậy, là đang làm bộ không biết cô sao?
……Nhưng anh ta cần gì phải làm bộ không biết cô?
Chẳng lẽ là lương tâm đột nhiên thức tỉnh muốn giúp cô thoát khỏi cục diện xấu hổ này sao?
Không thể! Phong Linh Hiểu hiểu rất rõ trình độ âm hiểm của Tư Không Tố, tuyệt đối sẽ không tin anh ta vì hảo tâm nên mới nói như vậy……
Vậy thì, tên Tư Không Tố này lại đang đùa cái gì đây?
Bác bỏ tuyệt đối ý nghĩ “Hảo tâm” này, Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Tư Không Tố.
“Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?” Tư Không Tố bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt Phong Linh Hiểu phóng tới, hai hàng lông mày hơi nhướng, nghi hoặc hỏi.
“……”
Phong Linh Hiểu còn chưa kịp hệ thống lại ngôn ngữ để trả lời, đã bị Thẩm Chính Thái cười gian mỉa mai: “Anh họ, anh không có nói sai, chị ta thật sự là ở đại học A……” Khóe miệng Thẩm Chính Thái nhếch lên một độ cong âm hiểm, đôi mắt nheo lại, “Ha, họ Phong, chị còn dám gạt tôi sao? Chị quả nhiên là có mưu đồ quấy rối anh họ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh Hiểu đỏ lên, vội vàng phản bác: “Cậu đừng nói bậy!”
“Tôi không có nói bậy nga……” Thẩm Chính Thái cười đến vẻ mặt đáng đánh đòn, đầu vừa ngửa lên, lại giống như đã thay đổi khuôn mặt, nó lộ ra vẻ mặt trẻ con ngây thơ nhìn Tư Không Tố, “Anh họ, anh có biết không? Hôm qua chị Phong nói với em ‘quỷ mới thích anh’……”
“……” Trong đôi mắt tràn ngập cảnh giác của Phong Linh Hiểu lộ ra vài phần nghi hoặc khó hiểu……Thẩm Chính Thái muốn làm gì đây?
“Nga?” Tư Không Tố phát ra một tiếng nghi vấn, dùng ánh mắt thăm dò đảo qua người Phong Linh Hiểu, trong con ngươi đen có một tia sáng mang theo ý tứ gì đó không rõ đang mơ hồ chuyển động, khiến trong lòng Phong Linh Hiểu vô cùng ớn lạnh.
Thẩm Chính Thái cười hắc hắc, liếc nhìn Phong Linh Hiểu một cái, cố ý kéo dài giọng: “Sau đó chị ta nói, chị, ta, chính, là, quỷ……”
“Chị mới không có!” Lời nói kia còn chưa dứt, Phong Linh Hiểu đã hổn hển cắt ngang, xông lên trước bưng kín cái miệng của cậu, “Tên nhóc xấu xa không cho cậu nói bậy……”
“Tôi mới không có nói……ư ư……” Thẩm Chính Thái đang định đắc ý cười nhạo cô một phen, lại bị bưng kín miệng, nói không nên lời, không khỏi trừng lớn hai mắt vùng vẫy.
Mà Tư Không Tố nhìn thấy một màn như vậy thì híp đôi mắt hoa đào hẹp dài lại, trong mắt bắn ra tia sáng rét lạnh.
Phong Linh Hiểu cả kinh, tay giống như bị điện giật mà run lên, từ từ dời khỏi miệng Thẩm Chính Thái……
Thẩm Chính Thái sửng sốt, lập tức trầm sắc mặt xuống, cố ý hung hăng đụng vào Phong Linh Hiểu một cái, nổi giận đùng đùng đi nhanh về phòng mình.
Phong Linh Hiểu vốn đã tâm thần không yên, lại thêm đột nhiên bị Thẩm Chính Thái đụng vào một cái, trọng tâm không vững, lập tức đổ về phía sau!
“A–”
Phong Linh Hiểu đã dự đoán trước được số phận mình sắp ngã xuống đất, chỉ là……Chỉ là vì sao……
Bên hông vì sao lại truyền đến xúc cảm ấm áp?
Cô mờ mịt mở mắt ra, vừa nhìn thấy, ngay lập tức đã cả kinh hoảng hốt!
Người đỡ lấy cô vậy mà lại là Tư Không Tố!
Phong Linh Hiểu đứng vững thân thể, định thoát khỏi “Ma trảo” của anh ta, nào ngờ anh ta giống như là cố tình, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa. Phong Linh Hiểu không khỏi tức giận quát một tiếng: “Buông tay!”
Tư Không Tố nhìn cô một cái thật sâu, khóe miệng nhếch lên một chút mang theo mỉm cười thâm ý sâu xa, rốt cục anh cũng buông lỏng tay ra.
Chỉ là trước khi buông tay…… Anh cúi sát Phong Linh Hiểu, thấp giọng nói một
câu: “Đàn em à, cẩn thận một chút……Có điều, kỳ thật anh không ngại ‘quỷ thích anh’……”
Hành động của Tư Không Tố giờ phút này cực kỳ giống một đàn anh từ ái bảo vệ đàn em, không chỉ giúp dìu đàn em, còn thân thiết thăm hỏi.
Nhưng có ai biết, Phong Linh Hiểu giờ phút này là có khổ mà không nói nên lời chứ?
Nhìn thân hình nhẹ nhàng của Tư Không Tố đang đi vào bên trong, Phong Linh Hiểu oán hận mà đóng cửa lại, trong lòng chửi rủa.
T_T Tên khốn Tư Không Tố! Ngang nhiên ăn đậu hũ của cô!!!
Còn nữa, tên đó rõ ràng làm bộ như không biết cô, thế mà lại mưu đồ quấy rối cô……
Cô lại căm giận oán thầm anh ta một lúc lâu, cuối cùng rút ra một kết luận: Tư Không Tố, tuyệt đối là một tên vô sỉ!
******
Vào buổi trưa dì La bởi vì có việc bận không thể về, cho nên gọi điện về nhà bảo Thẩm Chính Thái chiêu đãi Phong Linh Hiểu thật chu đáo.
Mà bạn nhỏ Thẩm Chính Thái vẫn còn ghi hận Phong Linh Hiểu đang tươi cười như hoa nhưng sau khi cúp điện thoại xong thì sắc mặt lập tức biến đổi, kéo kéo Phong Linh Hiểu nói: “Buổi trưa mẹ không về, chị đi nấu cơm đi.”
“Sao lại là chị?” Phong Linh Hiểu mới từ trong phòng đi ra chỉ vào chính mình, giật mình hỏi.
Bạn nhỏ Thấm Chính Thái trả lời như chuyện đương nhiên: “Tôi không biết nấu cơm, đương nhiên là chị!”
Phong Linh Hiểu nóng nảy, đang định lấy lý do mình không biết nấu cơm để từ chối, nào ngờ có người giành trước cô một bước……
Tư Không Tố mỉm cười xua tay: “Anh không biết nấu cơm, như vậy đành nhờ đàn em rồi.”
“……” Nhìn hai phúc hắc một lớn một nhỏ này, Phong Linh Hiểu hoàn toàn không nói được gì. Cô cắn răng một cái, đi một mạch về phía phòng bếp, miệng lẩm bẩm: “Được lắm, là các người muốn tôi nấu cơm! Làm ra những thứ gì đó không thể ăn cũng đừng trách tôi!”
Tư Không Tố vẫn cười đến bình tĩnh như lúc ban đầu……Chỉ là bạn nhỏ Thẩm Chính Thái không biết vì sao đột nhiên rùng mình một cái.
Vào lúc Phong Linh Hiểu đem kiệt tác của cô đến phòng ăn thì khóe miệng tràn đầy vẻ đắc ý dào dạt cùng nụ cười như đại gia của Thẩm Chính Thái chợt biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu trợn mắt há miệng mà nhìn chằm chằm một khối gì đó cháy đen trên bàn cơm, một lúc lâu mới run run lên tiếng hỏi: “Đây……Đây là cái gì?”
Phong Linh Hiểu bị phản ứng của cậu làm hoảng sợ, có chút ủy khuất rụt lui: “Trứng tráng…… Còn có cải trắng luộc…… Chị thật sự…… Thật sự không biết nấu cơm mà……”
Một đôi đũa đưa đến cái đĩa mà Phong Linh Hiểu gọi là “Trứng tráng”, nhẹ nhàng khẩy lớp cháy đen bên ngoài, trứng tráng màu vàng nhạt trong nháy mắt đã từ trong “Vỏ ngoài” làm người ta sợ hãi lộ ra.
“Ừm, hẳn là vẫn có thế ăn được.” Chủ nhân của chiếc đũa – Tư Không Tố kết luận không rõ ràng ngầm chấm dứt bàn luận, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn về phía Thẩm Chính Thái như trước, “Đàn em khó có khi nấu cơm, Chính Thái, em cũng đừng soi mói nữa, như vậy rất có lỗi với người ta. Có phải hay không, đàn em?” Lúc anh ta nói câu này, có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu một cái.
Phong Linh Hiểu không được tự nhiên chuyển tầm mắt sang một bên.
Nhưng mà Thẩm Chính Thái lại mang vẻ mặt đau khổ đối diện với hai đĩa đồ ăn trước mặt kia, tựa như đang làm một hồi đấu tranh tư tưởng đến sống chết.
“Cũng không thể không ăn……” Thẩm Chính Thái ban đầu còn vô cùng kiêu ngạo lại yếu ớt nói, dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Tư Không Tố.
Sau khi Tư Không Tố đã xác nhận lực chú ý của Phong Linh Hiểu không còn ở trên người bọn họ nữa thì lập tức lại dùng hai tầm mắt lợi hại, rất rõ ràng truyền cho Thẩm Chính Thái một thông tin: Không được!
Vì thế bạn nhỏ Thẩm Chính Thái khóc không ra nước mắt: Đây có tính là tự làm bậy không thể sống không?
Dưới sự “Đe dọa” không tiếng dộng của Tư Không Tố, Thẩm Chính Thái run run vươn chiếc đũa gắp một khối trứng tráng thoạt nhìn còn có thể ăn, như gặp phải quần địch hùng mạnh mà từ từ, từ từ bỏ miếng trứng tráng vàng nhạt kia vào trong miệng, sau đó khổ sở nuốt vào trong, ngay lập tức……
“Ọe–” Thẩm Chính Thái lập tức lệ nóng doanh tròng, cậu che miệng lại phóng nhanh như chớp vào toilet……
“Ọc ọc—” Trong toilet phát ra một tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, “Sau này nhất định tôi sẽ nuôi một người con dâu nuôi từ bé mỗi ngày nấu cơm cho tôi!”
“……” Kỳ thực Phong Linh Hiểu bị nhiều đả kích liên tiếp đã bình tĩnh lại, cô cũng sớm biết trình độ nấu ăn của mình đến mức nào. Lúc Thẩm Chính Thái có phản ứng mãnh liệt như thế, cô cũng chỉ là buồn bực vùi đầu tiếp tục gẩy cơm trắng.
Phong đại tiểu thư đáng thương, đã sống trên đời này 19 năm, cái duy nhất biết nấu chính là cơm trắng …… Tuy rằng một nửa là không chín……
Có điều……Cô làm đồ ăn thật sự khó ăn như vậy sao? / (T0T) /
Thế nhưng lúc cô vô tình ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tư Không Tố vậy mà lại vô cùng bình tĩnh gảy lớp ngoài bị cô đốt trụi đi, sau đó……ăn sạch!
Phong Linh Hiểu kinh ngạc, không phải Thẩm Chính Thái nói rất khó ăn sao? Sao anh ta còn nuốt trôi được?
Chẳng lẽ là anh ta sợ cô thương tâm, cho nên……
Phong Linh Hiểu được đền bù như vậy cũng bắt đầu cảm động!
Chỉ là……
Tư Không Tố nhận thấy được Phong Linh Hiểu đang nhìn anh thì chậm rãi ngẩng đầu, từ từ mở miệng: “Thật ra lần đầu tiên xuống bếp có thể làm được như vậy đã là rất không tồi rồi, chỉ có điểu trứng tráng rất mặn, đồ ăn tuy bị cháy nhưng vẫn chưa chín.”
“……” Quả nhiên cảm động chỉ là mây bay.
Hơn nữa, câu tiếp theo của anh ta càng làm cho cô có chút kích động muốn đập anh ta một trận……
Chỉ thấy trong đôi mắt hẹp dài của Tư Không Tố tràn đầy ý cười bỡn cợt: “Về sau phải cố gắng học nấu cơm, bằng không sẽ không có ai dám cưới em, con dâu nuôi từ bé……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.