Chương 54: Kết thúc
Phong Hiểu Anh Hàn
25/09/2014
Phong Linh Hiểu mang tâm trạng phức tạp không rõ ràng chạy về ký túc xá.
Cô nghĩ, nếu chưa đến giây phút chân tướng sự việc được rõ ràng thì cô sẽ không bao giờ tin Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển.
Bởi vì –
Hỏa Nguyệt là một trong những người bạn cùng phòng thân thiết nhất của cô, một trong những người bạn tốt của cô. Mà bạn cùng phòng thân thiết với bạn tốt làm sao lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy được?
Thế nên, cô không tin!
Cho dù bây giờ, toàn bộ bằng chứng xác thực đều chỉ về phía cô ấy……
Vì là ký túc xá nữ sinh, Tứ Không Tố không tiện đi vào, cho nên anh chỉ có thể đứng đợi ở dưới lầu.
Nhưng anh căn dặn Phong Linh Hiểu một khi gặp phải tình huống gì đột ngột nhất định phải lớn tiếng kêu cứu hoặc gọi điện cho anh.
Phong Linh Hiểu lơ đãng gật đầu, cũng không nghe rõ rốt cuộc là anh nói gì, liền mất hồn mất vía lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng hết sức quen thuộc, Phong Linh Hiểu không tự chủ được mà ngừng bước.
Kiềm nén trái tim đang không ngừng đập loạn, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Phong Linh Hiểu cắn răng một cái, dứt khoát đẩy cửa ra –
Ánh sáng trong nháy mắt tuôn ra ngoài hành lang tối đen, làm chói mắt Phong Linh Hiểu.
Ánh vào tầm mắt chính là căn phòng trống trải sáng ngời.
Mà Hỏa Nguyệt…….
Hỏa Nguyệt đang hết sức chăm chú nhìn máy tính phía trước, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, tựa như đang làm một vài chuyện cực kỳ quan trọng, ngay cả Phong Linh Hiểu đi vào cũng không phát hiện.
Phong Linh Hiểu tay chân nhẹ nhàng đi tới phía sau cô ấy, kinh ngạc nhìn trên màn
hình máy tính chính là — cảnh tượng trong 《Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .
Hy vọng dào dạt ngay tức khắc biến thành thất vọng
“Tao chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến cả……… “
Trong đầu bất giác vọng lại lời cô gái này đã từng nói, vào thời điểm đó, Phong Linh Hiểu còn cảm thấy cô gái này thật ngây thơ! Mà bây giờ thì……
Những lời đó giống như những cây kim sắc nhọn hung hăng đâm vào thần kinh của cô!
Căn bản không cần nói thêm gì nữa, chân tướng đã ở ngay trước mắt!
Trên màn hình, bóng dáng Hàn Thủy Thiển Thiển đang sốt ruột đi qua đi lại trong thôn Tân thủ, cũng giống nhứ tâm tình Hỏa Nguyệt lúc này.
Chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến, căn bản là giả….
Trò chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 trước mắt chính là chứng cứ.
Hàn Thủy Thiển Thiển chính là Hỏa Nguyệt, Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển!
Hỏa Nguyệt lừa cô, cũng lừa mọi người —
Cô ấy chính là hung thủ thật sự!
Thế nhưng, tại sao cô ấy lại làm như vậy? Tại sao lại phải hại cô? Cô và cô ấy không thù không oán, cô ấy ở trong mắt cô…..là một cô gái rất tốt!
Đầu óc Phong Linh Hiểu ong ong hỗn loạn, lảo đảo lùi về phía sau một bước, không cẩn thận đã đụng rớt ấm đun nước đặt trên bàn phía sau lưng –
Bang!
Âm đun nước rơi xuống đất phát ra tiếng vang dữ dội, làm bừng tỉnh Phong Linh Hiểu đang mất hồn, cũng làm kinh động Hỏa Nguyệt!
Hỏa Nguyệt cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, phản ứng quá mạnh nên đã đụng phải chồng sách đặt trên bàn máy tính, tiếng xoạch xoạch vang lên bên trong phòng —
“Mày….mày mày về lúc nào vậy?” Hỏa Nguyệt nhìn Phong Linh Hiểu ở trước mặt đáng lẽ không nên xuất hiện, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Lúc cô ấy nói lời đó, đồng thời cũng theo bản năng mà di chuyển thấn thể che lấp máy tính, lộ rõ sự chột dạ của mình.
“Về được một lúc rồi, từ trước lúc mày đến thôn Tân thủ thì phải.” Phong Linh Hiểu mặt không cảm xúc nhìn cô ấy, bình tĩnh đáp lại. Cô cảm thấy bây giờ mà mình còn có thể biểu hiện được bình tĩnh thế này, thực sự là không thế tin nổi!
Trái ngược với sự bình tĩnh của Phong Linh Hiểu, Hỏa Nguyệt lại lộ ra sự kinh hoảng: ” Mày……… mày về làm gì? Không phải đi phỏng vấn sao? Không phải …..không phải mày rất muốn gia nhập vào hội sinh viên kia sao “
“Hỏa Nguyệt mày hoảng hốt như vậy làm gì? Tao đã nói gì đâu.” Giọng nói của Phong Linh Hiểu rét lạnh đến ngay cả cô cũng tự hoảng sợ, giống như cô đã thành một người khác vậy.
“Mày biết rồi phải không?!” Hỏa Nguyệt biến sắc, giọng nói cũng đột nhiên trở nên sắc nhọn, “Mày đã biết tao là Hàn Thủy Thiển Thiển rồi, phải không?”
“…….. ” Phong Linh Hiểu không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn cô ta như trước.
Vẻ mặt của Hỏa Nguyệt càng trở nên dữ tợn hơn, cô ta hung hăng trừng mắt Phong Linh Hiểu, tâm tình dường như rất kích động: “Vậy sao bây giờ mày còn phải làm ra vẻ không biết gì thế?”
“Tao cũng chưa từng nói là tao không biết gì.” Phong Linh Hiểu mở miệng nói, lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Hỏa Nguyệt, “Tao không hiểu. Hỏa Nguyệt, tại sao mày lại làm như vậy.”
“Sao mày lại biết được…. tao rõ ràng….rõ ràng đã che giấu tốt như vậy………. ” Hỏa Nguyệt phảng phất như không nghe thấy lời nói của Phong Linh Hiểu, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm, “Sao mày có thể biết được!”
Hỏa Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phong Linh Hiểu: “Sao mày lại biết”
Phong Linh Hiểu nhíu mày nhìn Hỏa Nguyệt gần như xa lạ trước mặt, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Việc đã tới nước này rồi, giấu diếm tiếp cũng không để làm gì, cho nên Phong Linh Hiểu đúng sự thật mà trả lời: “Là Tư Không Tố nói cho tao biết, sunshine là account phụ của anh ta.”
“Tư Không Tố?” Hỏa Nguyệt sửng sốt, trong mắt hiện lên khiếp sợ, “Anh ta làm sao lại……làm sao lại………”
“Mày muốn hỏi, anh ta làm sao lại biết chuyện của mày đúng không?” Phong Linh Hiểu dứt khoát kết lại lời của cô ta, rồi nói tiếp, “Thật ra, anh ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh”
Hỏa Nguyệt càng thêm kinh ngạc: “Anh ta là Tố Dạ Mặc Ảnh?! Làm sao có thể! Tố Dạ Mặc Ảnh……….Tố Dạ Mặc Ảnh…..Tao biết, anh ta không phải là người mày chưa bao giờ thừa nhận sao…… “
“Người chưa bao giờ thừa nhận?” Phong Linh Hiểu buồn cười nhíu mày, “Mày từ đâu mà đưa ra kết luận này vậy?”
“Tao từng thấy các người cãi nhau, mày căn bản không thích anh ta, mày muốn ly hôn với anh ta, bởi vì…… bởi vì ” Hỏa Nguyệt lẩm bẩm nói, lộ vẻ cực kỳ không thể tin.
“Mày không ngờ anh ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh sao?” Nghĩ đến tình tiết cũ rích của bộ phim chiếu vào giờ vàng lúc tám giờ lại thực sự ứng nghiệm trên người mình, Phong Linh Hiểu cảm thấy vô cùng buồn cười, “Bởi vì mày luôn thích anh ấy?”
Vừa mới dứt lời, Hỏa Nguyệt gần như lập tức không thể khống chế được mà thét chói tai: “Không! Mới không phải bởi vì anh ta!” Hỏa Nguyệt đột nhiên thống khổ mà ôm lấy đầu, như phát điên mà hét to, “Mày không biết, mày cái gì cũng không biết!”
Hả? Không phải Tư Không Tố?
Phong Linh Hiểu ngớ ra tại chỗ trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ…… cô đoán sai rồi sao? Không phải vì Tư Không Tố, không lẽ là vì cô sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phong Linh Hiểu rõ ràng co quắp một chút. Cô lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ của mình đi, có chút không bình tĩnh mà hỏi: “Nếu không phải vậy? Thì…. thì là cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Hỏa Nguyệt ngẩng mạnh đầu, ánh mắt thù hận giống như muốn đâm thủng cô: “Nếu không phải mày, anh ấy sẽ không sẽ không xem nhẹ tao như vậy, nếu không phải mày, chúng tao, có lẽ còn có thể giống như trước đây, cãi nhau ầm ĩ, rất vui vẻ……Thế nhưng chính vì sự xuất hiện của mày đã hủy hoại tất cả! Anh ấy trở nên chán ghét tao, lực chú ý của anh ấy đều chuyển đến trên người mày! Anh ấy không còn….để ý đến tao nữa…..đều do lỗi của mày……. “
Phong Linh Hiểu bị lời của cô ta làm cho sửng sốt. Cái gì anh ấy? Cái gì xem nhẹ? Người mà Hỏa Nguyệt nói, hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp qua nha đó là cái gì với cái gì?
Những cái đó không phải đều là cô ấy tự nghĩ ra chứ?
Phong Linh Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, không khỏi rùng mình, liền lên tiếng cắt ngang cô ấy: “Chờ một chút— Người mày nói là ai?”
“Anh ấy là ai sao?” Hỏa Nguyệt giống như nghe được chuyện rất buồn cười, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh lùng, “Ha ha! Thật buồn cười! Anh ấy là ai không phải mày đã sớm biết rồi sao? Mày làm bộ….không tiếp nhận anh ấy, dùng cách lạt mềm buộc chặt với anh ấy, làm cho anh ấy mê luyến mày sâu sắc? Không phải sao?”
“Mày đang nói cái gì vậy?” Phong Linh Hiểu quả thực không hiểu gì cả!
“Mày còn ở đó giả bộ gì nữa!” Sắc mặt Hỏa Nguyệt trầm xuống, khuôn mặt luôn dịu dàng động lòng người trước đây giờ lộ ra vẻ dữ tợn, “Không phải là Lạc Vô Ngôn thì còn ai! Anh ấy luôn theo đuổi mày, mày còn giả bộ thanh cao cái gì!”
Phong Linh Hiểu bị lời của Hỏa Nguyệt làm chấn động, một thứ đáng sợ gì đó tràn ra từ người Hỏa Nguyệt chặt chẽ quấn lấy trái tim của cô.
Cô thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến……
Nguyên nhân trả thù cô của Hỏa Nguyệt lại là…..
Tại sao lại là Lạc Vô Ngôn?
Làm thế nào có thể là Lạc Vô Ngôn!
Hơn nữa không phải Thủy Thanh Lam nói…..
Hỏa Nguyệt vẫn ghét Lạc Vô Ngôn sao?
Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hỏa Nguyệt, cái loại cảm giác đáng sợ này từ từ xâm lấn thần kinh của cô, ra sức nói cho cô biết một sự thật không thể tin được
Hỏa Nguyệt thích Lạc Vô Ngôn!!!
Bởi vì Hỏa Nguyệt thích hắn, cho nên mới đối với cô….
“Mày…..mày đang đùa cái gì vậy? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!” Trong giọng nói của Phong Linh Hiểu tràn đầy kinh ngạc,
“Mày làm sao có thể…….. làm sao có thể thích Lạc Vô Ngôn được?!”
Trong mắt Hỏa Nguyệt xẹt qua một tia hung ác, gần như ngay lập tức đã lớn tiếng phản bác: “Tao đúng là thích anh ấy, vậy thì thế nào? Vì sao mày cứ phải chặn ngang một chân vào chứ?!”
“Chờ một chút!” Phong Linh Hiểu nhíu mày, rất không tán thành lời nói của cô ấy, “Đó là chuyện của anh ta, hoàn toàn không liên quan gì đến tao hết”
“Sao có thể không liên quan đến mày!” Thái độ Hỏa Nguyệt cứng rắn, lớn tiếng át đi tiếng nói của Phong Linh Hiểu.
Trong phòng, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ
Tâm tình kích động của Hỏa Nguyệt từ từ hồi phục lại, vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên đau thương. Cô ấy che mặt lại, không đợi Phong Linh Hiểu mở miệng, liền chủ động kể lại chuyện đã qua.
“Tao với anh ấy từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chơi với nhau đến khi lớn lên. Tuy rằng hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng tao vẫn luôn thích anh ấy. Tao cho rằng anh ấy cũng thích tao! Nhưng từ sau khi mày xuất hiện, tao nhận ra, hình như tao sai rồi. Anh ấy căn bản là không thích tao! Cãi nhau với tao cũng là vì không nhịn được tao mà thôi…….Vì sao mày lại xuất hiện? Vào lúc đó tao đã nghĩ như vậy. Cho nên tao mới hận mày……. “
Cô ta dừng một chút, lại nói tiếp: “Không sai, tao rất hận mày! Cho nên tao mới bắt đầu bày kế hãm hại mày — tao phát hiện ra mày rất thích chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, vì vậy tao cũng đăng kí một tài khoản, ở trong trò chơi hủy hoại danh tiếng của mày. Vậy mà giữa đường lại xuất hiện Lưu Bích Đề chạy đến cản trở! Cho nên tao diệt trừ cô ta trước. Thế nhưng, Lạc Vô Ngôn kia cũng tới, tao chỉ mượn tên của cô ta nói là mày, lợi dụng anh ấy đến đả kích mày. Không ngờ rằng….. Không ngờ rằng cuối cùng…. ha ha ha!”
Hỏa Nguyệt phát ra một trận cười chói tai, thù hận nhìn chằm chằm Phong Linh Hiểu: “Có phải bây giờ mày cảm thấy, tất cả những việc này đều rất buồn cười đúng không? Tao tính toán kỹ lưỡng, đến cuối cùng vẫn là thua. Tất cả những cái này, rất giống kết cục của nữ nhân vật phụ xấu xa trong tiểu thuyết ngôn tình đúng không? Có điều, tao không trách mày. Tao chỉ trách chính mình rất ngốc….không thể đưa mày vào đường cùng được!”
“Là…. vậy sao? Mày luôn hận tao như vậy à” Nghe Hỏa Nguyệt kể lại xong, trong lòng Phong Linh Hiểu là đủ loại cảm nhận không thể phân biệt, trong lời nói cũng có cảm giác một vị cay đắng.
Hỏa Nguyệt không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của cô, nói như đinh đóng cột:
“Đúng, tao hận mày”
Đáy mắt Phong Linh Hiểu có một loại thần sắc gọi là thương xót: “Có điều, mày sai rồi. Tao căn bản chưa từng thích Lạc Vô Ngôn, tất cả đều là tự anh ta làm bừa. Bạn trai hiện giờ của tao, là Tư Không Tố….Còn nữa, Hàn Thủy Không Lưu cũng không là Lưu Bích Đề, nó là em họ của Tư Không Tố.”
Lời nói bình tĩnh của Phong Linh Hiểu lại làm cho con ngươi của Hỏa Nguyệt đột nhiên co rút lại. Cô ta bị cả kinh sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần: “Sao…sao lại….”
“Sự thật là như vậy.” Phong Linh Hiểu hạ mí mắt xuống, giọng điệu bình thản như lúc ban đầu. Cô đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, ngay cả ảo mộng cuối cùng của Hỏa Nguyệt cũng vô tình phá hủy.
Nhưng mà — đó là thực tế.
“Ha ha, rốt cục lại là như vậy — rốt cục lại là như vậy!” Hỏa Nguyệt đột nhiên không hề báo trước mà cười ầm lên, nước mắt trong suốt từ gương mặt trượt xuống, khiến trái tim Phong Linh Hiểu cũng thắt lại.
Thế nhưng, vào khi tiếp xúc với tầm mắt của cô lần nữa, sắc mặt Hỏa Nguyệt bỗng dưng trầm xuống, giọng nói cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cho dù là như vậy! Tao cũng vẫn hận mày!”
Phong Linh Hiểu chấn động.
“Qua đêm nay, tao cũng không bao giờ trở lại nơi này nữa! Tao sẽ như mày mong muốn, rời khỏi đại học A! Vả lại, mày cũng không cần lo lắng Hàn Thủy Thiển Thiển lại bày ra thủ đoạn âm hiểm nào để hãm hại mày nữa đâu! Mày vui rồi chứ?” Giọng nói của Hỏa Nguyệt rét lạnh đến cực điểm.
Phong Linh Hiểu mở to hai mắt: “Không, Hỏa Nguyệt…. “
“Ít làm bộ làm tịch đi!” Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt xuống, không chờ Phong Linh Hiểu mang vẻ mặt sốt ruột ngăn cản, cô ta liền một tay đẩy Phong Linh Hiểu ra, chạy khỏi phòng –
“Hỏa Nguyệt!”
Phong Linh Hiểu sốt ruột đuổi tới trước cửa phòng, hành lang trống trải từ lâu đã không còn bóng dáng Hỏa Nguyệt
Nhìn hành lang trống không, lòng Phong Linh Hiểu cũng là một mảnh trống không giống như vậy.
Hỏa Nguyệt …..
Tại sao mày lại làm như vậy?
Mày có biết hay không, như vậy không chỉ làm tổn thương tao, mà còn tổn thương cả Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông, những người vẫn luôn tin tưởng mày vô điều kiện!
Cô nghĩ, nếu chưa đến giây phút chân tướng sự việc được rõ ràng thì cô sẽ không bao giờ tin Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển.
Bởi vì –
Hỏa Nguyệt là một trong những người bạn cùng phòng thân thiết nhất của cô, một trong những người bạn tốt của cô. Mà bạn cùng phòng thân thiết với bạn tốt làm sao lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy được?
Thế nên, cô không tin!
Cho dù bây giờ, toàn bộ bằng chứng xác thực đều chỉ về phía cô ấy……
Vì là ký túc xá nữ sinh, Tứ Không Tố không tiện đi vào, cho nên anh chỉ có thể đứng đợi ở dưới lầu.
Nhưng anh căn dặn Phong Linh Hiểu một khi gặp phải tình huống gì đột ngột nhất định phải lớn tiếng kêu cứu hoặc gọi điện cho anh.
Phong Linh Hiểu lơ đãng gật đầu, cũng không nghe rõ rốt cuộc là anh nói gì, liền mất hồn mất vía lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng hết sức quen thuộc, Phong Linh Hiểu không tự chủ được mà ngừng bước.
Kiềm nén trái tim đang không ngừng đập loạn, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Phong Linh Hiểu cắn răng một cái, dứt khoát đẩy cửa ra –
Ánh sáng trong nháy mắt tuôn ra ngoài hành lang tối đen, làm chói mắt Phong Linh Hiểu.
Ánh vào tầm mắt chính là căn phòng trống trải sáng ngời.
Mà Hỏa Nguyệt…….
Hỏa Nguyệt đang hết sức chăm chú nhìn máy tính phía trước, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, tựa như đang làm một vài chuyện cực kỳ quan trọng, ngay cả Phong Linh Hiểu đi vào cũng không phát hiện.
Phong Linh Hiểu tay chân nhẹ nhàng đi tới phía sau cô ấy, kinh ngạc nhìn trên màn
hình máy tính chính là — cảnh tượng trong 《Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .
Hy vọng dào dạt ngay tức khắc biến thành thất vọng
“Tao chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến cả……… “
Trong đầu bất giác vọng lại lời cô gái này đã từng nói, vào thời điểm đó, Phong Linh Hiểu còn cảm thấy cô gái này thật ngây thơ! Mà bây giờ thì……
Những lời đó giống như những cây kim sắc nhọn hung hăng đâm vào thần kinh của cô!
Căn bản không cần nói thêm gì nữa, chân tướng đã ở ngay trước mắt!
Trên màn hình, bóng dáng Hàn Thủy Thiển Thiển đang sốt ruột đi qua đi lại trong thôn Tân thủ, cũng giống nhứ tâm tình Hỏa Nguyệt lúc này.
Chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến, căn bản là giả….
Trò chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 trước mắt chính là chứng cứ.
Hàn Thủy Thiển Thiển chính là Hỏa Nguyệt, Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển!
Hỏa Nguyệt lừa cô, cũng lừa mọi người —
Cô ấy chính là hung thủ thật sự!
Thế nhưng, tại sao cô ấy lại làm như vậy? Tại sao lại phải hại cô? Cô và cô ấy không thù không oán, cô ấy ở trong mắt cô…..là một cô gái rất tốt!
Đầu óc Phong Linh Hiểu ong ong hỗn loạn, lảo đảo lùi về phía sau một bước, không cẩn thận đã đụng rớt ấm đun nước đặt trên bàn phía sau lưng –
Bang!
Âm đun nước rơi xuống đất phát ra tiếng vang dữ dội, làm bừng tỉnh Phong Linh Hiểu đang mất hồn, cũng làm kinh động Hỏa Nguyệt!
Hỏa Nguyệt cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, phản ứng quá mạnh nên đã đụng phải chồng sách đặt trên bàn máy tính, tiếng xoạch xoạch vang lên bên trong phòng —
“Mày….mày mày về lúc nào vậy?” Hỏa Nguyệt nhìn Phong Linh Hiểu ở trước mặt đáng lẽ không nên xuất hiện, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Lúc cô ấy nói lời đó, đồng thời cũng theo bản năng mà di chuyển thấn thể che lấp máy tính, lộ rõ sự chột dạ của mình.
“Về được một lúc rồi, từ trước lúc mày đến thôn Tân thủ thì phải.” Phong Linh Hiểu mặt không cảm xúc nhìn cô ấy, bình tĩnh đáp lại. Cô cảm thấy bây giờ mà mình còn có thể biểu hiện được bình tĩnh thế này, thực sự là không thế tin nổi!
Trái ngược với sự bình tĩnh của Phong Linh Hiểu, Hỏa Nguyệt lại lộ ra sự kinh hoảng: ” Mày……… mày về làm gì? Không phải đi phỏng vấn sao? Không phải …..không phải mày rất muốn gia nhập vào hội sinh viên kia sao “
“Hỏa Nguyệt mày hoảng hốt như vậy làm gì? Tao đã nói gì đâu.” Giọng nói của Phong Linh Hiểu rét lạnh đến ngay cả cô cũng tự hoảng sợ, giống như cô đã thành một người khác vậy.
“Mày biết rồi phải không?!” Hỏa Nguyệt biến sắc, giọng nói cũng đột nhiên trở nên sắc nhọn, “Mày đã biết tao là Hàn Thủy Thiển Thiển rồi, phải không?”
“…….. ” Phong Linh Hiểu không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn cô ta như trước.
Vẻ mặt của Hỏa Nguyệt càng trở nên dữ tợn hơn, cô ta hung hăng trừng mắt Phong Linh Hiểu, tâm tình dường như rất kích động: “Vậy sao bây giờ mày còn phải làm ra vẻ không biết gì thế?”
“Tao cũng chưa từng nói là tao không biết gì.” Phong Linh Hiểu mở miệng nói, lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Hỏa Nguyệt, “Tao không hiểu. Hỏa Nguyệt, tại sao mày lại làm như vậy.”
“Sao mày lại biết được…. tao rõ ràng….rõ ràng đã che giấu tốt như vậy………. ” Hỏa Nguyệt phảng phất như không nghe thấy lời nói của Phong Linh Hiểu, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm, “Sao mày có thể biết được!”
Hỏa Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phong Linh Hiểu: “Sao mày lại biết”
Phong Linh Hiểu nhíu mày nhìn Hỏa Nguyệt gần như xa lạ trước mặt, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Việc đã tới nước này rồi, giấu diếm tiếp cũng không để làm gì, cho nên Phong Linh Hiểu đúng sự thật mà trả lời: “Là Tư Không Tố nói cho tao biết, sunshine là account phụ của anh ta.”
“Tư Không Tố?” Hỏa Nguyệt sửng sốt, trong mắt hiện lên khiếp sợ, “Anh ta làm sao lại……làm sao lại………”
“Mày muốn hỏi, anh ta làm sao lại biết chuyện của mày đúng không?” Phong Linh Hiểu dứt khoát kết lại lời của cô ta, rồi nói tiếp, “Thật ra, anh ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh”
Hỏa Nguyệt càng thêm kinh ngạc: “Anh ta là Tố Dạ Mặc Ảnh?! Làm sao có thể! Tố Dạ Mặc Ảnh……….Tố Dạ Mặc Ảnh…..Tao biết, anh ta không phải là người mày chưa bao giờ thừa nhận sao…… “
“Người chưa bao giờ thừa nhận?” Phong Linh Hiểu buồn cười nhíu mày, “Mày từ đâu mà đưa ra kết luận này vậy?”
“Tao từng thấy các người cãi nhau, mày căn bản không thích anh ta, mày muốn ly hôn với anh ta, bởi vì…… bởi vì ” Hỏa Nguyệt lẩm bẩm nói, lộ vẻ cực kỳ không thể tin.
“Mày không ngờ anh ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh sao?” Nghĩ đến tình tiết cũ rích của bộ phim chiếu vào giờ vàng lúc tám giờ lại thực sự ứng nghiệm trên người mình, Phong Linh Hiểu cảm thấy vô cùng buồn cười, “Bởi vì mày luôn thích anh ấy?”
Vừa mới dứt lời, Hỏa Nguyệt gần như lập tức không thể khống chế được mà thét chói tai: “Không! Mới không phải bởi vì anh ta!” Hỏa Nguyệt đột nhiên thống khổ mà ôm lấy đầu, như phát điên mà hét to, “Mày không biết, mày cái gì cũng không biết!”
Hả? Không phải Tư Không Tố?
Phong Linh Hiểu ngớ ra tại chỗ trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ…… cô đoán sai rồi sao? Không phải vì Tư Không Tố, không lẽ là vì cô sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phong Linh Hiểu rõ ràng co quắp một chút. Cô lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ của mình đi, có chút không bình tĩnh mà hỏi: “Nếu không phải vậy? Thì…. thì là cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Hỏa Nguyệt ngẩng mạnh đầu, ánh mắt thù hận giống như muốn đâm thủng cô: “Nếu không phải mày, anh ấy sẽ không sẽ không xem nhẹ tao như vậy, nếu không phải mày, chúng tao, có lẽ còn có thể giống như trước đây, cãi nhau ầm ĩ, rất vui vẻ……Thế nhưng chính vì sự xuất hiện của mày đã hủy hoại tất cả! Anh ấy trở nên chán ghét tao, lực chú ý của anh ấy đều chuyển đến trên người mày! Anh ấy không còn….để ý đến tao nữa…..đều do lỗi của mày……. “
Phong Linh Hiểu bị lời của cô ta làm cho sửng sốt. Cái gì anh ấy? Cái gì xem nhẹ? Người mà Hỏa Nguyệt nói, hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp qua nha đó là cái gì với cái gì?
Những cái đó không phải đều là cô ấy tự nghĩ ra chứ?
Phong Linh Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, không khỏi rùng mình, liền lên tiếng cắt ngang cô ấy: “Chờ một chút— Người mày nói là ai?”
“Anh ấy là ai sao?” Hỏa Nguyệt giống như nghe được chuyện rất buồn cười, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh lùng, “Ha ha! Thật buồn cười! Anh ấy là ai không phải mày đã sớm biết rồi sao? Mày làm bộ….không tiếp nhận anh ấy, dùng cách lạt mềm buộc chặt với anh ấy, làm cho anh ấy mê luyến mày sâu sắc? Không phải sao?”
“Mày đang nói cái gì vậy?” Phong Linh Hiểu quả thực không hiểu gì cả!
“Mày còn ở đó giả bộ gì nữa!” Sắc mặt Hỏa Nguyệt trầm xuống, khuôn mặt luôn dịu dàng động lòng người trước đây giờ lộ ra vẻ dữ tợn, “Không phải là Lạc Vô Ngôn thì còn ai! Anh ấy luôn theo đuổi mày, mày còn giả bộ thanh cao cái gì!”
Phong Linh Hiểu bị lời của Hỏa Nguyệt làm chấn động, một thứ đáng sợ gì đó tràn ra từ người Hỏa Nguyệt chặt chẽ quấn lấy trái tim của cô.
Cô thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến……
Nguyên nhân trả thù cô của Hỏa Nguyệt lại là…..
Tại sao lại là Lạc Vô Ngôn?
Làm thế nào có thể là Lạc Vô Ngôn!
Hơn nữa không phải Thủy Thanh Lam nói…..
Hỏa Nguyệt vẫn ghét Lạc Vô Ngôn sao?
Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hỏa Nguyệt, cái loại cảm giác đáng sợ này từ từ xâm lấn thần kinh của cô, ra sức nói cho cô biết một sự thật không thể tin được
Hỏa Nguyệt thích Lạc Vô Ngôn!!!
Bởi vì Hỏa Nguyệt thích hắn, cho nên mới đối với cô….
“Mày…..mày đang đùa cái gì vậy? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!” Trong giọng nói của Phong Linh Hiểu tràn đầy kinh ngạc,
“Mày làm sao có thể…….. làm sao có thể thích Lạc Vô Ngôn được?!”
Trong mắt Hỏa Nguyệt xẹt qua một tia hung ác, gần như ngay lập tức đã lớn tiếng phản bác: “Tao đúng là thích anh ấy, vậy thì thế nào? Vì sao mày cứ phải chặn ngang một chân vào chứ?!”
“Chờ một chút!” Phong Linh Hiểu nhíu mày, rất không tán thành lời nói của cô ấy, “Đó là chuyện của anh ta, hoàn toàn không liên quan gì đến tao hết”
“Sao có thể không liên quan đến mày!” Thái độ Hỏa Nguyệt cứng rắn, lớn tiếng át đi tiếng nói của Phong Linh Hiểu.
Trong phòng, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ
Tâm tình kích động của Hỏa Nguyệt từ từ hồi phục lại, vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên đau thương. Cô ấy che mặt lại, không đợi Phong Linh Hiểu mở miệng, liền chủ động kể lại chuyện đã qua.
“Tao với anh ấy từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chơi với nhau đến khi lớn lên. Tuy rằng hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng tao vẫn luôn thích anh ấy. Tao cho rằng anh ấy cũng thích tao! Nhưng từ sau khi mày xuất hiện, tao nhận ra, hình như tao sai rồi. Anh ấy căn bản là không thích tao! Cãi nhau với tao cũng là vì không nhịn được tao mà thôi…….Vì sao mày lại xuất hiện? Vào lúc đó tao đã nghĩ như vậy. Cho nên tao mới hận mày……. “
Cô ta dừng một chút, lại nói tiếp: “Không sai, tao rất hận mày! Cho nên tao mới bắt đầu bày kế hãm hại mày — tao phát hiện ra mày rất thích chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, vì vậy tao cũng đăng kí một tài khoản, ở trong trò chơi hủy hoại danh tiếng của mày. Vậy mà giữa đường lại xuất hiện Lưu Bích Đề chạy đến cản trở! Cho nên tao diệt trừ cô ta trước. Thế nhưng, Lạc Vô Ngôn kia cũng tới, tao chỉ mượn tên của cô ta nói là mày, lợi dụng anh ấy đến đả kích mày. Không ngờ rằng….. Không ngờ rằng cuối cùng…. ha ha ha!”
Hỏa Nguyệt phát ra một trận cười chói tai, thù hận nhìn chằm chằm Phong Linh Hiểu: “Có phải bây giờ mày cảm thấy, tất cả những việc này đều rất buồn cười đúng không? Tao tính toán kỹ lưỡng, đến cuối cùng vẫn là thua. Tất cả những cái này, rất giống kết cục của nữ nhân vật phụ xấu xa trong tiểu thuyết ngôn tình đúng không? Có điều, tao không trách mày. Tao chỉ trách chính mình rất ngốc….không thể đưa mày vào đường cùng được!”
“Là…. vậy sao? Mày luôn hận tao như vậy à” Nghe Hỏa Nguyệt kể lại xong, trong lòng Phong Linh Hiểu là đủ loại cảm nhận không thể phân biệt, trong lời nói cũng có cảm giác một vị cay đắng.
Hỏa Nguyệt không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của cô, nói như đinh đóng cột:
“Đúng, tao hận mày”
Đáy mắt Phong Linh Hiểu có một loại thần sắc gọi là thương xót: “Có điều, mày sai rồi. Tao căn bản chưa từng thích Lạc Vô Ngôn, tất cả đều là tự anh ta làm bừa. Bạn trai hiện giờ của tao, là Tư Không Tố….Còn nữa, Hàn Thủy Không Lưu cũng không là Lưu Bích Đề, nó là em họ của Tư Không Tố.”
Lời nói bình tĩnh của Phong Linh Hiểu lại làm cho con ngươi của Hỏa Nguyệt đột nhiên co rút lại. Cô ta bị cả kinh sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần: “Sao…sao lại….”
“Sự thật là như vậy.” Phong Linh Hiểu hạ mí mắt xuống, giọng điệu bình thản như lúc ban đầu. Cô đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, ngay cả ảo mộng cuối cùng của Hỏa Nguyệt cũng vô tình phá hủy.
Nhưng mà — đó là thực tế.
“Ha ha, rốt cục lại là như vậy — rốt cục lại là như vậy!” Hỏa Nguyệt đột nhiên không hề báo trước mà cười ầm lên, nước mắt trong suốt từ gương mặt trượt xuống, khiến trái tim Phong Linh Hiểu cũng thắt lại.
Thế nhưng, vào khi tiếp xúc với tầm mắt của cô lần nữa, sắc mặt Hỏa Nguyệt bỗng dưng trầm xuống, giọng nói cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cho dù là như vậy! Tao cũng vẫn hận mày!”
Phong Linh Hiểu chấn động.
“Qua đêm nay, tao cũng không bao giờ trở lại nơi này nữa! Tao sẽ như mày mong muốn, rời khỏi đại học A! Vả lại, mày cũng không cần lo lắng Hàn Thủy Thiển Thiển lại bày ra thủ đoạn âm hiểm nào để hãm hại mày nữa đâu! Mày vui rồi chứ?” Giọng nói của Hỏa Nguyệt rét lạnh đến cực điểm.
Phong Linh Hiểu mở to hai mắt: “Không, Hỏa Nguyệt…. “
“Ít làm bộ làm tịch đi!” Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt xuống, không chờ Phong Linh Hiểu mang vẻ mặt sốt ruột ngăn cản, cô ta liền một tay đẩy Phong Linh Hiểu ra, chạy khỏi phòng –
“Hỏa Nguyệt!”
Phong Linh Hiểu sốt ruột đuổi tới trước cửa phòng, hành lang trống trải từ lâu đã không còn bóng dáng Hỏa Nguyệt
Nhìn hành lang trống không, lòng Phong Linh Hiểu cũng là một mảnh trống không giống như vậy.
Hỏa Nguyệt …..
Tại sao mày lại làm như vậy?
Mày có biết hay không, như vậy không chỉ làm tổn thương tao, mà còn tổn thương cả Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông, những người vẫn luôn tin tưởng mày vô điều kiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.