Yêu Hoàng

Chương 3: Góa Phụ Vạn Năm

Bụt

04/12/2013

“Cữu Anh, Cùng Kì các ngươi đứng lên, ta không phải Thái Nhất, Thái Nhất đã chết trong vu yêu lượng kiếp rồi, ta là Thái Nhật !” hắn thở dài. Nguyên lai cô gái áo đen là Cữu Anh, còn nam nhân là Cùng Kì một trong mười đại yêu soái, năm đó yêu tộc có thập yêu soái vu yêu đại chiến tử trận bảy người, chỉ còn ba.

-Không ngài vẫn là yêu hoàng trong lòng chúng tôi, chỉ có ngài mới cứu vãn được yêu tộc lúc này, ngài không thể bỏ rơi tộc dân của mình!- Cữu Anh hét lớn.

“Còn gì để níu kéo, ta năm đó tội nghiệt quá nặng, chết cũng không có gì đáng tiếc, trải qua ngàn năm luân hồi, trong lòng đã không còn cái gì tranh phong cùng trời đất!” hắn cười cười. “Kiếp này được làm một con người ta mới hiểu được cái gì là đủ, thánh nhân thì sao, mãi mãi không sờn sao, không bảo vệ được người thân bên cạnh mình thì bất tử để làm gì, nhìn họ từ từ rời xa ta sao!”hắn cười, con người khi mất đi mới cảm nhận được giá trị của cuộc đời, trải qua luân hồi trong lòng hắn đã tâm tro ý lạnh còn muốn cái gì ngạnh đấu cùng thiên địa.

-Ta cảm thấy mình càng có lỗi với các nàng, với họ ta nợ quá nhiều. Ngay cả người mình yêu còn không bảo vệ được thì cái gì yêu hoàng yêu đế chứ

“Cái gì tội nghiệt quá nặng, mọi chuyện đều do yêu đế gây ra mới dẫn đến yêu tộc giảm bớt khí vận, thiên đạo mới triệt tiêu nhị tộc, đầu sỏ của tội ác vẫn là yêu đế hai vị yêu hoàng chỉ là bị liên lụy bên trong, liên quan gì đến ngài” Cữu Anh phủ định lời hắn nói. Vốn yêu tộc có nhất đế, tam hoàng, nhất sư đó là yêu đế Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Hi Hoàng Phục Hi, Oa Hoàng Nữ oa, yêu sư Côn Bằng. Năm đó yêu đế chuyên chế nắm giữ thiên đình làm toàn chuyện ác, một mặt lại bị ngủ thánh thiết kế bẩy rập khiến vu yêu đại chiến đi xuống, tạo ra một cái trận chiến không có kẻ chiến thắng, dẫn đến nhị tộc rơi khỏi sân khấu Hồng Hoang.

“Ha ha, các người nói rất đúng, đầu têu vẫn là Đế Tuấn, nhưng ai biết bên trong có một bí mật cơ chứ, có chăng nữa có lẽ chỉ có ba người, lúc này ta cũng không cần phải lừa gạt các người” nói rồi hắn bước đến hỗn độn chung, dùng răng cắn vào ngón tay tưới lên đại chung, từ bên trong một cuốn sách bay đến trên tay hắn. “Tất cả là do nó, nó mới thật sự là kẻ gây ra tai họa cho yêu tộc”hắn cười bi ai. Tất cả ba người đều nhìn vào quyển sách trên tay hắn.

-Chúng thần không hiểu, tại sao bệ hạ nói nguyên nhân là một quyển sách chứ ?- cả ba người đều mù mờ hỏi.

Hắn nhìn cả ba rồi lại trầm tư giây lát, rồi nói “đây là hoán ma kinh nó cũng là con đường để nhập thánh, vì nó mà ta gây họa” hắn than thở . “Các ngươi chắc biết đạo tổ có ba phương pháp nhập thánh dùng lực phá hủy thiên đạo pháp tắc nhập thánh, trảm tam thi nhập thánh, công đức thành thánh. Ta năm đó là dùng phương pháp thứ nhất tu luyện và thứ này chính là chìa khóa. Các ngươi biết vì sao đạo tổ không chọn phương pháp thứ nhất cho môn hạ của mình, đơn giản vì đây là sở trường của La Hầu hoán ma kinh chính là công pháp La Hầu dùng nhập thánh. Luyện loại công pháp này tâm sẽ sinh ma, ma chính là đạo diệt được tâm ma chính là phá đạo ngược lại nếu không diệt được tâm ma thì chính là bị tâm ma không chế, ha ha!” nói xong hắn cười càng bi ai.

-Thần vẫn thấy nó không liên quan gì đến chuyện yêu đế gây ra ?- Cùng Kì nghi hoặc hỏi.

“Chẳng có cái yêu đế nào cả, ta là Đế Tuấn mà Đế Tuấn là ta nói chính xác hắn là tâm ma của ta. Chuyện này ngoài ta chỉ có Cùng nhi, Oa nhi, chắc có lẽ cũng không thoát khỏi cặp mắt đạo tổ !” hắn thở dài thườn thượt. Thì ra năm đó hắn vì luyện ma kinh dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng tâm ma khống chế chủ thể như vậy sự tình đều do hắn mà ra.

-Bạch Trạch đã từng nghi ngờ, nhưng chúng thần không tin! Cùng Kì nói.



“Không sai Bạch Trạch là hắn theo ta sớm nhất, bỗng dưng ta xuất hiện một vị huynh trưởng hắn không tin là phải, thôi không nói đến chuyện này nữa” chần chờ giây lát hắn lại hỏi “Cùng nhi nàng bây giờ ra sao!” Hi Cùng là vợ hắn cũng là muội ruột của hắn, người mà hắn thấy có lỗi nhất chính là nàng.

-Từ khi bệ hạ rơi xuống, nương nương đã không còn quang tâm đến thế sự, chỉ một mực ở Tây Côn Lôn luyện đan và bảo hộ những yêu tộc còn lại- Cữu Anh trả lời.

“Với nàng bao nhiêu năm qua là ta có lỗi với nàng nhiều nhất, ta mãi mãi không chuộc được tội lỗi của ta đối với nàng!” hắn thở dài, thử hỏi một người đàn bà trong vài ngày nàng vừa mất chồng vừa mất con nếu là người bình thường thì chắc đã điên rồi chứ đừng nói tới thế sự. “ta muốn ngày mai, các người cùng ta đi Côn Lôn ta muốn gặp nàng” hắn quyết định dùng kiếp này để bồi thường cho nàng.

-Nhưng còn yêu tộc thì sao bệ hạ- cả ba đồng loạt nói.

Hắn cười ha ha , rồi nói “ba người các người thấy ta hiện tại cấp gì?, ta là một phàm nhân cái gì yêu tộc không yêu tộc cơ chứ, ở kiếp này ta còn cha me , em gái , người thân ta muốn sống thật tốt kiếp này không muốn mất đi những thứ quý giá xung quanh để rồi hối hận”.

“Phàm nhân thì sao, trong ngài đang chảy vẫn là máu kim ô nhất tộc, tu luyện trở lại tuy mất nhiều thời gian, nhưng ta tin tưởng ngài không quá một năm sẽ đứng vào hàng ngủ địa tiên đến lúc đó trời đất đồng thọ còn sợ gì không trở lại đỉnh phong năm xưa” Cùng Kì bất mãn nói. Thái Nhất yêu tướng chính là kim ô dù hắn luân hồi máu trong người hắn cũng là kim ô huyết, kim ô chính là vương giả yêu tộc thiên địa chỉ có một cặp chính là hắn và Hi Cùng. Huynh muội lấy nhau ở thời đại này là loạn luân nhưng ở thời đại của hắn là bắt buộc, chỉ có kết hôn cùng nhau mới có thể cho ra kim ô thuần huyết không bị lai tạp.

“Chuyện đó để sau hãy nói, bây giờ ta muốn ở riêng một mình các người ra ngoài đi” hắn đuổi mọi người ra khỏi phòng. Ba người không trả lời bước ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn mình hắn. Thở dài một tiếng hắn đi đến bên hỗn độn chung, sờ lên chung hắn tập trung tư tưởng”Minh nhi nàng có nghe ta gọi không, là ta đây Thái Nhất đây”,”boong, boong” một tiếng chuông thanh thúy vang lại, không có tiếng trả lời, nhưng tiếng chuông vừa rồi làm hắn cảm nhân được nàng bên trong” nàng yên tâm ta sẽ cố gắng lấy lại lực lượng, giải phong ấn cho nàng để chúng ta bên nhau mãi mãi”. Bên trong chính là tổ vu Huyền Minh, năm đó thay vì dùng hỗn độn chung hắn có thể cứu mình nhưng hắn không làm vậy là vì nàng, nếu hắn trốn vào đại chung nàng sẽ bị các huynh trưởng của mình tạc nổ mà chết.

Hôm nay đứng ở Côn Lôn lòng hắn ngổn ngang, đây là sau vạn năm hắn gặp lại người vợ kết tóc xe duyên của mình. Trong lòng nôn nao có, mắc cỡ có, không dám đối mặt với nàng cũng có, nếu nói hắn vì tu luyện bỏ vợ bỏ con cũng không sai, mà nói hắn hại chết con mình càng không sai. ”Các ngươi là ai mà dám đột nhập cấm đia Tây Côn Lôn, khôn hồn mau chóng rời khỏi đây nếu không đừng trách chủ nhân ta ra tay” một đứa nhỏ tầm 8 hay 9 tuổi gì đó quát tháo cảnh cáo.

“Nha đầu kia thật không có mắt, mau vào báo nương nương có nhị soái Cùng Kì, Cữu Anh đến viếng có chuyện cần gặp” Cùng Kì bực mình mắng. Cô bé hoảng hồn biết đây là người quen của chủ nhân của mình liền vội chạy vào. Một lúc sau, nó chạy ra” Nương nương nói, có chuyện gì cứ nói với nô tỳ nương nương không muốn gặp các vị”. Cùng Kì bực mình không kiên nhẫn được nữa hắn quát tháo ”mày mau vào bẫm với nương nương có Đông Hoàng bệ hạ cần gặp mặt, còn nhao nhao ở đây ta đá một cái chết giờ”.

“giỏi cho Cùng Kì cả người của bổn cung ngươi cũng dám đòi đánh, ngươi trong mắt còn có ta không, còn có bệ hạ không” một cung trang nữ tử tử xinh đẹp từ bên trong bay ra, nàng xinh đẹp một cách đoan trang hiền thục nhu mì. Cùng Kì lúc này chỉ biết le lưỡi không dám trả lời, đứng im một chổ câm như thóc. Cữu Anh thấy vậy vội chữa cháy “Nương nương, ngài đến xem ai đã trở về” nói rồi nàng đứng qua một bên. Nhìn thấy Thái Nhật, nàng thực sự là không tin vào mắt mình nữa rồi. Hắn cũng không biết nói lời gì với nàng chỉ biết nhìn lại nàng trân trân. “Chúng tôi đi cho hai người tâm sự”, nói rồi nàng kéo Cùng Kì như một khúc gổ rời khỏi Côn Lôn, vợ chồng người ta vạn năm gặp lại, mà các ngươi cứ ỳ ra đó, không sợ trời đánh thì cũng bị người đánh.



Lúc này chỉ có hai người với nhau, đã một lúc mà không ai mở lời không khí xung quanh lúc này thật ngột ngạt. Hai người tuy là vợ chồng già mấy vạn năm, nhưng đứng trước tình cảnh này thật sự cũng khó cho bên nào mở miệng.

-Ngươi đã chịu trở về rồi à?- nàng mở miệng nói, lúc này khuôn mặt nàng, nước mắt đong đưa như từng hạt mưa rơi trên mặt nàng.

-uhm, ta đã trở về -hắn trả lời, trong lòng cũng hơi bực mình”ta là chiến tử đó nha, không phải ta bỏ vợ bỏ con đi theo gái đâu mà nàng hỏi ta như vậy”.

-Ngươi có biết ta tuyệt vọng đã bao nhiêu tuế nguyệt rồi không?- nàng tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ta xin lỗi nàng, ta biết lỗi của mình, lần này trở về chúng ta bỏ tất cả, cái gì yêu tộc, thánh nhân đều cho qua một bên, ta sẽ mãi mãi bên cạnh em bù đắp cho em" hắn nói rồi bước lại gần nàng, ôm nàng vào trong ngực hắn. Ô..ô.ô đến lúc này nàng không kìm nén được nữa khóc ướt cả áo hắn, nước mắt nước mũi trây lên áo hắn tùm lum. “Khóc đi, khóc cho quên hết những buồn phiền bao nhiêu năm qua, ta nguyện mãi mãi bên nàng, làm cây to chắn gió cho nàng suốt đời” hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

-Ngươi chỉ giỏi dẻo mồm hống ta, chỉ tiếc các con đã không còn nhà chúng ta không còn được như xưa-nàng buồn bã nói rồi lại rơi lệ.

“chúng ta còn trẻ, con sau này em giúp anh sinh 9 hay 10 đứa là được, các con cũng mất lâu rồi em cũng chớ đau buồn nữa, ta sẽ ở với em mãi mãi, lo gì lại không có con” hắn ha ha cười an ủi. Thật sự hỗn độn chung cũng chỉ trả lại hắn một số kí ức còn một số việc thì không, hắn cũng không quan tâm kiếp này làm người kiếp này,chuyện của kiếp trước hắn mặc kệ. Bây giờ chỉ là giành thời gian cho gia đình còn quá khứ cùng mấy lão gia hỏa kia hắn không muốn nhớ tới, mà nhớ tới cũng không làm gì được họ. Người ta là thánh nhân thần thông quản đại, đánh hoài không chết sống dai như con đĩa chặt một khúc sống lại một khúc, còn hắn lúc này là phàm nhân là khoảng cách tầng 33 thiên đối với tầng 18 âm ti.

“Ngươi xem ta là con heo hay sao mà sinh cho ngươi 9,10 đứa!” nàng cười khúc khích đấm vào ngực hắn. Hắn cũng buồn cười nghỉ “lần sanh nỡ trước không phải nàng làm một phát 10 chú chim non hay sao, nghĩ lại mình kiếp trước cũng thật bá đạo đó nha” rồi hắn cười ha ha “vợ chồng đồng tâm, tác biển đông cũng cạn, vợ chồng chúng ta cùng cố gắng”.

Đêm xuống hai người cùng nhau một chỗ, lúc này hắn cũng rạo rực muốn chết. Nói ra không phải đùa 23 tuổi còn là cái sử nam, lần đầu tiên của hắn lại là vợ của hắn kiếp trước đúng là số phận an bài, kim ô nhất tộc chỉ có một con trống một con mái, ông trời đúng là sắp xếp rất có đạo lý. Nàng lúc này trên người chỉ một cái yếm hồng bên trên thêu hai con kim ô, tiến đến chui vào trong chăn, hắn như con hổ vồ mồi chụp lấy nàng, hôn lên cổ nàng. Nàng lúc này đôi mắt nhu hòa, trên mặt hồng phấn, mắc cỡ nói“ tắt nến đã chứ, bọn người dưới thấy thì sao”, hắn cười ha ha “thấy mặc chúng, liên quan gì đến chúng ta, hai chúng ta cùng duy trì kim ô tộc là thiên kinh địa nghĩa” nói rồi hắn lại tiếp tục hôn, cái tay heo cũng bắc đầu không nên thân sờ bộ ngực nàng rồi giật phăng chiếc yếm của nàng, quẳng luôn xuống đất. “ anh đó, bây giờ còn vộ lại hơn trước kia” nói rồi lại cười hi hi, “oh, anh rất vô lại sao, vợ mà mắng chồng hôm nay cho em biết thế nào là gia pháp hầu hạ”, tay hắn lại bắc đầu hoạt động công suất cao hơn, lúc này đã xuống hạ thể của nàng “ahah ..ah..a ..ngươi.. ngươi khi dễ ta” hắn cười hắc hắc “ thật ẩm ướt quá đây này, nói rồi đưa tay cho nàng xem” nàng ngượng đỏ cả mặt “người ta đợi anh vạn năm còn gì” hắn nghe nàng nói bỗng hắn trầm mặc “xin lỗi em, anh sai rồi năm đó không nên vì cái thiên đế vị, thánh nhân vị mà không cảm nhận nỗi khổ của em”. “anh biết lỗi là tốt rồi, từ giờ đừng rời xa em, anh ở đâu em đi theo đó mãi mãi đừng rời xa em”. Lúc này hắn cầm chiếc giầy ném luôn đèn cầy trên bàn, bóng đêm bao phủ chỉ còn vang vọng những tiếng rên khe khẽ, của cặp kim ô vạn năm.

Sáng hôm sau nàng vẫn còn nằm rúc trong ngực hắn, lúc này nàng đã tỉnh dậy bất tri bất giác nước mắt rơi từng giọt rời trên cánh tay hắn.Cảm nhân được nước mắt của nàng hắn hỏi”tại sao lại khóc chứ, vợ chồng chúng ta đoàn viên nàng không vui sao”.“Lúc nãy em mơ thấy ác mộng, trong mơ ta mơ thấy anh lại rời bỏ em mà đi !” nàng thút thít. Hắn đau lòng xoay nàng qua dùng tay khẻ lao đi nước mắt cho nàng “ chỉ là mơ, em sau này đừng rời khỏi anh, không phải là xong sao !?”.

-“Mà đêm qua em thật là mạnh đó nha, đúng là góa phụ vạn năm có khác !” hắn cười hắc hắc. nàng giận dỗi đánh vào ngực hắn bụp bụp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook