Chương 1: Tế Bào Lạ
Bụt
04/12/2013
Thái Nhật một sinh viên trung bình như bao sinh viên. Hắn ngoài cái đầu đỏ trông như thăng du côn ra thì không có thứ gì, tiền không, suất chỉ có một câu để hình dung là bình thường. Ngày hôm nay trên đường về sau khi parttime, hắn nghĩ ngợi rất nhiều, vốn là trong lúc làm hắn nhỡ đứT tay, vài giọt máu rơi vào máu rơi vào tô súp của khách. Hắn lo muốn chết, cứ thế vác lên cho người ta ăn, nhìn ông lão hai chân bị liệt phải ăn vào tô súp bẩn đó hắn cũng hơi ngại, nhở cô chủ biết được thì hắn chuẩn bị nghỉ việc là vừa, nhưng kì tích xảy ra ông già ăn xong tô súp liền đứng dậy chạy ra khỏi quán miệng thì bai bải” tôi hết què rồi,tôi hết què rồi “ ngay cả tiên thanh toán cũng quên, thử hỏi có đáng sợ hay không. “ Có thể có hai nguyên nhân ở đây, một là lão giả què để ăn chùa, hai là trong máu mình có gì đó” hắn thầm nghĩ.
Trở về đến ký túc sá, hắn mệt mỏi bước vào phòng của mình, nhìn thấy có ba thanh niên đang ngồi đánh bài, hắn cũng chẳng thèm chào hỏi, cứ thế bước thẳng tủ đồ. “ oh, chào đồng chí, hôm nay có vẻ về sớm vậy, có đem gì về ăn khuya không” một thanh niên chào hắn. Hắn cười cười” Minh may tưởng nhà hàng tao làm là kho cơm miễn phí hả, thằng cha quản lý biết mánh của tao rồi, hôm nay gặp tao, lão nói nếu lão còn thấy tao vác cà mênh đi làm thì hôm sau không cần đi làm nữa”. “ oh, thế à, thế thì vô cùng chia buồn với đồng chí nhé, nghĩ lại từ giờ mất cử ăn khuya thì cũng tiếc thật, mà thôi mày tắm đi rồi cùng bọn tao lên sòng ”. Hắn không trả lời, cứ thế lấy đồ rồi đi luôn vào nhà tắm, lúc tắm hắn tháo miếng băng cá nhân ra định làm sạch vết thương rồi băng lại, bất ngờ lúc này không thấy vết thương nào cả chỉ còn thấy một đường hằng mờ nhạt làm hắn khó hiểu vô cùng.
Bước ra khỏi phòng tắm, hắn bay thẳng lên giường. “ Ê Nhật mày không chơi à ?, mau vào làm vài ván chứ” thằng Minh nói.
-Không, hôm nay tao mệt, tụi mày cứ chơi, tao muốn ngủ sớm
-Hh mệt thì nghĩ đi, cần thuốc không.
"Tao chỉ thấy mệt mỏi một chút, muốn ngủ sớm. nói rồi hắn đi thẳng lên giường. nhắm mắt lại, gác tay lên đầu hắn nhớ lại chuyện lúc chiều, nhiều việc hắn không biết phải giải thích như thế nào. “chả nghỉ nữa, ngủ cho khỏe” suy nghĩ vậy rồi hắn nhắm mắt lại, nhưng cũng không tài nào ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, đi vào trường hôm nay hắn có tiết hóa học, vừa đúng lúc hắn cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra của mình. Tiếng chuông báo hiệu tiết học kết thúc, ngồi lại chờ mọi người đã bước ra khỏi phòng. “Thái Nhật không về à, định ở lại làm con ma chăm chỉ phải không” một cô gái đi sau lưng hắn nói. “ Làm gì có chứ, mình có chút việc muốn biết nên ở lại, Tú Trân không về à”hắn quay đầu lại cười cười với cô gái, đây là Trần Tú Trân đồng học của hắn là hoa khôi của khoa sinh học, nàng là tri kỉ của Thái Nhật. “Cần mình giúp đỡ gì không” nàng nói. Hắn cười cười” có lớp trưởng rat ay thì còn gì bằng”.
Bước tới lấy thanh gạc thủy tinh, hắn dùng một cây kim chích vào ngón tay, rồi nặn thẳng vào thanh gạc, làm thêm vài thủ thuật hắn đưa vào kính hiển vi quan sát. Thấy động tác của hắn, làm cho Tú Trân há hốc cả mồm, nàng chả hiểu hắn làm gì, chỉ đứng quang sát hắn, rồi nàng nói” này Thái Nhật, làm gì vậy” nói rồi nàng bước lại gần hắn. “không có gì, chỉ là cảm thấy không khỏe muốn xem thử máu có virut gì không” rồi tiếp tục quan sát.
“Tú Trân mau lại đây xem nè” hắn la lên. Tú Trân vội đến, nàng chồm đầu tới nhìn xem kính hiển vi, hắn ngồi trên ghế nhìn thấy khuôn mặt của nàng, mùi thơm từ cơ thể nàng sông vào mũi hắn, hắn và nàng là bạn thân từ thời còn ở truồng tắm mưa, trước đây chưa bao giờ có cảm tình với nàng, hắn xem nàng như một người bạn, một người em gái, hai người có thể chia sẻ tâm sự với nhau, nhưng lúc này hắn thấy nàng thật đẹp, hắn thầm nghĩ “ từ trước giờ tại sao mình ngu thế nhỉ, có một mỹ nhân bên cạnh mà không biết”.
“ Thế nào rồi Tú Trân ?” hắn hỏi nàng. Bên trong kiến hiển vi nàng phát hiện trong máu của Thái Nhật có những chấm vàng lạ, chúng gần như sinh sôi một cách nhanh chóng và đang bắc đầu thay thế cho các hồng cầu.
Trầm lặng một chút, nàng kích động “thật không thể tin được, đây là lần đâu tiên mình thấy điều kì lạ đến như vậy”.
“Cậu bị như thế này đã bao lâu rồi, đây không phải virut, hình như là một loại tế bào nào đó” nàng nói. “ Không biết, chỉ gần đây mình thấy cơ thể mình có nhiều triệu chứng lạ, nên mới tò mò xem là gì” hắn nói mặc dù không nói hết chuyện gì xảy ra, làm sao hắn dám nói là có một ông già tàng phế uống một giọt máu của hắn thì hết què, chắc nàng xem hắn là thần tiên quá, mà chưa chắc nàng đã tin hắn.
“ Tạm thời mình không biết đó là gì, nhưng mình sẽ đem về nhà để nghiên cứu kỹ hơn” nàng không thèm nhìn hắn, tập trung quan sát kiến hiển vi. Đến khi quay lại thấy hắn đang nhìn nàng đắm đuối, nàng ngượng chín cả mặt. “Xin lỗi, mình” hắn thấy nàng ngượng hắn biết mình thất thố với nàng, tự dưng đi nhìn con gái người ta đắm đuối, thử hỏi ai không đỏ mặt. Nàng cười cười nói “có lẽ không sao đâu, những tế bào này gần như vô hại, chúng không hề bị các tế bào limpho tấn công, chắc là từ cơ thể cậu phát sinh ra, nhưng để chắc ăn, cậu nên đi bệnh viện. Còn ở đây vài hôm nữa mình mới có thể trả lời ".
-Mình muốn Tú Trân giữ bí mật này cho mình, mình không muốn mọi người biết, họ sẽ nghĩ mình là quái vật mất thôi.
-uhm, mình biết rồi, cậu yên tâm.
Buổi tối công việc vừa kết thúc, hắn thay đồ chuẩn bị đi về. Vừa dắt xe ra khỏi bải, một người đàn ông tiến lại gần. “ Có chuyện gì thế quản lý” thì ra là quản lý của hắn, lão gia hỏa này hắc ám, chuyên chèn ép nhân viên, Thái Nhật cũng cay lão lâu rồi nhưng không dám nói.
-Nhật, cô chủ muốn gặp cậu
-Có chuyện gì sao ?
-Tôi không biết, cậu đến thì biết.
“Hay là chuyện hôm qua nàng đã biết, nên định cho mình thôi việc, hắn thầm nghĩ. Cô chủ này ít xuất hiện, chỉ mỗi tháng xuất hiện một lần để thống kê sổ sách, nàng tầm hai mươi lăm hai sáu tuổi gì đó, rất xinh đẹp, đẹp kiểu hại nước hại dân, nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ biết đi làm mổi tháng lãnh lương còn loại nữ nhân cao sang như nàng hắn cũng không mơ tưởng, cũng chẳng dám mơ tưởng.
Đi theo lão quản lý hắn tiến vào một căn phòng, nơi đây rộng khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông gì đó, phòng khá rộng rãi, lại rất sang trọng, hắn có thể thấy được vài món đồ trang trí nội thất nhập khẩu. “Cậu ngồi đi, đợi một chút cô chủ sẽ đến liền” lão quản lý nói, rồi bước ra khỏi phòng. Ngồi xuống một chiếc ghế hắn bắt đầu chờ đợi, trong lòng chuẩn bị tâm lý thất nghiêp.
Một tiếng cạch, một cô gái xinh đẹp như tiên bước vào.
Trở về đến ký túc sá, hắn mệt mỏi bước vào phòng của mình, nhìn thấy có ba thanh niên đang ngồi đánh bài, hắn cũng chẳng thèm chào hỏi, cứ thế bước thẳng tủ đồ. “ oh, chào đồng chí, hôm nay có vẻ về sớm vậy, có đem gì về ăn khuya không” một thanh niên chào hắn. Hắn cười cười” Minh may tưởng nhà hàng tao làm là kho cơm miễn phí hả, thằng cha quản lý biết mánh của tao rồi, hôm nay gặp tao, lão nói nếu lão còn thấy tao vác cà mênh đi làm thì hôm sau không cần đi làm nữa”. “ oh, thế à, thế thì vô cùng chia buồn với đồng chí nhé, nghĩ lại từ giờ mất cử ăn khuya thì cũng tiếc thật, mà thôi mày tắm đi rồi cùng bọn tao lên sòng ”. Hắn không trả lời, cứ thế lấy đồ rồi đi luôn vào nhà tắm, lúc tắm hắn tháo miếng băng cá nhân ra định làm sạch vết thương rồi băng lại, bất ngờ lúc này không thấy vết thương nào cả chỉ còn thấy một đường hằng mờ nhạt làm hắn khó hiểu vô cùng.
Bước ra khỏi phòng tắm, hắn bay thẳng lên giường. “ Ê Nhật mày không chơi à ?, mau vào làm vài ván chứ” thằng Minh nói.
-Không, hôm nay tao mệt, tụi mày cứ chơi, tao muốn ngủ sớm
-Hh mệt thì nghĩ đi, cần thuốc không.
"Tao chỉ thấy mệt mỏi một chút, muốn ngủ sớm. nói rồi hắn đi thẳng lên giường. nhắm mắt lại, gác tay lên đầu hắn nhớ lại chuyện lúc chiều, nhiều việc hắn không biết phải giải thích như thế nào. “chả nghỉ nữa, ngủ cho khỏe” suy nghĩ vậy rồi hắn nhắm mắt lại, nhưng cũng không tài nào ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, đi vào trường hôm nay hắn có tiết hóa học, vừa đúng lúc hắn cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra của mình. Tiếng chuông báo hiệu tiết học kết thúc, ngồi lại chờ mọi người đã bước ra khỏi phòng. “Thái Nhật không về à, định ở lại làm con ma chăm chỉ phải không” một cô gái đi sau lưng hắn nói. “ Làm gì có chứ, mình có chút việc muốn biết nên ở lại, Tú Trân không về à”hắn quay đầu lại cười cười với cô gái, đây là Trần Tú Trân đồng học của hắn là hoa khôi của khoa sinh học, nàng là tri kỉ của Thái Nhật. “Cần mình giúp đỡ gì không” nàng nói. Hắn cười cười” có lớp trưởng rat ay thì còn gì bằng”.
Bước tới lấy thanh gạc thủy tinh, hắn dùng một cây kim chích vào ngón tay, rồi nặn thẳng vào thanh gạc, làm thêm vài thủ thuật hắn đưa vào kính hiển vi quan sát. Thấy động tác của hắn, làm cho Tú Trân há hốc cả mồm, nàng chả hiểu hắn làm gì, chỉ đứng quang sát hắn, rồi nàng nói” này Thái Nhật, làm gì vậy” nói rồi nàng bước lại gần hắn. “không có gì, chỉ là cảm thấy không khỏe muốn xem thử máu có virut gì không” rồi tiếp tục quan sát.
“Tú Trân mau lại đây xem nè” hắn la lên. Tú Trân vội đến, nàng chồm đầu tới nhìn xem kính hiển vi, hắn ngồi trên ghế nhìn thấy khuôn mặt của nàng, mùi thơm từ cơ thể nàng sông vào mũi hắn, hắn và nàng là bạn thân từ thời còn ở truồng tắm mưa, trước đây chưa bao giờ có cảm tình với nàng, hắn xem nàng như một người bạn, một người em gái, hai người có thể chia sẻ tâm sự với nhau, nhưng lúc này hắn thấy nàng thật đẹp, hắn thầm nghĩ “ từ trước giờ tại sao mình ngu thế nhỉ, có một mỹ nhân bên cạnh mà không biết”.
“ Thế nào rồi Tú Trân ?” hắn hỏi nàng. Bên trong kiến hiển vi nàng phát hiện trong máu của Thái Nhật có những chấm vàng lạ, chúng gần như sinh sôi một cách nhanh chóng và đang bắc đầu thay thế cho các hồng cầu.
Trầm lặng một chút, nàng kích động “thật không thể tin được, đây là lần đâu tiên mình thấy điều kì lạ đến như vậy”.
“Cậu bị như thế này đã bao lâu rồi, đây không phải virut, hình như là một loại tế bào nào đó” nàng nói. “ Không biết, chỉ gần đây mình thấy cơ thể mình có nhiều triệu chứng lạ, nên mới tò mò xem là gì” hắn nói mặc dù không nói hết chuyện gì xảy ra, làm sao hắn dám nói là có một ông già tàng phế uống một giọt máu của hắn thì hết què, chắc nàng xem hắn là thần tiên quá, mà chưa chắc nàng đã tin hắn.
“ Tạm thời mình không biết đó là gì, nhưng mình sẽ đem về nhà để nghiên cứu kỹ hơn” nàng không thèm nhìn hắn, tập trung quan sát kiến hiển vi. Đến khi quay lại thấy hắn đang nhìn nàng đắm đuối, nàng ngượng chín cả mặt. “Xin lỗi, mình” hắn thấy nàng ngượng hắn biết mình thất thố với nàng, tự dưng đi nhìn con gái người ta đắm đuối, thử hỏi ai không đỏ mặt. Nàng cười cười nói “có lẽ không sao đâu, những tế bào này gần như vô hại, chúng không hề bị các tế bào limpho tấn công, chắc là từ cơ thể cậu phát sinh ra, nhưng để chắc ăn, cậu nên đi bệnh viện. Còn ở đây vài hôm nữa mình mới có thể trả lời ".
-Mình muốn Tú Trân giữ bí mật này cho mình, mình không muốn mọi người biết, họ sẽ nghĩ mình là quái vật mất thôi.
-uhm, mình biết rồi, cậu yên tâm.
Buổi tối công việc vừa kết thúc, hắn thay đồ chuẩn bị đi về. Vừa dắt xe ra khỏi bải, một người đàn ông tiến lại gần. “ Có chuyện gì thế quản lý” thì ra là quản lý của hắn, lão gia hỏa này hắc ám, chuyên chèn ép nhân viên, Thái Nhật cũng cay lão lâu rồi nhưng không dám nói.
-Nhật, cô chủ muốn gặp cậu
-Có chuyện gì sao ?
-Tôi không biết, cậu đến thì biết.
“Hay là chuyện hôm qua nàng đã biết, nên định cho mình thôi việc, hắn thầm nghĩ. Cô chủ này ít xuất hiện, chỉ mỗi tháng xuất hiện một lần để thống kê sổ sách, nàng tầm hai mươi lăm hai sáu tuổi gì đó, rất xinh đẹp, đẹp kiểu hại nước hại dân, nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ biết đi làm mổi tháng lãnh lương còn loại nữ nhân cao sang như nàng hắn cũng không mơ tưởng, cũng chẳng dám mơ tưởng.
Đi theo lão quản lý hắn tiến vào một căn phòng, nơi đây rộng khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông gì đó, phòng khá rộng rãi, lại rất sang trọng, hắn có thể thấy được vài món đồ trang trí nội thất nhập khẩu. “Cậu ngồi đi, đợi một chút cô chủ sẽ đến liền” lão quản lý nói, rồi bước ra khỏi phòng. Ngồi xuống một chiếc ghế hắn bắt đầu chờ đợi, trong lòng chuẩn bị tâm lý thất nghiêp.
Một tiếng cạch, một cô gái xinh đẹp như tiên bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.