Yêu Không Bến Bờ

Chương 35: Chạy trốn khỏi cửa địa ngục

Bất Kinh Ngữ

15/10/2016

Đầu đau như muốn búa bổ, tứ chi mỏi nhừ, hậu quả của một đêm say rượu.

Dường như có hơi thở ấm nóng phả bên tai, từng hơi rất nhẹ, lay động lòng người.

Khương Doãn Nặc dụi dụi mắt, khuôn mặt nổi bật ấy, từ mơ hồ đến rõ nét dần dần hiện ra. Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rả rích, không khí mang theo chút ngọt ngào của sớm mai. Bỗng nhiên, cô nhất thời ảo giác, dường như quay trở về thời thơ ấu không phân biệt được phạm vi giới tính, trong vô số đêm cô đơn giá lạnh, lặng lẽ ôm nhau ngủ. Sự an ủi lẫn nhau này, tựa như chưa bao giờ dứt, khoảng thời gian ly biệt đó có lẽ chỉ là sự đứt đoạn không quan trọng thường hay xuất hiện trong ký ức mà thôi.

Vẻ mặt cậu khi ngủ, cũng giống như trước đây, hai hàng chân mày giãn ra, đôi môi mỏng hơi mím chặt, ý cười nơi khóe miệng như có như không, đơn thuần không chút đề phòng. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, sống mũi, cuối cùng là đôi môi cậu, tay cô chợt dừng lại, rồi lại nhanh chóng dời đi. Trong lòng đã không thể buông thả như lúc say rượu được nữa.

Cánh tay cậu gối sau gáy cô, quấn quýt triền miên với mái tóc dài, mờ ám nhưng khiến người khác yên bình. Người vẫn là người đó, nhưng tâm trạng đã thay đổi rồi. Cô khẽ đứng dậy, muốn rời đi. Dường như cậu phát hiện ra, khẽ động đậy, càng gần sát cô hơn.

Cô bỗng nhiên hơi căng thẳng, thu người về sau một chút, nhưng sau lưng là vách tường lạnh băng, không thể thoái lui. Sợ cậu sẽ đột ngột tỉnh dậy, cô không dám động đậy, chỉ nhắm chặt mắt, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của cậu dần dần bình ổn trở lại. Cơn buồn ngủ lại kéo đến, lúc cô lơ là cảnh giác, lại bất ngờ được ôm vào một vòng ôm ấm áp. Cô bất giác khẽ kêu một tiếng, hai tay chống lên vai cậu.

Hứa Khả khẽ mở mắt ra, phát hiện Khương Doãn Nặc đang mặt mũi đỏ bừng ngơ ngác nhìn mình. Cậu ý thức được muốn buông cô ra, nhưng cảm giác mềm mại đó lại khiến cậu không tự làm chủ được. Cậu kìm lòng không đậu hôn lên trán cô, “Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi”, giọng cậu trầm khàn, khiến người khác không ngừng rung động.

Khương Doãn Nặc khẽ đẩy cậu ra, “Thôi, lát nữa phải đi leo núi”.

“Không phải trời đang mưa sao”, cậu lại hôn lên mặt cô cái nữa.

“Cậu buông tôi ra trước đã có được không”, giọng cô nghe rất yếu ớt.

Trái tim Hứa Khả đập loạn nhịp, ánh mắt di chuyển đển môi cô, rất giống cánh hoa màu hồng phấn, “Nặc Nặc, tôi…”, cậu không biết nên mở miệng thế nào, “Tôi…”

Sắc mặt cậu ửng đỏ, trong mắt đầy vẻ cầu xin. Khương Doãn Nặc đột nhiên cảm thấy một góc mềm mại nhất trong trái tim được chạm khẽ, đầu bỗng nóng lên, dịu dàng hôn lên môi cậu, “Như vậy được chưa”.

Hạnh phúc đột nhiên kéo đến khiến cho cơ thể càng thêm kích động dữ dội, Hứa Khả đẩy Khương Doãn Nặc ra, “Cả người toàn mùi rượu, mau đi tắm đi”.

Nhà vệ sinh truyền đến tiếng vòi sen, Hứa Khả nằm trên giường, cảm nhận được một nỗi phiền muộn không thể phát tiết. Trăn qua trở lại, cuối cùng tay cậu cũng di chuyển đến bộ phận nóng bỏng nào đó trên người, chậm rãi di chuyển một cách kiềm nén. Một hồi lâu, mùi hooc-môn lan tỏa khắp căn phòng.

Lúc Khương Doãn Nặc thay một chiếc áo thun và quần bò bước từ nhà tắm ra, Hứa Khả đang ngồi trên đầu giường xem tivi. Sau đó, cậu mặt không biểu cảm đứng dậy, mặt không biểu cảm đi vòng qua người cô, mặt không biểu cảm vào nhà tắm tắm rửa, khác hẳn với cậu vô cùng dịu dàng của nửa tiếng trước.

Khương Doãn Nặc lặng lẽ lau khô tóc, bắt đầu sắp xếp ba lô, mang giày vào. Cuối cùng Hứa Khả cũng mở miệng với cô, “Chị đi đâu đấy?”, lời nói lạnh nhạt mang theo chút xa cách.

“Ăn cơm, sau đó ra ngoài đi dạo”, cô buộc giây dày rồi đứng dậy, “Cậu không đi à?”

Hai người một trước một sau bước vào nhà ăn, im lặng không nói tiếng nào.

“Tại sao lại giận”, Khương Doãn Nặc không nhịn được hỏi, chỉ vì mùi rượu trên người cô sao?



Hứa Khả rõ ràng ngây người một lúc, “Không có, đâu có giận”.

“Cậu nói dối”, cô đứng lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Không có thật mà”, Hứa Khả cười với cô, “Chắc là buổi tối ngủ muộn quá nên hơi đau đầu”, cậu lấy bừa một lý do.

Ngoài lý do này ra, cậu còn có thể nói thế nào? Nói rằng cậu rất buồn phiền, vì muốn lên giường cùng chị gái mình? Nói rằng dục vọng của cậu đối với cô ngày càng mãnh liệt, không thể khống chế? Dục vọng bẩn thỉu như thế, từ khi mười bốn tuổi đã bắt đầu, đêm tối ở một mình, trong giấc mơ kỳ lạ, bóng dáng cô hiện lên khắp nơi, lúc tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.

Sự dằn vặt bởi luân thường và cám dỗ, lúc thì cậu rất muốn đến gần cô, lúc thì lại muốn cách xa cô, không muốn nhìn thấy cô nữa, giống như bảy năm chia cách ấy, khi gặp lại cậu đã quen đeo mặt nạ lạnh lùng lừa mình dối người rồi.

Song lúc này, cậu đã nhìn thấy cánh cửa địa ngục đang khép hờ, chỉ một bước nữa là có thể vào trong ấy, ở đó có lẽ vô cùng vui vẻ, nhưng lại khiến cậu vô cùng sợ hãi. Cô kiên quyết né tránh, từng khiến cậu đau lòng chán nản, nhưng bây giờ, cô đã không còn bài xích cậu nữa, mà cậu, lại nghĩ đến việc thoái lui. Mâu thuẫn trong con người vĩnh viễn luôn tồn tại, người đời suy cho cùng vẫn yêu bản thân mình hơn.

Mắt Hứa Khả hơi chớp, nhưng Khương Doãn Nặc không tiếp tục truy hỏi. Càng quan tâm đến một người, trong lòng càng nhạy cảm yếu đuối, lòng tự tôn mạnh mẽ chỉ là tấm bình phong che chắn cuối cùng mà thôi.

Bữa sáng trong nhà ăn theo kiểu buffet, Khương Doãn Nặc hơi do dự giữa sữa bò nóng và nước cam lạnh, không phải là không thể lựa chọn, chỉ là không tập trung mà thôi.

“Chị, chị uống gì”, vẻ mặt cậu hình như đang ra hiệu cho cô, giữa hai người chưa từng vượt quá bất cứ giới hạn nào.

Cô không lên tiếng, chỉ cầm một ly sữa lên, một ly đầy nặng trịch, thân ly hơi nghiêng, sữa suýt thì văng ra ngoài. Hai tay cô bưng lấy chiếc ly thủy tinh, con người đôi lúc cần một sự tiếp xúc ấm áp, dù là vào mùa nào đi chăng nữa.

Thời tiết trên núi hơi se lạnh, vì vậy bị nước cam lạnh dội ướt toàn thân sẽ rất khó chịu. Lúc này là khoảng mười giờ, người đến ăn cơm không nhiều, nhân viên phục vụ đã bắt đầu lục đục bưng thức ăn vào phòng làm việc. Đầu bên kia nhà ăn, trên chiếc áo khoác nhạt màu của Lôi Viễn đầy những vệt nước trái cây màu vàng, Quan Dĩnh đặt chiếc ly thủy tinh rỗng trong tay xuống, cầm túi xách lên xông ra ngoài, lúc đi qua người chị em Khương Doãn Nặc, mang theo một cơn gió lốc.

Sự việc đột phát, đợi khi Khương Doãn Nặc hoàn hồn trở lại, đã không thấy người đâu nữa rồi.

“Có chuyện gì vậy”, hai người bưng khay cơm bước tới hỏi Lôi Viễn.

Lôi Viễn vo miếng khăn giấy trong tay thành một cục ném lên bàn, “Mẹ nó, làm sao tôi biết được, con gái đúng là bất chấp lý lẽ”.

Khương Doãn Nặc nói, “Nhất định là cậu bắt nạt người ta rồi”, định lực tu dưỡng của Quan Dĩnh trước giờ luôn rất tốt, tuyệt đối không vô duyên vô cớ làm chuyện quá đáng như vậy, “Quan Dĩnh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng”.

“Chẳng qua mình chỉ nói với cô ấy có một câu, tốt nghiệp xong mình định ra nước ngoài”, Lôi Viễn rất ấm ức mếu máo.

“Cậu học luật thì ra nước ngoài làm gì”, Khương Doãn Nặc trừng cậu ta một cái, “Cậu cũng đâu phải không biết, Quan Dĩnh dự định ở lại trường học nghiên cứu sinh, cậu mà đi thì làm sao ở bên cậu ấy được?”

“Mình đâu có nói là không về, cũng không nói sẽ chia tay với cô ấy”.

“Cậu còn lý sự nữa, cậu cũng đâu nói sẽ ở bên cậu ấy”.

“Cô ấy vốn không cho mình cơ hội nói”, Lôi Viễn kéo kéo chiếc áo ướt sũng, “Mấy đứa con gái các cậu sao cô sau còn đanh đá hơn cô trước vậy”.



“Rồi sao”, Hứa Khả bóc vỏ trứng gà luộc đặt vào khay Khương Doãn Nặc, “Mau ăn đi”.

“Sau đó cô ấy hỏi, vậy cô ấy phải làm sao. Mình liền nói mình không biết. Rồi sau đó, thì như thế này đây”.

“Gì mà nói cậu không biết chứ, mẹ kiếp cậu ăn người ta sạch sẽ rồi, nói đi liền đi, đổi lại là ai mà không tức giận, nếu là tôi thì tôi đã hắt thẳng sữa nóng vào cậu rồi”, Khương Doãn Nặc đẩy chiếc khay trước mặt sang một bên, “Nuốt không vô, tức no rồi… Quan Dĩnh có gì không tốt, cậu đá người ta như vậy, người ta lại không phải là cô gái tùy tiện, gọi thì đến kêu thì đi, cậu có ý gì hả”, Khương Doãn Nặc càng nói càng giận.

“Mình cũng đâu phải người tùy tiện”, Lôi Viễn bị cô nói đến ngẩn người.

“Tùy tiện thì không phải là người, đúng không”, Khương Doãn Nặc bất giác cao giọng.

Hứa Khả ở bên cạnh nắm lấy tay cô. Khương Doãn Nặc nhìn cậu một cái, “Mấy tên con trai bán thành phẩm các cậu, thật không ra gì, đã không quyết định ở bên nhau thì ngay từ đầu không nên dây với người ta, đến với nhau rồi lại muốn chia tay, không phải bị bệnh sao”, nói xong cô gạt tay cậu, bước ra khỏi nhà ăn.

“Chị gái cậu sao còn kích động hơn cả đương sự là tôi vậy”, Lôi Viễn tức giận dựa vào ghế, “Chịu không nổi mấy đứa con gái này luôn, có chút chuyện chứ mấy”.

“Cậu sai rồi, lần này tôi cũng không giúp cậu”, Hứa Khả cầm quả trứng trong khay cơm của Khương Doãn Nặc lên, bỗng nhiên đau lòng, nhét nguyên quả trứng vào trong miệng, giống như nhai sáp vậy.

Họ đều sai rồi, sai ngay từ đầu.

Khương Doãn Nặc quay về chỗ ở, hình như Quan Dĩnh biết cô sẽ quay về, đang xách hành lý đứng ở ngoài cửa. Khương Doãn Nặc mở cửa bảo cô vào trong, thu dọn qua loa hành lý của Hứa Khả rồi ném trở lại phòng sát vách.

“Bỏ đi, nói chuyện lại với cậu ấy, suy nghĩ của con trai và con gái đôi lúc thật sự hoàn toàn trái ngược”, Khương Doãn Nặc kéo cô cùng ngồi xuống ghế sofa.

“Các cậu biết cả rồi à”, Quan Dĩnh nhìn cô khẽ cười, “Nhất định cậu ấy còn cảm thấy bản thân vô cùng ấm ức đúng không. Tớ thích cậu ấy nhiều hơn cậu ấy thích tớ một chút, cảm giác này quá mệt mỏi, cứ chia tay như vậy cũng tốt”.

“Quan Dĩnh, không phải cậu ấy không đủ thích cậu, chỉ là tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của cậu ấy”.

“Không sai, nhưng tớ ngốc nghếch, suýt nữa thì coi cậu ấy là tất cả của mình”, lời nói của cô rõ ràng mà chậm rãi, “Lúc đó, nếu cậu ấy nói với tớ những lời như chúng ta đi cùng nhau, thì tớ sẽ bất chấp tất cả mà đi cùng cậu ấy… Có điều, may mà cậu ấy không nói, cậu ấy dựa vào đâu mà điều khiển tương lai của tớ chứ”.

“Ha, đàn ông thật vô vị”, Quan Dĩnh cười chớp chớp mắt với Khương Doãn Nặc, “Chi bằng làm les đi”.

Khương Doãn Nặc lắc lắc đầu, “Thôi đi, sao cậu lại vì cậu ấy mà thay đổi khuynh hướng giới tính của mình vậy chứ”.

“Cậu nói đúng, tớ là ai chứ, nếu tớ thích con gái, không biết bao nhiêu nam sinh phải tự tử, tớ không thể che giấu lương tâm làm người được”.

“Mặt này cũng dày thật đấy”, Khương Doãn Nặc khẽ véo má cô.

Hai người cười giỡn đủ rồi, Quan Dĩnh đột nhiên như có tâm sự, “Thật ra, trước sau tớ cảm thấy, cho dù là con trai hay con gái, một khi đã yêu ai rồi thì đều sẽ tập trung hết vào người ấy, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Có một số người không màng đến tình yêu, có lẽ là chưa gặp được người mình thích thật sự”, trán cô thoáng một tia lạnh lẽo, “Tiểu Khương, đôi lúc tớ nghĩ, không phải Lôi Viễn không quan tâm, chỉ là trong lòng cậu ấy đang che giấu một người khác”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Không Bến Bờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook