Chương 5: Chị đã mất cậu rồi
Bất Kinh Ngữ
15/10/2016
Bảy năm, thấm thoắt thoi đưa, vật đổi sao dời.
Khương Doãn Nặc kéo chiếc vali hành lý cỡ lớn, bước vào đại sảnh tầng chín của ký túc xá trường đại học H. Cô có hơi phấn khích, bỏ bao tâm sức cuối cùng cũng quay về được thành phố này, với tư cách là sinh viên trao đổi đến từ một trường đại học ở Pháp, cô sẽ chỉ học năm ba ở ngôi trường này, chuyên ngành bảo mật thông tin.
Ngôi trường đại học tổng hợp vô danh trong nước này, ở nơi đây lại rất nổi tiếng. Ở đây tụ tập con cái của gia đình vừa có quyền vừa có tiền nổi tiếng trong tỉnh hoặc khu vực lân cận. Phong cách học thoải mái, hoạt động ngoại khóa tạp nham nhiều vô kể. Đối với tình huống này, Khương Doãn Nặc khá là hài lòng, việc học cũng không có áp lực, còn có náo nhiệt để xem, cớ sao mà không làm?
Phòng ký túc xá của Khương Doãn Nặc nằm ở tòa nhà mới xây, sau khi vào cổng chính, nam trái nữ phải, hai bên đều có cầu thang, từ tầng hai đến tầng tám của tòa nhà ở giữa đều dùng một cánh cửa sắt để chia cách. Bên phải ký túc xá nữ ở tầng một là một phòng trực nhỏ, dì trông cửa vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác, trên mặt viết, “Đàn ông và chó, không được vào trong”. Tình huống này, trong mắt cô quả thật rất mới mẻ. Nếu như xảy ra ở châu Âu, liệu có sinh viên ra phố biểu tình kháng nghị trường học không nhân đạo hay không? Nhưng mà cánh cửa sắt nhỏ xíu này thì làm sao ngăn cản được tình cảm dâng trào như mãnh thú và nước lũ của những chàng trai cô gái tuổi hai mươi cơ chứ.
Sau mười ngày tiếp xúc, cô và ba cô gái trong phòng ký túc cũng dần thân nhau hơn. Dù sao cũng đều là những đứa trẻ tuổi thanh xuân, học chuyên ngành giống nhau, Khương Doãn Nặc tính tình lại thẳng thắn tùy ý, nên nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nhỏ này. Giống như đám con trai lúc tụ tập thích nói khoác, bàn tán về con gái và sex, con gái ở tuổi này, đề tài tất nhiên sẽ vây quanh đủ thể loại soái ca, đặc biệt là người xuất hiện trong cuộc sống của chính mình.
“Lát nữa trong khoa có đấu bóng đấy”, lúc trưa, Châu Vũ và Hoàng Tử Hi bưng hộp cơm hào hứng bước vào.
“Đấu bóng gì cơ?” Quan Dĩnh ngồi cạnh bàn tao nhã nhấp một ngụm trà sữa, không nhanh không chậm hỏi.
“Lâm đại soái ca lần đầu tiên ra sân, đương nhiên là thi đấu bóng đá rồi”, Tử Hi chớp mắt với Quan Dĩnh, “Cậu sẽ đi xem, đúng không?”
Trong mắt Quan Dĩnh vụt qua một tia sáng, mỉm cười, “Ừ”.
“Doãn Nặc, cùng đi nhé”, Hoàng Tử Hi tiếp tục động viên.
“Đội nắng xem một đám con trai ngốc nghếch chạy khắp sân, chi bằng đánh một giấc ngủ trưa, buổi chiều còn có tiết”, Khương Doãn Nặc lười nhác khép hờ mi mắt nằm trên giường, bộ dạng uể oải chẳng muốn động đậy.
“Cậu chính là như vậy, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, không có sức sống”, Châu Vũ lắc đầu.
“Còn không phải sao, Doãn Nặc chỉ có hứng thú với mấy soái ca châu Âu mọc lông ở ngực thôi”, Hoàng Tử Hi chế giễu.
“Thật ra, tớ thích con gái hơn, đặc biệt là cậu đây”, Khương Doãn Nặc nhìn Hoàng Tử Hi nuốt nước miếng.
“Cậu im đi, tớ còn muốn giữ lại khẩu vị xem Tiểu Hiên Hiên.”
“Nghe nói biệt danh trên sân bóng của cậu ấy là ‘lãng tử trong gió’, tốc độ hơn người quả thật rất nhanh”, Quan Dĩnh bày ra bộ mặt ngất ngây nhưng không hề giảm đi khí chất tao nhã.
Lãng! Tử! Trong! Gió! Dạ dày Khương Doãn Nặc không nhịn được cuồn cuộn một hồi.
“Lãng tử đó là ai?”, cô hỏi, khó khăn lắm mới nén được cơn buồn nôn, thật là vất vả.
“Lâm Hiên chứ ai!” Ba người còn lại đồng thanh đáp, nhìn cô giống như nhìn quái vật.
“Ừ”, cô nhún vai, không sợ chết tiếp tục, “Vậy, Lâm Hiên rốt cuộc là ai?”
“Khương Doãn Nặc”, ba người cùng quát.
“Thật chịu hết nổi cậu luôn, khai giảng sắp được một tháng rồi, ngoài ba đứa bọn tớ ra cậu còn biết ai nữa”, Châu Vũ giơ một ngón tay ra chỉ vào cô, lòng đầy căm phẫn.
Cuối cùng Quan Dĩnh cũng đánh mất phong độ mà trợn mắt.
Hoàng Tử Hi thở dài tức tối nói, “Thành tích xuất sắc, ngoại hình hơn người, xuất thân trong sạch, chính là người cao nhất đẹp trai nhất lạnh lùng nhất giống tảng băng nhất trong số những mỹ nam của lớp này.”
“Ờ, không phải chỉ là một tảng băng thôi sao? Núi băng tớ cũng có thể làm cậu ta tan chảy nữa là”, Khương Doãn Nặc bắt đầu ra vẻ ngầu, đám con gái cười ồ tản đi.
Buổi chiều, trước giờ lên lớp.
“Sinh viên khoa kinh tế thật đáng thương, ông già biến thái đó mỗi tiết học đều phải dạy lố giờ mới chịu”, Hoàng Tử Hi lầm bầm kêu ca.
“Vừa hay, tiết sau là toán cao cấp có thể bớt đi mấy phút chịu tội”, Khương Doãn Nặc lười nhác nói, sau đó buồn chán quan sát những sinh viên cũng đang đợi bên ngoài phòng học giống như mình.
Ế, thứ gì mà chói mắt thế nhỉ? Cách phía trước khoảng hai mét về bên phải. Ánh mắt Khương Doãn Nặc quét qua lại di chuyển về vị trí ban đầu, một anh chàng đẹp trai thân hình mảnh khảnh nước da trắng nõn khí chất nho nhã đang nghiêng mình tựa vào vách tường đối diện, đang liếc nhìn mình.
Soái ca, soái ca thật sự, Khương Doãn Nặc quen nhìn người châu Âu mũi cao mắt to cũng không kìm được mà khen ngợi ở trong lòng, quả nhiên là người đẹp phương đông, mình hạc xương mai, dung nhan mỹ miều. Nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải, xác định người đó đang nhìn mình, cô liền cười gật đầu với cậu ta, coi như lời chào hỏi.
Ai ngờ, soái ca lại lập tức dời mắt đi chỗ khác, sau đó dường như có chút thất vọng, mặc kệ bỏ đi.
Doãn Nặc cười tự giễu chính mình. Cao ngạo mà lạnh lùng, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Hoàng Tử Hi cười hi hi giữ cô lại, chỉ vào bóng lưng của soái ca, cười nói, “Không phải Lâm Hiên đó có ý với cậu đấy chứ?”
“Ừ, khó nói lắm”, Khương Doãn Nặc gật đầu rất nghiêm túc, “Cho nên, các cậu hãy mau từ bỏ đi.”
“Đúng là mặt dày vô sỉ”, Hoàng Tử Hi cười lớn.
Đấy chính là lần gặp mặt đầu tiên giữa Khương Doãn Nặc và Lâm Hiên, ngoài một chút rung động bé xíu đó ra, chỉ còn lại sự ngại ngùng. Nhưng cô không hề hay biết, người nào đó đã không kiềm nén được mà chuẩn bị hành động. Rất nhiều khi, bản chất của đàn ông giống như loài sói, cho dù lịch sự hay thô lỗ, khi phát hiện con mồi vừa ý, họ chỉ có một chuyện để làm đó là: theo đuổi!
Một ngày sau đó không lâu, ba người đang ngồi trong phòng tám chuyện, Quan Dĩnh phấn khích chạy vào, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn thường ngày. “Họ hẹn tớ tối nay đi trượt patin.” Nói xong, cô cầm ly nước một hơi uống cạn. Quan Dĩnh là nhân vật công chúng trong lớp. Cô cao khoảng một mét sáu mươi sáu, vóc người duyên dáng, da trắng nõn nà, tao nhã phóng khoáng, lại còn ca hay múa đẹp, là rường cột trong mắt nữ sinh, mỹ nữ có khí chất trong mắt nam sinh.
“Ai cơ?” Hoàng Tử Hi phản ứng nhanh nhất.
“Chung Minh và Lâm Hiên.”
“Nam số một và nam số hai của lớp chúng ta, Quan Dĩnh, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người nha”, Hoàng Tử Hi bày ra vẻ mặt chảy nước miếng.
“Số một số hai gì chứ, chẳng qua chỉ là người cao trong số những người lùn mà thôi”, Châu Vũ trề môi, quay đầu đọc tiểu thuyết của mình.
“Nhưng mà, tớ muốn dẫn theo một người”, Quan Dĩnh tiếp tục nói.
“Hả?” Hai mắt Hoàng Tử Hi phát sáng, Châu Vũ cũng ngoái đầu lại.
Quan Dĩnh nhìn Khương Doãn Nặc, nói: “Hôm nay là cuối tuần, hai cậu ấy đều phải về nhà. Vậy chỉ còn lại cậu với tớ thôi.”
“Phịch” một tiếng, Châu Vũ ném quyển tiểu thuyết xuống bàn, sau đó trùm đầu ngủ.
Hoàng Tử Hi liếc Châu Vũ, làu bàu: “Đúng là, tớ cũng có thể không về nhà mà!”
Quan Dĩnh không nói gì, nhưng lại chỉ nhìn Khương Doãn Nặc chằm chằm.
Khương Doãn Nặc cười nói: “Ấy đừng, một mình cậu trái ôm phải ấp tốt biết mấy, còn dẫn theo người làm gì chứ.”
“Cậu không đi, vậy thì tớ cũng không đi”, vẻ mặt Quan Dĩnh có chút mập mờ, trong mắt vụt qua vẻ thất vọng.
Hoàng Tử Hi nhìn là biết ngay, kéo Khương Doãn Nặc nói: “Đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta, cậu đi cùng cậu ấy đi.”
“Được”, Khương Doãn Nặc ngồi trước bàn dùng một tay chống cằm, nhìn Quan Dĩnh cười cười.
Quan Dĩnh cảm thấy hơi ngại, vội vàng chuyển đề tài hỏi, “Cậu cả ngày online MSN, rốt cuộc là đang đợi ai vậy?”
Khương Doãn Nặc nhìn lên màn hình, trước cái tên đó vẫn luôn là hình đại diện màu xám, nụ cười trên mặt bất giác ẩn đi, “Một tên nói chẳng giữ lời”, cô trả lời.
Cầm điện thoại lên, bấm dãy số đã có thể thuộc nằm lòng đó, bên tai vẫn truyền đến giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ, thuê bao này không nằm trong khu vực phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau.
Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng tình cảnh gặp lại bố ngày hôm đó.
Hứa Thụy Hoài nói với cô một cách rất đắc ý, Hứa Khả đã đỗ vào một trường nổi tiếng ở miền Bắc. Tiếp đó lại than thở, thằng nhóc đó đã hơn một năm nay không về nhà, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về báo bình an.
Khương Doãn Nặc hỏi, “Bố cũng không đi thăm cậu ấy?”
Hứa Thụy Hoài ngửa hai tay nói, “Bây giờ công ty vừa mới mở rộng quy mô, bố đâu có thể bỏ đi được. Hơn nữa, Khả Khả tự lập từ nhỏ, mười lăm tuổi đã một mình dọn ra ngoài sống, nó rất biết cách chăm sóc bản thân, không cần phải lo.”
Khương Doãn Nặc cười, “Gặp phải người bố như vậy, đương nhiên sẽ biến thành ‘tiểu cường’ rồi.”
(*Tiểu cường nghĩa là con gián nhỏ, ý chỉ người mạnh mẽ, gan dạ)
Hứa Thụy Hoài có chút ngại ngùng, giải thích, “Bố cũng không còn cách nào khác, về mặt tiền bạc bố chưa bao giờ xử tệ với nó.”
Khương Doãn Nặc vừa nghe câu này liền tức giận, “Lời này mà bố cũng nói ra được, không hổ là thương nhân. Cậu ấy là đứa con trai duy nhất của bố, không phải là công nhân bán mạng cho bố.”
Sắc mặt Hứa Thụy Hoài cũng không tốt, nhẹ giọng mắng: “Con bé này, sao nói chuyện vẫn cứ cái giọng điệu như vậy chứ, kỳ quái khó hiểu”. Sau đó lại chuyển đề tài hỏi, “Mẹ con thì sao? Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, bạn trai thì thay hết người này tới người khác, cuộc sống rất thoải mái.”
Hứa Thụy Hoài cúi đầu “ừ” một tiếng, không nói gì thêm, không biết đang nghĩ gì. Lại hỏi đến chuyên ngành của Hứa Khả, Hứa Thụy Hoài ấp úng nửa ngày, lúc thì nói là toán học, lúc thì nói hình như là tài chính ngân hàng.
Khương Doãn Nặc thầm thở dài, cũng không làm khó ông nữa, xin số điện thoại của Hứa Khả rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhưng mà số điện thoại này gọi lần nào cũng không được.
Gửi email cho cậu ấy nữa vậy, Khương Doãn Nặc vào hộp mail. “Tại sao cứ tắt máy vậy? Về nhà một chuyến đi”, cô gõ vài chữ này xong lại không biết phải tiếp tục thế nào, khó tránh khỏi hơi nản lòng, thế là trực tiếp gửi đi cho xong chuyện.
Cách đây rất lâu, cậu không còn đề cập đến tình hình của bản thân nữa, trong mail gửi cho cô cũng chỉ có mấy chữ “bận”, “bình an”, “chớ lo”. Đọc từng email với nội dung gần như giống nhau ấy, sau đó lại xóa từng mail. Trong đầu hiện ra một hình bóng mơ hồ, không còn vẻ mặt đáng yêu, giọng nói dịu dàng, nụ cười hóm hỉnh tinh nghịch… Đó là một hình bóng hoàn toàn xa lạ và lạnh lùng, một sự tồn tại cô đơn lạc lõng, sau đó càng đi càng xa.
Bây giờ, ngoài những kỷ niệm lúc nhỏ ra, cô dường như không biết gì về cậu. Bỗng nhiên, trong đầu vụt qua ý nghĩ chưa từng có, khiến cô vô cùng chán nản. Cái đuôi từng không cắt được đó, đứa trẻ thích bám dính lấy mình, đã biến mất rồi, rời xa cuộc sống của cô, trước khi cô kịp phát hiện.
Mọi thứ, đều đang thay đổi theo thời gian, chỉ là cô phát hiện muộn mà thôi.
Hóa ra, chị, sớm đã mất cậu rồi…
Khương Doãn Nặc kéo chiếc vali hành lý cỡ lớn, bước vào đại sảnh tầng chín của ký túc xá trường đại học H. Cô có hơi phấn khích, bỏ bao tâm sức cuối cùng cũng quay về được thành phố này, với tư cách là sinh viên trao đổi đến từ một trường đại học ở Pháp, cô sẽ chỉ học năm ba ở ngôi trường này, chuyên ngành bảo mật thông tin.
Ngôi trường đại học tổng hợp vô danh trong nước này, ở nơi đây lại rất nổi tiếng. Ở đây tụ tập con cái của gia đình vừa có quyền vừa có tiền nổi tiếng trong tỉnh hoặc khu vực lân cận. Phong cách học thoải mái, hoạt động ngoại khóa tạp nham nhiều vô kể. Đối với tình huống này, Khương Doãn Nặc khá là hài lòng, việc học cũng không có áp lực, còn có náo nhiệt để xem, cớ sao mà không làm?
Phòng ký túc xá của Khương Doãn Nặc nằm ở tòa nhà mới xây, sau khi vào cổng chính, nam trái nữ phải, hai bên đều có cầu thang, từ tầng hai đến tầng tám của tòa nhà ở giữa đều dùng một cánh cửa sắt để chia cách. Bên phải ký túc xá nữ ở tầng một là một phòng trực nhỏ, dì trông cửa vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác, trên mặt viết, “Đàn ông và chó, không được vào trong”. Tình huống này, trong mắt cô quả thật rất mới mẻ. Nếu như xảy ra ở châu Âu, liệu có sinh viên ra phố biểu tình kháng nghị trường học không nhân đạo hay không? Nhưng mà cánh cửa sắt nhỏ xíu này thì làm sao ngăn cản được tình cảm dâng trào như mãnh thú và nước lũ của những chàng trai cô gái tuổi hai mươi cơ chứ.
Sau mười ngày tiếp xúc, cô và ba cô gái trong phòng ký túc cũng dần thân nhau hơn. Dù sao cũng đều là những đứa trẻ tuổi thanh xuân, học chuyên ngành giống nhau, Khương Doãn Nặc tính tình lại thẳng thắn tùy ý, nên nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nhỏ này. Giống như đám con trai lúc tụ tập thích nói khoác, bàn tán về con gái và sex, con gái ở tuổi này, đề tài tất nhiên sẽ vây quanh đủ thể loại soái ca, đặc biệt là người xuất hiện trong cuộc sống của chính mình.
“Lát nữa trong khoa có đấu bóng đấy”, lúc trưa, Châu Vũ và Hoàng Tử Hi bưng hộp cơm hào hứng bước vào.
“Đấu bóng gì cơ?” Quan Dĩnh ngồi cạnh bàn tao nhã nhấp một ngụm trà sữa, không nhanh không chậm hỏi.
“Lâm đại soái ca lần đầu tiên ra sân, đương nhiên là thi đấu bóng đá rồi”, Tử Hi chớp mắt với Quan Dĩnh, “Cậu sẽ đi xem, đúng không?”
Trong mắt Quan Dĩnh vụt qua một tia sáng, mỉm cười, “Ừ”.
“Doãn Nặc, cùng đi nhé”, Hoàng Tử Hi tiếp tục động viên.
“Đội nắng xem một đám con trai ngốc nghếch chạy khắp sân, chi bằng đánh một giấc ngủ trưa, buổi chiều còn có tiết”, Khương Doãn Nặc lười nhác khép hờ mi mắt nằm trên giường, bộ dạng uể oải chẳng muốn động đậy.
“Cậu chính là như vậy, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, không có sức sống”, Châu Vũ lắc đầu.
“Còn không phải sao, Doãn Nặc chỉ có hứng thú với mấy soái ca châu Âu mọc lông ở ngực thôi”, Hoàng Tử Hi chế giễu.
“Thật ra, tớ thích con gái hơn, đặc biệt là cậu đây”, Khương Doãn Nặc nhìn Hoàng Tử Hi nuốt nước miếng.
“Cậu im đi, tớ còn muốn giữ lại khẩu vị xem Tiểu Hiên Hiên.”
“Nghe nói biệt danh trên sân bóng của cậu ấy là ‘lãng tử trong gió’, tốc độ hơn người quả thật rất nhanh”, Quan Dĩnh bày ra bộ mặt ngất ngây nhưng không hề giảm đi khí chất tao nhã.
Lãng! Tử! Trong! Gió! Dạ dày Khương Doãn Nặc không nhịn được cuồn cuộn một hồi.
“Lãng tử đó là ai?”, cô hỏi, khó khăn lắm mới nén được cơn buồn nôn, thật là vất vả.
“Lâm Hiên chứ ai!” Ba người còn lại đồng thanh đáp, nhìn cô giống như nhìn quái vật.
“Ừ”, cô nhún vai, không sợ chết tiếp tục, “Vậy, Lâm Hiên rốt cuộc là ai?”
“Khương Doãn Nặc”, ba người cùng quát.
“Thật chịu hết nổi cậu luôn, khai giảng sắp được một tháng rồi, ngoài ba đứa bọn tớ ra cậu còn biết ai nữa”, Châu Vũ giơ một ngón tay ra chỉ vào cô, lòng đầy căm phẫn.
Cuối cùng Quan Dĩnh cũng đánh mất phong độ mà trợn mắt.
Hoàng Tử Hi thở dài tức tối nói, “Thành tích xuất sắc, ngoại hình hơn người, xuất thân trong sạch, chính là người cao nhất đẹp trai nhất lạnh lùng nhất giống tảng băng nhất trong số những mỹ nam của lớp này.”
“Ờ, không phải chỉ là một tảng băng thôi sao? Núi băng tớ cũng có thể làm cậu ta tan chảy nữa là”, Khương Doãn Nặc bắt đầu ra vẻ ngầu, đám con gái cười ồ tản đi.
Buổi chiều, trước giờ lên lớp.
“Sinh viên khoa kinh tế thật đáng thương, ông già biến thái đó mỗi tiết học đều phải dạy lố giờ mới chịu”, Hoàng Tử Hi lầm bầm kêu ca.
“Vừa hay, tiết sau là toán cao cấp có thể bớt đi mấy phút chịu tội”, Khương Doãn Nặc lười nhác nói, sau đó buồn chán quan sát những sinh viên cũng đang đợi bên ngoài phòng học giống như mình.
Ế, thứ gì mà chói mắt thế nhỉ? Cách phía trước khoảng hai mét về bên phải. Ánh mắt Khương Doãn Nặc quét qua lại di chuyển về vị trí ban đầu, một anh chàng đẹp trai thân hình mảnh khảnh nước da trắng nõn khí chất nho nhã đang nghiêng mình tựa vào vách tường đối diện, đang liếc nhìn mình.
Soái ca, soái ca thật sự, Khương Doãn Nặc quen nhìn người châu Âu mũi cao mắt to cũng không kìm được mà khen ngợi ở trong lòng, quả nhiên là người đẹp phương đông, mình hạc xương mai, dung nhan mỹ miều. Nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải, xác định người đó đang nhìn mình, cô liền cười gật đầu với cậu ta, coi như lời chào hỏi.
Ai ngờ, soái ca lại lập tức dời mắt đi chỗ khác, sau đó dường như có chút thất vọng, mặc kệ bỏ đi.
Doãn Nặc cười tự giễu chính mình. Cao ngạo mà lạnh lùng, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Hoàng Tử Hi cười hi hi giữ cô lại, chỉ vào bóng lưng của soái ca, cười nói, “Không phải Lâm Hiên đó có ý với cậu đấy chứ?”
“Ừ, khó nói lắm”, Khương Doãn Nặc gật đầu rất nghiêm túc, “Cho nên, các cậu hãy mau từ bỏ đi.”
“Đúng là mặt dày vô sỉ”, Hoàng Tử Hi cười lớn.
Đấy chính là lần gặp mặt đầu tiên giữa Khương Doãn Nặc và Lâm Hiên, ngoài một chút rung động bé xíu đó ra, chỉ còn lại sự ngại ngùng. Nhưng cô không hề hay biết, người nào đó đã không kiềm nén được mà chuẩn bị hành động. Rất nhiều khi, bản chất của đàn ông giống như loài sói, cho dù lịch sự hay thô lỗ, khi phát hiện con mồi vừa ý, họ chỉ có một chuyện để làm đó là: theo đuổi!
Một ngày sau đó không lâu, ba người đang ngồi trong phòng tám chuyện, Quan Dĩnh phấn khích chạy vào, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn thường ngày. “Họ hẹn tớ tối nay đi trượt patin.” Nói xong, cô cầm ly nước một hơi uống cạn. Quan Dĩnh là nhân vật công chúng trong lớp. Cô cao khoảng một mét sáu mươi sáu, vóc người duyên dáng, da trắng nõn nà, tao nhã phóng khoáng, lại còn ca hay múa đẹp, là rường cột trong mắt nữ sinh, mỹ nữ có khí chất trong mắt nam sinh.
“Ai cơ?” Hoàng Tử Hi phản ứng nhanh nhất.
“Chung Minh và Lâm Hiên.”
“Nam số một và nam số hai của lớp chúng ta, Quan Dĩnh, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người nha”, Hoàng Tử Hi bày ra vẻ mặt chảy nước miếng.
“Số một số hai gì chứ, chẳng qua chỉ là người cao trong số những người lùn mà thôi”, Châu Vũ trề môi, quay đầu đọc tiểu thuyết của mình.
“Nhưng mà, tớ muốn dẫn theo một người”, Quan Dĩnh tiếp tục nói.
“Hả?” Hai mắt Hoàng Tử Hi phát sáng, Châu Vũ cũng ngoái đầu lại.
Quan Dĩnh nhìn Khương Doãn Nặc, nói: “Hôm nay là cuối tuần, hai cậu ấy đều phải về nhà. Vậy chỉ còn lại cậu với tớ thôi.”
“Phịch” một tiếng, Châu Vũ ném quyển tiểu thuyết xuống bàn, sau đó trùm đầu ngủ.
Hoàng Tử Hi liếc Châu Vũ, làu bàu: “Đúng là, tớ cũng có thể không về nhà mà!”
Quan Dĩnh không nói gì, nhưng lại chỉ nhìn Khương Doãn Nặc chằm chằm.
Khương Doãn Nặc cười nói: “Ấy đừng, một mình cậu trái ôm phải ấp tốt biết mấy, còn dẫn theo người làm gì chứ.”
“Cậu không đi, vậy thì tớ cũng không đi”, vẻ mặt Quan Dĩnh có chút mập mờ, trong mắt vụt qua vẻ thất vọng.
Hoàng Tử Hi nhìn là biết ngay, kéo Khương Doãn Nặc nói: “Đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta, cậu đi cùng cậu ấy đi.”
“Được”, Khương Doãn Nặc ngồi trước bàn dùng một tay chống cằm, nhìn Quan Dĩnh cười cười.
Quan Dĩnh cảm thấy hơi ngại, vội vàng chuyển đề tài hỏi, “Cậu cả ngày online MSN, rốt cuộc là đang đợi ai vậy?”
Khương Doãn Nặc nhìn lên màn hình, trước cái tên đó vẫn luôn là hình đại diện màu xám, nụ cười trên mặt bất giác ẩn đi, “Một tên nói chẳng giữ lời”, cô trả lời.
Cầm điện thoại lên, bấm dãy số đã có thể thuộc nằm lòng đó, bên tai vẫn truyền đến giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ, thuê bao này không nằm trong khu vực phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau.
Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng tình cảnh gặp lại bố ngày hôm đó.
Hứa Thụy Hoài nói với cô một cách rất đắc ý, Hứa Khả đã đỗ vào một trường nổi tiếng ở miền Bắc. Tiếp đó lại than thở, thằng nhóc đó đã hơn một năm nay không về nhà, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về báo bình an.
Khương Doãn Nặc hỏi, “Bố cũng không đi thăm cậu ấy?”
Hứa Thụy Hoài ngửa hai tay nói, “Bây giờ công ty vừa mới mở rộng quy mô, bố đâu có thể bỏ đi được. Hơn nữa, Khả Khả tự lập từ nhỏ, mười lăm tuổi đã một mình dọn ra ngoài sống, nó rất biết cách chăm sóc bản thân, không cần phải lo.”
Khương Doãn Nặc cười, “Gặp phải người bố như vậy, đương nhiên sẽ biến thành ‘tiểu cường’ rồi.”
(*Tiểu cường nghĩa là con gián nhỏ, ý chỉ người mạnh mẽ, gan dạ)
Hứa Thụy Hoài có chút ngại ngùng, giải thích, “Bố cũng không còn cách nào khác, về mặt tiền bạc bố chưa bao giờ xử tệ với nó.”
Khương Doãn Nặc vừa nghe câu này liền tức giận, “Lời này mà bố cũng nói ra được, không hổ là thương nhân. Cậu ấy là đứa con trai duy nhất của bố, không phải là công nhân bán mạng cho bố.”
Sắc mặt Hứa Thụy Hoài cũng không tốt, nhẹ giọng mắng: “Con bé này, sao nói chuyện vẫn cứ cái giọng điệu như vậy chứ, kỳ quái khó hiểu”. Sau đó lại chuyển đề tài hỏi, “Mẹ con thì sao? Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, bạn trai thì thay hết người này tới người khác, cuộc sống rất thoải mái.”
Hứa Thụy Hoài cúi đầu “ừ” một tiếng, không nói gì thêm, không biết đang nghĩ gì. Lại hỏi đến chuyên ngành của Hứa Khả, Hứa Thụy Hoài ấp úng nửa ngày, lúc thì nói là toán học, lúc thì nói hình như là tài chính ngân hàng.
Khương Doãn Nặc thầm thở dài, cũng không làm khó ông nữa, xin số điện thoại của Hứa Khả rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhưng mà số điện thoại này gọi lần nào cũng không được.
Gửi email cho cậu ấy nữa vậy, Khương Doãn Nặc vào hộp mail. “Tại sao cứ tắt máy vậy? Về nhà một chuyến đi”, cô gõ vài chữ này xong lại không biết phải tiếp tục thế nào, khó tránh khỏi hơi nản lòng, thế là trực tiếp gửi đi cho xong chuyện.
Cách đây rất lâu, cậu không còn đề cập đến tình hình của bản thân nữa, trong mail gửi cho cô cũng chỉ có mấy chữ “bận”, “bình an”, “chớ lo”. Đọc từng email với nội dung gần như giống nhau ấy, sau đó lại xóa từng mail. Trong đầu hiện ra một hình bóng mơ hồ, không còn vẻ mặt đáng yêu, giọng nói dịu dàng, nụ cười hóm hỉnh tinh nghịch… Đó là một hình bóng hoàn toàn xa lạ và lạnh lùng, một sự tồn tại cô đơn lạc lõng, sau đó càng đi càng xa.
Bây giờ, ngoài những kỷ niệm lúc nhỏ ra, cô dường như không biết gì về cậu. Bỗng nhiên, trong đầu vụt qua ý nghĩ chưa từng có, khiến cô vô cùng chán nản. Cái đuôi từng không cắt được đó, đứa trẻ thích bám dính lấy mình, đã biến mất rồi, rời xa cuộc sống của cô, trước khi cô kịp phát hiện.
Mọi thứ, đều đang thay đổi theo thời gian, chỉ là cô phát hiện muộn mà thôi.
Hóa ra, chị, sớm đã mất cậu rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.