Chương 27: Chữ “tình” bỗng đến
Bất Kinh Ngữ
15/10/2016
Cô cố gắng mở mắt ra, ly nước để trên bàn bên cạnh, nhưng lại trống không.
Trong phòng im ắng, ngoài cô ra không còn ai khác.
Vòng ôm ấm áp, hơi thở nồng nàn, cảm giác rõ ràng như vậy, nhưng lại chỉ là một giấc mơ.
Cô bất đắc dĩ tự cười mình, ở đây là ký túc xá nữ, sao cậu ấy có thể vào được chứ.
Sau đó, cô không ngủ nữa, chỉ nằm trên giường, ngắm nhìn trần nhà trắng xanh, im lặng ngẩn ngơ.
Hơn năm giờ chiều, cô cầm bình thủy đến phòng nước lấy nước. Đang giờ cao điểm, trong phòng nước rất ồn ào.
“Quan Dĩnh nói chị bệnh, đã khỏe hơn chưa”, giọng cậu vang lên bên tai, giống như trong giấc mơ sáng nay, có chút không chân thực.
Cô ngước mắt, Hứa Khả đeo cặp chéo, đang đứng trước mặt.
“Đã uống thuốc, đỡ nhiều rồi”.
“Vậy sao”, cậu đưa tay sờ trán cô, cô khẽ cúi đầu, né tránh.
Tay cậu, khẽ dừng lại trong không trung, sau đó thả xuống, cầm lấy chiếc bình thủy của cô, bước vào phòng nước.
Trên đường về, ngoài trầm mặc ra vẫn chỉ là im lặng, họ thật sự đã đến bước không có gì để nói, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Đi đến trước hành lang ký túc xá nữ, cậu mới đặt bình thủy vào tay cô.
“Ăn tối chưa”, cậu hỏi.
“Chưa”, thật sự không muốn ăn.
“Muốn ăn gì?”
“Không biết”, cô chỉ muốn mau vào trong.
Cậu không nói thêm gì nữa, xoay người bước đi.
Buổi tối, Quan Dĩnh ôm cặp lồng giữ nhiệt chạy vào, “Mau ăn đi, vẫn còn nóng đó”, mở ra xem, cháo thịt nạc trứng muối, cải xanh xào nấm đông cô, khoai tây sợi xào dấm, trong suốt, hương thơm nức mũi. Khương Doãn Nặc bỗng chốc thèm ăn, kéo Quan Dĩnh kêu lên, “Nào, người đẹp, thơm một cái”.
“Không có công không hưởng lộc”, Quan Dĩnh vội đẩy cô ra.
“Ngon quá, cậu mua ở đâu vậy”.
“Cái này, bỏ tiền ra cũng không mua được”, cô cười chớp chớp mắt, “Em trai cậu tự nấu ở nhà đấy”.
Hóa ra ăn cháo cũng có thể nghẹn.
Hoàng Tử Hi kéo tay Khương Doãn Nặc, không ngừng nói, “Cậu em đẹp trai biết nấu ăn, cho tớ đi cho tớ đi, bao nhiêu tiền tớ cũng chịu”.
“Còn rất chu đáo nữa”, Quan Dĩnh cười cười nhìn cô.
Tháng Tư gió xuân lướt nhẹ.
Trưa, Lục Trình Vũ đạp xe đến chỗ Hứa Khả ăn chùa. Ở trong phòng thí nghiệm lâu, cảm giác căn tin đại học Y đều có mùi formalin.
(Formalin: là một sản phẩm được sử dụng trong rất nhiều các chất tẩy rửa kháng khuẩn và khử)
Mặt trời đúng lúc chiếu lên cả người rất dễ chịu. Mỗi lần đi ngang qua sân bóng, cậu ta sẽ không nhịn được mà ngó lên khán đài phía xa, tuy cô đã không còn xuất hiện ở đó nữa.
Nghĩ đến Khương Doãn Nặc, cậu ta thừa nhận bản thân có chút hứng thú đối với cô, tuy lần đầu tiên gặp ấn tượng cô để lại cho cậu ta chỉ là một người bình thường.
Nhưng, khi nhìn thấy cô gái trên sân khấu, đội mũ bóng chày đen mặc áo thu với quần bò, điềm nhiên đàn một ca khúc không nhớ tên, chiếc mũ dài gần như che đi đôi mắt cô, cô gái tùy tiện kéo mũ sang một bên, để lộ đôi con người đen sáng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại, nụ cười điềm tĩnh hiện bên khóe miệng. Cảnh tượng bình thường, ăn mặc bình thường, động tác bình thường, nhưng trong lòng cậu ta lại khẽ rung động, cô gái này, có chút thú vị.
Có điều, chỉ vậy mà thôi.
Cậu ta là một người khá trầm tĩnh, nói về khí chất thì đó là vẻ lãnh đạm không phù hợp với độ tuổi. Đối với con gái mà nói, cậu ta dường như khá xa vời. Rất ít người quá nhiệt tình với một chàng đẹp trai nhưng nghiêm túc, cũng vì vậy mà tránh được rất nhiều phiền phức và quấy nhiễu. Chuyện yêu thầm, trước giờ đều là hai hướng, ví dụ như người như Hứa Khả, luôn vì không từ chối một cách triệt để mà gặp cả đống phiền phức. Hơn nữa, trước giờ cậu ta luôn cho rằng, say đắm ai đó trong ngôi trường đại học chưa rõ tương lai là một việc ngốc nghếch và lãng phí thời gian, nhưng loại chuyện này lại tồn tại ở khắp nơi.
Cho nên, làm người phải trầm tĩnh, cậu ta thường nói.
Lôi Viễn thường sẽ phản bác, cậu đây không phải trầm tĩnh mà là “tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi”.
Một số người nhìn biểu cảm lãnh đạm của cậu ta, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, nhưng Khương Doãn Nặc là ngoại lệ. Cô vỗ vai cậu ta, đùa với cậu ta, thỉnh thoảng sẽ dùng sách gõ nhẹ lên đầu cậu ta, trêu đùa, đừng tưởng rằng mình trông được trai mà “ngon”, ăn uống tiểu tiện khác người. Trừ phi kể từ hôm nay cậu không ăn không uống không đi vệ sinh, thì tôi mới phục.
Có điều, quan hệ giữa họ, cũng chỉ vậy mà thôi.
Lục Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy khán đài băng rôn bay bay, mới nhớ ra Lôi Viễn từng nói, hôm nay có đại hội thể thao.
Buổi sáng hạng mục nữ là nhiều, lúc này đang là giai đoạn chung kết.
Cuộc thi chạy vượt rào một trăm mét bị các cô gái mạnh mẽ biến thành chạy trăm mét đẩy rào, em gái bị tụt lại sau cùng lần nào cũng rất dịu dàng cẩn thận vượt qua hàng rào khiến rào đứng yên không đổ, cuối cùng vơ được giải nhất với vẻ mặt đầy mơ hồ. Cảnh tượng chạy nghìn mét rất hoành tráng, số người đang chạy bộ trong đường chạy đa số là nữ sinh tham gia thi đấu. Các sư huynh cầm nước và y phục chạy trước dẫn đường, các sư muội lắc lư chạy theo sau. Nữ sinh ném bi sắt đều khá cao to, nam sinh đo số liệu vô cùng cảm động chạy ra xa. Các em gái tạo tư thế rất dũng mãnh, xoay tròn cực nhanh, giơ tay ném, sau đó rơi thẳng xuống, suýt nữa đập trúng ngay chân mình.
Lục Trình Vũ ngồi dựa vào xe đạp, nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt, lười biếng tắm nắng. Tâm trạng của cậu ta rất ít khi bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, vẫn luôn bình tĩnh.
“Khương Doãn Nặc cố lên”, trên khán đài, có người đang hét.
Tiếng hét này, bất ngờ lọt vào tai cậu ta.
Bất chợt, cậu ta quay mặt, lại bất chợt nhìn một cái.
Song, rất nhiều chuyện thay đổi trong khoảnh khắc bất chợt đó. Đợi khi cậu ta phát giác, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Điểm cuối của trận chung kết bốn trăm mét, đang ở ngay trước mắt, Khương Doãn Nặc cảm thấy bản thân rất có hi vọng.
Sự việc cũng quả thật đã xảy ra thay đổi kịch tính, vì một chai nước suối rỗng bay đến.
Lúc đó cô đã gia tăng tốc độ, chuẩn bị chạy nước rút. Không tránh kịp, đúng lúc một chân đạp lên.
Sau đó, ngã xuống một cách rất không có khí chất.
Như vậy, lại còn đứng thứ ba.
Chân cô hình như bị trẹo rồi, đi cà nhắc, trên cánh tay trắng nõn, bùn đất đen sì trộn lẫn với vết trầy, trông có chút nhếch nhác.
Có giáo viên và bạn học chạy về phía cô, cô cười vẫy tay với họ.
Ánh nắng chiếu qua khe hở lá cây, rơi trên mặt cô, ý cười ấm áp, lông mày cong cong. Con ngươi đen sáng, giống như hai quả nho tròn xoe mềm mại đáng yêu, trên sống mũi thẳng tắp đọng vài giọt mồ hôi, trong suốt lấp lánh. Khi cô cười, để lộ hàm răng xinh đẹp trắng muốt, lúm đồng tiền bằng hạt gạo điểm bên khóe môi. Sau khi vận động, trên má hiện lên sắc hồng khỏe mạnh, trên trán, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống, khẽ bay trong làn gió nhẹ…
Nụ nười trong trẻo, giống như nội tâm trong suốt của cô…
“Kawaii quá”, bên tai phảng phất truyền đến giọng nói tiếng Nhật nhão nhoẹt, Lục Trình Vũ thoáng chốc thất thần, ngẫm nghĩ, “Lần này tiêu mẹ nó rồi”.
(Kawaii: từ tiếng Nhật, có nghĩa dễ thương, đáng yêu)
Ánh nắng rực rỡ, lá cây xanh biếc, chuyển biến đột ngột, cứ khiến người ta không kịp đề phòng.
Hứa Khả cầm bút, chăm chú nhìn đầu sân tập còn lại.
Dưới cây ngô đồng, bóng dáng ấy vỗ vai Lục Trình Vũ, sau đó nhảy lên yên sau xe đạp, dường như cười rất vui.
Rất lâu rồi, không nhìn thấy nụ cười của cô.
Khi ở bên cậu, cô ngày càng trầm mặc. Hai người che giấu bản thân thật sự của nhau, tuy nhiên, trong lòng mỗi người đều không thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng ngày tháng có cậu, cô không hề vui vẻ. Vậy thì, lúc đầu giữ cô lại bên cạnh có ý nghĩa gì? Bây giờ, cậu chỉ có duy nhất một lựa chọn là đứng ở nơi xa, lặng lẽ nhìn cô.
“Một mét tám lăm”, nam sinh đo số liệu nhảy xa thấy cậu mất hồn, thế là nói lại lần nữa.
Cậu hoàn hồn lại, đang viết thì “tách” một cái, ngòi bút chì gãy làm hai, vạch một đường thật đậm và dài trên nền giấy trắng vô cùng chói mắt.
Quan Dĩnh chậm rãi dùng đũa nhặt hết thịt dê trên que tre xuống, rồi gắp một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai.
“Cách ăn thịt dê xiên là như thế này nè”, Khương Doãn Nặc cầm một xiên đưa lên miệng cắn, khí phách làm mẫu.
Quan Dĩnh trừng cô một cái, “Miệng cậu toàn là dầu mỡ”. Nói xong, cầm khăn giấy nhẹ nhàng ấn lên khóe miệng, móc điện thoại trong túi ra, “Tớ gọi điện cho Lôi Viễn, bảo cậu ấy cũng gọi Hứa Khả ra đây”.
“Gọi cậu ấy làm gì, chúng ta sắp ăn xong rồi”.
“Lát nữa chúng ta chen chúc trên đường, cậu đi cà nhắc như vậy, cũng không thể để cậu về một mình. Hay là tớ gọi cho Tiểu Lục”.
“Không được”.
Quan Dĩnh lại trừng cô, “Con người cậu thật phiền phức, vậy thì gọi Hứa Khả đến đón cậu. Sao các cậu vẫn còn hục hặc với nhau vậy? Đã lâu lắm rồi mà”.
“Không được”.
Điện thoại đã kết nối, Quan Dĩnh nói ngắn gọn, “Đến trong vòng mười phút, đến trễ không đợi”.
“…”
“Muộn một phút cũng không được, Tiểu Khương bị mấy tên lưu manh đó bao vây… Đúng, chính là mấy tên ở vũ hội lần trước…”, sau đó, người đẹp cười ngọt ngào cúp điện thoại.
“Ê, trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy”, Khương Doãn Nặc thật sự bực mình, con gái đang yêu, quả nhiên bất chấp lý lẽ.Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, tiếp tục tao nhã ăn thịt dê xiên.
Hứa Khả mặc qua loa chiếc áo khoác, liền chạy ra ngoài.
“Này, mẹ nó cậu chậm chút đi, hai nhỏ đó đang lừa chúng ta…”, Lôi Viễn vừa đuổi theo ở phía sau, vừa lớn tiếng hét.
Mấy phút sau.
Hứa Khả đứng ở cửa quán ăn, tay chống nạnh, thở dốc.
Cổ tay cậu đeo băng lúc huấn luyện, người mặc áo cầu thủ, bên ngoài khoác chiếc áo khoác thể thao, hình như còn mặc ngược.
Khương Doãn Nặc gần như chôn mặt vào trong chiếc đĩa, “Lão đại, đến rồi à”.
Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, cười khá gian xảo, “Rất tốt, còn nhanh hơn thời gian dự tính”.
Hơi thở hỗn loạn dần bình phục, Hứa Khả bước đến trước bàn, đưa tay vỗ nhẹ đầu Khương Doãn Nặc, làm cho mũi cô tiếp xúc thân mật với xiên thịt dê. Cô ngước mắt nhìn cậu, nhưng lại bắt gặp hai tia nhìn phức tạp, bất chợt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên bốn chữ: dịu dàng như nước.
Cậu nhìn cô, bưng ly nước trái cây trước mặt cô uống cạn.
Cô choáng váng cúi đầu, cầm một xiên thịt dê lên nhét vào miệng.
Hai người ở đối diện đang chàng chàng thiếp thiếp.
Quan Dĩnh đút cho Lôi Viễn ăn thịt dê xiên.
Lôi Viễn ôm vai, khẽ cười véo mũi cô ấy, “Không được nghịch ngợm như vậy nữa”.
Khương Doãn Nặc lập tức cảm thấy răng rơi xuống một mảng, dứt khoát nằm xuống bàn, buồn cười nhìn hai người họ.
Hứa Khả ngồi xuống bên cạnh cô, cũng học theo bộ dạng của cô, nghiêm túc xem kịch.
Biểu diễn đủ rồi, hai con người ngọt ngào rất hiểu ý nhau nhìn về Hứa Khả, “Hôm nay cậu trả tiền”, nói xong tay nắm tay cùng rời đi.
Sau đó, không khí chung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Tôi cũng ăn xong rồi”, Khương Doãn Nặc nói với chiếc đĩa trên bàn. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, đành phải mượn việc này dời sự chú ý.
Hứa Khả nhìn cô một cái, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm một dĩa đồ nướng, một mình ngồi ăn.
Cô đành phải tiếp tục vùi đầu, cho đến khi vụn thịt cuối cùng trong chiếc đĩa trước mặt bay sạch.
Sau đó không có việc gì làm, ngây ngốc ngồi ở đó. Biết sớm thì đã ăn chậm nhai kỹ rồi.
Còn ở lại thêm một giây như thế này cũng không chịu nổi, cô lập tức đứng dậy.
“Đợi tôi”, nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng cậu dịu dàng đến chết tiệt.
Thế này, thế này có còn cho người ta sống hay không… Lại bắt đầu choáng rồi, tuyệt đối đừng suy nghĩ vẩn vơ, bị người ta mê hoặc, bị người ta dụ dỗ…
Chỉ tiếc là sức người có hạn, giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Gió đêm chầm chậm, nhẹ nhàng lướt qua mặt. Hai người đi trên đường, nhất thời đều không nói gì.
Cô nhìn tiệm kem bên đường, cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Muốn ăn?”
“Ừ”, cô khẽ nuốt nước miếng.
Cậu khẽ cười, bước vào trong tiệm.
Cô đứng bên đường, lặng lẽ nhớ về trước đây.
Lúc đó, cậu vẫn còn là đồ đáng ghét thích ăn bớt tiền tiêu vặt chỗ cô mua bánh kem…
Bên cạnh, mấy cậu choai choai đùa giỡn chạy đến, không để ý, đâm vào người cô.
Cái chân vốn bị thương không đủ sức, người cô nghiêng lại rồi ngã ra ngoài.
Đèn xe chói mắt, đang chạy đến.
Trong mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng kêu của cô gái, tiếng bíp còi đinh tai của ô tô, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Không ngờ lại là cái chết như thế này…
Cứ như vậy, chết trước mặt cậu ấy…
Cậu sẽ gọi cô “Chị ơi”…
Cậu sẽ đau lòng…
Sau đó sẽ quên cô…
Từ nay không còn gặp nhau nữa…
Như vậy, cũng tốt…
Kinh hồn bạt vía, hóa ra là mùi vị như vậy…
Tay cậu khẽ run rẩy, nói không ra từ nào, chỉ có thở gấp thật sâu, đầu óc mờ mịt.
Sự đau đớn trên cánh tay, tựa như lại đưa cô vào nỗi sợ hãi khi đó.
Khoảnh khắc kem rơi xuống đất, kem tươi trắng bắn khắp nơi… Cậu bay đến, sắc mặt trắng bệch.
Cô nghe thấy cậu hét “Nặc Nặc”… Sau đó, nhanh chóng bị người ta kéo dậy.
Xe tải gào thét chạy qua, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cậu vẫn chưa hết, tay cậu vẫn nắm chặt cánh tay cô, nóng tựa que hàn.
Cậu thả cánh tay cô ra, nhưng lại ôm cô vào lòng.
Xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu, xa xôi phủ lên tiếng lòng mình.
Không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, giọng nói mệt mỏi của cậu tựa như hơi thở truyền đến bên tai, “Tôi sắp bị chị dọa chết rồi”.
Mắt cô bỗng nhiên cay xè, để mặc cho vài giọt nước mắt rơi xuống, im lặng vùi vào trong áo sơ mi của cậu.
“Giờ thì không sao rồi”, cô nói khẽ, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, tay kia vòng lấy eo cậu.
Dường như cậu khẽ run rẩy, ngừng thở, siết nhẹ hai tay, không ngờ, cử động nhỏ này lại khiến cô bừng tỉnh.
“Thả tôi ra”, cô hoàn hồn, đồng thời cũng hoảng loạn thu tay về.
Cậu coi như không nghe thấy.
“Sẽ gặp người quen đấy”, cô sốt ruột muốn đẩy cậu ra, nhưng hai tay lại bị giữ chặt.
“Chị thế này, gặp người quen thì làm sao”, cậu nhắm mắt, giọng nói trầm thấp không vui.
Quả nhiên cô không dám động đậy nữa.
Đường phố đêm khuya, bóng người thấp thoáng. Dưới ánh đèn khuôn mặt con người trở nên hư ảo, nhìn không rõ là họ đang vui hay đang buồn phiền.
Khương Doãn Nặc quan sát kỹ từng người đi qua bên cạnh họ, sợ gặp phải khuôn mặt quen thuộc, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc. Song những người đó, hoặc là bước đi vội vàng, hoặc là dùng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng quét qua, tựa như, họ chỉ là một… cặp đôi bình thường đang yêu nhau.
Tận những mấy phút, bạn học Hứa Khả dường như đang ở trong mơ.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt từ tóc cô, nghe tiếng thở của cô nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực cậu, xúc giác dưới tay cậu vừa ấm nóng lại vừa hơi cứng nhắc, thế là cậu tự nói với mình, mọi chuyện đều tồn tại một cách chân thực.
Loại khẳng định này gây ra vài sự kích động, dẫn đến dục vọng giao lưu chuyện gì đó với cô.
“Tôi… chị…”, lời nói không còn rành mạch nữa, rất hiếm thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng rực.
Trong lòng cậu thở dài, mẹ nó thật là dằn vặt, sau đó nhắm mắt nói, “Sau này không được ăn kem nữa”.
Khương Doãn Nặc bị chọc cười, bất giác cười “ha ha”. Trong lúc không hề phòng bị, giọng cậu lại vang lên bên tai, trầm thấp êm tai, nhưng lại giống như đòn cảnh tỉnh, đánh cho cô hoa mắt chóng mặt, trở tay không kịp.
“Hãy ở bên tôi”, giống như hỏi lại giống như trần thuật, cậu nhìn cô.
Trầm mặc thật lâu… Cùng với lời nói của cậu, xé nát mọi lớp ngụy trang.
Tim cậu đập như sấm, bàn tay ôm lấy người cô nắm thành đấm, lòng bàn tay đã ướt một mảng.
Quả nhiên, kích động là ma quỷ.
Trong phòng im ắng, ngoài cô ra không còn ai khác.
Vòng ôm ấm áp, hơi thở nồng nàn, cảm giác rõ ràng như vậy, nhưng lại chỉ là một giấc mơ.
Cô bất đắc dĩ tự cười mình, ở đây là ký túc xá nữ, sao cậu ấy có thể vào được chứ.
Sau đó, cô không ngủ nữa, chỉ nằm trên giường, ngắm nhìn trần nhà trắng xanh, im lặng ngẩn ngơ.
Hơn năm giờ chiều, cô cầm bình thủy đến phòng nước lấy nước. Đang giờ cao điểm, trong phòng nước rất ồn ào.
“Quan Dĩnh nói chị bệnh, đã khỏe hơn chưa”, giọng cậu vang lên bên tai, giống như trong giấc mơ sáng nay, có chút không chân thực.
Cô ngước mắt, Hứa Khả đeo cặp chéo, đang đứng trước mặt.
“Đã uống thuốc, đỡ nhiều rồi”.
“Vậy sao”, cậu đưa tay sờ trán cô, cô khẽ cúi đầu, né tránh.
Tay cậu, khẽ dừng lại trong không trung, sau đó thả xuống, cầm lấy chiếc bình thủy của cô, bước vào phòng nước.
Trên đường về, ngoài trầm mặc ra vẫn chỉ là im lặng, họ thật sự đã đến bước không có gì để nói, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Đi đến trước hành lang ký túc xá nữ, cậu mới đặt bình thủy vào tay cô.
“Ăn tối chưa”, cậu hỏi.
“Chưa”, thật sự không muốn ăn.
“Muốn ăn gì?”
“Không biết”, cô chỉ muốn mau vào trong.
Cậu không nói thêm gì nữa, xoay người bước đi.
Buổi tối, Quan Dĩnh ôm cặp lồng giữ nhiệt chạy vào, “Mau ăn đi, vẫn còn nóng đó”, mở ra xem, cháo thịt nạc trứng muối, cải xanh xào nấm đông cô, khoai tây sợi xào dấm, trong suốt, hương thơm nức mũi. Khương Doãn Nặc bỗng chốc thèm ăn, kéo Quan Dĩnh kêu lên, “Nào, người đẹp, thơm một cái”.
“Không có công không hưởng lộc”, Quan Dĩnh vội đẩy cô ra.
“Ngon quá, cậu mua ở đâu vậy”.
“Cái này, bỏ tiền ra cũng không mua được”, cô cười chớp chớp mắt, “Em trai cậu tự nấu ở nhà đấy”.
Hóa ra ăn cháo cũng có thể nghẹn.
Hoàng Tử Hi kéo tay Khương Doãn Nặc, không ngừng nói, “Cậu em đẹp trai biết nấu ăn, cho tớ đi cho tớ đi, bao nhiêu tiền tớ cũng chịu”.
“Còn rất chu đáo nữa”, Quan Dĩnh cười cười nhìn cô.
Tháng Tư gió xuân lướt nhẹ.
Trưa, Lục Trình Vũ đạp xe đến chỗ Hứa Khả ăn chùa. Ở trong phòng thí nghiệm lâu, cảm giác căn tin đại học Y đều có mùi formalin.
(Formalin: là một sản phẩm được sử dụng trong rất nhiều các chất tẩy rửa kháng khuẩn và khử)
Mặt trời đúng lúc chiếu lên cả người rất dễ chịu. Mỗi lần đi ngang qua sân bóng, cậu ta sẽ không nhịn được mà ngó lên khán đài phía xa, tuy cô đã không còn xuất hiện ở đó nữa.
Nghĩ đến Khương Doãn Nặc, cậu ta thừa nhận bản thân có chút hứng thú đối với cô, tuy lần đầu tiên gặp ấn tượng cô để lại cho cậu ta chỉ là một người bình thường.
Nhưng, khi nhìn thấy cô gái trên sân khấu, đội mũ bóng chày đen mặc áo thu với quần bò, điềm nhiên đàn một ca khúc không nhớ tên, chiếc mũ dài gần như che đi đôi mắt cô, cô gái tùy tiện kéo mũ sang một bên, để lộ đôi con người đen sáng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại, nụ cười điềm tĩnh hiện bên khóe miệng. Cảnh tượng bình thường, ăn mặc bình thường, động tác bình thường, nhưng trong lòng cậu ta lại khẽ rung động, cô gái này, có chút thú vị.
Có điều, chỉ vậy mà thôi.
Cậu ta là một người khá trầm tĩnh, nói về khí chất thì đó là vẻ lãnh đạm không phù hợp với độ tuổi. Đối với con gái mà nói, cậu ta dường như khá xa vời. Rất ít người quá nhiệt tình với một chàng đẹp trai nhưng nghiêm túc, cũng vì vậy mà tránh được rất nhiều phiền phức và quấy nhiễu. Chuyện yêu thầm, trước giờ đều là hai hướng, ví dụ như người như Hứa Khả, luôn vì không từ chối một cách triệt để mà gặp cả đống phiền phức. Hơn nữa, trước giờ cậu ta luôn cho rằng, say đắm ai đó trong ngôi trường đại học chưa rõ tương lai là một việc ngốc nghếch và lãng phí thời gian, nhưng loại chuyện này lại tồn tại ở khắp nơi.
Cho nên, làm người phải trầm tĩnh, cậu ta thường nói.
Lôi Viễn thường sẽ phản bác, cậu đây không phải trầm tĩnh mà là “tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi”.
Một số người nhìn biểu cảm lãnh đạm của cậu ta, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, nhưng Khương Doãn Nặc là ngoại lệ. Cô vỗ vai cậu ta, đùa với cậu ta, thỉnh thoảng sẽ dùng sách gõ nhẹ lên đầu cậu ta, trêu đùa, đừng tưởng rằng mình trông được trai mà “ngon”, ăn uống tiểu tiện khác người. Trừ phi kể từ hôm nay cậu không ăn không uống không đi vệ sinh, thì tôi mới phục.
Có điều, quan hệ giữa họ, cũng chỉ vậy mà thôi.
Lục Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy khán đài băng rôn bay bay, mới nhớ ra Lôi Viễn từng nói, hôm nay có đại hội thể thao.
Buổi sáng hạng mục nữ là nhiều, lúc này đang là giai đoạn chung kết.
Cuộc thi chạy vượt rào một trăm mét bị các cô gái mạnh mẽ biến thành chạy trăm mét đẩy rào, em gái bị tụt lại sau cùng lần nào cũng rất dịu dàng cẩn thận vượt qua hàng rào khiến rào đứng yên không đổ, cuối cùng vơ được giải nhất với vẻ mặt đầy mơ hồ. Cảnh tượng chạy nghìn mét rất hoành tráng, số người đang chạy bộ trong đường chạy đa số là nữ sinh tham gia thi đấu. Các sư huynh cầm nước và y phục chạy trước dẫn đường, các sư muội lắc lư chạy theo sau. Nữ sinh ném bi sắt đều khá cao to, nam sinh đo số liệu vô cùng cảm động chạy ra xa. Các em gái tạo tư thế rất dũng mãnh, xoay tròn cực nhanh, giơ tay ném, sau đó rơi thẳng xuống, suýt nữa đập trúng ngay chân mình.
Lục Trình Vũ ngồi dựa vào xe đạp, nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt, lười biếng tắm nắng. Tâm trạng của cậu ta rất ít khi bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, vẫn luôn bình tĩnh.
“Khương Doãn Nặc cố lên”, trên khán đài, có người đang hét.
Tiếng hét này, bất ngờ lọt vào tai cậu ta.
Bất chợt, cậu ta quay mặt, lại bất chợt nhìn một cái.
Song, rất nhiều chuyện thay đổi trong khoảnh khắc bất chợt đó. Đợi khi cậu ta phát giác, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Điểm cuối của trận chung kết bốn trăm mét, đang ở ngay trước mắt, Khương Doãn Nặc cảm thấy bản thân rất có hi vọng.
Sự việc cũng quả thật đã xảy ra thay đổi kịch tính, vì một chai nước suối rỗng bay đến.
Lúc đó cô đã gia tăng tốc độ, chuẩn bị chạy nước rút. Không tránh kịp, đúng lúc một chân đạp lên.
Sau đó, ngã xuống một cách rất không có khí chất.
Như vậy, lại còn đứng thứ ba.
Chân cô hình như bị trẹo rồi, đi cà nhắc, trên cánh tay trắng nõn, bùn đất đen sì trộn lẫn với vết trầy, trông có chút nhếch nhác.
Có giáo viên và bạn học chạy về phía cô, cô cười vẫy tay với họ.
Ánh nắng chiếu qua khe hở lá cây, rơi trên mặt cô, ý cười ấm áp, lông mày cong cong. Con ngươi đen sáng, giống như hai quả nho tròn xoe mềm mại đáng yêu, trên sống mũi thẳng tắp đọng vài giọt mồ hôi, trong suốt lấp lánh. Khi cô cười, để lộ hàm răng xinh đẹp trắng muốt, lúm đồng tiền bằng hạt gạo điểm bên khóe môi. Sau khi vận động, trên má hiện lên sắc hồng khỏe mạnh, trên trán, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống, khẽ bay trong làn gió nhẹ…
Nụ nười trong trẻo, giống như nội tâm trong suốt của cô…
“Kawaii quá”, bên tai phảng phất truyền đến giọng nói tiếng Nhật nhão nhoẹt, Lục Trình Vũ thoáng chốc thất thần, ngẫm nghĩ, “Lần này tiêu mẹ nó rồi”.
(Kawaii: từ tiếng Nhật, có nghĩa dễ thương, đáng yêu)
Ánh nắng rực rỡ, lá cây xanh biếc, chuyển biến đột ngột, cứ khiến người ta không kịp đề phòng.
Hứa Khả cầm bút, chăm chú nhìn đầu sân tập còn lại.
Dưới cây ngô đồng, bóng dáng ấy vỗ vai Lục Trình Vũ, sau đó nhảy lên yên sau xe đạp, dường như cười rất vui.
Rất lâu rồi, không nhìn thấy nụ cười của cô.
Khi ở bên cậu, cô ngày càng trầm mặc. Hai người che giấu bản thân thật sự của nhau, tuy nhiên, trong lòng mỗi người đều không thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng ngày tháng có cậu, cô không hề vui vẻ. Vậy thì, lúc đầu giữ cô lại bên cạnh có ý nghĩa gì? Bây giờ, cậu chỉ có duy nhất một lựa chọn là đứng ở nơi xa, lặng lẽ nhìn cô.
“Một mét tám lăm”, nam sinh đo số liệu nhảy xa thấy cậu mất hồn, thế là nói lại lần nữa.
Cậu hoàn hồn lại, đang viết thì “tách” một cái, ngòi bút chì gãy làm hai, vạch một đường thật đậm và dài trên nền giấy trắng vô cùng chói mắt.
Quan Dĩnh chậm rãi dùng đũa nhặt hết thịt dê trên que tre xuống, rồi gắp một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai.
“Cách ăn thịt dê xiên là như thế này nè”, Khương Doãn Nặc cầm một xiên đưa lên miệng cắn, khí phách làm mẫu.
Quan Dĩnh trừng cô một cái, “Miệng cậu toàn là dầu mỡ”. Nói xong, cầm khăn giấy nhẹ nhàng ấn lên khóe miệng, móc điện thoại trong túi ra, “Tớ gọi điện cho Lôi Viễn, bảo cậu ấy cũng gọi Hứa Khả ra đây”.
“Gọi cậu ấy làm gì, chúng ta sắp ăn xong rồi”.
“Lát nữa chúng ta chen chúc trên đường, cậu đi cà nhắc như vậy, cũng không thể để cậu về một mình. Hay là tớ gọi cho Tiểu Lục”.
“Không được”.
Quan Dĩnh lại trừng cô, “Con người cậu thật phiền phức, vậy thì gọi Hứa Khả đến đón cậu. Sao các cậu vẫn còn hục hặc với nhau vậy? Đã lâu lắm rồi mà”.
“Không được”.
Điện thoại đã kết nối, Quan Dĩnh nói ngắn gọn, “Đến trong vòng mười phút, đến trễ không đợi”.
“…”
“Muộn một phút cũng không được, Tiểu Khương bị mấy tên lưu manh đó bao vây… Đúng, chính là mấy tên ở vũ hội lần trước…”, sau đó, người đẹp cười ngọt ngào cúp điện thoại.
“Ê, trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy”, Khương Doãn Nặc thật sự bực mình, con gái đang yêu, quả nhiên bất chấp lý lẽ.Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, tiếp tục tao nhã ăn thịt dê xiên.
Hứa Khả mặc qua loa chiếc áo khoác, liền chạy ra ngoài.
“Này, mẹ nó cậu chậm chút đi, hai nhỏ đó đang lừa chúng ta…”, Lôi Viễn vừa đuổi theo ở phía sau, vừa lớn tiếng hét.
Mấy phút sau.
Hứa Khả đứng ở cửa quán ăn, tay chống nạnh, thở dốc.
Cổ tay cậu đeo băng lúc huấn luyện, người mặc áo cầu thủ, bên ngoài khoác chiếc áo khoác thể thao, hình như còn mặc ngược.
Khương Doãn Nặc gần như chôn mặt vào trong chiếc đĩa, “Lão đại, đến rồi à”.
Quan Dĩnh nhìn đồng hồ, cười khá gian xảo, “Rất tốt, còn nhanh hơn thời gian dự tính”.
Hơi thở hỗn loạn dần bình phục, Hứa Khả bước đến trước bàn, đưa tay vỗ nhẹ đầu Khương Doãn Nặc, làm cho mũi cô tiếp xúc thân mật với xiên thịt dê. Cô ngước mắt nhìn cậu, nhưng lại bắt gặp hai tia nhìn phức tạp, bất chợt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên bốn chữ: dịu dàng như nước.
Cậu nhìn cô, bưng ly nước trái cây trước mặt cô uống cạn.
Cô choáng váng cúi đầu, cầm một xiên thịt dê lên nhét vào miệng.
Hai người ở đối diện đang chàng chàng thiếp thiếp.
Quan Dĩnh đút cho Lôi Viễn ăn thịt dê xiên.
Lôi Viễn ôm vai, khẽ cười véo mũi cô ấy, “Không được nghịch ngợm như vậy nữa”.
Khương Doãn Nặc lập tức cảm thấy răng rơi xuống một mảng, dứt khoát nằm xuống bàn, buồn cười nhìn hai người họ.
Hứa Khả ngồi xuống bên cạnh cô, cũng học theo bộ dạng của cô, nghiêm túc xem kịch.
Biểu diễn đủ rồi, hai con người ngọt ngào rất hiểu ý nhau nhìn về Hứa Khả, “Hôm nay cậu trả tiền”, nói xong tay nắm tay cùng rời đi.
Sau đó, không khí chung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Tôi cũng ăn xong rồi”, Khương Doãn Nặc nói với chiếc đĩa trên bàn. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, đành phải mượn việc này dời sự chú ý.
Hứa Khả nhìn cô một cái, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm một dĩa đồ nướng, một mình ngồi ăn.
Cô đành phải tiếp tục vùi đầu, cho đến khi vụn thịt cuối cùng trong chiếc đĩa trước mặt bay sạch.
Sau đó không có việc gì làm, ngây ngốc ngồi ở đó. Biết sớm thì đã ăn chậm nhai kỹ rồi.
Còn ở lại thêm một giây như thế này cũng không chịu nổi, cô lập tức đứng dậy.
“Đợi tôi”, nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng cậu dịu dàng đến chết tiệt.
Thế này, thế này có còn cho người ta sống hay không… Lại bắt đầu choáng rồi, tuyệt đối đừng suy nghĩ vẩn vơ, bị người ta mê hoặc, bị người ta dụ dỗ…
Chỉ tiếc là sức người có hạn, giống như bị thôi miên, cô ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Gió đêm chầm chậm, nhẹ nhàng lướt qua mặt. Hai người đi trên đường, nhất thời đều không nói gì.
Cô nhìn tiệm kem bên đường, cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Muốn ăn?”
“Ừ”, cô khẽ nuốt nước miếng.
Cậu khẽ cười, bước vào trong tiệm.
Cô đứng bên đường, lặng lẽ nhớ về trước đây.
Lúc đó, cậu vẫn còn là đồ đáng ghét thích ăn bớt tiền tiêu vặt chỗ cô mua bánh kem…
Bên cạnh, mấy cậu choai choai đùa giỡn chạy đến, không để ý, đâm vào người cô.
Cái chân vốn bị thương không đủ sức, người cô nghiêng lại rồi ngã ra ngoài.
Đèn xe chói mắt, đang chạy đến.
Trong mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng kêu của cô gái, tiếng bíp còi đinh tai của ô tô, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Không ngờ lại là cái chết như thế này…
Cứ như vậy, chết trước mặt cậu ấy…
Cậu sẽ gọi cô “Chị ơi”…
Cậu sẽ đau lòng…
Sau đó sẽ quên cô…
Từ nay không còn gặp nhau nữa…
Như vậy, cũng tốt…
Kinh hồn bạt vía, hóa ra là mùi vị như vậy…
Tay cậu khẽ run rẩy, nói không ra từ nào, chỉ có thở gấp thật sâu, đầu óc mờ mịt.
Sự đau đớn trên cánh tay, tựa như lại đưa cô vào nỗi sợ hãi khi đó.
Khoảnh khắc kem rơi xuống đất, kem tươi trắng bắn khắp nơi… Cậu bay đến, sắc mặt trắng bệch.
Cô nghe thấy cậu hét “Nặc Nặc”… Sau đó, nhanh chóng bị người ta kéo dậy.
Xe tải gào thét chạy qua, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cậu vẫn chưa hết, tay cậu vẫn nắm chặt cánh tay cô, nóng tựa que hàn.
Cậu thả cánh tay cô ra, nhưng lại ôm cô vào lòng.
Xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu, xa xôi phủ lên tiếng lòng mình.
Không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, giọng nói mệt mỏi của cậu tựa như hơi thở truyền đến bên tai, “Tôi sắp bị chị dọa chết rồi”.
Mắt cô bỗng nhiên cay xè, để mặc cho vài giọt nước mắt rơi xuống, im lặng vùi vào trong áo sơ mi của cậu.
“Giờ thì không sao rồi”, cô nói khẽ, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, tay kia vòng lấy eo cậu.
Dường như cậu khẽ run rẩy, ngừng thở, siết nhẹ hai tay, không ngờ, cử động nhỏ này lại khiến cô bừng tỉnh.
“Thả tôi ra”, cô hoàn hồn, đồng thời cũng hoảng loạn thu tay về.
Cậu coi như không nghe thấy.
“Sẽ gặp người quen đấy”, cô sốt ruột muốn đẩy cậu ra, nhưng hai tay lại bị giữ chặt.
“Chị thế này, gặp người quen thì làm sao”, cậu nhắm mắt, giọng nói trầm thấp không vui.
Quả nhiên cô không dám động đậy nữa.
Đường phố đêm khuya, bóng người thấp thoáng. Dưới ánh đèn khuôn mặt con người trở nên hư ảo, nhìn không rõ là họ đang vui hay đang buồn phiền.
Khương Doãn Nặc quan sát kỹ từng người đi qua bên cạnh họ, sợ gặp phải khuôn mặt quen thuộc, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc. Song những người đó, hoặc là bước đi vội vàng, hoặc là dùng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng quét qua, tựa như, họ chỉ là một… cặp đôi bình thường đang yêu nhau.
Tận những mấy phút, bạn học Hứa Khả dường như đang ở trong mơ.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt từ tóc cô, nghe tiếng thở của cô nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực cậu, xúc giác dưới tay cậu vừa ấm nóng lại vừa hơi cứng nhắc, thế là cậu tự nói với mình, mọi chuyện đều tồn tại một cách chân thực.
Loại khẳng định này gây ra vài sự kích động, dẫn đến dục vọng giao lưu chuyện gì đó với cô.
“Tôi… chị…”, lời nói không còn rành mạch nữa, rất hiếm thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng rực.
Trong lòng cậu thở dài, mẹ nó thật là dằn vặt, sau đó nhắm mắt nói, “Sau này không được ăn kem nữa”.
Khương Doãn Nặc bị chọc cười, bất giác cười “ha ha”. Trong lúc không hề phòng bị, giọng cậu lại vang lên bên tai, trầm thấp êm tai, nhưng lại giống như đòn cảnh tỉnh, đánh cho cô hoa mắt chóng mặt, trở tay không kịp.
“Hãy ở bên tôi”, giống như hỏi lại giống như trần thuật, cậu nhìn cô.
Trầm mặc thật lâu… Cùng với lời nói của cậu, xé nát mọi lớp ngụy trang.
Tim cậu đập như sấm, bàn tay ôm lấy người cô nắm thành đấm, lòng bàn tay đã ướt một mảng.
Quả nhiên, kích động là ma quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.