Chương 15: Có lẽ là người yêu
Bất Kinh Ngữ
15/10/2016
Giáo viên thể dục khó hiểu nhìn Lôi Viễn, bởi vì trong danh sách không hề có tên Khương Doãn Nặc.
Lôi Viễn tiếp tục nói, “Hoạt động lần này sẽ do thành viên câu lạc bộ thể thao của trường là bạn Khương Doãn Nặc và mình cùng phụ trách. Tối nay sẽ bắt đầu huấn luyện, hi vọng các bạn đến đúng giờ”.
“Doãn Nặc, cậu gia nhập câu lạc bộ thể thao khi nào vậy?” Hoàng Tử Hi nhỏ tiếng hỏi cô.
Khương Doãn Nặc xòe hai tay nói, “Tớ cũng rất muốn biết”. Cái tên Lôi Viễn này giở trò gì vậy không biết.
Cái gọi là phụ trách, đó chính là chịu trách nhiệm mở nhạc, điểm danh, rót nước bưng trà cho cô giáo thể dục nhịp điệu, thời gian còn lại thì đứng một bên làm khán giả.
“Có thể nói cho tôi biết”, Khương Doãn Nặc vừa nhìn người khác tập luyện vừa tán gẫu với Lôi Viễn, “Tôi nói tôi gia nhập câu lạc bộ thể dục của các cậu khi nào vậy, hay là tôi bị chứng mất trí nhớ có chọn lọc?”
“Giữ thể diện chút đi người đẹp, buổi họp lúc chiều quyết định, câu lạc bộ chúng tôi đều là hòa thượng, chỉ thiếu một nữ sinh”, cậu ta cười chớp mắt với cô, “Taekwondo đai đen tam đẳng, không gọi cậu thì gọi ai?”
“Đủ rồi đấy, các người thiếu là một chân chạy vặt, một tiểu nhị thì có”.
“Chính tiểu nhị này, mấy con sói trong câu lạc bộ chúng tôi đều đang cạnh tranh để giành lấy đấy, tất cả đều bị mình ngăn cản hết rồi”, Lôi Viễn vỗ đầu Khương Doãn Nặc, khó hiểu hỏi, “Cậu là con gái thì học nhảy học múa tốt biết mấy, sao lại chạy đi học cái trò đánh đánh giết giết đó chi vậy?”
Cô tự cười chế giễu: “Người không có tế bào nghệ thuật như tôi chỉ có thể học cái thứ thô lỗ đó thôi”.
“Cũng đúng”, Lôi Viễn gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, “Có điều mình thích cậu như vậy”, cậu ta như cười như không nhìn cô nói.
“Ha, cậu có mắt nhìn đấy”, cô tùy tiện tiếp lời.
Lôi Viễn sờ sờ mũi, không nhìn thấy vẻ khó xử như dự tính, không tránh khỏi có chút thất vọng. Xem ra, người nào đó hoàn toàn miễn dịch đối với ánh mắt như cười như không này của cậu, từ trước đến giờ, đây là bí kíp độc môn bách chiến bách thắng, giết người vô số của cậu ta. Lần này đúng là có chút… đả kích.
Âm nhạc từ từ dừng lại, mọi người giải tán nghỉ ngơi một lúc.
Khương Doãn Nặc mau chóng tận tụy mang khăn mặt và trà lài cho cô giáo, chỉ thiếu không nói, “Khách quan, mời dùng”. Cô giáo thể dục nhịp điệu là quý cô tuổi trung niên xinh đẹp, cử chỉ thanh cao, thái độ ngạo mạn, tính khí nóng nảy thay đổi nhanh chóng. Trong số những bạn nữ tham gia tập luyện, ngoại trừ Ngôn Hề La ra không ai là không bị cô ta đay nghiến, cho dù tiết tấu chỉ nhanh có nửa nhịp, thì nhà thi đấu sẽ trình diễn màn sư tử Hà Đông gầm rống. Do vậy, Khương Doãn Nặc cố hết sức làm tròn bổn phận của mình, không muốn vì sai sót của bản thân mà ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện.
“Đưa tôi nước”, một bàn tay tùy tiện giơ đến trước mặt cô. Khương Doãn Nặc ngước mắt, một cô gái mảnh khảnh thướt tha đang không kiên nhẫn nhìn cô.
“Nghe thấy không?” Giọng điệu cô gái rất ngang tàng. Khương Doãn Nặc nhớ cô ta tên Lý Thanh, là thành viên của đội cổ vũ.
“Đằng kia có đấy, tự đi lấy đi”, Lôi Viễn chỉ về hướng thùng nước suối ở góc tường cách đó không xa, “Không phải người khác đều tự lấy sao?”
“Tôi bảo cậu ta lấy cho tôi”, Lý Thanh trừng mắt với Khương Doãn Nặc, vẻ mặt vô cùng coi thường.
“Lý Thanh, cậu…”
“Bỏ đi”, Khương Doãn Nặc cười như không có gì, ngắt lời Lôi Viễn, bước đến lấy nước cho cô ta.
Lý Thanh nhận lấy nước, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
“Hai người có khúc mắc gì à?” Lôi Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Không biết, chưa nói chuyện bao giờ”, Khương Doãn Nặc lại đưa cho Lôi Viễn một chai nước suối.
“Kệ cô ta đi, ỷ nhà mình có tiền, ngoại hình cũng khá nên không coi ai ra gì”, nhìn biểu cảm của Lôi Viễn, không biết còn tưởng cậu ta đang phong hoa tuyết nguyệt, ngâm thơ làm câu đối, “Cô ta là fan trung thành của em trai cậu đấy, ngốc quá đúng không, ngay cả chị chồng cũng dám đắc tội”.
“Cậu nhiều chuyện thật đó”, hơn nữa rất ít người lúc tám chuyện mà vẫn phong độ như vậy. Nhưng cái gì cơ, “chị chồng” nghe thật là chói tai. Khương Doãn Nặc ngẫm nghĩ rồi lại hỏi, “Rốt cuộc làm sao cậu biết hai chúng tôi là chị em?”
“Muốn biết à”, Lôi Viễn mỉm cười nhìn cô, “Làm bạn gái mình đi, mình sẽ nói cho cậu biết”.
“Được”, cô không suy nghĩ liền trả lời ngay.
Lôi Viễn hơi ngây người, nản lòng nói, “Con người cậu thật vô vị, sao nói chuyện không theo lẽ thường gì hết vậy?”
Hoạt động tập luyện có lúc được bố trí vào giữa trưa, có lúc vào buổi tối. Lúc trưa, các thành viên đội bóng rổ cũng đang tập ở nhà thi đấu, hai bên đều nói nhiệm vụ thi đấu của mình sắp cận kệ, không ai nhường ai, cuối cùng dưới sự hòa giải của Lôi Viễn, phân chia ranh giới, mỗi bên chiếm nửa giang sơn. Thật ra người ngoài cuộc đều biết rõ, người của đội bóng rổ chỉ muốn mượn cớ luyện tập để ngắm gái đẹp, đội thể dục nhịp điệu bắt đầu tập lúc nào thì bọn họ sẽ đến vào lúc đó, gái đẹp đi rồi, họ cũng liền giải tán.
Khương Doãn Nặc còn phát hiện, cậu em trai tốt của cô dường như trưa nào cũng không cần phải đến căn tin ăn cơm, tự nhiên sẽ có người mang đến. Có điểm tâm, có món xào, có bạn nữ tự mình làm ở nhà, cũng có người mua từ quán ăn ở ngoài trường. Bạn học Hứa Khả nhận hết tất cả, đối xử bình đẳng, mỗi lần nhận đều luôn nghiêm túc nói: “Mình thay mặt tất cả thành viên đội bóng rổ cảm ơn cậu.” Đợi người ta đi rồi liền nhanh chóng ăn vài miếng trước, chỗ còn lại dành cho đám sói đói đang nhào từ phía sau đến. Mỗi lần Khương Doãn Nặc nhìn thấy tình cảnh này cũng đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Cơm hộp các nữ sinh mang đến đối với đám sói tinh lực dồi dào đó mà nói, càng có sức hấp dẫn hơn môn bóng rổ mà họ yêu tha thiết.
Còn đối với cô giáo thể dục nhịp điệu đủng đa đủng đỉnh mà nói, giấc ngủ trưa hiển nhiên quan trọng hơn công việc.“Em, xoay người chậm rồi, làm lại”, cô giáo mang bộ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ bắt đầu khua chân múa tay, các bạn nữ im như thóc, vô cùng dè dặt.
“Bị sao vậy hả, lại là em”, cô giáo tắt máy CD một cái tách, “Tất cả dừng múa. Em thứ tư hàng thứ hai bước ra, tập động tác này cho nhuần nhuyễn.”
Bạn nữ bị gọi tên mặt đỏ bừng, cúi đầu bước đến trước mặt đội hình. Cô giáo huơ tay, ra hiệu cho Khương Doãn Nặc bật nhạc.
Dưới ánh mắt thông cảm của các bạn, bạn nữ càng thêm hoảng loạn, liên tiếp làm sai. “Khục”, cô giáo cười khinh bỉ, “Dáng người cao ráo trắng trẻo thế này mà không có não”.
Bạn nữ dừng lại, cố kìm nén nước mắt, ngây người đứng ở đó.
“Này, em múa đi chứ, đừng lãng phí thời gian của mọi người”, cô giáo hiển nhiên bị sự phản kháng trong im lặng đó làm cho nổi điên, trợn mắt lớn tiếng la hét, “Đừng có ngây người ở đó, giống như mình người đầu heo vậy”.
Cả nhà thi đấu bỗng chốc im lặng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lôi Viễn đang chơi bóng ở một bên vội chạy đến.
“Bắt lỗi sinh viên không tha, tiến hành công kích cuộc đời, không phải là cách làm của giáo viên”, Khương Doãn Nặc ôm tay lạnh lùng nói.
“Em đang nói gì vậy hả?” Cô giáo thể dục nhịp điệu đang nổi giận đùng đùng bỗng nhiên xoay người lại, nhìn cô bạn “tiểu nhị” bình thường không hay lên tiếng này.
“Nói thật”, Khương Doãn Nặc bình tĩnh nhìn cô giáo.
“Em cũng học người ta bênh vực kẻ yếu?”, cô giáo quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Thể dục nhịp điệu vốn dĩ là môn thể thao thể hiện niềm vui và sức sống, nhưng bây giờ họ…”, Khương Doãn Nặc nhìn các nữ sinh đang nhốn nháo, “Chính vì cô giáo mà trở nên không chút nhiệt tình, sợ đông sợ tây. Huấn luyện như vậy, căn bản không có ý nghĩa.”
“Cái miệng này cũng thật lợi hại”, cô giáo không giận ngược lại còn cười, “Được, ai có cách người đó dạy đi, tôi không quản nữa”, nói xong quay lưng bước đi.
Mọi người ở lại đưa mắt nhìn nhau.
“Khương Doãn Nặc, cậu đúng là…”, Lôi Viễn bực bội thở dài, “Quá dũng cảm rồi”, đều tại bản thân dẫn sói vào nhà, lát nữa còn phải đi nhận lỗi nữa, vị đó là sư tử Hà Đông nổi tiếng trong số giáo viên tổ thể dục, nghĩ đến là đau đầu.
“Giờ thì hay rồi, bắt đầu từ ngày mai không cần phải tập luyện nữa, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc tham gia thi đấu”, Lý Thanh bước đến trước mặt Khương Doãn Nặc nói, “Đây đều là tại cậu đấy”.
“Trường tổ chức cuộc thi nhưng lại không tham gia thi đấu, đó chẳng phải là làm trò cười sao”, có người than thở theo.
“…”
“Không ngờ lại có người vì để tham gia thi đấu mà tình nguyện bị chửi là mình người đầu heo”, Quan Dĩnh bước lên phía trước nhàn nhạt nói.
“Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh”, Lôi Viễn nhìn đám nữ sinh năng lượng tương đương với hàng nghìn con vịt mà thấy đau đầu, không biết làm thế nào mới tốt.
“Xin hãy yên lặng, có được không?” Giọng nữ dịu dàng nhỏ nhẹ có hiệu lực tập trung hơn chất giọng ồm ồm của bạn học Lôi Viễn, hàng nghìn con vịt lập tức im lặng. Việc này… cũng quá đả kích người khác mà, Lôi Viễn sờ mũi, biết điều lùi sang một bên.
“Thật ra, không có giáo viên chúng ta cũng có thể tham gia thi đấu”, ở giữa đám đông, giọng nói của Ngôn Hề La dịu dàng mà rõ ràng, “Những động tác vũ đạo còn lại mình có thể sắp xếp được, nếu các bạn bỏ thêm thời gian luyện tập, tin rằng chúng ta sẽ không thua người khác. Nhưng bắt đàu từ hôm nay, buổi trưa và buổi tối đều phải tập luyện, các bạn thấy thế nào?” Cô ta tự tin cười tươi tỏa ra ánh sáng khiến người khác rung động.
Các bạn nữ lần lượt phụ họa, tỏ ý tán thành.
“Cậu nghĩ sao, Khương Doãn Nặc?”, Ngôn Hề La mỉm cười nhìn cô.
Khương Doãn Nặc mỉm cười giơ tay lên cao, làm động tác OK thật ngầu, lớn tiếng hét: “Các người đẹp, cùng nhau cố gắng nhé”.
“Được!” Các bạn nữ đều lớn tiếng đáp lời.
Hứa Khả nhìn đồng hồ, hai giờ còn có tiết, thế là chào hỏi người khác, cầm cặp sách đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Khương Doãn Nặc, cậu không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, cô bé này, đôi lúc thật giống như một đứa trẻ.
Cái thằng không biết lớn nhỏ, Khương Doãn Nặc nhìn bóng lưng cậu không biết làm thế nào nghĩ bụng.
“Có thể hỏi cậu một câu không?” Không biết từ lúc nào Ngôn Hề La đã đứng trước mặt cô.
“Hả?”
Ngôn Hề La nhìn vào mắt cô, hỏi từng câu từng chữ, “Hai người, thật sự là người yêu của nhau sao?”
Lôi Viễn tiếp tục nói, “Hoạt động lần này sẽ do thành viên câu lạc bộ thể thao của trường là bạn Khương Doãn Nặc và mình cùng phụ trách. Tối nay sẽ bắt đầu huấn luyện, hi vọng các bạn đến đúng giờ”.
“Doãn Nặc, cậu gia nhập câu lạc bộ thể thao khi nào vậy?” Hoàng Tử Hi nhỏ tiếng hỏi cô.
Khương Doãn Nặc xòe hai tay nói, “Tớ cũng rất muốn biết”. Cái tên Lôi Viễn này giở trò gì vậy không biết.
Cái gọi là phụ trách, đó chính là chịu trách nhiệm mở nhạc, điểm danh, rót nước bưng trà cho cô giáo thể dục nhịp điệu, thời gian còn lại thì đứng một bên làm khán giả.
“Có thể nói cho tôi biết”, Khương Doãn Nặc vừa nhìn người khác tập luyện vừa tán gẫu với Lôi Viễn, “Tôi nói tôi gia nhập câu lạc bộ thể dục của các cậu khi nào vậy, hay là tôi bị chứng mất trí nhớ có chọn lọc?”
“Giữ thể diện chút đi người đẹp, buổi họp lúc chiều quyết định, câu lạc bộ chúng tôi đều là hòa thượng, chỉ thiếu một nữ sinh”, cậu ta cười chớp mắt với cô, “Taekwondo đai đen tam đẳng, không gọi cậu thì gọi ai?”
“Đủ rồi đấy, các người thiếu là một chân chạy vặt, một tiểu nhị thì có”.
“Chính tiểu nhị này, mấy con sói trong câu lạc bộ chúng tôi đều đang cạnh tranh để giành lấy đấy, tất cả đều bị mình ngăn cản hết rồi”, Lôi Viễn vỗ đầu Khương Doãn Nặc, khó hiểu hỏi, “Cậu là con gái thì học nhảy học múa tốt biết mấy, sao lại chạy đi học cái trò đánh đánh giết giết đó chi vậy?”
Cô tự cười chế giễu: “Người không có tế bào nghệ thuật như tôi chỉ có thể học cái thứ thô lỗ đó thôi”.
“Cũng đúng”, Lôi Viễn gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, “Có điều mình thích cậu như vậy”, cậu ta như cười như không nhìn cô nói.
“Ha, cậu có mắt nhìn đấy”, cô tùy tiện tiếp lời.
Lôi Viễn sờ sờ mũi, không nhìn thấy vẻ khó xử như dự tính, không tránh khỏi có chút thất vọng. Xem ra, người nào đó hoàn toàn miễn dịch đối với ánh mắt như cười như không này của cậu, từ trước đến giờ, đây là bí kíp độc môn bách chiến bách thắng, giết người vô số của cậu ta. Lần này đúng là có chút… đả kích.
Âm nhạc từ từ dừng lại, mọi người giải tán nghỉ ngơi một lúc.
Khương Doãn Nặc mau chóng tận tụy mang khăn mặt và trà lài cho cô giáo, chỉ thiếu không nói, “Khách quan, mời dùng”. Cô giáo thể dục nhịp điệu là quý cô tuổi trung niên xinh đẹp, cử chỉ thanh cao, thái độ ngạo mạn, tính khí nóng nảy thay đổi nhanh chóng. Trong số những bạn nữ tham gia tập luyện, ngoại trừ Ngôn Hề La ra không ai là không bị cô ta đay nghiến, cho dù tiết tấu chỉ nhanh có nửa nhịp, thì nhà thi đấu sẽ trình diễn màn sư tử Hà Đông gầm rống. Do vậy, Khương Doãn Nặc cố hết sức làm tròn bổn phận của mình, không muốn vì sai sót của bản thân mà ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện.
“Đưa tôi nước”, một bàn tay tùy tiện giơ đến trước mặt cô. Khương Doãn Nặc ngước mắt, một cô gái mảnh khảnh thướt tha đang không kiên nhẫn nhìn cô.
“Nghe thấy không?” Giọng điệu cô gái rất ngang tàng. Khương Doãn Nặc nhớ cô ta tên Lý Thanh, là thành viên của đội cổ vũ.
“Đằng kia có đấy, tự đi lấy đi”, Lôi Viễn chỉ về hướng thùng nước suối ở góc tường cách đó không xa, “Không phải người khác đều tự lấy sao?”
“Tôi bảo cậu ta lấy cho tôi”, Lý Thanh trừng mắt với Khương Doãn Nặc, vẻ mặt vô cùng coi thường.
“Lý Thanh, cậu…”
“Bỏ đi”, Khương Doãn Nặc cười như không có gì, ngắt lời Lôi Viễn, bước đến lấy nước cho cô ta.
Lý Thanh nhận lấy nước, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
“Hai người có khúc mắc gì à?” Lôi Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Không biết, chưa nói chuyện bao giờ”, Khương Doãn Nặc lại đưa cho Lôi Viễn một chai nước suối.
“Kệ cô ta đi, ỷ nhà mình có tiền, ngoại hình cũng khá nên không coi ai ra gì”, nhìn biểu cảm của Lôi Viễn, không biết còn tưởng cậu ta đang phong hoa tuyết nguyệt, ngâm thơ làm câu đối, “Cô ta là fan trung thành của em trai cậu đấy, ngốc quá đúng không, ngay cả chị chồng cũng dám đắc tội”.
“Cậu nhiều chuyện thật đó”, hơn nữa rất ít người lúc tám chuyện mà vẫn phong độ như vậy. Nhưng cái gì cơ, “chị chồng” nghe thật là chói tai. Khương Doãn Nặc ngẫm nghĩ rồi lại hỏi, “Rốt cuộc làm sao cậu biết hai chúng tôi là chị em?”
“Muốn biết à”, Lôi Viễn mỉm cười nhìn cô, “Làm bạn gái mình đi, mình sẽ nói cho cậu biết”.
“Được”, cô không suy nghĩ liền trả lời ngay.
Lôi Viễn hơi ngây người, nản lòng nói, “Con người cậu thật vô vị, sao nói chuyện không theo lẽ thường gì hết vậy?”
Hoạt động tập luyện có lúc được bố trí vào giữa trưa, có lúc vào buổi tối. Lúc trưa, các thành viên đội bóng rổ cũng đang tập ở nhà thi đấu, hai bên đều nói nhiệm vụ thi đấu của mình sắp cận kệ, không ai nhường ai, cuối cùng dưới sự hòa giải của Lôi Viễn, phân chia ranh giới, mỗi bên chiếm nửa giang sơn. Thật ra người ngoài cuộc đều biết rõ, người của đội bóng rổ chỉ muốn mượn cớ luyện tập để ngắm gái đẹp, đội thể dục nhịp điệu bắt đầu tập lúc nào thì bọn họ sẽ đến vào lúc đó, gái đẹp đi rồi, họ cũng liền giải tán.
Khương Doãn Nặc còn phát hiện, cậu em trai tốt của cô dường như trưa nào cũng không cần phải đến căn tin ăn cơm, tự nhiên sẽ có người mang đến. Có điểm tâm, có món xào, có bạn nữ tự mình làm ở nhà, cũng có người mua từ quán ăn ở ngoài trường. Bạn học Hứa Khả nhận hết tất cả, đối xử bình đẳng, mỗi lần nhận đều luôn nghiêm túc nói: “Mình thay mặt tất cả thành viên đội bóng rổ cảm ơn cậu.” Đợi người ta đi rồi liền nhanh chóng ăn vài miếng trước, chỗ còn lại dành cho đám sói đói đang nhào từ phía sau đến. Mỗi lần Khương Doãn Nặc nhìn thấy tình cảnh này cũng đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Cơm hộp các nữ sinh mang đến đối với đám sói tinh lực dồi dào đó mà nói, càng có sức hấp dẫn hơn môn bóng rổ mà họ yêu tha thiết.
Còn đối với cô giáo thể dục nhịp điệu đủng đa đủng đỉnh mà nói, giấc ngủ trưa hiển nhiên quan trọng hơn công việc.“Em, xoay người chậm rồi, làm lại”, cô giáo mang bộ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ bắt đầu khua chân múa tay, các bạn nữ im như thóc, vô cùng dè dặt.
“Bị sao vậy hả, lại là em”, cô giáo tắt máy CD một cái tách, “Tất cả dừng múa. Em thứ tư hàng thứ hai bước ra, tập động tác này cho nhuần nhuyễn.”
Bạn nữ bị gọi tên mặt đỏ bừng, cúi đầu bước đến trước mặt đội hình. Cô giáo huơ tay, ra hiệu cho Khương Doãn Nặc bật nhạc.
Dưới ánh mắt thông cảm của các bạn, bạn nữ càng thêm hoảng loạn, liên tiếp làm sai. “Khục”, cô giáo cười khinh bỉ, “Dáng người cao ráo trắng trẻo thế này mà không có não”.
Bạn nữ dừng lại, cố kìm nén nước mắt, ngây người đứng ở đó.
“Này, em múa đi chứ, đừng lãng phí thời gian của mọi người”, cô giáo hiển nhiên bị sự phản kháng trong im lặng đó làm cho nổi điên, trợn mắt lớn tiếng la hét, “Đừng có ngây người ở đó, giống như mình người đầu heo vậy”.
Cả nhà thi đấu bỗng chốc im lặng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lôi Viễn đang chơi bóng ở một bên vội chạy đến.
“Bắt lỗi sinh viên không tha, tiến hành công kích cuộc đời, không phải là cách làm của giáo viên”, Khương Doãn Nặc ôm tay lạnh lùng nói.
“Em đang nói gì vậy hả?” Cô giáo thể dục nhịp điệu đang nổi giận đùng đùng bỗng nhiên xoay người lại, nhìn cô bạn “tiểu nhị” bình thường không hay lên tiếng này.
“Nói thật”, Khương Doãn Nặc bình tĩnh nhìn cô giáo.
“Em cũng học người ta bênh vực kẻ yếu?”, cô giáo quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Thể dục nhịp điệu vốn dĩ là môn thể thao thể hiện niềm vui và sức sống, nhưng bây giờ họ…”, Khương Doãn Nặc nhìn các nữ sinh đang nhốn nháo, “Chính vì cô giáo mà trở nên không chút nhiệt tình, sợ đông sợ tây. Huấn luyện như vậy, căn bản không có ý nghĩa.”
“Cái miệng này cũng thật lợi hại”, cô giáo không giận ngược lại còn cười, “Được, ai có cách người đó dạy đi, tôi không quản nữa”, nói xong quay lưng bước đi.
Mọi người ở lại đưa mắt nhìn nhau.
“Khương Doãn Nặc, cậu đúng là…”, Lôi Viễn bực bội thở dài, “Quá dũng cảm rồi”, đều tại bản thân dẫn sói vào nhà, lát nữa còn phải đi nhận lỗi nữa, vị đó là sư tử Hà Đông nổi tiếng trong số giáo viên tổ thể dục, nghĩ đến là đau đầu.
“Giờ thì hay rồi, bắt đầu từ ngày mai không cần phải tập luyện nữa, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc tham gia thi đấu”, Lý Thanh bước đến trước mặt Khương Doãn Nặc nói, “Đây đều là tại cậu đấy”.
“Trường tổ chức cuộc thi nhưng lại không tham gia thi đấu, đó chẳng phải là làm trò cười sao”, có người than thở theo.
“…”
“Không ngờ lại có người vì để tham gia thi đấu mà tình nguyện bị chửi là mình người đầu heo”, Quan Dĩnh bước lên phía trước nhàn nhạt nói.
“Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh”, Lôi Viễn nhìn đám nữ sinh năng lượng tương đương với hàng nghìn con vịt mà thấy đau đầu, không biết làm thế nào mới tốt.
“Xin hãy yên lặng, có được không?” Giọng nữ dịu dàng nhỏ nhẹ có hiệu lực tập trung hơn chất giọng ồm ồm của bạn học Lôi Viễn, hàng nghìn con vịt lập tức im lặng. Việc này… cũng quá đả kích người khác mà, Lôi Viễn sờ mũi, biết điều lùi sang một bên.
“Thật ra, không có giáo viên chúng ta cũng có thể tham gia thi đấu”, ở giữa đám đông, giọng nói của Ngôn Hề La dịu dàng mà rõ ràng, “Những động tác vũ đạo còn lại mình có thể sắp xếp được, nếu các bạn bỏ thêm thời gian luyện tập, tin rằng chúng ta sẽ không thua người khác. Nhưng bắt đàu từ hôm nay, buổi trưa và buổi tối đều phải tập luyện, các bạn thấy thế nào?” Cô ta tự tin cười tươi tỏa ra ánh sáng khiến người khác rung động.
Các bạn nữ lần lượt phụ họa, tỏ ý tán thành.
“Cậu nghĩ sao, Khương Doãn Nặc?”, Ngôn Hề La mỉm cười nhìn cô.
Khương Doãn Nặc mỉm cười giơ tay lên cao, làm động tác OK thật ngầu, lớn tiếng hét: “Các người đẹp, cùng nhau cố gắng nhé”.
“Được!” Các bạn nữ đều lớn tiếng đáp lời.
Hứa Khả nhìn đồng hồ, hai giờ còn có tiết, thế là chào hỏi người khác, cầm cặp sách đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Khương Doãn Nặc, cậu không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, cô bé này, đôi lúc thật giống như một đứa trẻ.
Cái thằng không biết lớn nhỏ, Khương Doãn Nặc nhìn bóng lưng cậu không biết làm thế nào nghĩ bụng.
“Có thể hỏi cậu một câu không?” Không biết từ lúc nào Ngôn Hề La đã đứng trước mặt cô.
“Hả?”
Ngôn Hề La nhìn vào mắt cô, hỏi từng câu từng chữ, “Hai người, thật sự là người yêu của nhau sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.