Yêu Không Bến Bờ

Chương 58: Nơi nào không tương phùng

Bất Kinh Ngữ

15/10/2016

Nửa năm trước, xí nghiệp hóa chất này sắp phải đóng cửa, Hứa Khả đã mua lại hai phân xưởng hóa chất tốt nhất trong đó, mở rộng quy mô sản xuất vốn có của công ty mình. Sau khi đưa ra quyết định, Hứa Thụy Hoài từng vỗ vai anh khen ngợi, “Vậy mới giống con trai bố chứ, không sợ con không có năng lực đó, chỉ sợ con không có gan làm. Nếu không đủ tiền thì bán mấy căn nhà bỏ trống đi, chỉ để lại căn gần bờ sông cho bố dưỡng già là được, tóm lại, con cứ việc mạnh tay mà làm.”

Từ trước đến nay, Hứa Khả ngoài việc nghiện hút thuốc nặng thì không còn có sở thích không lành mạnh nào khác, chỉ là chưa từng nghĩ rằng kinh doanh cũng sẽ khiến người ta bị nghiện. Anh không thiếu tiền tiêu, nhưng lại thiếu một thứ nào đó có thể lấp đầy chỗ trống trong cuộc sống, anh cần gấp một trụ cột khác về mặt tinh thần, hoặc là, cần một kích thích mãnh liệt hơn để làm tê liệt bản thân. Khoảng thời gian đó, vì khoản đầu tư này mà anh gần như đến bước dốc hết của cải, có thể mượn cũng đã mượn khắp nơi, tài sản nhà cửa đứng tên anh và Hứa Thụy Hoài gần như không còn được bao nhiêu, do dự nhiều lần, nhưng căn hộ từng ở thời niên thiếu lại không nỡ bán, căn hộ nằm ở nội thành cũ, môi trường xung quanh ồn ào bẩn thỉu, cho dù có bán cũng chẳng đáng mấy đồng.

Tích góp đến cuối cùng, vẫn còn thiếu hai trăm vạn, đang lúc sứt đầu mẻ trán, quản đốc nhà máy hóa chất Thẩm Thanh Hà đã đứng ra gánh vác trách nhiệm, sử dụng các mối quan hệ của mình giúp đỡ anh đến Cục công nghiệp nhẹ ở thành phố vay khoản tiền này. Thẩm Thanh Hà đã lăn lộn trong ngành hơn ba năm, kinh nghiệm hay quan hệ đều không cần nói đến, lúc đầu đến đây cũng là nhận lệnh trong lúc nguy nan. Xí nghiệp này vốn là một nhà máy cũ được thành lập từ thời kỳ mới xây dựng đất nước, cũng từng có khoảng thời gian hưng thịnh huy hoàng, bây giờ do thể chế quản lý kinh tế và cơ chế vận hành nên khó tránh khỏi mâu thuẫn sâu xa, nhưng lại biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay trong số những xí nghiệp cỡ lớn và trung của thành phố này, việc dựa vào sức mạnh vốn có sớm đã hết tác dụng rồi. Lãnh đạo tuy không tin tưởng ông chủ một xí nghiệp tư nhân mới ra lò như Hứa Khả, nhưng lại rất coi trọng Thẩm Thanh Hà, huống hồ củ khoai nóng bỏng tay này đặt trên tay cũng không nhìn thấy hi vọng sẽ nguội, thế là cũng vui vẻ tác thành.

Sau khi Thẩm Thanh Hà lấy được khoản tiền này thì nói với Hứa Khả, “Hứa Khả à, tính cách anh Thẩm của chú trước giờ có gì nói đó, công việc này cũng không phải anh giúp chú không công đâu, chú có thể đồng ý với anh hai chuyện được không?”

Trong lòng Hứa Khả sớm đã có tính toán, anh không nói lời nào liền đồng ý. Tiếp xúc mấy tháng nay, anh đã hiểu được cách đối nhân xử thế của vị quản đốc già này, là một người làm việc thực tế, thanh bạch hiếm có.

Thẩm Thanh Hà khẽ lắc đầu, “Chú còn trẻ, làm việc vẫn thiếu chút kinh nghiệm. Anh nói chú như vậy, chú đừng có mà không phục, chỉ riêng chuyện này chú không hỏi mà đã đồng ý ngay, trong lòng không chút phòng bị, chú không sợ con sư tử là anh đây há to miệng hay sao?”

Hứa Khả cười nói, “Hiếm khi được anh Thẩm coi trọng, gọi em một tiếng anh em, người làm em là em đây cái gì cũng tệ, nhưng chí ít biết nhìn người. Thời gian chúng ta quen biết tuy không dài, nhưng quản đốc Thẩm chạy trước chạy sau giúp em không ít việc, nếu em còn đa nghi từ chối thẳng thừng thì hết nói nổi rồi.”

Thẩm Thanh Hà cười ha ha nói, “Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người ta thì đừng dùng, rất thẳng thắn.” Sau đó lại nghiêm túc nói, “Lăn lộn trong xã hội này, trừ những việc người đạp người đó ra, chẳng qua là những lúc khó khăn, anh kéo tôi một cái, tôi dìu anh một tay. Tính toán từng chút, chi bằng nhiệt tình giúp đỡ. Cả đời Thẩm Thanh Hà anh tuy không có thành tựu gì, nhưng cũng không thẹn với lòng, ra ngoài làm việc nhờ vả ai đó, người ta đều vẫn nể vài phần mặt mũi. Cái chuyện kiếm tiền này, cũng không phải dựa vào việc tính toán.”

Hứa Khả gật đầu đáp, “Không sai.”

Thẩm Thanh Hà lại nói, “Chỗ anh có hai việc, thứ nhất là, trong xưởng có vài nhân viên kĩ thuật, đều là người có học, tốt nghiệp đại học, năm đó khi họ vào xưởng, tình hình trong xưởng vẫn còn tốt đẹp, họ cũng đã lập gia đình ở đây, đều dắt díu theo cả nhà, bây giờ công xưởng cũng không ổn nữa, mấy tháng rồi không phát lương, họ cũng sắp bốn mươi cả rồi, không giống với nông dân ở quanh đây, nghỉ việc rồi vẫn còn mảnh đất để trồng trọt, người còn trẻ vẫn có thể ra ngoài tìm việc làm, coi như hơn nửa đời người họ đều bị nhốt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, anh nhìn không đặng. Chú xem thử có thể…”

Hứa Khả nói, “Việc này không khó, chỗ em cũng cần người như vậy.”

Thẩm Thanh Hà liền nói, “Vậy thì tốt quá rồi. Còn một việc nữa, chỗ anh có một danh sách, đều là những hộ khó khăn trong xưởng, vợ chồng đều là công nhân, trên có mẹ già dưới còn con thơ, nhưng đều làm rất tốt ở nhà xưởng tinh chế, chú xem thử có thể dùng trước được không, quan sát một thời gian, nếu thấy không ổn thì đổi?”

Hứa Khả nhìn qua danh sách, trầm ngâm suy nghĩ rồi mới nói, “Được, mời người lạ chi bằng mời người quen, chỉ có điều ở đây hơi nhiều người một chút, có lẽ phải bỏ bớt vài người.”

Thẩm Thanh Hà cười nói, “Chú cứ coi rồi quyết, cũng không thể nuôi không họ được, chú cũng không phải nhà từ thiện, người làm công ăn lương là anh cũng chỉ có thể giúp được đến đây thôi, tận lực là được.”

Có lẽ là giống nhau về quan niệm xử thế, Hứa Khả và Thẩm Thanh Hà rất tâm đầu ý hợp, dần trở thành bạn vong niên. Thẩm Thanh Hà rất ngưỡng mộ chàng trai chưa đến ba mươi tuổi này, nói anh thông minh tài giỏi, lại không thiếu tấm lòng nhân hậu, rất có phong độ nho gia và thương nhân. Vì vậy, Thẩm Thanh Hà cũng vui lòng giới thiệu cho Hứa Khả vài người bạn làm về đường sắt tàu thủy cũng như trong ngành. Dần dà, cùng với sự mở rộng các mối quan hệ và con đường tiêu thụ, khoản đầu tư này của Hứa Khả cũng coi như đã có khởi sắc, việc hoạt động của công ty cũng phát triển theo hướng ngày càng tốt đẹp.

Song, phiền phức cũng lũ lượt kéo đến.

Lúc này, Hứa Khả và Thẩm Thanh Hà đang đứng ở ngoài đám đông, mấy người của phòng bảo vệ bị bao vây thành vòng tròn, xô đẩy cãi cọ, tranh chấp không ngừng, một người có dáng vẻ nông dân lớn tiếng hét, “Gọi ông chủ các người ra đây, mau ra đây…”. Hứa Khả ném chiếc xẻng trên tay xuống đất, một tiếng “xoảng” nặng nề vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh. Có công nhân đứng xem biết Hứa Khả, xôn xao gọi, “Hứa tổng”.

Đám nông dân nghe nói ông chủ đã đến, đều vây lại, người này hét người kia la, nói những câu đại loại như “Mất việc rồi, không có tiền ăn Tết, xưởng phải chịu trách nhiệm”. Trong này có một số ban đầu là công nhân trong xưởng, một số là lưu manh theo đến hùa vào gây náo loạn.

Thẩm Thanh Hà vừa nghe thấy câu này liền phiền lòng, lớn tiếng quở mắng, “Lúc đầu xưởng đã đưa tiền bồi thường, sau đó sếp Hứa lại đưa thêm, tiền trong tay mỗi người cũng có không ít. Giấy trắng mực đen, các người đều đã ký hợp đồng, sao bây giờ lại chạy đến làm loạn. Đám các người, vẫn còn trẻ mà không ra ngoài tìm đường đi cho mình, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, gây chuyện thị phi…”

Mấy người đó đâu có muốn nghe những điều này, hùa nhau nói, “Thẩm Thanh Hà, công xưởng này không phải do ông làm cho sập hay sao, mẹ kiếp, ông còn không tranh thủ mà về vườn sớm đi.”

Thẩm Thanh Hà nhất thời nổi giận, vất vả lao lực bao nhiêu năm nay nhưng lại mang về cái bêu danh này, làm sao mà không bực bội cho được, đành phải nói, “Chuyện trước đây của xưởng không liên quan đến ông chủ Hứa, các người gây rối như vậy, làm sao người ta làm ăn cho được?”

Mấy người đó lại nói, “Sao lại không liên quan? Họ Hứa vừa đến, chúng tôi đều mất việc, sao lại không liên quan đến anh ta chứ?” Câu này vừa nói xong, lại là một đám hùa theo ầm ĩ.



Hứa Khả lớn tiếng nói, “Người nào cũng la lối om sòm như vậy, ai mà nghe rõ được? Trong số các người ai ăn nói được, bảo anh ta đứng ra nói, có vấn đề gì, bảo anh ta nói cho rõ ràng! Ầm ĩ qua lại, căn bản không giải quyết được vấn đề.”

Nghe anh nói như vậy, cả đám xôn xao nhìn về phía một anh chàng đang khoác chiếc áo bông. Người đó cũng không từ chối, chầm chậm bước đến trước mặt anh, bất lịch sự đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Ồ, ông chủ Hứa, trẻ quá nhỉ, mấy anh em chúng tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là sắp Tết rồi nên chúng tôi đến tản bộ thôi, việc làm ăn của anh tốt quá, cả ngày máy móc chạy ầm ầm, ống khói nhả khói đen ngòm, chúc mừng phát tài chúc mừng phát tài.”

Hứa Khả gật đầu: “Cảm ơn. Có điều lần tản bộ này của các anh, đã đào dây điện trong xưởng lên, tổn thất này không nhỏ.”

Thẩm Thanh Hà nhận ra người này, nên nói, “Tên Ngưu Nhị nhà mày, biết ngay là do mày cầm đầu mà. Chú mày cũng không quản mày cho tốt, bảo ông ta ra mà xem, người trong thôn ông ta chỉ biết rảnh rỗi sinh nông nổi, cũng không học thôn người khác cần cù để hưởng phúc. Bọn oắt con chỉ biết làm phản mà thôi.”

Ngưu Nhị ra vẻ vô lại, “Quản đốc Thẩm, tôi còn tưởng ông quên chú tôi rồi chứ, cái xưởng này của ông vừa sập, thôn chúng ta đến cả nước tưới cũng không còn, đất bỏ hoang hết cả, trong lòng chú hai tôi sốt ruột cả ngày ở nhà cằn nhằn.” Quay lại nói với Hứa Khả, “Ông chủ Hứa, anh vừa đến, thôn chúng tôi không ít người mất việc, đất cũng không thể trồng trọt, giờ sắp đến Tết rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”

Hứa Khả cười cười, “Dễ thôi. Dù sao bây giờ cũng đã ngừng sản xuất rồi, tôi sẽ bán nhà xưởng, đến nơi khác làm, tôi không tin, không thể kinh doanh được ở nơi khác”, anh chỉ đám công nhân đang đứng sau lưng mình, “Trong số những người này cũng có người của thôn các anh, tất cả đều đã bị sa thải, hay là các anh cột chung lại rồi chết cùng đi.”

Đám công nhân vừa nghe câu này liền không làm việc nữa, ban đầu là xem náo nhiệt, giờ thì đều cãi nhau với đám Ngưu Nhị, nói gì mà “Ai ai ai, lúc đầu là tự nguyện cầm tiền rồi không làm nữa, bây giờ lại chạy đến làm loạn, không nói đạo lý” vân vân. Ngưu Nhị vừa thấy mũi nhọn chĩa về phía mình, liền tức giận, cùng với mấy người đàn ông cao to làm ra vẻ như muốn xông lên đánh người.

Bên này, Lưu Hâm sớm đã gọi mấy người đi theo đến chỗ Hứa Khả và Thẩm Thanh Hà. Hứa Khả cười nói, “Bên chỗ tôi ít người, các anh có ngon thì đến đây, đánh cho ông chủ là tôi đây bị tàn phế, rồi thì những đồng nghiệp còn lại sẽ bị mất việc. Để tôi xem các anh tìm ai để gây rối?” Lời chưa nói xong, đám công nhân đã vây lên chặn Ngưu Nhị lại.

Người bên Ngưu Nhị ở vào thế bất lợi, hơn nữa cũng không dám đánh thật, bèn sốt ruột, móc điện thoại ra đứng ở góc tường không biết đang nói chuyện với ai.

Thẩm Thanh Hà vỗ vỗ vai Hứa Khả, thấp giọng nói, “Nhìn đi, chắc chắn là trưởng thôn của bọn chúng, chú của thằng nhãi đó gây xích mích, nhất định là muốn moi được chút lợi ích.”

Hứa Khả thở dài, “Xem ra ngọn núi này nhất định phải bái rồi, tình hình công xưởng vừa mới tốt hơn một chút, không chịu nổi bị bọn họ dày vò thế này. Bây giờ phải hẹn mấy tên chúa đất đó ra ngoài ngồi xuống, tham vọng của vài người vẫn dễ thu xếp hơn so với đám người này.”

Thẩm Thanh Hà ngẫm nghĩ cũng đúng, đành phải như vậy thôi. Thẩm Thanh Hà và mấy người đó trước đây không qua lại mấy, sau khi mời họ ra ngoài, chú của Ngưu Nhị chẳng qua chỉ an ủi vài câu, người dân trong thôn liền giải tán rất nhanh. Bọn chúa đất trông không giống nông dân mà giống người làm ăn giàu lên trong một đêm. Mọi người đều biết rõ, nhưng ngoài mặt lại nói cười vui vẻ, một màn lúc nãy dường như chưa từng xảy ra.Hứa Khả và Thẩm Thanh Hà dẫn bọn họ lên lầu làm việc, từ xa đã nhìn thấy hai người đang đứng dưới lầu.

Đợi khi đến gần, Hứa Khả hỏi, “Sao còn chưa lên lầu ngồi?”

Trần Tử Sâm cười nói, “Lúc nãy ở trên nghe thấy cãi nhau ầm ĩ quá, chúng tôi liền xuống xem thử, chị gái cậu lo lắng cho cậu.”

Hứa Khả nhìn Khương Doãn Nặc, hờ hững hỏi một câu, “Vậy sao?”

Khương Doãn Nặc gần như sững người trong chốc lát, lập tức cười cười như không có chuyện gì, “Cậu có bạn đến, cậu làm việc của cậu đi, chúng tôi đi trước, hôm khác sẽ đến xem.”

Hứa Khả không trả lời ngay, đưa tay sờ hộp thuốc trong ví, không mang theo.

Lưu Hâm liền vội móc thuốc lá ra đưa qua, sau đó lại mồi lửa cho anh.

Hứa Khả chậm rãi hít một hơi thuốc, nói với Trần Tử Sâm, “Nếu hai người không vội, lát nữa mọi người cùng vào thành phố ăn bữa cơm, hai người cũng có thể nhân tiện trở về khách sạn luôn.”

Trần Tử Sâm chưa lên tiếng, chú của Ngưu Nhị đã cười khà khà, “Ồ, Hứa tổng thật quá khách sáo rồi, thời tiết này ăn thịt cầy là ngon nhất, bổ lắm!”

Hứa Khả cười nói, “Ăn thịt cầy không vui, chúng ta tìm một nhà hàng ngon, ăn thịt nai, uống huyết nai, mới là đại bổ.”

“Được, được,” chú của Ngưu Nhị chép miệng liên tục gật đầu, “Món này đàn ông ăn là tốt nhất.”



Hứa Khả nhếch khóe môi, lại nói, “Xong xuôi rồi đến bar ngồi, chọn thứ chất lượng tốt.”

Vừa nghe thấy câu “thứ chất lượng tốt”, chú của Ngưu Nhị liền vui đến không khép được miệng, chỉ còn nước cười ha hả một cách ngu ngốc.

Trần Tử Sâm đương nhiên hi vọng có thể tiếp xúc với Hứa Khả nhiều hơn, chỉ là bữa cơm này Khương Doãn Nặc ăn có vẻ quá im ắng, cặp mắt của chú Ngưu Nhị nửa có nửa không di chuyển trên người cô. Vốn tưởng ăn cơm xong là có thể quay về, ai ngờ lại bị Trần Tử Sâm cùng kéo đến bar.

Trong phòng bao, bên cạnh mỗi người đàn ông độc thân đều có hai người đẹp dính sát. Duy chỉ Trần Tử Sâm là không có, anh ta cười nói với Khương Doãn Nặc, “Sớm đã nghe nói đời sống hộp đêm trong nước rất phong phú, quả thật là không phải sa đọa tầm thường, chúng ta giống như bà Lưu vào Đại Quan Viên vậy.”

(Bà Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Trung Quốc, bà ngoại của Vương Bản Nhi. Bà từng ba lần vào Vinh Quốc phủ, mang đến tiếng cười nói cho Chu Môn trầm uất không biết tức giận.)

Khương Doãn Nặc dường như không nghe thấy, bưng ly rượu, ánh mắt di chuyển về phía đầu còn lại của sofa. Trần Tử Sâm thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, tiếp tục cười nói, “Xem ra em trai em là khách quen ở đây.”

Bấy giờ cô mới tỉnh người lại, chỉ cảm thấy lồng ngực bức bối, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Chín giờ hơn rồi, về thôi, ở đây ngột ngạt quá.”

Trần Tử Sâm rất coi thường mấy tên chúa đất này, tình hình trước mắt rất hỗn loạn, ngồi một lúc liền cảm thấy chẳng thú vị gì, thế là dẫn theo Khương Doãn Nặc đứng dậy chào tạm biệt. Hứa Khả đang ứng phó với chú của Ngưu Nhị, vừa gật đầu với Trần Tử Sâm, vừa đón lấy ly rượu người đẹp bên cạnh đưa qua nhấp một ngụm, không màng đến ai.

Ra khỏi hộp đêm, Khương Doãn Nặc hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của đêm, hơi lạnh kích thích trái tim. Trần Tử Sâm cảm thán nói, “Tiệc rượu phòng hoa, ăn chơi trác táng, chẳng trách mấy người bạn của anh hễ về nước là vội ly hôn, con người ấy mà, một khi đã đặt chân vào cái thùng nhuộm to bự này, dù tự chủ đến mấy cũng có thể trụy lạc.”

Khương Doãn Nặc cười cười với anh ta, không muốn nói nhiều, vẫy tay đón một chiếc taxi, quay về khách sạn. Cô rời đi vội vàng như vậy, dường như muốn vứt bỏ người ấy ra khỏi đầu thật xa, muốn quên đi mỗi cái nhăn nhó mỗi một nụ cười của anh từ đây, quên đi cảnh tượng anh đặt tay lên eo người phụ nữ khác ban nãy. Cô sớm đã chọn người bên cạnh, sao có thể yêu cầu hà khắc với anh ta như vậy chứ?

Hứa Khả uống rượu, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Từ trước đến nay, anh bận việc công xưởng, bận tiệc tùng xã giao, bận đối phó với mấy tên côn đồ hết sức vô vị này, bỏ ra quá nhiều năng lượng và thời gian, bỏ qua những cảnh tượng trống rỗng trong đầu, nhưng lúc này lại phát hiện, mọi thứ đều không chút ý nghĩa. Giống như một người nông dân bận rộn cả năm trời, nhưng sau đó lại chỉ có thể đối mặt với mảnh đất không thu hoạch được một hạt thóc nào.

Anh thầm thở dài, dặn dò Lưu Hâm, “Cậu ở đây cùng họ, lưu ý một chút, đừng quá giới hạn.” Ông chú của Ngưu Nhị đó đã cuỗm một phong bì thật dày, trong lòng ôm người đẹp, đang giở trò làm càn, vô cùng bận rộn, làm gì còn thời gian quan tâm đến người bên cạnh.

Lưu Hâm nhìn vẻ mặt của sếp mình không vui, lấy lại hai mươi phần tinh thần, vội vàng đồng ý.

Hứa Khả cầm áo khoác, xuống lầu lấy xe, ngẫm nghĩ, rồi lại đi đến tiệm hoa bên đường mua hoa.

“Anh muốn mua hoa gì? Bao nhiêu cành?” Chủ tiệm hoa hỏi anh.

“Gì cũng được,” anh châm một điếu thuốc, những bông hoa đó trông đều na ná như nhau.

Chủ tiệm hoa cười nói, “Ồ, đâu thể tùy tiện được, hoa hồng đỏ và hoa hồng vàng khác biệt rất lớn đấy.”

Hứa Khả không hề để ý, tiện tay chỉ một bó trong số đó, “Lấy chỗ này đi, gói lại giúp tôi.”

Nửa tiếng sau, anh cầm bó hoa, gõ cửa mộ căn hộ.

Người mở cửa là một cô gái.

Anh nhét bó hoa vào tay cô gái, rồi tự mình đi thẳng vào trong nhà, cả người tùy ý dựa vào sofa.

Chỉ nghe cô gái đó nói, “Này, anh đã tan làm rồi à.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Không Bến Bờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook