Chương 55: Thời gian tựa dòng nước
Bất Kinh Ngữ
15/10/2016
Gần đây, tâm trạng Trần Tử Sâm rất tốt, Khương Doãn Nặc đã ngầm đồng ý
lời cầu hôn của anh ta. Cái gọi là ngầm đồng ý, về mặt ngôn ngữ không có sự ưng thuận rõ ràng, nhưng lại dẫn anh ta đến gặp mẹ cô, hơn nữa còn
đồng ý cùng về nước thăm người nhà anh ta. Trần Tử Sâm vốn định trước
khi quay về sẽ đến Cục di dân nộp tài liệu đăng ký, có điều nhân viên
xét duyệt tài liệu đã nghỉ phép nên đành phải tạm thời để đó.
Song đối với mọi chuyện, vị hôn thê của anh ta giống như người bàng quan, không từ chối cũng không tích cực như anh ta. Tuy anh ta tự cho rằng đã qua cái tuổi vì tình yêu mà lo sợ hốt hoảng, nhưng cũng không thích giả hồ đồ. Khương Doãn Nặc trước giờ không vặn hỏi tình hình kinh tế của anh ta, cũng không có vẻ gì hiếu kỳ đối với trải nghiệm tình cảm trước đây của anh ta, thậm chí còn không để ý chiếc nhẫn anh ta tặng cô là bạc hay bạch kim, cô tựa như không quan tâm, lại giống như giao số phận của mình cho anh ta toàn quyền sắp xếp, rất khác với bạn gái anh ta quen trước đây.
Trần Tử Sâm vui mừng đồng thời lại không tránh khỏi nghi hoặc, thậm chí còn âm thầm suy đoán, có lẽ cô còn có người đàn ông khác ở bên ngoài. Con gái bây giờ cực kỳ ít người chung thủy. Anh ta bình tĩnh quan sát, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Cuộc sống của Khương Doãn Nặc cực kỳ đơn giản, đi làm, về nhà, thỉnh thoảng cùng đám bạn nữ ra ngoài dạo phố. Ngoài anh ta ra, trong phạm vi của cô hiếm thấy xuất hiện bóng dáng đàn ông. Thế là tâm trạng anh ta bình tĩnh trở lại, nhưng lại có hơi hụt hẫng, sự hụt hẫng này xuất phát từ việc tình cảm quá mức lạnh nhạt, anh ta không tìm ra bất cứ đối thủ nào, liền bớt đi rất nhiều hứng thú cạnh tranh, tăng thêm sự nhạt nhẽo.
Đàn ông, không thể không nói là một loại sinh vật thú vị.
Ban đêm, Khương Doãn Nặc mất ngủ theo thói quen, có lúc ba bốn giờ sáng bật tỉnh khỏi giấc mơ, rồi không ngủ được nữa. Sau khi Trần Tử Sâm thức dậy thường nhìn thấy cô một mình nằm trên sofa của phòng khách, hoặc đang đọc sách, hoặc đang nhắm mắt giả vờ ngủ. Có một dạo anh ta nghi ngờ cô mắc bệnh thầm kín gì đó, đồng thời còn vì điều này mà lo lắng rất lâu. Anh ta hi vọng cô sẽ là một người vợ giúp ích cho mình mà không gây phiền phức gì, anh ta cũng hi vọng con cái mình sẽ sở hữu gen khỏe mạnh. Vì vậy, vào hôm Khương Doãn Nặc đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, anh ta lấy lý do đi cùng để cùng cô bước vào văn phòng của bác sĩ gia đình. Cô trông có vẻ không để ý đến việc nơi riêng tư của mình bị anh ta nhìn thấy, hơn nữa, từ kết quả kiểm tra biết được, cô là một cô gái khỏe mạnh.
Hôm đó, anh ta rất vui. Về việc tại sao cô lại thường xuyên mất ngủ, anh ta nghĩ, mỗi người đều có thói quen khác nhau, chỉ là thói quen của cô khá đặc biệt mà thôi.
Trung tuần tháng Giêng, Trần Tử Sâm vì việc liên hệ với nhà cung cấp trong nước nên về nước trước, còn Khương Doãn Nặc lúc đó phải tham dự một dự án khá quan trọng không thể thoát ra, nên hai người hẹn nhau, cuối tháng gặp lại ở Bắc Kinh, sau đó cùng về nhà thăm bố mẹ anh ta.
Khương Doãn Nặc không muốn tổ chức tiệc rượu, đồng thời cũng không nhắc đến bất cứ yêu cầu gì về mặt sính lễ. Trần Tử Sâm tự nhủ, quả nhiên là sống ở nước ngoài lâu rồi mới không hề để ý đến khoản cưới gả trong nước, cũng lấy làm may mắn vì điều đó. Gia đình anh ta không hề giàu có, mấy năm trước vì chuyện du học của anh ta đã tốn không ít, mà sự nghiệp của anh ta vẫn chỉ mới ở giai đoạn khởi bước, tốt nhất có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Hơn nữa, so với những nghi thức làm màu đó, anh ta coi trọng một tờ giấy kết hôn hơn.
Mới qua khỏi cửa, anh ta liền cùng với lão Lý tới đón đến văn phòng của nhà cung cấp ở Bắc Kinh. Lão Lý là bạn học của bạn, nhà cung cấp cũng là do anh ta mấy phen trắc trở mới liên hệ được, danh tiếng trong ngành không tệ. Công ty của Trần Tử Sâm là một công ty trung gian mới bước vào quỹ đạo không hơn không kém, hi vọng nhất là có thể tìm được nguồn hàng tốt, giá thành thấp vốn là thứ yếu, quan trọng nhất là bảo đảm về mặt chữ tín. Tinh thần sự nghiệp của Trần Tử Sâm rất mạnh, chuyện công việc xử lý ổn thỏa rồi, anh ta mới có thể yên tâm về nhà đón Tết.
Trước khi về, phía đối tác dặn dò anh ta, “Nghe nói ông chủ trước đây tuổi đã lớn, đã về hưu mấy năm trước, việc làm ăn đều giao cho con trai ông ta, một đứa trẻ hai mươi mấy tuổi, cũng không biết như thế nào, người trẻ tuổi làm việc không chắc chắn, cậu về phải theo sát một chút.”
Sau câu nói này, trong đầu Trần Tử Sâm hiện lên hình tượng một công tử bột, xốc nổi, xấc xược, lại có chút xảo trá, giỏi ăn uống chơi bời, giỏi phá gia, dựa vào quan hệ của bố mình mà ngồi vào giang sơn đời sau không bằng đời trước. Con người sống trên đời, cuộc sống yên ổn thoải mái chẳng qua là vì có một ông bố biết kiếm tiền. Trần Tử Sâm cười lắc lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự tự đắc bắt nguồn từ việc tay trắng lập nghiệp, lại xen lẫn cảm giác căm giận bất bình.
Ngồi trong xe, Trần Tử Sâm khéo léo dò hỏi tình hình cụ thể từ lão Lý. Lão Lý cười cười nói, “Ông chủ mới này tôi cũng tiếp xúc qua hai lần, còn rất trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế lại sảng khoái. Mấy hôm nay cậu ta vừa khéo đang ở Bắc Kinh, hai người có thể nói chuyện.” Trần Tử Sâm cũng không tiện hỏi nhiều. Hai người không còn bao lâu nữa là đến nơi, văn phòng nằm trên một tầng lầu trong phạm vi đường Tam Hoàn, quy mô không lớn, nhân viên vừa đủ. Sau khi lão Lý giải thích lý do đến với tiếp tân thì được dẫn đến phòng tiếp khách bên cạnh.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông đang phê duyệt văn kiện. Thư ký bưng cốc cà phê bước đến, “Hứa tổng, Trần tiên sinh của Mậu dịch Hoa Hưng muốn gặp anh.”
Người đàn ông buột miệng hỏi, “Mậu dịch Hoa Hưng? Ở đâu?”
“Giám đốc Lý giới thiệu đến, Trần tiên sinh vừa từ Pháp trở về, anh ta…”
Bây giờ người đàn ông mới ngẩng đầu lên, “Cùng đến có mấy người?”
“Hai người, giám đốc Lý cũng đến.”
Người đàn ông uống một hớp cà phê, mới nói, “Cô bảo lão Lưu qua tiếp, cứ nói tôi có việc ra ngoài rồi.”
Thư ký đi ra. Người đàn ông cầm một hộp thuốc trên bàn lên đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, anh khẽ lắc lắc hộp thuốc, rồi lấy một điếu đang trồi lên ngậm vào miệng, sau đó bật lửa, hơi cúi đầu, châm thuốc. Ngoài cửa sổ tuyết bay bay, sắc trời mờ mịt u ám, dưới ánh sáng của ngọn lửa màu xanh nhạt, một khuôn mặt thanh niên tuấn tú thấp thoáng hiện lên trên cửa kính. Anh chậm rãi nhả một làn khói, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trần Tử Sâm chưa nhìn thấy cậu chủ trong truyền thuyết, trong lòng khó tránh khỏi ngờ vực, kinh doanh không lớn, lại làm ra vẻ, giả vờ cái gì chứ? Một cái mũi hai con mắt, không phải chỉ là một người bình thường thôi sao. Lão Lý nhìn ra trong lòng anh ta không được vui, trên mặt cũng có chút áy náy, thế là cười nói với lão Lưu, “Hứa tổng của các cậu đúng là bận rộn, Trần tổng của chúng tôi từ châu Âu xa xôi trở về, cũng không thể gặp một lần.”
Lưu Hâm và lão Lý sau vài lần cùng chơi mạt chượt, hai người trở nên khá thân thiết, biết trong lời nói anh ta có ý khác, Lưu Hâm chỉ cười hi hi nói, “Anh Lý, anh đừng nói thế, ông chủ của chúng tôi mấy ngày nay bận như cái bánh xe, mới sáng sớm đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, vì vậy bảo tiểu đệ đến làm chủ thay cậu ấy, mời khách tẩy trần cho Trần tổng… Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, hay là chúng ta đến Vân Long vừa ăn vừa nói chuyện, canh vây cá và cá mú ở đó rất ngon…”
Con người lão Lý này có chút gian xảo, cũng có chút bản lĩnh tự kiềm chế, lại lớn hơn vài tuổi, nhưng không hoàn toàn luồn cúi, anh ta trêu, “Tôi bảo này tiểu Lưu, lần trước tôi không gặp được Hứa tổng của các cậu, nhìn thấy chữ ký trên văn kiện của cậu ấy còn tưởng là một cô gái đấy.”Trần Tử Sâm rất hiếu kỳ, vội hỏi, “Sao thế?”
Lão Lý chỉ Lưu Hâm cười nói, “Hứa tổng của cậu ấy tên là Hứa Khả, khả trong dễ thương, rất ít nghe nói có đàn ông tên này.”
Trần Tử Sâm cũng bất giác mỉm cười, nhưng lại thấy Lưu Hâm hừ một tiếng, “Giám đốc Lý, câu này của anh rất có kiến giải, người ta nói con người không khớp với ngoại hình, huống chi chỉ là một cái tên, đại danh của anh là Lý Lai Vận, hóa ra tiền trong tay anh là nhờ trúng số năm trăm vạn mà có? Tôi hiểu rồi, việc làm ăn này, vận may đứng hàng đầu, thực lực chỉ là thứ yếu,” Lưu Hâm nói rồi cười híp mắt sấn lại gần, “Anh Lý, thùng vàng đầu tiên này của anh không phải là đào như vậy thật đấy chứ? Vận may tốt như thế, là anh em cho tôi vay không lãi được không?”
(Lai Vận nghĩa là vận may đến)
Biểu cảm trên mặt Lý Lai Vận lập tức không mấy dễ coi. Trần Tử Sâm thầm nghĩ, nếu còn tiếp tục nói liều như vậy thì việc làm ăn không cần làm nữa, nên vội đứng ra hòa giải. Thế là, ba người đàn ông một bàn, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nói đùa, nhưng lại đều giữ lại đất trống cho nhau, ăn một bữa cơm cũng thật náo nhiệt.
Lúc này đã gần bảy giờ tối, Hứa Khả cũng không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc, trong chiếc gạt tàn trên bàn chất đầy đầu thuốc đã hút được nửa điếu. Anh liếc mắt về phía cửa chớp thủy tinh bên cạnh cửa chính, bên ngoài đèn điện sáng trưng, vẫn là một cảnh tượng bận rộn, ông chủ không rời đi, cấp dưới cũng không dám ngang ngược mà bỏ đi. Lát nữa còn có một bữa tiệc, anh đứng dậy, cầm áo vest lên bước ra ngoài, ngang qua cửa, dùng tay gõ nhẹ lên bàn làm việc của thư ký, “Gọi họ ra ngoài ăn cơm đi, ghi nợ cho tôi.” Thư ký vui vẻ đáp lời, cô gái nhỏ vẫn còn rất trẻ, trên mặt mang theo vẻ non nớt. Anh mỉm cười, gọi một cấp dưới xuống lầu lấy xe.
Cuộc sống của anh, ngày lại qua ngày, luôn bận rộn như vậy. Thỉnh thoảng cuối tuần, một mình ở trong nhà, lại cực kỳ không thoải mái, không việc gì làm, lòng sinh hoang vắng. Những ngày như vậy, đã được bao lâu rồi? Anh không nhớ rõ, sáu năm, hay bảy năm?
Sau năm nghỉ học ấy, anh liền vào công ty của Hứa Thụy Hoài. Hứa Thụy Hoài tuy đã hồi phục, nhưng sức khỏe không còn như trước, về mặt công việc càng lực bất tòng tâm, công ty ngày một xuống dốc. Anh biết Hứa Thụy Hoài sốt ruột bồi dưỡng anh, dẫn anh tham gia các bữa tiệc xã giao, giới thiệu bạn bè trong ngành cho anh, dạy anh xử lý công việc nội bộ công ty… Tiếc là, một người sốt ruột còn một người lại hờ hững.
Cuối cùng có một lần, Hứa Thụy Hoài nổi điên, gõ gậy đùng đùng xuống đất, sau đó ném một cặp tài liệu trước mặt anh. “Bố cho mày thời gian dài như vậy,” bố anh nói, “Mà đến một cái danh sách cũng không nghĩ ra được, mày cứ ngây ngô mỗi ngày, không biết đã làm cái gì nữa?”
Trong cặp tài liệu, chỉ là một danh sách nhân viên trong công ty. Nhiệm vụ của anh chỉ là chọn ra vài người từ trong số ít người này để hủy hợp đồng thuê mướn. Trong số những người đó, hoặc là sức khỏe suy nhược, trên còn cha mẹ, hoặc có con cái đang còn đi học, hoặc là chồng ngã bệnh, không còn khả năng lao động. Mấy ngày trôi qua, anh cứ đắn đo hết lần này đến lần khác, nhưng không thể đưa ra quyết định rõ ràng. Anh cầm cái danh sách không chút biến đổi đó trả lại cho Hứa Thụy Hoài, lý do là, “Cắt giảm biên chế mang tính kinh tế sẽ luôn chỉ đem lại ảnh ưởng tiêu cực nhiều hơn.”
Hứa Thụy Hoài tức đến cực độ, nhìn anh hồi lâu, lạnh lùng nói, “Hứa Khả, đừng tưởng bố không biết con nghĩ thế nào. Nhược điểm lớn nhất của con chính là quá mềm lòng, nhược điểm này khiến con đánh mất năng lực phán đoán tối thiểu nhất. Con làm việc trước giờ đều nhấc lên mà không buông xuống được,” ông hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Hôm đó con quỳ trước mặt bố, chẳng qua là muốn cầu xin được vẹn cả đôi đường, trên đời này, nào có chuyện gì có thể song toàn, mà hành động của con, chính là biểu hiện của sự yếu đuối. Về điểm này, con vẫn không bằng chị con, nó là con gái nhưng đã quyết định việc gì là sẽ làm, nói đi là đi, không để lại bất cứ đường lui nào. Con nhìn đi, con nghĩ cho người khác, còn người khác có bao giờ nghĩ cho con chưa? Cho dù là người thân nhất, khi đối mặt với xung đột lợi hại đều sẽ chần chừ do dự, huống chi là mối quan hệ nam nữ sơ sài đó. Hứa Khả, trên đời này không có gì là thật sự thuộc về con ngoài bản thân con ra, cho nên, về mặt tình cảm mà nói, không có bất cứ ai đáng để con dựa dẫm.”
Lúc đó, trong đầu Hứa Khả rất hỗn loạn, Hứa Thụy Hoài nói một hơi, nhưng anh chỉ nghe rõ mấy chữ trong đó, “… nói đi là đi, không để lại bất cứ đường lui nào…”
Hứa Thụy Hoài thấy vẻ mặt mơ hồ của con trai, hoàn toàn không phấn khởi năng động như trước đây, đáy lòng ít nhiều có chút không nỡ, thế là chậm rãi nói, “Con vẫn còn trẻ, có một số chuyện cần thời gian, bố cũng không ép con làm gì, tự con sẽ dần dần nghĩ thông suốt. Con bé Nặc Nặc đó… dù sao cũng là chị ruột của con… Đứa bé đó,” ông đột nhiên khẽ thở dài, “Tuy làm việc quả đoán có chủ kiến, nhưng quá kích động, cũng không có tinh thần sự nghiệp, khía cạnh này vẫn chưa trọn vẹn, cuối cùng khó mà trở thành người tài.”
Hứa Khả hai mươi tuổi ngây ngốc đứng ở đó, nghe Hứa Thụy Hoài cằn nhằn, mạch suy nghĩ lúc thì mơ hồ lúc lại rõ ràng. Nặc Nặc… tại sao lại là chị của anh? Người mà mấy hôm trước vẫn còn ở bên, hai người khó mà chia cắt như thế, cứ như vậy mà mỗi người mỗi ngả, từ đó không còn gặp nhau nữa.
Cảnh tượng bảy năm trước dần dần ảm đạm, trở thành cảnh sắc tựa mộng ảo trong những giấc ngủ chập chờn.
Mùa đông năm nay, trời lạnh khác thường, tuyết bay lả tả.
Hứa Khả và Vương tổng mới đến hàn huyên vài câu, liền muốn cùng bước vào nhà hàng, nghiêng người nhìn về phía sau, cấp dưới mình đưa đến vẫn đang đi theo đằng sau. Cậu trai đó là con của nhà bà con, tốt nghiệp cấp ba xong không muốn học tiếp, mà vào công ty làm việc vặt, có lúc làm chân chạy vặt hoặc làm tài xế cho anh. Cậu bé đang ở độ tuổi hai mươi khá nhạy cảm, có chút mắc cỡ, vô cùng hiếu kỳ đối với xã hội của người lớn, lúc này cậu ta đang thập thà thập thò ngó vào trong khách sạn lộng lẫy.
Hứa Khả dừng bước, quay đầu nói với cậu ta, “Sang bên cạnh tìm một quán cơm nhỏ giải quyết bữa tối, xong rồi vào xe đợi.”
Vương tổng ở bên cạnh tuổi khoảng bốn mươi, cách ứng xử hòa nhã tháo vát, thấy bộ dạng ngây người của cậu bé đó cùng cách ứng xử của hai người, phỏng đoán cậu ta không phải bà con của cậu Hứa tổng này thì cũng là người quen, liền nói, “Con nít mà, thích mới mẻ, để cậu bé cùng vào đi.”
Hứa Khả không cho là đúng cười cười, nói với cậu bé đó, “Đây là nơi cậu nên đến sao? Tuổi còn nhỏ mà đã muốn ăn sung mặc sướng, không có chút tầm nhìn nào cả, đừng để tôi nuôi thành một cái thùng cơm,” nói rồi vỗ vỗ đầu cậu ta, “Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đi,” tuy vẫn mang theo ý cười, nhưng lời nói đã không còn nhẫn nại.
Vương tổng không nói thêm gì nữa, mặt cậu bé đó thoáng đỏ bừng, khom người liền chạy biến đi.
Song đối với mọi chuyện, vị hôn thê của anh ta giống như người bàng quan, không từ chối cũng không tích cực như anh ta. Tuy anh ta tự cho rằng đã qua cái tuổi vì tình yêu mà lo sợ hốt hoảng, nhưng cũng không thích giả hồ đồ. Khương Doãn Nặc trước giờ không vặn hỏi tình hình kinh tế của anh ta, cũng không có vẻ gì hiếu kỳ đối với trải nghiệm tình cảm trước đây của anh ta, thậm chí còn không để ý chiếc nhẫn anh ta tặng cô là bạc hay bạch kim, cô tựa như không quan tâm, lại giống như giao số phận của mình cho anh ta toàn quyền sắp xếp, rất khác với bạn gái anh ta quen trước đây.
Trần Tử Sâm vui mừng đồng thời lại không tránh khỏi nghi hoặc, thậm chí còn âm thầm suy đoán, có lẽ cô còn có người đàn ông khác ở bên ngoài. Con gái bây giờ cực kỳ ít người chung thủy. Anh ta bình tĩnh quan sát, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Cuộc sống của Khương Doãn Nặc cực kỳ đơn giản, đi làm, về nhà, thỉnh thoảng cùng đám bạn nữ ra ngoài dạo phố. Ngoài anh ta ra, trong phạm vi của cô hiếm thấy xuất hiện bóng dáng đàn ông. Thế là tâm trạng anh ta bình tĩnh trở lại, nhưng lại có hơi hụt hẫng, sự hụt hẫng này xuất phát từ việc tình cảm quá mức lạnh nhạt, anh ta không tìm ra bất cứ đối thủ nào, liền bớt đi rất nhiều hứng thú cạnh tranh, tăng thêm sự nhạt nhẽo.
Đàn ông, không thể không nói là một loại sinh vật thú vị.
Ban đêm, Khương Doãn Nặc mất ngủ theo thói quen, có lúc ba bốn giờ sáng bật tỉnh khỏi giấc mơ, rồi không ngủ được nữa. Sau khi Trần Tử Sâm thức dậy thường nhìn thấy cô một mình nằm trên sofa của phòng khách, hoặc đang đọc sách, hoặc đang nhắm mắt giả vờ ngủ. Có một dạo anh ta nghi ngờ cô mắc bệnh thầm kín gì đó, đồng thời còn vì điều này mà lo lắng rất lâu. Anh ta hi vọng cô sẽ là một người vợ giúp ích cho mình mà không gây phiền phức gì, anh ta cũng hi vọng con cái mình sẽ sở hữu gen khỏe mạnh. Vì vậy, vào hôm Khương Doãn Nặc đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, anh ta lấy lý do đi cùng để cùng cô bước vào văn phòng của bác sĩ gia đình. Cô trông có vẻ không để ý đến việc nơi riêng tư của mình bị anh ta nhìn thấy, hơn nữa, từ kết quả kiểm tra biết được, cô là một cô gái khỏe mạnh.
Hôm đó, anh ta rất vui. Về việc tại sao cô lại thường xuyên mất ngủ, anh ta nghĩ, mỗi người đều có thói quen khác nhau, chỉ là thói quen của cô khá đặc biệt mà thôi.
Trung tuần tháng Giêng, Trần Tử Sâm vì việc liên hệ với nhà cung cấp trong nước nên về nước trước, còn Khương Doãn Nặc lúc đó phải tham dự một dự án khá quan trọng không thể thoát ra, nên hai người hẹn nhau, cuối tháng gặp lại ở Bắc Kinh, sau đó cùng về nhà thăm bố mẹ anh ta.
Khương Doãn Nặc không muốn tổ chức tiệc rượu, đồng thời cũng không nhắc đến bất cứ yêu cầu gì về mặt sính lễ. Trần Tử Sâm tự nhủ, quả nhiên là sống ở nước ngoài lâu rồi mới không hề để ý đến khoản cưới gả trong nước, cũng lấy làm may mắn vì điều đó. Gia đình anh ta không hề giàu có, mấy năm trước vì chuyện du học của anh ta đã tốn không ít, mà sự nghiệp của anh ta vẫn chỉ mới ở giai đoạn khởi bước, tốt nhất có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Hơn nữa, so với những nghi thức làm màu đó, anh ta coi trọng một tờ giấy kết hôn hơn.
Mới qua khỏi cửa, anh ta liền cùng với lão Lý tới đón đến văn phòng của nhà cung cấp ở Bắc Kinh. Lão Lý là bạn học của bạn, nhà cung cấp cũng là do anh ta mấy phen trắc trở mới liên hệ được, danh tiếng trong ngành không tệ. Công ty của Trần Tử Sâm là một công ty trung gian mới bước vào quỹ đạo không hơn không kém, hi vọng nhất là có thể tìm được nguồn hàng tốt, giá thành thấp vốn là thứ yếu, quan trọng nhất là bảo đảm về mặt chữ tín. Tinh thần sự nghiệp của Trần Tử Sâm rất mạnh, chuyện công việc xử lý ổn thỏa rồi, anh ta mới có thể yên tâm về nhà đón Tết.
Trước khi về, phía đối tác dặn dò anh ta, “Nghe nói ông chủ trước đây tuổi đã lớn, đã về hưu mấy năm trước, việc làm ăn đều giao cho con trai ông ta, một đứa trẻ hai mươi mấy tuổi, cũng không biết như thế nào, người trẻ tuổi làm việc không chắc chắn, cậu về phải theo sát một chút.”
Sau câu nói này, trong đầu Trần Tử Sâm hiện lên hình tượng một công tử bột, xốc nổi, xấc xược, lại có chút xảo trá, giỏi ăn uống chơi bời, giỏi phá gia, dựa vào quan hệ của bố mình mà ngồi vào giang sơn đời sau không bằng đời trước. Con người sống trên đời, cuộc sống yên ổn thoải mái chẳng qua là vì có một ông bố biết kiếm tiền. Trần Tử Sâm cười lắc lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự tự đắc bắt nguồn từ việc tay trắng lập nghiệp, lại xen lẫn cảm giác căm giận bất bình.
Ngồi trong xe, Trần Tử Sâm khéo léo dò hỏi tình hình cụ thể từ lão Lý. Lão Lý cười cười nói, “Ông chủ mới này tôi cũng tiếp xúc qua hai lần, còn rất trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế lại sảng khoái. Mấy hôm nay cậu ta vừa khéo đang ở Bắc Kinh, hai người có thể nói chuyện.” Trần Tử Sâm cũng không tiện hỏi nhiều. Hai người không còn bao lâu nữa là đến nơi, văn phòng nằm trên một tầng lầu trong phạm vi đường Tam Hoàn, quy mô không lớn, nhân viên vừa đủ. Sau khi lão Lý giải thích lý do đến với tiếp tân thì được dẫn đến phòng tiếp khách bên cạnh.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông đang phê duyệt văn kiện. Thư ký bưng cốc cà phê bước đến, “Hứa tổng, Trần tiên sinh của Mậu dịch Hoa Hưng muốn gặp anh.”
Người đàn ông buột miệng hỏi, “Mậu dịch Hoa Hưng? Ở đâu?”
“Giám đốc Lý giới thiệu đến, Trần tiên sinh vừa từ Pháp trở về, anh ta…”
Bây giờ người đàn ông mới ngẩng đầu lên, “Cùng đến có mấy người?”
“Hai người, giám đốc Lý cũng đến.”
Người đàn ông uống một hớp cà phê, mới nói, “Cô bảo lão Lưu qua tiếp, cứ nói tôi có việc ra ngoài rồi.”
Thư ký đi ra. Người đàn ông cầm một hộp thuốc trên bàn lên đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, anh khẽ lắc lắc hộp thuốc, rồi lấy một điếu đang trồi lên ngậm vào miệng, sau đó bật lửa, hơi cúi đầu, châm thuốc. Ngoài cửa sổ tuyết bay bay, sắc trời mờ mịt u ám, dưới ánh sáng của ngọn lửa màu xanh nhạt, một khuôn mặt thanh niên tuấn tú thấp thoáng hiện lên trên cửa kính. Anh chậm rãi nhả một làn khói, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trần Tử Sâm chưa nhìn thấy cậu chủ trong truyền thuyết, trong lòng khó tránh khỏi ngờ vực, kinh doanh không lớn, lại làm ra vẻ, giả vờ cái gì chứ? Một cái mũi hai con mắt, không phải chỉ là một người bình thường thôi sao. Lão Lý nhìn ra trong lòng anh ta không được vui, trên mặt cũng có chút áy náy, thế là cười nói với lão Lưu, “Hứa tổng của các cậu đúng là bận rộn, Trần tổng của chúng tôi từ châu Âu xa xôi trở về, cũng không thể gặp một lần.”
Lưu Hâm và lão Lý sau vài lần cùng chơi mạt chượt, hai người trở nên khá thân thiết, biết trong lời nói anh ta có ý khác, Lưu Hâm chỉ cười hi hi nói, “Anh Lý, anh đừng nói thế, ông chủ của chúng tôi mấy ngày nay bận như cái bánh xe, mới sáng sớm đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, vì vậy bảo tiểu đệ đến làm chủ thay cậu ấy, mời khách tẩy trần cho Trần tổng… Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, hay là chúng ta đến Vân Long vừa ăn vừa nói chuyện, canh vây cá và cá mú ở đó rất ngon…”
Con người lão Lý này có chút gian xảo, cũng có chút bản lĩnh tự kiềm chế, lại lớn hơn vài tuổi, nhưng không hoàn toàn luồn cúi, anh ta trêu, “Tôi bảo này tiểu Lưu, lần trước tôi không gặp được Hứa tổng của các cậu, nhìn thấy chữ ký trên văn kiện của cậu ấy còn tưởng là một cô gái đấy.”Trần Tử Sâm rất hiếu kỳ, vội hỏi, “Sao thế?”
Lão Lý chỉ Lưu Hâm cười nói, “Hứa tổng của cậu ấy tên là Hứa Khả, khả trong dễ thương, rất ít nghe nói có đàn ông tên này.”
Trần Tử Sâm cũng bất giác mỉm cười, nhưng lại thấy Lưu Hâm hừ một tiếng, “Giám đốc Lý, câu này của anh rất có kiến giải, người ta nói con người không khớp với ngoại hình, huống chi chỉ là một cái tên, đại danh của anh là Lý Lai Vận, hóa ra tiền trong tay anh là nhờ trúng số năm trăm vạn mà có? Tôi hiểu rồi, việc làm ăn này, vận may đứng hàng đầu, thực lực chỉ là thứ yếu,” Lưu Hâm nói rồi cười híp mắt sấn lại gần, “Anh Lý, thùng vàng đầu tiên này của anh không phải là đào như vậy thật đấy chứ? Vận may tốt như thế, là anh em cho tôi vay không lãi được không?”
(Lai Vận nghĩa là vận may đến)
Biểu cảm trên mặt Lý Lai Vận lập tức không mấy dễ coi. Trần Tử Sâm thầm nghĩ, nếu còn tiếp tục nói liều như vậy thì việc làm ăn không cần làm nữa, nên vội đứng ra hòa giải. Thế là, ba người đàn ông một bàn, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nói đùa, nhưng lại đều giữ lại đất trống cho nhau, ăn một bữa cơm cũng thật náo nhiệt.
Lúc này đã gần bảy giờ tối, Hứa Khả cũng không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc, trong chiếc gạt tàn trên bàn chất đầy đầu thuốc đã hút được nửa điếu. Anh liếc mắt về phía cửa chớp thủy tinh bên cạnh cửa chính, bên ngoài đèn điện sáng trưng, vẫn là một cảnh tượng bận rộn, ông chủ không rời đi, cấp dưới cũng không dám ngang ngược mà bỏ đi. Lát nữa còn có một bữa tiệc, anh đứng dậy, cầm áo vest lên bước ra ngoài, ngang qua cửa, dùng tay gõ nhẹ lên bàn làm việc của thư ký, “Gọi họ ra ngoài ăn cơm đi, ghi nợ cho tôi.” Thư ký vui vẻ đáp lời, cô gái nhỏ vẫn còn rất trẻ, trên mặt mang theo vẻ non nớt. Anh mỉm cười, gọi một cấp dưới xuống lầu lấy xe.
Cuộc sống của anh, ngày lại qua ngày, luôn bận rộn như vậy. Thỉnh thoảng cuối tuần, một mình ở trong nhà, lại cực kỳ không thoải mái, không việc gì làm, lòng sinh hoang vắng. Những ngày như vậy, đã được bao lâu rồi? Anh không nhớ rõ, sáu năm, hay bảy năm?
Sau năm nghỉ học ấy, anh liền vào công ty của Hứa Thụy Hoài. Hứa Thụy Hoài tuy đã hồi phục, nhưng sức khỏe không còn như trước, về mặt công việc càng lực bất tòng tâm, công ty ngày một xuống dốc. Anh biết Hứa Thụy Hoài sốt ruột bồi dưỡng anh, dẫn anh tham gia các bữa tiệc xã giao, giới thiệu bạn bè trong ngành cho anh, dạy anh xử lý công việc nội bộ công ty… Tiếc là, một người sốt ruột còn một người lại hờ hững.
Cuối cùng có một lần, Hứa Thụy Hoài nổi điên, gõ gậy đùng đùng xuống đất, sau đó ném một cặp tài liệu trước mặt anh. “Bố cho mày thời gian dài như vậy,” bố anh nói, “Mà đến một cái danh sách cũng không nghĩ ra được, mày cứ ngây ngô mỗi ngày, không biết đã làm cái gì nữa?”
Trong cặp tài liệu, chỉ là một danh sách nhân viên trong công ty. Nhiệm vụ của anh chỉ là chọn ra vài người từ trong số ít người này để hủy hợp đồng thuê mướn. Trong số những người đó, hoặc là sức khỏe suy nhược, trên còn cha mẹ, hoặc có con cái đang còn đi học, hoặc là chồng ngã bệnh, không còn khả năng lao động. Mấy ngày trôi qua, anh cứ đắn đo hết lần này đến lần khác, nhưng không thể đưa ra quyết định rõ ràng. Anh cầm cái danh sách không chút biến đổi đó trả lại cho Hứa Thụy Hoài, lý do là, “Cắt giảm biên chế mang tính kinh tế sẽ luôn chỉ đem lại ảnh ưởng tiêu cực nhiều hơn.”
Hứa Thụy Hoài tức đến cực độ, nhìn anh hồi lâu, lạnh lùng nói, “Hứa Khả, đừng tưởng bố không biết con nghĩ thế nào. Nhược điểm lớn nhất của con chính là quá mềm lòng, nhược điểm này khiến con đánh mất năng lực phán đoán tối thiểu nhất. Con làm việc trước giờ đều nhấc lên mà không buông xuống được,” ông hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Hôm đó con quỳ trước mặt bố, chẳng qua là muốn cầu xin được vẹn cả đôi đường, trên đời này, nào có chuyện gì có thể song toàn, mà hành động của con, chính là biểu hiện của sự yếu đuối. Về điểm này, con vẫn không bằng chị con, nó là con gái nhưng đã quyết định việc gì là sẽ làm, nói đi là đi, không để lại bất cứ đường lui nào. Con nhìn đi, con nghĩ cho người khác, còn người khác có bao giờ nghĩ cho con chưa? Cho dù là người thân nhất, khi đối mặt với xung đột lợi hại đều sẽ chần chừ do dự, huống chi là mối quan hệ nam nữ sơ sài đó. Hứa Khả, trên đời này không có gì là thật sự thuộc về con ngoài bản thân con ra, cho nên, về mặt tình cảm mà nói, không có bất cứ ai đáng để con dựa dẫm.”
Lúc đó, trong đầu Hứa Khả rất hỗn loạn, Hứa Thụy Hoài nói một hơi, nhưng anh chỉ nghe rõ mấy chữ trong đó, “… nói đi là đi, không để lại bất cứ đường lui nào…”
Hứa Thụy Hoài thấy vẻ mặt mơ hồ của con trai, hoàn toàn không phấn khởi năng động như trước đây, đáy lòng ít nhiều có chút không nỡ, thế là chậm rãi nói, “Con vẫn còn trẻ, có một số chuyện cần thời gian, bố cũng không ép con làm gì, tự con sẽ dần dần nghĩ thông suốt. Con bé Nặc Nặc đó… dù sao cũng là chị ruột của con… Đứa bé đó,” ông đột nhiên khẽ thở dài, “Tuy làm việc quả đoán có chủ kiến, nhưng quá kích động, cũng không có tinh thần sự nghiệp, khía cạnh này vẫn chưa trọn vẹn, cuối cùng khó mà trở thành người tài.”
Hứa Khả hai mươi tuổi ngây ngốc đứng ở đó, nghe Hứa Thụy Hoài cằn nhằn, mạch suy nghĩ lúc thì mơ hồ lúc lại rõ ràng. Nặc Nặc… tại sao lại là chị của anh? Người mà mấy hôm trước vẫn còn ở bên, hai người khó mà chia cắt như thế, cứ như vậy mà mỗi người mỗi ngả, từ đó không còn gặp nhau nữa.
Cảnh tượng bảy năm trước dần dần ảm đạm, trở thành cảnh sắc tựa mộng ảo trong những giấc ngủ chập chờn.
Mùa đông năm nay, trời lạnh khác thường, tuyết bay lả tả.
Hứa Khả và Vương tổng mới đến hàn huyên vài câu, liền muốn cùng bước vào nhà hàng, nghiêng người nhìn về phía sau, cấp dưới mình đưa đến vẫn đang đi theo đằng sau. Cậu trai đó là con của nhà bà con, tốt nghiệp cấp ba xong không muốn học tiếp, mà vào công ty làm việc vặt, có lúc làm chân chạy vặt hoặc làm tài xế cho anh. Cậu bé đang ở độ tuổi hai mươi khá nhạy cảm, có chút mắc cỡ, vô cùng hiếu kỳ đối với xã hội của người lớn, lúc này cậu ta đang thập thà thập thò ngó vào trong khách sạn lộng lẫy.
Hứa Khả dừng bước, quay đầu nói với cậu ta, “Sang bên cạnh tìm một quán cơm nhỏ giải quyết bữa tối, xong rồi vào xe đợi.”
Vương tổng ở bên cạnh tuổi khoảng bốn mươi, cách ứng xử hòa nhã tháo vát, thấy bộ dạng ngây người của cậu bé đó cùng cách ứng xử của hai người, phỏng đoán cậu ta không phải bà con của cậu Hứa tổng này thì cũng là người quen, liền nói, “Con nít mà, thích mới mẻ, để cậu bé cùng vào đi.”
Hứa Khả không cho là đúng cười cười, nói với cậu bé đó, “Đây là nơi cậu nên đến sao? Tuổi còn nhỏ mà đã muốn ăn sung mặc sướng, không có chút tầm nhìn nào cả, đừng để tôi nuôi thành một cái thùng cơm,” nói rồi vỗ vỗ đầu cậu ta, “Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đi,” tuy vẫn mang theo ý cười, nhưng lời nói đã không còn nhẫn nại.
Vương tổng không nói thêm gì nữa, mặt cậu bé đó thoáng đỏ bừng, khom người liền chạy biến đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.