Chương 46: Tình yêu là thuốc mê
Bất Kinh Ngữ
15/10/2016
Dưới lớp chăn mỏng màu trắng, là một thân thể trẻ trung không mảnh vải che.
Ngón tay cậu hơi ẩm ướt, không kiêng nể gì du ngoạn trên làn da cô, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo mờ mờ trên vai trái cô.
“Đừng làm loạn nữa, để chị ngủ một lát”, cô nhắm mắt, nếu không phải cơ thể đau nhức thì cô gần như muốn thuyết phục chính mình, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có lẽ khi tỉnh dậy, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cô vẫn là cô, cậu cũng chỉ là cậu.
Ánh nắng cuối cùng cũng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mạnh mẽ rơi khắp giường, xuyên vào mỗi ngóc ngách trong lòng người, đẹp đẽ, âm u, dễ chịu, buồn thương. Nó giống như cái sừng do thượng đế vươn về phía nhân gian, thăm dò bí mật không thể nói trong biển người mênh mông.
So ra thì, cô càng ngày càng thích những buổi sớm mai ánh sáng lờ mờ, hoặc là những ngày mưa âm u.
Khi đó, cô thậm chí không nhìn rõ người ở bên cạnh là ai, chỉ ngửi thấy hơi thở quen thuộc nhưng mờ ám, là đủ rồi.
Không dám nghĩ nhiều, rốt cuộc cậu là ai?
Nằm trong khuỷu tay cậu, bờ vai trần dán vào ngực cậu, cậu dùng cằm cọ nhẹ lên khuôn mặt cô, chòm râu mới mọc lún phún đâm lên mặt mang đến cảm giác như kim châm, đau nhói tê dại một cách mờ ám, nhưng lại mang một loại hưởng thụ ngọt ngào khó kìm chế.
Cô không nhịn được xoay người đối mặt với cậu, đưa tay sờ cằm cậu, hơi hiếu kỳ, “Cậu mọc râu rồi?”
Cậu đắc ý dùng râu đâm vào lòng bàn tay cô, “Đàn ông không phải đều như vậy cả sao?” Không uổng công mỗi ngày cậu đều kiên trì sử dụng dao cạo râu, chòm lông mao màu nâu từng mềm mại dần dần biến thành màu xanh thô ráp.
Đàn ông? Cô nhất thời ngây người, chỉ mấy tiếng trước, trong tiềm thức cô vẫn còn coi cậu là một đứa trẻ. Ký ức thời niên thiếu luôn khó mà phai mờ, cho dù đã trải qua nhiều như vậy nhưng vẫn không thể xóa nhòa. Cô âm thầm thở dài, từ nay về sau, cô có phải cần nỗ lực quên đi, người được cô coi là em trai đó không?
Nhưng mà còn người khác thì sao? Sự thật này sẽ thay đổi như thế nào.
Tất cả mọi chuyện, từ lúc họ chào đời, đã được định sẵn rồi.
Cậu dịu dàng hỏi, “Còn đau à?”
“Ừm”, cô khẽ đáp.
Hứa Khả đứng dậy vào phòng tắm, mở vòi sen, ngâm mình xuống dòng nước ấm trong bồn. Sau đó quay về bên giường, vén chăn trên người Khương Doãn Nặc lên.
Cô kinh ngạc kêu lên, thẹn thùng cuộn thành một cục, nhưng không kịp tránh né, bị cậu dùng một tay chặn eo bế lên.
Ngoài trên giường ra, cô vẫn chưa quen việc tiếp xúc thân mật như thế này.
Cậu bế cô sải bước đặt vào bồn tắm, bốn phía là hơi nước bốc lên mờ mịt, đáy bồn tắm có vài cái rãnh nhỏ hình tròn màu xanh, ánh lên màu xanh biếc dập dờn cả hồ nước, ý xuân phơi phới.
“Em… lại muốn nữa rồi”, cậu nói khẽ.
Mặt Khương Doãn Nặc bỗng đỏ ửng, “Rất đau…”
Cậu hôn cô, nũng nịu giống như một đứa trẻ, nắm lấy tay cô di chuyển dọc theo eo mình.
Cô hơi ngại ngùng nhẹ nhàng nắm lấy nó, nhiệt độ đó dường như có thể làm bỏng tay cô.
“Làm sao bây giờ?” Cậu khàn giọng hỏi.
Cô rụt mạnh tay về, lúng túng không nói ra lời. Sau đó từ từ mở miệng, “Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, không biết chúng ta sẽ chịu đựng trừng phạt như thế nào”.
Hứa Khả một hồi lâu không nói gì, cô nằm sấp lên trước ngực cậu, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.
Trong lòng cô khẽ đau đớn thẫn thờ, cô vốc một bụm nước lên, nhìn chúng chảy xuống càng lúc càng nhanh, đột nhiên nghĩ đến một bài hát
Cuối cùng đã đưa ra quyết định này
Người khác nói thế nào em không quan tâm
Chỉ cần anh cũng khẳng định giống như vậy
Em nguyện đi theo anh đến chân trời góc biển
Em biết mọi thứ đều không dễ dàng
Trái tim em luôn thuyết phục bản thân mình
Sợ nhất là anh đột nhiên nói muốn từ bỏ
Sợ nhất là anh đột nhiên nói muốn từ bỏ…, bất luận là kết quả gì, đều là cô tự tìm lấy, là cô phải gánh lấy, cho đến khi tình cảm này tan thành mây khói.
Tan thành mây khói…
Cô tự cười mình, gần đây trở nên càng ngày càng đa sầu đa cảm rồi.
Hai người cứ như vậy có hơi ngột ngạt, bỗng cậu thấp giọng chửi một câu, “Mẹ kiếp thần linh gì đó”, sau đó cậu lại lớn tiếng gào lên, “Các người nghe cho rõ đây, có ngon thì nhằm vào tôi đây này, đừng có ức hiếp phụ nữ”.
Khương Doãn Nặc khẽ đấm cậu một cái, “Cậu bị bệnh à”.
Nhưng vẻ mặt cậu lại cực kỳ nghiêm túc, “Yên tâm đi, họ sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, cho dù có sai thì cũng là do em sai trước”.
Trong lòng cô bỗng ấm áp, không biết nói gì mới phải, nắm chặt tay cậu, chơi đùa ngón tay thon thả mà rắn chắc của cậu.
“Chị muốn… ở mãi chỗ này, không đi đâu cả”, cô và cậu tay đan trong tay.
Bên ngoài, bao nhiêu là người, bao nhiêu là ánh mắt.
“Được, nhưng mà bây giờ em không có nhiều tiền như thế”, cậu cúi người hôn cô, “Nhiều nhất chỉ có thể ở đến đêm nay thôi”.
Cô không vui chu môi, “Hết tiền rồi, chị đi làm thêm nuôi cậu”.
Hứa Khả vén mái tóc ướt trước trán cô, khẽ véo mũi cô, “Nói gì vậy hả, em mới nên là người kiếm tiền nuôi gia đình chứ”.
Gia đình…, cô cười, nụ cười hơi thấp thỏm lo âu.
Điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Khương Doãn Nặc rất không tình nguyện gọi lại.
Bên kia Quan Dĩnh không đợi cô lên tiếng đã vội nói toạc, “Đã hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, còn không tìm được người thì bọn tớ định sẽ báo cảnh sát, Lôi Viễn nói em trai cậu cũng không có ở ký túc xá, hai người đang ở cùng nhau sao? Hôm nay có tiết kiểm tra môn điện cậu cũng quên rồi hả? Lão già đó ghi tên cậu lại rồi, Tiểu Khương, cậu cả ngày không lên lớp, trước giờ chưa từng có, tớ còn nghĩ là cậu với bạn trai thần bí của mình cùng nhau bỏ trốn rồi cơ đấy, sao lại vẫn còn dính lấy em trai cậu thế, quá khiến người ta thất vọng mà, cậu thật là không có tiền đồ…”
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tớ sẽ về ngay”, nói xong cô liền cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Hứa Khả.
“Đi thôi”, Hứa Khả lại hôn cô tới tấp, rồi cầm cặp sách cô lên, mở cửa phòng ra.
Mấy ngày sau đó, Hứa Khả luôn rất bận rộn, bận tìm việc làm, giúp người ta viết code, hoặc là đến văn phòng luật sư làm chân sai vặt. Không tiền thì làm thế nào, con người cũng phải ăn cơm chứ, cậu không muốn lại chìa tay xin tiền Hứa Thụy Hoài. Huống hồ sắp thi cuối kỳ rồi, hai bài kiểm tra chuyên ngành. Cậu giống như một con robot học hành làm thêm không ngừng nghỉ, thời gian ngủ cũng rất ít.
Có một số chuyện đã xảy ra, cậu không muốn quay đầu nhớ lại, cậu cũng sợ, chỉ là không dám nghĩ nhiều mà thôi, cũng không dám có biểu hiện gì. Nếu cậu cũng do dự hối hận thì cô phải làm thế nào? Họ phải làm thế nào?
Thời gian đã không thể quay trở về quá khứ được nữa.
Cậu cảm thấy bản thân giống như đã điên, bán mạng bỏ ra hết tất cả năng lượng. Lúc ở bên nhau ngọt ngào quên cả bản thân, một khi đã hòa nhập lại vào đám đông con người, cảm giác tự trách cùng tội ác liền giống như ma quỷ mạnh mẽ kéo đến. Tình yêu là thuốc mê, chỉ có thể xoa dịu nỗi đau trong nhất thời.
Đối với tương lai, trong lòng cậu không có tính toán gì, chỉ có dốc hết sức nắm chắc cơ hội bên mình. Đợi đến khi tốt nghiệp, tìm một công việc tốt, cùng cô rời khỏi thành phố này, đến một nơi không ai quen biết họ, có lẽ sẽ tốt hơn.
Có lẽ, mọi thứ đều sẽ ổn, chỉ cần cô cũng nghĩ như vậy.
Cuối tuần, Lôi Viễn ầm ĩ đòi mời cơm, chúc mừng cậu ta và Quan Dĩnh tái hợp. Có một số người vô tâm vô tính như vậy đó, sống rất đơn giản mà vui vẻ. Trên thế giới này, người may mắn đều có thể mặc sức hưởng thụ dưới ánh mặt trời. Thật lòng yêu nhau, có ai mà không muốn nói cho tất cả mọi người biết niềm vui của mình chứ.
Lôi Viễn tìm Lục Trình Vũ mượn tiền, “Ban đầu tính chỉ có nhóm năm người ăn uống chơi bời chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm thôi, ai ngờ đám ranh con trong đội bóng ngày nào cũng lải nhải bên cạnh tôi, dẫn đến mấy con nhóc đội hậu cần cũng hùa đi theo, như vậy tính ra ít nhất cũng có mười người, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, một thằng đàn ông, cũng đâu thể tìm vợ mình mượn tiền”.
Lục Trình Vũ trực tiếp đưa ví tiền của mình cho cậu ta, “Nhóm năm người ăn uống chơi bời là sao?” Cậu không hiểu.
“Không phải là hai vợ chồng nhà tôi, hai chị em Hứa Khả, thêm cậu nữa…”, cậu ta cầm lấy ví tiền giở xem, “Bà nó, nhiêu đây sao đủ chứ”.
“Chi bằng gọi là nhóm ăn uống gái gú cờ bạc đi”, Lục Trình Vũ nhàn rỗi nói, “Cậu đó, chỉ làm mấy chuyện vô ích thôi, thất tình thì tìm người uống rượu cùng cậu, tái hợp lại muốn mời ăn cơm, chút tiền đó của tôi đã bị cậu moi sạch rồi, tôi hết tiền rồi, cậu tìm Hứa Khả mượn đi”.
“Thằng nhóc đó? Còn nghèo hơn tôi nữa, gần đây sốt ruột đi tìm việc khắp nơi”, Lôi Viễn vò đầu bứt tai rất không có phong độ.
Lục Trình Vũ xoay người bỏ đi.
Lôi Viễn vội níu cậu ta lại, “Đừng đi chứ, nghĩ cách giúp tôi đi”.
Lục Trình Vũ nói, “Trường tôi phụ thuộc vào bệnh viện trước giờ nguồn thận eo hẹp, cậu suy nghĩ kĩ đi”.
Cậu nói là nói, làm là làm, vẫn giúp Lôi Viễn gom đủ tiền.
Lôi Viễn và ông chủ của “Bạn học có hẹn” đã thân thiết từ lâu, thế là tìm một buổi trưa thứ bảy không có ai ăn cơm bao cả quán ăn nhỏ, bỏ ra chút tiền, chí ít rẻ hơn nhiều so với phòng bao KTV. Cậu ta là người thích náo nhiệt, có đồ ăn có thức uống, người đẹp một bên, bạn ăn chơi tề tựu đông đủ, liền cảm thấy tâm trạng thoải mái, đời người chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nhưng mà nhưng mà…
Cả đám đang ăn uống vui vẻ, cậu ta âm thầm ghé sát tai Quan Dĩnh nói, “Bà xã, nghỉ hè chúng ta đi đăng ký học Tân Đông Phương đi, dù sao cũng rảnh mà”, cậu ta cá, trong tình huống này, Quan Dĩnh sẽ không thể không màng sĩ diện mà trở mặt với mình.
Khương Doãn Nặc ngồi bên cạnh Quan Dĩnh, nghe thấy rất rõ ràng, cô chỉ Lôi Viễn cười nói, “Được nha, cậu xảo trá, lừa đến tay rồi lại dùng chiêu này”.
Lôi Viễn cười hi hi.
Quả nhiên Quan Dĩnh ngại không nổi điên, chỉ hỏi cậu ta, “Không phải nói là không ra nước ngoài sao? Lại đổi ý rồi à?”
Lôi Viễn đánh trống lãng, “Đó là… dù sao nghỉ hè rảnh rỗi mà, bây giờ tìm việc làm cấp sáu cũng không gọi là gì, hơn nữa thi nghiên cứu sinh không phải cũng phải thi tiếng Anh sao?”
Quan Dĩnh gật đầu, “Anh qua được cấp bốn chưa?”
Lôi Viễn vội nói, “Qua rồi, qua từ lâu rồi”.
“Bao nhiêu?”
“Sáu mươi… điểm rưỡi.”
Quan Dĩnh cười cười, “Điểm số này được đấy, không nhiều cũng không ít”.
Lôi Viễn bộ dạng khúm núm như nàng dâu nhỏ, Khương Doãn Nặc nhìn thấy mà buồn cười.
Lôi Viễn nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi, “Doãn Nặc, sao em trai cậu vẫn chưa đến?”
“Hả? Sao mình biết được”, cô cúi đầu uống nước, “Không phải bảo là đi làm thêm rồi sao?”
Đối diện chiếc bàn tròn lớn là mấy cô gái trong đội cổ vũ đang ngồi.
“Chị Khương”, Ngôn Hề La gọi cô, giọng điệu vô cùng thân mật, “Vết thương của Hứa Khả đỡ hơn chưa?”
Từ sau hôm đó, Ngôn Hề La không chủ động nói chuyện với cô nữa, cho dù có gặp ở trường cũng là lướt qua nhau như người xa lạ, Khương Doãn Nặc còn rất vui mừng, thầm nghĩ không cần phải khách sáo với cô ta nữa. Đối với cô gái này, cô thật sự không thể thích được, hai người căn bản không phải người cùng đường, có câu không hợp nhau nói chuyện chưa tới nửa câu, không cùng chí hướng không thể bàn bạc, không liên quan đến mờ ám vướng bận giữa Ngôn Hề La và Hứa Khả, Khương Doãn Nặc cũng không có cảm giác làm bạn bè với cô ta.
Đây chính là duyên phận giữa con người với con người.
Không ngờ con bé này lại nhiệt tình với mình trước mặt đông người như vậy, cô cũng đành phải lịch sự đáp lời, “Mình cũng mấy ngày rồi không thấy cậu ấy, cậu nên hỏi Lôi Viễn ấy”.
Chậc, tính toán giữa con gái thật là nhiều.
Lôi Viễn cười ha hả nhìn về hướng cánh cửa, “Hỏi tôi làm gì, không phải người này đã đến rồi sao?”
Ánh nắng bên ngoài hừng hực chiếu vào, Hứa Khả sải bước lớn đi vào, băng vải bên mắt đã tháo xuống, để lộ vết thương vẫn chưa khép miệng cực kỳ không hài hòa.
Cậu lướt qua những người ngồi trên bàn, ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt Khương Doãn Nặc.
Khương Doãn Nặc gắp rau, bỏ vào trong miệng, ăn cực kỳ nghiêm túc, rất miệt mài.
“Đang nói cậu đấy”, Lôi Viễn chào cậu, rồi lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lục Trình Vũ.
“Tôi ngồi ở đây, chỗ này có máy quạt”, cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, kéo ghế cố chen lấn ngồi xuống bên cạnh Khương Doãn Nặc, mới lại cười hỏi, “Nói gì tôi thế?”
Dưới bàn, chân cậu nhẹ nhàng nhích đến. Cô mặc váy ngắn, làn da lộ ra ngoài bị chất liệu vải jean thô ráp nửa muốn nửa không ma sát, cô nhẫn nhịn di chuyển chân sang một bên, nhưng cậu lại bá đạo dính sát theo.
Hết cách, cô ngẩng đầu giả vờ tức giận liếc cậu một cái, hai má ửng đỏ.
Trong lòng Hứa Khả khẽ rung động, tay phải cầm chai rượu ở trước mặt lên uống một ngụm lớn, tay trái nhanh chóng trượt qua eo và sống lưng, rồi đặt lên phía sau ghế cô đang ngồi.
Tư thế như thế, giống như đang ôm cô vậy, sống lưng cô thẳng đứng, hơi cứng đờ.
Quan Dĩnh nhìn nước cam trong ly của Khương Doãn Nặc, “Tiểu Khương, cậu đổi sang uống rượu à, mặt đỏ lên rồi”.
Khương Doãn Nặc sờ loạn lên mặt, “Vẫn, vẫn ổn chứ?”
Lôi Viễn cười như không cười nhìn họ, “Ầy, Hứa Khả, bọn này đang nói cậu là sự tích anh hùng ba chọi một”, cậu ta chìa miệng về phía Ngôn Hề La, “Đúng không, người đẹp, người ta đã vì cậu mà mặt mày hốc hác rồi, không gì trả ơn thì lấy thân báo đáp đi”.
“Cậu chết đi”, Ngôn Hề La đứng dậy rót rượu trắng vào ly cho Lôi Viễn, “Cậu nói vớ vẩn, đáng phạt”.
Mọi người đều hùa theo, chỉ là Quan Dĩnh ở bên cạnh nhìn, cũng ngại không cưỡng ép mời rượu, Lôi Viễn khẽ nhấp môi ra hiệu như đã uống.
Lôi Viễn uống rượu vào là trở nên nói nhiều, cứ lải nhải mãi.
Cậu ta giơ tay vỗ vai Khương Doãn Nặc, “Doãn Nặc, chuyện chung thân đại sự của em trai cậu cũng đã giải quyết rồi, còn cậu thì sao? Hay là cân nhắc Lục Trình Vũ của chúng ta đi, thằng nhóc này được đó, có điểm nào không bằng Hứa Khả đâu, cần ngoại hình có ngoại hình, bóng chơi cũng giỏi…”
Lục Trình Vũ lắc lắc đầu, ném một chiếc đũa sang.
Khương Doãn Nặc uống ngụm nước cam bị sặc, ho một trận dữ dội.
“Cậu nói con mẹ gì thế hả, chỉ có cậu là giỏi nói thôi”, Hứa Khả cười cắt lời Lôi Viễn. Ai cũng nghe ra rằng, tuy cậu cười nhưng ngữ khí lại không vui. Cậu không phải kiểu người vì mấy câu nói đùa mà sẽ trở mặt, vì vậy những người có mặt không tránh khỏi ngạc nhiên, không hiểu tại sao cậu lại tức giận, cũng trở nên im lặng.
Lôi Viễn không so đo với cậu, trước sau đều cười hi hi.
Có lẽ là muốn chuyển đề tài, khuấy động không khí, có người hỏi đùa một câu, “Tôi bảo này Hứa Khả, Khương Doãn Nặc là chị gái cậu thật à? Sao nhìn không giống gì hết vậy?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, trái tim Khương Doãn Nặc lập tức lơ lửng.
Hứa Khả mặt không biến sắc nhìn người đó một cái, không vội đáp lời.
Vẻ mặt người đó hơi ngượng ngùng, “Ý tôi là, cậu ấy trông nhỏ hơn cậu, ngược lại giống em gái cậu hơn”.
Khương Doãn Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại có người không để cô được như ý.
Ngôn Hề La tiếp lời, “Câu này của cậu nói có nghĩa khác, tớ còn tưởng cậu muốn nói hai người họ không giống chị em ruột cơ, không giống kiểu có quan hệ huyết thống. Tớ còn nghĩ, sao có thể chứ, hai chị em người ta rõ ràng là rất giống nhau mà”.
Vấn đề giống hay không giống này lập tức trở thành đề tài hay để tám chuyện, trên bàn ăn lại náo nhiệt trở lại.
Cuối cùng cả đám nhất trí đưa ra kết luận, mặt mũi không giống, nhưng miệng và cằm thì… lại rất giống.
Bữa cơm này, ăn vô cùng khó chịu.
Ngón tay cậu hơi ẩm ướt, không kiêng nể gì du ngoạn trên làn da cô, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo mờ mờ trên vai trái cô.
“Đừng làm loạn nữa, để chị ngủ một lát”, cô nhắm mắt, nếu không phải cơ thể đau nhức thì cô gần như muốn thuyết phục chính mình, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có lẽ khi tỉnh dậy, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Cô vẫn là cô, cậu cũng chỉ là cậu.
Ánh nắng cuối cùng cũng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mạnh mẽ rơi khắp giường, xuyên vào mỗi ngóc ngách trong lòng người, đẹp đẽ, âm u, dễ chịu, buồn thương. Nó giống như cái sừng do thượng đế vươn về phía nhân gian, thăm dò bí mật không thể nói trong biển người mênh mông.
So ra thì, cô càng ngày càng thích những buổi sớm mai ánh sáng lờ mờ, hoặc là những ngày mưa âm u.
Khi đó, cô thậm chí không nhìn rõ người ở bên cạnh là ai, chỉ ngửi thấy hơi thở quen thuộc nhưng mờ ám, là đủ rồi.
Không dám nghĩ nhiều, rốt cuộc cậu là ai?
Nằm trong khuỷu tay cậu, bờ vai trần dán vào ngực cậu, cậu dùng cằm cọ nhẹ lên khuôn mặt cô, chòm râu mới mọc lún phún đâm lên mặt mang đến cảm giác như kim châm, đau nhói tê dại một cách mờ ám, nhưng lại mang một loại hưởng thụ ngọt ngào khó kìm chế.
Cô không nhịn được xoay người đối mặt với cậu, đưa tay sờ cằm cậu, hơi hiếu kỳ, “Cậu mọc râu rồi?”
Cậu đắc ý dùng râu đâm vào lòng bàn tay cô, “Đàn ông không phải đều như vậy cả sao?” Không uổng công mỗi ngày cậu đều kiên trì sử dụng dao cạo râu, chòm lông mao màu nâu từng mềm mại dần dần biến thành màu xanh thô ráp.
Đàn ông? Cô nhất thời ngây người, chỉ mấy tiếng trước, trong tiềm thức cô vẫn còn coi cậu là một đứa trẻ. Ký ức thời niên thiếu luôn khó mà phai mờ, cho dù đã trải qua nhiều như vậy nhưng vẫn không thể xóa nhòa. Cô âm thầm thở dài, từ nay về sau, cô có phải cần nỗ lực quên đi, người được cô coi là em trai đó không?
Nhưng mà còn người khác thì sao? Sự thật này sẽ thay đổi như thế nào.
Tất cả mọi chuyện, từ lúc họ chào đời, đã được định sẵn rồi.
Cậu dịu dàng hỏi, “Còn đau à?”
“Ừm”, cô khẽ đáp.
Hứa Khả đứng dậy vào phòng tắm, mở vòi sen, ngâm mình xuống dòng nước ấm trong bồn. Sau đó quay về bên giường, vén chăn trên người Khương Doãn Nặc lên.
Cô kinh ngạc kêu lên, thẹn thùng cuộn thành một cục, nhưng không kịp tránh né, bị cậu dùng một tay chặn eo bế lên.
Ngoài trên giường ra, cô vẫn chưa quen việc tiếp xúc thân mật như thế này.
Cậu bế cô sải bước đặt vào bồn tắm, bốn phía là hơi nước bốc lên mờ mịt, đáy bồn tắm có vài cái rãnh nhỏ hình tròn màu xanh, ánh lên màu xanh biếc dập dờn cả hồ nước, ý xuân phơi phới.
“Em… lại muốn nữa rồi”, cậu nói khẽ.
Mặt Khương Doãn Nặc bỗng đỏ ửng, “Rất đau…”
Cậu hôn cô, nũng nịu giống như một đứa trẻ, nắm lấy tay cô di chuyển dọc theo eo mình.
Cô hơi ngại ngùng nhẹ nhàng nắm lấy nó, nhiệt độ đó dường như có thể làm bỏng tay cô.
“Làm sao bây giờ?” Cậu khàn giọng hỏi.
Cô rụt mạnh tay về, lúng túng không nói ra lời. Sau đó từ từ mở miệng, “Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, không biết chúng ta sẽ chịu đựng trừng phạt như thế nào”.
Hứa Khả một hồi lâu không nói gì, cô nằm sấp lên trước ngực cậu, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.
Trong lòng cô khẽ đau đớn thẫn thờ, cô vốc một bụm nước lên, nhìn chúng chảy xuống càng lúc càng nhanh, đột nhiên nghĩ đến một bài hát
Cuối cùng đã đưa ra quyết định này
Người khác nói thế nào em không quan tâm
Chỉ cần anh cũng khẳng định giống như vậy
Em nguyện đi theo anh đến chân trời góc biển
Em biết mọi thứ đều không dễ dàng
Trái tim em luôn thuyết phục bản thân mình
Sợ nhất là anh đột nhiên nói muốn từ bỏ
Sợ nhất là anh đột nhiên nói muốn từ bỏ…, bất luận là kết quả gì, đều là cô tự tìm lấy, là cô phải gánh lấy, cho đến khi tình cảm này tan thành mây khói.
Tan thành mây khói…
Cô tự cười mình, gần đây trở nên càng ngày càng đa sầu đa cảm rồi.
Hai người cứ như vậy có hơi ngột ngạt, bỗng cậu thấp giọng chửi một câu, “Mẹ kiếp thần linh gì đó”, sau đó cậu lại lớn tiếng gào lên, “Các người nghe cho rõ đây, có ngon thì nhằm vào tôi đây này, đừng có ức hiếp phụ nữ”.
Khương Doãn Nặc khẽ đấm cậu một cái, “Cậu bị bệnh à”.
Nhưng vẻ mặt cậu lại cực kỳ nghiêm túc, “Yên tâm đi, họ sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, cho dù có sai thì cũng là do em sai trước”.
Trong lòng cô bỗng ấm áp, không biết nói gì mới phải, nắm chặt tay cậu, chơi đùa ngón tay thon thả mà rắn chắc của cậu.
“Chị muốn… ở mãi chỗ này, không đi đâu cả”, cô và cậu tay đan trong tay.
Bên ngoài, bao nhiêu là người, bao nhiêu là ánh mắt.
“Được, nhưng mà bây giờ em không có nhiều tiền như thế”, cậu cúi người hôn cô, “Nhiều nhất chỉ có thể ở đến đêm nay thôi”.
Cô không vui chu môi, “Hết tiền rồi, chị đi làm thêm nuôi cậu”.
Hứa Khả vén mái tóc ướt trước trán cô, khẽ véo mũi cô, “Nói gì vậy hả, em mới nên là người kiếm tiền nuôi gia đình chứ”.
Gia đình…, cô cười, nụ cười hơi thấp thỏm lo âu.
Điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Khương Doãn Nặc rất không tình nguyện gọi lại.
Bên kia Quan Dĩnh không đợi cô lên tiếng đã vội nói toạc, “Đã hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, còn không tìm được người thì bọn tớ định sẽ báo cảnh sát, Lôi Viễn nói em trai cậu cũng không có ở ký túc xá, hai người đang ở cùng nhau sao? Hôm nay có tiết kiểm tra môn điện cậu cũng quên rồi hả? Lão già đó ghi tên cậu lại rồi, Tiểu Khương, cậu cả ngày không lên lớp, trước giờ chưa từng có, tớ còn nghĩ là cậu với bạn trai thần bí của mình cùng nhau bỏ trốn rồi cơ đấy, sao lại vẫn còn dính lấy em trai cậu thế, quá khiến người ta thất vọng mà, cậu thật là không có tiền đồ…”
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tớ sẽ về ngay”, nói xong cô liền cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Hứa Khả.
“Đi thôi”, Hứa Khả lại hôn cô tới tấp, rồi cầm cặp sách cô lên, mở cửa phòng ra.
Mấy ngày sau đó, Hứa Khả luôn rất bận rộn, bận tìm việc làm, giúp người ta viết code, hoặc là đến văn phòng luật sư làm chân sai vặt. Không tiền thì làm thế nào, con người cũng phải ăn cơm chứ, cậu không muốn lại chìa tay xin tiền Hứa Thụy Hoài. Huống hồ sắp thi cuối kỳ rồi, hai bài kiểm tra chuyên ngành. Cậu giống như một con robot học hành làm thêm không ngừng nghỉ, thời gian ngủ cũng rất ít.
Có một số chuyện đã xảy ra, cậu không muốn quay đầu nhớ lại, cậu cũng sợ, chỉ là không dám nghĩ nhiều mà thôi, cũng không dám có biểu hiện gì. Nếu cậu cũng do dự hối hận thì cô phải làm thế nào? Họ phải làm thế nào?
Thời gian đã không thể quay trở về quá khứ được nữa.
Cậu cảm thấy bản thân giống như đã điên, bán mạng bỏ ra hết tất cả năng lượng. Lúc ở bên nhau ngọt ngào quên cả bản thân, một khi đã hòa nhập lại vào đám đông con người, cảm giác tự trách cùng tội ác liền giống như ma quỷ mạnh mẽ kéo đến. Tình yêu là thuốc mê, chỉ có thể xoa dịu nỗi đau trong nhất thời.
Đối với tương lai, trong lòng cậu không có tính toán gì, chỉ có dốc hết sức nắm chắc cơ hội bên mình. Đợi đến khi tốt nghiệp, tìm một công việc tốt, cùng cô rời khỏi thành phố này, đến một nơi không ai quen biết họ, có lẽ sẽ tốt hơn.
Có lẽ, mọi thứ đều sẽ ổn, chỉ cần cô cũng nghĩ như vậy.
Cuối tuần, Lôi Viễn ầm ĩ đòi mời cơm, chúc mừng cậu ta và Quan Dĩnh tái hợp. Có một số người vô tâm vô tính như vậy đó, sống rất đơn giản mà vui vẻ. Trên thế giới này, người may mắn đều có thể mặc sức hưởng thụ dưới ánh mặt trời. Thật lòng yêu nhau, có ai mà không muốn nói cho tất cả mọi người biết niềm vui của mình chứ.
Lôi Viễn tìm Lục Trình Vũ mượn tiền, “Ban đầu tính chỉ có nhóm năm người ăn uống chơi bời chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm thôi, ai ngờ đám ranh con trong đội bóng ngày nào cũng lải nhải bên cạnh tôi, dẫn đến mấy con nhóc đội hậu cần cũng hùa đi theo, như vậy tính ra ít nhất cũng có mười người, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, một thằng đàn ông, cũng đâu thể tìm vợ mình mượn tiền”.
Lục Trình Vũ trực tiếp đưa ví tiền của mình cho cậu ta, “Nhóm năm người ăn uống chơi bời là sao?” Cậu không hiểu.
“Không phải là hai vợ chồng nhà tôi, hai chị em Hứa Khả, thêm cậu nữa…”, cậu ta cầm lấy ví tiền giở xem, “Bà nó, nhiêu đây sao đủ chứ”.
“Chi bằng gọi là nhóm ăn uống gái gú cờ bạc đi”, Lục Trình Vũ nhàn rỗi nói, “Cậu đó, chỉ làm mấy chuyện vô ích thôi, thất tình thì tìm người uống rượu cùng cậu, tái hợp lại muốn mời ăn cơm, chút tiền đó của tôi đã bị cậu moi sạch rồi, tôi hết tiền rồi, cậu tìm Hứa Khả mượn đi”.
“Thằng nhóc đó? Còn nghèo hơn tôi nữa, gần đây sốt ruột đi tìm việc khắp nơi”, Lôi Viễn vò đầu bứt tai rất không có phong độ.
Lục Trình Vũ xoay người bỏ đi.
Lôi Viễn vội níu cậu ta lại, “Đừng đi chứ, nghĩ cách giúp tôi đi”.
Lục Trình Vũ nói, “Trường tôi phụ thuộc vào bệnh viện trước giờ nguồn thận eo hẹp, cậu suy nghĩ kĩ đi”.
Cậu nói là nói, làm là làm, vẫn giúp Lôi Viễn gom đủ tiền.
Lôi Viễn và ông chủ của “Bạn học có hẹn” đã thân thiết từ lâu, thế là tìm một buổi trưa thứ bảy không có ai ăn cơm bao cả quán ăn nhỏ, bỏ ra chút tiền, chí ít rẻ hơn nhiều so với phòng bao KTV. Cậu ta là người thích náo nhiệt, có đồ ăn có thức uống, người đẹp một bên, bạn ăn chơi tề tựu đông đủ, liền cảm thấy tâm trạng thoải mái, đời người chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nhưng mà nhưng mà…
Cả đám đang ăn uống vui vẻ, cậu ta âm thầm ghé sát tai Quan Dĩnh nói, “Bà xã, nghỉ hè chúng ta đi đăng ký học Tân Đông Phương đi, dù sao cũng rảnh mà”, cậu ta cá, trong tình huống này, Quan Dĩnh sẽ không thể không màng sĩ diện mà trở mặt với mình.
Khương Doãn Nặc ngồi bên cạnh Quan Dĩnh, nghe thấy rất rõ ràng, cô chỉ Lôi Viễn cười nói, “Được nha, cậu xảo trá, lừa đến tay rồi lại dùng chiêu này”.
Lôi Viễn cười hi hi.
Quả nhiên Quan Dĩnh ngại không nổi điên, chỉ hỏi cậu ta, “Không phải nói là không ra nước ngoài sao? Lại đổi ý rồi à?”
Lôi Viễn đánh trống lãng, “Đó là… dù sao nghỉ hè rảnh rỗi mà, bây giờ tìm việc làm cấp sáu cũng không gọi là gì, hơn nữa thi nghiên cứu sinh không phải cũng phải thi tiếng Anh sao?”
Quan Dĩnh gật đầu, “Anh qua được cấp bốn chưa?”
Lôi Viễn vội nói, “Qua rồi, qua từ lâu rồi”.
“Bao nhiêu?”
“Sáu mươi… điểm rưỡi.”
Quan Dĩnh cười cười, “Điểm số này được đấy, không nhiều cũng không ít”.
Lôi Viễn bộ dạng khúm núm như nàng dâu nhỏ, Khương Doãn Nặc nhìn thấy mà buồn cười.
Lôi Viễn nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi, “Doãn Nặc, sao em trai cậu vẫn chưa đến?”
“Hả? Sao mình biết được”, cô cúi đầu uống nước, “Không phải bảo là đi làm thêm rồi sao?”
Đối diện chiếc bàn tròn lớn là mấy cô gái trong đội cổ vũ đang ngồi.
“Chị Khương”, Ngôn Hề La gọi cô, giọng điệu vô cùng thân mật, “Vết thương của Hứa Khả đỡ hơn chưa?”
Từ sau hôm đó, Ngôn Hề La không chủ động nói chuyện với cô nữa, cho dù có gặp ở trường cũng là lướt qua nhau như người xa lạ, Khương Doãn Nặc còn rất vui mừng, thầm nghĩ không cần phải khách sáo với cô ta nữa. Đối với cô gái này, cô thật sự không thể thích được, hai người căn bản không phải người cùng đường, có câu không hợp nhau nói chuyện chưa tới nửa câu, không cùng chí hướng không thể bàn bạc, không liên quan đến mờ ám vướng bận giữa Ngôn Hề La và Hứa Khả, Khương Doãn Nặc cũng không có cảm giác làm bạn bè với cô ta.
Đây chính là duyên phận giữa con người với con người.
Không ngờ con bé này lại nhiệt tình với mình trước mặt đông người như vậy, cô cũng đành phải lịch sự đáp lời, “Mình cũng mấy ngày rồi không thấy cậu ấy, cậu nên hỏi Lôi Viễn ấy”.
Chậc, tính toán giữa con gái thật là nhiều.
Lôi Viễn cười ha hả nhìn về hướng cánh cửa, “Hỏi tôi làm gì, không phải người này đã đến rồi sao?”
Ánh nắng bên ngoài hừng hực chiếu vào, Hứa Khả sải bước lớn đi vào, băng vải bên mắt đã tháo xuống, để lộ vết thương vẫn chưa khép miệng cực kỳ không hài hòa.
Cậu lướt qua những người ngồi trên bàn, ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt Khương Doãn Nặc.
Khương Doãn Nặc gắp rau, bỏ vào trong miệng, ăn cực kỳ nghiêm túc, rất miệt mài.
“Đang nói cậu đấy”, Lôi Viễn chào cậu, rồi lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lục Trình Vũ.
“Tôi ngồi ở đây, chỗ này có máy quạt”, cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, kéo ghế cố chen lấn ngồi xuống bên cạnh Khương Doãn Nặc, mới lại cười hỏi, “Nói gì tôi thế?”
Dưới bàn, chân cậu nhẹ nhàng nhích đến. Cô mặc váy ngắn, làn da lộ ra ngoài bị chất liệu vải jean thô ráp nửa muốn nửa không ma sát, cô nhẫn nhịn di chuyển chân sang một bên, nhưng cậu lại bá đạo dính sát theo.
Hết cách, cô ngẩng đầu giả vờ tức giận liếc cậu một cái, hai má ửng đỏ.
Trong lòng Hứa Khả khẽ rung động, tay phải cầm chai rượu ở trước mặt lên uống một ngụm lớn, tay trái nhanh chóng trượt qua eo và sống lưng, rồi đặt lên phía sau ghế cô đang ngồi.
Tư thế như thế, giống như đang ôm cô vậy, sống lưng cô thẳng đứng, hơi cứng đờ.
Quan Dĩnh nhìn nước cam trong ly của Khương Doãn Nặc, “Tiểu Khương, cậu đổi sang uống rượu à, mặt đỏ lên rồi”.
Khương Doãn Nặc sờ loạn lên mặt, “Vẫn, vẫn ổn chứ?”
Lôi Viễn cười như không cười nhìn họ, “Ầy, Hứa Khả, bọn này đang nói cậu là sự tích anh hùng ba chọi một”, cậu ta chìa miệng về phía Ngôn Hề La, “Đúng không, người đẹp, người ta đã vì cậu mà mặt mày hốc hác rồi, không gì trả ơn thì lấy thân báo đáp đi”.
“Cậu chết đi”, Ngôn Hề La đứng dậy rót rượu trắng vào ly cho Lôi Viễn, “Cậu nói vớ vẩn, đáng phạt”.
Mọi người đều hùa theo, chỉ là Quan Dĩnh ở bên cạnh nhìn, cũng ngại không cưỡng ép mời rượu, Lôi Viễn khẽ nhấp môi ra hiệu như đã uống.
Lôi Viễn uống rượu vào là trở nên nói nhiều, cứ lải nhải mãi.
Cậu ta giơ tay vỗ vai Khương Doãn Nặc, “Doãn Nặc, chuyện chung thân đại sự của em trai cậu cũng đã giải quyết rồi, còn cậu thì sao? Hay là cân nhắc Lục Trình Vũ của chúng ta đi, thằng nhóc này được đó, có điểm nào không bằng Hứa Khả đâu, cần ngoại hình có ngoại hình, bóng chơi cũng giỏi…”
Lục Trình Vũ lắc lắc đầu, ném một chiếc đũa sang.
Khương Doãn Nặc uống ngụm nước cam bị sặc, ho một trận dữ dội.
“Cậu nói con mẹ gì thế hả, chỉ có cậu là giỏi nói thôi”, Hứa Khả cười cắt lời Lôi Viễn. Ai cũng nghe ra rằng, tuy cậu cười nhưng ngữ khí lại không vui. Cậu không phải kiểu người vì mấy câu nói đùa mà sẽ trở mặt, vì vậy những người có mặt không tránh khỏi ngạc nhiên, không hiểu tại sao cậu lại tức giận, cũng trở nên im lặng.
Lôi Viễn không so đo với cậu, trước sau đều cười hi hi.
Có lẽ là muốn chuyển đề tài, khuấy động không khí, có người hỏi đùa một câu, “Tôi bảo này Hứa Khả, Khương Doãn Nặc là chị gái cậu thật à? Sao nhìn không giống gì hết vậy?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, trái tim Khương Doãn Nặc lập tức lơ lửng.
Hứa Khả mặt không biến sắc nhìn người đó một cái, không vội đáp lời.
Vẻ mặt người đó hơi ngượng ngùng, “Ý tôi là, cậu ấy trông nhỏ hơn cậu, ngược lại giống em gái cậu hơn”.
Khương Doãn Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại có người không để cô được như ý.
Ngôn Hề La tiếp lời, “Câu này của cậu nói có nghĩa khác, tớ còn tưởng cậu muốn nói hai người họ không giống chị em ruột cơ, không giống kiểu có quan hệ huyết thống. Tớ còn nghĩ, sao có thể chứ, hai chị em người ta rõ ràng là rất giống nhau mà”.
Vấn đề giống hay không giống này lập tức trở thành đề tài hay để tám chuyện, trên bàn ăn lại náo nhiệt trở lại.
Cuối cùng cả đám nhất trí đưa ra kết luận, mặt mũi không giống, nhưng miệng và cằm thì… lại rất giống.
Bữa cơm này, ăn vô cùng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.