Chương 22: Quả lựu đỏ (05)
Minh Khai Dạ Hợp
06/10/2015
Yên lặng một lúc lâu, Lương Cảnh Hành không nói thêm gì nữa, Khương Từ giương mắt, “Vậy là nói chuyện xong rồi?”
“Dĩ nhiên, em còn định nói chuyện gì?”
Khương Từ liếc xéo anh, “Chúng ta thì sao?”
Nhất thời Lương Cảnh Hành dời ánh mắt, “Chúng ta thì có chuyện gì để nói?”
Lập tức Khương Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, ngồi xổm trước mặt Lương Cảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh, “Chú Lương, chú không thành thật.”
Lương Cảnh Hành đỡ trán, “Đừng gọi anh như vậy.”
Khương Từ vô cùng vui vẻ, “Có phải anh cảm thấy hối hận rồi đúng không?”
Cô như lạc vào ánh mắt của Lương Cảnh Hành, trầm tĩnh lạnh nhạt, giống hệt như con người anh, “Không hối hận, có cái gì phải hối hận chứ, sống ba mươi năm trên đời, cái kết quả như thế nào mà không tiếp nhận được.”
Khương Từ không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, nghe anh nói như vậy, trong lòng căng căng, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô bước về phía trước một bước, khẽ nghiêng đầu tựa vào đầu gối của anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lương Cảnh Hành.”
Lương Cảnh Hành “Ừm” một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, động tác mềm mại dịu dàng.
Phút chốc, chân Khương Từ đã tê rần, lúc này mới đứng lên. Cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy mọi việc xảy ra trong vài giờ này đều trầm bổng phập phồng, cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại. Lương Cảnh Hành đã tiếp nhận cô, cô còn nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp.
“Em muốn đi ngủ.”
Lương Cảnh Hành đứng dậy theo, “Được, em nên nghỉ ngơi một chút.”
Khương Từ được dẫn đến cái gian phòng ngủ chứa quần áo kia, cô dừng lại trước cửa, dò xét hỏi, “Bình thường phòng này ai ngủ vậy? Trần Giác Phi?”
“Hứa Tẫn Hoan.”
Lúc hỏi câu này, Khương Từ vẫn nhìn chăm chú vào Lương Cảnh Hành, nhưng mà vẻ mặt anh vẫn rất bình thường, dường như không hề cảm thấy để phụ nữ ở lại nhà anh có cái gì không ổn.
Còn muốn hỏi kỹ, di động Lương Cảnh Hành để trên bàn trà bỗng rung lên, anh vội vàng dặn một câu, “Anh ở ngay bên cạnh, có việc gì thì gọi anh. Ngủ ngon.” Nói xong, dừng một chút, vươn tay xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người quay trở lại phòng khách.
Khương Từ thu mắt, bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giấc ngủ này của Khương Từ cựa kỳ sâu, lúc tỉnh lại ánh nắng đã chiếu rực rỡ. Ngoài cửa sổ, bầu trời trong vắt, loáng thoáng có tiếng chim hót líu lo. Cô rời giường, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện trời quang mây tạnh, trên cây sơn trà xanh tươi phía trước cửa sổ, có mấy con chim đỗ quyên đang đậu.
Khương Từ lẳng lặng nhìn một lúc, kéo rèm cửa lại. Tầng hai im ắng không có người, Khương Từ đi đến cầu thang, nhìn xuống dưới, Lương Cảnh Hành đang đổ mứt hoa quả lên bánh mỳ.
Lương Cảnh Hành cũng không ngẩng đầu, “Còn không nhanh xuống đây, đã mấy giờ rồi.”
Khương Từ nhìn nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ số mười, cô không khỏi líu lưỡi, “Sao anh không gọi em dậy?”
Lương Cảnh Hành chuẩn bị bánh mỳ và sữa đưa cho cô, “Anh định mười phút sau sẽ đi lên gọi em.”
Khương Từ cũng không ngồi xuống, dựa lưng vào bàn ăn, cắn một miếng bánh mỳ, nhìn anh cười, “Anh dậy lúc mấy giờ vậy?”
“Bảy giờ.”
“Dậy sớm vậy sao?” Khương Từ quan sát anh, áo sơ mi quần âu, ăn mặc chỉnh tề, “Anh định ra ngoài sao?”
“Có chút việc.” Lương Cảnh Hành nói qua.
Chuyến đi này của anh, là muốn đi gặp hiệu trưởng học viện mỹ thuật thành phố Sùng – Hứa Thu Thực.
Hưa Thu Thực là cha của Hứa Tẫn Hoan, đức cao vọng trọng, mấy năm trước đã trở thành hội trưởng hiệp hội thi họa thành phố Sùng, bản thân cũng là nhà thư pháp tiếng tăm lừng lẫy. Hai nhà Lương Hứa quan hệ thân thiết, trước đây Lương Cảnh Hành, cũng đi theo Hứa Thu Thực học vài năm về thư pháp, về sau lên trung học chọn học khoa tự nhiên, mới dần dần bỏ quên.
Phòng làm việc của Hứa Thu Thực ở tầng ba, đối diện là tòa nhà thư viện phong cách cổ xưa, lúc Lương Cảnh Hành đến, ông đang luyện chữ.
Thói quen hơn bốn mươi năm của Hứa Thu Thực, sáng sớm nhất định phải rèn luyện kỹ năng cơ bản khoảng một giờ, nét ngang nét thẳng, chữ “Vĩnh” kiểu bát pháp, trên chiếc bàn dài bằng gỗ cây lê, là những chồng giấy Tuyên Thành thật dày.
“Còn một chút nữa, Cảnh Hành, cháu ngồi trước, tự mình pha trà đi.”
Lương Cảnh Hành lấy ấm nước trên lò lửa nhỏ ở bên cạnh, rót hai chén Thiết Quan Âm, chờ Hứa Thu Thực luyện chữ xong, thì nhiệt độ ly trà vừa thích hợp. Hứa Thu Thực rửa tay, nâng ly trà nên nhấp một ngụm, “Cháu không có việc thì không đến Tam Bảo Điện, nói đi, lần này là chuyện gì?”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Có thể có việc gì chứ, vẫn là muốn ở dưới mái hiên của chú kiếm miếng cơm thôi.”
Hứa Thu Thực liếc nhìn anh một cái, “Năm ngoái Hoan Hoan nói cho ta biết cháu định từ chức, ta cũng dựa theo ý cháu, học kỳ này cũng không sắp xếp giờ lên lớp cho cháu.”
“Không giấu chú, khoảng thời gian trước cháu có nhận lời mời đi Bắc Kinh.”
Hứa Thu Thực lắc đầu cười, “Cháu tên tiểu tử này… Hóa ra là muốn đi ăn mắng khác, sao rồi, chưa được chấp nhận sao?”
“Được chấp nhận rồi.” Lương Cảnh Hành thành thật trả lời.
“Chấp nhận rồi mà vẫn còn muốn ngồi ở tòa miếu nhỏ này của ta sao?”
Lương Cảnh Hành cười nói, “Dù sao cũng ba bốn năm, hoàn thành lần dẫn dắt này, về sau sẽ toàn tâm toàn ý giúp cháu xử lý chuyện công ty.”
Hứa Thu Thực tò mò, “Chẳng lẽ tân sinh viên đợt này, có ai là thân thích của cháu sao?”
“Không tính là thân thích.” Lương Cảnh Hành dừng một chút.
“Là ai vậy, có thể có mặt mũi lớn như vậy?”
“Là học trò đóng cửa của ngài Trần Đồng Úc, chú đã nghe nói đến chưa?”
Hứa Thu Thưc nghĩ nghĩ, “Người thì chưa gặp, nhưng dường như ta có thấy qua bức tranh của cô bé.”
Lương Cảnh Hành ngẩn ra, “Tranh gì ạ?”
Hứa Thu Thực đặt ly trà xuống bàn, nhíu mày, suy nghĩ khoảng vài giây, vỗ tay một cái, “Trong nhà của một người bạn, ta nhớ đó là bức tranh chân dung? Người đó còn nói, khi đó mua bức tranh này mất 23 vạn, hiện giờ chỉ sợ không đáng một đồng.”
Lương Cảnh Hành vội hỏi, “Chú còn nhớ người bạn đó là ai không?”
Hứa Thu Thực lại nghĩ, lắc lắc đầu, “Cũng đã là chuyện vài năm trước, nhất thời không nhớ ra, để ta về hỏi lại Hoan Hoan xem.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Được, nếu chú nhớ ra, nhất định phải gọi điện thoại nói cho cháu biết.”
Hứa Thu Thực nhìn anh một cái, “Dựa theo ý cháu, người học trò cưng của Trần tiên sinh này, định nhập học trường chúng ta sao?”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành buông xuống, “Vốn nguyện vọng của cô ấy là học viện mỹ thuật trung ương, nhưng mà kì thi ngày hôm qua, gặp phải một chút chuyện nhỏ, bỏ lỡ bài nghe tiếng Anh, sợ là không còn hi vọng vào học viện trung ương rồi.”
Hứa Thu Thực trầm ngâm, “Ta nhớ bức tranh kia vẻ không tệ, kỹ năng cơ bản vững vàng chuyên nghiệp, có thể phát triển ở học viện mỹ thuật trung ương thì càng tốt… Đáng tiếc.”
Lại tán gẫu một hồi, Hứa Thu Thực lại hỏi Lương Cảnh Hành, “Giờ lên lớp vẫn sắp xếp như cũ chứ?”
“Dạy thêm môn tự chọn nữa.”
“Vậy để ta bảo với người trong ban, cháu đi bàn bạc với bọn họ đi.”
“Được, làm phiền chú rồi.”
Trước khi đi, Hứa Thu Thực không quên hỏi thăm tung tích của Hứa Tẫn Hoan, “Hiện tại con bé càng ngày càng lỗ mãng, chạy đi khắp thế giới, ngay cả chào cũng không thèm chào, cháu có biết bây giờ nó đang ở đâu không?”
“Mấy người trước cô ấy có gọi điện thoại cho cháu, nó là đi Thổ Nhĩ Kỳ sưu tầm dân ca rồi.”
Hứa Thu Thực hừ nhẹ một tiếng, “Không biết mắc cái bệnh gì, ta nhìn càng ngày càng giống phát điên rồi… Cảnh Hành cố gắng giữ chặt nó vào, kết hôn xong thì quản thúc nó.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Chuyện này còn phải xem ý của Tẫn Hoan.”
Xe đỗ ở trước phòng hành chính dưới lầu, Lương Cảnh Hành mở cửa xe ra, buông một tiếng thở dài. Lưu Nguyên ngồi trên ghế lái liếc nhìn anh một cái, “Sao vậy anh Lương, lại bị bức hôn rồi hả?”
Lương Cảnh Hành không nói chuyện, châm một điếu thuốc.
Lưu Nguyên mở cửa sổ ra, khởi động xe, “Em nói này, cách của cô Hứa cũng không phải là kế lâu dài, sao có thể lấy anh làm lá chắn như vậy được? Sau này anh cũng phải yêu đương rồi kết hôn đi, nếu để cho bạn gái anh biết được, không sợ cô ấy sẽ ghen sao?”
Lương Cảnh Hành lập tức ngẩn ra, một lát sau trong lòng tự mắng mình một câu.
Trong căn nhà kia của anh, tất cả đều là đồ đạc linh tinh của Hứa Tẫn Hoan, từ quần áo đến đồ trang điểm, cái gì cần có thì đều có hết, tối hôm qua Khương Từ ngủ trong phòng của cô ấy, chẳng lẽ không suy nghĩ gì sao? Khương Từ học nghệ thuật, tâm tư vốn nhạy cảm, lại là Thất Khiếu Linh Lung, sao có thể không cảm thấy gì, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút xíu nào…
“Anh Lương, bây giờ trở lại biệt thự sao?”
Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, ánh mắt nặng nề, “Đến bệnh viện Số Một thành phố Sùng trước.”
Sau khi từ bệnh viện trở về, đã là giờ này rồi.
Khương Từ ăn xong nói, “Anh có thời gian không, đưa em đến phòng tranh của thầy Trần, em phải đi nhận đòn chịu tội.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Thuật thể sắp xếp vài bộ quần áo, tạm thời em cứ ở lại nơi này đi.”
Khương Từ nhìn anh cười, “Nhanh như vậy đã muốn em ở chung rồi sao?”
Lương Cảnh Hành trầm mặt, “Trong đầu toàn là nhưng suy nghĩ lung tung – anh lo Lưu Á Phân lại tìm đến em, một mình em ở đấy không an toàn.”
Khương Từ cắn vài cái ăn xong miếng bánh mỳ, uống một ngụm sữa, “Thầy Lương, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, tam tự kinh, nói tóm lại, suy nghĩ ngây thơ. Anh không tự khống chế suy nghĩ xấu xa của mình, còn hắt nước bẩn lên người người khác.”
Lương Cảnh Hành vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi thay quần áo đi.”
***
Đến phòng tranh, Khương Từ giải thích lại mọi chuyện một làn nữa, áy náy nói, “Thầy, chỉ sợ đã làm phụ lòng kỳ vọng của người rồi.”
Trần Đồng Úc xua tay, kéo Khương Từ lại nhìn kỹ một lần, “Con không sao là được rồi, học chỗ nào chả giống nhau.”
Khương Từ cười ảm đạm, cô biết học viện mỹ thuật trung ương là một khúc mắc của Trần Đồng Úc – năm đó ông đỗ vào học viện này, nhưng mà gia cảnh bần hàn, cuối cùng không trả nổi học phí làm ông uổng phí một năm, bắt đắc dĩ, phải học ở một học viện mỹ thuật tạo hình khác.
“Kỳ thi cao đẳng kết thúc rồi, là bước vào kỳ nghỉ hè sao?”
Khương Từ gật đầu, “Chờ ngày 25 có kết quả thì điền nguyện vọng.”
“Vậy thì vừa đúng dịp, ngày mùng bảy tháng tám cùng ta đi Thanh Hải tham gia hội giao lưu, dọc đường tiện thể sưu tầm dân ca,” Trần Đồng Úc châm biếm cô, “Sau này cần phải đem việc vẽ tranh trở thành một loại nghề nghiệp, không được làm theo ý mình nữa.”
Ra khỏi phòng tranh, Khương Từ theo Lương Cảnh Hành đi đến đường Hà Vương Động một chuyến, sắp xếp một vài bộ quần áo cùng vật dụng sinh hoạt hàng ngày, chính thức vào ở trong biệt thự của Lương Cảnh Hành.
Dành chút thời gian, cô trở về trường học một chuyến. Trường học to như vậy, trở thành chỗ vui chơi của năm ba, học sinh mười mấy lớp huy động toàn bộ lực lượng, đứng trên hành lang mỗi tầng ném sách giáo khoa cùng bài thi, trang giấy tựa như những bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Khương Từ trở lại lớp học mình, lấp toàn bộ sách giáo khoa trong gầm bàn mình ra, ném hết vào trong thùng rác. Sau cùng, chỉ còn lại một quyển sổ phác họa. Cô nhét vào trong ba lô, đạp lên những tờ giấy trắng bay lả tả, đi ra khỏi trường.
Lương Cảnh Hành đứng trước cửa xe hút thuốc, mở cửa xe cho cô, nhìn thoáng qua thứ trong tay cô, “Đây là cái gì?”
Khương Từ còn chưa kịp trả lời, Lương Cảnh Hành đã cầm lấy, ngậm điếu thuốc, mở vài tờ giấy ra, nhíu mày, “Vẽ cũng không tệ.”
Khương Từ giằng lại, “Tùy tiện xem tranh của em, đã được sự đồng ý của em chưa?”
“Tùy tiện vẽ chân dung anh, đã được sự đồng ý của anh chưa?”
Khương Từ hừ nhẹ một tiếng, “Ngài là thầy giáo, là tiền bối, so đo từng tí một như vậy, không hề có phong độ của một đại tướng.”
Lương Cảnh Hành nở nụ cười, dập điếu thuốc, lên xe, “Đi thôi.”
“Đi thôi.” Khương Từ quay đầu nhìn thoáng qua ngôi trường đã giam cầm ba năm thanh xuân của cô.
“Dĩ nhiên, em còn định nói chuyện gì?”
Khương Từ liếc xéo anh, “Chúng ta thì sao?”
Nhất thời Lương Cảnh Hành dời ánh mắt, “Chúng ta thì có chuyện gì để nói?”
Lập tức Khương Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, ngồi xổm trước mặt Lương Cảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh, “Chú Lương, chú không thành thật.”
Lương Cảnh Hành đỡ trán, “Đừng gọi anh như vậy.”
Khương Từ vô cùng vui vẻ, “Có phải anh cảm thấy hối hận rồi đúng không?”
Cô như lạc vào ánh mắt của Lương Cảnh Hành, trầm tĩnh lạnh nhạt, giống hệt như con người anh, “Không hối hận, có cái gì phải hối hận chứ, sống ba mươi năm trên đời, cái kết quả như thế nào mà không tiếp nhận được.”
Khương Từ không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, nghe anh nói như vậy, trong lòng căng căng, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô bước về phía trước một bước, khẽ nghiêng đầu tựa vào đầu gối của anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lương Cảnh Hành.”
Lương Cảnh Hành “Ừm” một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, động tác mềm mại dịu dàng.
Phút chốc, chân Khương Từ đã tê rần, lúc này mới đứng lên. Cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy mọi việc xảy ra trong vài giờ này đều trầm bổng phập phồng, cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại. Lương Cảnh Hành đã tiếp nhận cô, cô còn nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp.
“Em muốn đi ngủ.”
Lương Cảnh Hành đứng dậy theo, “Được, em nên nghỉ ngơi một chút.”
Khương Từ được dẫn đến cái gian phòng ngủ chứa quần áo kia, cô dừng lại trước cửa, dò xét hỏi, “Bình thường phòng này ai ngủ vậy? Trần Giác Phi?”
“Hứa Tẫn Hoan.”
Lúc hỏi câu này, Khương Từ vẫn nhìn chăm chú vào Lương Cảnh Hành, nhưng mà vẻ mặt anh vẫn rất bình thường, dường như không hề cảm thấy để phụ nữ ở lại nhà anh có cái gì không ổn.
Còn muốn hỏi kỹ, di động Lương Cảnh Hành để trên bàn trà bỗng rung lên, anh vội vàng dặn một câu, “Anh ở ngay bên cạnh, có việc gì thì gọi anh. Ngủ ngon.” Nói xong, dừng một chút, vươn tay xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người quay trở lại phòng khách.
Khương Từ thu mắt, bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giấc ngủ này của Khương Từ cựa kỳ sâu, lúc tỉnh lại ánh nắng đã chiếu rực rỡ. Ngoài cửa sổ, bầu trời trong vắt, loáng thoáng có tiếng chim hót líu lo. Cô rời giường, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện trời quang mây tạnh, trên cây sơn trà xanh tươi phía trước cửa sổ, có mấy con chim đỗ quyên đang đậu.
Khương Từ lẳng lặng nhìn một lúc, kéo rèm cửa lại. Tầng hai im ắng không có người, Khương Từ đi đến cầu thang, nhìn xuống dưới, Lương Cảnh Hành đang đổ mứt hoa quả lên bánh mỳ.
Lương Cảnh Hành cũng không ngẩng đầu, “Còn không nhanh xuống đây, đã mấy giờ rồi.”
Khương Từ nhìn nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ số mười, cô không khỏi líu lưỡi, “Sao anh không gọi em dậy?”
Lương Cảnh Hành chuẩn bị bánh mỳ và sữa đưa cho cô, “Anh định mười phút sau sẽ đi lên gọi em.”
Khương Từ cũng không ngồi xuống, dựa lưng vào bàn ăn, cắn một miếng bánh mỳ, nhìn anh cười, “Anh dậy lúc mấy giờ vậy?”
“Bảy giờ.”
“Dậy sớm vậy sao?” Khương Từ quan sát anh, áo sơ mi quần âu, ăn mặc chỉnh tề, “Anh định ra ngoài sao?”
“Có chút việc.” Lương Cảnh Hành nói qua.
Chuyến đi này của anh, là muốn đi gặp hiệu trưởng học viện mỹ thuật thành phố Sùng – Hứa Thu Thực.
Hưa Thu Thực là cha của Hứa Tẫn Hoan, đức cao vọng trọng, mấy năm trước đã trở thành hội trưởng hiệp hội thi họa thành phố Sùng, bản thân cũng là nhà thư pháp tiếng tăm lừng lẫy. Hai nhà Lương Hứa quan hệ thân thiết, trước đây Lương Cảnh Hành, cũng đi theo Hứa Thu Thực học vài năm về thư pháp, về sau lên trung học chọn học khoa tự nhiên, mới dần dần bỏ quên.
Phòng làm việc của Hứa Thu Thực ở tầng ba, đối diện là tòa nhà thư viện phong cách cổ xưa, lúc Lương Cảnh Hành đến, ông đang luyện chữ.
Thói quen hơn bốn mươi năm của Hứa Thu Thực, sáng sớm nhất định phải rèn luyện kỹ năng cơ bản khoảng một giờ, nét ngang nét thẳng, chữ “Vĩnh” kiểu bát pháp, trên chiếc bàn dài bằng gỗ cây lê, là những chồng giấy Tuyên Thành thật dày.
“Còn một chút nữa, Cảnh Hành, cháu ngồi trước, tự mình pha trà đi.”
Lương Cảnh Hành lấy ấm nước trên lò lửa nhỏ ở bên cạnh, rót hai chén Thiết Quan Âm, chờ Hứa Thu Thực luyện chữ xong, thì nhiệt độ ly trà vừa thích hợp. Hứa Thu Thực rửa tay, nâng ly trà nên nhấp một ngụm, “Cháu không có việc thì không đến Tam Bảo Điện, nói đi, lần này là chuyện gì?”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Có thể có việc gì chứ, vẫn là muốn ở dưới mái hiên của chú kiếm miếng cơm thôi.”
Hứa Thu Thực liếc nhìn anh một cái, “Năm ngoái Hoan Hoan nói cho ta biết cháu định từ chức, ta cũng dựa theo ý cháu, học kỳ này cũng không sắp xếp giờ lên lớp cho cháu.”
“Không giấu chú, khoảng thời gian trước cháu có nhận lời mời đi Bắc Kinh.”
Hứa Thu Thực lắc đầu cười, “Cháu tên tiểu tử này… Hóa ra là muốn đi ăn mắng khác, sao rồi, chưa được chấp nhận sao?”
“Được chấp nhận rồi.” Lương Cảnh Hành thành thật trả lời.
“Chấp nhận rồi mà vẫn còn muốn ngồi ở tòa miếu nhỏ này của ta sao?”
Lương Cảnh Hành cười nói, “Dù sao cũng ba bốn năm, hoàn thành lần dẫn dắt này, về sau sẽ toàn tâm toàn ý giúp cháu xử lý chuyện công ty.”
Hứa Thu Thực tò mò, “Chẳng lẽ tân sinh viên đợt này, có ai là thân thích của cháu sao?”
“Không tính là thân thích.” Lương Cảnh Hành dừng một chút.
“Là ai vậy, có thể có mặt mũi lớn như vậy?”
“Là học trò đóng cửa của ngài Trần Đồng Úc, chú đã nghe nói đến chưa?”
Hứa Thu Thưc nghĩ nghĩ, “Người thì chưa gặp, nhưng dường như ta có thấy qua bức tranh của cô bé.”
Lương Cảnh Hành ngẩn ra, “Tranh gì ạ?”
Hứa Thu Thực đặt ly trà xuống bàn, nhíu mày, suy nghĩ khoảng vài giây, vỗ tay một cái, “Trong nhà của một người bạn, ta nhớ đó là bức tranh chân dung? Người đó còn nói, khi đó mua bức tranh này mất 23 vạn, hiện giờ chỉ sợ không đáng một đồng.”
Lương Cảnh Hành vội hỏi, “Chú còn nhớ người bạn đó là ai không?”
Hứa Thu Thực lại nghĩ, lắc lắc đầu, “Cũng đã là chuyện vài năm trước, nhất thời không nhớ ra, để ta về hỏi lại Hoan Hoan xem.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Được, nếu chú nhớ ra, nhất định phải gọi điện thoại nói cho cháu biết.”
Hứa Thu Thực nhìn anh một cái, “Dựa theo ý cháu, người học trò cưng của Trần tiên sinh này, định nhập học trường chúng ta sao?”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành buông xuống, “Vốn nguyện vọng của cô ấy là học viện mỹ thuật trung ương, nhưng mà kì thi ngày hôm qua, gặp phải một chút chuyện nhỏ, bỏ lỡ bài nghe tiếng Anh, sợ là không còn hi vọng vào học viện trung ương rồi.”
Hứa Thu Thực trầm ngâm, “Ta nhớ bức tranh kia vẻ không tệ, kỹ năng cơ bản vững vàng chuyên nghiệp, có thể phát triển ở học viện mỹ thuật trung ương thì càng tốt… Đáng tiếc.”
Lại tán gẫu một hồi, Hứa Thu Thực lại hỏi Lương Cảnh Hành, “Giờ lên lớp vẫn sắp xếp như cũ chứ?”
“Dạy thêm môn tự chọn nữa.”
“Vậy để ta bảo với người trong ban, cháu đi bàn bạc với bọn họ đi.”
“Được, làm phiền chú rồi.”
Trước khi đi, Hứa Thu Thực không quên hỏi thăm tung tích của Hứa Tẫn Hoan, “Hiện tại con bé càng ngày càng lỗ mãng, chạy đi khắp thế giới, ngay cả chào cũng không thèm chào, cháu có biết bây giờ nó đang ở đâu không?”
“Mấy người trước cô ấy có gọi điện thoại cho cháu, nó là đi Thổ Nhĩ Kỳ sưu tầm dân ca rồi.”
Hứa Thu Thực hừ nhẹ một tiếng, “Không biết mắc cái bệnh gì, ta nhìn càng ngày càng giống phát điên rồi… Cảnh Hành cố gắng giữ chặt nó vào, kết hôn xong thì quản thúc nó.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Chuyện này còn phải xem ý của Tẫn Hoan.”
Xe đỗ ở trước phòng hành chính dưới lầu, Lương Cảnh Hành mở cửa xe ra, buông một tiếng thở dài. Lưu Nguyên ngồi trên ghế lái liếc nhìn anh một cái, “Sao vậy anh Lương, lại bị bức hôn rồi hả?”
Lương Cảnh Hành không nói chuyện, châm một điếu thuốc.
Lưu Nguyên mở cửa sổ ra, khởi động xe, “Em nói này, cách của cô Hứa cũng không phải là kế lâu dài, sao có thể lấy anh làm lá chắn như vậy được? Sau này anh cũng phải yêu đương rồi kết hôn đi, nếu để cho bạn gái anh biết được, không sợ cô ấy sẽ ghen sao?”
Lương Cảnh Hành lập tức ngẩn ra, một lát sau trong lòng tự mắng mình một câu.
Trong căn nhà kia của anh, tất cả đều là đồ đạc linh tinh của Hứa Tẫn Hoan, từ quần áo đến đồ trang điểm, cái gì cần có thì đều có hết, tối hôm qua Khương Từ ngủ trong phòng của cô ấy, chẳng lẽ không suy nghĩ gì sao? Khương Từ học nghệ thuật, tâm tư vốn nhạy cảm, lại là Thất Khiếu Linh Lung, sao có thể không cảm thấy gì, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút xíu nào…
“Anh Lương, bây giờ trở lại biệt thự sao?”
Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, ánh mắt nặng nề, “Đến bệnh viện Số Một thành phố Sùng trước.”
Sau khi từ bệnh viện trở về, đã là giờ này rồi.
Khương Từ ăn xong nói, “Anh có thời gian không, đưa em đến phòng tranh của thầy Trần, em phải đi nhận đòn chịu tội.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Thuật thể sắp xếp vài bộ quần áo, tạm thời em cứ ở lại nơi này đi.”
Khương Từ nhìn anh cười, “Nhanh như vậy đã muốn em ở chung rồi sao?”
Lương Cảnh Hành trầm mặt, “Trong đầu toàn là nhưng suy nghĩ lung tung – anh lo Lưu Á Phân lại tìm đến em, một mình em ở đấy không an toàn.”
Khương Từ cắn vài cái ăn xong miếng bánh mỳ, uống một ngụm sữa, “Thầy Lương, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, tam tự kinh, nói tóm lại, suy nghĩ ngây thơ. Anh không tự khống chế suy nghĩ xấu xa của mình, còn hắt nước bẩn lên người người khác.”
Lương Cảnh Hành vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi thay quần áo đi.”
***
Đến phòng tranh, Khương Từ giải thích lại mọi chuyện một làn nữa, áy náy nói, “Thầy, chỉ sợ đã làm phụ lòng kỳ vọng của người rồi.”
Trần Đồng Úc xua tay, kéo Khương Từ lại nhìn kỹ một lần, “Con không sao là được rồi, học chỗ nào chả giống nhau.”
Khương Từ cười ảm đạm, cô biết học viện mỹ thuật trung ương là một khúc mắc của Trần Đồng Úc – năm đó ông đỗ vào học viện này, nhưng mà gia cảnh bần hàn, cuối cùng không trả nổi học phí làm ông uổng phí một năm, bắt đắc dĩ, phải học ở một học viện mỹ thuật tạo hình khác.
“Kỳ thi cao đẳng kết thúc rồi, là bước vào kỳ nghỉ hè sao?”
Khương Từ gật đầu, “Chờ ngày 25 có kết quả thì điền nguyện vọng.”
“Vậy thì vừa đúng dịp, ngày mùng bảy tháng tám cùng ta đi Thanh Hải tham gia hội giao lưu, dọc đường tiện thể sưu tầm dân ca,” Trần Đồng Úc châm biếm cô, “Sau này cần phải đem việc vẽ tranh trở thành một loại nghề nghiệp, không được làm theo ý mình nữa.”
Ra khỏi phòng tranh, Khương Từ theo Lương Cảnh Hành đi đến đường Hà Vương Động một chuyến, sắp xếp một vài bộ quần áo cùng vật dụng sinh hoạt hàng ngày, chính thức vào ở trong biệt thự của Lương Cảnh Hành.
Dành chút thời gian, cô trở về trường học một chuyến. Trường học to như vậy, trở thành chỗ vui chơi của năm ba, học sinh mười mấy lớp huy động toàn bộ lực lượng, đứng trên hành lang mỗi tầng ném sách giáo khoa cùng bài thi, trang giấy tựa như những bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Khương Từ trở lại lớp học mình, lấp toàn bộ sách giáo khoa trong gầm bàn mình ra, ném hết vào trong thùng rác. Sau cùng, chỉ còn lại một quyển sổ phác họa. Cô nhét vào trong ba lô, đạp lên những tờ giấy trắng bay lả tả, đi ra khỏi trường.
Lương Cảnh Hành đứng trước cửa xe hút thuốc, mở cửa xe cho cô, nhìn thoáng qua thứ trong tay cô, “Đây là cái gì?”
Khương Từ còn chưa kịp trả lời, Lương Cảnh Hành đã cầm lấy, ngậm điếu thuốc, mở vài tờ giấy ra, nhíu mày, “Vẽ cũng không tệ.”
Khương Từ giằng lại, “Tùy tiện xem tranh của em, đã được sự đồng ý của em chưa?”
“Tùy tiện vẽ chân dung anh, đã được sự đồng ý của anh chưa?”
Khương Từ hừ nhẹ một tiếng, “Ngài là thầy giáo, là tiền bối, so đo từng tí một như vậy, không hề có phong độ của một đại tướng.”
Lương Cảnh Hành nở nụ cười, dập điếu thuốc, lên xe, “Đi thôi.”
“Đi thôi.” Khương Từ quay đầu nhìn thoáng qua ngôi trường đã giam cầm ba năm thanh xuân của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.