Chương 17: Sắc cây Dương (10)
Minh Khai Dạ Hợp
06/10/2015
Dù sao cũng không
phải tượng gỗ, lại nghe những lại khó nghe như thế, là người thì nên tức giận. Khương Từ cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhìn bóng lưng Lương
Cảnh Hành đi xa, nhất thời lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
Cô xách theo hai cái túi giấy nhỏ, dựa vào lực chân phải cố gắng leo lên cầu thang. Cô treo túi lên trên cánh tay, lấy điện thoại di động ra soi đường, tay vịn cầu thang rỉ sét cô cùng bẩn thỉu, nhày từng bậc từng bậc lên trên. Cứ như vậy đến được tầng hai, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi, chống lên tay vịn, thở hổn hển từng tiếng, tầng cao nhất là tầng sáu dường như xa không thể đén được.
Nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nhảy lên, đột nhiên phía dưới truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Khương Từ chỉ cho là người thuê trọ khác, định chờ người kia đi trước. Ai ngờ vừa cúi đầu nhìn, đang đi lên, là Lương Cảnh Hành hẳn là đã đi lại quay lại.
Khương Từ lập tức sửng sốt, còn chưa mở miệng, Lương Cảnh Hành ba bước làm hai bước đã đứng trước mặt cô, cũng không nói gì, trên mặt giống như được bọc một lớp sương lạnh, nhất thời lnạnh đến dọa ngươi. Cô nắm chặt di động đã tẳ ánh sáng, chưa kịp bật lên lần nữa, chợt thấy Lương Cảnh Hành cúi thấp xuống, ôm lấy hai chân cô, cứ như vậy vác lên.
Hai chân Khương Từ cách mặt đất, dọa cho cô sợ thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
Lương Cảnh Hành lạnh lùng nói, “Soi đường.”
Khương Từ vội vàng ấn di động một cái, chiếu sáng phía bên dưới Lương Cảnh Hành.
Bước đi của Lương Cảnh Hành vững vàng, vác cô giống như vác một túi không khí, không hề tốn sức.
Mặt Khương Từ bị sung huyến đỏ bừng, “Lương Cảnh Hành, anh để tôi xuống.”
Lương Cảnh Hành không để ý đến cô.
“Lương Cảnh Hành.”
Lương Cảnh Hành làm như không nghe thấy.
“…Chú Lương.”
Lương Cảnh Hành bước một bước nữa, “Em có gọi tôi là ông nội thì tôi cũng không quan tâm.”
Khương Từ vô cùng tức giận trái lại lại cười, trong lòng giống như thủy triều lên cao, tràn đầy trướng trướng lại đau. Lương Cảnh Hành hình như vừa hút thuốc, trên quần áo dính mùi thuốc lá, “Anh trở về làm gì, chẳng lẽ cũng giống như Trần Giác Phi cuồng bị ngược?”
“… Em không thể câm miệng một lúc được sao?”
Dĩ nhiên Khương Từ không thể, “Anh không sợ tiếp theo tôi sẽ làm chuyện quá đáng hơn?”
“Em có thể làm chuyện gì quá đáng nữa?”
“Ai biết được, có lẽ hôm nào đó mất hứng, đem một cây đốt tới đốt công ty anh, hoặc là phá hỏng bức tranh tốn mấy vạn kia của anh. Không lừa anh, tôi cái gì cũng làm được.”
“Tôi cũng không hoài nghi bản lãnh của em.” Lương Cảnh Hành khẽ hừ một tiếng.
Trong bóng tối, chỉ có hai người họ, cùng một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Rất nhanh đến tầng sáu, Lương Cảnh Hành để Khương Từ xuống, “Tự mở cửa, tôi đi.”
Khương Từ liếc anh một cái, “Hôm nay không vào ngồi một chút?”
Lương Cảnh Hành bình tĩnh lùi về phía sau từng bước, “Đã trễ lắm rồi, không thích hợp.”
Khương Từ cúi đầu, lấy chìa khóa từ trong túi ra.
“Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi cho người đến đón em.”
“Không cần.” Khương Từ quả quyết từ chối.
Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Khương Từ, không nên cáu kỉnh nữa.”
Khương Từ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Anh cảm thấy tôi đang đùa giỡn với anh?”
Lương Cảnh Hành trầm mặc vài giây, “Nếu như em quyết định như vậy, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý muốn của em, nhưng cũng phải chờ sau khi chân em tốt lên —— đừng lấy những lời đó ngăn cản tôi, đối với tôi vô dụng thôi."
Khương Từ, “Anh người này căn bản không thể nói lý.”
Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn bình thường, sửa sang lại y phục, “Em vào nhà đi, ngày mai tôi bảo Lưu Nguyên tới đón em.”
Khương Từ tức giận đóng cửa “Rầm” một cái.
Cách cánh cửa, Lương Cảnh Hành nghe được tiếng bước chân đi vào, xa dần, cuối cùng không thể nghe thấy, Khương Từ thở dài thật dài.
Đã gần mười hai giờ, Khương Từ định rửa mặt rồi đi ngủ, nhìn thấy túi giấy đặt trên bàn, lại đi tới, lấy bánh ngọt ra.
Cô ăn thử một miếng, bơ rất ngấy, dâu tây đã không còn tươi nữa. Nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh bàn, ăn từng miếng từng miếng, vừa ăn vừa nhớ lại đoạn đối thoại với Lương Cảnh Hành, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã.
Cuối cùng, cô đem nửa cái bánh kem còn thừa lại bỏ trong tủ lạnh, đi đánh răng lại lần nữa, bôi thuốc lên mắt cá chân bị đau, lấy một cái túi chườm nóng, nhét vào trong chăn, thay quần áo rồi đi ngủ.
Cô nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh, với tay lấy, tìm được số điện thoại của Lương Cảnh Hành. Lưỡng lự một lúc lâu, lại cắn răng ném di động sang một bên, kéo chăn chùm kín đầu.
Ngày hôm sau, Khương Từ dậy sớm, chuẩn bị xong mọi thứ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô bước khập khiễng ra mở cửa, một khuôn mặt tươi cười hiện ra trước mắt, “Khương Từ, chào buổi sáng!”
Khương Từ giật mình hoảng sợ, nhìn kĩ lại, hóa ra là Trần Giác Phi. Ánh mắt cô lướt qua vai Trần Giác Phi, thì thấy khuôn mặt mất tự nhiên của Lưu Nguyên, Lưu Nguyên hướng cô cười một cái, vội vàng chào hỏi, “Cô Khương.”
Vẻ mặt Khương Từ hờ hững, “Chào buổi sáng.”
Trần Giác Phi cúi đầu nhìn chân cô, “Nghe nói chân cô bị thương, thế nào, bị què rồi hả?”
Khương Từ trừng mắt, “Để cho cậu phải thất vọng rồi, không bị què.”
Trần Giác Phi cười hì hì, “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Từ đeo balo trên lưng, “Đi thôi.”
Nghỉ ngơi cả đêm, chân cô đã tốt hơn nhiều, miễn cưỡng cũng có thể đi bộ, liền vịn lấy lan can, tự mình từ từ đi xuống.
Trần Giác Phi hỏi về kế hoạch nghỉ đông của cô.
“Không có kế hoạch gì cả.”
“Thế mừng năm mới ở đâu? Tôi nhớ quê cậu cũng không phải là thành phố Sùng, định về với ông bà sao?”
Khương Từ buông ánh mắt, “Không về.”
“Quê chúng tôi là Tô Châu, nếu không thì cô về đấy với chúng tôi?”
Khương Từ liếc nhìn cậu một cái, “Tôi lấy thân phận gì mà về đấy?”
Trần Giác Phi cảm thấy nhức đầu, “Thì…”
Khương Từ nhìn cầu thang dưới chân, “Có một đồng hương, sẽ đến ăn tết cùng với tôi, cậu không cần lo lắng.”
Trần Giác Phi chế nhạo nói, “Vậy thì tốt, tôi sợ cô một mình ở thành phố Sùng thì lại cảm thấy cô đơn trống trải.”
Lưu Nguyên đưa bọn họ đi ăn sáng, sau đó mới lái xe đến trường học. Trước cổng trường, vừa khéo gặp Ngữ Nặc.
Trương Ngữ Nặc vội vàng chạy đến trước mặt Khương Từ, lấy một món quà từ trong cặp sách ra nhét vào trong tay cô, “Chị Khương, sinh nhật vui vẻ.” Lại vội vàng giải thích, “Hôm qua sau khi học xong em có đi tìm chị, nhưng chị không có ở đây.”
Khương Từ trừng mắt nhìn, lại nhìn khuôn mặt Trương Ngữ Nặc bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhất thời trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, cuối cùng cong mắt cười một tiếng, giang hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Trương Ngữ Nặc, “Cảm ơn.”
Trần Giác Phi đứng một bên kêu lên, “Hôm qua là sinh nhật của cô?!”
Trương Ngữ Nặc lườm cậu, “Em nhớ tuần trước có nói qua với anh.”
“Anh quên.” Trần Giác Phi nắm tóc, “Sao em không nhắc anh?”
Trương Ngữ Nặc hừ một tiếng, “Em cũng không phải anh, làm sao biết được anh sẽ quên.”
Lưu Nguyên ngồi trên ghế lái nói với Khương Từ, “Cô Khương, tôi về trước, buổi chiều tôi sẽ đến đón cô.”
Khương Từ lập tức nhìn cậu, “Không cần.”
Nhưng Lưu Nguyên khoát tay một cái, khởi động xe đi.
Ba người kết bạn đi vào trường, bỗng Khương Từ cảm thấy điện thoại trong túi áo rung một cái, cô bình tĩnh nhìn, cho đến khi cho đến khi Trương Ngữ Nặc cùng Trần Giác Phi đi trước, mới dừng lại ở khúc ngoặt hành lang, lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của Lương Cảnh Hành, “Mấy ngày này Lưu Nguyên sẽ đưa đón em đi học, đừng có cậy mạnh.”
Khương Từ nhẹ nhàng cắn môi, không trả lời lại, cất điện thoại vào trong túi, đi vào lớp học.
Buổi chiều lúc tan học, Khương Từ không đến phòng vẽ tranh, trực tiếp ra cổng trường, quả nhiên thấy một chiếc xe dừng dưới cây ngô đồng trụi lá, Lưu Nguyên đang chờ trước xe.
Một đường yên tĩnh đến quỷ dị, Lưu Nguyên vốn hơi sợ cô, cô không chủ động nói chuyện, tự nhiên cậu cũng không dám tùy ý mở miệng.
Rất nhanh xe đã chạy cách xa trường học, trong lúc chờ đèn đỏ, Khương Từ chợt lên tiếng, “Lưu Nguyên, anh có biết bạn gái trước đây của ông chủ anh không?”
Lưu Nguyên sợ hết hồn, “A, biết, lúc tôi biết anh Lương, hai người họ vừa chia tay.” Dừng một chút, “Nghe nói bị ung thư, thật đáng tiếc.”
“Anh gặp cô ấy bao giờ chưa?”
“Chưa gặp bao giờ.”
“Vậy anh có biết cô ấy làm gì không?”
“Hình như là ca hát.” Lưu Nguyên suy nghĩ một chút, “Không đúng, chính xác là nhạc kịch.”
Chân mày Khương Từ nhíu lại —— xem ra hôm đó gặp Lương Cảnh Hành tại nhà hát lớn, có lẽ cũng không phải là tình cờ.
Đến đường Hà Vương Động, Lưu Nguyên dừng xư lại, “Cô Khương, thời gian này anh Lương cũng không rảnh lắm, anh ấy dặn tôi đưa đón cô hàng ngày, cho đến khi chân cô…”
“Không cần.” Khương Từ quả quyết lên tiếng.”
Lưu Nguyên gãi gãi đầu, “Cô Khương, cô cũng đừng làm khó tôi, việc anh Lương đã giao cho, tôi chắc chắn phải làm đến cùng.”
“Vậy anh không cần tới thật, chỉ cần nói cho anh ta là anh đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lưu Nguyên gian nan nói, “Sao tôi có thể nói dối anh ấy…”
Khương Từ cũng lười nói nữa, mở cửa xe bước ra.
Lưu Nguyên cũng xuống xe theo, nhìn Khương Từ bước đi tập tễnh, muốn tiến lên đỡ cũng không dám, mà không tiến lên đỡ cũng không được. Cứ đứng như vậy một lúc lâu, Khương Từ đã vào trong hành lang.
Lưu Nguyên buông một tiếng thở dài, xoay người quay trở lại xe.
Ngày hôm sau, cậu lại lái xe đến đây, nhưng mà Khương Từ sống chết cũng không chịu lên xe, cậu không thể làm gì hơn là chạy xe chậm rãi sau lưng cô, nhìn cô lên xe buýt, lại chạy theo xe buýt đến trường. Cứ kéo dài như vậy vài ngày, cho đến khi trường học của Khương Từ kết thúc việc học thêm.
Ngày cuối cùng, Lưu Nguyên đang ngủ gục trên tay lái, chợt thấy có người gõ cửa sổ xe. Cậu giật mình ngẩng đầu lên, Khương Từ đang đứng ngoài cửa sổ, “Mở khóa xe.”
Lưu Nguyên mở khóa cửa xe ra, nhìn Khương Từ mở cửa xe bước vào, vô cùng kinh ngạc vui mừng, “Cô Khương…”
Khương Từ quay đầu nhìn cậu, “Lưu Nguyên, tôi không phải muốn nhằm vào anh. Mấy ngày nay làm chậm trễ thời gian anh tôi vô cùng xin lỗi. Anh về nói lại với Lương Cảnh Hành, chân tôi đã tốt lắm rồi, cảm ơn ý tốt của anh ta.”
Lưu Nguyên cười nói, “Không sao —— tôi sẽ nói lại với anh Lương.”
Khương Từ cúi đầu, buông tiếng thở dài.
Cô không nhìn thấu được Lương Cảnh Hành, đến cuối cùng vẫn có thể thản nhiên làm việc được, lại quá giỏi trong việc kiên nhẫn bất động như núi.
Cô cảm thấy mình như một con châu chấu bị nhốt trong lọ thủy tinh, có nhảy như thế nào, người bên ngoài cũng chỉ coi như đang diễn xiếc, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhưng cái bình thủy tinh này, sắp dồn ép cô đến phát điên rồi.
Cô xách theo hai cái túi giấy nhỏ, dựa vào lực chân phải cố gắng leo lên cầu thang. Cô treo túi lên trên cánh tay, lấy điện thoại di động ra soi đường, tay vịn cầu thang rỉ sét cô cùng bẩn thỉu, nhày từng bậc từng bậc lên trên. Cứ như vậy đến được tầng hai, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi, chống lên tay vịn, thở hổn hển từng tiếng, tầng cao nhất là tầng sáu dường như xa không thể đén được.
Nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nhảy lên, đột nhiên phía dưới truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Khương Từ chỉ cho là người thuê trọ khác, định chờ người kia đi trước. Ai ngờ vừa cúi đầu nhìn, đang đi lên, là Lương Cảnh Hành hẳn là đã đi lại quay lại.
Khương Từ lập tức sửng sốt, còn chưa mở miệng, Lương Cảnh Hành ba bước làm hai bước đã đứng trước mặt cô, cũng không nói gì, trên mặt giống như được bọc một lớp sương lạnh, nhất thời lnạnh đến dọa ngươi. Cô nắm chặt di động đã tẳ ánh sáng, chưa kịp bật lên lần nữa, chợt thấy Lương Cảnh Hành cúi thấp xuống, ôm lấy hai chân cô, cứ như vậy vác lên.
Hai chân Khương Từ cách mặt đất, dọa cho cô sợ thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
Lương Cảnh Hành lạnh lùng nói, “Soi đường.”
Khương Từ vội vàng ấn di động một cái, chiếu sáng phía bên dưới Lương Cảnh Hành.
Bước đi của Lương Cảnh Hành vững vàng, vác cô giống như vác một túi không khí, không hề tốn sức.
Mặt Khương Từ bị sung huyến đỏ bừng, “Lương Cảnh Hành, anh để tôi xuống.”
Lương Cảnh Hành không để ý đến cô.
“Lương Cảnh Hành.”
Lương Cảnh Hành làm như không nghe thấy.
“…Chú Lương.”
Lương Cảnh Hành bước một bước nữa, “Em có gọi tôi là ông nội thì tôi cũng không quan tâm.”
Khương Từ vô cùng tức giận trái lại lại cười, trong lòng giống như thủy triều lên cao, tràn đầy trướng trướng lại đau. Lương Cảnh Hành hình như vừa hút thuốc, trên quần áo dính mùi thuốc lá, “Anh trở về làm gì, chẳng lẽ cũng giống như Trần Giác Phi cuồng bị ngược?”
“… Em không thể câm miệng một lúc được sao?”
Dĩ nhiên Khương Từ không thể, “Anh không sợ tiếp theo tôi sẽ làm chuyện quá đáng hơn?”
“Em có thể làm chuyện gì quá đáng nữa?”
“Ai biết được, có lẽ hôm nào đó mất hứng, đem một cây đốt tới đốt công ty anh, hoặc là phá hỏng bức tranh tốn mấy vạn kia của anh. Không lừa anh, tôi cái gì cũng làm được.”
“Tôi cũng không hoài nghi bản lãnh của em.” Lương Cảnh Hành khẽ hừ một tiếng.
Trong bóng tối, chỉ có hai người họ, cùng một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Rất nhanh đến tầng sáu, Lương Cảnh Hành để Khương Từ xuống, “Tự mở cửa, tôi đi.”
Khương Từ liếc anh một cái, “Hôm nay không vào ngồi một chút?”
Lương Cảnh Hành bình tĩnh lùi về phía sau từng bước, “Đã trễ lắm rồi, không thích hợp.”
Khương Từ cúi đầu, lấy chìa khóa từ trong túi ra.
“Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi cho người đến đón em.”
“Không cần.” Khương Từ quả quyết từ chối.
Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Khương Từ, không nên cáu kỉnh nữa.”
Khương Từ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Anh cảm thấy tôi đang đùa giỡn với anh?”
Lương Cảnh Hành trầm mặc vài giây, “Nếu như em quyết định như vậy, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý muốn của em, nhưng cũng phải chờ sau khi chân em tốt lên —— đừng lấy những lời đó ngăn cản tôi, đối với tôi vô dụng thôi."
Khương Từ, “Anh người này căn bản không thể nói lý.”
Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn bình thường, sửa sang lại y phục, “Em vào nhà đi, ngày mai tôi bảo Lưu Nguyên tới đón em.”
Khương Từ tức giận đóng cửa “Rầm” một cái.
Cách cánh cửa, Lương Cảnh Hành nghe được tiếng bước chân đi vào, xa dần, cuối cùng không thể nghe thấy, Khương Từ thở dài thật dài.
Đã gần mười hai giờ, Khương Từ định rửa mặt rồi đi ngủ, nhìn thấy túi giấy đặt trên bàn, lại đi tới, lấy bánh ngọt ra.
Cô ăn thử một miếng, bơ rất ngấy, dâu tây đã không còn tươi nữa. Nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh bàn, ăn từng miếng từng miếng, vừa ăn vừa nhớ lại đoạn đối thoại với Lương Cảnh Hành, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã.
Cuối cùng, cô đem nửa cái bánh kem còn thừa lại bỏ trong tủ lạnh, đi đánh răng lại lần nữa, bôi thuốc lên mắt cá chân bị đau, lấy một cái túi chườm nóng, nhét vào trong chăn, thay quần áo rồi đi ngủ.
Cô nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh, với tay lấy, tìm được số điện thoại của Lương Cảnh Hành. Lưỡng lự một lúc lâu, lại cắn răng ném di động sang một bên, kéo chăn chùm kín đầu.
Ngày hôm sau, Khương Từ dậy sớm, chuẩn bị xong mọi thứ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô bước khập khiễng ra mở cửa, một khuôn mặt tươi cười hiện ra trước mắt, “Khương Từ, chào buổi sáng!”
Khương Từ giật mình hoảng sợ, nhìn kĩ lại, hóa ra là Trần Giác Phi. Ánh mắt cô lướt qua vai Trần Giác Phi, thì thấy khuôn mặt mất tự nhiên của Lưu Nguyên, Lưu Nguyên hướng cô cười một cái, vội vàng chào hỏi, “Cô Khương.”
Vẻ mặt Khương Từ hờ hững, “Chào buổi sáng.”
Trần Giác Phi cúi đầu nhìn chân cô, “Nghe nói chân cô bị thương, thế nào, bị què rồi hả?”
Khương Từ trừng mắt, “Để cho cậu phải thất vọng rồi, không bị què.”
Trần Giác Phi cười hì hì, “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Từ đeo balo trên lưng, “Đi thôi.”
Nghỉ ngơi cả đêm, chân cô đã tốt hơn nhiều, miễn cưỡng cũng có thể đi bộ, liền vịn lấy lan can, tự mình từ từ đi xuống.
Trần Giác Phi hỏi về kế hoạch nghỉ đông của cô.
“Không có kế hoạch gì cả.”
“Thế mừng năm mới ở đâu? Tôi nhớ quê cậu cũng không phải là thành phố Sùng, định về với ông bà sao?”
Khương Từ buông ánh mắt, “Không về.”
“Quê chúng tôi là Tô Châu, nếu không thì cô về đấy với chúng tôi?”
Khương Từ liếc nhìn cậu một cái, “Tôi lấy thân phận gì mà về đấy?”
Trần Giác Phi cảm thấy nhức đầu, “Thì…”
Khương Từ nhìn cầu thang dưới chân, “Có một đồng hương, sẽ đến ăn tết cùng với tôi, cậu không cần lo lắng.”
Trần Giác Phi chế nhạo nói, “Vậy thì tốt, tôi sợ cô một mình ở thành phố Sùng thì lại cảm thấy cô đơn trống trải.”
Lưu Nguyên đưa bọn họ đi ăn sáng, sau đó mới lái xe đến trường học. Trước cổng trường, vừa khéo gặp Ngữ Nặc.
Trương Ngữ Nặc vội vàng chạy đến trước mặt Khương Từ, lấy một món quà từ trong cặp sách ra nhét vào trong tay cô, “Chị Khương, sinh nhật vui vẻ.” Lại vội vàng giải thích, “Hôm qua sau khi học xong em có đi tìm chị, nhưng chị không có ở đây.”
Khương Từ trừng mắt nhìn, lại nhìn khuôn mặt Trương Ngữ Nặc bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhất thời trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, cuối cùng cong mắt cười một tiếng, giang hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Trương Ngữ Nặc, “Cảm ơn.”
Trần Giác Phi đứng một bên kêu lên, “Hôm qua là sinh nhật của cô?!”
Trương Ngữ Nặc lườm cậu, “Em nhớ tuần trước có nói qua với anh.”
“Anh quên.” Trần Giác Phi nắm tóc, “Sao em không nhắc anh?”
Trương Ngữ Nặc hừ một tiếng, “Em cũng không phải anh, làm sao biết được anh sẽ quên.”
Lưu Nguyên ngồi trên ghế lái nói với Khương Từ, “Cô Khương, tôi về trước, buổi chiều tôi sẽ đến đón cô.”
Khương Từ lập tức nhìn cậu, “Không cần.”
Nhưng Lưu Nguyên khoát tay một cái, khởi động xe đi.
Ba người kết bạn đi vào trường, bỗng Khương Từ cảm thấy điện thoại trong túi áo rung một cái, cô bình tĩnh nhìn, cho đến khi cho đến khi Trương Ngữ Nặc cùng Trần Giác Phi đi trước, mới dừng lại ở khúc ngoặt hành lang, lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của Lương Cảnh Hành, “Mấy ngày này Lưu Nguyên sẽ đưa đón em đi học, đừng có cậy mạnh.”
Khương Từ nhẹ nhàng cắn môi, không trả lời lại, cất điện thoại vào trong túi, đi vào lớp học.
Buổi chiều lúc tan học, Khương Từ không đến phòng vẽ tranh, trực tiếp ra cổng trường, quả nhiên thấy một chiếc xe dừng dưới cây ngô đồng trụi lá, Lưu Nguyên đang chờ trước xe.
Một đường yên tĩnh đến quỷ dị, Lưu Nguyên vốn hơi sợ cô, cô không chủ động nói chuyện, tự nhiên cậu cũng không dám tùy ý mở miệng.
Rất nhanh xe đã chạy cách xa trường học, trong lúc chờ đèn đỏ, Khương Từ chợt lên tiếng, “Lưu Nguyên, anh có biết bạn gái trước đây của ông chủ anh không?”
Lưu Nguyên sợ hết hồn, “A, biết, lúc tôi biết anh Lương, hai người họ vừa chia tay.” Dừng một chút, “Nghe nói bị ung thư, thật đáng tiếc.”
“Anh gặp cô ấy bao giờ chưa?”
“Chưa gặp bao giờ.”
“Vậy anh có biết cô ấy làm gì không?”
“Hình như là ca hát.” Lưu Nguyên suy nghĩ một chút, “Không đúng, chính xác là nhạc kịch.”
Chân mày Khương Từ nhíu lại —— xem ra hôm đó gặp Lương Cảnh Hành tại nhà hát lớn, có lẽ cũng không phải là tình cờ.
Đến đường Hà Vương Động, Lưu Nguyên dừng xư lại, “Cô Khương, thời gian này anh Lương cũng không rảnh lắm, anh ấy dặn tôi đưa đón cô hàng ngày, cho đến khi chân cô…”
“Không cần.” Khương Từ quả quyết lên tiếng.”
Lưu Nguyên gãi gãi đầu, “Cô Khương, cô cũng đừng làm khó tôi, việc anh Lương đã giao cho, tôi chắc chắn phải làm đến cùng.”
“Vậy anh không cần tới thật, chỉ cần nói cho anh ta là anh đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lưu Nguyên gian nan nói, “Sao tôi có thể nói dối anh ấy…”
Khương Từ cũng lười nói nữa, mở cửa xe bước ra.
Lưu Nguyên cũng xuống xe theo, nhìn Khương Từ bước đi tập tễnh, muốn tiến lên đỡ cũng không dám, mà không tiến lên đỡ cũng không được. Cứ đứng như vậy một lúc lâu, Khương Từ đã vào trong hành lang.
Lưu Nguyên buông một tiếng thở dài, xoay người quay trở lại xe.
Ngày hôm sau, cậu lại lái xe đến đây, nhưng mà Khương Từ sống chết cũng không chịu lên xe, cậu không thể làm gì hơn là chạy xe chậm rãi sau lưng cô, nhìn cô lên xe buýt, lại chạy theo xe buýt đến trường. Cứ kéo dài như vậy vài ngày, cho đến khi trường học của Khương Từ kết thúc việc học thêm.
Ngày cuối cùng, Lưu Nguyên đang ngủ gục trên tay lái, chợt thấy có người gõ cửa sổ xe. Cậu giật mình ngẩng đầu lên, Khương Từ đang đứng ngoài cửa sổ, “Mở khóa xe.”
Lưu Nguyên mở khóa cửa xe ra, nhìn Khương Từ mở cửa xe bước vào, vô cùng kinh ngạc vui mừng, “Cô Khương…”
Khương Từ quay đầu nhìn cậu, “Lưu Nguyên, tôi không phải muốn nhằm vào anh. Mấy ngày nay làm chậm trễ thời gian anh tôi vô cùng xin lỗi. Anh về nói lại với Lương Cảnh Hành, chân tôi đã tốt lắm rồi, cảm ơn ý tốt của anh ta.”
Lưu Nguyên cười nói, “Không sao —— tôi sẽ nói lại với anh Lương.”
Khương Từ cúi đầu, buông tiếng thở dài.
Cô không nhìn thấu được Lương Cảnh Hành, đến cuối cùng vẫn có thể thản nhiên làm việc được, lại quá giỏi trong việc kiên nhẫn bất động như núi.
Cô cảm thấy mình như một con châu chấu bị nhốt trong lọ thủy tinh, có nhảy như thế nào, người bên ngoài cũng chỉ coi như đang diễn xiếc, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhưng cái bình thủy tinh này, sắp dồn ép cô đến phát điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.