Chương 182
Nguyệt Ngữ
06/07/2023
Trang Dật Dương lại khăng khăng kéo tôi lại, tôi trở tay cho anh ấy một cái tát, tát xong, hai chúng tôi đều ngây người ra.
Quan hệ của chúng tôi từ khi bắt đầu tôi đã bị yếu thế, bây giờ tôi lại ra tay đánh anh ấy!
“Lâm Tĩnh Văn, anh nói là anh không làm, tại sao em không tin?” Trang Dật Dương tức giận đập tay vào tường sau lưng tôi, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Nhưng rất xin lỗi, tôi vấn không tin, nếu tôi tin anh ấy, kết quả người chịu tổn thương nhất định là tôi và con. Tại sao tôi phải tin?
Ngửi thấy mùi máu tươi, tôi biết tay anh ấy đấm vào tường bị thương rồi, nhưng tôi không thương anh ấy. Hoàn toàn là đáng đời, vì vậy anh ấy phải chịu mọi hậu quả.
“Trang Dật Dương, muốn tôi tin anh, rất đơn giản, khiến những người làm hại con gái tôi phải nhận được sự trừng phạt thích đáng!” Những chuyện khác có nói nhiều mấy cũng vô ích, tôi sẽ không tin bất cứ điều gì. Lúc đầu là anh ấy võ ngực nói nhất định sẽ làm được.
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc anh ấy muốn tôi ra nước ngoài dường thai, thậm chí là muốn sinh ở nước ngoài, có phải là để lên kế hoạch cho chuyện này không? Đợi đến khi tôi sinh con xong trở về, mọi thừ đều đã trở thành kết cục không thể thay đổi, có phải như vậy không?
“Nếu tòa án không phán được, có phải em muốn anh cầm dao giết bọn họ em mới tin anh đúng không?” Trang Dạt Dương tức giận nói.
“Nếu anh thực sự có thể làm vậy vì con, tôi đợi anh cả đời, thủ tiết cả đời cũng được. Vậy anh sẽ là một ông bố vĩ đại, một người chồng vĩ đại, tôi sẽ tự hào cả đời về anh! Nhưng anh dám làm không?” Tôi muốn vạch bản mặt của anh ấy ra, không cần phải tiếp tục dô dành, tiếp tục giả vờ như vậy nữa.
Dù sao tôi cũng đã có đường lui rồi, tôi sẽ không còn kiên nhẫn với Trang Dật Dương nữa.
“Lâm Tĩnh Văn, em thật độc ác!”
Trang Dật Dương có chút chật vật bước ra ngoài, ánh mắt đó nhìn tôi như thể một người nữ vô cùng độc ác.
Tôi muốn đòi lại công lý cho con gái mình, tôi đã sai sao?
Nghĩ đến lúc trước, tôi suýt thì vì Trang Dật Dương mà từ bỏ, thật muốn tát cho bản thân một cái. Không gì quan trọng hơn Quả Quả, tất cả mọi thứ đều là bọn họ ép tôi mà ra.
Quan hệ của chúng tôi trong giây lát trở vê con số không, Trang Dật Dương không về nhà, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy giữa chúng tôi có sự thay đổi, tất cả mọi người đều thận trọng, sợ gặp rủi ro.
Tôi đang tích cực chuẩn bị, tôi sẽ không từ bỏ, bọn họ đều muốn có được những thứ tốt đẹp, nếu không lôi kéo được tôi thành công, lập tức sẽ ra tay trước hay sao?
Tôi luôn trao đổi cùng luật sự, nếu đã cần có chứng cứ, tôi sẽ đi tìm. Châu Tư Dĩnh chính là lỗ hổng lớn nhất, tôi không tin sẽ không đánh tan được hàng rào của bọn họ. Trang Dật Dương không chịu làm vì con, vậy thì để tôi làm!
Tôi ôm con, mang theo hai bảo mẫu, còn thuê thêm hai vệ sĩ cùng tôi trở về nhà họ Trang. Dù sao cũng đều là tiêu tiền của Trang Dật Dương, tôi không tiếc chút nào. Tôi nhất định phải làm tốt mọi công tác an toàn mới dám đến tận cửa.
Thế nhưng đến nơi, bọn họ chỉ cho tôi mang theo một bảo mẫu vào, đúng y như dự đoán của tôi. Tôi đã nói với những người khác, nếu tôi kêu lên một tiếng, bọn họ không xông vào cứu người, tôi sẽ không trả một đồng, để bọn họ cút xéo đi.
Tất cả mọi thứ đều được tiến hành mà Trang Dật Dương không hề biết, tôi không tin anh ấy có thể bảo vệ tôi và con, không bán mẹ con tôi lần nữa là tốt lắm rồi.
Khi chúng tôi bước vào, tất cả mọi thành viên nhà họ Trang bao gồm cả quản gia đều đã đứng bên trong, thế trận này không phải là chào đón chúng tôi trở về mà ngược lại giống như muốn tính sổ tôi.
Quan hệ của chúng tôi từ khi bắt đầu tôi đã bị yếu thế, bây giờ tôi lại ra tay đánh anh ấy!
“Lâm Tĩnh Văn, anh nói là anh không làm, tại sao em không tin?” Trang Dật Dương tức giận đập tay vào tường sau lưng tôi, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Nhưng rất xin lỗi, tôi vấn không tin, nếu tôi tin anh ấy, kết quả người chịu tổn thương nhất định là tôi và con. Tại sao tôi phải tin?
Ngửi thấy mùi máu tươi, tôi biết tay anh ấy đấm vào tường bị thương rồi, nhưng tôi không thương anh ấy. Hoàn toàn là đáng đời, vì vậy anh ấy phải chịu mọi hậu quả.
“Trang Dật Dương, muốn tôi tin anh, rất đơn giản, khiến những người làm hại con gái tôi phải nhận được sự trừng phạt thích đáng!” Những chuyện khác có nói nhiều mấy cũng vô ích, tôi sẽ không tin bất cứ điều gì. Lúc đầu là anh ấy võ ngực nói nhất định sẽ làm được.
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc anh ấy muốn tôi ra nước ngoài dường thai, thậm chí là muốn sinh ở nước ngoài, có phải là để lên kế hoạch cho chuyện này không? Đợi đến khi tôi sinh con xong trở về, mọi thừ đều đã trở thành kết cục không thể thay đổi, có phải như vậy không?
“Nếu tòa án không phán được, có phải em muốn anh cầm dao giết bọn họ em mới tin anh đúng không?” Trang Dạt Dương tức giận nói.
“Nếu anh thực sự có thể làm vậy vì con, tôi đợi anh cả đời, thủ tiết cả đời cũng được. Vậy anh sẽ là một ông bố vĩ đại, một người chồng vĩ đại, tôi sẽ tự hào cả đời về anh! Nhưng anh dám làm không?” Tôi muốn vạch bản mặt của anh ấy ra, không cần phải tiếp tục dô dành, tiếp tục giả vờ như vậy nữa.
Dù sao tôi cũng đã có đường lui rồi, tôi sẽ không còn kiên nhẫn với Trang Dật Dương nữa.
“Lâm Tĩnh Văn, em thật độc ác!”
Trang Dật Dương có chút chật vật bước ra ngoài, ánh mắt đó nhìn tôi như thể một người nữ vô cùng độc ác.
Tôi muốn đòi lại công lý cho con gái mình, tôi đã sai sao?
Nghĩ đến lúc trước, tôi suýt thì vì Trang Dật Dương mà từ bỏ, thật muốn tát cho bản thân một cái. Không gì quan trọng hơn Quả Quả, tất cả mọi thứ đều là bọn họ ép tôi mà ra.
Quan hệ của chúng tôi trong giây lát trở vê con số không, Trang Dật Dương không về nhà, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy giữa chúng tôi có sự thay đổi, tất cả mọi người đều thận trọng, sợ gặp rủi ro.
Tôi đang tích cực chuẩn bị, tôi sẽ không từ bỏ, bọn họ đều muốn có được những thứ tốt đẹp, nếu không lôi kéo được tôi thành công, lập tức sẽ ra tay trước hay sao?
Tôi luôn trao đổi cùng luật sự, nếu đã cần có chứng cứ, tôi sẽ đi tìm. Châu Tư Dĩnh chính là lỗ hổng lớn nhất, tôi không tin sẽ không đánh tan được hàng rào của bọn họ. Trang Dật Dương không chịu làm vì con, vậy thì để tôi làm!
Tôi ôm con, mang theo hai bảo mẫu, còn thuê thêm hai vệ sĩ cùng tôi trở về nhà họ Trang. Dù sao cũng đều là tiêu tiền của Trang Dật Dương, tôi không tiếc chút nào. Tôi nhất định phải làm tốt mọi công tác an toàn mới dám đến tận cửa.
Thế nhưng đến nơi, bọn họ chỉ cho tôi mang theo một bảo mẫu vào, đúng y như dự đoán của tôi. Tôi đã nói với những người khác, nếu tôi kêu lên một tiếng, bọn họ không xông vào cứu người, tôi sẽ không trả một đồng, để bọn họ cút xéo đi.
Tất cả mọi thứ đều được tiến hành mà Trang Dật Dương không hề biết, tôi không tin anh ấy có thể bảo vệ tôi và con, không bán mẹ con tôi lần nữa là tốt lắm rồi.
Khi chúng tôi bước vào, tất cả mọi thành viên nhà họ Trang bao gồm cả quản gia đều đã đứng bên trong, thế trận này không phải là chào đón chúng tôi trở về mà ngược lại giống như muốn tính sổ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.