Chương 187
Nguyệt Ngữ
11/07/2023
“Được thôi!” Tôi đồng ý rất sảng khoái, nhưng chỉ cần hạ liều thuốc
này xuống, chúng tôi sẽ không còn ngày mai nữa, sợ rằng anh ấy sẽ coi
tôi như kẻ thùi Tôi nắm cái lọ nhỏ trong túi áo, cắn chặt môi, suy nghĩ
thật kỹ, anh ấy bán mẹ con tôi rất nhiều lần, tôi bán anh ấy một lần
cũng rất công bằng. Hơn nữa, bị hạ thuốc, không có nghĩa sẽ bị Châu Tư
Dĩnh chơi, chỉ cần ý chí của anh ấy đủ mạnh, không chừng sẽ có thay đổi.
Dù cho bọn họ có làm thật, cũng lắm sau này tôi không cho Trang Dật Dương đụng vào nữa. Dù sao tôi cũng sắp hoàn thành được mọi thứ tôi muốn, cứ để cho anh ấy ôm lấy Châu Tư Dĩnh đii Đàn ông đối với phụ nữ, đều là lợi dụng. Dương Thụy như vậy, Trang Dật Dương cũng như vậy! Tôi rốt cuộc có tài đức gì mà để người ta lợi dụng hết lần này đến lần khác như thế.
“Sao? Em không tin anh ư?” Trang Dật Dương ôm con, nhìn tôi đang ngơ ra ở đó, tưởng tôi không tin.
Có lẽ tự thấy đã lừa dối tôi quá nhiều lần, chính anh ấy cũng phát hiện ra sự tin tưởng không còn cao nữa. Tôi vẫn thực sự không tin, lần cầu hôn không chính thức trước đây, là vì xúc động, nhưng lại không kiên định, bây giờ anh ấy đã tỉnh táo lại.
Chỉ có điêu những lời anh ấy nói ra, không thể rút lại, cho nên anh ấy thuộc loại phản tướng. Bây giờ tôi đã có thói quen phân tích từng câu nói của anh ấy.
Giữa chúng tôi đã mất đi nền tảng cơ bản nhất trong tình yêu, đó chính là niềm tin.
“Tin chứ, anh bế con đi, tôi nghỉ ngơi một chứt!” Tôi lên giường nằm, không muốn dậy nữa, nhắm mắt lại là có thể không cần phải đối diện với anh ấy, từ khoảnh khắc tôi quyết định hạ thuốc, tôi đã có ý thức tránh xa anh ấy.
Trang Dật Dương chơi đùa với con bé rồi bế nó ra ngoài. Tôi đoán anh ấy bế đến cho ông nội xem, chỉ tiếc là, đứa bé này không được như những gì nhà họ Trang mong đợi, thứ nhất không phải con trai, thứ hai không được khỏe mạnh.
Vì đứa bé này, vụ kiện tụng giữa chúng tôi và Trang Dật Thần vẫn đang được diễn ra, vì vậy làm gì có ai nhà họ Trang chào đón nó.
Tôi nghĩ suy nghĩ mãi, rồi ngủ lúc nào không hay. Đến khi tôi tỉnh dậy, họ đã ăn xong bữa trưa, không một ai gọi †ôi dậy ăn cơm, sự đãi ngộ như vậy có chút ngại ngùng, nếu là trước đây rồi sẽ để bụng, nhưng bây giờ tôi không hề quan tâm.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là bế con, cho con bú, đột nhiên phát hiện mặt con bé hơi đỏ, tôi lập tức chất vấn Trang Dật Dương, vì anh ấy là bố đẻ của nó, giao vào tay anh ấy tôi mới dám ngủ thoải mái ở nhà họ Trang.
Nhưng bây giờ mặt con bé lại đỏ như vậy, mắt cũng khóc đỏ hoe, không phải anh ấy nên cho tôi một lời giải thích sao?
“Vừa rồi ông nội sờ lên mặt nó một chút liền đỏ. Ông nội tuổi cao, tay hơi thô ráp!” Trang Dật Dương giải thích có phần không tự nhiên, sau đó câm một đôi vòng tay, “Đây là quà gặp mặt ông nội tặng Quả Quải”
Bắt buộc phải đợi Trang Dật Dương trở về mới tặng quà gặp mặt, lẽ nào còn lo lắng tôi không nhận quà gặp mặt sao? Chắc đây là ông Trang nhìn thấy mặt con bé bị véo đỏ, ngại ngùng nên mới đền bùi “Con bé không đeo được, anh trả cho ông đi!” Tôi không cần đồ gì nhà họ Trang, tôi nhìn khuôn mặt nhỏ của con bé, trong lòng đã bắt đầu xót xa.
Đợi con bé ổn lại, tôi mới ăn một chút cơm nóng, giờ cơm tôi, mọi người ăn cùng nhau. Trên bàn ăn, Châu Tư Dĩnh dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn tôi rất nhiều lần, tôi khẽ gật đầu, coi như cho cô ta một câu trả lời chắc chắn.
Tôi pha cho Trang Dật Dương một ly cà phê, lúc hạ thuốc, tay của tôi luôn run rẩy. Nhưng nghĩ đến mối thù của con tôi, nghĩ đến những chuyện mà Trang Dật Dương đã làm, tôi trở nên tàn nhãn. Không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đổ vào, bê lên cho anh ấy.
Dù cho bọn họ có làm thật, cũng lắm sau này tôi không cho Trang Dật Dương đụng vào nữa. Dù sao tôi cũng sắp hoàn thành được mọi thứ tôi muốn, cứ để cho anh ấy ôm lấy Châu Tư Dĩnh đii Đàn ông đối với phụ nữ, đều là lợi dụng. Dương Thụy như vậy, Trang Dật Dương cũng như vậy! Tôi rốt cuộc có tài đức gì mà để người ta lợi dụng hết lần này đến lần khác như thế.
“Sao? Em không tin anh ư?” Trang Dật Dương ôm con, nhìn tôi đang ngơ ra ở đó, tưởng tôi không tin.
Có lẽ tự thấy đã lừa dối tôi quá nhiều lần, chính anh ấy cũng phát hiện ra sự tin tưởng không còn cao nữa. Tôi vẫn thực sự không tin, lần cầu hôn không chính thức trước đây, là vì xúc động, nhưng lại không kiên định, bây giờ anh ấy đã tỉnh táo lại.
Chỉ có điêu những lời anh ấy nói ra, không thể rút lại, cho nên anh ấy thuộc loại phản tướng. Bây giờ tôi đã có thói quen phân tích từng câu nói của anh ấy.
Giữa chúng tôi đã mất đi nền tảng cơ bản nhất trong tình yêu, đó chính là niềm tin.
“Tin chứ, anh bế con đi, tôi nghỉ ngơi một chứt!” Tôi lên giường nằm, không muốn dậy nữa, nhắm mắt lại là có thể không cần phải đối diện với anh ấy, từ khoảnh khắc tôi quyết định hạ thuốc, tôi đã có ý thức tránh xa anh ấy.
Trang Dật Dương chơi đùa với con bé rồi bế nó ra ngoài. Tôi đoán anh ấy bế đến cho ông nội xem, chỉ tiếc là, đứa bé này không được như những gì nhà họ Trang mong đợi, thứ nhất không phải con trai, thứ hai không được khỏe mạnh.
Vì đứa bé này, vụ kiện tụng giữa chúng tôi và Trang Dật Thần vẫn đang được diễn ra, vì vậy làm gì có ai nhà họ Trang chào đón nó.
Tôi nghĩ suy nghĩ mãi, rồi ngủ lúc nào không hay. Đến khi tôi tỉnh dậy, họ đã ăn xong bữa trưa, không một ai gọi †ôi dậy ăn cơm, sự đãi ngộ như vậy có chút ngại ngùng, nếu là trước đây rồi sẽ để bụng, nhưng bây giờ tôi không hề quan tâm.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là bế con, cho con bú, đột nhiên phát hiện mặt con bé hơi đỏ, tôi lập tức chất vấn Trang Dật Dương, vì anh ấy là bố đẻ của nó, giao vào tay anh ấy tôi mới dám ngủ thoải mái ở nhà họ Trang.
Nhưng bây giờ mặt con bé lại đỏ như vậy, mắt cũng khóc đỏ hoe, không phải anh ấy nên cho tôi một lời giải thích sao?
“Vừa rồi ông nội sờ lên mặt nó một chút liền đỏ. Ông nội tuổi cao, tay hơi thô ráp!” Trang Dật Dương giải thích có phần không tự nhiên, sau đó câm một đôi vòng tay, “Đây là quà gặp mặt ông nội tặng Quả Quải”
Bắt buộc phải đợi Trang Dật Dương trở về mới tặng quà gặp mặt, lẽ nào còn lo lắng tôi không nhận quà gặp mặt sao? Chắc đây là ông Trang nhìn thấy mặt con bé bị véo đỏ, ngại ngùng nên mới đền bùi “Con bé không đeo được, anh trả cho ông đi!” Tôi không cần đồ gì nhà họ Trang, tôi nhìn khuôn mặt nhỏ của con bé, trong lòng đã bắt đầu xót xa.
Đợi con bé ổn lại, tôi mới ăn một chút cơm nóng, giờ cơm tôi, mọi người ăn cùng nhau. Trên bàn ăn, Châu Tư Dĩnh dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn tôi rất nhiều lần, tôi khẽ gật đầu, coi như cho cô ta một câu trả lời chắc chắn.
Tôi pha cho Trang Dật Dương một ly cà phê, lúc hạ thuốc, tay của tôi luôn run rẩy. Nhưng nghĩ đến mối thù của con tôi, nghĩ đến những chuyện mà Trang Dật Dương đã làm, tôi trở nên tàn nhãn. Không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đổ vào, bê lên cho anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.