Chương 43
Nguyệt Ngữ
27/03/2023
Tôi tức giận ném điện thoại vào tường, vỡ thành bốn năm mảnh.
Chị Mai Tử thấy tôi cứ luôn buồn bực không vui, liền khuyên tôi ra ngoài đi dạo.
Nhưng không ngờ, tôi chỉ đi dạo ở khu nhà mình cũng xảy ra chuyện.
Có người bịt mũi tôi, tôi nhanh chóng ngất đi.
Khi tôi tình lại liền phát hiện mình đang ở một căn phòng cũ kĩ hoàn toàn xa lạ, tôi vội vàng sờ lên bụng, may quá, đứa bé vẫn đang cử động.
“Có ai không?” Tôi đập cửa xổm ngoài tiếng chó sủa, không hề có tiếng người đáp lại.
Rốt cuộc là ai đã bắt tôi đưa đến nơi này?
Có thể là Dương Thụy không?
Không thể nào, hai tay của anh ta đã bị phế, đến tự chăm sóc cũng còn là vấn đề.
Ngoài anh ta ra, người duy nhất tôi đắc tội chính là Châu Tư Dĩnh. Hiện giờ Trang Dật Dương không ở chỗ tôi, cuối cùng cô ta cũng đã tìm được cơ hội ra tay.
Không biết chị Mai Tử có nói với Trang Dật Dương vì chuyện tôi bị mất tích không? Anh ấy sẽ đến cưu tôi chứ?
Nhưng hiện giờ, tôi phải nghĩ ra cách để mau chóng trốn thoát, cứ ở đây thì quá nguy hiểm!
Tôi ở trong phòng lo lắng tìm đồ mở khóa, bên ngoài vang lên một tiếng đàn ông, làm tôi sợ hãi vội vàng giả vờ ngủ tại chỗ.
Không lâu sau, có hai người bước vào, đá đá vào chân tôi, phát hiện tôi không cử động, rồi bắt đầu trò chuyện.
“Đại ca, lần này là một thai phụ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Sợ cái gì? Phía người mua đang chờ nhận hàng, mua lớn giao nhỏ, cầu còn không được!”
Hai người họ kiểm tra cửa sổ, lúc ._ này mới yên tâm khóa cửa rời đi.
Đây là bọn buôn người, bọn họ muốn bán tôi. Châu Tư Dĩnh thực sự quá ác độc, hoàn toàn không chừa đường sống cho tôi.
Tôi phải mau chóng thoát ra, tìm thấy một hòn đá, liều lĩnh đập ổ khóa, tay cũng bị thương rồi nhưng không dám từ bỏ.
Cuối cùng, trong tiếng chó sủa, khóa cửa cũng bị đập vỡ ra, tôi vội vàng chuồn ra ngoài.
Hỏi người đi đường, tôi mới biết chỗ này cách Dương Thành hơn 200km.
Ba ngày sau, trải qua bao nhiêu khổ sở mới về đến Dương Thành, ngay lập tức tôi đi tìm Trang Dật Dương.
Tôi muốn hỏi anh ta có biết chuyện tôi bị vợ chưa cưới của anh ta bắt cóc không?
Thế nhưng hôm nay tập đoàn Trang Thị có chuyện vui, tổ chức một bữa tiệc phát hành sản phẩm mới vô cùng hoành tráng.
Trang Dật Dương cùng Châu Tư Dĩnh đứng đó cười nói, trả lời phòng vấn của phóng viên, còn tôi lúc đó quần áo rách rưới, trông như kẻ ăn mày.
Trong đầu tôi, vẫn còn giọng nói của Trang Dật Dương, anh ta nói họ không có bất cứ mối quan hệ thân thiết nào cả.
Anh ta thích tôi và con.
Chị Mai Tử thấy tôi cứ luôn buồn bực không vui, liền khuyên tôi ra ngoài đi dạo.
Nhưng không ngờ, tôi chỉ đi dạo ở khu nhà mình cũng xảy ra chuyện.
Có người bịt mũi tôi, tôi nhanh chóng ngất đi.
Khi tôi tình lại liền phát hiện mình đang ở một căn phòng cũ kĩ hoàn toàn xa lạ, tôi vội vàng sờ lên bụng, may quá, đứa bé vẫn đang cử động.
“Có ai không?” Tôi đập cửa xổm ngoài tiếng chó sủa, không hề có tiếng người đáp lại.
Rốt cuộc là ai đã bắt tôi đưa đến nơi này?
Có thể là Dương Thụy không?
Không thể nào, hai tay của anh ta đã bị phế, đến tự chăm sóc cũng còn là vấn đề.
Ngoài anh ta ra, người duy nhất tôi đắc tội chính là Châu Tư Dĩnh. Hiện giờ Trang Dật Dương không ở chỗ tôi, cuối cùng cô ta cũng đã tìm được cơ hội ra tay.
Không biết chị Mai Tử có nói với Trang Dật Dương vì chuyện tôi bị mất tích không? Anh ấy sẽ đến cưu tôi chứ?
Nhưng hiện giờ, tôi phải nghĩ ra cách để mau chóng trốn thoát, cứ ở đây thì quá nguy hiểm!
Tôi ở trong phòng lo lắng tìm đồ mở khóa, bên ngoài vang lên một tiếng đàn ông, làm tôi sợ hãi vội vàng giả vờ ngủ tại chỗ.
Không lâu sau, có hai người bước vào, đá đá vào chân tôi, phát hiện tôi không cử động, rồi bắt đầu trò chuyện.
“Đại ca, lần này là một thai phụ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Sợ cái gì? Phía người mua đang chờ nhận hàng, mua lớn giao nhỏ, cầu còn không được!”
Hai người họ kiểm tra cửa sổ, lúc ._ này mới yên tâm khóa cửa rời đi.
Đây là bọn buôn người, bọn họ muốn bán tôi. Châu Tư Dĩnh thực sự quá ác độc, hoàn toàn không chừa đường sống cho tôi.
Tôi phải mau chóng thoát ra, tìm thấy một hòn đá, liều lĩnh đập ổ khóa, tay cũng bị thương rồi nhưng không dám từ bỏ.
Cuối cùng, trong tiếng chó sủa, khóa cửa cũng bị đập vỡ ra, tôi vội vàng chuồn ra ngoài.
Hỏi người đi đường, tôi mới biết chỗ này cách Dương Thành hơn 200km.
Ba ngày sau, trải qua bao nhiêu khổ sở mới về đến Dương Thành, ngay lập tức tôi đi tìm Trang Dật Dương.
Tôi muốn hỏi anh ta có biết chuyện tôi bị vợ chưa cưới của anh ta bắt cóc không?
Thế nhưng hôm nay tập đoàn Trang Thị có chuyện vui, tổ chức một bữa tiệc phát hành sản phẩm mới vô cùng hoành tráng.
Trang Dật Dương cùng Châu Tư Dĩnh đứng đó cười nói, trả lời phòng vấn của phóng viên, còn tôi lúc đó quần áo rách rưới, trông như kẻ ăn mày.
Trong đầu tôi, vẫn còn giọng nói của Trang Dật Dương, anh ta nói họ không có bất cứ mối quan hệ thân thiết nào cả.
Anh ta thích tôi và con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.