Chương 24: Bảo Vệ Muội Muội Cẩn Thận
Tưởng Mục Đồng
09/05/2024
Kỷ Bảo Vân bị nói móc nên mặt mũi đỏ bừng
“Được rồi, nói rõ ràng xong thì bắt đầu thôi.” Kỷ Bảo Ánh làm chủ nhà đành đứng ra hóa giải bầu không khí.
Bởi vì mục đích chính để giải trí nên mọi người chỉ chọn loại tửu lệnh đơn giản nhất là thơ đối đáp tiếp nối. Sau đó tất cả đều nhất trí đề cử Kỷ Bảo Ánh làm quản trò. Nàng ấy ra câu đầu tiên, lần lượt nối thơ theo chiều kim đồng hồ, nếu ai không nối được thì phạt một ly trà
Lúc đang định bắt đầu thì bỗng nhiên Kỷ Bảo Cảnh giơ tay rồi từ tốn đề nghị: “Nếu chỉ có vậy, ta thấy quá đơn giản với các vị đang ngồi đây. Chi bằng thế này đi, chúng ta để một tiểu nha hoàn ở cạnh gõ ly, nếu quá năm tiếng gõ vẫn chưa nối được sẽ tính là thua được không?”
Khách tới chúc thọ thái phu nhân Kỷ gia tất nhiên đều có xuất thân danh môn, lại thêm tập tục nữ tử đi học ở Đại Ngụy rất phổ biến nên ai nấy đã đọc đủ loại thơ ca từ nhỏ, lúc này đương nhiên sẽ không tỏ ra lo sợ.
Lưu Nguyệt Nương là người đầu tiên tán đồng, khen rằng: “Ý tưởng này của Cảnh tỷ tỷ rất hay, miễn cho có ai đó mượn cớ chơi xấu.”
Nhưng khi nói dứt câu thì người đầu tiên Lưu Nguyệt Nương nhìn sang lại là Kỷ Bảo Vân khiến nàng ấy tức đến mức muốn vỗ bàn mắng mà vẫn phải cố gắng nhịn xuống. Dù sao người ta cũng đâu có chỉ mặt gọi tên, nếu nàng ấy phản bác cũng chỉ càng cho Lưu Nguyệt Nương thêm cớ chế giễu.
Kỳ thực Lưu Nguyệt Nương không có thù sâu hận lớn gì với Kỷ Bảo Vân cả, chẳng qua cũng chỉ là câu từ chua ngoa giữa các tiểu thư mà thôi. Phụ thân Lưu Nguyệt Nương là quan phụ mẫu ở phủ Chân Định, khả năng kiềm chế của nàng thuộc diện hiếm có trong số các quý nữ. Nhưng cố tình là Chân Định cứ phải chọc một thế gia trăm năm như Kỷ gia, tổ phụ của Kỷ Bảo Vân là thái phó của thái tử, bây giờ cha lại làm quan ở kinh thành. Tuy cũng là tứ phẩm như thân cha của Lưu Nguyệt Nương nhưng quan kinh thành và quan địa phương phải nói là khác nhau một trời một vực. Có những người bôn ba bên ngoài cả đời cũng chẳng đợi nổi cơ hội được điều vào kinh thành.
Hơn nữa tính Kỷ Bảo Vân lại là cái loại phách lối khoe khoang nên Lưu Nguyệt Nương cực kì ghét nàng ấy.
Để mà so sánh thì người lạnh nhạt như Kỷ Bảo Cảnh lại được Lưu Nguyệt Nương thích hơn. Hơn nữa nhà ngoại của Kỷ Bảo Cảnh còn là phủ Tĩnh Vương, cả phủ Chân Định này chẳng ai không biết.
Tuy có khó hơn một chút nhưng cùng là quý nữ đọc đủ loại thơ ca nên chẳng ai lộ dốt cả.
Vì vậy, quản trò Kỷ Bảo Ánh đưa ra câu đầu. Câu nàng ấy ra cũng không khó: “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên.*”
*Trích trong bài “Phong Kiều dạ bạc” của Trương Kế, tạm dịch: “Trăng tà, tiếng quạ kêu sương.” (Thi Viện)
Kỷ Bảo Cảnh ngồi bên trái nàng ấy lập tức nối câu: “Thiên giai dạ sắc lương như thủy**.”
** Trích trong bài “Thu tịch” của Đỗ Mục, tạm dịch: “Thềm trời màu đêm mát như nước.” (Thi Viện)
Mọi người lần lượt nối tiếp rất nhanh, hầu như nha hoàn vừa gõ tiếng thứ nhất là mỗi người đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Theo quy định thì chỉ có người nối quá giờ mới bị phạt một ly trà. Bấy giờ mọi người đều đã tính trước trong đầu, cơ mà khi chơi tới vòng thứ ba lại thấy Kỷ Bảo Cảnh cười khẽ rồi ngâm một câu thơ: “Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển***.”
*** Trích trong bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư, tạm dịch: “Trăng chiếu vườn hoa như tuyết rải.” (Thi Viện)
Tiển?
Kỷ Bảo Vân ngồi cạnh khựng lại một chốc mới liếc sang nàng ấy, hình như không rõ Kỷ Bảo Cảnh đang cố ý làm khó mình hay chỉ là thuận miệng nên vô tình nói ra.
Nhưng nàng ấy ngừng lại như thế khiến Lưu Nguyệt Nương bên cạnh đắc ý: “Ôi, lại còn phải liếc người ta. Nếu không nối nổi thì tự phạt một ly cũng được. Chẳng qua chỉ là ly nước thôi mà.”
“Ai bảo ta không nối được.” Kỷ Bảo Vân bị nàng ấy cắt ngang nên quay sang phản bác, hậu quả là không để ý rằng tiểu nha hoàn đã gõ xong năm tiếng rồi.
Kỷ Bảo Vân là người đầu tiên thua, tiểu thư ngồi cạnh thở phào một hơi rồi bắt đầu trêu ghẹo. Nàng ấy tức tối trừng Lưu Nguyệt Nương, nhưng trước mắt bao người cũng không thể trốn tránh nên chỉ đành uống hết một ly trà. Mới nãy khi nha hoàn rót nước Lưu Nguyệt Nương đã nhìn kỹ từng ly một, ly trước mặt ai cũng đầy tràn.
Vì Kỷ Bảo Vân bị phạt nên lần này bắt đầu từ chỗ nàng ấy.
Kết quả vòng tiếp theo vẫn là Kỷ Bảo Cảnh chặn được Kỷ Bảo Vân, lần này nàng ấy thua vì một chữ “khuyết”. Trước khi thua nàng ấy còn định vớt lại một ván, nhưng vì chơi lần lượt theo vòng lại còn thuận chiều kim đồng hồ nên ngồi bên tay phải Kỷ Bảo Vân chính là Kỷ Bảo Cảnh. Lần nào cũng là Kỷ Bảo Cảnh nói trước rồi nàng nối câu sau.
Vậy nên Kỷ Bảo Cảnh muốn chặn nàng ấy lúc nào chẳng được…
“Được rồi, nói rõ ràng xong thì bắt đầu thôi.” Kỷ Bảo Ánh làm chủ nhà đành đứng ra hóa giải bầu không khí.
Bởi vì mục đích chính để giải trí nên mọi người chỉ chọn loại tửu lệnh đơn giản nhất là thơ đối đáp tiếp nối. Sau đó tất cả đều nhất trí đề cử Kỷ Bảo Ánh làm quản trò. Nàng ấy ra câu đầu tiên, lần lượt nối thơ theo chiều kim đồng hồ, nếu ai không nối được thì phạt một ly trà
Lúc đang định bắt đầu thì bỗng nhiên Kỷ Bảo Cảnh giơ tay rồi từ tốn đề nghị: “Nếu chỉ có vậy, ta thấy quá đơn giản với các vị đang ngồi đây. Chi bằng thế này đi, chúng ta để một tiểu nha hoàn ở cạnh gõ ly, nếu quá năm tiếng gõ vẫn chưa nối được sẽ tính là thua được không?”
Khách tới chúc thọ thái phu nhân Kỷ gia tất nhiên đều có xuất thân danh môn, lại thêm tập tục nữ tử đi học ở Đại Ngụy rất phổ biến nên ai nấy đã đọc đủ loại thơ ca từ nhỏ, lúc này đương nhiên sẽ không tỏ ra lo sợ.
Lưu Nguyệt Nương là người đầu tiên tán đồng, khen rằng: “Ý tưởng này của Cảnh tỷ tỷ rất hay, miễn cho có ai đó mượn cớ chơi xấu.”
Nhưng khi nói dứt câu thì người đầu tiên Lưu Nguyệt Nương nhìn sang lại là Kỷ Bảo Vân khiến nàng ấy tức đến mức muốn vỗ bàn mắng mà vẫn phải cố gắng nhịn xuống. Dù sao người ta cũng đâu có chỉ mặt gọi tên, nếu nàng ấy phản bác cũng chỉ càng cho Lưu Nguyệt Nương thêm cớ chế giễu.
Kỳ thực Lưu Nguyệt Nương không có thù sâu hận lớn gì với Kỷ Bảo Vân cả, chẳng qua cũng chỉ là câu từ chua ngoa giữa các tiểu thư mà thôi. Phụ thân Lưu Nguyệt Nương là quan phụ mẫu ở phủ Chân Định, khả năng kiềm chế của nàng thuộc diện hiếm có trong số các quý nữ. Nhưng cố tình là Chân Định cứ phải chọc một thế gia trăm năm như Kỷ gia, tổ phụ của Kỷ Bảo Vân là thái phó của thái tử, bây giờ cha lại làm quan ở kinh thành. Tuy cũng là tứ phẩm như thân cha của Lưu Nguyệt Nương nhưng quan kinh thành và quan địa phương phải nói là khác nhau một trời một vực. Có những người bôn ba bên ngoài cả đời cũng chẳng đợi nổi cơ hội được điều vào kinh thành.
Hơn nữa tính Kỷ Bảo Vân lại là cái loại phách lối khoe khoang nên Lưu Nguyệt Nương cực kì ghét nàng ấy.
Để mà so sánh thì người lạnh nhạt như Kỷ Bảo Cảnh lại được Lưu Nguyệt Nương thích hơn. Hơn nữa nhà ngoại của Kỷ Bảo Cảnh còn là phủ Tĩnh Vương, cả phủ Chân Định này chẳng ai không biết.
Tuy có khó hơn một chút nhưng cùng là quý nữ đọc đủ loại thơ ca nên chẳng ai lộ dốt cả.
Vì vậy, quản trò Kỷ Bảo Ánh đưa ra câu đầu. Câu nàng ấy ra cũng không khó: “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên.*”
*Trích trong bài “Phong Kiều dạ bạc” của Trương Kế, tạm dịch: “Trăng tà, tiếng quạ kêu sương.” (Thi Viện)
Kỷ Bảo Cảnh ngồi bên trái nàng ấy lập tức nối câu: “Thiên giai dạ sắc lương như thủy**.”
** Trích trong bài “Thu tịch” của Đỗ Mục, tạm dịch: “Thềm trời màu đêm mát như nước.” (Thi Viện)
Mọi người lần lượt nối tiếp rất nhanh, hầu như nha hoàn vừa gõ tiếng thứ nhất là mỗi người đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Theo quy định thì chỉ có người nối quá giờ mới bị phạt một ly trà. Bấy giờ mọi người đều đã tính trước trong đầu, cơ mà khi chơi tới vòng thứ ba lại thấy Kỷ Bảo Cảnh cười khẽ rồi ngâm một câu thơ: “Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển***.”
*** Trích trong bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư, tạm dịch: “Trăng chiếu vườn hoa như tuyết rải.” (Thi Viện)
Tiển?
Kỷ Bảo Vân ngồi cạnh khựng lại một chốc mới liếc sang nàng ấy, hình như không rõ Kỷ Bảo Cảnh đang cố ý làm khó mình hay chỉ là thuận miệng nên vô tình nói ra.
Nhưng nàng ấy ngừng lại như thế khiến Lưu Nguyệt Nương bên cạnh đắc ý: “Ôi, lại còn phải liếc người ta. Nếu không nối nổi thì tự phạt một ly cũng được. Chẳng qua chỉ là ly nước thôi mà.”
“Ai bảo ta không nối được.” Kỷ Bảo Vân bị nàng ấy cắt ngang nên quay sang phản bác, hậu quả là không để ý rằng tiểu nha hoàn đã gõ xong năm tiếng rồi.
Kỷ Bảo Vân là người đầu tiên thua, tiểu thư ngồi cạnh thở phào một hơi rồi bắt đầu trêu ghẹo. Nàng ấy tức tối trừng Lưu Nguyệt Nương, nhưng trước mắt bao người cũng không thể trốn tránh nên chỉ đành uống hết một ly trà. Mới nãy khi nha hoàn rót nước Lưu Nguyệt Nương đã nhìn kỹ từng ly một, ly trước mặt ai cũng đầy tràn.
Vì Kỷ Bảo Vân bị phạt nên lần này bắt đầu từ chỗ nàng ấy.
Kết quả vòng tiếp theo vẫn là Kỷ Bảo Cảnh chặn được Kỷ Bảo Vân, lần này nàng ấy thua vì một chữ “khuyết”. Trước khi thua nàng ấy còn định vớt lại một ván, nhưng vì chơi lần lượt theo vòng lại còn thuận chiều kim đồng hồ nên ngồi bên tay phải Kỷ Bảo Vân chính là Kỷ Bảo Cảnh. Lần nào cũng là Kỷ Bảo Cảnh nói trước rồi nàng nối câu sau.
Vậy nên Kỷ Bảo Cảnh muốn chặn nàng ấy lúc nào chẳng được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.