Yêu Kiều Không Thể Với

Chương 27: Có Thể Đánh Được Không?

Tưởng Mục Đồng

09/05/2024

“Nhất định là Phỉ nhi nghịch ngợm.” Kỷ Bảo Ánh lắc đầu thở dài, sau đó phân phó nha hoàn đi lên.

Nha hoàn kia đi một chút thì quay trở lại, ngượng ngùng đi đến bên Kỷ Bảo Ánh mà báo cáo: “Nô tỳ đi lên trên xem thử thì nhìn thấy Phỉ tiểu thư đang đá cầu ạ.”

Nha hoàn vừa dứt lời thì lại có tiếng động từ trên lầu trên truyền xuống, Kỷ Bảo Ánh cau mày, nàng ấy không muốn trách mắng muội muội của mình trước mặt người ngoài.

Cùng lúc đó hai người Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân cũng đã trở lại, Lưu Nguyên Nương vừa mới quay ra nhìn thấy hai người bọn họ thì cười phì thành tiếng, sau đó lại vội vàng lấy khăn tay che miệng lại, nhưng mà nàng ấy cười thì cũng đã cười rồi lại còn lấy khăn tay che miệng chẳng khác nào đang giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng mà lần này Kỷ Bảo Nhân lại không thèm để ý đến Lưu Nguyệt Nương, nàng ấy chỉ hất cằm lên một cái rồi kiêu căng đi qua bên này.

“Thôi vậy, các nàng đến đây làm khách, tùy ý các nàng ấy chơi đi.” Kỷ Bảo Ánh nhớ lại lúc trước, tất cả cũng do Kỷ Bảo Phỉ làm ra.

Tiếng ồn từ lầu trên càng lúc càng lớn, ngay cả Kỷ Bảo Ánh cũng không nhịn được mà nhíu mày lại, nàng ấy đang tính để nha hoàn đi lên thì lại đụng phải hai tỷ muội Kỷ Bảo Vân.

“Phỉ nhi đang làm gì thế, muốn phá hỏng tửu lâu luôn à.” Kỷ Bảo Vân vừa đến lầu hai thì đã nghe thấy tiếng động từ lầu ba truyền đến, không nhịn được lại mỉa mai vài câu.

Kỷ Bảo Ánh đau đầu không thôi, may thay nha hoàn đã kịp bưng trà và điểm tâm lên.

Lưu Nguyên Nương nghe thấy lời này lại lấy khăn tay lau nhẹ khóe miệng, sau đó cười nói: “Chúng ta vừa hay có diễm phúc được thưởng thức điểm tâm và trà của Ánh tỷ tỷ nha.”

Kỷ Bảo Vân nghe được từ trà này thì sắc mặt trắng bệch, khóe môi khẽ run, nàng ấy quay đầu đi không thèm để ý Lưu Nguyên Nương. Cũng may còn có Kỷ Bảo Nhân ở bên cạnh ngắt lời: “Đại tỷ tỷ, muội cảm thấy thân thể không thoải mái, không thể theo mọi người đi xuống lầu được, vừa hay để tam tỷ ngồi lại trò chuyện với muội, cùng xem phong cảnh đi.”



Kỷ Bảo Nhân đang giúp Kỷ Bảo Vân nói chuyện, dù gì mới ban nãy nàng ấy đã uống tận sáu chén trà, bây giờ cho dù trà này có là Vương Mẫu nương nương đích thân pha đi chăng nữa nàng ấy cũng không có ý định uống thêm đâu.

Kỷ Bảo Ánh cũng không định ép buộc tỷ muội trong nhà, nàng ấy nhìn Lưu Nguyên Nương và tam muội nhà mình thực sự không thể hài hòa mà ở chung được nên nhanh chóng dẫn mọi người đi xuống lầu.

Nhìn đoàn người rời đi một lúc, Kỷ Bảo Vân mới đi tới bên ghế hoa hồng ở lầu hai mà ngồi xuống, hậm hực nhìn về cầu thang ngoài cửa, sau đó lại nhịn không được mà tức giận nói: “Kỷ Bảo Cảnh rõ ràng là muốn làm xấu mặt tỷ, chuyện hôm nay tỷ sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.”

Mặc dù Kỷ Bao Nhân luôn ở bên cạnh nói đỡ cho Kỷ Bảo Vân, nhưng nghe nàng ấy nói như vậy thì cũng cau mày: “Nếu không phải do tam tỷ ở một bên gây chuyện vô lý, châm ngòi ly dán Phỉ nhi và Nguyên Nguyên thì làm sao đại tỷ có thể trách phạt tỷ như thế được. Lại nghĩ xem đại tỷ là người như thế nào, đã nhiều năm như thế rồi tỷ đã từng ăn thiệt ở chỗ tỷ ấy bao nhiêu lần rồi?”

“Hay lắm, bây giờ ngay cả muội cũng xem thường tỷ có đúng không?” Kỷ Bảo Vân nghe được mấy lời này thì lập tức sôi máu, tỷ muội tốt của nàng ấy cũng đang nói đỡ cho người ngoài.

Kỷ Bảo Nhân quay đầu đi, trong lòng có chút hối hận vì ban nãy đã giúp Kỷ Bảo Vân nói chuyện.

“Tam tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ, sao hai người lại ngồi ở chỗ này, mấy người Đại tỷ tỷ đi đâu hết rồi?” Lúc hai người còn đang giằng co thì Kỷ Bảo Phỉ đã từ trên lầu ba đi xuống, trong tay nàng ta còn cầm theo một quả tú cầu, bên trên quả tú cần này còn được quấn năm dải lụa màu sắc khác nhau, trên mặt được đính thêm trân châu, lúc nàng ta cầm theo còn có thể nghe thấy tiếng chuông leng keng phát ra từ quả tú cầu.

“Đại tỷ tỷ dẫn mọi người đi xuống dưới lầu rồi, bởi vì muội ở lầu trên chơi món đồ chơi này làm ồn quá lớn.” Kỷ Bảo Vân nhìn thấy Kỷ Bảo Phỉ thì cười nói.

Kỷ Bảo Phì cười hì hì, nàng ta lại đem tú cầu tung lên không trung sau đó chạy lên trước hai bước đón được quả tú cầu, nàng ta dẫm lên sàn gỗ mà chạy, loại gỗ này bên trong khá rỗng nên khi bị dẫm bởi lực mạnh sẽ gây ra tiếng động.

Ý cười trên mặt Kỷ Bảo Vân càng rõ hơn một chút, cẩn thận mà đánh giá quả tú cầu này sau đó hỏi: “Phỉ nhi, quả tú cầu này của muội là loại mới đúng không? Được làm rất tinh xảo nha, loại tú cầu tốt như thế này đến Nguyên Nguyên cũng không có đâu.”

Kỷ Bảo Phỉ vốn dĩ đã rất tự hào về quả tú cầu của bản thân, bây giờ lại nghe thấy Kỷ Thanh Thần không có quả tú cầu nào tốt như của nàng ta thì lại càng thêm đắc ý, nàng ta ôm quả tú cầu trong tay liên tục khoe khoang, lúc nói chuyện còn kiêu ngạo mà hất cằm lên: “Đương nhiên, đây là do nhà chồng tương lai của Ánh tỷ tỷ sai người đưa tới tặng tỷ ấy, sau đó Ánh tỷ tỷ lại tặng cho muội đó.”...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Kiều Không Thể Với

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook