Chương 3: Tiểu Quỷ Nhỏ Rơi Xuống Nước
Tưởng Mục Đồng
04/11/2023
Hàn Thị chỉ cần tưởng tưởng đến cảnh Lão Thái Thái trở về biết cháu gái mình yêu quý đã không còn nữa, thì muốn xỉu luôn tại chỗ.
Trên dưới Kỷ gia không ai không biết thất tiểu thư chính là tâm can bảo bối của Lão Thái Thái, cho dù là trưởng tôn của đại phòng Kỷ gia có đến đi chăng nữa thì cũng không bằng tiểu nha đầu này được. Khi trước Hàn Thị ôm một bụng lửa giận, sau đó lại oán hận trước mặt trượng phu nhà mình một vài câu, bị Lão Thái Thái nghe được ngay lập tức giáo huấn bà ta một trận, cái gì mà bà ta thân làm bá mẫu nhưng lại không biết khoan dung, nhường nhịn một tiểu hài tử.
Hàn Thị tức điên trong lòng nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tiểu hài tử á, bà ta thấy nàng rõ ràng là hồ ly chín đuôi đầu thai để mê hoặc lòng người thì có.
Nhưng đây không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này, Hàn Thị nắm lấy tay của Yến Thảo, vội vàng đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa còn vấp phải ngạch cửa suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Kỷ Bảo Nhân và Kỷ Bảo Vân nhìn thấy bộ dáng chật vật của mẫu thân nhà mình thì cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Trong lòng hai người họ thấy không thoải mái, lúc nghe thấy lời kia của Tiền ma ma, hai người đoán vị thất muội này thấy nương chỉ dẫn hai người họ ra ngoài nên lại ở nhà bày trò quậy phá mà thôi.
Nhưng không thể ngờ tới chuyện này lại là sự thật.
Hai cô nương lúc này mới cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Lúc mấy người Hàn Thị đi ra ngoài sơn môn đã nhìn thấy xe ngựa của Kỷ gia đứng đợi ở đó, mà chiếc xe ngựa lúc trước lao vun vút trên đường bị người ta mắng cho kia cũng đang đỗ ở bên cạnh. Đây là chiếc xe ngựa của Kỷ gia đến báo tin.
Vừa trèo lên xe ngựa thì cơ thể của Hàn Thị đã mềm nhũn, cả người dựa vào miếng lót đêm làm từ gấm, thở một cách nặng nề.
Nếu như người không còn…..
Mấy chữ này vừa quanh quẩn trong đầu bà ta đã khiến bà ta giật bắn mình. Cháu gái tâm can bảo bối của Lão Thái Thái lại mất ở trên tay của bà ta, chỉ sợ Lão Thái Thái biết được chuyện này liền muốn lao lên xé xác bà ta không chừng.
Trên dưới Kỷ gia hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, hạ nhân trong phủ lúc này đều mặt mày ủ dột. Đại phu được mời tới nhanh chóng bắt mạch, rồi sau đó cũng chỉ bất lực lắc đầu thở dài.
Nhìn tiểu cô nương đang nằm trên giường, mặc dù đã được thay y phục mới nhưng mái tóc của nàng vẫn còn ướt đẫm, mái tóc đen dài của nàng thấm qua nước bây giờ nhìn giống như một dòng suốt bằng mực không thể hòa tan tùy ý mà xoa tung, hai má cũng càng lúc càng tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ hồng hào trước kia đã không còn, đôi mắt của nàng cũng nhắm nghiền, đôi môi cũng dần chuyển qua màu xanh lục.
Hai ma ma ở bên cạnh nhìn biểu tình của đại phu thì tan nát tâm can, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt trực trào sắp rơi.
“Tiên sinh, bàn tay của ngài cứu khổ cứu nạn, chắc chắn sẽ cứu được tiểu thư của chúng ta…….” Một nha hoàn mặc y phục màu hoa hải đường khẽ lên tiếng, đôi mắt nàng ấy rũ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ kia đã tái nhợt, không còn tý huyết sắc nào.
Vị Chu đại phu này cũng thường được mời đến xem bệnh cho Kỷ gia, nên cũng rất rõ vị thất tiểu thư này là tâm can bảo bối của Lão Thái Thái, bình thường nàng chỉ cần cảm thấy hơi đau một cái thì đã lăn lộn khóc nháo hết cả lên, còn khẩn trương hơn cả việc Lão Thái Thái bị bệnh.
Mà tiểu cô nương đó lúc này lại đang nằm im trên giường, không có động tĩnh gì, ngay cả hơi thở mong manh cũng đã không còn.
Nhìn tiểu hài tử mà bản thân chăm sóc, xem bệnh cho từ khi còn nhỏ đến bây giờ, Chu đại phu cũng không đành lòng.
Mặc dù nói như vậy nhưng ông ta vẫn đi ra ngoài kê một đơn thuốc, rồi sai người hầu nhanh chóng đi chuẩn bị dược liệu. Đã đi tới đây một chuyến rồi thì ông ta cũng không thể không làm gì.
Mà lúc ông ta còn đang phân phó thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra, sau đó là tiếng ho dữ dội, kèm theo tiếng hét kinh hỉ của nha hoàn.
“Thất tiểu thư tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Người bên trong hô to một tiếng khiến cho mọi người ở bên ngoài cũng đã nghe thấy, nhất là mấy nha hoàn còn đang quỳ trên đất nghe thấy một câu này cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Chu đại phu tất nhiên cũng nghe thấy, ông ta nhanh chóng chạy vào trong xem thử, sau đó lại bắt mạch một lần nữa chỉ có điều mạch tượng lần này lại không giống như hồi nãy, trong mạch tượng lộ ra một tia sinh cơ. Ông ta không giám chậm chễ, nhanh chóng thúc dục người hầu mang thuốc tới đây.
Mọi người đều đang chờ tin tức từ bên trong, lúc trước sau khi nghe tin thất tiểu thư đã không còn hơi thở nữa thì những nha hoàn đang quỳ trong sân sợ tới mức trên mặt không còn một giọt máu. Nếu như nàng xảy ra chuyện không may thật có lẽ số mệnh của bọn họ sẽ không còn tốt đẹp như bây giờ nữa, bị bán đi nơi khác đã xem là may mắn, nhưng chỉ sợ không chỉ có như thế.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến phủ Tây, một nữ nhân mặc y phục màu hồng nhạt, bà ta còn đang gảy phật châu trên tay. Trên đầu gối của nàng ta còn có một cô bé tầm năm, sáu tuổi đang ngủ sau, dáng dấp giống nữ nhân này đến bảy, tám phần.
“Di nương, thất tiểu thư đã được cứu sống rồi.”
Nữ nhân này vẫn còn đang ngồi nhưng cũng không thể giấu được thân hình hấp dẫn của nàng ta, mặt nhỏ, mày liễu dịu dàng, miệng anh đào chúm chím, khiến người khác phải cảm thán quả thực là một đại mỹ nhân.
Chỉ là nàng ta nhìn qua bên cửa sổ, phía sau tấm bình phong là một mảng cây cối xanh tươi, là cảnh đẹp nhất của ngày xuân: “Thật đáng tiếc.”
Nàng ta chỉ nhẹ nhàng nối một câu như thế nhưng nha hoàn ơ bên dưới lại kinh ngạc không thôi.
Nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc con, cũng không khó…………
Trên dưới Kỷ gia không ai không biết thất tiểu thư chính là tâm can bảo bối của Lão Thái Thái, cho dù là trưởng tôn của đại phòng Kỷ gia có đến đi chăng nữa thì cũng không bằng tiểu nha đầu này được. Khi trước Hàn Thị ôm một bụng lửa giận, sau đó lại oán hận trước mặt trượng phu nhà mình một vài câu, bị Lão Thái Thái nghe được ngay lập tức giáo huấn bà ta một trận, cái gì mà bà ta thân làm bá mẫu nhưng lại không biết khoan dung, nhường nhịn một tiểu hài tử.
Hàn Thị tức điên trong lòng nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tiểu hài tử á, bà ta thấy nàng rõ ràng là hồ ly chín đuôi đầu thai để mê hoặc lòng người thì có.
Nhưng đây không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này, Hàn Thị nắm lấy tay của Yến Thảo, vội vàng đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa còn vấp phải ngạch cửa suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Kỷ Bảo Nhân và Kỷ Bảo Vân nhìn thấy bộ dáng chật vật của mẫu thân nhà mình thì cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Trong lòng hai người họ thấy không thoải mái, lúc nghe thấy lời kia của Tiền ma ma, hai người đoán vị thất muội này thấy nương chỉ dẫn hai người họ ra ngoài nên lại ở nhà bày trò quậy phá mà thôi.
Nhưng không thể ngờ tới chuyện này lại là sự thật.
Hai cô nương lúc này mới cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Lúc mấy người Hàn Thị đi ra ngoài sơn môn đã nhìn thấy xe ngựa của Kỷ gia đứng đợi ở đó, mà chiếc xe ngựa lúc trước lao vun vút trên đường bị người ta mắng cho kia cũng đang đỗ ở bên cạnh. Đây là chiếc xe ngựa của Kỷ gia đến báo tin.
Vừa trèo lên xe ngựa thì cơ thể của Hàn Thị đã mềm nhũn, cả người dựa vào miếng lót đêm làm từ gấm, thở một cách nặng nề.
Nếu như người không còn…..
Mấy chữ này vừa quanh quẩn trong đầu bà ta đã khiến bà ta giật bắn mình. Cháu gái tâm can bảo bối của Lão Thái Thái lại mất ở trên tay của bà ta, chỉ sợ Lão Thái Thái biết được chuyện này liền muốn lao lên xé xác bà ta không chừng.
Trên dưới Kỷ gia hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, hạ nhân trong phủ lúc này đều mặt mày ủ dột. Đại phu được mời tới nhanh chóng bắt mạch, rồi sau đó cũng chỉ bất lực lắc đầu thở dài.
Nhìn tiểu cô nương đang nằm trên giường, mặc dù đã được thay y phục mới nhưng mái tóc của nàng vẫn còn ướt đẫm, mái tóc đen dài của nàng thấm qua nước bây giờ nhìn giống như một dòng suốt bằng mực không thể hòa tan tùy ý mà xoa tung, hai má cũng càng lúc càng tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ hồng hào trước kia đã không còn, đôi mắt của nàng cũng nhắm nghiền, đôi môi cũng dần chuyển qua màu xanh lục.
Hai ma ma ở bên cạnh nhìn biểu tình của đại phu thì tan nát tâm can, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt trực trào sắp rơi.
“Tiên sinh, bàn tay của ngài cứu khổ cứu nạn, chắc chắn sẽ cứu được tiểu thư của chúng ta…….” Một nha hoàn mặc y phục màu hoa hải đường khẽ lên tiếng, đôi mắt nàng ấy rũ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ kia đã tái nhợt, không còn tý huyết sắc nào.
Vị Chu đại phu này cũng thường được mời đến xem bệnh cho Kỷ gia, nên cũng rất rõ vị thất tiểu thư này là tâm can bảo bối của Lão Thái Thái, bình thường nàng chỉ cần cảm thấy hơi đau một cái thì đã lăn lộn khóc nháo hết cả lên, còn khẩn trương hơn cả việc Lão Thái Thái bị bệnh.
Mà tiểu cô nương đó lúc này lại đang nằm im trên giường, không có động tĩnh gì, ngay cả hơi thở mong manh cũng đã không còn.
Nhìn tiểu hài tử mà bản thân chăm sóc, xem bệnh cho từ khi còn nhỏ đến bây giờ, Chu đại phu cũng không đành lòng.
Mặc dù nói như vậy nhưng ông ta vẫn đi ra ngoài kê một đơn thuốc, rồi sai người hầu nhanh chóng đi chuẩn bị dược liệu. Đã đi tới đây một chuyến rồi thì ông ta cũng không thể không làm gì.
Mà lúc ông ta còn đang phân phó thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra, sau đó là tiếng ho dữ dội, kèm theo tiếng hét kinh hỉ của nha hoàn.
“Thất tiểu thư tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Người bên trong hô to một tiếng khiến cho mọi người ở bên ngoài cũng đã nghe thấy, nhất là mấy nha hoàn còn đang quỳ trên đất nghe thấy một câu này cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Chu đại phu tất nhiên cũng nghe thấy, ông ta nhanh chóng chạy vào trong xem thử, sau đó lại bắt mạch một lần nữa chỉ có điều mạch tượng lần này lại không giống như hồi nãy, trong mạch tượng lộ ra một tia sinh cơ. Ông ta không giám chậm chễ, nhanh chóng thúc dục người hầu mang thuốc tới đây.
Mọi người đều đang chờ tin tức từ bên trong, lúc trước sau khi nghe tin thất tiểu thư đã không còn hơi thở nữa thì những nha hoàn đang quỳ trong sân sợ tới mức trên mặt không còn một giọt máu. Nếu như nàng xảy ra chuyện không may thật có lẽ số mệnh của bọn họ sẽ không còn tốt đẹp như bây giờ nữa, bị bán đi nơi khác đã xem là may mắn, nhưng chỉ sợ không chỉ có như thế.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến phủ Tây, một nữ nhân mặc y phục màu hồng nhạt, bà ta còn đang gảy phật châu trên tay. Trên đầu gối của nàng ta còn có một cô bé tầm năm, sáu tuổi đang ngủ sau, dáng dấp giống nữ nhân này đến bảy, tám phần.
“Di nương, thất tiểu thư đã được cứu sống rồi.”
Nữ nhân này vẫn còn đang ngồi nhưng cũng không thể giấu được thân hình hấp dẫn của nàng ta, mặt nhỏ, mày liễu dịu dàng, miệng anh đào chúm chím, khiến người khác phải cảm thán quả thực là một đại mỹ nhân.
Chỉ là nàng ta nhìn qua bên cửa sổ, phía sau tấm bình phong là một mảng cây cối xanh tươi, là cảnh đẹp nhất của ngày xuân: “Thật đáng tiếc.”
Nàng ta chỉ nhẹ nhàng nối một câu như thế nhưng nha hoàn ơ bên dưới lại kinh ngạc không thôi.
Nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc con, cũng không khó…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.