Chương 13: Tin Tốt
Tưởng Mục Đồng
09/11/2023
Tại Đào Hoa Các, sau khi tiễn đại phu, Kỷ Diên Sinh ngồi bên giường Vệ di nương. Vệ di nương vẻ mặt dịu dàng vuốt ve bụng mình, nàng ta ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, viền mắt đỏ lên như sắp khóc.
“Nàng làm sao vậy? Chuyện tốt như vậy sao lại muốn khóc rồi?” Kỷ Diên Sinh thấy vậy lập tức vươn tay ra vuốt ve mặt nàng ta.
Vệ di nương vẻ mặt e thẹn, cười dịu dàng nói: “Lão gia, thiếp là đang vui mừng, có thể được sinh con đẻ cái cho lão gia là phúc phần của thiếp.”
Không biết tại sao vẻ mặt vui mừng của lão gia bỗng biến mất chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Lúc này Kỷ Bảo Phù ở một bên nhìn hai người ân ái như vậy, trong lòng vừa đắc ý vừa vui mừng. Bây giờ mẫu thân đã hoài thai nếu như sinh hạ một một tiểu đệ đệ thì đây chính là nhi tử duy nhất của phụ thân. Đến lúc đó không chỉ địa vị nương mà địa vị của nàng ấy cũng sẽ lên như thủy trướng thuyền cao.
*Note: Thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo; lớn thuyền lớn sóng
Chuyện sau này di nương phù chính vẫn có thể xảy ra, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ ngây thơ của một tiểu hài tử, nhưng lúc này nàng ấy thật sự rất vui mừng bởi cuộc sống sung sướng sau này có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay rồi.
Sắc trời bên ngoài thẫm dần, Kỷ Diên Sinh thấy tâm trạng Vệ di nương không tệ, liền mở lời: “Ta đã sai người của nhà bếp làm canh gà hầm sâm rồi, lúc dùng bữa tối nàng uống nhiều một chút, đại phu nói vì thân thể nàng quá yếu nên mới bị ngất như vậy.”
Vệ di nương nghe thấy lời nói ân cần của Kỷ Diên Sinh trong lòng ngọt ngào như uống mật ong, lập tức ôn nhu nói: “Tạ lão gia quan tâm, thiếp đã biết rồi. Vậy để thiếp sai người dọn bữa, ngài chắc cũng đói rồi.”
Kỷ Diên Sinh vươn tay chỉnh lại chăn gấm, trên mặt vẫn treo nụ cười nói: “Nàng và Bảo Phù dùng bữa tối xong thì nghỉ sớm đi, đừng để mệt quá.”
Vệ di nương nghe vậy, cố gắng kiềm chế sự mất mát trong lòng, giả bộ vô ý hỏi: “Đã muộn vậy rồi? Ngài không ở lại đây dùng bữa sao?”
Kỷ Diên Sinh thở dài: “Hôm nay ta vừa mới về, đến bây giờ còn chưa đến thăm Nguyên Nguyên nữa. Cơ thể Nguyên Nguyên từ nhỏ đã không tốt lần này lại gặp chuyện như vậy, chỉ lo là đã bị dọa sợ rồi.”
Mặc dù có nhiều lúc ông ấy luôn bực mình vì tính kiêu ngạo tùy hứng của Kỷ Thanh Thần nhưng suy cho cùng nàng như vậy là do mất mẹ từ nhỏ, vậy nên Kỷ Diên Sinh vẫn có vài phần khoan dung với nàng. Ông ấy lo lắng cho Vệ di nương nhưng nghĩ đến Kỷ Thanh Thần ông ấy không thể ngồi yên được.
“Phụ thân, bên tổ mẫu thường dùng bữa rất sớm, lúc người qua đó e là tổ mẫu và đại tỷ tỷ đã dùng xong bữa tối rồi. Hay là người cứ ở lại Đào Hoa Các chờ dùng bữa xong rồi qua thăm thất muội muội cũng không muộn.”
Kỷ Bảo Phù ở bên cạnh nhận ra Vệ di nương muốn níu kéo lập tức nói đỡ.
Chỉ là trong lòng Kỷ Diên Sinh chỉ thấp thỏm lo cho Kỷ Thanh Thần lại thấy Vệ di nương đã khỏe hơn nên đứng dậy chuẩn bị rời đi. Kỷ Bảo Phù ở bên cạnh liền thấy tủi thân cho di nương, bây giờ di nương đã hoài thai vậy mà phụ thân lại bỏ rơi di nương để lo cho thất muội.
“Phụ thân…” Kỷ Bảo Phù muốn nói không ngờ lại bị Vệ di nương ngắt lời.
Lúc này Vệ di nương đã điều chỉnh nét mặt, đôi mắt nãy còn đỏ ửng giờ đã trở nên ôn nhu như nước, trên gương mặt dịu dàng nở nụ cười quan tâm: “Lão gia nói phải, đều do cơ thể này của thiếp không tốt, lão gia ngài mau đi đi, không chừng thất tiểu thư đang mong lão gia tới đó.”
Ban đầu Kỷ Diên Sinh còn hơi áy náy nhưng nghe nàng ta nói vậy lập tức cảm động, vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, ôn nhu nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại tới thăm nàng.”
Ngày mai? Vậy đêm nay sẽ không đến nữa, Vệ thị trong lòng thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nhìn theo Kỷ Diên Sinh đang rời đi.
Kỷ Bảo Phù tự mình tiễn Kỷ Diên Sinh ra cửa, lúc bước ra ngoài thì bị Kỷ Diên Sinh ngăn lại nói: “Bên ngoài hơi lạnh, con không cần tiễn phụ thân nữa đâu. Mau vào trong với di nương con đi.”
Chờ Kỷ Diên Sinh đi khuất, Kỷ Bảo Phù vội vàng trở vào trong thì thấy Vệ di nương đang thất thần tựa vào gối đầu, liền hỏi ngay: “Di nương sao vừa nãy người không giữ phụ thân lại, bây giờ người đã hoài thai, đây chính là lúc cần phụ thân ở bên cạnh nhất mà.”
“Nha đầu ngốc này.” Vệ di nương thấy nàng ấy bất bình thay mình thì kéo nàng lại cười.
Thấy bộ dạng oán giận của nàng ấy như vậy, Vệ di nương nhẹ giọng hỏi: “Con nói xem trong ba tỷ muội, phụ thân con thích ai nhất, không thích ai nhất?”
“Đương nhiên phụ thân là thích đại tỷ tỷ nhất rồi.” Kỷ Bảo Cảnh là hài tử đầu tiên của Kỷ Diên Sinh, sau khi sinh nàng ấy đến tận 7, 8 năm sau thiếp thất mới hạ sinh hài tử thứ hai, vậy nên đến lúc Kỷ Diên Sinh bế Kỷ Bảo Phù trên tay thì trong lòng không quá háo hức nữa.
Vệ di nương thấy bộ dạng tủi thân của nàng ấy, khẽ cười hỏi tiếp: “Vậy con và thất tiểu thư, con thấy phụ thân thích ai hơn?”
Chuyện này nàng ấy khó trả lời được, nàng ấy cảm thấy có lúc phụ thân rất yêu thương nàng ấy, nhưng cũng có lúc cảm thấy phụ thân lại yêu thương thất muội muội hơn.
Thấy nàng ấy không trả lời được, Vệ di nương cũng không vội, thong thả nói: “Trong những nhà bình thường khác, thiếp thất thì không bao giờ có thể ngang vai ngang vế với chính thất. Nhưng ở nhà chúng ta, con có thể thấy con chưa từng bị phụ thân con bạc đãi, nếu thất tiểu thư có thì con cũng sẽ có không ít. Có thể thấy phụ thân con trong lòng rất thương con nhưng lại e ngại danh phận chính thiếp mà thôi.”
Nghe lời Vệ di nương nói, Kỷ Bào Phù suy nghĩ kỹ càng, vui như mở cờ trong bụng
“Đều tại nương liên lụy con, con tốt hơn về mọi mặt, nhưng thân phận lại thấp hơn một bậc. Nếu như nương là chính thất…” nói đến đây, Vệ thị không khỏi nhớ tới những chuyện trước kia, vừa buồn vừa tủi, viền mắt lại rưng rưng.
Kỷ Bảo Phù nghe lời Vệ di nương, trong lòng không cam chịu, nhưng cũng không thể làm gì, hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nàng ấy chỉ có thể an ủi Vệ di nương, nói: “Nương đừng buồn nữa, đại phu đã dặn người phải vui vẻ, như vậy mới tốt cho tiểu đệ đệ.”
Tuy chỉ mới hơn 2 tháng nhưng Kỷ Bảo Phù đã một mực chắc chắn là tiểu đệ đệ, nàng ấy nói vậy là để trấn an Vệ thị.
Nhưng Vệ thị lại kéo tay Kỷ Bảo Phù, nói tiếp: “Nương nói với con cái này không phải để con ăn năn hối hận, mà là nói cho con biết, phụ thân con thích kiểu nữ nhi dịu dàng ngoan ngoãn, không tranh giành thưởng đoạt. Tính tình thất muội muội con như vậy, nếu không phải tuổi nhỏ đã không còn mẫu thân, thì phụ thân con sớm đã giáo huấn nàng rồi. Vậy nên con ở gần nhưng không được học theo tính tình của nàng.”
Kỷ Bảo Phù gật đầu nhưng trong lòng vẫn hơi buồn bã.
Thất muội muội có thể tùy hứng làm bậy bởi vì tổ mẫu vẫn luôn nuông chiều nàng hết mực, ngay cả phụ thân cũng không dám mắng nàng một câu.
Bản thân làm sao sánh được với nàng chứ.
“Nàng làm sao vậy? Chuyện tốt như vậy sao lại muốn khóc rồi?” Kỷ Diên Sinh thấy vậy lập tức vươn tay ra vuốt ve mặt nàng ta.
Vệ di nương vẻ mặt e thẹn, cười dịu dàng nói: “Lão gia, thiếp là đang vui mừng, có thể được sinh con đẻ cái cho lão gia là phúc phần của thiếp.”
Không biết tại sao vẻ mặt vui mừng của lão gia bỗng biến mất chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Lúc này Kỷ Bảo Phù ở một bên nhìn hai người ân ái như vậy, trong lòng vừa đắc ý vừa vui mừng. Bây giờ mẫu thân đã hoài thai nếu như sinh hạ một một tiểu đệ đệ thì đây chính là nhi tử duy nhất của phụ thân. Đến lúc đó không chỉ địa vị nương mà địa vị của nàng ấy cũng sẽ lên như thủy trướng thuyền cao.
*Note: Thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo; lớn thuyền lớn sóng
Chuyện sau này di nương phù chính vẫn có thể xảy ra, dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ ngây thơ của một tiểu hài tử, nhưng lúc này nàng ấy thật sự rất vui mừng bởi cuộc sống sung sướng sau này có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay rồi.
Sắc trời bên ngoài thẫm dần, Kỷ Diên Sinh thấy tâm trạng Vệ di nương không tệ, liền mở lời: “Ta đã sai người của nhà bếp làm canh gà hầm sâm rồi, lúc dùng bữa tối nàng uống nhiều một chút, đại phu nói vì thân thể nàng quá yếu nên mới bị ngất như vậy.”
Vệ di nương nghe thấy lời nói ân cần của Kỷ Diên Sinh trong lòng ngọt ngào như uống mật ong, lập tức ôn nhu nói: “Tạ lão gia quan tâm, thiếp đã biết rồi. Vậy để thiếp sai người dọn bữa, ngài chắc cũng đói rồi.”
Kỷ Diên Sinh vươn tay chỉnh lại chăn gấm, trên mặt vẫn treo nụ cười nói: “Nàng và Bảo Phù dùng bữa tối xong thì nghỉ sớm đi, đừng để mệt quá.”
Vệ di nương nghe vậy, cố gắng kiềm chế sự mất mát trong lòng, giả bộ vô ý hỏi: “Đã muộn vậy rồi? Ngài không ở lại đây dùng bữa sao?”
Kỷ Diên Sinh thở dài: “Hôm nay ta vừa mới về, đến bây giờ còn chưa đến thăm Nguyên Nguyên nữa. Cơ thể Nguyên Nguyên từ nhỏ đã không tốt lần này lại gặp chuyện như vậy, chỉ lo là đã bị dọa sợ rồi.”
Mặc dù có nhiều lúc ông ấy luôn bực mình vì tính kiêu ngạo tùy hứng của Kỷ Thanh Thần nhưng suy cho cùng nàng như vậy là do mất mẹ từ nhỏ, vậy nên Kỷ Diên Sinh vẫn có vài phần khoan dung với nàng. Ông ấy lo lắng cho Vệ di nương nhưng nghĩ đến Kỷ Thanh Thần ông ấy không thể ngồi yên được.
“Phụ thân, bên tổ mẫu thường dùng bữa rất sớm, lúc người qua đó e là tổ mẫu và đại tỷ tỷ đã dùng xong bữa tối rồi. Hay là người cứ ở lại Đào Hoa Các chờ dùng bữa xong rồi qua thăm thất muội muội cũng không muộn.”
Kỷ Bảo Phù ở bên cạnh nhận ra Vệ di nương muốn níu kéo lập tức nói đỡ.
Chỉ là trong lòng Kỷ Diên Sinh chỉ thấp thỏm lo cho Kỷ Thanh Thần lại thấy Vệ di nương đã khỏe hơn nên đứng dậy chuẩn bị rời đi. Kỷ Bảo Phù ở bên cạnh liền thấy tủi thân cho di nương, bây giờ di nương đã hoài thai vậy mà phụ thân lại bỏ rơi di nương để lo cho thất muội.
“Phụ thân…” Kỷ Bảo Phù muốn nói không ngờ lại bị Vệ di nương ngắt lời.
Lúc này Vệ di nương đã điều chỉnh nét mặt, đôi mắt nãy còn đỏ ửng giờ đã trở nên ôn nhu như nước, trên gương mặt dịu dàng nở nụ cười quan tâm: “Lão gia nói phải, đều do cơ thể này của thiếp không tốt, lão gia ngài mau đi đi, không chừng thất tiểu thư đang mong lão gia tới đó.”
Ban đầu Kỷ Diên Sinh còn hơi áy náy nhưng nghe nàng ta nói vậy lập tức cảm động, vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, ôn nhu nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại tới thăm nàng.”
Ngày mai? Vậy đêm nay sẽ không đến nữa, Vệ thị trong lòng thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nhìn theo Kỷ Diên Sinh đang rời đi.
Kỷ Bảo Phù tự mình tiễn Kỷ Diên Sinh ra cửa, lúc bước ra ngoài thì bị Kỷ Diên Sinh ngăn lại nói: “Bên ngoài hơi lạnh, con không cần tiễn phụ thân nữa đâu. Mau vào trong với di nương con đi.”
Chờ Kỷ Diên Sinh đi khuất, Kỷ Bảo Phù vội vàng trở vào trong thì thấy Vệ di nương đang thất thần tựa vào gối đầu, liền hỏi ngay: “Di nương sao vừa nãy người không giữ phụ thân lại, bây giờ người đã hoài thai, đây chính là lúc cần phụ thân ở bên cạnh nhất mà.”
“Nha đầu ngốc này.” Vệ di nương thấy nàng ấy bất bình thay mình thì kéo nàng lại cười.
Thấy bộ dạng oán giận của nàng ấy như vậy, Vệ di nương nhẹ giọng hỏi: “Con nói xem trong ba tỷ muội, phụ thân con thích ai nhất, không thích ai nhất?”
“Đương nhiên phụ thân là thích đại tỷ tỷ nhất rồi.” Kỷ Bảo Cảnh là hài tử đầu tiên của Kỷ Diên Sinh, sau khi sinh nàng ấy đến tận 7, 8 năm sau thiếp thất mới hạ sinh hài tử thứ hai, vậy nên đến lúc Kỷ Diên Sinh bế Kỷ Bảo Phù trên tay thì trong lòng không quá háo hức nữa.
Vệ di nương thấy bộ dạng tủi thân của nàng ấy, khẽ cười hỏi tiếp: “Vậy con và thất tiểu thư, con thấy phụ thân thích ai hơn?”
Chuyện này nàng ấy khó trả lời được, nàng ấy cảm thấy có lúc phụ thân rất yêu thương nàng ấy, nhưng cũng có lúc cảm thấy phụ thân lại yêu thương thất muội muội hơn.
Thấy nàng ấy không trả lời được, Vệ di nương cũng không vội, thong thả nói: “Trong những nhà bình thường khác, thiếp thất thì không bao giờ có thể ngang vai ngang vế với chính thất. Nhưng ở nhà chúng ta, con có thể thấy con chưa từng bị phụ thân con bạc đãi, nếu thất tiểu thư có thì con cũng sẽ có không ít. Có thể thấy phụ thân con trong lòng rất thương con nhưng lại e ngại danh phận chính thiếp mà thôi.”
Nghe lời Vệ di nương nói, Kỷ Bào Phù suy nghĩ kỹ càng, vui như mở cờ trong bụng
“Đều tại nương liên lụy con, con tốt hơn về mọi mặt, nhưng thân phận lại thấp hơn một bậc. Nếu như nương là chính thất…” nói đến đây, Vệ thị không khỏi nhớ tới những chuyện trước kia, vừa buồn vừa tủi, viền mắt lại rưng rưng.
Kỷ Bảo Phù nghe lời Vệ di nương, trong lòng không cam chịu, nhưng cũng không thể làm gì, hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nàng ấy chỉ có thể an ủi Vệ di nương, nói: “Nương đừng buồn nữa, đại phu đã dặn người phải vui vẻ, như vậy mới tốt cho tiểu đệ đệ.”
Tuy chỉ mới hơn 2 tháng nhưng Kỷ Bảo Phù đã một mực chắc chắn là tiểu đệ đệ, nàng ấy nói vậy là để trấn an Vệ thị.
Nhưng Vệ thị lại kéo tay Kỷ Bảo Phù, nói tiếp: “Nương nói với con cái này không phải để con ăn năn hối hận, mà là nói cho con biết, phụ thân con thích kiểu nữ nhi dịu dàng ngoan ngoãn, không tranh giành thưởng đoạt. Tính tình thất muội muội con như vậy, nếu không phải tuổi nhỏ đã không còn mẫu thân, thì phụ thân con sớm đã giáo huấn nàng rồi. Vậy nên con ở gần nhưng không được học theo tính tình của nàng.”
Kỷ Bảo Phù gật đầu nhưng trong lòng vẫn hơi buồn bã.
Thất muội muội có thể tùy hứng làm bậy bởi vì tổ mẫu vẫn luôn nuông chiều nàng hết mực, ngay cả phụ thân cũng không dám mắng nàng một câu.
Bản thân làm sao sánh được với nàng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.