Chương 8: Tổ Mẫu Trở Về
Tưởng Mục Đồng
09/11/2023
Vệ di nương là di nương nhị phòng, xưa nay chưa từng qua lại với Hàn Thị chứ đừng nói là kết thù chuốc oán. Nhưng hôm nay bà ta lại vì bản thân mình mà định đổ hết trọng tội lên người nàng ta.
Nếu tội danh mưu hại đích nữ trong nhà trở thành sự thật, chẳng những mạng sống của Vệ di nương khó giữ mà cả đời này của Bảo Phù cũng bị hủy hoại.
Vì cho cùng nào ai dám lấy tức phụ có một thân mẫu ác độc vậy chứ.
Nhưng Vệ thị đã hạ quyết tâm, nàng ta ôm Kỷ Bảo Phù dịu dàng an ủi.
Muốn lấy nàng ta làm lá chắn ư? Vệ thị cười nhạo trong lòng.
*
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Thị phái người đợi ở cổng thành, còn mình sửa soạn đơn giản rồi liền tới thượng phòng.
Kỷ Thanh Thần vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, có điều tinh thần so với hôm qua đã tốt hơn nhiều. Sau khi Hàn Thị tới, tự mình vắt khăn lau mặt cho nàng, còn ôn nhu nói: “Hôm nay lão thái thái và đại tiểu thư sẽ về, Nguyên Nguyên có vui không nào?”
Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu, nhưng đáy lòng lại đang cười thầm, nhìn bộ dáng căng thẳng của Hàn Thị, xem ra lão thái thái Kỷ gia nhất định là một nhân vật rất lợi hại.
Hàn Thị lại bảo nhà bếp truyền bữa sáng đến, vẫn là cháo đựng trong chén sứ trắng nhưng lần này là cháo đậu đỏ, bên cạnh là một chiếc đĩa sứ nhỏ bày hoa mận và các món ăn kèm khác nhau, khiến người ta chỉ cần nhìn vào là thấy thèm ăn.
Kỷ Thanh Thần vờ khách sáo với Hàn Thị nên nở nụ cười ngọt ngào hỏi: “Đại bá mẫu đã ăn sáng rồi sao? Hay là đại bá mẫu ăn cùng với Thanh Thần đi ạ.”
“Bé ngoan của ta, bây giờ lại còn hiểu chuyện như vậy.” Hàn Thị nghe xong lộ vẻ vui mừng, hết lòng yêu thương nàng không ngớt.
Hàn Thị thấy nàng hoạt bát vậy mới yên tâm, tới lúc lão thái thái trở về không phải nhìn thấy tôn nữ đang ốm yếu bệnh tật nữa rồi.
Sau khi bà ta quay về dùng bữa với hai nữ nhi thì có người bẩm báo, nói là xe ngựa của lão thái thái đã đến cổng thành, nửa canh nữa sẽ tới cửa phủ.
“Lát nữa hai con đi cùng nương ra cửa nghênh đón tổ mẫu.” Hàn Thị nghiêm mặt dặn dò Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân.
Kỷ Bảo Vân gật đầu, nhưng Kỷ Bảo Nhân lại hỏi: “Có gọi nhị tỷ không ạ?”
Nhị tỷ trong miệng nàng ấy chính là thứ nữ đại phòng Kỷ Bảo Như. Có điều không nhắc còn đỡ chứ hễ nhắc một cái là sắc mặt Hàn Thị liền trở nên lạnh lùng: “Hôm qua nhị tỷ của con tự nhiên nhiễm phong hàn, hôm nay không khỏe nên không thể tiếp đón tổ mẫu.”
“Sao lại trùng hợp như vậy? Thất muội muội vừa rơi xuống nước, nhị tỷ liền ngã bệnh.” Kỷ Bảo Vân cười cười chứ không nghĩ nhiều, chỉ là trước giờ vẫn luôn coi thường người tỷ tỷ này nên mới thuận miệng giễu cợt một câu.
Hàn Thị lộ vẻ thâm trầm nói: “Thân thể nhị tỷ của con xưa nay không tốt, đợi chốc nữa gặp tổ mẫu cũng bớt mồm bớt miệng một chút.”
Lúc này, trong đại phòng viện Tây, Kỷ Bảo Như đang ngồi trên giường La Hán, nhìn Tiền di nương phía đối diện, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Di nương, tổ mẫu trở về mà con lại cáo bệnh e rằng không tốt?”
“Ai ôi cô nương ngốc của ta, con cũng không nhìn xem đã là lúc nào rồi, sao lại lo nghĩ vậy chứ.” Tiền di nương nhìn bộ dáng thận trọng của nàng ấy với nét mặt lo lắng…
Bà ta vội vàng nắm lấy tay Kỷ Bảo Như căn dặn: “Không phải con không biết tại sao lão thái thái lại trở về, Thất tiểu thư đó chính là tim gan của bà ấy, thậm chí đến cả đại thiếu gia của chúng ta cũng không bằng. Hiện tại nàng suýt nữa xảy ra đại họa, con nghĩ lần này lão thái thái về không phải giận chó đánh mèo thì là gì. Con cho rằng vì sao thái thái cứ vậy mà nóng giận tra hỏi những nha hoàn nhị phòng làm chi? Còn không phải là vì muốn tìm kẻ chết thay, thoái thác trách nhiệm của mình ư?”
Tính tình Kỷ Bảo Như thành thật nhưng không ngốc, những lời Tiền di nương nói nàng ấy đều hiểu. Chỉ là nàng ấy không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình.
Tiền di nương cũng nhận ra sự nghi ngờ của Kỷ Bảo Như, thở dài một hơi, nói: “Ngày hôm qua ngoại trừ hai mẫu nữ ở nhị phòng kia thì chỉ có mỗi chúng ta ở phủ mà thôi. Thế nên tốt nhất là con nên tránh xa ra, miễn bị liên lụy.”
(*) Mẫu nữ: mẹ con
“Di nương, người nghĩ nhiều quá rồi. Thất muội muội chỉ vô tình rơi xuống nước, không có ai cố ý làm hại nàng cả.” Kỷ Bảo Như bật cười, hoàn toàn không để tâm lời nói của Tiền di nương.
Tiền di nương cười khẩy: “Sao con biết là không có ai? Một tổ tông như vậy, bình thường ra ngoài một chân bước, tám chân theo. Ấy mà mới hôm qua thái thái không có ở phủ thì chỉ còn một người bên cạnh?”
(*) Một chân bước, tám chân theo: ở đây ý chỉ một chủ và tám nô tì đi theo.
Chỉ có thể nói, Thất tiểu thư vừa xảy ra chuyện, tất cả chủ tử di nương ở Kỷ gia đều có dự tính của riêng mình, trong lòng không yên nổi đây mà.
*
“Nương, cẩn thận một chút.” Hàn Thị đứng ở một bên, thấy lão thái thái xuống xe ngựa liền mau chóng bước tới đỡ bà.
Tuy rằng hôm nay trở về gấp gáp nhưng hình như tâm trạng của lão thái thái rất tốt, có điều trên mặt bà lại lộ ra vẻ sốt ruột, vừa nhìn thấy Hàn Thị liền hỏi: “Sao ngươi lại đến đây? Xung quanh có ai chăm sóc cho Nguyên Nguyên hay không?”
Còn chưa xuống xe đã mở miệng hỏi Kỷ Thanh Thần, về phần ba tiểu thư đứng bên cạnh bà làm như không nhìn thấy.
Kỷ Bảo Phù chưa bao giờ được lão thái thái thương yêu nhưng Kỷ Bảo Vân ở đại phòng thì có, nhưng đối với lão thái thái, nàng ta chẳng những không bằng Kỷ Thanh Thần mà thậm chí còn kém hơn cả đại tỷ tỷ.
“Tức phụ biết nương về nên dẫn hài tử tới đón ngài. Chỗ Nguyên Nguyên thần thiếp đã căn dặn xong xuôi, Tống ma ma và Như Ý hiện đang hầu hạ bên cạnh.” Hàn Thị tươi cười giải thích.
Lão thái thái hừ một tiếng. Lúc này, một cô nương mười ba mười bốn tuổi đi tới một bước, mặc áo lụa và váy trắng thêu hoa bướm đỏ thẫm, trên đầu cài một cây trâm ngọc cùng với hạt ngọc trai Nam Hải xinh xắn to cỡ quả nhãn lắc lư nhẹ nhàng bên tai. Mái tóc đen dài mềm mượt như gấm trông vừa nhu mì vừa duyên dáng, ngũ quan của nàng ấy xinh đẹp thuần khiết, mắt hoa đào lông mày lá liễu, khóe miệng khẽ cong, thật sự còn kiều diễm khí chất hơn cả đóa Mẫu Đơn trong hoa viên.
“Tổ mẫu, hay là chúng ta cứ gặp Nguyên Nguyên trước đi ạ.” Kỷ Bảo Cảnh cất lời, sau đó duỗi tay đỡ cánh tay của lão thái thái.
Không phải nàng ấy muốn giải vây cho Hàn Thị mà là vì lo lắng suốt một ngày, giờ đã đến trước cửa phủ nên đương nhiên muốn đi gặp muội muội.
Lão thái thái gật đầu, tạm thời tha cho Hàn Thị, lên kiệu rồi đi đến thượng phòng.
Sau khi vào trong, nhìn thấy Kỷ Thanh Thần yếu ớt nằm trên giường, hốc mắt của bà thoáng chốc đỏ lên, đôi chân gấp gáp bước đến, ngồi xuống mép giường, nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng run run nói: “Con hù chết tổ mẫu rồi.”
Lúc nãy Kỷ Thanh Thần cũng nhận được tin lão thái thái sắp quay về. Nếu không vì nha hoàn bên cạnh không cho thì nàng đã định đứng dậy xuống giường. Bây giờ nhìn lão thái thái ngồi ở đầu giường run giọng nói chuyện với mình mà mắt nàng cũng chợt đỏ hoe.
Thực ra, ký ức của chủ nhân cơ thể này vẫn luôn tồn tại trong tâm trí nàng.
Tổ mẫu đối xử với nàng tốt thế nào, nàng đều nhớ rõ.
Mãi tới lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ thanh tú mỹ lệ bên cạnh, nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc.
Dường như… nàng đã từng gặp tỷ tỷ xinh đẹp này ở đâu rồi?
Nếu tội danh mưu hại đích nữ trong nhà trở thành sự thật, chẳng những mạng sống của Vệ di nương khó giữ mà cả đời này của Bảo Phù cũng bị hủy hoại.
Vì cho cùng nào ai dám lấy tức phụ có một thân mẫu ác độc vậy chứ.
Nhưng Vệ thị đã hạ quyết tâm, nàng ta ôm Kỷ Bảo Phù dịu dàng an ủi.
Muốn lấy nàng ta làm lá chắn ư? Vệ thị cười nhạo trong lòng.
*
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Thị phái người đợi ở cổng thành, còn mình sửa soạn đơn giản rồi liền tới thượng phòng.
Kỷ Thanh Thần vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, có điều tinh thần so với hôm qua đã tốt hơn nhiều. Sau khi Hàn Thị tới, tự mình vắt khăn lau mặt cho nàng, còn ôn nhu nói: “Hôm nay lão thái thái và đại tiểu thư sẽ về, Nguyên Nguyên có vui không nào?”
Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu, nhưng đáy lòng lại đang cười thầm, nhìn bộ dáng căng thẳng của Hàn Thị, xem ra lão thái thái Kỷ gia nhất định là một nhân vật rất lợi hại.
Hàn Thị lại bảo nhà bếp truyền bữa sáng đến, vẫn là cháo đựng trong chén sứ trắng nhưng lần này là cháo đậu đỏ, bên cạnh là một chiếc đĩa sứ nhỏ bày hoa mận và các món ăn kèm khác nhau, khiến người ta chỉ cần nhìn vào là thấy thèm ăn.
Kỷ Thanh Thần vờ khách sáo với Hàn Thị nên nở nụ cười ngọt ngào hỏi: “Đại bá mẫu đã ăn sáng rồi sao? Hay là đại bá mẫu ăn cùng với Thanh Thần đi ạ.”
“Bé ngoan của ta, bây giờ lại còn hiểu chuyện như vậy.” Hàn Thị nghe xong lộ vẻ vui mừng, hết lòng yêu thương nàng không ngớt.
Hàn Thị thấy nàng hoạt bát vậy mới yên tâm, tới lúc lão thái thái trở về không phải nhìn thấy tôn nữ đang ốm yếu bệnh tật nữa rồi.
Sau khi bà ta quay về dùng bữa với hai nữ nhi thì có người bẩm báo, nói là xe ngựa của lão thái thái đã đến cổng thành, nửa canh nữa sẽ tới cửa phủ.
“Lát nữa hai con đi cùng nương ra cửa nghênh đón tổ mẫu.” Hàn Thị nghiêm mặt dặn dò Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân.
Kỷ Bảo Vân gật đầu, nhưng Kỷ Bảo Nhân lại hỏi: “Có gọi nhị tỷ không ạ?”
Nhị tỷ trong miệng nàng ấy chính là thứ nữ đại phòng Kỷ Bảo Như. Có điều không nhắc còn đỡ chứ hễ nhắc một cái là sắc mặt Hàn Thị liền trở nên lạnh lùng: “Hôm qua nhị tỷ của con tự nhiên nhiễm phong hàn, hôm nay không khỏe nên không thể tiếp đón tổ mẫu.”
“Sao lại trùng hợp như vậy? Thất muội muội vừa rơi xuống nước, nhị tỷ liền ngã bệnh.” Kỷ Bảo Vân cười cười chứ không nghĩ nhiều, chỉ là trước giờ vẫn luôn coi thường người tỷ tỷ này nên mới thuận miệng giễu cợt một câu.
Hàn Thị lộ vẻ thâm trầm nói: “Thân thể nhị tỷ của con xưa nay không tốt, đợi chốc nữa gặp tổ mẫu cũng bớt mồm bớt miệng một chút.”
Lúc này, trong đại phòng viện Tây, Kỷ Bảo Như đang ngồi trên giường La Hán, nhìn Tiền di nương phía đối diện, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Di nương, tổ mẫu trở về mà con lại cáo bệnh e rằng không tốt?”
“Ai ôi cô nương ngốc của ta, con cũng không nhìn xem đã là lúc nào rồi, sao lại lo nghĩ vậy chứ.” Tiền di nương nhìn bộ dáng thận trọng của nàng ấy với nét mặt lo lắng…
Bà ta vội vàng nắm lấy tay Kỷ Bảo Như căn dặn: “Không phải con không biết tại sao lão thái thái lại trở về, Thất tiểu thư đó chính là tim gan của bà ấy, thậm chí đến cả đại thiếu gia của chúng ta cũng không bằng. Hiện tại nàng suýt nữa xảy ra đại họa, con nghĩ lần này lão thái thái về không phải giận chó đánh mèo thì là gì. Con cho rằng vì sao thái thái cứ vậy mà nóng giận tra hỏi những nha hoàn nhị phòng làm chi? Còn không phải là vì muốn tìm kẻ chết thay, thoái thác trách nhiệm của mình ư?”
Tính tình Kỷ Bảo Như thành thật nhưng không ngốc, những lời Tiền di nương nói nàng ấy đều hiểu. Chỉ là nàng ấy không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình.
Tiền di nương cũng nhận ra sự nghi ngờ của Kỷ Bảo Như, thở dài một hơi, nói: “Ngày hôm qua ngoại trừ hai mẫu nữ ở nhị phòng kia thì chỉ có mỗi chúng ta ở phủ mà thôi. Thế nên tốt nhất là con nên tránh xa ra, miễn bị liên lụy.”
(*) Mẫu nữ: mẹ con
“Di nương, người nghĩ nhiều quá rồi. Thất muội muội chỉ vô tình rơi xuống nước, không có ai cố ý làm hại nàng cả.” Kỷ Bảo Như bật cười, hoàn toàn không để tâm lời nói của Tiền di nương.
Tiền di nương cười khẩy: “Sao con biết là không có ai? Một tổ tông như vậy, bình thường ra ngoài một chân bước, tám chân theo. Ấy mà mới hôm qua thái thái không có ở phủ thì chỉ còn một người bên cạnh?”
(*) Một chân bước, tám chân theo: ở đây ý chỉ một chủ và tám nô tì đi theo.
Chỉ có thể nói, Thất tiểu thư vừa xảy ra chuyện, tất cả chủ tử di nương ở Kỷ gia đều có dự tính của riêng mình, trong lòng không yên nổi đây mà.
*
“Nương, cẩn thận một chút.” Hàn Thị đứng ở một bên, thấy lão thái thái xuống xe ngựa liền mau chóng bước tới đỡ bà.
Tuy rằng hôm nay trở về gấp gáp nhưng hình như tâm trạng của lão thái thái rất tốt, có điều trên mặt bà lại lộ ra vẻ sốt ruột, vừa nhìn thấy Hàn Thị liền hỏi: “Sao ngươi lại đến đây? Xung quanh có ai chăm sóc cho Nguyên Nguyên hay không?”
Còn chưa xuống xe đã mở miệng hỏi Kỷ Thanh Thần, về phần ba tiểu thư đứng bên cạnh bà làm như không nhìn thấy.
Kỷ Bảo Phù chưa bao giờ được lão thái thái thương yêu nhưng Kỷ Bảo Vân ở đại phòng thì có, nhưng đối với lão thái thái, nàng ta chẳng những không bằng Kỷ Thanh Thần mà thậm chí còn kém hơn cả đại tỷ tỷ.
“Tức phụ biết nương về nên dẫn hài tử tới đón ngài. Chỗ Nguyên Nguyên thần thiếp đã căn dặn xong xuôi, Tống ma ma và Như Ý hiện đang hầu hạ bên cạnh.” Hàn Thị tươi cười giải thích.
Lão thái thái hừ một tiếng. Lúc này, một cô nương mười ba mười bốn tuổi đi tới một bước, mặc áo lụa và váy trắng thêu hoa bướm đỏ thẫm, trên đầu cài một cây trâm ngọc cùng với hạt ngọc trai Nam Hải xinh xắn to cỡ quả nhãn lắc lư nhẹ nhàng bên tai. Mái tóc đen dài mềm mượt như gấm trông vừa nhu mì vừa duyên dáng, ngũ quan của nàng ấy xinh đẹp thuần khiết, mắt hoa đào lông mày lá liễu, khóe miệng khẽ cong, thật sự còn kiều diễm khí chất hơn cả đóa Mẫu Đơn trong hoa viên.
“Tổ mẫu, hay là chúng ta cứ gặp Nguyên Nguyên trước đi ạ.” Kỷ Bảo Cảnh cất lời, sau đó duỗi tay đỡ cánh tay của lão thái thái.
Không phải nàng ấy muốn giải vây cho Hàn Thị mà là vì lo lắng suốt một ngày, giờ đã đến trước cửa phủ nên đương nhiên muốn đi gặp muội muội.
Lão thái thái gật đầu, tạm thời tha cho Hàn Thị, lên kiệu rồi đi đến thượng phòng.
Sau khi vào trong, nhìn thấy Kỷ Thanh Thần yếu ớt nằm trên giường, hốc mắt của bà thoáng chốc đỏ lên, đôi chân gấp gáp bước đến, ngồi xuống mép giường, nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng run run nói: “Con hù chết tổ mẫu rồi.”
Lúc nãy Kỷ Thanh Thần cũng nhận được tin lão thái thái sắp quay về. Nếu không vì nha hoàn bên cạnh không cho thì nàng đã định đứng dậy xuống giường. Bây giờ nhìn lão thái thái ngồi ở đầu giường run giọng nói chuyện với mình mà mắt nàng cũng chợt đỏ hoe.
Thực ra, ký ức của chủ nhân cơ thể này vẫn luôn tồn tại trong tâm trí nàng.
Tổ mẫu đối xử với nàng tốt thế nào, nàng đều nhớ rõ.
Mãi tới lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ thanh tú mỹ lệ bên cạnh, nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc.
Dường như… nàng đã từng gặp tỷ tỷ xinh đẹp này ở đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.