Chương 16
Quỳnh Châu
28/11/2022
Lướt qua cô thấy tên người gọi đến là Thùy An thì cô quay mặt nhìn ra ngoài ngắm đường phố.
Quốc Thiên vừa lái xe vừa nhấn nghe:
“Alo, có chuyện gì không Thùy An”
Phía bên kia, Thùy An nghe tiếng Quốc Thiên thì giả vờ ho rồi yếu ớt nói:
“Anh Thiên, em mệt quá người lại nóng sốt, anh mua giúp em thuốc hạ sốt mang đến được không ạ.”
“Cô Sáu đâu sao không nói cô xuống mua cho”
“Cô Sáu về quê khi sáng rồi anh, giờ có một mình em mà mệt quá em không tự đi mua được, anh mua giúp em với”
“Thôi được rồi, để anh mua đem qua cho”
“Em cảm ơn anh”
Thùy An trả lời xong thì tắt máy, cô ta nhanh chóng đi lại bếp bật bếp lên hơ nóng chiếc khăn rồi đắp lên trán cho nóng và mỉm cười đắc ý vì nghĩ mình đã diễn đạt vậy thì kiểu gì anh Thiên cũng đến.
Quốc Thiên nói chuyện với Thùy An xong, anh nhìn qua Diệu Nhi muốn nói với cô nhưng lưỡng lự không biết nói sao.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Quốc Thiên nhìn mình muốn nói gì đó mà mãi không lên tiếng nên hỏi:
– Anh có chuyện gì à.
Quốc Thiên vội trả lời:
– À, đứa em gái của anh ban nãy gọi nói bị sốt nhờ anh mua thuốc đem tới. Em… em… em có thể đi cùng anh được không.
– À, được anh ạ. Giúp người bị bệnh là trên hết mà.
– Cảm ơn em nhiều lắm.
Sau đó Quốc Thiên lái xe đến quầy thuốc mua thuốc cho Thùy An rồi lại lái xe đưa Diệu Nhi đi cùng tới chung cư. Vì vẫn còn giữ thẻ ra vào của chung cư nên cả hai nhanh chóng lên tới căn hộ, lên tới nơi Quốc Thiên nhấn chuông cửa.
Phía bên trong, Thùy An đoán là Quốc Thiên đã tới nên cô ta với lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào để che đi bộ đồ ngủ hai dây đang mặc rồi đi ra mở cửa. Thùy An cứ nghĩ chỉ có Quốc Thiên tới nên cô ta định khi mở cửa ra sẽ giả vờ chóng mặt ngã để ôm chặt lấy anh. Nhưng khi mở cửa ra thấy Quốc Thiên đi cùng cô gái kia thì kế hoạch của cô ta không thực hiện được. Đang vui vẻ trong lòng mà vì sự xuất hiện của cô gái kia làm tâm trạng cô ta trùng xuống, khuôn mặt ủ rũ y như là đang bệnh thật. Quốc Thiên nắm tay Diệu Nhi đi vào nhà, ngồi xuống sofa anh đưa thuốc cho Thúy An rồi nói:
– Anh mua thuốc rồi đây, thuốc chia sẵn rồi đó, em cầm uống đi.
Thùy An đưa tay nhận lấy túi thuốc từ Quốc Thiên rồi quay qua Diệu Nhi hỏi:
– Em cảm ơn anh, mà chị gái này là ai thế.
Quốc Thiên nhìn sang Diệu Nhi mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương trả lời Thùy An:
– Đây là Diệu Nhi, người đặc biệt đối với anh.
Thuỳ An nghe vậy thì trong lòng khó chịu và ghét Diệu Nhi lắm nhưng cô ta cố giấu không để lộ ra ngoài mà mỉm cười nhìn Diệu Nhi nói:
– Chào chị, em là Thùy An em gái anh Thiên, rất vui khi biết chị ạ.
Diệu Nhi cũng là người thân thiện dễ gần nên mỉm cười đáp lại Thuỳ An:
– Chào em.
Quốc Thiên thấy trên bàn không có nước nên liền nói:
– Hai chị em nói chuyện đi, anh vào lấy nước rồi ra ngay.
– Không cần đâu anh.
Mặc kệ lời cô nói, Quốc Thiên vẫn đứng dậy đi lấy nước. Lúc này chỉ còn cô và Thuỳ An ở ngoài sofa, cả hai im lặng một lúc thì Thuỳ An hỏi:
– Chị Nhi và anh Thiên biết nhau lâu chưa.
– Anh chị biết nhau từ thời sinh viên rồi em.
– Thế mà em chẳng bao giờ nghe anh Thiên nói gì về chị cả. Mà chị Nhi làm nghề gì vậy.
– Chị là giáo viên.
– Hèn gì giọng chị nghe ấm thế hihi.
– Em quá khen rồi, chị cũng bình thường thôi.
Dứt lời thì Quốc Thiên đi ra cầm theo bình nước và mấy cái ly, anh rót nước đưa cho Diệu Nhi rồi Thuỳ An. Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì anh nói:
– Lát nữa nhớ uống thuốc rồi ngủ đi, mai nếu còn mệt thì cứ nghỉ không phải đến công ty đâu. Anh chị về đây.
Quốc Thiên đứng dậy cùng Diệu Nhi đi ra cửa thì Thùy An nói:
– Em biết rồi, chị Nhi hôm nào rảnh ghé đây chơi với em nha.
– Chị không hứa trước được nhưng khi nào chị rảnh chị sẽ qua.
– À, chị Nhi có dùng facebook không.
– Chị có.
– Vậy chị kết bạn với em đi, mai mốt có đi đâu em rủ chị đi cùng.
Cô lưỡng lự không muốn cho nhưng thấy Thuỳ An nói thế nên liền lấy điện thoại ra đọc tên nick cho Thùy An kết bạn rồi nói:
– Được rồi đó. Anh chị về đây em vào nhà đi.
Thuỳ An dạ rồi đóng cửa lại, nhìn túi thuốc trên bàn cô ta cầm lấy ném vào sọt rác rồi tức giận đi vào phòng. Nằm trên giường, Thùy An lấy điện thoại bấm vào facebook của Diệu Nhi xem thì không thấy có gì nên thoát khỏi facebook.
…..
Cô và Quốc Thiên đi xuống dưới cổng tòa nhà, anh nhanh chóng đi lấy xe rồi đưa cô về. Đến lúc về tới nhà, cô xuống xe chuẩn bị vào nhà thì anh nói:
– Thuỳ An thật ra không phải em gái anh, anh cứu nó lúc mới qua Mỹ trong lúc nó bỏ trốn vì bị bắt đi tiếp khách. Ba mẹ anh thấy nó tội nên nhận nó làm con nuôi, lần này anh về nó cũng theo anh về luôn.
– Dạ. Thôi em vào nhà đây, anh lái xe về cẩn thận nhé.
– Anh biết rồi, hẹn gặp lại em sau.
Diệu Nhi gật đầu rồi mở cổng, chờ Quốc Thiên lái xe đi thì khoá cửa lại rồi mới vào nhà. Cô lấy quần áo đi thay, rửa mặt mũi xong thì đi ngủ, trong cơn mơ bộ phim cô xem cùng Quốc Thiên lại hiện lên đến khi bên ngoài trời đổ mưa khiến cô giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nên cô nằm xuống, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ. Cô chợt nhớ khi nãy lúc Quốc Thiên giới thiệu cô với Thùy An, anh nói cô là một người đặc biệt với anh lúc đó không hiểu sao tim cô đập nhanh lắm như muốn thoát ra khỏi lòng ngực vậy. Từ lúc gặp lại Quốc Thiên, trong lòng cô luôn có một cảm giác rất lạ đối với anh không giống như là một người bạn, phải chăng tình cảm của cô dành cho anh đang dần dần nhen nhóm trở lại. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô đắm chìm trong suy nghĩ đó một lúc lâu mới ngủ lại được.
…..
Những ngày tiếp theo lại trôi qua, cô bận rộn đi coi thi và chấm bài nên dường như không dùng tới điện thoại. Đến hôm nay mọi thứ đã xong thì cũng là lúc trường cô đón giáo viên mới về. Ai cũng háo hức muốn xem đồng nghiệp ra sao còn cô thì chỉ cười trừ ngồi trong phòng nghỉ xem tin tức. Chị Minh ở bên ngoài đi vào thấy cô ngồi im lặng thì đi lại nói:
– Nhi, thằng em họ chị hôm nay về trường mình dạy đó. Ra đây chị giới thiệu cho.
Nghe tiếng chị Minh, cô ngẩng đầu lên trả lời:
– Thôi em hơi đau đầu nên muốn ngồi ở đây.
– Thì đi ra chị giới thiệu rồi em vào lại.
Nói xong không chờ cô trả lời, chị Minh đã kéo cô đi ra ngoài. Chị kéo cô đến chỗ người em họ của chị rồi giới thiệu:
– Thế Viên, đây là Diệu Nhi, em ấy dạy cùng môn với em đó. Mới về chưa biết gì thì hỏi Diệu Nhi nha.
Thế Viên nhìn Diệu Nhi, anh đưa tay ra bắt nói:
– Chào Diệu Nhi, rất vui khi được biết Nhi, Viên năm nay 28 tuổi không biết Nhi bao nhiêu tuổi để dễ xưng hô.
Cô cũng đưa tay ra bắt lại với anh ta rồi trả lời lại:
– Chào anh. Tôi 25 tuổi.
Chị Minh đứng kế bên lên tiếng:
– Vậy là Nhi gọi Viên bằng anh rồi nha.
Thế Viên chờ chị Minh nói xong thì nói.
– Tùy Nhi muốn xưng hô sao cũng được mà chị Minh.
– Mà tối nay sinh nhật con bé Cà Rốt nhà chị, Nhi tới chơi nha. Không được từ chối đâu đó, Cà Rốt nhắc cô Nhi mãi đó.
Cô định từ chối nhưng chị Minh đã nói vậy rồi từ chối cũng khó nên đành gật đầu đồng ý. Nhớ mỗi lần sinh nhật Cà Rốt là chị Minh hay nấu các món ăn ở nhà nên cô hỏi:
– Tổ chức mấy giờ vậy chị, để em sắp xếp tới sớm phụ chị.
– Năm nay chị tổ chức bên ngoài quán, chị đặt hết rồi. 7 giờ ở nhà hàng Vườn Cau nha. À Thế Viên cũng tới luôn nha, anh Khôi lâu quá không gặp em, ảnh mới nhắc đó.
– Dạ, em sẽ đến.
Chị Minh nói xong thì thầy phụ trách đoàn tìm chị nên chị nhanh chóng đi, chỉ còn cô và Thế Viên đứng đó. Cô cũng không biết nói gì nên lấy cớ đang dở việc nên xin phép đi trước.
Còn Thế Viên nhìn theo bóng dáng Diệu Nhi mà trong lòng có chút gì đó xao xuyến.
….
7 giờ tối Diệu Nhi có mặt tại nhà hàng Vườn Cau, sau khi trả tiền xe xong thì cô đi vào. Nhìn xung quanh không thấy chỗ đãi tiệc của chị Minh đâu nên cô lấy điện thoại ra gọi thì chị nói chị đặt bàn trên lầu. Cô trả lời lại sau đó cúp máy rồi đi lên, nhưng bước lên tới bậc cuối thì một đứa bé phía trên chạy tới đụng trúng. Cú va chạm khá bất ngờ khiến cô ngã ngửa ra phía sau. Cô hoảng quá nên la lên, chới với tưởng chừng sẽ té xuống đất thì cô chợt cảm nhận cả người cô đang chạm vào một người và vòng tay người đó ôm cô rất chặt dìu cô đi lại ghế và nói:
– Diệu Nhi, em có sao không.
Nghe tiếng nói quen thuộc của Quốc Thiên, cô mới hoàn hồn trả lời:
– Em không sao, chỉ hơi hoảng tí thôi.
Vừa dứt lời, ba mẹ của đứa bé cũng đi tới xin lỗi cô, dù sao cũng chỉ là con nít chơi đùa nên cô chấp nhận lời xin lỗi của họ rồi nói với Quốc Thiên:
– Anh đi đâu vậy, cảm ơn anh đã cứu em nếu không..
– Anh có hẹn với khách hàng ở đây, vô tình đi lên đúng lúc thấy có người sắp ngã nên anh lại đỡ thôi nhưng không ngờ người đó lại là em.
– Dạ, vậy khách hàng của anh tới chưa.
– Họ chưa tới, mà em có hẹn ở đây luôn hả?
– Em đi dự tiệc sinh nhật con của chị bạn.
– Ừ, vậy em đi đi, anh lại bàn chờ khách hàng. Mà em đi gì tới đó.
– Em đi taxi.
– Vậy lát nữa anh đưa em về nhé, tối đi taxi nguy hiểm lắm.
– Anh có hẹn với khách hàng mà, anh cứ đi cùng khách đi em tự về được mà.
Cô nói xong thì khách hàng của Quốc Thiên cũng đến, anh vội nói cô chờ anh rồi đi cùng khách, cô cũng đi tìm chỗ chị Minh. Tầm 10 phút thì cũng thấy vợ chồng chị và Thế Viên, cô cúi đầu chào mọi người sau đó đi lại đưa món quà cho Cà Rốt và nói:
– Cô Nhi chúc Cà Rốt sinh nhật vui vẻ nha.
Cà Rốt nhận lấy rồi ôm cô, hôn lên má cô vui vẻ trả lời :
– Con cảm ơn cô Nhi ạ.
Chị Minh lên tiếng:
– Thôi mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta vào tiệc nhé.
Chị Minh đốt nến sau đó mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật Cà Rốt. Chờ Cà Rốt thổi nến và cắt bánh xong thì mới dùng bữa.
Thế Viên ngồi bên cạnh Diệu Nhi, thấy cô không ăn gì nên gắp thức ăn bỏ vào chén rồi nói:
– Nhi ăn đi.
– Anh cứ ăn đi ạ, đừng để ý tới tôi.
Chị Minh muốn tạo cơ hội cho Thế Viên và Diệu Nhi có thời gian tìm hiểu nên chị nói:
– Nhi ăn đi em, người nhà không mà ngại gì không biết.
Cô trả lời chị:
– Em đang ăn đây mà.
Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cô không biết nói gì nên chỉ gật đầu rồi cười thôi. Đến khi ăn xong thì chị Minh nói:
– Bây giờ cũng trễ rồi, Diệu Nhi gửi xe ở đây đi để Thế Viên chở về cho an toàn.
Tôi nghe thế thì xua tay từ chối:
– Em có bạn đón rồi chị, mọi người về trước đi ạ.
Thế Viên lên tiếng:
– Bạn em tới chưa, nếu chưa thì để anh đưa em về cho.
– Bạn em chắc đang tới đó, mọi người về đi.
Chị Minh biết tính Diệu Nhi nên chị nói:
– Vậy chị và mọi người về trước, em về sau nha.
Cô trả lời chị rồi đưa tay lên vẫy tạm biệt xong đi xuống dưới bắt taxi đi về.
….
Quốc Thiên ngồi bàn công việc với khách hàng ở phía sau cách bàn Diệu Nhi ngồi tầm 5 mét. Anh thấy người đàn ông ngồi kế bên cứ gắp thức ăn cho Diệu Nhi thì khó chịu vô cùng. Ngồi bàn công việc với khách hàng mà tâm trí anh dồn hết về phía Diệu Nhi. Sau khi bàn công việc xong, khách hàng đã về nhưng anh vẫn ngồi đấy chờ Diệu Nhi.
Quốc Thiên thấy Diệu Nhi đi xuống thì cũng lẽo đẽo theo sau. Ra tới nơi, thấy Diệu Nhi đang vẫy taxi thì anh lên tiếng:
– Để anh đưa em về nhà.
Nhìn thấy Quốc Thiên, cô ngạc nhiên vì nghĩ anh chắc đã về lâu rồi chứ không nghĩ anh vẫn còn ở đây, cô trả lời:
– Anh chưa về sao.
– Anh chưa, anh chờ em mà. Em ở đây chờ anh lấy xe nha.
Quốc Thiên nói xong không đợi cô trả lời anh đã đi luôn, làm cô nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Một lát sau, Quốc Thiên lái xe ra rồi đưa cô về nhà. Tới nhà cô vừa mở cửa xe để bước xuống thì đột nhiên…
Quốc Thiên vừa lái xe vừa nhấn nghe:
“Alo, có chuyện gì không Thùy An”
Phía bên kia, Thùy An nghe tiếng Quốc Thiên thì giả vờ ho rồi yếu ớt nói:
“Anh Thiên, em mệt quá người lại nóng sốt, anh mua giúp em thuốc hạ sốt mang đến được không ạ.”
“Cô Sáu đâu sao không nói cô xuống mua cho”
“Cô Sáu về quê khi sáng rồi anh, giờ có một mình em mà mệt quá em không tự đi mua được, anh mua giúp em với”
“Thôi được rồi, để anh mua đem qua cho”
“Em cảm ơn anh”
Thùy An trả lời xong thì tắt máy, cô ta nhanh chóng đi lại bếp bật bếp lên hơ nóng chiếc khăn rồi đắp lên trán cho nóng và mỉm cười đắc ý vì nghĩ mình đã diễn đạt vậy thì kiểu gì anh Thiên cũng đến.
Quốc Thiên nói chuyện với Thùy An xong, anh nhìn qua Diệu Nhi muốn nói với cô nhưng lưỡng lự không biết nói sao.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Quốc Thiên nhìn mình muốn nói gì đó mà mãi không lên tiếng nên hỏi:
– Anh có chuyện gì à.
Quốc Thiên vội trả lời:
– À, đứa em gái của anh ban nãy gọi nói bị sốt nhờ anh mua thuốc đem tới. Em… em… em có thể đi cùng anh được không.
– À, được anh ạ. Giúp người bị bệnh là trên hết mà.
– Cảm ơn em nhiều lắm.
Sau đó Quốc Thiên lái xe đến quầy thuốc mua thuốc cho Thùy An rồi lại lái xe đưa Diệu Nhi đi cùng tới chung cư. Vì vẫn còn giữ thẻ ra vào của chung cư nên cả hai nhanh chóng lên tới căn hộ, lên tới nơi Quốc Thiên nhấn chuông cửa.
Phía bên trong, Thùy An đoán là Quốc Thiên đã tới nên cô ta với lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào để che đi bộ đồ ngủ hai dây đang mặc rồi đi ra mở cửa. Thùy An cứ nghĩ chỉ có Quốc Thiên tới nên cô ta định khi mở cửa ra sẽ giả vờ chóng mặt ngã để ôm chặt lấy anh. Nhưng khi mở cửa ra thấy Quốc Thiên đi cùng cô gái kia thì kế hoạch của cô ta không thực hiện được. Đang vui vẻ trong lòng mà vì sự xuất hiện của cô gái kia làm tâm trạng cô ta trùng xuống, khuôn mặt ủ rũ y như là đang bệnh thật. Quốc Thiên nắm tay Diệu Nhi đi vào nhà, ngồi xuống sofa anh đưa thuốc cho Thúy An rồi nói:
– Anh mua thuốc rồi đây, thuốc chia sẵn rồi đó, em cầm uống đi.
Thùy An đưa tay nhận lấy túi thuốc từ Quốc Thiên rồi quay qua Diệu Nhi hỏi:
– Em cảm ơn anh, mà chị gái này là ai thế.
Quốc Thiên nhìn sang Diệu Nhi mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương trả lời Thùy An:
– Đây là Diệu Nhi, người đặc biệt đối với anh.
Thuỳ An nghe vậy thì trong lòng khó chịu và ghét Diệu Nhi lắm nhưng cô ta cố giấu không để lộ ra ngoài mà mỉm cười nhìn Diệu Nhi nói:
– Chào chị, em là Thùy An em gái anh Thiên, rất vui khi biết chị ạ.
Diệu Nhi cũng là người thân thiện dễ gần nên mỉm cười đáp lại Thuỳ An:
– Chào em.
Quốc Thiên thấy trên bàn không có nước nên liền nói:
– Hai chị em nói chuyện đi, anh vào lấy nước rồi ra ngay.
– Không cần đâu anh.
Mặc kệ lời cô nói, Quốc Thiên vẫn đứng dậy đi lấy nước. Lúc này chỉ còn cô và Thuỳ An ở ngoài sofa, cả hai im lặng một lúc thì Thuỳ An hỏi:
– Chị Nhi và anh Thiên biết nhau lâu chưa.
– Anh chị biết nhau từ thời sinh viên rồi em.
– Thế mà em chẳng bao giờ nghe anh Thiên nói gì về chị cả. Mà chị Nhi làm nghề gì vậy.
– Chị là giáo viên.
– Hèn gì giọng chị nghe ấm thế hihi.
– Em quá khen rồi, chị cũng bình thường thôi.
Dứt lời thì Quốc Thiên đi ra cầm theo bình nước và mấy cái ly, anh rót nước đưa cho Diệu Nhi rồi Thuỳ An. Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì anh nói:
– Lát nữa nhớ uống thuốc rồi ngủ đi, mai nếu còn mệt thì cứ nghỉ không phải đến công ty đâu. Anh chị về đây.
Quốc Thiên đứng dậy cùng Diệu Nhi đi ra cửa thì Thùy An nói:
– Em biết rồi, chị Nhi hôm nào rảnh ghé đây chơi với em nha.
– Chị không hứa trước được nhưng khi nào chị rảnh chị sẽ qua.
– À, chị Nhi có dùng facebook không.
– Chị có.
– Vậy chị kết bạn với em đi, mai mốt có đi đâu em rủ chị đi cùng.
Cô lưỡng lự không muốn cho nhưng thấy Thuỳ An nói thế nên liền lấy điện thoại ra đọc tên nick cho Thùy An kết bạn rồi nói:
– Được rồi đó. Anh chị về đây em vào nhà đi.
Thuỳ An dạ rồi đóng cửa lại, nhìn túi thuốc trên bàn cô ta cầm lấy ném vào sọt rác rồi tức giận đi vào phòng. Nằm trên giường, Thùy An lấy điện thoại bấm vào facebook của Diệu Nhi xem thì không thấy có gì nên thoát khỏi facebook.
…..
Cô và Quốc Thiên đi xuống dưới cổng tòa nhà, anh nhanh chóng đi lấy xe rồi đưa cô về. Đến lúc về tới nhà, cô xuống xe chuẩn bị vào nhà thì anh nói:
– Thuỳ An thật ra không phải em gái anh, anh cứu nó lúc mới qua Mỹ trong lúc nó bỏ trốn vì bị bắt đi tiếp khách. Ba mẹ anh thấy nó tội nên nhận nó làm con nuôi, lần này anh về nó cũng theo anh về luôn.
– Dạ. Thôi em vào nhà đây, anh lái xe về cẩn thận nhé.
– Anh biết rồi, hẹn gặp lại em sau.
Diệu Nhi gật đầu rồi mở cổng, chờ Quốc Thiên lái xe đi thì khoá cửa lại rồi mới vào nhà. Cô lấy quần áo đi thay, rửa mặt mũi xong thì đi ngủ, trong cơn mơ bộ phim cô xem cùng Quốc Thiên lại hiện lên đến khi bên ngoài trời đổ mưa khiến cô giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nên cô nằm xuống, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ. Cô chợt nhớ khi nãy lúc Quốc Thiên giới thiệu cô với Thùy An, anh nói cô là một người đặc biệt với anh lúc đó không hiểu sao tim cô đập nhanh lắm như muốn thoát ra khỏi lòng ngực vậy. Từ lúc gặp lại Quốc Thiên, trong lòng cô luôn có một cảm giác rất lạ đối với anh không giống như là một người bạn, phải chăng tình cảm của cô dành cho anh đang dần dần nhen nhóm trở lại. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô đắm chìm trong suy nghĩ đó một lúc lâu mới ngủ lại được.
…..
Những ngày tiếp theo lại trôi qua, cô bận rộn đi coi thi và chấm bài nên dường như không dùng tới điện thoại. Đến hôm nay mọi thứ đã xong thì cũng là lúc trường cô đón giáo viên mới về. Ai cũng háo hức muốn xem đồng nghiệp ra sao còn cô thì chỉ cười trừ ngồi trong phòng nghỉ xem tin tức. Chị Minh ở bên ngoài đi vào thấy cô ngồi im lặng thì đi lại nói:
– Nhi, thằng em họ chị hôm nay về trường mình dạy đó. Ra đây chị giới thiệu cho.
Nghe tiếng chị Minh, cô ngẩng đầu lên trả lời:
– Thôi em hơi đau đầu nên muốn ngồi ở đây.
– Thì đi ra chị giới thiệu rồi em vào lại.
Nói xong không chờ cô trả lời, chị Minh đã kéo cô đi ra ngoài. Chị kéo cô đến chỗ người em họ của chị rồi giới thiệu:
– Thế Viên, đây là Diệu Nhi, em ấy dạy cùng môn với em đó. Mới về chưa biết gì thì hỏi Diệu Nhi nha.
Thế Viên nhìn Diệu Nhi, anh đưa tay ra bắt nói:
– Chào Diệu Nhi, rất vui khi được biết Nhi, Viên năm nay 28 tuổi không biết Nhi bao nhiêu tuổi để dễ xưng hô.
Cô cũng đưa tay ra bắt lại với anh ta rồi trả lời lại:
– Chào anh. Tôi 25 tuổi.
Chị Minh đứng kế bên lên tiếng:
– Vậy là Nhi gọi Viên bằng anh rồi nha.
Thế Viên chờ chị Minh nói xong thì nói.
– Tùy Nhi muốn xưng hô sao cũng được mà chị Minh.
– Mà tối nay sinh nhật con bé Cà Rốt nhà chị, Nhi tới chơi nha. Không được từ chối đâu đó, Cà Rốt nhắc cô Nhi mãi đó.
Cô định từ chối nhưng chị Minh đã nói vậy rồi từ chối cũng khó nên đành gật đầu đồng ý. Nhớ mỗi lần sinh nhật Cà Rốt là chị Minh hay nấu các món ăn ở nhà nên cô hỏi:
– Tổ chức mấy giờ vậy chị, để em sắp xếp tới sớm phụ chị.
– Năm nay chị tổ chức bên ngoài quán, chị đặt hết rồi. 7 giờ ở nhà hàng Vườn Cau nha. À Thế Viên cũng tới luôn nha, anh Khôi lâu quá không gặp em, ảnh mới nhắc đó.
– Dạ, em sẽ đến.
Chị Minh nói xong thì thầy phụ trách đoàn tìm chị nên chị nhanh chóng đi, chỉ còn cô và Thế Viên đứng đó. Cô cũng không biết nói gì nên lấy cớ đang dở việc nên xin phép đi trước.
Còn Thế Viên nhìn theo bóng dáng Diệu Nhi mà trong lòng có chút gì đó xao xuyến.
….
7 giờ tối Diệu Nhi có mặt tại nhà hàng Vườn Cau, sau khi trả tiền xe xong thì cô đi vào. Nhìn xung quanh không thấy chỗ đãi tiệc của chị Minh đâu nên cô lấy điện thoại ra gọi thì chị nói chị đặt bàn trên lầu. Cô trả lời lại sau đó cúp máy rồi đi lên, nhưng bước lên tới bậc cuối thì một đứa bé phía trên chạy tới đụng trúng. Cú va chạm khá bất ngờ khiến cô ngã ngửa ra phía sau. Cô hoảng quá nên la lên, chới với tưởng chừng sẽ té xuống đất thì cô chợt cảm nhận cả người cô đang chạm vào một người và vòng tay người đó ôm cô rất chặt dìu cô đi lại ghế và nói:
– Diệu Nhi, em có sao không.
Nghe tiếng nói quen thuộc của Quốc Thiên, cô mới hoàn hồn trả lời:
– Em không sao, chỉ hơi hoảng tí thôi.
Vừa dứt lời, ba mẹ của đứa bé cũng đi tới xin lỗi cô, dù sao cũng chỉ là con nít chơi đùa nên cô chấp nhận lời xin lỗi của họ rồi nói với Quốc Thiên:
– Anh đi đâu vậy, cảm ơn anh đã cứu em nếu không..
– Anh có hẹn với khách hàng ở đây, vô tình đi lên đúng lúc thấy có người sắp ngã nên anh lại đỡ thôi nhưng không ngờ người đó lại là em.
– Dạ, vậy khách hàng của anh tới chưa.
– Họ chưa tới, mà em có hẹn ở đây luôn hả?
– Em đi dự tiệc sinh nhật con của chị bạn.
– Ừ, vậy em đi đi, anh lại bàn chờ khách hàng. Mà em đi gì tới đó.
– Em đi taxi.
– Vậy lát nữa anh đưa em về nhé, tối đi taxi nguy hiểm lắm.
– Anh có hẹn với khách hàng mà, anh cứ đi cùng khách đi em tự về được mà.
Cô nói xong thì khách hàng của Quốc Thiên cũng đến, anh vội nói cô chờ anh rồi đi cùng khách, cô cũng đi tìm chỗ chị Minh. Tầm 10 phút thì cũng thấy vợ chồng chị và Thế Viên, cô cúi đầu chào mọi người sau đó đi lại đưa món quà cho Cà Rốt và nói:
– Cô Nhi chúc Cà Rốt sinh nhật vui vẻ nha.
Cà Rốt nhận lấy rồi ôm cô, hôn lên má cô vui vẻ trả lời :
– Con cảm ơn cô Nhi ạ.
Chị Minh lên tiếng:
– Thôi mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta vào tiệc nhé.
Chị Minh đốt nến sau đó mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật Cà Rốt. Chờ Cà Rốt thổi nến và cắt bánh xong thì mới dùng bữa.
Thế Viên ngồi bên cạnh Diệu Nhi, thấy cô không ăn gì nên gắp thức ăn bỏ vào chén rồi nói:
– Nhi ăn đi.
– Anh cứ ăn đi ạ, đừng để ý tới tôi.
Chị Minh muốn tạo cơ hội cho Thế Viên và Diệu Nhi có thời gian tìm hiểu nên chị nói:
– Nhi ăn đi em, người nhà không mà ngại gì không biết.
Cô trả lời chị:
– Em đang ăn đây mà.
Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cô không biết nói gì nên chỉ gật đầu rồi cười thôi. Đến khi ăn xong thì chị Minh nói:
– Bây giờ cũng trễ rồi, Diệu Nhi gửi xe ở đây đi để Thế Viên chở về cho an toàn.
Tôi nghe thế thì xua tay từ chối:
– Em có bạn đón rồi chị, mọi người về trước đi ạ.
Thế Viên lên tiếng:
– Bạn em tới chưa, nếu chưa thì để anh đưa em về cho.
– Bạn em chắc đang tới đó, mọi người về đi.
Chị Minh biết tính Diệu Nhi nên chị nói:
– Vậy chị và mọi người về trước, em về sau nha.
Cô trả lời chị rồi đưa tay lên vẫy tạm biệt xong đi xuống dưới bắt taxi đi về.
….
Quốc Thiên ngồi bàn công việc với khách hàng ở phía sau cách bàn Diệu Nhi ngồi tầm 5 mét. Anh thấy người đàn ông ngồi kế bên cứ gắp thức ăn cho Diệu Nhi thì khó chịu vô cùng. Ngồi bàn công việc với khách hàng mà tâm trí anh dồn hết về phía Diệu Nhi. Sau khi bàn công việc xong, khách hàng đã về nhưng anh vẫn ngồi đấy chờ Diệu Nhi.
Quốc Thiên thấy Diệu Nhi đi xuống thì cũng lẽo đẽo theo sau. Ra tới nơi, thấy Diệu Nhi đang vẫy taxi thì anh lên tiếng:
– Để anh đưa em về nhà.
Nhìn thấy Quốc Thiên, cô ngạc nhiên vì nghĩ anh chắc đã về lâu rồi chứ không nghĩ anh vẫn còn ở đây, cô trả lời:
– Anh chưa về sao.
– Anh chưa, anh chờ em mà. Em ở đây chờ anh lấy xe nha.
Quốc Thiên nói xong không đợi cô trả lời anh đã đi luôn, làm cô nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Một lát sau, Quốc Thiên lái xe ra rồi đưa cô về nhà. Tới nhà cô vừa mở cửa xe để bước xuống thì đột nhiên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.