Chương 20
Quỳnh Châu
01/12/2022
Hôm nay cuối tuần nên Diệu Nhi được nghỉ, đang ngồi ở sân hóng gió thì cô nghe tiếng gọi quen thuộc ở bên ngoài cổng:
– Diệu Nhi.
Cô liền quay ra nhìn thì thấy đó là Quốc Thiên nên đứng dậy đi từng bước cà nhắc ra mở cửa.
Hai hôm nay không thấy anh gọi điện thoại hay đến thăm cô thì trong lòng cô có chút trống trải lo lắng “không biết anh bận việc hay bị bệnh mà không thấy”. Cũng mấy lần cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi nhưng lại chần chừ xong lại thôi. Với lại mới có hai ngày thôi nên cô nghĩ đợi thêm ít hôm nữa xem sao thì hôm nay thấy anh đến trong lòng cô thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Đến cổng thấy trên tay anh xách mấy túi quà thì cô liền nói:
– Anh lại mua quà đến sao, lần trước em bảo đến chơi không cần mua quà gì rồi mà.
Quốc Thiên nhìn Diệu Nhi cười cười nói:
– Anh đi công tác ngoài Hà Nội thấy mấy món ăn cũng ngon nên mua về cho em và hai bác thưởng thức đó mà. Chân em vẫn chưa khỏi sao.
– Chân em đỡ nhiều rồi, ít hôm nữa mới khỏi hẳn được, thôi anh vào nhà đi.
Diệu Nhi nói xong thì đứng nhích người qua để Quốc Thiên đi vào xong định đóng cổng lại. Nhưng bàn tay vừa chạm vào cánh cổng cũng vừa hay được bàn tay của Quốc Thiên chạm lên. Cô ngại ngùng rút tay về còn Quốc Thiên thấy cô như vậy thì cứ cười tủm tỉm mãi. Đến khi tiếng ba cô bên trong vang ra thì cô vội đi vào để cửa cho anh đóng.
Nhà cô có bộ bàn ghế đá ở sân nên buổi chiều rảnh rỗi là cả nhà đều ra ngồi ăn trái cây, nói chuyện với nhau. Quốc Thiên thấy ba cô thì cúi đầu chào, đưa túi quà cho ba cô và nói:
– Con chào bác, con vừa đi công tác ngoài Hà Nội về có chút quà cho hai bác và Nhi ạ. Bác nhận cho con vui nhé.
Ba cô đưa tay nhận lấy rồi nói:
– Bác cảm ơn Thiên nha.
– Dạ không có gì đâu bác, con cũng không giỏi trong việc mua quà nên cũng không biết món quà này bác có thích hay không.
Ba cô nghe vậy thì liền mở túi quà ra, thấy trong túi là mấy gói trà và bộ cờ tướng thì cười khà khà thích thú nói:
– Bác thích lắm, có trà có cả bộ cờ tướng thế này thì còn gì bằng. Khi nào con rảnh thì qua đây đánh cờ với bác nha.
– Dạ con cũng đang học đánh, nhất định khi rảnh con sẽ qua ạ.
– Thôi hai đứa nói chuyện với nhau đi nha, bác vào nhà có việc tí.
Nói xong ba cô cầm những món quà Quốc Thiên tặng đi vào nhà.
…..
Sau khi ba đi, Quốc Thiên mới lấy túi quà còn lại đưa cho cô rồi nói:
– Anh sợ em ở nhà buồn nên mua mứt cho em ăn nè, có bao nhiêu loại anh lấy hết luôn. Cái nào ăn ngon thì nói anh, khi nào đi công tác anh lại mua cho nha.
– Anh mua nhiều vậy em ăn bao giờ cho hết. Em cảm ơn anh nha.
– Em ăn từ từ cũng hết thôi mà. Có muốn ăn thử không, anh lấy cho nha.
Diệu Nhi gật đầu, ngay lập tức Quốc Thiên mở hũ mứt táo tàu ra. Anh lấy một quả ra đút cho cô ăn và hỏi:
– Có ngon không.
– Ngon lắm, đúng món em thích luôn.
– Em thích là được rồi. Mấy hôm nay ở nhà có buồn không, hay để anh xin phép hai bác đưa em đi dạo nha.
Thấy Quốc Thiên quan tâm đến mình nhiều như vậy, trong lòng cô vui lắm. Bởi vì bây giờ ngoài ba mẹ, chị Minh ra thì chỉ có mỗi anh quan tâm đến cô thôi. Ở nhà cũng thấy buồn nên cô gật đầu nói:
– Cũng được, mà em muốn ra công viên gần nhà được không.
– Được chứ, để anh vào xin phép ba mẹ chở em đi chơi nha.
– Dạ. Mình đi bằng xe đạp nha anh.
– Chân em chưa khỏi hẳn làm sao đi xe đạp được, để khi nào chân lành rồi anh và em cùng đạp đua sau nha.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên nói cũng hợp lý bèn gật đầu đồng ý. Sau đó Quốc Thiên vào xin phép ba mẹ rồi dìu cô ra xe. Khi cô ngồi xuống xong thì anh cài dây an toàn cho cô rồi mới lái xe đi. Vì bị đau chân nên cũng mấy hôm rồi cô không đi đâu, đi dạy xong là cô về nhà thôi. Nên giờ được Quốc Thiên chở đi công viên thì cô vui lắm, cô háo hức như đứa trẻ được mẹ cho đi chơi vậy.
Quốc Thiên thấy Diệu Nhi vui vẻ thì cũng vui cùng cô. Anh hạ kính xe xuống để cô có thể cảm nhận được không khí của bên ngoài. Trời về chiều nên không khí rất dễ chịu và mát mẻ, Quốc Thiên chở cô đi mấy vòng quanh công quanh viên, cô vì vui nên cứ luyên thuyên kể chuyện cho anh nghe, đến gần 6 giờ thì cô và anh mới về nhà. Đưa Diệu Nhi vào nhà xong, Quốc Thiên chào ba mẹ cô để về thì ba mẹ cô giữ anh lại ăn cơm.
Diệu Nhi cứ nghĩ Quốc Thiên sẽ từ chối nhưng anh lại đồng ý rồi ngồi xuống cùng ăn với cả nhà cô. Ăn xong mẹ cô pha một bình trà cho Quốc Thiên và ba uống. Cô chợt nhớ tới mấy túi mứt nên lấy ra cho hai người uống trà nhâm nhi. Đến hơn 8 giờ, Quốc Thiên mới đi về. Cô đi ra tiễn anh, thì anh nói:
– Ngày mai anh tới đưa em ăn sáng rồi đến trường nha.
– Thôi không cần đâu, em chạy xe được rồi. Anh về nghỉ ngơi sớm đi, cảm ơn anh đã đưa em đi dạo nha.
– Chân em chưa khỏi hẳn tự chạy xe càng lâu khỏi hơn đó, mai anh đến đón em. Em từ chối là anh buồn đấy.
Diệu Nhi lưỡng lự chưa đồng ý thì Quốc Thiên lại cầm tay cô nói:
– Em cho anh cơ hội được gần em được không Nhi. Anh đã hứa là sẽ từ từ đến khi nào em chấp nhận rồi nên em tin tưởng anh được không.
– Em… Em cần thời gian để suy nghĩ.
Quốc Thiên nghe Diệu Nhi nói cần thời gian để suy nghĩ thì vui lắm, anh mỉm cười trả lời:
– Em cứ suy nghĩ đi, anh nhất định sẽ chờ em. Anh về nhé, chúc em ngủ ngon.
– Anh lái xe về cẩn thận, hẹn gặp lại anh sau.
Nói xong cô đóng cửa cổng lại rồi đi vào phòng, Quốc Thiên cũng lái xe đi về chung cư.
……
Mấy tháng sau
Sau khi bị cô bắt xin lỗi công khai trước toàn trường thì Thảo Như cũng đã biết điều mà yên phận không làm trò gì hại cô nữa. Nhìn cái bụng của nó ngày một lớn hơn, đi lại cũng nặng nề hơn thì cô đoán chắc chỉ tầm tháng nữa là sẽ sinh thôi. Sau hôm mà nó xin lỗi cô trước toàn trường thì sáng hôm sau đi dạy chị Minh thấy mặt nó hơi sưng, mắt cũng vậy nên nói với cô:
– Ê Nhi, em xem cái mặt con Như kìa. Chị vừa nghe mấy cô khác nói nay nó đến xin nghỉ dạy để chuẩn bị tháng sau đi đẻ đó.
Diệu Nhi nghe chị Minh nói thì gật đầu nhìn Thảo Như rồi đoán có lẽ là nó và Hoàng Sơn cãi nhau nên mới thế.
– Kệ nó đi chị, quan tâm đến làm gì cho mệt đầu.
Chị Minh thấy cô nói cũng đúng nên chị không nói nữa mà rủ cô xuống căn tin của trường mua nước uống. Thế Viên cũng hay rủ cô đi ăn và uống nước nhưng cô không thích anh ta nên toàn kiếm lý do khéo léo từ chối.
Còn Quốc Thiên thì từ lúc được ba cô rủ qua nhà chơi cờ tướng thì chiều nào đi dạy về cô cũng đã thấy anh ở nhà tôi rồi. Và lần nào ba cô cũng mời anh ở lại ăn cơm cùng gia đình cho vui. Diệu Nhi nhận ra anh rất được lòng của ba mẹ cô, nhiều khi ba mẹ còn quan tâm anh hơn cả cô khiến cho cô nghĩ không biết cô là con của ba mẹ hay là anh nữa. Ba còn nhờ anh đưa cô đi dạo, đi ra ngoài giúp ba vì đi dạy về là cô cứ ru rú trong nhà không à.
Quốc Thiên được ba cô ủng hộ mở lời như vậy thì liên tục rủ cô đi. Mấy hôm trước Quốc Thiên có nói cuối tuần anh đi công tác ở Đà Nẵng, muốn đưa cô đi cùng nhưng cô từ chối. Quốc Thiên vẫn muốn đưa cô đi nên buổi tối thứ 6 khi ngồi đánh cờ với ba cô thì anh nói:
– Con xin phép hai bác ngày mai cho Diệu Nhi đi cùng con ra ngoài Đà Nẵng 2 hôm. Con có chuyến công tác ở ngoài đấy nên muốn cho Diệu Nhi đi cùng để cô ấy biết luôn ạ.
Ba mẹ Diệu Nhi nghe xong nhìn nhau cười rồi trả lời:
– Được chứ, hai đứa đi đi.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên xin phép ba mẹ thì bất ngờ vì cô đã từ chối không đi rồi mà anh vẫn nói, còn ba mẹ cô không hỏi cô có đi không mà đã đồng ý rồi nên cô nói:
– Sao ba mẹ lại đồng ý với anh Thiên. Con có muốn đi đâu.
Ba cô trả lời:
– Con ở nhà cũng có làm gì đâu, đi cùng Quốc Thiên coi như là đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc cũng được mà.
Mẹ cô cũng gật đầu nói:
– Ba con nói đúng đó, đi cho biết với người ta chứ.
Cô biết giờ có nói cũng không nói lại nên đành im lặng, Quốc Thiên nói với ba mẹ cô vài câu nữa thì anh xin phép đi về. Cô giận anh vì đã tự ý xin phép mà không nói cô nên khi anh về cô không ra mở cửa như mọi lần mà đi vào phòng.
Quốc Thiên biết Diệu Nhi giận nên anh cũng không nói gì mà cứ thế đi về. Khi về đến nhà anh gọi cho trợ lý Nam đặt vé máy bay cho Diệu Nhi rồi đi thay quần áo xong bấm gọi cho cô. Từng tiếng tút vang lên làm anh hồi hộp không biết cô có nghe máy không.
Diệu Nhi vừa đắp mặt nạ xong thì thấy Quốc Thiên gọi, cầm điện thoại lên nhấn nghe, cô nói:
“Alo, anh gọi em có chuyện gì không”
Quốc Thiên nghe tiếng Diệu Nhi trả lời thì biết cô vẫn đang giận mình nên liền nói:
“Em giận anh đó à. Anh xin lỗi nha chỉ vì anh muốn đưa em đi đây đi đó cho em biết thôi mà em từ chối nên anh mới xin phép ba mẹ. Anh biết làm như thế cũng không đúng nhưng vé máy bay anh đặt rồi, em đi cùng anh nhé, được không ”
Nghe Quốc Thiên nói đã đặt vé máy bay rồi nên cô phân vân lắm. Nhưng nghĩ tới lời ba mẹ nói xem như là đi du lịch cho khuây khỏa thì cô cũng đồng ý đi cùng anh:
“Sao anh đặt vé trước mà không nói với em như vậy anh có tôn trọng em đâu”
“Anh tôn trọng em mà, anh cũng đã hỏi em rồi nhưng em từ chối, mà anh thì muốn em đi cùng nên anh đánh liều đặt vé rồi mới xin hai bác.
“Vậy mai mấy giờ bay để em chuẩn bị”
Quốc Thiên nghe thế thì khẽ thở phào trong bụng. Cuối cùng thì cô đã đồng ý rồi. Anh khẽ nén sự vui mừng mà trả lời cô:
“Ngày mai 7 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi chúng ta ra sân bay nhé, giờ em ngủ đi nhé, chúc em ngủ ngon”
“Anh cũng ngủ ngon ”
Nói xong cô tắt máy rồi lấy chiếc vali nhỏ trong tủ ra xếp đồ bỏ vào rồi cài báo thức để mai dậy.
Quốc Thiên cũng đi vào phòng xếp quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi công tác ngày mai. Mọi lần đi chỉ có anh và trợ lý Nam nhưng lần này có thêm Diệu Nhi nữa nên nằm trên giường mãi cũng chưa ngủ được, anh háo hức chỉ mong trời mau sáng thôi.
Vì quá háo hức nên sáng hôm sau Quốc Thiên dậy sớm gọi cho trợ lý Nam ra sân bay trước còn anh thì bắt taxi đi tới nhà Diệu Nhi rồi ra sau. Ngồi trên xe chờ hơn 20 phút thì cũng thấy Diệu Nhi kéo vail đi ra, Quốc Thiên mở cửa xe đi xuống đi lại phía.
Diệu Nhi đã chuẩn bị xong hết nên cô kéo vali ra trước định chờ Quốc Thiên tới nhưng vừa ra tới hè cô nhìn thấy có chiếc taxi đậu trước cổng nhà mình. Cô đoán là Quốc Thiên đã tới nên kéo vali đi ra mở cửa thì thấy anh từ trong xe bước xuống đi lại chỗ cô. Cô mỉm cười còn Quốc Thiên nói:
– Chúng ta đi thôi.
– Anh đến từ khi nào vậy sao không gọi cho em.
– Anh vừa đến thôi à, em lên xe đi để anh đóng cổng lại cho.
Diệu Nhi gật đầu mở cửa lên xe ngồi ở ghế sau, Quốc Thiên đóng cổng xong cũng ngồi ghế sau kế bên cô. Sau đó anh nói tài xế đưa tới quán ăn sáng, ăn xong thì chúng tôi tới sân bay để làm thủ tục.
Sau hơn 1 giờ đồng hồ bay thì mọi người đã có mặt tại sân bay Đà Nẵng. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi mệt nên anh nói trợ lý Nam đặt taxi để mọi người về khách sạn nghỉ ngơi. Di chuyển thêm 20 phút thì cũng về tới khách sạn, trợ lý Nam vào làm thủ tục và nhận thẻ phòng rồi đưa cho Diệu Nhi, Quốc Thiên mỗi người một cái. Sau đó cả 3 vô thang máy lên phòng nghỉ ngơi.
Đến 12 giờ trưa, đang ngủ ngon thì Diệu Nhi nghe tiếng gõ cửa nên giật mình tỉnh dậy, cô xoa xoa cái đầu rồi đi ra mở cửa. Thấy Quốc Thiên, cô hỏi:
– Anh tìm em có chuyện gì không?
– À, trưa rồi sợ em đói nên anh qua gọi em đi ăn.
Đúng lúc đó thì bụng cô đột nhiên kêu lên làm cô đỏ mặt ôm lấy bụng định nói thì Quốc Thiên đã nói trước:
– Em vào thay quần áo đi, anh ở ngoài chờ em nha.
– Vậy anh chờ em tí nha.
Quốc Thiên mỉm cười gật đầu, cô nhanh chóng đóng cửa vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo sau đó đi xuống nhà hàng của khách sạn ăn. Quốc Thiên gọi rất nhiều món cho cô ăn, sau khi ăn xong thì đi về lại phòng. Lúc cô mở cửa vào phòng thì anh nói:
– Chiều nay anh phải đi bàn công việc với đối tác rồi mời họ đi ăn luôn, em có muốn đi cùng không?
Cô lắc đầu trả lời:
– Em ở phòng được rồi chứ công việc của anh, em có biết gì đâu mà đi theo.
– Vậy em ở phòng chờ anh nhé, anh có đặt nhà hàng mang đồ ăn tối mang lên cho em, em ăn rồi đợi anh nhé, anh sẽ tranh thủ về sớm đưa em đi dạo biển đêm. Ngày mai sẽ đưa em đi chơi vài nơi rồi về nha.
– Dạ.
Do khách sạn ở gần biển nên Diệu Nhi cũng háo hức muốn đi dạo xem biển về đêm sẽ thế nào. Cô mỉm cười đưa tay vẫy tạm biệt anh, chờ anh đi rồi đóng cửa phòng lại.
– Diệu Nhi.
Cô liền quay ra nhìn thì thấy đó là Quốc Thiên nên đứng dậy đi từng bước cà nhắc ra mở cửa.
Hai hôm nay không thấy anh gọi điện thoại hay đến thăm cô thì trong lòng cô có chút trống trải lo lắng “không biết anh bận việc hay bị bệnh mà không thấy”. Cũng mấy lần cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi nhưng lại chần chừ xong lại thôi. Với lại mới có hai ngày thôi nên cô nghĩ đợi thêm ít hôm nữa xem sao thì hôm nay thấy anh đến trong lòng cô thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Đến cổng thấy trên tay anh xách mấy túi quà thì cô liền nói:
– Anh lại mua quà đến sao, lần trước em bảo đến chơi không cần mua quà gì rồi mà.
Quốc Thiên nhìn Diệu Nhi cười cười nói:
– Anh đi công tác ngoài Hà Nội thấy mấy món ăn cũng ngon nên mua về cho em và hai bác thưởng thức đó mà. Chân em vẫn chưa khỏi sao.
– Chân em đỡ nhiều rồi, ít hôm nữa mới khỏi hẳn được, thôi anh vào nhà đi.
Diệu Nhi nói xong thì đứng nhích người qua để Quốc Thiên đi vào xong định đóng cổng lại. Nhưng bàn tay vừa chạm vào cánh cổng cũng vừa hay được bàn tay của Quốc Thiên chạm lên. Cô ngại ngùng rút tay về còn Quốc Thiên thấy cô như vậy thì cứ cười tủm tỉm mãi. Đến khi tiếng ba cô bên trong vang ra thì cô vội đi vào để cửa cho anh đóng.
Nhà cô có bộ bàn ghế đá ở sân nên buổi chiều rảnh rỗi là cả nhà đều ra ngồi ăn trái cây, nói chuyện với nhau. Quốc Thiên thấy ba cô thì cúi đầu chào, đưa túi quà cho ba cô và nói:
– Con chào bác, con vừa đi công tác ngoài Hà Nội về có chút quà cho hai bác và Nhi ạ. Bác nhận cho con vui nhé.
Ba cô đưa tay nhận lấy rồi nói:
– Bác cảm ơn Thiên nha.
– Dạ không có gì đâu bác, con cũng không giỏi trong việc mua quà nên cũng không biết món quà này bác có thích hay không.
Ba cô nghe vậy thì liền mở túi quà ra, thấy trong túi là mấy gói trà và bộ cờ tướng thì cười khà khà thích thú nói:
– Bác thích lắm, có trà có cả bộ cờ tướng thế này thì còn gì bằng. Khi nào con rảnh thì qua đây đánh cờ với bác nha.
– Dạ con cũng đang học đánh, nhất định khi rảnh con sẽ qua ạ.
– Thôi hai đứa nói chuyện với nhau đi nha, bác vào nhà có việc tí.
Nói xong ba cô cầm những món quà Quốc Thiên tặng đi vào nhà.
…..
Sau khi ba đi, Quốc Thiên mới lấy túi quà còn lại đưa cho cô rồi nói:
– Anh sợ em ở nhà buồn nên mua mứt cho em ăn nè, có bao nhiêu loại anh lấy hết luôn. Cái nào ăn ngon thì nói anh, khi nào đi công tác anh lại mua cho nha.
– Anh mua nhiều vậy em ăn bao giờ cho hết. Em cảm ơn anh nha.
– Em ăn từ từ cũng hết thôi mà. Có muốn ăn thử không, anh lấy cho nha.
Diệu Nhi gật đầu, ngay lập tức Quốc Thiên mở hũ mứt táo tàu ra. Anh lấy một quả ra đút cho cô ăn và hỏi:
– Có ngon không.
– Ngon lắm, đúng món em thích luôn.
– Em thích là được rồi. Mấy hôm nay ở nhà có buồn không, hay để anh xin phép hai bác đưa em đi dạo nha.
Thấy Quốc Thiên quan tâm đến mình nhiều như vậy, trong lòng cô vui lắm. Bởi vì bây giờ ngoài ba mẹ, chị Minh ra thì chỉ có mỗi anh quan tâm đến cô thôi. Ở nhà cũng thấy buồn nên cô gật đầu nói:
– Cũng được, mà em muốn ra công viên gần nhà được không.
– Được chứ, để anh vào xin phép ba mẹ chở em đi chơi nha.
– Dạ. Mình đi bằng xe đạp nha anh.
– Chân em chưa khỏi hẳn làm sao đi xe đạp được, để khi nào chân lành rồi anh và em cùng đạp đua sau nha.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên nói cũng hợp lý bèn gật đầu đồng ý. Sau đó Quốc Thiên vào xin phép ba mẹ rồi dìu cô ra xe. Khi cô ngồi xuống xong thì anh cài dây an toàn cho cô rồi mới lái xe đi. Vì bị đau chân nên cũng mấy hôm rồi cô không đi đâu, đi dạy xong là cô về nhà thôi. Nên giờ được Quốc Thiên chở đi công viên thì cô vui lắm, cô háo hức như đứa trẻ được mẹ cho đi chơi vậy.
Quốc Thiên thấy Diệu Nhi vui vẻ thì cũng vui cùng cô. Anh hạ kính xe xuống để cô có thể cảm nhận được không khí của bên ngoài. Trời về chiều nên không khí rất dễ chịu và mát mẻ, Quốc Thiên chở cô đi mấy vòng quanh công quanh viên, cô vì vui nên cứ luyên thuyên kể chuyện cho anh nghe, đến gần 6 giờ thì cô và anh mới về nhà. Đưa Diệu Nhi vào nhà xong, Quốc Thiên chào ba mẹ cô để về thì ba mẹ cô giữ anh lại ăn cơm.
Diệu Nhi cứ nghĩ Quốc Thiên sẽ từ chối nhưng anh lại đồng ý rồi ngồi xuống cùng ăn với cả nhà cô. Ăn xong mẹ cô pha một bình trà cho Quốc Thiên và ba uống. Cô chợt nhớ tới mấy túi mứt nên lấy ra cho hai người uống trà nhâm nhi. Đến hơn 8 giờ, Quốc Thiên mới đi về. Cô đi ra tiễn anh, thì anh nói:
– Ngày mai anh tới đưa em ăn sáng rồi đến trường nha.
– Thôi không cần đâu, em chạy xe được rồi. Anh về nghỉ ngơi sớm đi, cảm ơn anh đã đưa em đi dạo nha.
– Chân em chưa khỏi hẳn tự chạy xe càng lâu khỏi hơn đó, mai anh đến đón em. Em từ chối là anh buồn đấy.
Diệu Nhi lưỡng lự chưa đồng ý thì Quốc Thiên lại cầm tay cô nói:
– Em cho anh cơ hội được gần em được không Nhi. Anh đã hứa là sẽ từ từ đến khi nào em chấp nhận rồi nên em tin tưởng anh được không.
– Em… Em cần thời gian để suy nghĩ.
Quốc Thiên nghe Diệu Nhi nói cần thời gian để suy nghĩ thì vui lắm, anh mỉm cười trả lời:
– Em cứ suy nghĩ đi, anh nhất định sẽ chờ em. Anh về nhé, chúc em ngủ ngon.
– Anh lái xe về cẩn thận, hẹn gặp lại anh sau.
Nói xong cô đóng cửa cổng lại rồi đi vào phòng, Quốc Thiên cũng lái xe đi về chung cư.
……
Mấy tháng sau
Sau khi bị cô bắt xin lỗi công khai trước toàn trường thì Thảo Như cũng đã biết điều mà yên phận không làm trò gì hại cô nữa. Nhìn cái bụng của nó ngày một lớn hơn, đi lại cũng nặng nề hơn thì cô đoán chắc chỉ tầm tháng nữa là sẽ sinh thôi. Sau hôm mà nó xin lỗi cô trước toàn trường thì sáng hôm sau đi dạy chị Minh thấy mặt nó hơi sưng, mắt cũng vậy nên nói với cô:
– Ê Nhi, em xem cái mặt con Như kìa. Chị vừa nghe mấy cô khác nói nay nó đến xin nghỉ dạy để chuẩn bị tháng sau đi đẻ đó.
Diệu Nhi nghe chị Minh nói thì gật đầu nhìn Thảo Như rồi đoán có lẽ là nó và Hoàng Sơn cãi nhau nên mới thế.
– Kệ nó đi chị, quan tâm đến làm gì cho mệt đầu.
Chị Minh thấy cô nói cũng đúng nên chị không nói nữa mà rủ cô xuống căn tin của trường mua nước uống. Thế Viên cũng hay rủ cô đi ăn và uống nước nhưng cô không thích anh ta nên toàn kiếm lý do khéo léo từ chối.
Còn Quốc Thiên thì từ lúc được ba cô rủ qua nhà chơi cờ tướng thì chiều nào đi dạy về cô cũng đã thấy anh ở nhà tôi rồi. Và lần nào ba cô cũng mời anh ở lại ăn cơm cùng gia đình cho vui. Diệu Nhi nhận ra anh rất được lòng của ba mẹ cô, nhiều khi ba mẹ còn quan tâm anh hơn cả cô khiến cho cô nghĩ không biết cô là con của ba mẹ hay là anh nữa. Ba còn nhờ anh đưa cô đi dạo, đi ra ngoài giúp ba vì đi dạy về là cô cứ ru rú trong nhà không à.
Quốc Thiên được ba cô ủng hộ mở lời như vậy thì liên tục rủ cô đi. Mấy hôm trước Quốc Thiên có nói cuối tuần anh đi công tác ở Đà Nẵng, muốn đưa cô đi cùng nhưng cô từ chối. Quốc Thiên vẫn muốn đưa cô đi nên buổi tối thứ 6 khi ngồi đánh cờ với ba cô thì anh nói:
– Con xin phép hai bác ngày mai cho Diệu Nhi đi cùng con ra ngoài Đà Nẵng 2 hôm. Con có chuyến công tác ở ngoài đấy nên muốn cho Diệu Nhi đi cùng để cô ấy biết luôn ạ.
Ba mẹ Diệu Nhi nghe xong nhìn nhau cười rồi trả lời:
– Được chứ, hai đứa đi đi.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên xin phép ba mẹ thì bất ngờ vì cô đã từ chối không đi rồi mà anh vẫn nói, còn ba mẹ cô không hỏi cô có đi không mà đã đồng ý rồi nên cô nói:
– Sao ba mẹ lại đồng ý với anh Thiên. Con có muốn đi đâu.
Ba cô trả lời:
– Con ở nhà cũng có làm gì đâu, đi cùng Quốc Thiên coi như là đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc cũng được mà.
Mẹ cô cũng gật đầu nói:
– Ba con nói đúng đó, đi cho biết với người ta chứ.
Cô biết giờ có nói cũng không nói lại nên đành im lặng, Quốc Thiên nói với ba mẹ cô vài câu nữa thì anh xin phép đi về. Cô giận anh vì đã tự ý xin phép mà không nói cô nên khi anh về cô không ra mở cửa như mọi lần mà đi vào phòng.
Quốc Thiên biết Diệu Nhi giận nên anh cũng không nói gì mà cứ thế đi về. Khi về đến nhà anh gọi cho trợ lý Nam đặt vé máy bay cho Diệu Nhi rồi đi thay quần áo xong bấm gọi cho cô. Từng tiếng tút vang lên làm anh hồi hộp không biết cô có nghe máy không.
Diệu Nhi vừa đắp mặt nạ xong thì thấy Quốc Thiên gọi, cầm điện thoại lên nhấn nghe, cô nói:
“Alo, anh gọi em có chuyện gì không”
Quốc Thiên nghe tiếng Diệu Nhi trả lời thì biết cô vẫn đang giận mình nên liền nói:
“Em giận anh đó à. Anh xin lỗi nha chỉ vì anh muốn đưa em đi đây đi đó cho em biết thôi mà em từ chối nên anh mới xin phép ba mẹ. Anh biết làm như thế cũng không đúng nhưng vé máy bay anh đặt rồi, em đi cùng anh nhé, được không ”
Nghe Quốc Thiên nói đã đặt vé máy bay rồi nên cô phân vân lắm. Nhưng nghĩ tới lời ba mẹ nói xem như là đi du lịch cho khuây khỏa thì cô cũng đồng ý đi cùng anh:
“Sao anh đặt vé trước mà không nói với em như vậy anh có tôn trọng em đâu”
“Anh tôn trọng em mà, anh cũng đã hỏi em rồi nhưng em từ chối, mà anh thì muốn em đi cùng nên anh đánh liều đặt vé rồi mới xin hai bác.
“Vậy mai mấy giờ bay để em chuẩn bị”
Quốc Thiên nghe thế thì khẽ thở phào trong bụng. Cuối cùng thì cô đã đồng ý rồi. Anh khẽ nén sự vui mừng mà trả lời cô:
“Ngày mai 7 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi chúng ta ra sân bay nhé, giờ em ngủ đi nhé, chúc em ngủ ngon”
“Anh cũng ngủ ngon ”
Nói xong cô tắt máy rồi lấy chiếc vali nhỏ trong tủ ra xếp đồ bỏ vào rồi cài báo thức để mai dậy.
Quốc Thiên cũng đi vào phòng xếp quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi công tác ngày mai. Mọi lần đi chỉ có anh và trợ lý Nam nhưng lần này có thêm Diệu Nhi nữa nên nằm trên giường mãi cũng chưa ngủ được, anh háo hức chỉ mong trời mau sáng thôi.
Vì quá háo hức nên sáng hôm sau Quốc Thiên dậy sớm gọi cho trợ lý Nam ra sân bay trước còn anh thì bắt taxi đi tới nhà Diệu Nhi rồi ra sau. Ngồi trên xe chờ hơn 20 phút thì cũng thấy Diệu Nhi kéo vail đi ra, Quốc Thiên mở cửa xe đi xuống đi lại phía.
Diệu Nhi đã chuẩn bị xong hết nên cô kéo vali ra trước định chờ Quốc Thiên tới nhưng vừa ra tới hè cô nhìn thấy có chiếc taxi đậu trước cổng nhà mình. Cô đoán là Quốc Thiên đã tới nên kéo vali đi ra mở cửa thì thấy anh từ trong xe bước xuống đi lại chỗ cô. Cô mỉm cười còn Quốc Thiên nói:
– Chúng ta đi thôi.
– Anh đến từ khi nào vậy sao không gọi cho em.
– Anh vừa đến thôi à, em lên xe đi để anh đóng cổng lại cho.
Diệu Nhi gật đầu mở cửa lên xe ngồi ở ghế sau, Quốc Thiên đóng cổng xong cũng ngồi ghế sau kế bên cô. Sau đó anh nói tài xế đưa tới quán ăn sáng, ăn xong thì chúng tôi tới sân bay để làm thủ tục.
Sau hơn 1 giờ đồng hồ bay thì mọi người đã có mặt tại sân bay Đà Nẵng. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi mệt nên anh nói trợ lý Nam đặt taxi để mọi người về khách sạn nghỉ ngơi. Di chuyển thêm 20 phút thì cũng về tới khách sạn, trợ lý Nam vào làm thủ tục và nhận thẻ phòng rồi đưa cho Diệu Nhi, Quốc Thiên mỗi người một cái. Sau đó cả 3 vô thang máy lên phòng nghỉ ngơi.
Đến 12 giờ trưa, đang ngủ ngon thì Diệu Nhi nghe tiếng gõ cửa nên giật mình tỉnh dậy, cô xoa xoa cái đầu rồi đi ra mở cửa. Thấy Quốc Thiên, cô hỏi:
– Anh tìm em có chuyện gì không?
– À, trưa rồi sợ em đói nên anh qua gọi em đi ăn.
Đúng lúc đó thì bụng cô đột nhiên kêu lên làm cô đỏ mặt ôm lấy bụng định nói thì Quốc Thiên đã nói trước:
– Em vào thay quần áo đi, anh ở ngoài chờ em nha.
– Vậy anh chờ em tí nha.
Quốc Thiên mỉm cười gật đầu, cô nhanh chóng đóng cửa vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo sau đó đi xuống nhà hàng của khách sạn ăn. Quốc Thiên gọi rất nhiều món cho cô ăn, sau khi ăn xong thì đi về lại phòng. Lúc cô mở cửa vào phòng thì anh nói:
– Chiều nay anh phải đi bàn công việc với đối tác rồi mời họ đi ăn luôn, em có muốn đi cùng không?
Cô lắc đầu trả lời:
– Em ở phòng được rồi chứ công việc của anh, em có biết gì đâu mà đi theo.
– Vậy em ở phòng chờ anh nhé, anh có đặt nhà hàng mang đồ ăn tối mang lên cho em, em ăn rồi đợi anh nhé, anh sẽ tranh thủ về sớm đưa em đi dạo biển đêm. Ngày mai sẽ đưa em đi chơi vài nơi rồi về nha.
– Dạ.
Do khách sạn ở gần biển nên Diệu Nhi cũng háo hức muốn đi dạo xem biển về đêm sẽ thế nào. Cô mỉm cười đưa tay vẫy tạm biệt anh, chờ anh đi rồi đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.