Chương 22
Quỳnh Châu
01/12/2022
Bất ngờ Quốc Thiên hôn lên trán Diệu Nhi và nói:
– Em về phòng ngủ sớm đi nhé, mai anh đưa em đi chơi.
– Dạ, anh cũng ngủ ngon nha.
Sau đó Diệu Nhi bước vào phòng quay lại thì thấy anh nhìn cô quyến luyến không đi, cô phải vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa lại thì anh mới đi về phòng của anh. Đêm hôm đó không biết vì lạ chỗ hay vì được Quốc Thiên tỏ tình làm cô vui mừng cứ nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được cho đến khi mệt quá cô mới chìm vào giấc ngủ.
Ở bên phòng Quốc Thiên cũng như cô, vì quá vui mừng khi được cô chấp nhận nên anh cũng thao thức không ngủ được. Nhưng nhớ đến lời hẹn ngày mai đưa Diệu Nhi đi chơi thì anh cũng nhắm mắt cố ngủ.
Ngày hôm sau, Quốc Thiên đưa Diệu Nhi đi ăn sáng rồi mới dẫn cô đi đến những địa điểm tham quan, đến địa điểm nào cô cũng cùng anh chụp lưu lại làm kỷ niệm.
…..
Cũng trong ngày hôm đấy, bà Mai mẹ của Quốc Thiên đã trở về Việt Nam sau bao nhiêu năm xa quê. Vì muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên nên bà chỉ gọi cho Thùy An ra đón mình. Thùy An vui mừng ra sân bay đón mẹ nuôi, ngồi trên xe cô ta hỏi:
– Mẹ có mệt không ạ.
Bà Mai nhìn ra phía bên ngoài trả lời Thùy An:
– Cũng hơi mệt con ạ. Quốc Thiên hôm nay có ở nhà không An.
– Dạ anh Thiên đi công tác ở Đà Nẵng rồi mẹ, chắc ngày mai mới về. Để con gọi điện báo cho anh ấy biết nha.
Nói xong Thùy An lấy điện thoại ra bấm số Quốc Thiên để gọi nhưng chưa kịp thì đã bị bà Mai ngăn lại nói:
– Không cần đâu con, mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên.
– Dạ.
Nói thêm vài câu thì đã về tới chung cư, Thùy An kéo vali cho mẹ nuôi rồi đi vào thang máy bấm lên căn hộ của cô ta. Lúc này cô Sáu đang nấu ăn, nghe tiếng chuông cửa thì đi ra mở. Vì đã được Thùy An nói trước nên khi thấy người phụ nữ sang trọng trước mặt, cô Sáu cúi đầu chào. Thùy An nhanh chóng giới thiệu:
– Giới thiệu với mẹ, đây là cô Sáu ạ.
Bà Mai xưa nay có thành kiến với người nghèo nên bà nhìn cô Sáu thì không nói không rằng cứ thế khinh khỉnh đi vào. Cô Sáu cũng quen với thái độ của những người giàu nên cô chỉ khẽ thở dài rồi đi lại bếp tiếp tục nấu ăn.
Thùy An dẫn mẹ nuôi đi lại phòng của Quốc Thiên ở lúc trước rồi nói:
– Phòng của mẹ đây ạ, mẹ tắm rửa đi rồi ra ăn cơm nhé.
– Ừm, Quốc Thiên ở phòng nào vậy con.
– Dạ. Trước anh Thiên ở phòng này nhưng sau anh tìm được căn hộ khác nên chuyển ra ngoài ở rồi mẹ.
Bà Mai gật đầu rồi mở vali ra lấy quần áo đi tắm, Thùy An cũng xin phép đi ra ngoài phụ cô Sáu nấu ăn.
……..
Diệu Nhi và Quốc Thiên đi chơi đến hơn 6 giờ thì quay về khách sạn để nghỉ ngơi nhưng trên đường về thì cô chợt nhớ tới một nơi mà cô muốn đến nên bảo Quốc Thiên đưa mình tới đó.
Quốc Thiên khi nghe cô nói thì không từ chối mà gật đầu vui vẻ đưa cô đi.
Nơi mà Diệu Nhi muốn Quốc Thiên đưa đến là cây cầu tình yêu. Khi ở trường cô hay nghe các chị em trong trường nói về cây cầu này nhưng vì lúc đó cô có chồng rồi nên cô cũng nghe thôi chứ cũng không có suy nghĩ sẽ đi đến để chứng thực xem có đúng như các chị em nói không. Cho đến hôm qua khi được Quốc Thiên tỏ tình thì cô mới chợt nhớ đến nên muốn đi xem cây cầu tình yêu có như lời đồn không.
Tới nơi, Diệu Nhi không khỏi thích thú khi nhìn những chiếc đèn lồng treo dọc theo thân cầu đã được thắp sáng, ánh sáng dìu dịu của đèn lồng phản chiếu xuống mặt sông dập dềnh sóng nước trông vô cùng lãng mạn và lung linh huyền ảo. Cô không kìm được mà nói với Quốc Thiên:
– Đẹp quá anh ơi.
Diệu Nhi lấy điện thoại ra để chụp hình thì thấy vài cặp đôi đang mua ổ khoá thì cô tò mò kéo Quốc Thiên đi tới đó. Cô thấy mọi người sau khi mua ổ khóa có khắc tên thì sẽ đi lại treo lên thành cầu khoá lại và vứt chìa khóa đi nên liền hỏi cô bán hàng thì được giải thích “những cặp đôi yêu nhau tới đây treo ổ khóa có khắc tên 2 người thì tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền chặt, thủy chung, và bên nhau trọn đời”
Nghe có vẻ thú vị nên cô quay sang Quốc Thiên nói:
– Nay em mới biết ý nghĩa của cái khoá này đó anh. Ai nghĩ ra được hay thật mà mình cũng làm thử nha.
Quốc Thiên nhìn Diệu Nhi vui vẻ hứng thú y như một đứa con nít thì khẽ bật cười nói:
– Vậy để anh mua ổ khoá rồi chúng ta đi lại cầu khoá lại nha.
Diệu Nhi mỉm cười gật đầu chờ cô bán hàng khắc tên hai đứa xong thì cầm ổ khoá đi lại thành cầu làm giống như những cặp đôi khác “khoá rồi vứt chìa khoá đi”. Khi đó trong lòng cô mong tình yêu của cả hai mãi bền chặt, thủy chung không gì có thể tách rời như lời cô bán hàng nói ban nãy. Sau đó cả hai đi dạo thêm một lát đến 7 giờ thì trở về khách sạn tắm rửa và ăn uống nghỉ ngơi để ngày mai bay về Sài Gòn.
Buổi sáng trước khi ra sân bay, Quốc Thiên cùng Diệu Nhi đi mua ít quà cho ba mẹ, cô nói không cần nhưng anh một mực không nghe cứ đòi đi. Đi một vòng thì cũng lựa được vài món quà độc lạ cho ba mẹ cô xong thì mới ra sân bay. Hơn 1 tiếng đồng hồ bay thì cũng về đến sân bay Tân Sơn Nhất. Quốc Thiên đưa vali của anh cho trợ lý Nam đem tới chung cư rồi bắt taxi nói với Diệu Nhi:
– Để anh đưa em về nhà.
– Em tự về được mà.
– Nhưng phải đưa em về nhà an toàn thì anh mới yên tâm được.
– Anh thật là, cứ làm như em là con nít không bằng. Đây đã là về nơi em sống rồi chứ không phải là nơi xa lạ như ở Đà Nẵng đâu mà anh sợ.
– Anh sợ chứ, càng nơi quen càng dễ có người dụ dỗ người yêu anh nên anh phải bám chặt không rời mới không mất em.
– Thôi… thôi… anh càng ngày càng dẻo mồm rồi đó. Em để anh đưa về là được chứ gì.
Nghe Diệu Nhi nói thế Quốc Thiên gật đầu cười. Sau đó Quốc Thiên cùng cô về nhà, ba mẹ thấy chúng tôi thì mừng lắm hỏi han đủ thứ. Ba mẹ bảo Quốc Thiên ở lại ăn cơm nhưng do còn vài việc ở công ty cần giải quyết gấp nên anh tặng quà cho ba mẹ cô xong thì xin phép về để tới công ty. Cô đi cùng anh ra trước cổng nhà, chờ anh lên xe cô mới đóng cổng đi vào.
…..
Một tuần sau, từ hôm đi công tác về đến nay Quốc Thiên bận rộn với dự án vừa ký hợp đồng nên cô và anh cũng không gặp nhau mà chỉ nói chuyện qua điện thoại. Hôm nay trong lúc đang ăn cơm thì ba hỏi:
– Sao cả tuần nay không thấy thằng Thiên qua nhà mình chơi cờ cùng ba vậy Nhi.
– Dạ ảnh bận công việc nên không sang được á ba.
– Ừ, thôi để tí ba qua nhà chú Tư rủ chú ấy chơi cùng.
– Dạ.
Lời Diệu Nhi vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng chuông cổng vang lên, cô vội để chén cơm đang ăn dở xuống bàn rồi đứng dậy đi ra xem ai. Khi bước đến cổng thì Diệu Nhi thấy bóng lưng quen thuộc của Quốc Thiên nên cô nhẹ nhàng mở cổng ra và giả vờ ho. Ngay lập tức Quốc Thiên quay lại mỉm cười rồi ôm cô. Sợ hàng xóm thấy lại nói lung tung nên cô bảo Quốc Thiên buông mình ra rồi nói:
– Anh đúng là linh thật, ba vừa hỏi anh là anh tới liền.
– Thật không đó.
– Thật mà, ba hỏi anh sao cả tuần nay không sang đây chơi cờ cùng ba. Em mới nói anh bận công việc.
– Cả tuần không gặp, có nhớ anh không.
– Cũng có chút chút, ngày nào anh cũng nói chuyện với em mà.
– Anh thì nhớ em nhiều lắm, mặc dù ngày nào cũng nói chuyện nhưng anh thấy không đủ, mãi công việc mới xong. Anh mong gặp em nên xong là anh tới đây liền đó.
– Thôi anh vào nhà đi mà anh đã ăn gì chưa đó.
– Anh tới đây ăn ké mà.
Diệu Nhi mỉm cười đóng cổng lại rồi cùng anh đi vào nhà, ba mẹ cô đang ngồi ở bàn ăn thấy Quốc Thiên thì nói:
– Thiên đấy hả con, vào ăn cơm cùng gia đình luôn này. Nhi lấy chén cho Thiên đi con.
Diệu Nhi “dạ” rồi đi lấy chén đũa đem lại xới cơm cho Quốc Thiên nói:
– Anh ăn đi.
Quốc Thiên cúi đầu chào ba mẹ cô, anh nhận lấy chén cơm cô đưa, cảm ơn cô rồi nói:
– Con mời hai bác ăn cơm ạ.
– Ăn đi con, người nhà không à mà mời gì không biết. Ăn xong lại đánh với bác mấy ván cờ là được rồi.
– Dạ nhất định ạ.
Sau khi ăn cơm xong thì ba cô kéo Quốc Thiên ra sân ngồi đánh cờ, trong nhà còn cô và mẹ dọn dẹp. Xong xuôi mẹ pha trà đem ra, cô cũng lấy ít mứt lúc anh mua còn bỏ lên dĩa bê ra cho mọi người nhâm nhi uống trà.
Ba và Quốc Thiên đánh cờ đến 8 giờ thì ba cùng mẹ vào trong nhà xem phim nên chỉ còn cô và anh ở bên ngoài. Quốc Thiên di chuyển lại ngồi gần cô rồi nói:
– Ngày mai lớp đại học của anh họp lớp, em đi cùng anh nha.
– Thôi em ngại lắm, anh đi một mình đi.
– Đi cùng anh đi, bọn nó bảo ai mà không dắt người yêu hay vợ đi cùng là phải uống đến khi nào say mới được về á. Mà anh thì mấy nay thấy bụng đau đau kiểu như đau bao tử ấy nên em đi cùng anh nha.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên nói đang bị đau bụng như đau bao tử thì hơi lo, cô biết công việc của anh mỗi lần đi gặp khách hàng là phải uống rượu bia nên dễ bị đau bao tử. Sau hồi suy nghĩ cô gật đầu nói:
– Thôi được rồi, mai mấy giờ đi để em chuẩn bị.
– 7 giờ đi em nha, em chuẩn bị đi rồi anh qua đón nha.
– Dạ.
Sau đó cô và anh nói thêm vài câu chuyện nữa thì anh về, cô đóng cổng rồi đi vào phòng chuẩn bị giáo án để mai đi dạy. Từ ngày Thảo Như nghỉ dạy chờ sinh thì cô thấy rất thoải mái, phần vì không phải gặp cô ta và phần vì không bị làm phiền nữa. Nhưng có điều là Thế Viên lại liên tục tấn công cô, còn chị Minh thì cứ gán ghép cô với anh ta khiến cô khó xử vô cùng.
Ngày hôm sau, Quốc Thiên tới đón Diệu Nhi đi tới nhà hàng mà lớp anh tổ chức tiệc họp mặt. Tới nơi, mọi người thấy anh thì vui mừng bắt tay. Có một vài người bạn của anh, cô cũng biết vì lúc trước yêu nhau anh cũng hay dẫn cô đi chơi cùng. Cô cúi đầu chào mọi người thì anh Hùng đi tới bắt tay rồi nói:
– Diệu Nhi vẫn khỏe chứ em, mấy năm không gặp mà em càng ngày càng xinh ra nha.
Cô mỉm cười đáp lại:
– Dạ em vẫn khỏe anh ạ, cảm ơn anh đã quá khen rồi.
Anh Hùng cười cười nhìn Diệu Nhi rồi quay sang Quốc Thiên nói:
– Hai người bao giờ mới cưới vậy, chờ đám cưới bạn Thiên lâu quá nha.
Quốc Thiên vỗ vai anh Hùng rồi kéo ghế cho Diệu Nhi, cả hai ngồi xuống thì anh trả lời:
– Cũng sắp rồi đó. Mọi người cứ chờ tin vui nha.
– Oke. Thôi nâng ly lên nào.
Mọi người cùng nhau rót bia, anh Hùng vừa cầm lon bia rót vào ly của Diệu Nhi thì bị Quốc Thiên ngăn lại:
– Diệu Nhi bị dị ứng với bia rượu, để cô ấy uống nước ngọt đi.
Anh Hùng lại trêu:
– Vậy thì bạn phải uống gấp đôi đó nha.
– Không thành vấn đề.
Sau đó mọi người cụng ly uống hết rồi bắt đầu bữa tiệc. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi đói nên anh liên tục gắp thức ăn cho cô, khiến mấy chị người yêu bạn của anh nhìn cô trầm trồ.
……
Bà Mai từ hôm về nước tới nay đã hơn 1 tuần, mấy hôm nay cứ ở trong nhà mãi cũng buồn nên bà đi tới phòng Thùy An gõ cửa.
Thùy An ở bên trong nghe tiếng gõ cửa liền ra mở, thấy mẹ nuôi thì khá ngạc nhiên. Cô ta mời mẹ nuôi vào phòng rồi hỏi:
– Mẹ tìm con có gì không ạ.
– À, mấy nay ở nhà buồn quá mẹ muốn ra ngoài ăn rồi đi dạo cho thoải mái.
– Dạ, vậy mẹ chờ con thay quần áo rồi con đưa mẹ đi nha.
– Ừ con thay đi.
Bà Mai nói xong thì ra ngoài phòng khách chờ, Thùy An nhanh chóng đi thay quần áo rồi nói với cô Sáu không cần nấu cơm sau đó cùng mẹ nuôi đi xuống dưới bắt taxi để đi. Ngồi trên xe, Thùy An hỏi:
– Sao mẹ về cả tuần rồi vẫn không nói cho anh Thiên biết vậy ạ.
– Mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên, con chỉ cần biết như vậy là được rồi.
– Dạ, mà con biết nhà hàng này mới mở cũng ngon lắm, mẹ con mình tới đó ăn nha.
– Ừ tùy con chọn.
Một lát sau, chiếc taxi dừng xe lại ở một nhà hàng khá sang trọng, Thùy An trả tiền taxi rồi cùng mẹ nuôi đi vào. Khi đi qua chỗ của một nhóm người Thùy An vô tình nhìn thấy một người đàn ông ngồi nghiêng rất giống Quốc Thiên đang ôm vai một cô gái. Vì cô gái đó cúi mặt xuống nên cô ta không nhìn được mặt.
Thùy An trước giờ không thấy Quốc Thiên bao giờ đi nhậu như vậy nên cô ta nghĩ mình nhìn lầm rồi tiếp tục đi qua và chọn một bàn xa chỗ bọn họ ngồi sau đó nhanh chóng gọi món ăn. Một lát sau món ăn cũng lên đầy đủ Thùy An gắp thức ăn cho mẹ nuôi rồi nói:
– Mẹ ăn đi xem có ngon không?
Bà Mai cũng vô tình nhìn thấy người đàn ông kia giống Quốc Thiên, bà đưa mắt nhìn nên không để ý lời Thùy An nói. Đến khi Thùy An hỏi lại bà mới giật mình đáp:
– À… ừ để mẹ ăn, con cũng ăn đi.
– Dạ.
Thùy An vừa ăn, vừa ngó về hướng người đàn ông đó thì vừa hay hai người đó quay mặt lại làm Thùy An kinh ngạc vì đó chính là Quốc Thiên thật còn người bên cạnh anh không ai khác chính là Diệu Nhi. Thùy An tức giận trong lòng, cô ta không ngờ cả hai tình cảm đến vậy. Chợt trong đầu cô ta xuất hiện một ý nghĩ cô ta liền…
– Em về phòng ngủ sớm đi nhé, mai anh đưa em đi chơi.
– Dạ, anh cũng ngủ ngon nha.
Sau đó Diệu Nhi bước vào phòng quay lại thì thấy anh nhìn cô quyến luyến không đi, cô phải vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa lại thì anh mới đi về phòng của anh. Đêm hôm đó không biết vì lạ chỗ hay vì được Quốc Thiên tỏ tình làm cô vui mừng cứ nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được cho đến khi mệt quá cô mới chìm vào giấc ngủ.
Ở bên phòng Quốc Thiên cũng như cô, vì quá vui mừng khi được cô chấp nhận nên anh cũng thao thức không ngủ được. Nhưng nhớ đến lời hẹn ngày mai đưa Diệu Nhi đi chơi thì anh cũng nhắm mắt cố ngủ.
Ngày hôm sau, Quốc Thiên đưa Diệu Nhi đi ăn sáng rồi mới dẫn cô đi đến những địa điểm tham quan, đến địa điểm nào cô cũng cùng anh chụp lưu lại làm kỷ niệm.
…..
Cũng trong ngày hôm đấy, bà Mai mẹ của Quốc Thiên đã trở về Việt Nam sau bao nhiêu năm xa quê. Vì muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên nên bà chỉ gọi cho Thùy An ra đón mình. Thùy An vui mừng ra sân bay đón mẹ nuôi, ngồi trên xe cô ta hỏi:
– Mẹ có mệt không ạ.
Bà Mai nhìn ra phía bên ngoài trả lời Thùy An:
– Cũng hơi mệt con ạ. Quốc Thiên hôm nay có ở nhà không An.
– Dạ anh Thiên đi công tác ở Đà Nẵng rồi mẹ, chắc ngày mai mới về. Để con gọi điện báo cho anh ấy biết nha.
Nói xong Thùy An lấy điện thoại ra bấm số Quốc Thiên để gọi nhưng chưa kịp thì đã bị bà Mai ngăn lại nói:
– Không cần đâu con, mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên.
– Dạ.
Nói thêm vài câu thì đã về tới chung cư, Thùy An kéo vali cho mẹ nuôi rồi đi vào thang máy bấm lên căn hộ của cô ta. Lúc này cô Sáu đang nấu ăn, nghe tiếng chuông cửa thì đi ra mở. Vì đã được Thùy An nói trước nên khi thấy người phụ nữ sang trọng trước mặt, cô Sáu cúi đầu chào. Thùy An nhanh chóng giới thiệu:
– Giới thiệu với mẹ, đây là cô Sáu ạ.
Bà Mai xưa nay có thành kiến với người nghèo nên bà nhìn cô Sáu thì không nói không rằng cứ thế khinh khỉnh đi vào. Cô Sáu cũng quen với thái độ của những người giàu nên cô chỉ khẽ thở dài rồi đi lại bếp tiếp tục nấu ăn.
Thùy An dẫn mẹ nuôi đi lại phòng của Quốc Thiên ở lúc trước rồi nói:
– Phòng của mẹ đây ạ, mẹ tắm rửa đi rồi ra ăn cơm nhé.
– Ừm, Quốc Thiên ở phòng nào vậy con.
– Dạ. Trước anh Thiên ở phòng này nhưng sau anh tìm được căn hộ khác nên chuyển ra ngoài ở rồi mẹ.
Bà Mai gật đầu rồi mở vali ra lấy quần áo đi tắm, Thùy An cũng xin phép đi ra ngoài phụ cô Sáu nấu ăn.
……..
Diệu Nhi và Quốc Thiên đi chơi đến hơn 6 giờ thì quay về khách sạn để nghỉ ngơi nhưng trên đường về thì cô chợt nhớ tới một nơi mà cô muốn đến nên bảo Quốc Thiên đưa mình tới đó.
Quốc Thiên khi nghe cô nói thì không từ chối mà gật đầu vui vẻ đưa cô đi.
Nơi mà Diệu Nhi muốn Quốc Thiên đưa đến là cây cầu tình yêu. Khi ở trường cô hay nghe các chị em trong trường nói về cây cầu này nhưng vì lúc đó cô có chồng rồi nên cô cũng nghe thôi chứ cũng không có suy nghĩ sẽ đi đến để chứng thực xem có đúng như các chị em nói không. Cho đến hôm qua khi được Quốc Thiên tỏ tình thì cô mới chợt nhớ đến nên muốn đi xem cây cầu tình yêu có như lời đồn không.
Tới nơi, Diệu Nhi không khỏi thích thú khi nhìn những chiếc đèn lồng treo dọc theo thân cầu đã được thắp sáng, ánh sáng dìu dịu của đèn lồng phản chiếu xuống mặt sông dập dềnh sóng nước trông vô cùng lãng mạn và lung linh huyền ảo. Cô không kìm được mà nói với Quốc Thiên:
– Đẹp quá anh ơi.
Diệu Nhi lấy điện thoại ra để chụp hình thì thấy vài cặp đôi đang mua ổ khoá thì cô tò mò kéo Quốc Thiên đi tới đó. Cô thấy mọi người sau khi mua ổ khóa có khắc tên thì sẽ đi lại treo lên thành cầu khoá lại và vứt chìa khóa đi nên liền hỏi cô bán hàng thì được giải thích “những cặp đôi yêu nhau tới đây treo ổ khóa có khắc tên 2 người thì tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền chặt, thủy chung, và bên nhau trọn đời”
Nghe có vẻ thú vị nên cô quay sang Quốc Thiên nói:
– Nay em mới biết ý nghĩa của cái khoá này đó anh. Ai nghĩ ra được hay thật mà mình cũng làm thử nha.
Quốc Thiên nhìn Diệu Nhi vui vẻ hứng thú y như một đứa con nít thì khẽ bật cười nói:
– Vậy để anh mua ổ khoá rồi chúng ta đi lại cầu khoá lại nha.
Diệu Nhi mỉm cười gật đầu chờ cô bán hàng khắc tên hai đứa xong thì cầm ổ khoá đi lại thành cầu làm giống như những cặp đôi khác “khoá rồi vứt chìa khoá đi”. Khi đó trong lòng cô mong tình yêu của cả hai mãi bền chặt, thủy chung không gì có thể tách rời như lời cô bán hàng nói ban nãy. Sau đó cả hai đi dạo thêm một lát đến 7 giờ thì trở về khách sạn tắm rửa và ăn uống nghỉ ngơi để ngày mai bay về Sài Gòn.
Buổi sáng trước khi ra sân bay, Quốc Thiên cùng Diệu Nhi đi mua ít quà cho ba mẹ, cô nói không cần nhưng anh một mực không nghe cứ đòi đi. Đi một vòng thì cũng lựa được vài món quà độc lạ cho ba mẹ cô xong thì mới ra sân bay. Hơn 1 tiếng đồng hồ bay thì cũng về đến sân bay Tân Sơn Nhất. Quốc Thiên đưa vali của anh cho trợ lý Nam đem tới chung cư rồi bắt taxi nói với Diệu Nhi:
– Để anh đưa em về nhà.
– Em tự về được mà.
– Nhưng phải đưa em về nhà an toàn thì anh mới yên tâm được.
– Anh thật là, cứ làm như em là con nít không bằng. Đây đã là về nơi em sống rồi chứ không phải là nơi xa lạ như ở Đà Nẵng đâu mà anh sợ.
– Anh sợ chứ, càng nơi quen càng dễ có người dụ dỗ người yêu anh nên anh phải bám chặt không rời mới không mất em.
– Thôi… thôi… anh càng ngày càng dẻo mồm rồi đó. Em để anh đưa về là được chứ gì.
Nghe Diệu Nhi nói thế Quốc Thiên gật đầu cười. Sau đó Quốc Thiên cùng cô về nhà, ba mẹ thấy chúng tôi thì mừng lắm hỏi han đủ thứ. Ba mẹ bảo Quốc Thiên ở lại ăn cơm nhưng do còn vài việc ở công ty cần giải quyết gấp nên anh tặng quà cho ba mẹ cô xong thì xin phép về để tới công ty. Cô đi cùng anh ra trước cổng nhà, chờ anh lên xe cô mới đóng cổng đi vào.
…..
Một tuần sau, từ hôm đi công tác về đến nay Quốc Thiên bận rộn với dự án vừa ký hợp đồng nên cô và anh cũng không gặp nhau mà chỉ nói chuyện qua điện thoại. Hôm nay trong lúc đang ăn cơm thì ba hỏi:
– Sao cả tuần nay không thấy thằng Thiên qua nhà mình chơi cờ cùng ba vậy Nhi.
– Dạ ảnh bận công việc nên không sang được á ba.
– Ừ, thôi để tí ba qua nhà chú Tư rủ chú ấy chơi cùng.
– Dạ.
Lời Diệu Nhi vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng chuông cổng vang lên, cô vội để chén cơm đang ăn dở xuống bàn rồi đứng dậy đi ra xem ai. Khi bước đến cổng thì Diệu Nhi thấy bóng lưng quen thuộc của Quốc Thiên nên cô nhẹ nhàng mở cổng ra và giả vờ ho. Ngay lập tức Quốc Thiên quay lại mỉm cười rồi ôm cô. Sợ hàng xóm thấy lại nói lung tung nên cô bảo Quốc Thiên buông mình ra rồi nói:
– Anh đúng là linh thật, ba vừa hỏi anh là anh tới liền.
– Thật không đó.
– Thật mà, ba hỏi anh sao cả tuần nay không sang đây chơi cờ cùng ba. Em mới nói anh bận công việc.
– Cả tuần không gặp, có nhớ anh không.
– Cũng có chút chút, ngày nào anh cũng nói chuyện với em mà.
– Anh thì nhớ em nhiều lắm, mặc dù ngày nào cũng nói chuyện nhưng anh thấy không đủ, mãi công việc mới xong. Anh mong gặp em nên xong là anh tới đây liền đó.
– Thôi anh vào nhà đi mà anh đã ăn gì chưa đó.
– Anh tới đây ăn ké mà.
Diệu Nhi mỉm cười đóng cổng lại rồi cùng anh đi vào nhà, ba mẹ cô đang ngồi ở bàn ăn thấy Quốc Thiên thì nói:
– Thiên đấy hả con, vào ăn cơm cùng gia đình luôn này. Nhi lấy chén cho Thiên đi con.
Diệu Nhi “dạ” rồi đi lấy chén đũa đem lại xới cơm cho Quốc Thiên nói:
– Anh ăn đi.
Quốc Thiên cúi đầu chào ba mẹ cô, anh nhận lấy chén cơm cô đưa, cảm ơn cô rồi nói:
– Con mời hai bác ăn cơm ạ.
– Ăn đi con, người nhà không à mà mời gì không biết. Ăn xong lại đánh với bác mấy ván cờ là được rồi.
– Dạ nhất định ạ.
Sau khi ăn cơm xong thì ba cô kéo Quốc Thiên ra sân ngồi đánh cờ, trong nhà còn cô và mẹ dọn dẹp. Xong xuôi mẹ pha trà đem ra, cô cũng lấy ít mứt lúc anh mua còn bỏ lên dĩa bê ra cho mọi người nhâm nhi uống trà.
Ba và Quốc Thiên đánh cờ đến 8 giờ thì ba cùng mẹ vào trong nhà xem phim nên chỉ còn cô và anh ở bên ngoài. Quốc Thiên di chuyển lại ngồi gần cô rồi nói:
– Ngày mai lớp đại học của anh họp lớp, em đi cùng anh nha.
– Thôi em ngại lắm, anh đi một mình đi.
– Đi cùng anh đi, bọn nó bảo ai mà không dắt người yêu hay vợ đi cùng là phải uống đến khi nào say mới được về á. Mà anh thì mấy nay thấy bụng đau đau kiểu như đau bao tử ấy nên em đi cùng anh nha.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên nói đang bị đau bụng như đau bao tử thì hơi lo, cô biết công việc của anh mỗi lần đi gặp khách hàng là phải uống rượu bia nên dễ bị đau bao tử. Sau hồi suy nghĩ cô gật đầu nói:
– Thôi được rồi, mai mấy giờ đi để em chuẩn bị.
– 7 giờ đi em nha, em chuẩn bị đi rồi anh qua đón nha.
– Dạ.
Sau đó cô và anh nói thêm vài câu chuyện nữa thì anh về, cô đóng cổng rồi đi vào phòng chuẩn bị giáo án để mai đi dạy. Từ ngày Thảo Như nghỉ dạy chờ sinh thì cô thấy rất thoải mái, phần vì không phải gặp cô ta và phần vì không bị làm phiền nữa. Nhưng có điều là Thế Viên lại liên tục tấn công cô, còn chị Minh thì cứ gán ghép cô với anh ta khiến cô khó xử vô cùng.
Ngày hôm sau, Quốc Thiên tới đón Diệu Nhi đi tới nhà hàng mà lớp anh tổ chức tiệc họp mặt. Tới nơi, mọi người thấy anh thì vui mừng bắt tay. Có một vài người bạn của anh, cô cũng biết vì lúc trước yêu nhau anh cũng hay dẫn cô đi chơi cùng. Cô cúi đầu chào mọi người thì anh Hùng đi tới bắt tay rồi nói:
– Diệu Nhi vẫn khỏe chứ em, mấy năm không gặp mà em càng ngày càng xinh ra nha.
Cô mỉm cười đáp lại:
– Dạ em vẫn khỏe anh ạ, cảm ơn anh đã quá khen rồi.
Anh Hùng cười cười nhìn Diệu Nhi rồi quay sang Quốc Thiên nói:
– Hai người bao giờ mới cưới vậy, chờ đám cưới bạn Thiên lâu quá nha.
Quốc Thiên vỗ vai anh Hùng rồi kéo ghế cho Diệu Nhi, cả hai ngồi xuống thì anh trả lời:
– Cũng sắp rồi đó. Mọi người cứ chờ tin vui nha.
– Oke. Thôi nâng ly lên nào.
Mọi người cùng nhau rót bia, anh Hùng vừa cầm lon bia rót vào ly của Diệu Nhi thì bị Quốc Thiên ngăn lại:
– Diệu Nhi bị dị ứng với bia rượu, để cô ấy uống nước ngọt đi.
Anh Hùng lại trêu:
– Vậy thì bạn phải uống gấp đôi đó nha.
– Không thành vấn đề.
Sau đó mọi người cụng ly uống hết rồi bắt đầu bữa tiệc. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi đói nên anh liên tục gắp thức ăn cho cô, khiến mấy chị người yêu bạn của anh nhìn cô trầm trồ.
……
Bà Mai từ hôm về nước tới nay đã hơn 1 tuần, mấy hôm nay cứ ở trong nhà mãi cũng buồn nên bà đi tới phòng Thùy An gõ cửa.
Thùy An ở bên trong nghe tiếng gõ cửa liền ra mở, thấy mẹ nuôi thì khá ngạc nhiên. Cô ta mời mẹ nuôi vào phòng rồi hỏi:
– Mẹ tìm con có gì không ạ.
– À, mấy nay ở nhà buồn quá mẹ muốn ra ngoài ăn rồi đi dạo cho thoải mái.
– Dạ, vậy mẹ chờ con thay quần áo rồi con đưa mẹ đi nha.
– Ừ con thay đi.
Bà Mai nói xong thì ra ngoài phòng khách chờ, Thùy An nhanh chóng đi thay quần áo rồi nói với cô Sáu không cần nấu cơm sau đó cùng mẹ nuôi đi xuống dưới bắt taxi để đi. Ngồi trên xe, Thùy An hỏi:
– Sao mẹ về cả tuần rồi vẫn không nói cho anh Thiên biết vậy ạ.
– Mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên, con chỉ cần biết như vậy là được rồi.
– Dạ, mà con biết nhà hàng này mới mở cũng ngon lắm, mẹ con mình tới đó ăn nha.
– Ừ tùy con chọn.
Một lát sau, chiếc taxi dừng xe lại ở một nhà hàng khá sang trọng, Thùy An trả tiền taxi rồi cùng mẹ nuôi đi vào. Khi đi qua chỗ của một nhóm người Thùy An vô tình nhìn thấy một người đàn ông ngồi nghiêng rất giống Quốc Thiên đang ôm vai một cô gái. Vì cô gái đó cúi mặt xuống nên cô ta không nhìn được mặt.
Thùy An trước giờ không thấy Quốc Thiên bao giờ đi nhậu như vậy nên cô ta nghĩ mình nhìn lầm rồi tiếp tục đi qua và chọn một bàn xa chỗ bọn họ ngồi sau đó nhanh chóng gọi món ăn. Một lát sau món ăn cũng lên đầy đủ Thùy An gắp thức ăn cho mẹ nuôi rồi nói:
– Mẹ ăn đi xem có ngon không?
Bà Mai cũng vô tình nhìn thấy người đàn ông kia giống Quốc Thiên, bà đưa mắt nhìn nên không để ý lời Thùy An nói. Đến khi Thùy An hỏi lại bà mới giật mình đáp:
– À… ừ để mẹ ăn, con cũng ăn đi.
– Dạ.
Thùy An vừa ăn, vừa ngó về hướng người đàn ông đó thì vừa hay hai người đó quay mặt lại làm Thùy An kinh ngạc vì đó chính là Quốc Thiên thật còn người bên cạnh anh không ai khác chính là Diệu Nhi. Thùy An tức giận trong lòng, cô ta không ngờ cả hai tình cảm đến vậy. Chợt trong đầu cô ta xuất hiện một ý nghĩ cô ta liền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.