Chương 29
Quỳnh Châu
16/12/2022
Bà nhìn Thuỳ An định nói thì Thuỳ An lên tiếng:
– Con có việc ở công ty nên con phải đi đây, khi nào mẹ về thì nói con qua đón nhé.
– Thôi không cần đâu, mẹ ở bên đây với anh khi nào anh khoẻ thì mới về bên đó.
– Dạ, sao cũng được ạ. Con xin phép đi trước.
Sau đó Thùy An rời đi, trợ lý Nam cũng nhận được cuộc gọi của chú Tuân nên liền xin phép đến công ty luôn. Ở nhà bây giờ chỉ còn Diệu Nhi, bà Mai và Quốc Thiên. Thấy mọi người đã lần lượt về hết và ban nãy nghe bà Mai nói sẽ ở lại đây chăm sóc cho Quốc Thiên nên cô nói:
– Con cũng có chút việc bận nên con xin phép về ạ.
– Ừ, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp tôi chăm sóc tốt cho Quốc Thiên.
– Dạ không có gì đâu bác ạ.
Trả lời bà Mai xong thì cô quay sang Quốc Thiên nói:
– Anh ở đây nhớ nghe lời mẹ, chịu khó ăn uống, ngủ sớm cho mau khoẻ nha. Em về đây khi nào rảnh em lại ghé thăm anh tiếp.
Diệu Nhi nói xong thì đứng dậy rời đi nhưng Quốc Thiên cầm tay cô kéo lại quay sang nhìn mẹ nói một câu khiến cả hai đều ngỡ ngàng.
– Không….không cho Diệu Nhi đi đâu hết. Mẹ…mẹ cưới Diệu Nhi cho con đi.
– Con nói gì vậy Thiên, thả tay ra cho Diệu Nhi về.
– Con… con muốn cưới Diệu Nhi…muốn ở cùng Diệu Nhi.
Nói xong Quốc Thiên hùng hổ đi về phòng, bà Mai quay sang nói với Diệu Nhi:
– Cô về đi, để tôi nói chuyện với Thiên.
– Dạ, con chào bác con về.
Sau đó Diệu Nhi xuống dưới cổng chung cư bắt xe để về nhà. Mấy ngày tiếp theo, cô khá bận nên không đến thăm Quốc Thiên mà chỉ gọi điện thoại cho trợ lý Nam hỏi han tình hình. Hôm nay công việc đã ổn định nên cô đến thăm anh vì cô nghe trợ lý Nam nói mấy ngày nay anh không ăn nên rất lo lắng.
Ở căn hộ của Quốc Thiên lúc này bà Mai đang năn nỉ Quốc Thiên ăn cơm, nhưng anh một mực không ăn và luôn miệng đòi cưới Diệu Nhi khiến bà đau hết cả đầu. Thấy Quốc Thiên không ăn không uống mà bà xót hết cả ruột gan, không còn cách nào khác bà đành gật đầu rồi gọi cho Diệu Nhi.
Diệu Nhi chạy xe được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, cô dừng lại mở ra thấy bà Mai gọi nên liền nhấn nghe:
“Dạ alo, con nghe đây bác”
Đầu dây bên kia, bà Mai lập tức trả lời:
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, phiền cô đến căn hộ của Quốc Thiên một lát”
“Dạ vậy bác chờ con tí nhé, con đang trên đường tới đây ạ”
Bà Mai”Ừ” sau đó tắt máy, Diệu Nhi bỏ điện thoại vào trong túi rồi tiếp tục chạy xe. Bà Mai cầm chén cơm quay sang nhìn Quốc Thiên nói:
– Mẹ đã gọi Diệu Nhi đến cho con rồi đấy. Bây giờ con ăn hết chén cơm này đi không là mẹ không cho Diệu Nhi vào nhà đâu.
Quốc Thiên ngây ngô nhìn bà Mai hỏi:
– Diệu Nhi đến thật không mẹ.
Bà Mai gật đầu nói:
– Mẹ mới gọi Diệu Nhi đó con cũng nghe rồi mà. Mau ăn đi nào.
– Dạ… dạ, con ăn, con ăn nhưng mẹ nhớ hỏi cưới Diệu Nhi cho con luôn nha.
Bà Mai đến chịu với con trai mình. Bà thua nó thật rồi, bà nói:
– Con ăn đi, ăn thì mẹ sẽ hỏi cưới Diệu Nhi cho con.
Quốc Thiên mỉm cười trong lòng vì cuối cùng mẹ cũng chịu cưới Diệu Nhi cho mình, anh cầm chén cơm lên ăn vèo cái thì xong. Ăn xong, anh dơ chén lên nói:
– Con ăn hết rồi… đi cưới Diệu Nhi thôi mẹ.
– Chờ một lát Diệu Nhi tới rồi chúng ta đi nha.
– Dạ… dạ.
Một lát sau, Diệu Nhi đã tới chung cư nhưng bảo vệ không cho cô lên nên cô phải gọi cho bà Mai xuống đón cô thì mới lên được. Lên tới nơi, vừa bước vào thì cô thấy Quốc Thiên ngồi ở sofa, cô lên tiếng:
– Anh Thiên.
Quốc Thiên quay lại thấy Diệu Nhi thì đứng dậy đi lại ôm tay cô rồi hỏi:
– Sao mấy hôm nay Diệu Nhi không tới thăm tôi vậy…
– Mấy hôm nay em có việc bận nên không tới được, anh đã ăn gì chưa.
Quốc Thiên không trả lời mà gật đầu rồi kéo Diệu Nhi lại ngồi xuống sofa cùng anh. Bà Mai cũng đi lại, ngồi xuống nói:
– Quốc Thiên muốn cưới cô, cô có đồng ý không để tôi còn bàn tiếp.
Nghe bà Mai hỏi, Diệu Nhi có chút bất ngờ vì hôm đó cô nghĩ Quốc Thiên chỉ vô tình nói ra thôi. Giờ nghe bà Mai hỏi cô không chuẩn bị tinh thần nên cũng lúng túng không biết trả lời sao, với cô vẫn nhớ tới cuộc nói chuyện ở quán cafe của cô và bà trước lúc Quốc Thiên bị tai nạn, sau một hồi thì cô lên tiếng hỏi:
– Dạ. Bác nói thật đúng không ạ.
– Chẳng lẽ tôi lại phải nói dối cô.
– Bác hiểu nhầm rồi ạ, con hỏi câu đó không phải có ý nói bác nói dối mà vì lúc nói chuyện ở quán cafe bác từng nói là sẽ không bao giờ chấp nhận con làm dâu con dâu nhà bác mà.
Nghe Diệu Nhi nhắc bà Mai trong lòng tức giận lắm nhưng vì Quốc Thiên bà đành nuốt cơn giận vào trong lòng trả lời:
– Cô không cần phải nhắc tôi, những gì tôi nói thì tôi không bao giờ quên. Cô tưởng tôi đã chấp nhận cô sao, không bao giờ đâu. Nếu không vì Quốc Thiên đang mất trí nhớ bỏ ăn bỏ uống một mực đòi cưới cô thì cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô sao.
– Thì ra đó là lý do bác đồng ý cho con và Quốc Thiên lấy nhau vậy cho phép con từ chối lời đề nghị đó đợi khi nào anh Quốc Thiên hồi phục hoàn toàn đã ạ. Con không muốn mang tiếng lợi dụng sự khờ khạo của Quốc Thiên để ép bác chấp nhận con đâu ạ.
– Cô… cô… cô nói cô yêu thương Quốc Thiên mà bây giờ cô lại từ chối nó là sao. Vì Quốc Thiên nó cần cô nên tôi mới phải nhịn cô đấy chứ không còn lâu tôi mới nói chuyện với cô.
Trả lời Diệu Nhi xong, bà Mai nói với Quốc Thiên:
– Đó, con thấy chưa là do nó không muốn lấy con chưa không phải là mẹ không hỏi nó cho con đâu đấy. Con tỉnh táo lại đi.
Quốc Thiên ngồi nãy giờ nghe, anh suy nghĩ lời Diệu Nhi nói thì cũng hiểu ra mọi chuyện, thì ra là mẹ anh đã gặp Diệu Nhi nói chuyện với cô. Quốc Thiên hiểu suy nghĩ của Diệu Nhi nhưng anh cũng hiểu tính cách của mẹ anh nên chỉ có cơ hội này để mẹ anh đồng ý cho anh lấy Diệu Nhi nên anh không thể bỏ lỡ được. Anh liền giả vờ khóc lóc nói:
– Diệu Nhi thương Quốc Thiên mà… mẹ… mẹ không được nói cô ấy như vậy… Thiên thương Diệu Nhi chỉ muốn lấy Diệu Nhi thôi. Mẹ phải cưới Diệu Nhi cho Thiên… huhu.. không Thiên không ăn cơm nữa đâu. Mẹ hứa Thiên ăn cơm sẽ cưới Diệu Nhi cho Thiên rồi mà. Thiên không biết đâu, mẹ làm sao cưới Diệu Nhi cho Thiên đi.
Bà Mai nghe Quốc Thiên nói mà càng rối hơn. Bà muốn Quốc Thiên khỏi bệnh nhưng lại không muốn Diệu Nhi làm con dâu bà. Mà Quốc Thiên lại không chịu ăn uống nếu bà không cho nó lấy Diệu Nhi thì không biết bao giờ nó khỏe được nữa. Sau một hồi thì bà nói với Quốc Thiên:
– Con vô phòng đi để mẹ tiếp tục nói chuyện với Diệu Nhi cho xong nha.
– Mẹ phải cưới cô ấy cho con đó nha..
Bà Mai gật đầu, thì Quốc Thiên mới chịu đi, chờ Quốc Thiên đi vào trong phòng bà quay qua nói Diệu Nhi:
– Lúc nãy có Quốc Thiên ở đây nên tôi cũng không muốn gay gắt với cô để nó phải buồn. Bây giờ chỉ cần cô chịu lấy Quốc Thiên thì tôi sẽ mua và sang tên cho cô một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố kèm theo số tiền 5 tỷ đủ cho cô và gia đình ăn sung mặc sướng.
Diệu Nhi nghe bà Mai nói thì cũng không lấy gì làm bất ngờ mà chỉ mỉm cười trả lời lại:
– Bác ạ, có thể những người giàu như bác khi giải quyết việc gì thì cũng chỉ nghĩ đến tiền, nhưng tiền không là tất cả đâu bác. Con đã nói là con yêu anh Thiên không phải vì tiền hay địa vị mà là chính con người của anh ấy nên bác đừng có đem tiền và vật chất ra để làm điều kiện để con đồng ý lấy anh ấy. Như vậy là bác đang sỉ nhục con và anh ấy đấy ạ. Cũng may là bác bảo anh ấy vô phòng chứ để anh ấy nghe những lời này thì sẽ tổn thương đến thế nào. Con sẽ lấy anh Thiên nhưng con sẽ không nhận bất kì thứ gì như yêu cầu của bác mà con có một điều kiện
– Điều kiện đó là gì
– Điều kiện của con đó là bác phải sang nhà nói chuyện với ba mẹ con và sau khi đám cưới con muốn ở riêng với anh Thiên chứ không ở cùng ai trong gia đình bác.
– Được tôi đồng ý với điều kiện của cô, chỉ cần cô chăm sóc cho Quốc Thiên thật tốt là được.
– Chuyện chăm sóc anh Thiên bác đừng lo ạ, con yêu anh ấy thì sẽ chăm sóc anh ấy bằng tất cả tình yêu của mình.
– Nếu vậy cô về nhà nói chuyện với ba mẹ cô trước đi, ngày mai tôi sẽ qua nói chuyện sau.
– Dạ.
Quốc Thiên ở trong phòng mở hé cửa ra nghe cuộc nói chuyện của hai người, anh rất vui vì cuối cùng Diệu Nhi cũng đồng ý cưới anh. Vì quá vui mừng khiến Quốc Thiên không kìm chế được mà hét lên làm bên ngoài bà Mai và Diệu Nhi lật đật chạy vào. Thấy Quốc Thiên chỉ vào con gián ở trên tường nói:
– Sợ quá.
– Để em bắt ra cho anh nha.
Diệu Nhi đi vào bắt con gián rồi nhờ bà Mai bỏ ra ngoài giúp cô. Cô ngồi nói chuyện với Quốc Thiên:
– Anh có muốn cưới em thật không?
– Muốn… muốn cưới Diệu Nhi lắm.
– Vì sao lại muốn cưới em.
– Vì.. Diệu Nhi xinh gái tốt bụng và thương tôi nữa.
Nghe Quốc Thiên nói mà Diệu Nhi phì cười vì giống như anh đang nịnh cô vậy. Đột nhiên cô ôm lấy anh nói tiếp:
– Vậy thì phải yêu thương em, nghe lời em biết chưa. Lát nữa em về thì nhớ ăn cơm không bỏ bữa nữa nghe không?
– Nhớ… Nhớ mà.
Diệu Nhi chơi thêm một lúc nữa thì cô xin phép về nhưng Quốc Thiên không muốn cô về cứ năn nỉ ở lại làm cô phải ở thêm một lúc nữa mới về được.
Về đến nhà, cô vào phòng thay quần áo rồi ra nấu ăn phụ mẹ. Trong đầu cô suy nghĩ lát nữa không biết nói với ba mẹ thế nào. Cô cũng sợ mọi người trong xóm sẽ bàn tán vì cô mới ly hôn không bao lâu mà giờ đã lại kết hôn rồi. Suốt bữa cơm, cô cứ nhìn ba, nhìn mẹ rồi cúi xuống nhìn chén cơm trong tay không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà Loan quan sát Diệu Nhi từ lúc về nhà đến giờ có gì lạ lắm nên bà liền hỏi:
– Nhi, con có chuyện gì phải không?
Diệu Nhi đang suy nghĩ chuyện đó nên khi nghe mẹ hỏi thì giật mình, cô ấp a ấp úng trả lời:
– Dạ đâu có chuyện gì đâu mẹ, con bình thường mà.
– Mẹ thấy hôm nay con lạ lắm, nói ba mẹ nghe xem có chuyện gì.
Ông Quang cũng nhận ra sự bất thường của Diệu Nhi nên cũng lên tiếng:
– Mẹ con nói đúng rồi đó. Có chuyện gì thì con nói ra mọi người cùng tìm cách giải quyết chứ sao lại giấu trong lòng hả.
Nghe ba mẹ nói thế, Diệu Nhi khẽ thở dài rồi nói hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Nhìn ba mẹ ngơ ngác, cô nói tiếp:
– Thật ra con cũng rất sợ mọi người sẽ dị nghị gia đình chúng ta như lần trước con ly hôn nên con định chờ ngày mai mẹ anh Thiên qua nói chuyện với ba mẹ rồi con sẽ qua bên đó ở chứ không làm đám cưới. Chờ khi nào anh Thiên hồi phục trí nhớ thì làm đám cưới cũng được, ý của con như vậy ba mẹ thấy thế nào ạ.
Bà Loan trả lời:
– Như vậy thì thiệt thòi cho con lắm, chờ biết khi nào thằng Thiên mới hồi phục lại.
– Dạ con chắc chắn anh Thiên sẽ hồi phục sớm thôi mẹ ạ. Con cũng đắn đo suy nghĩ nên mới không dám nói với ba mẹ.
Ông Quang để chén cơm xuống rồi nói:
– Nếu như con đã quyết định thì ba mẹ cũng không cản, chỉ cần con hạnh phúc là ba mẹ vui rồi.
– Dạ con cảm ơn ba mẹ đã hiểu và chúc phúc cho con, nhất định con và anh Thiên sẽ sống thật hạnh phúc cho ba mẹ vui lòng.
– Ừm, thôi cả nhà ăn cơm đi không đồ ăn nguội hết lại không ngon.
– Dạ.
Sau đó cả nhà cô lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong cô tranh phần dọn dẹp để cho ba mẹ đi nghỉ ngơi.
….
Buổi chiều sau khi tan làm thì Thùy An ghé qua thăm Quốc Thiên. Nhìn Quốc Thiên vẫn vậy không có gì tiến triển mà cô ta lắc đầu ngao ngán. Cô ta ngồi chơi một lúc, định đi về thì mẹ nuôi nói:
– Ở lại đây ăn cơm đi, tí nữa mẹ có chút chuyện nói với con.
Nghe mẹ nuôi nói có chút chuyện cần nói, Thùy An tò mò hỏi:
– Có chuyện gì mẹ nói luôn đi ạ.
Bà Mai nhìn phía cửa phòng Quốc Thiên đang đóng nên yên tâm rồi nói:
– Mẹ muốn nói với con việc Quốc Thiên đòi cưới Diệu Nhi
Thùy An nghe mẹ nuôi nói thì sốc đến không ngờ, cô ta như không tin mà hỏi lại:
– Cái gì… anh Thiên đòi cưới chị ta thật hả mẹ.
– Ừ, mẹ cũng đã đồng ý và nói chuyện với Diệu Nhi. Ngày mai con theo mẹ qua bên đó nói chuyện.
– Mẹ… sao mẹ lại đồng ý vậy. Mẹ biết tính chị ta ghê gớm thế nào chưa mà mẹ lại cưới cho anh Thiên cơ chứ.
– Mẹ biết nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, chỉ có cô ta mới là người có thể giúp Quốc Thiên nhanh hồi phục trí nhớ nhất thôi.
Thùy An suy nghĩ nếu Diệu Nhi đồng ý thì chắc chắn sẽ có điều kiện gì vì mẹ nuôi đã nói sẽ không chấp nhận chị ta rồi mà nên cô ta lập tức hỏi mẹ nuôi:
– Chị ta có đưa ra điều kiện gì với mẹ không đó.
– Có, cô ta nói muốn sống riêng cùng với Quốc Thiên.
– Chị ta cũng ghê gớm thật đó chứ, mẹ cho cưới nhưng đừng cho họ đi đăng ký kết hôn nha. Lỡ sau này anh Thiên và chị ta không sống được lại ly hôn, chị ta bắt anh Thiên phân chia tài sản đó mẹ.
– Ừ, thôi lại ăn cơm rồi mai dậy sớm chuẩn bị cho mẹ vài thứ đi qua bên đấy.
– Dạ.
Thùy An ăn cơm xong thì cũng xin phép về bên kia. Về tới nhà, cô ta vào phòng nhìn đống đồ trên bàn liền đưa tay gạt hết tất cả mọi thứ xuống vì quá tức giận. Trăm ngàn lần cô ta cũng không ngờ Diệu Nhi lại quyết định lấy Quốc Thiên nhanh như vậy. Cô ta nói mẹ nuôi không cho họ đăng ký kết hôn vì nếu đăng ký thì cô ta sẽ không còn cơ hội giành Quốc Thiên nữa. Bởi vì cô ta nghĩ chỉ có cô ta mới hợp với Quốc Thiên thôi. Thật ra cô ta đang…
– Con có việc ở công ty nên con phải đi đây, khi nào mẹ về thì nói con qua đón nhé.
– Thôi không cần đâu, mẹ ở bên đây với anh khi nào anh khoẻ thì mới về bên đó.
– Dạ, sao cũng được ạ. Con xin phép đi trước.
Sau đó Thùy An rời đi, trợ lý Nam cũng nhận được cuộc gọi của chú Tuân nên liền xin phép đến công ty luôn. Ở nhà bây giờ chỉ còn Diệu Nhi, bà Mai và Quốc Thiên. Thấy mọi người đã lần lượt về hết và ban nãy nghe bà Mai nói sẽ ở lại đây chăm sóc cho Quốc Thiên nên cô nói:
– Con cũng có chút việc bận nên con xin phép về ạ.
– Ừ, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp tôi chăm sóc tốt cho Quốc Thiên.
– Dạ không có gì đâu bác ạ.
Trả lời bà Mai xong thì cô quay sang Quốc Thiên nói:
– Anh ở đây nhớ nghe lời mẹ, chịu khó ăn uống, ngủ sớm cho mau khoẻ nha. Em về đây khi nào rảnh em lại ghé thăm anh tiếp.
Diệu Nhi nói xong thì đứng dậy rời đi nhưng Quốc Thiên cầm tay cô kéo lại quay sang nhìn mẹ nói một câu khiến cả hai đều ngỡ ngàng.
– Không….không cho Diệu Nhi đi đâu hết. Mẹ…mẹ cưới Diệu Nhi cho con đi.
– Con nói gì vậy Thiên, thả tay ra cho Diệu Nhi về.
– Con… con muốn cưới Diệu Nhi…muốn ở cùng Diệu Nhi.
Nói xong Quốc Thiên hùng hổ đi về phòng, bà Mai quay sang nói với Diệu Nhi:
– Cô về đi, để tôi nói chuyện với Thiên.
– Dạ, con chào bác con về.
Sau đó Diệu Nhi xuống dưới cổng chung cư bắt xe để về nhà. Mấy ngày tiếp theo, cô khá bận nên không đến thăm Quốc Thiên mà chỉ gọi điện thoại cho trợ lý Nam hỏi han tình hình. Hôm nay công việc đã ổn định nên cô đến thăm anh vì cô nghe trợ lý Nam nói mấy ngày nay anh không ăn nên rất lo lắng.
Ở căn hộ của Quốc Thiên lúc này bà Mai đang năn nỉ Quốc Thiên ăn cơm, nhưng anh một mực không ăn và luôn miệng đòi cưới Diệu Nhi khiến bà đau hết cả đầu. Thấy Quốc Thiên không ăn không uống mà bà xót hết cả ruột gan, không còn cách nào khác bà đành gật đầu rồi gọi cho Diệu Nhi.
Diệu Nhi chạy xe được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, cô dừng lại mở ra thấy bà Mai gọi nên liền nhấn nghe:
“Dạ alo, con nghe đây bác”
Đầu dây bên kia, bà Mai lập tức trả lời:
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, phiền cô đến căn hộ của Quốc Thiên một lát”
“Dạ vậy bác chờ con tí nhé, con đang trên đường tới đây ạ”
Bà Mai”Ừ” sau đó tắt máy, Diệu Nhi bỏ điện thoại vào trong túi rồi tiếp tục chạy xe. Bà Mai cầm chén cơm quay sang nhìn Quốc Thiên nói:
– Mẹ đã gọi Diệu Nhi đến cho con rồi đấy. Bây giờ con ăn hết chén cơm này đi không là mẹ không cho Diệu Nhi vào nhà đâu.
Quốc Thiên ngây ngô nhìn bà Mai hỏi:
– Diệu Nhi đến thật không mẹ.
Bà Mai gật đầu nói:
– Mẹ mới gọi Diệu Nhi đó con cũng nghe rồi mà. Mau ăn đi nào.
– Dạ… dạ, con ăn, con ăn nhưng mẹ nhớ hỏi cưới Diệu Nhi cho con luôn nha.
Bà Mai đến chịu với con trai mình. Bà thua nó thật rồi, bà nói:
– Con ăn đi, ăn thì mẹ sẽ hỏi cưới Diệu Nhi cho con.
Quốc Thiên mỉm cười trong lòng vì cuối cùng mẹ cũng chịu cưới Diệu Nhi cho mình, anh cầm chén cơm lên ăn vèo cái thì xong. Ăn xong, anh dơ chén lên nói:
– Con ăn hết rồi… đi cưới Diệu Nhi thôi mẹ.
– Chờ một lát Diệu Nhi tới rồi chúng ta đi nha.
– Dạ… dạ.
Một lát sau, Diệu Nhi đã tới chung cư nhưng bảo vệ không cho cô lên nên cô phải gọi cho bà Mai xuống đón cô thì mới lên được. Lên tới nơi, vừa bước vào thì cô thấy Quốc Thiên ngồi ở sofa, cô lên tiếng:
– Anh Thiên.
Quốc Thiên quay lại thấy Diệu Nhi thì đứng dậy đi lại ôm tay cô rồi hỏi:
– Sao mấy hôm nay Diệu Nhi không tới thăm tôi vậy…
– Mấy hôm nay em có việc bận nên không tới được, anh đã ăn gì chưa.
Quốc Thiên không trả lời mà gật đầu rồi kéo Diệu Nhi lại ngồi xuống sofa cùng anh. Bà Mai cũng đi lại, ngồi xuống nói:
– Quốc Thiên muốn cưới cô, cô có đồng ý không để tôi còn bàn tiếp.
Nghe bà Mai hỏi, Diệu Nhi có chút bất ngờ vì hôm đó cô nghĩ Quốc Thiên chỉ vô tình nói ra thôi. Giờ nghe bà Mai hỏi cô không chuẩn bị tinh thần nên cũng lúng túng không biết trả lời sao, với cô vẫn nhớ tới cuộc nói chuyện ở quán cafe của cô và bà trước lúc Quốc Thiên bị tai nạn, sau một hồi thì cô lên tiếng hỏi:
– Dạ. Bác nói thật đúng không ạ.
– Chẳng lẽ tôi lại phải nói dối cô.
– Bác hiểu nhầm rồi ạ, con hỏi câu đó không phải có ý nói bác nói dối mà vì lúc nói chuyện ở quán cafe bác từng nói là sẽ không bao giờ chấp nhận con làm dâu con dâu nhà bác mà.
Nghe Diệu Nhi nhắc bà Mai trong lòng tức giận lắm nhưng vì Quốc Thiên bà đành nuốt cơn giận vào trong lòng trả lời:
– Cô không cần phải nhắc tôi, những gì tôi nói thì tôi không bao giờ quên. Cô tưởng tôi đã chấp nhận cô sao, không bao giờ đâu. Nếu không vì Quốc Thiên đang mất trí nhớ bỏ ăn bỏ uống một mực đòi cưới cô thì cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô sao.
– Thì ra đó là lý do bác đồng ý cho con và Quốc Thiên lấy nhau vậy cho phép con từ chối lời đề nghị đó đợi khi nào anh Quốc Thiên hồi phục hoàn toàn đã ạ. Con không muốn mang tiếng lợi dụng sự khờ khạo của Quốc Thiên để ép bác chấp nhận con đâu ạ.
– Cô… cô… cô nói cô yêu thương Quốc Thiên mà bây giờ cô lại từ chối nó là sao. Vì Quốc Thiên nó cần cô nên tôi mới phải nhịn cô đấy chứ không còn lâu tôi mới nói chuyện với cô.
Trả lời Diệu Nhi xong, bà Mai nói với Quốc Thiên:
– Đó, con thấy chưa là do nó không muốn lấy con chưa không phải là mẹ không hỏi nó cho con đâu đấy. Con tỉnh táo lại đi.
Quốc Thiên ngồi nãy giờ nghe, anh suy nghĩ lời Diệu Nhi nói thì cũng hiểu ra mọi chuyện, thì ra là mẹ anh đã gặp Diệu Nhi nói chuyện với cô. Quốc Thiên hiểu suy nghĩ của Diệu Nhi nhưng anh cũng hiểu tính cách của mẹ anh nên chỉ có cơ hội này để mẹ anh đồng ý cho anh lấy Diệu Nhi nên anh không thể bỏ lỡ được. Anh liền giả vờ khóc lóc nói:
– Diệu Nhi thương Quốc Thiên mà… mẹ… mẹ không được nói cô ấy như vậy… Thiên thương Diệu Nhi chỉ muốn lấy Diệu Nhi thôi. Mẹ phải cưới Diệu Nhi cho Thiên… huhu.. không Thiên không ăn cơm nữa đâu. Mẹ hứa Thiên ăn cơm sẽ cưới Diệu Nhi cho Thiên rồi mà. Thiên không biết đâu, mẹ làm sao cưới Diệu Nhi cho Thiên đi.
Bà Mai nghe Quốc Thiên nói mà càng rối hơn. Bà muốn Quốc Thiên khỏi bệnh nhưng lại không muốn Diệu Nhi làm con dâu bà. Mà Quốc Thiên lại không chịu ăn uống nếu bà không cho nó lấy Diệu Nhi thì không biết bao giờ nó khỏe được nữa. Sau một hồi thì bà nói với Quốc Thiên:
– Con vô phòng đi để mẹ tiếp tục nói chuyện với Diệu Nhi cho xong nha.
– Mẹ phải cưới cô ấy cho con đó nha..
Bà Mai gật đầu, thì Quốc Thiên mới chịu đi, chờ Quốc Thiên đi vào trong phòng bà quay qua nói Diệu Nhi:
– Lúc nãy có Quốc Thiên ở đây nên tôi cũng không muốn gay gắt với cô để nó phải buồn. Bây giờ chỉ cần cô chịu lấy Quốc Thiên thì tôi sẽ mua và sang tên cho cô một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố kèm theo số tiền 5 tỷ đủ cho cô và gia đình ăn sung mặc sướng.
Diệu Nhi nghe bà Mai nói thì cũng không lấy gì làm bất ngờ mà chỉ mỉm cười trả lời lại:
– Bác ạ, có thể những người giàu như bác khi giải quyết việc gì thì cũng chỉ nghĩ đến tiền, nhưng tiền không là tất cả đâu bác. Con đã nói là con yêu anh Thiên không phải vì tiền hay địa vị mà là chính con người của anh ấy nên bác đừng có đem tiền và vật chất ra để làm điều kiện để con đồng ý lấy anh ấy. Như vậy là bác đang sỉ nhục con và anh ấy đấy ạ. Cũng may là bác bảo anh ấy vô phòng chứ để anh ấy nghe những lời này thì sẽ tổn thương đến thế nào. Con sẽ lấy anh Thiên nhưng con sẽ không nhận bất kì thứ gì như yêu cầu của bác mà con có một điều kiện
– Điều kiện đó là gì
– Điều kiện của con đó là bác phải sang nhà nói chuyện với ba mẹ con và sau khi đám cưới con muốn ở riêng với anh Thiên chứ không ở cùng ai trong gia đình bác.
– Được tôi đồng ý với điều kiện của cô, chỉ cần cô chăm sóc cho Quốc Thiên thật tốt là được.
– Chuyện chăm sóc anh Thiên bác đừng lo ạ, con yêu anh ấy thì sẽ chăm sóc anh ấy bằng tất cả tình yêu của mình.
– Nếu vậy cô về nhà nói chuyện với ba mẹ cô trước đi, ngày mai tôi sẽ qua nói chuyện sau.
– Dạ.
Quốc Thiên ở trong phòng mở hé cửa ra nghe cuộc nói chuyện của hai người, anh rất vui vì cuối cùng Diệu Nhi cũng đồng ý cưới anh. Vì quá vui mừng khiến Quốc Thiên không kìm chế được mà hét lên làm bên ngoài bà Mai và Diệu Nhi lật đật chạy vào. Thấy Quốc Thiên chỉ vào con gián ở trên tường nói:
– Sợ quá.
– Để em bắt ra cho anh nha.
Diệu Nhi đi vào bắt con gián rồi nhờ bà Mai bỏ ra ngoài giúp cô. Cô ngồi nói chuyện với Quốc Thiên:
– Anh có muốn cưới em thật không?
– Muốn… muốn cưới Diệu Nhi lắm.
– Vì sao lại muốn cưới em.
– Vì.. Diệu Nhi xinh gái tốt bụng và thương tôi nữa.
Nghe Quốc Thiên nói mà Diệu Nhi phì cười vì giống như anh đang nịnh cô vậy. Đột nhiên cô ôm lấy anh nói tiếp:
– Vậy thì phải yêu thương em, nghe lời em biết chưa. Lát nữa em về thì nhớ ăn cơm không bỏ bữa nữa nghe không?
– Nhớ… Nhớ mà.
Diệu Nhi chơi thêm một lúc nữa thì cô xin phép về nhưng Quốc Thiên không muốn cô về cứ năn nỉ ở lại làm cô phải ở thêm một lúc nữa mới về được.
Về đến nhà, cô vào phòng thay quần áo rồi ra nấu ăn phụ mẹ. Trong đầu cô suy nghĩ lát nữa không biết nói với ba mẹ thế nào. Cô cũng sợ mọi người trong xóm sẽ bàn tán vì cô mới ly hôn không bao lâu mà giờ đã lại kết hôn rồi. Suốt bữa cơm, cô cứ nhìn ba, nhìn mẹ rồi cúi xuống nhìn chén cơm trong tay không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bà Loan quan sát Diệu Nhi từ lúc về nhà đến giờ có gì lạ lắm nên bà liền hỏi:
– Nhi, con có chuyện gì phải không?
Diệu Nhi đang suy nghĩ chuyện đó nên khi nghe mẹ hỏi thì giật mình, cô ấp a ấp úng trả lời:
– Dạ đâu có chuyện gì đâu mẹ, con bình thường mà.
– Mẹ thấy hôm nay con lạ lắm, nói ba mẹ nghe xem có chuyện gì.
Ông Quang cũng nhận ra sự bất thường của Diệu Nhi nên cũng lên tiếng:
– Mẹ con nói đúng rồi đó. Có chuyện gì thì con nói ra mọi người cùng tìm cách giải quyết chứ sao lại giấu trong lòng hả.
Nghe ba mẹ nói thế, Diệu Nhi khẽ thở dài rồi nói hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Nhìn ba mẹ ngơ ngác, cô nói tiếp:
– Thật ra con cũng rất sợ mọi người sẽ dị nghị gia đình chúng ta như lần trước con ly hôn nên con định chờ ngày mai mẹ anh Thiên qua nói chuyện với ba mẹ rồi con sẽ qua bên đó ở chứ không làm đám cưới. Chờ khi nào anh Thiên hồi phục trí nhớ thì làm đám cưới cũng được, ý của con như vậy ba mẹ thấy thế nào ạ.
Bà Loan trả lời:
– Như vậy thì thiệt thòi cho con lắm, chờ biết khi nào thằng Thiên mới hồi phục lại.
– Dạ con chắc chắn anh Thiên sẽ hồi phục sớm thôi mẹ ạ. Con cũng đắn đo suy nghĩ nên mới không dám nói với ba mẹ.
Ông Quang để chén cơm xuống rồi nói:
– Nếu như con đã quyết định thì ba mẹ cũng không cản, chỉ cần con hạnh phúc là ba mẹ vui rồi.
– Dạ con cảm ơn ba mẹ đã hiểu và chúc phúc cho con, nhất định con và anh Thiên sẽ sống thật hạnh phúc cho ba mẹ vui lòng.
– Ừm, thôi cả nhà ăn cơm đi không đồ ăn nguội hết lại không ngon.
– Dạ.
Sau đó cả nhà cô lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong cô tranh phần dọn dẹp để cho ba mẹ đi nghỉ ngơi.
….
Buổi chiều sau khi tan làm thì Thùy An ghé qua thăm Quốc Thiên. Nhìn Quốc Thiên vẫn vậy không có gì tiến triển mà cô ta lắc đầu ngao ngán. Cô ta ngồi chơi một lúc, định đi về thì mẹ nuôi nói:
– Ở lại đây ăn cơm đi, tí nữa mẹ có chút chuyện nói với con.
Nghe mẹ nuôi nói có chút chuyện cần nói, Thùy An tò mò hỏi:
– Có chuyện gì mẹ nói luôn đi ạ.
Bà Mai nhìn phía cửa phòng Quốc Thiên đang đóng nên yên tâm rồi nói:
– Mẹ muốn nói với con việc Quốc Thiên đòi cưới Diệu Nhi
Thùy An nghe mẹ nuôi nói thì sốc đến không ngờ, cô ta như không tin mà hỏi lại:
– Cái gì… anh Thiên đòi cưới chị ta thật hả mẹ.
– Ừ, mẹ cũng đã đồng ý và nói chuyện với Diệu Nhi. Ngày mai con theo mẹ qua bên đó nói chuyện.
– Mẹ… sao mẹ lại đồng ý vậy. Mẹ biết tính chị ta ghê gớm thế nào chưa mà mẹ lại cưới cho anh Thiên cơ chứ.
– Mẹ biết nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, chỉ có cô ta mới là người có thể giúp Quốc Thiên nhanh hồi phục trí nhớ nhất thôi.
Thùy An suy nghĩ nếu Diệu Nhi đồng ý thì chắc chắn sẽ có điều kiện gì vì mẹ nuôi đã nói sẽ không chấp nhận chị ta rồi mà nên cô ta lập tức hỏi mẹ nuôi:
– Chị ta có đưa ra điều kiện gì với mẹ không đó.
– Có, cô ta nói muốn sống riêng cùng với Quốc Thiên.
– Chị ta cũng ghê gớm thật đó chứ, mẹ cho cưới nhưng đừng cho họ đi đăng ký kết hôn nha. Lỡ sau này anh Thiên và chị ta không sống được lại ly hôn, chị ta bắt anh Thiên phân chia tài sản đó mẹ.
– Ừ, thôi lại ăn cơm rồi mai dậy sớm chuẩn bị cho mẹ vài thứ đi qua bên đấy.
– Dạ.
Thùy An ăn cơm xong thì cũng xin phép về bên kia. Về tới nhà, cô ta vào phòng nhìn đống đồ trên bàn liền đưa tay gạt hết tất cả mọi thứ xuống vì quá tức giận. Trăm ngàn lần cô ta cũng không ngờ Diệu Nhi lại quyết định lấy Quốc Thiên nhanh như vậy. Cô ta nói mẹ nuôi không cho họ đăng ký kết hôn vì nếu đăng ký thì cô ta sẽ không còn cơ hội giành Quốc Thiên nữa. Bởi vì cô ta nghĩ chỉ có cô ta mới hợp với Quốc Thiên thôi. Thật ra cô ta đang…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.