Chương 32
Quỳnh Châu
21/12/2022
Quốc Thiên ra ngoài phòng cấp cứu thì thấy mẹ và Thuỳ An đang ở đấy.
Thuỳ An thấy Quốc Thiên thì có chút run sợ, cô ta đứng sau lưng bà Mai để tránh ánh nhìn của Quốc Thiên.
Bà Mai thấy Quốc Thiên thì vội vã hỏi:
– Quốc Thiên con có mệt không?
– Con không mệt. Mẹ đến chỉ để hỏi vậy thôi ạ.
Bà Mai thấy Quốc Thiên hỏi vậy thì bà kinh ngạc vì cách Quốc Thiên nói không giống như mọi ngày. Nó trả lời rất rõ ràng và dứt khoát cứ như là đã nhớ lại mọi chuyện.
– Mẹ… mẹ
– Vợ con phải ở lại điều trị vì bỏng nặng. Con sẽ ở lại chăm vợ con. Mẹ về đi ạ, ở bệnh viện lâu cũng không tốt.
– Nhưng… con đang…
– Con khoẻ, con chăm vợ con được. Mẹ cứ về đi. Giờ con phải đưa vợ con qua khu điều trị.
Nói xong Quốc Thiên đi lấy xe để lại bà Mai và Thuỳ An ngơ ngác nhìn theo.
Quốc Thiên lấy xe xong quay trở lại thì thấy mẹ và Thuỳ An không còn ở đấy nữa. Anh vào phòng thì thấy Diệu Nhi đang nhăn nhó vì đau:
– Em đau lắm hả, để anh đẩy em đi nha.
Diệu Nhi đau nên chỉ gật đầu đáp lại anh. Quốc Thiên đỡ cô lên xe rồi đẩy qua khu điều trị. Suốt cả quãng đường qua đó Quốc Thiên không ngừng lo lắng, anh cứ hỏi suốt làm Diệu Nhi dù rất đau nhưng cũng phải nói lời trấn an anh.
– Em vẫn còn chịu được không sao đâu anh.
Quốc Thiên nghe cô nói vậy mới không hỏi nữa mà nhanh đẩy cô đi. Đến nơi anh vào phòng trực hỏi thì được chỉ qua phòng bác sĩ.
Sau khi bác sĩ khám lại xong thì anh đẩy Diệu Nhi ra ngoài để làm thủ tục và đăng ký phòng vip ở cho thoải mái.
Làm thủ tục một lúc cũng xong, anh đẩy Diệu Nhi về phòng vip nằm, chờ y tá đi thì Quốc Thiên nói Diệu Nhi:
– Em ở đây nhé, anh đi mua đồ ăn cho em nha.
– Dạ, anh đi đi.
Quốc Thiên gật đầu rồi hôn lên trán cô sau đó rời đi. Một lát sau, anh trở về trên tay cầm hộp cháo, anh nói:
– Để anh đút cháo cho em ăn nha.
– Chân em đau chứ tay em không sao em tự ăn được mà, anh đưa đây đi. Anh vẫn bệnh mà.
– Anh khoẻ rồi. Lúc anh bị tai nạn nằm ở đây, em vất vả chăm anh thì bây giờ phải để anh chăm lại em chứ.
Nghe Quốc Thiên nói vậy thì cô nhìn anh rồi hỏi:
– Quốc Thiên có phải anh nhớ lại rồi không?
Quốc Thiên nghe Diệu Nhi hỏi thì khựng lại. Anh biết bây giờ không thể giả vờ mất trí nhớ được nữa nên trả lời Diệu Nhi:
– Uhm. Anh nhớ lại rồi.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên xác nhận thì vui mừng khôn xiết, cô xúc động nghẹn ngào nói:
– Quốc Thiên em mừng quá. Cuối cùng thì anh cũng hồi phục rồi.
Quốc Thiên ôm Diệu Nhi nói:
– Anh xin lỗi vì đã làm em vất vả thời gian qua.
Diệu Nhi lắc đầu nói:
– Em không… không vất vả đâu. Anh nhớ lại là tốt rồi.
– Được rồi, em đừng khóc nữa. Nín đi, để anh đút cháo cho em ăn nha.
– Dạ.
Quốc Thiên múc cháo, thổi cho nguội bớt rồi đút cho cô ăn. Sau khi ăn xong, Diệu Nhi hỏi:
– Anh nhớ lại khi nào vậy.
– Anh nhớ lại cách đây mấy hôm nhưng anh không nói cho em biết vì muốn dành bất ngờ cho em mà ai dè..
– Chỉ cần anh nhớ lại là em vui rồi..
Quốc Thiên ôm lấy Diệu Nhi vào lòng rồi nói:
– Anh xin lỗi vì đã để em chịu nhiều tổn thương và thiệt thòi. Chờ hết tháng này chúng ta tổ chức đám cưới nhé.
– Dạ.
Sau đó cả cô và anh nó rất nhiều chuyện với nhau đến tận khuya mới chịu ngủ. ….
Diệu Nhi xin nghỉ dạy và ở lại bệnh viện một tuần thấy vết thương đã lành khá nhiều nên cô nói Quốc Thiên xin bác sĩ cho cô xuất viện. Quốc Thiên cũng chiều ý Diệu Nhi nên đi xin bác sĩ và kết quả được cho về nhà. Quốc Thiên sợ chân cô sẽ để lại sẹo nên anh đặt một lúc mấy tuýp bôi sẹo từ bên nước ngoài về cho cô, ngày nào cũng siêng năng bôi cho cô.
Hôm nay cũng vậy, sau khi ăn cơm tối xong, Quốc Thiên lấy tuýp bôi sẹo cầm ra bôi cho Diệu Nhi. Cô được Quốc Thiên chiều chuộng như vậy thì trêu:
– Anh chiều em như vậy không sợ em hư sao.
– Anh không, bởi vì em là vợ anh mà. À ngày mai em có đến trường không.
-Dạ không anh, bây giờ tụi nhỏ đang ở nhà ôn thi để tuần sau thi.
– Vậy mai anh đưa em đi xem nhẫn và váy cưới nha, chứ sắp hết tháng rồi anh sợ sẽ không kịp mất.
– Dạ như vậy cũng được.
Quốc Thiên nhìn đồng hồ còn sớm nên nói với Diệu Nhi:
– Bây giờ vẫn còn sớm chúng ta đi luôn đi em.
Vì cũng khá háo hức nên cô gật đầu, cả hai thay quần áo rồi bắt đầu đi chọn nhẫn cưới. Sau khi chọn nhẫn xong thì cả hai lại qua tiệm váy cưới chọn đồ. Được nhân viên tư vấn một lúc thì cô và anh cũng chọn được bộ đồ thích hợp. Quốc Thiên đặt cọc rồi hẹn bên studio ngày mai sẽ tới chụp ảnh cưới, sau đó đưa Diệu Nhi về.
Do những ngày Quốc Thiên mất trí nhớ, Diệu Nhi phải ngủ cùng để xem chừng anh còn bây giờ anh đã nhớ lại nên đến lúc ngủ cùng cô có chút ngại. Quốc Thiên biết ý nên anh nói:
– Em ngủ ở đây đi để anh ra sofa ngủ.
Nghĩ cả hai đã là vợ chồng mà để Quốc Thiên ngủ ngoài sofa cũng không hay nên cô trả lời lại:
– Dạ… thôi anh cứ ngủ ở đây đi, em chưa quen nhưng sẽ cố gắng tập dần ạ.
Quốc Thiên mỉm cười tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô, nhắm mắt ngủ. Còn Diệu Nhi thì hồi hộp, cô nằm im một lúc mới dám ngủ.
Sáng hôm sau, Diệu Nhi mở mắt thấy mình nằm trong lòng của Quốc Thiên thì ngại vô cùng. Cô sợ Quốc Thiên thức giấc nên nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén đi vào toilet vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Diệu Nhi vừa đi thì Quốc Thiên cũng mở mắt, thật ra anh đã dậy từ sớm nhưng thấy cô nằm trong lòng anh ngủ ngon quá nên anh không nỡ làm cô dậy, đành phải nằm im cho cô ngủ. Nhớ lại dáng vẻ rón rén khi nãy của cô mà anh vừa xếp mền gối vừa phì cười. Diệu Nhi đi ra thấy Quốc Thiên cười thì hỏi:
– Anh dậy rồi hả? Có gì vui à hay sao mà anh cười vậy?
– Anh vừa thấy có một con mèo nhỏ rón rén chạy vào toilet, thấy thú vị nên cười thôi.
Vừa nói Quốc Thiên lại cười tiếp còn Diệu Nhi không biết mà là Quốc Thiên trêu mình nên cô nói:
– Thôi anh vào vệ sinh cá nhân thay quần áo đi rồi đi ăn, em đói quá rồi nè.
– Chờ anh tí nha.
Quốc Thiên nói xong thì lấy quần áo đi theo vào toilet còn Diệu Nhi ở ngoài chuẩn bị. Quốc Thiên ra thì cả hai đi ăn sáng rồi tới studio chụp ảnh cưới. Sau đó Quốc Thiên đưa cô về nhà, còn anh tới công ty. Đã mấy tháng nay Quốc Thiên không tới công ty nên nhân viên thấy anh ai cũng chào và hỏi thăm. Anh mỉm cười cảm ơn tất cả mọi người rồi đi tìm chú Tuân.
Chú Tuân vừa ở phòng họp ra thấy Quốc Thiên thì đi lại nói:
– Cuối cùng cũng chịu tới công ty rồi sao.
– Dạ, con cảm ơn chú thời gian qua đã giúp con điều hành công ty ạ.
– Thằng bé này lại khách sáo rồi đó. Tối nay qua nhà chú chơi, lâu quá không qua thím với mấy em nhắc con đó.
– Dạ, tối con sẽ qua ạ.
– Ừ, thôi giờ về phòng để chú bàn giao công việc lại.
– Dạ.
Sau đó Quốc Thiên cùng chú Tuân đi về phòng làm việc, bàn giao công việc xong thì Quốc Thiên nói cho chú Tuân nghe về dự định kết hôn của anh. Chú nghe xong thì ngạc nhiên lắm nhưng do có việc nên chú phải đi về hẹn tối đến nhà chú sẽ nói tiếp. Sau khi chú Tuân về thì Quốc Thiên check mail và ký giấy tờ đến chiều mới về. Trên đường về, anh ghé qua chung cư nơi mẹ anh ở để nói chuyện.
Bà Mai ở nhà nghe tiếng chuông cửa nên ra mở, nhìn thấy Quốc Thiên tới nên bà có chút ngạc nhiên. Chờ Quốc Thiên vào trong nhà thì bà hỏi:
– Con tới thăm mẹ sao Quốc Thiên.
– Dạ. Con đến thăm mẹ đồng thời muốn thông báo cho mẹ biết “Hết tháng này con và Diệu Nhi sẽ tổ chức đám cưới ạ.”
– Mẹ không đồng ý, chuyện con và nó đi đăng ký kết hôn mẹ đã không hài lòng. Nhưng vì lúc đó con mất trí nhớ, mẹ muốn con mau hồi phục nên mới đồng ý qua nhà nó nói chuyện. Bây giờ con còn muốn tổ chức đám cưới, con muốn ba mẹ tức chết phải không.
– Mẹ, con không biết sao mẹ lại thành kiến mãi với cô ấy như vậy, thời gian qua con bị bệnh cô ấy đã chăm sóc con như thế nào mẹ cũng thấy mà. Con sẽ gọi điện thông báo cho ba biết để ba về còn mẹ có đồng ý hay không thì con cũng sẽ tổ chức đám cưới. Con đến đây chỉ thông báo cho mẹ để mẹ chuẩn bị thôi, giờ con xin phép về ạ.
Bà Mai tức giận đập mạnh tay xuống bàn rồi nói:
– Quốc Thiên sao con bây giờ lại không nghe lời mẹ vậy. Có phải nó bỏ bùa khiến con u mê vậy không.
– Mẹ đừng nói lung tung như vậy, con và Diệu Nhi là yêu thương nhau thật lòng chứ không có chuyện bùa mê gì ở đây cả.
– Vậy để mẹ nói cho con biết, nó là vì căn nhà mẹ cho và số tiền 5 tỷ mới chịu lấy con đấy. Nó còn nói trên đời này làm gì có ai ngu ngốc mà lấy một thằng khờ như con, con nghe rõ chưa.
Thùy An lúc này đã đi làm về, cô ta nghe tiếng cãi nhau thì mở cửa đi ra. Thấy mẹ nuôi và Quốc Thiên ai nấy cũng căng thẳng. Vì tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra nên cô ta đi lại chỗ mẹ nuôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy mẹ. Sao anh Thiên và mẹ cãi nhau thế kia.
– Chuyện của mẹ con tôi không liên quan đến cô.
Bị Quốc Thiên quát, Thùy An liền im lặng chờ Quốc Thiên đi thì tiếp tục hỏi mẹ nuôi:
– Sao thế mẹ.
– Nó đòi tổ chức đám cưới với cô ta, con xem có phải nó muốn mẹ tức chết không hả.
Thùy An cũng khá bất ngờ, cô ta không nghĩ Quốc Thiên sẽ tổ chức đám cưới với Diệu Nhi sớm như thế nên cô ta liền an ủi mẹ nuôi:
– Mẹ kệ anh Thiên đi, giờ anh Thiên chỉ nghe chị ta thôi nên mình có nói gì anh cũng không nghe đâu. Mẹ cứ để anh cưới chị ta rồi về mình hành chị ta cũng được mà.
Bà Mai nghe Thuỳ An nói vậy thì gật đầu nói:
– Con nói cũng đúng, xém tí nữa là mẹ quên mất, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ta chứ không thể để cô ta lộng hành được.
– Dạ, đúng rồi đó mẹ. Bây giờ mẹ con mình vào ăn cơm rồi chiều con đưa mẹ đi shopping cho khuây khỏa nha.
– Ừ, mẹ cũng đang định rủ con đi mua ít đồ đây.
– Dạ.
Sau đó bà Mai và Thùy An đi vào ăn cơm nhưng vì chuyện vừa rồi khiến bà không nuốt nổi nên ăn được vài miếng thì bà đứng dậy đi vào phòng. Thùy An lắc đầu, tiếp tục ăn phần cơm của mình cho hết rồi đi về phòng nghỉ ngơi để chiều đi làm. ……
Quốc Thiên trở về nhà thấy Diệu Nhi đang ở bếp thì liền đi lại ôm phía sau thủ thỉ :
– Hôm nay vợ nấu gì cho anh ăn đấy.
Diệu Nhi đã quá quen với mùi nước hoa mà Quốc Thiên dùng nên bị ôm như vậy cũng không bất ngờ. Cô vặn nhỏ bếp rồi quay người lại đưa tay ôm lên cổ anh trả lời:
– Em nấu canh chua, thịt kho và rau xào. Hôm nay công việc ở công ty thế nào, nhiều việc lắm hay sao mà em thấy anh có vẻ căng thẳng vậy.
– À, cũng hơi nhiều do mấy tháng anh không tới công ty công việc dồn lại.
– Có cần em phụ gì không.
Quốc Thiên hôn lên trán Diệu Nhi nói:
– Chỉ cần vợ luôn ở bên anh là được rồi.
– Có vẻ mất trí nhớ xong em thấy anh dẻo miệng hơn rồi đó. Thôi anh vào thay quần áo đi, em dọn cơm rồi ra ăn.
Quốc Thiên gật đầu nhanh chóng vào phòng thay quần áo rồi phụ Diệu Nhi dọn cơm. Trong bữa cơm, Quốc Thiên cũng nói tối nay cả hai sẽ qua nhà chú Tuân chơi. Diệu Nhi ngại nên từ chối không đi, Quốc Thiên phải năn nỉ một hồi cô mới đồng ý.
……
Đúng 7 giờ thì Quốc Thiên và Diệu Nhi có mặt ở nhà chú Tuân. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi ngại nên anh nắm tay cô đi vào nhà giới thiệu :
– Con chào chú thím ạ, đây là Diệu Nhi vợ của con.
Diệu Nhi cũng cúi đầu chào rồi nói:
– Dạ con chào chú thím ạ.
Thím Thư mỉm cười trả lời:
– Hai đứa ngồi đi, vợ Quốc Thiên đẹp gái quá.
Chú Tuân rót trà cho mọi người rồi nói:
– Diệu Nhi cứ tự nhiên nha con, sớm muộn cũng trở thành người nhà hết mà.
– Dạ chú.
Sau đó Quốc Thiên và chú Tuân nói chuyện ở công ty, thím Thư thấy Diệu Nhi ngồi đó thì nói:
– Diệu Nhi lên phòng thím nói chuyện đi để chú cháu họ ở đây cho thoải mái.
Diệu Nhi định không đi nhưng thấy thím Thư nhiệt tình quá nên cô dạ rồi đứng dậy đi theo. Sau khi thấy Diệu Nhi và thím Thư đi thì chú Tuân hỏi:
– Chuyện hai đứa kết hôn ba mẹ con đã biết chưa.
Quốc Thiên uống ngụm trà rồi trả lời:
– Dạ con có nói cho mẹ biết nhưng mẹ không đồng ý nên con sẽ gọi ba về.
– Ba con vừa gọi cho chú chiều nay, chú cũng nói sơ qua việc đám cưới của con nhưng ba con nói công ty bên đó đang gặp rắc rối nên ba sẽ không về được.
– Dạ, vậy để con gọi hỏi thăm ba con. Hôm đám cưới con chỉ mời những người thân thiết thôi ạ, nếu mẹ con không tới thì chú thím giúp con nha.
– Ừ, chú biết rồi. Ba con cũng có nhờ chú rồi, con yên tâm đi.
– Dạ con cảm ơn chú trước.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Quốc Thiên lên gọi Diệu Nhi xuống rồi chào chú thím đi về. Ngồi trong xe, anh hỏi:
– Vợ muốn tổ chức tiệc cưới ở đâu để anh đặt.
– Ở đâu cũng được anh ạ, cho anh chọn đó. Mà anh định bao giờ nói chuyện với gia đình hai bên.
– Anh đã nói chuyện với mẹ rồi còn ba mẹ vợ thì cuối tuần này về thăm, anh sẽ nói có được không?
– Dạ vậy cũng được.
– Em có muốn ăn gì không, anh đưa em đi ăn, dạo này em ốm lắm rồi đó.
– Thôi, em không đói chúng ta về nhà đi anh.
Quốc Thiên ừ rồi tiếp tục lái xe về nhà. …….
Sau một tuần làm việc vất vả và chuẩn bị cho đám cưới sắp tới thì hôm nay Diệu Nhi và Quốc Thiên về thăm ba mẹ. Vừa vô tới nhà, thấy một người thanh niên từ trong nhà mình đang đi ra khiến cô ngạc nhiên vô cùng…
Thuỳ An thấy Quốc Thiên thì có chút run sợ, cô ta đứng sau lưng bà Mai để tránh ánh nhìn của Quốc Thiên.
Bà Mai thấy Quốc Thiên thì vội vã hỏi:
– Quốc Thiên con có mệt không?
– Con không mệt. Mẹ đến chỉ để hỏi vậy thôi ạ.
Bà Mai thấy Quốc Thiên hỏi vậy thì bà kinh ngạc vì cách Quốc Thiên nói không giống như mọi ngày. Nó trả lời rất rõ ràng và dứt khoát cứ như là đã nhớ lại mọi chuyện.
– Mẹ… mẹ
– Vợ con phải ở lại điều trị vì bỏng nặng. Con sẽ ở lại chăm vợ con. Mẹ về đi ạ, ở bệnh viện lâu cũng không tốt.
– Nhưng… con đang…
– Con khoẻ, con chăm vợ con được. Mẹ cứ về đi. Giờ con phải đưa vợ con qua khu điều trị.
Nói xong Quốc Thiên đi lấy xe để lại bà Mai và Thuỳ An ngơ ngác nhìn theo.
Quốc Thiên lấy xe xong quay trở lại thì thấy mẹ và Thuỳ An không còn ở đấy nữa. Anh vào phòng thì thấy Diệu Nhi đang nhăn nhó vì đau:
– Em đau lắm hả, để anh đẩy em đi nha.
Diệu Nhi đau nên chỉ gật đầu đáp lại anh. Quốc Thiên đỡ cô lên xe rồi đẩy qua khu điều trị. Suốt cả quãng đường qua đó Quốc Thiên không ngừng lo lắng, anh cứ hỏi suốt làm Diệu Nhi dù rất đau nhưng cũng phải nói lời trấn an anh.
– Em vẫn còn chịu được không sao đâu anh.
Quốc Thiên nghe cô nói vậy mới không hỏi nữa mà nhanh đẩy cô đi. Đến nơi anh vào phòng trực hỏi thì được chỉ qua phòng bác sĩ.
Sau khi bác sĩ khám lại xong thì anh đẩy Diệu Nhi ra ngoài để làm thủ tục và đăng ký phòng vip ở cho thoải mái.
Làm thủ tục một lúc cũng xong, anh đẩy Diệu Nhi về phòng vip nằm, chờ y tá đi thì Quốc Thiên nói Diệu Nhi:
– Em ở đây nhé, anh đi mua đồ ăn cho em nha.
– Dạ, anh đi đi.
Quốc Thiên gật đầu rồi hôn lên trán cô sau đó rời đi. Một lát sau, anh trở về trên tay cầm hộp cháo, anh nói:
– Để anh đút cháo cho em ăn nha.
– Chân em đau chứ tay em không sao em tự ăn được mà, anh đưa đây đi. Anh vẫn bệnh mà.
– Anh khoẻ rồi. Lúc anh bị tai nạn nằm ở đây, em vất vả chăm anh thì bây giờ phải để anh chăm lại em chứ.
Nghe Quốc Thiên nói vậy thì cô nhìn anh rồi hỏi:
– Quốc Thiên có phải anh nhớ lại rồi không?
Quốc Thiên nghe Diệu Nhi hỏi thì khựng lại. Anh biết bây giờ không thể giả vờ mất trí nhớ được nữa nên trả lời Diệu Nhi:
– Uhm. Anh nhớ lại rồi.
Diệu Nhi nghe Quốc Thiên xác nhận thì vui mừng khôn xiết, cô xúc động nghẹn ngào nói:
– Quốc Thiên em mừng quá. Cuối cùng thì anh cũng hồi phục rồi.
Quốc Thiên ôm Diệu Nhi nói:
– Anh xin lỗi vì đã làm em vất vả thời gian qua.
Diệu Nhi lắc đầu nói:
– Em không… không vất vả đâu. Anh nhớ lại là tốt rồi.
– Được rồi, em đừng khóc nữa. Nín đi, để anh đút cháo cho em ăn nha.
– Dạ.
Quốc Thiên múc cháo, thổi cho nguội bớt rồi đút cho cô ăn. Sau khi ăn xong, Diệu Nhi hỏi:
– Anh nhớ lại khi nào vậy.
– Anh nhớ lại cách đây mấy hôm nhưng anh không nói cho em biết vì muốn dành bất ngờ cho em mà ai dè..
– Chỉ cần anh nhớ lại là em vui rồi..
Quốc Thiên ôm lấy Diệu Nhi vào lòng rồi nói:
– Anh xin lỗi vì đã để em chịu nhiều tổn thương và thiệt thòi. Chờ hết tháng này chúng ta tổ chức đám cưới nhé.
– Dạ.
Sau đó cả cô và anh nó rất nhiều chuyện với nhau đến tận khuya mới chịu ngủ. ….
Diệu Nhi xin nghỉ dạy và ở lại bệnh viện một tuần thấy vết thương đã lành khá nhiều nên cô nói Quốc Thiên xin bác sĩ cho cô xuất viện. Quốc Thiên cũng chiều ý Diệu Nhi nên đi xin bác sĩ và kết quả được cho về nhà. Quốc Thiên sợ chân cô sẽ để lại sẹo nên anh đặt một lúc mấy tuýp bôi sẹo từ bên nước ngoài về cho cô, ngày nào cũng siêng năng bôi cho cô.
Hôm nay cũng vậy, sau khi ăn cơm tối xong, Quốc Thiên lấy tuýp bôi sẹo cầm ra bôi cho Diệu Nhi. Cô được Quốc Thiên chiều chuộng như vậy thì trêu:
– Anh chiều em như vậy không sợ em hư sao.
– Anh không, bởi vì em là vợ anh mà. À ngày mai em có đến trường không.
-Dạ không anh, bây giờ tụi nhỏ đang ở nhà ôn thi để tuần sau thi.
– Vậy mai anh đưa em đi xem nhẫn và váy cưới nha, chứ sắp hết tháng rồi anh sợ sẽ không kịp mất.
– Dạ như vậy cũng được.
Quốc Thiên nhìn đồng hồ còn sớm nên nói với Diệu Nhi:
– Bây giờ vẫn còn sớm chúng ta đi luôn đi em.
Vì cũng khá háo hức nên cô gật đầu, cả hai thay quần áo rồi bắt đầu đi chọn nhẫn cưới. Sau khi chọn nhẫn xong thì cả hai lại qua tiệm váy cưới chọn đồ. Được nhân viên tư vấn một lúc thì cô và anh cũng chọn được bộ đồ thích hợp. Quốc Thiên đặt cọc rồi hẹn bên studio ngày mai sẽ tới chụp ảnh cưới, sau đó đưa Diệu Nhi về.
Do những ngày Quốc Thiên mất trí nhớ, Diệu Nhi phải ngủ cùng để xem chừng anh còn bây giờ anh đã nhớ lại nên đến lúc ngủ cùng cô có chút ngại. Quốc Thiên biết ý nên anh nói:
– Em ngủ ở đây đi để anh ra sofa ngủ.
Nghĩ cả hai đã là vợ chồng mà để Quốc Thiên ngủ ngoài sofa cũng không hay nên cô trả lời lại:
– Dạ… thôi anh cứ ngủ ở đây đi, em chưa quen nhưng sẽ cố gắng tập dần ạ.
Quốc Thiên mỉm cười tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô, nhắm mắt ngủ. Còn Diệu Nhi thì hồi hộp, cô nằm im một lúc mới dám ngủ.
Sáng hôm sau, Diệu Nhi mở mắt thấy mình nằm trong lòng của Quốc Thiên thì ngại vô cùng. Cô sợ Quốc Thiên thức giấc nên nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén đi vào toilet vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Diệu Nhi vừa đi thì Quốc Thiên cũng mở mắt, thật ra anh đã dậy từ sớm nhưng thấy cô nằm trong lòng anh ngủ ngon quá nên anh không nỡ làm cô dậy, đành phải nằm im cho cô ngủ. Nhớ lại dáng vẻ rón rén khi nãy của cô mà anh vừa xếp mền gối vừa phì cười. Diệu Nhi đi ra thấy Quốc Thiên cười thì hỏi:
– Anh dậy rồi hả? Có gì vui à hay sao mà anh cười vậy?
– Anh vừa thấy có một con mèo nhỏ rón rén chạy vào toilet, thấy thú vị nên cười thôi.
Vừa nói Quốc Thiên lại cười tiếp còn Diệu Nhi không biết mà là Quốc Thiên trêu mình nên cô nói:
– Thôi anh vào vệ sinh cá nhân thay quần áo đi rồi đi ăn, em đói quá rồi nè.
– Chờ anh tí nha.
Quốc Thiên nói xong thì lấy quần áo đi theo vào toilet còn Diệu Nhi ở ngoài chuẩn bị. Quốc Thiên ra thì cả hai đi ăn sáng rồi tới studio chụp ảnh cưới. Sau đó Quốc Thiên đưa cô về nhà, còn anh tới công ty. Đã mấy tháng nay Quốc Thiên không tới công ty nên nhân viên thấy anh ai cũng chào và hỏi thăm. Anh mỉm cười cảm ơn tất cả mọi người rồi đi tìm chú Tuân.
Chú Tuân vừa ở phòng họp ra thấy Quốc Thiên thì đi lại nói:
– Cuối cùng cũng chịu tới công ty rồi sao.
– Dạ, con cảm ơn chú thời gian qua đã giúp con điều hành công ty ạ.
– Thằng bé này lại khách sáo rồi đó. Tối nay qua nhà chú chơi, lâu quá không qua thím với mấy em nhắc con đó.
– Dạ, tối con sẽ qua ạ.
– Ừ, thôi giờ về phòng để chú bàn giao công việc lại.
– Dạ.
Sau đó Quốc Thiên cùng chú Tuân đi về phòng làm việc, bàn giao công việc xong thì Quốc Thiên nói cho chú Tuân nghe về dự định kết hôn của anh. Chú nghe xong thì ngạc nhiên lắm nhưng do có việc nên chú phải đi về hẹn tối đến nhà chú sẽ nói tiếp. Sau khi chú Tuân về thì Quốc Thiên check mail và ký giấy tờ đến chiều mới về. Trên đường về, anh ghé qua chung cư nơi mẹ anh ở để nói chuyện.
Bà Mai ở nhà nghe tiếng chuông cửa nên ra mở, nhìn thấy Quốc Thiên tới nên bà có chút ngạc nhiên. Chờ Quốc Thiên vào trong nhà thì bà hỏi:
– Con tới thăm mẹ sao Quốc Thiên.
– Dạ. Con đến thăm mẹ đồng thời muốn thông báo cho mẹ biết “Hết tháng này con và Diệu Nhi sẽ tổ chức đám cưới ạ.”
– Mẹ không đồng ý, chuyện con và nó đi đăng ký kết hôn mẹ đã không hài lòng. Nhưng vì lúc đó con mất trí nhớ, mẹ muốn con mau hồi phục nên mới đồng ý qua nhà nó nói chuyện. Bây giờ con còn muốn tổ chức đám cưới, con muốn ba mẹ tức chết phải không.
– Mẹ, con không biết sao mẹ lại thành kiến mãi với cô ấy như vậy, thời gian qua con bị bệnh cô ấy đã chăm sóc con như thế nào mẹ cũng thấy mà. Con sẽ gọi điện thông báo cho ba biết để ba về còn mẹ có đồng ý hay không thì con cũng sẽ tổ chức đám cưới. Con đến đây chỉ thông báo cho mẹ để mẹ chuẩn bị thôi, giờ con xin phép về ạ.
Bà Mai tức giận đập mạnh tay xuống bàn rồi nói:
– Quốc Thiên sao con bây giờ lại không nghe lời mẹ vậy. Có phải nó bỏ bùa khiến con u mê vậy không.
– Mẹ đừng nói lung tung như vậy, con và Diệu Nhi là yêu thương nhau thật lòng chứ không có chuyện bùa mê gì ở đây cả.
– Vậy để mẹ nói cho con biết, nó là vì căn nhà mẹ cho và số tiền 5 tỷ mới chịu lấy con đấy. Nó còn nói trên đời này làm gì có ai ngu ngốc mà lấy một thằng khờ như con, con nghe rõ chưa.
Thùy An lúc này đã đi làm về, cô ta nghe tiếng cãi nhau thì mở cửa đi ra. Thấy mẹ nuôi và Quốc Thiên ai nấy cũng căng thẳng. Vì tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra nên cô ta đi lại chỗ mẹ nuôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy mẹ. Sao anh Thiên và mẹ cãi nhau thế kia.
– Chuyện của mẹ con tôi không liên quan đến cô.
Bị Quốc Thiên quát, Thùy An liền im lặng chờ Quốc Thiên đi thì tiếp tục hỏi mẹ nuôi:
– Sao thế mẹ.
– Nó đòi tổ chức đám cưới với cô ta, con xem có phải nó muốn mẹ tức chết không hả.
Thùy An cũng khá bất ngờ, cô ta không nghĩ Quốc Thiên sẽ tổ chức đám cưới với Diệu Nhi sớm như thế nên cô ta liền an ủi mẹ nuôi:
– Mẹ kệ anh Thiên đi, giờ anh Thiên chỉ nghe chị ta thôi nên mình có nói gì anh cũng không nghe đâu. Mẹ cứ để anh cưới chị ta rồi về mình hành chị ta cũng được mà.
Bà Mai nghe Thuỳ An nói vậy thì gật đầu nói:
– Con nói cũng đúng, xém tí nữa là mẹ quên mất, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ta chứ không thể để cô ta lộng hành được.
– Dạ, đúng rồi đó mẹ. Bây giờ mẹ con mình vào ăn cơm rồi chiều con đưa mẹ đi shopping cho khuây khỏa nha.
– Ừ, mẹ cũng đang định rủ con đi mua ít đồ đây.
– Dạ.
Sau đó bà Mai và Thùy An đi vào ăn cơm nhưng vì chuyện vừa rồi khiến bà không nuốt nổi nên ăn được vài miếng thì bà đứng dậy đi vào phòng. Thùy An lắc đầu, tiếp tục ăn phần cơm của mình cho hết rồi đi về phòng nghỉ ngơi để chiều đi làm. ……
Quốc Thiên trở về nhà thấy Diệu Nhi đang ở bếp thì liền đi lại ôm phía sau thủ thỉ :
– Hôm nay vợ nấu gì cho anh ăn đấy.
Diệu Nhi đã quá quen với mùi nước hoa mà Quốc Thiên dùng nên bị ôm như vậy cũng không bất ngờ. Cô vặn nhỏ bếp rồi quay người lại đưa tay ôm lên cổ anh trả lời:
– Em nấu canh chua, thịt kho và rau xào. Hôm nay công việc ở công ty thế nào, nhiều việc lắm hay sao mà em thấy anh có vẻ căng thẳng vậy.
– À, cũng hơi nhiều do mấy tháng anh không tới công ty công việc dồn lại.
– Có cần em phụ gì không.
Quốc Thiên hôn lên trán Diệu Nhi nói:
– Chỉ cần vợ luôn ở bên anh là được rồi.
– Có vẻ mất trí nhớ xong em thấy anh dẻo miệng hơn rồi đó. Thôi anh vào thay quần áo đi, em dọn cơm rồi ra ăn.
Quốc Thiên gật đầu nhanh chóng vào phòng thay quần áo rồi phụ Diệu Nhi dọn cơm. Trong bữa cơm, Quốc Thiên cũng nói tối nay cả hai sẽ qua nhà chú Tuân chơi. Diệu Nhi ngại nên từ chối không đi, Quốc Thiên phải năn nỉ một hồi cô mới đồng ý.
……
Đúng 7 giờ thì Quốc Thiên và Diệu Nhi có mặt ở nhà chú Tuân. Quốc Thiên sợ Diệu Nhi ngại nên anh nắm tay cô đi vào nhà giới thiệu :
– Con chào chú thím ạ, đây là Diệu Nhi vợ của con.
Diệu Nhi cũng cúi đầu chào rồi nói:
– Dạ con chào chú thím ạ.
Thím Thư mỉm cười trả lời:
– Hai đứa ngồi đi, vợ Quốc Thiên đẹp gái quá.
Chú Tuân rót trà cho mọi người rồi nói:
– Diệu Nhi cứ tự nhiên nha con, sớm muộn cũng trở thành người nhà hết mà.
– Dạ chú.
Sau đó Quốc Thiên và chú Tuân nói chuyện ở công ty, thím Thư thấy Diệu Nhi ngồi đó thì nói:
– Diệu Nhi lên phòng thím nói chuyện đi để chú cháu họ ở đây cho thoải mái.
Diệu Nhi định không đi nhưng thấy thím Thư nhiệt tình quá nên cô dạ rồi đứng dậy đi theo. Sau khi thấy Diệu Nhi và thím Thư đi thì chú Tuân hỏi:
– Chuyện hai đứa kết hôn ba mẹ con đã biết chưa.
Quốc Thiên uống ngụm trà rồi trả lời:
– Dạ con có nói cho mẹ biết nhưng mẹ không đồng ý nên con sẽ gọi ba về.
– Ba con vừa gọi cho chú chiều nay, chú cũng nói sơ qua việc đám cưới của con nhưng ba con nói công ty bên đó đang gặp rắc rối nên ba sẽ không về được.
– Dạ, vậy để con gọi hỏi thăm ba con. Hôm đám cưới con chỉ mời những người thân thiết thôi ạ, nếu mẹ con không tới thì chú thím giúp con nha.
– Ừ, chú biết rồi. Ba con cũng có nhờ chú rồi, con yên tâm đi.
– Dạ con cảm ơn chú trước.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Quốc Thiên lên gọi Diệu Nhi xuống rồi chào chú thím đi về. Ngồi trong xe, anh hỏi:
– Vợ muốn tổ chức tiệc cưới ở đâu để anh đặt.
– Ở đâu cũng được anh ạ, cho anh chọn đó. Mà anh định bao giờ nói chuyện với gia đình hai bên.
– Anh đã nói chuyện với mẹ rồi còn ba mẹ vợ thì cuối tuần này về thăm, anh sẽ nói có được không?
– Dạ vậy cũng được.
– Em có muốn ăn gì không, anh đưa em đi ăn, dạo này em ốm lắm rồi đó.
– Thôi, em không đói chúng ta về nhà đi anh.
Quốc Thiên ừ rồi tiếp tục lái xe về nhà. …….
Sau một tuần làm việc vất vả và chuẩn bị cho đám cưới sắp tới thì hôm nay Diệu Nhi và Quốc Thiên về thăm ba mẹ. Vừa vô tới nhà, thấy một người thanh niên từ trong nhà mình đang đi ra khiến cô ngạc nhiên vô cùng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.