Chương 433: Chưa muốn tái hôn?
Thị Từ
31/08/2021
Trì Uyên chìm vào giấc ngủ ngay trong đêm, khi tỉnh dậy tắm rửa sạch sẽ xuống lầu, Cố Tư bọn họ đã đi đâu cả.
Cố Tư,Phương Tố cùng chị Trần đều đi rồi.
Trì Uyên nhìn quanh tầng một, sau đó xuống sân nhìn quanh, vẫn không tìm được.
Anh đứng ở phòng khách kêu hai lần, căn nhà trống trải gần như vang vọng.
Anh gọi cho Cố Tư, Cố Tư không trả lời, anh gọi cho Phương Tố, Phương Tố cũng không trả lời.
Tốt lắm, Trì Uyên đặt điện thoại xuống, mấy người này có lẽ đã tự bàn bạc trước rồi.
Phương Tố sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cũng sắp lộ ra, nhưng nghĩ lại, liền thu hồi lại, giọng điệu nghiêm nghị, "Ta trước nay đều vẫn đẹp mà” Trì Uyên nhìn chằm chằm Phương Tố và Cố Tư, sau đó nhìn tới chị Trần.
Chị Trần không dám nhìn anh, bèn xoay người đi vào phòng bếp, cất một ít đồ mua vào tủ lạnh.
Trì Uyên nhìn lại, gọi món rồi nhìn Cố Tư.
Cố Tư từ lúc vào nhà tới giờ vẫn chưa nhìn anh, biểu cảm cứng đờ, ra chiều không vui.
Và bởi vì đang ngồi trên sô pha, Cố Tư cầm theo một gói đồ ăn nhẹ, đi tới ngồi trên chiếc ghế treo lên gần đó.
Trì Uyên chần chờ nói: "Em đi mua sắm ở siêu thì à?"
Cuối cùng, cô vẫn không ai trả lời anh ta.
Trì Uyên dường như đã lường trước được tình huống này, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Anh mỉm cười và ngừng nói.
Cố Tư ngồi ở dưới lầu một lúc, ăn chút đồ ăn nhẹ rồi lên lầu.!Cô vửa khuất dáng lên lầu, Trì Uyên liền vội vàng hỏi Phương Tố: " có chuyện gì sao, mọi người đang bàn bạc chuyện gì vậy."
Phương Tố cong cong khóe miệng, nhưng vẫn là giơ ngón tay cái lên, "Con thật lợi hại đấy, con trai, tuy rằng không phải gì, nhưng ta phải nói, con đã làm rất tốt."
Trì Uyên bối rối, không biết Phương Tố muốn nói gì.
Phương Tố cũng không định nói rõ ràng với hắn, thu xếp đồ đạc mua ở dưới lầu, lên lầu.
Trì Uyên hít sâu một hơi, đi vào phòng bếp, chị Trần cất mấy thứ đồ đông lạnh vào tủ lạnh, sau đó thu dọn phòng bếp.
Trì Uyên nhìn chị và hỏi, "Hai người đó, hai người bàn bạc chuyện riêng gì vậy, chị biết chứ."
Chị Trần không nhìn hắn, "Bàn cái gì, không có việc gì đâu, tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết."
Trì Uyên cười, "Được rồi, tôi biết rồi."
Còn Phương Tố ở trên lầu cũng không có về phòng, bà đi vào phòng ngủ của Cố Tư.
Cố Tư ngồi ở bên giường, vẫn còn đang hờn dỗi, vừa mới ở bên ngoài nói chuyện phiếm, lúc này những gì họ nói dường như không có tác dụng gì.
Phương Tố thở dài ngồi ở bên cạnh Cố Tư, "Đừng tức giận, chuyện đã như thế này rồi, không thể vì chuyện này mà không cần đứa đúng không? Nếu chuyện không thể thay đổi được." thì chúng ta nên chấp nhận nó. "
Cố Tư cong môi, "Con trai cô, cô đương nhiên nói thay rồi."
Phương Tố trừng mắt nhìn, "Lúc trước ăn cơm không phải ta cũng rất tức giận mà mắng nó kia mà, con quên rồi sao?"
Một lúc sau, Cố Tư từ khóe mắt nhìn Phương Tố, "Nhìn xem, con trai cô đã làm rất tốt rồi, nếu không có chuyện đó, nó vẫn còn có cơ hội ở cùng Tùy Mị ở bên nhau."
Phương Tố hừ một tiếng, "Con làm sao vậy, chúng ta không nhắc tới người ngoài, Tùy Mị, chuyện này, ta thừa nhận, trước đây là do ta không có mắt nhìn người cộng thêm gia cảnh của cô ấy cũng khá, Nên ta mới nghĩ là mình tác hợp chuyện này sẽ giúp A Uyên chút nào, nhưng bây giờ, ta vẫn lại thiện cảm với con hơn sao? Vậy mà con giờ đang muốn tính toán nợ cũ với ta à?
Đối mặt với Cố Tư, Phương Tố ngồi thẳng người, "Lúc trước, con đá ta mấy cái. Thôi, quên đi, con nói thế nào đây."
Cố Tư hai mắt mở to, "Tại sao lúc đó con đá cô, tại sao tôi lại đánh cô, cô đến khiêu khích con trước, nếu tính ra thì được rồi, gần một năm trước cô đã bắt nạt con đủ điều rồi, cô tự tính đi.. "
Phương Tố nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu, rốt cục đứng lên, "Được rồi, ta lớn nên sẽ không chấp nhặt từng chuyện nhỏ đó, ta sẽ cho cháu trai tương lai của ta thể diện, ta tha thứ cho mẹ nó."
Sau khi Phương Tố xoay người đi ra ngoài.
Cố Tư nghiến răng, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười.
Phương Tố, người này, trông khá dễ thương.
Nếu trước đây tốt như vậy, cô và Trì Uyên làm sao lại đi đến nước này?
Cố Tư thở ra.
Trì Uyên ăn xong đồ ở tầng dưới, sau đó hút thêm điếu thuốc trong sân trước khi lên lầu.
Cố Tư đang đi tắm trong phòng tắm, Trì Uyên đi tới, lấy danh sách kiểm tra trước đó ra.
Lúc Cố Tư đi ra thì thấy Trì Uyên đang danh sách siêu âm B mode.
Cô ấy vẫn chưa tắt lửa hỏa, vì vậy cô ấy chế nhạo.
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn cô, "Lần sau khi nào kiểm tra, anh đi cùng em."
Cố Tư chế nhạo, "Việc kiểm tra của tôi liên quan gì đến anh."
Trì Uyên đặt danh sách xuống, cảm thấy có chuyện phải bàn.
Anh nhìn Cố Tư rất nghiêm túc, "Cố Tư, trước đây anh không có lỗi với em, sau này sẽ đối xử tốt với em, hiện tại chúng ta cũng đã có con rồi. Em muốn nghĩ xem khi nào thì kết hôn với anh đây? "
Cố Tư dường như nghe thấy một câu chuyện cười lớn, "Giấy đăng ký kết hôn? Tại sao tôi phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn của anh, tôi không có khả năng tự mình nuôi con sao?."
Trì Uyên nhíu mày, "Chẳng lẽ để một đứa trẻ sinh ra sẽ không có cha."
Cố Tư lại tiếp tục đáp trả, "Anh còn chưa chết, đứa trẻ làm sao không có cha, có được không, nếu không tái hôn, anh sẽ không phải là cha của đứa nhỏ?"
Trì Uyên đột nhiên bị chặn lại, vẫn không có phản bác.
Anh đứng lên, nhìn xuống Cố Tư, "Em không muốn tái hôn với anh sao?"
Cố Tư gật đầu, "Đúng vậy, tôi không muốn, không phải rõ ràng là tôi đang bểu lộ rõ điều đó sao."
Trì Uyên liếm môi, "Em có con rồi, còn chưa muốn tái hôn? Anh nói không muốn thì em chấp nhận, hiểu được thì thôi, nhưng bây giờ đã có con rồi, anh không nỡ. Vậy mà em vẫn chưa muốn tái hôn, Cố Tư, em đang nghĩ gì vậy?. "
Cố Tư cười, "Em đang nghĩ gì vậy, sao vậy, nếu không tái hôn thì sẽ không bình thường sao?"
Cô xoay người đi tới bên cửa sổ đứng, "Đừng làm loạn, trên đời này, đau phải chỉ còn anh là người đàn ông duy nhất, anh thật tồi lắm, lòng dạ thâm sâu, tôi không muốn bị anh đem ra mà tính toán. "
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, "Tính toán với em sao, anh đối với em không đủ tốt sao?"
Cố Tư không muốn nhắc tới chuyện đó, trên đường trở về, Phương Tố đang phân tích cho cô, nói chuyện đã trở thành sự thật, nói ra cũng chán, không biết giải thích thế nào, trong lòng lại càng tức giận. không thể bị xua tan, vì vậy có thời gian cho lời giải thích, tốt hơn là hãy suy nghĩ về cách tống cổ người đàn ông chó này.
Phương Tố có lúc lúng túng nói, nhưng có lúc nói ra cũng có chút lý trí.
Đúng là cách giải thích vấn đề này cũng không thể thay đổi sự thật nay.
Nói nhiều quá, xem ra thực sự vô dụng.
Cố Tư nhìn về phía Trì Uyên, "Tôi không muốn nói chuyện với anh những chuyện này, tôi đi ngủ, đừng nghĩ đến chuyện cùng tôi một phòng, ra ngoài ngay."
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô tức quá nên nằm được một lúc thì lăn ra ngủ.
Cô lại tỉnh dậy vào nửa đêm.
Vì bên cạnh có thêm một ai đó.
Cố Tư biết người này là ai mà không mở mắt ra.
Không ai khác có thể trơ trẽn như vậy.
Cố Tư,Phương Tố cùng chị Trần đều đi rồi.
Trì Uyên nhìn quanh tầng một, sau đó xuống sân nhìn quanh, vẫn không tìm được.
Anh đứng ở phòng khách kêu hai lần, căn nhà trống trải gần như vang vọng.
Anh gọi cho Cố Tư, Cố Tư không trả lời, anh gọi cho Phương Tố, Phương Tố cũng không trả lời.
Tốt lắm, Trì Uyên đặt điện thoại xuống, mấy người này có lẽ đã tự bàn bạc trước rồi.
Phương Tố sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cũng sắp lộ ra, nhưng nghĩ lại, liền thu hồi lại, giọng điệu nghiêm nghị, "Ta trước nay đều vẫn đẹp mà” Trì Uyên nhìn chằm chằm Phương Tố và Cố Tư, sau đó nhìn tới chị Trần.
Chị Trần không dám nhìn anh, bèn xoay người đi vào phòng bếp, cất một ít đồ mua vào tủ lạnh.
Trì Uyên nhìn lại, gọi món rồi nhìn Cố Tư.
Cố Tư từ lúc vào nhà tới giờ vẫn chưa nhìn anh, biểu cảm cứng đờ, ra chiều không vui.
Và bởi vì đang ngồi trên sô pha, Cố Tư cầm theo một gói đồ ăn nhẹ, đi tới ngồi trên chiếc ghế treo lên gần đó.
Trì Uyên chần chờ nói: "Em đi mua sắm ở siêu thì à?"
Cuối cùng, cô vẫn không ai trả lời anh ta.
Trì Uyên dường như đã lường trước được tình huống này, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Anh mỉm cười và ngừng nói.
Cố Tư ngồi ở dưới lầu một lúc, ăn chút đồ ăn nhẹ rồi lên lầu.!Cô vửa khuất dáng lên lầu, Trì Uyên liền vội vàng hỏi Phương Tố: " có chuyện gì sao, mọi người đang bàn bạc chuyện gì vậy."
Phương Tố cong cong khóe miệng, nhưng vẫn là giơ ngón tay cái lên, "Con thật lợi hại đấy, con trai, tuy rằng không phải gì, nhưng ta phải nói, con đã làm rất tốt."
Trì Uyên bối rối, không biết Phương Tố muốn nói gì.
Phương Tố cũng không định nói rõ ràng với hắn, thu xếp đồ đạc mua ở dưới lầu, lên lầu.
Trì Uyên hít sâu một hơi, đi vào phòng bếp, chị Trần cất mấy thứ đồ đông lạnh vào tủ lạnh, sau đó thu dọn phòng bếp.
Trì Uyên nhìn chị và hỏi, "Hai người đó, hai người bàn bạc chuyện riêng gì vậy, chị biết chứ."
Chị Trần không nhìn hắn, "Bàn cái gì, không có việc gì đâu, tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết."
Trì Uyên cười, "Được rồi, tôi biết rồi."
Còn Phương Tố ở trên lầu cũng không có về phòng, bà đi vào phòng ngủ của Cố Tư.
Cố Tư ngồi ở bên giường, vẫn còn đang hờn dỗi, vừa mới ở bên ngoài nói chuyện phiếm, lúc này những gì họ nói dường như không có tác dụng gì.
Phương Tố thở dài ngồi ở bên cạnh Cố Tư, "Đừng tức giận, chuyện đã như thế này rồi, không thể vì chuyện này mà không cần đứa đúng không? Nếu chuyện không thể thay đổi được." thì chúng ta nên chấp nhận nó. "
Cố Tư cong môi, "Con trai cô, cô đương nhiên nói thay rồi."
Phương Tố trừng mắt nhìn, "Lúc trước ăn cơm không phải ta cũng rất tức giận mà mắng nó kia mà, con quên rồi sao?"
Một lúc sau, Cố Tư từ khóe mắt nhìn Phương Tố, "Nhìn xem, con trai cô đã làm rất tốt rồi, nếu không có chuyện đó, nó vẫn còn có cơ hội ở cùng Tùy Mị ở bên nhau."
Phương Tố hừ một tiếng, "Con làm sao vậy, chúng ta không nhắc tới người ngoài, Tùy Mị, chuyện này, ta thừa nhận, trước đây là do ta không có mắt nhìn người cộng thêm gia cảnh của cô ấy cũng khá, Nên ta mới nghĩ là mình tác hợp chuyện này sẽ giúp A Uyên chút nào, nhưng bây giờ, ta vẫn lại thiện cảm với con hơn sao? Vậy mà con giờ đang muốn tính toán nợ cũ với ta à?
Đối mặt với Cố Tư, Phương Tố ngồi thẳng người, "Lúc trước, con đá ta mấy cái. Thôi, quên đi, con nói thế nào đây."
Cố Tư hai mắt mở to, "Tại sao lúc đó con đá cô, tại sao tôi lại đánh cô, cô đến khiêu khích con trước, nếu tính ra thì được rồi, gần một năm trước cô đã bắt nạt con đủ điều rồi, cô tự tính đi.. "
Phương Tố nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu, rốt cục đứng lên, "Được rồi, ta lớn nên sẽ không chấp nhặt từng chuyện nhỏ đó, ta sẽ cho cháu trai tương lai của ta thể diện, ta tha thứ cho mẹ nó."
Sau khi Phương Tố xoay người đi ra ngoài.
Cố Tư nghiến răng, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười.
Phương Tố, người này, trông khá dễ thương.
Nếu trước đây tốt như vậy, cô và Trì Uyên làm sao lại đi đến nước này?
Cố Tư thở ra.
Trì Uyên ăn xong đồ ở tầng dưới, sau đó hút thêm điếu thuốc trong sân trước khi lên lầu.
Cố Tư đang đi tắm trong phòng tắm, Trì Uyên đi tới, lấy danh sách kiểm tra trước đó ra.
Lúc Cố Tư đi ra thì thấy Trì Uyên đang danh sách siêu âm B mode.
Cô ấy vẫn chưa tắt lửa hỏa, vì vậy cô ấy chế nhạo.
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn cô, "Lần sau khi nào kiểm tra, anh đi cùng em."
Cố Tư chế nhạo, "Việc kiểm tra của tôi liên quan gì đến anh."
Trì Uyên đặt danh sách xuống, cảm thấy có chuyện phải bàn.
Anh nhìn Cố Tư rất nghiêm túc, "Cố Tư, trước đây anh không có lỗi với em, sau này sẽ đối xử tốt với em, hiện tại chúng ta cũng đã có con rồi. Em muốn nghĩ xem khi nào thì kết hôn với anh đây? "
Cố Tư dường như nghe thấy một câu chuyện cười lớn, "Giấy đăng ký kết hôn? Tại sao tôi phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn của anh, tôi không có khả năng tự mình nuôi con sao?."
Trì Uyên nhíu mày, "Chẳng lẽ để một đứa trẻ sinh ra sẽ không có cha."
Cố Tư lại tiếp tục đáp trả, "Anh còn chưa chết, đứa trẻ làm sao không có cha, có được không, nếu không tái hôn, anh sẽ không phải là cha của đứa nhỏ?"
Trì Uyên đột nhiên bị chặn lại, vẫn không có phản bác.
Anh đứng lên, nhìn xuống Cố Tư, "Em không muốn tái hôn với anh sao?"
Cố Tư gật đầu, "Đúng vậy, tôi không muốn, không phải rõ ràng là tôi đang bểu lộ rõ điều đó sao."
Trì Uyên liếm môi, "Em có con rồi, còn chưa muốn tái hôn? Anh nói không muốn thì em chấp nhận, hiểu được thì thôi, nhưng bây giờ đã có con rồi, anh không nỡ. Vậy mà em vẫn chưa muốn tái hôn, Cố Tư, em đang nghĩ gì vậy?. "
Cố Tư cười, "Em đang nghĩ gì vậy, sao vậy, nếu không tái hôn thì sẽ không bình thường sao?"
Cô xoay người đi tới bên cửa sổ đứng, "Đừng làm loạn, trên đời này, đau phải chỉ còn anh là người đàn ông duy nhất, anh thật tồi lắm, lòng dạ thâm sâu, tôi không muốn bị anh đem ra mà tính toán. "
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, "Tính toán với em sao, anh đối với em không đủ tốt sao?"
Cố Tư không muốn nhắc tới chuyện đó, trên đường trở về, Phương Tố đang phân tích cho cô, nói chuyện đã trở thành sự thật, nói ra cũng chán, không biết giải thích thế nào, trong lòng lại càng tức giận. không thể bị xua tan, vì vậy có thời gian cho lời giải thích, tốt hơn là hãy suy nghĩ về cách tống cổ người đàn ông chó này.
Phương Tố có lúc lúng túng nói, nhưng có lúc nói ra cũng có chút lý trí.
Đúng là cách giải thích vấn đề này cũng không thể thay đổi sự thật nay.
Nói nhiều quá, xem ra thực sự vô dụng.
Cố Tư nhìn về phía Trì Uyên, "Tôi không muốn nói chuyện với anh những chuyện này, tôi đi ngủ, đừng nghĩ đến chuyện cùng tôi một phòng, ra ngoài ngay."
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô tức quá nên nằm được một lúc thì lăn ra ngủ.
Cô lại tỉnh dậy vào nửa đêm.
Vì bên cạnh có thêm một ai đó.
Cố Tư biết người này là ai mà không mở mắt ra.
Không ai khác có thể trơ trẽn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.