Chương 1041
Thị Từ
30/12/2021
Mẹ Ninh không phải là người vì lấy lại thiện cảm của khán giả, vì trở nên nổi tiếng mà không có điểm mấu chốt.
Bà ta cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thì đương nhiên có thể nhìn thoáng rất nhiều chuyện.
Mẹ Ninh do dự một lát rồi mới nói, “Đúng là mẹ rất muốn những tài nguyên kia trong tay cô ấy nhưng có một số thứ chúng ta không có điều kiện tương đương để thay thế bằng bên kia thì không thể nhận đồ của người ta được.”
Hứa Thanh Du thật sự rất bất ngờ mẹ Ninh sẽ nói ra những lời như vậy.
Hứa Thanh Du biết mẹ Ninh vẫn luôn muốn xoay người, mà những tài nguyên bây giờ Nam Nhạc cho bà ta có thể giúp bà ta một bước lên trời.
Cô ta không nghĩ tới trong lòng mẹ Ninh sẽ có nhiều suy nghĩ như vậy.
Ninh Tôn thấy mẹ Ninh nói như vậy thì cũng gật đầu, “Thật ra con cũng đang suy nghĩ chuyện này. Tài nguyên Nam Nhạc cho đúng là làm người ta vừa ý, nhưng nếu chúng ta nhận chúng thì sau này sẽ không có tiếng nói nữa, luôn luôn nợ ơn cô ấy.”
Mẹ Ninh nói câu đúng vậy, bà ta cũng biết vũng nước trong ngành giải trí là sâu nhất.
Hơn nữa mọi người cũng lật mặt rất nhanh. Mặc dù bây giờ Nam Nhạc khá tốt với Ninh Tôn, tự nguyện chia sẻ tài nguyên trong tay với anh ta, nhưng lỡ như cô ta không nhận được thứ cô ta mong đợi từ chỗ Ninh Tôn, cô ta mà lật mặt thì bọn họ không tính nổi những phiền phức mà sau đó bọn họ phải hứng chịu.
Cho nên chi bằng cắt đứt khả năng này ngay từ đầu là tốt nhất.
Hứa Thanh Du nghe hai người bọn họ nói chuyện lại đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng bừng lên.
Không thể không thừa nhận quan hệ trong vòng giải trí rất phức tạp, lòng người lại càng khó phỏng đoán, khó cân nhắc.
Nhưng bây giờ cô ta thấy mẹ Ninh và Ninh Tôn lại đột nhiên cảm thấy thật ra không phải tất cả mọi người đều như thế, có một số người vẫn còn giữ điểm mấu chốt.
Ninh Tôn và mẹ Ninh bàn bạc gần xong thì Ninh Tôn cũng gọi điện thoại trả lời Nam Nhạc.
Anh ta không gọi điện thoại trước mặt Hứa Thanh Du mà là ra ban công gọi.
Hứa Thanh Du cũng không muốn nghe nội dung cuộc gọi này, cô ta chỉ cần biết Ninh Tôn từ chối mấy chuyện này là trong lòng đã cảm thấy dễ chịu, riêng cái đó đã tốt hơn nhiều thứ rồi.
Ninh Tôn gọi điện thoại gần mười phút, nói thật, gọi hơi lâu.
Sau khi anh ta cúp điện thoại quay lại thì Hứa Thanh Du vội vàng hỏi ngay, “Cô ấy nói cái gì mà hai người nói chuyện lâu như vậy?”
Ninh Tôn đi tới ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, “Cô ấy chỉ hỏi anh vì sao không nhận thôi chứ cũng không nói nhiều về mấy cái khác.”
Có lẽ Nam Nhạc không thể ngờ tới Ninh Tôn sẽ từ chối, cho nên giọng nói của cô ta trong điện thoại lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ nếu là những người khác thì đã phải cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Nhưng Ninh Tôn không phải là những người khác, anh ta có nguyên tắc riêng của mình.
Anh ta không thể vì chút tài nguyên trong tay Nam Nhạc mà bán mình cho cô ta.
Mẹ Ninh đi qua tủ lạnh lấy nước đi tới đặt ở trên bàn trà, “Cô ấy không ngờ chúng ta lại cự tuyệt, đúng chứ?”
Ninh Tôn cong khóe miệng, “Có lẽ cô ấy tự tin quá.”
Chẳng qua Nam Nhạc cũng có vốn để tự tin, chín trên mười người sẽ không từ chối điều kiện mà cô ta đưa ra.
Nhưng Ninh Tôn lại là người thứ mười kia.
Hứa Thanh Du nắm tay Ninh Tôn, “Nhưng mà làm như vậy có làm phật lòng cô ấy không? Cô ấy có ra tay sau lưng anh không?”
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta hoàn toàn không để ý, “Còn không đến mức.”
Đối với loại người thanh lãnh cao ngạo như Nam Nhạc, cho dù trong lòng cô ta thật sự không vui hay có ý kiến với anh ta thì cũng không đến nỗi sẽ ra tay đối phó anh ta.
Có lẽ Nam Nhạc hoàn toàn không xem anh ta là cái thá gì.
Sau đó, Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện một chút về chuyện vào đoàn làm phim, Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh không nói chen vào mà có chút không tập trung.
Cô ta hơi tò mò Nam Nhạc nghe thấy Ninh Tôn từ chối thì có phản ứng như thế nào.
Ngồi chờ như thế trong chốc lát, Hứa Thanh Du đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ta cảm thấy điện thoại trong túi run lên hai lần, có tin nhắn gửi đến.
Hứa Thanh Du cúi đầu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ biết cô ta đã quay lại bên này nên hỏi cô ta có thời gian hay không, nói là muốn mời cô ta ăn bữa cơm rồi thuận tiện nói một chút về chuyện đầu tư.
Hứa Thanh Du cảm thấy Tống Kình Vũ mời cô ta ăn cơm thì có lẽ là muốn trấn an cô ta.
Khoảng thời gian trước, Ninh Bang xảy ra chuyện thì cô ta vẫn luôn ở bên nhà họ Ninh, truyền thông báo chí cũng đưa tin mấy lần.
Tống Kình Vũ đoán Hứa Thanh Du đi theo phải chịu khổ.
Thật ra anh ta suy nghĩ nhiều quá.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn vẫn đang nói chuyện với mẹ Ninh, vì vậy Hứa Thanh Du cũng không nói với anh ta mà trực tiếp trả lời tin nhắn đồng ý lời mời của Tống Kình Vũ.
Cũng chỉ là một bữa cơm, nếu từ chối thì có vẻ như cô ta làm giá quá mức.
Tống Kình Vũ lập tức trả lời tin nhắn nói là ngày mai anh ta có rảnh, tối mai cùng nhau ăn cơm có được không.
Hứa Thanh Du đương nhiên có thể, cho dù cô ta phải ra ngoài quay phim với Ninh Tôn thì trong tình huống bình thường đã có thể kết thúc tất cả cảnh quay vào ban ngày luôn rồi.
Thời gian vào lúc chạng vạng tối và buổi tối đều là thời gian riêng.
Hứa Thanh Du nói được, sau đó nói có chuyện gì thì liên lạc sau.
Cô ta cất điện thoại vào rồi dựa vào ghế sô pha, suy nghĩ bay tán loạn.
Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện gần một tiếng, sau đó ba người bọn họ sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc giữa đường, điện thoại trong túi Hứa Thanh Du lại rung lên.
Cô ta tưởng là Tống Kình Vũ gửi tin nhắn qua nên vừa đi vừa lấy ra nhìn, nhưng hóa ra lại không phải.
Là tin nhắn Nam Nhạc gửi tới.
Điều này khiến Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên, Nam Nhạc nói muốn hẹn cô ta nói chuyện.
Hứa Thanh Du suýt thì bật cười, cô ta không có gì muốn nói với Nam Nhạc cả. Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ còn chưa qua lại với nhau lần nào.
Có thể nói là không có một chút quan hệ nào cả.
Tương tự như vậy, không có một điểm chung nào cho nên hai người bọn họ có ngồi xuống cũng đâu có thể trò chuyện cái gì.
Hứa Thanh Du cất điện thoại lại, cô ta chưa trả lời.
Cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thành thật mà nói, lúc trước cô ta nói với Ninh Tôn mỗi lần thấy Nam Nhạc đều có chút tự ti là lời nói thật.
Cô ta bị Nam Nhạc nghiền ép trên mọi phương diện.
Thậm chí cô ta có thể nghĩ tới lần Nam Nhạc hẹn cô ta ra tâm sự này thì Nam Nhạc muốn nói cái gì với cô ta, sẽ dùng giọng điệu nào, thái độ gì để nói chuyện.
Không chỉ cô ta cảm thấy tự ti, rất có thể Nam Nhạc cũng dùng ánh mắt xem thường để nhìn cô ta.
Cho nên tại sao cô ta phải đi tự rước nhục làm gì. Bây giờ Ninh Tôn là của cô ta, tại sao cô ta phải đi để ý một kẻ thất bại không thể đoạt bạn trai của cô ta.
Sau khi nghĩ thấu đáo những chuyện này, cô ta lại càng cảm thấy không trả lời tin nhắn của Nam Nhạc thì cũng không có gì không đúng.
Ninh Tôn, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đi nhà hàng bên cạnh khu dân cư rồi đi vào phòng riêng.
Điện thoại của Hứa Thanh Du lại rung ong ong hai lần. Cô ta lấy ra nhìn một chút, vẫn là tin nhắn của Nam Nhạc. Lần này cô ta thậm chí còn không mở ra xem mà cất điện thoại luôn.
Chẳng qua cũng phải nói thật, Nam Nhạc lại có tư cách gì đến tìm cô ta cơ chứ, thật sự quá đề cao bản thân rồi.
Ba người bọn họ gọi món ăn, lúc ăn cơm Hứa Thanh Du hơi im lặng, rõ ràng chính là dáng vẻ có tâm sự.
Ninh Tôn hơi bất ngờ nên quay đầu nhìn cô ta mấy lần, sau đó anh ta mới hỏi, “Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ gì?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, “Đang nghĩ chuyện tìm việc, không biết nên làm như thế nào.”
Ninh Tôn vươn tay vuốt đầu Hứa Thanh Du, “Làm thế nào cũng được, em làm gì anh cũng sẽ làm theo ý em, anh có thể đi nói bên công ty cho.”
Bây giờ trong lòng Hứa Thanh Du vẫn còn rối như tơ vò, cô ta nhìn sang chỗ khác, “Em suy nghĩ lại đã rồi tính tiếp.”
Bà ta cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thì đương nhiên có thể nhìn thoáng rất nhiều chuyện.
Mẹ Ninh do dự một lát rồi mới nói, “Đúng là mẹ rất muốn những tài nguyên kia trong tay cô ấy nhưng có một số thứ chúng ta không có điều kiện tương đương để thay thế bằng bên kia thì không thể nhận đồ của người ta được.”
Hứa Thanh Du thật sự rất bất ngờ mẹ Ninh sẽ nói ra những lời như vậy.
Hứa Thanh Du biết mẹ Ninh vẫn luôn muốn xoay người, mà những tài nguyên bây giờ Nam Nhạc cho bà ta có thể giúp bà ta một bước lên trời.
Cô ta không nghĩ tới trong lòng mẹ Ninh sẽ có nhiều suy nghĩ như vậy.
Ninh Tôn thấy mẹ Ninh nói như vậy thì cũng gật đầu, “Thật ra con cũng đang suy nghĩ chuyện này. Tài nguyên Nam Nhạc cho đúng là làm người ta vừa ý, nhưng nếu chúng ta nhận chúng thì sau này sẽ không có tiếng nói nữa, luôn luôn nợ ơn cô ấy.”
Mẹ Ninh nói câu đúng vậy, bà ta cũng biết vũng nước trong ngành giải trí là sâu nhất.
Hơn nữa mọi người cũng lật mặt rất nhanh. Mặc dù bây giờ Nam Nhạc khá tốt với Ninh Tôn, tự nguyện chia sẻ tài nguyên trong tay với anh ta, nhưng lỡ như cô ta không nhận được thứ cô ta mong đợi từ chỗ Ninh Tôn, cô ta mà lật mặt thì bọn họ không tính nổi những phiền phức mà sau đó bọn họ phải hứng chịu.
Cho nên chi bằng cắt đứt khả năng này ngay từ đầu là tốt nhất.
Hứa Thanh Du nghe hai người bọn họ nói chuyện lại đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng bừng lên.
Không thể không thừa nhận quan hệ trong vòng giải trí rất phức tạp, lòng người lại càng khó phỏng đoán, khó cân nhắc.
Nhưng bây giờ cô ta thấy mẹ Ninh và Ninh Tôn lại đột nhiên cảm thấy thật ra không phải tất cả mọi người đều như thế, có một số người vẫn còn giữ điểm mấu chốt.
Ninh Tôn và mẹ Ninh bàn bạc gần xong thì Ninh Tôn cũng gọi điện thoại trả lời Nam Nhạc.
Anh ta không gọi điện thoại trước mặt Hứa Thanh Du mà là ra ban công gọi.
Hứa Thanh Du cũng không muốn nghe nội dung cuộc gọi này, cô ta chỉ cần biết Ninh Tôn từ chối mấy chuyện này là trong lòng đã cảm thấy dễ chịu, riêng cái đó đã tốt hơn nhiều thứ rồi.
Ninh Tôn gọi điện thoại gần mười phút, nói thật, gọi hơi lâu.
Sau khi anh ta cúp điện thoại quay lại thì Hứa Thanh Du vội vàng hỏi ngay, “Cô ấy nói cái gì mà hai người nói chuyện lâu như vậy?”
Ninh Tôn đi tới ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, “Cô ấy chỉ hỏi anh vì sao không nhận thôi chứ cũng không nói nhiều về mấy cái khác.”
Có lẽ Nam Nhạc không thể ngờ tới Ninh Tôn sẽ từ chối, cho nên giọng nói của cô ta trong điện thoại lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ nếu là những người khác thì đã phải cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Nhưng Ninh Tôn không phải là những người khác, anh ta có nguyên tắc riêng của mình.
Anh ta không thể vì chút tài nguyên trong tay Nam Nhạc mà bán mình cho cô ta.
Mẹ Ninh đi qua tủ lạnh lấy nước đi tới đặt ở trên bàn trà, “Cô ấy không ngờ chúng ta lại cự tuyệt, đúng chứ?”
Ninh Tôn cong khóe miệng, “Có lẽ cô ấy tự tin quá.”
Chẳng qua Nam Nhạc cũng có vốn để tự tin, chín trên mười người sẽ không từ chối điều kiện mà cô ta đưa ra.
Nhưng Ninh Tôn lại là người thứ mười kia.
Hứa Thanh Du nắm tay Ninh Tôn, “Nhưng mà làm như vậy có làm phật lòng cô ấy không? Cô ấy có ra tay sau lưng anh không?”
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta hoàn toàn không để ý, “Còn không đến mức.”
Đối với loại người thanh lãnh cao ngạo như Nam Nhạc, cho dù trong lòng cô ta thật sự không vui hay có ý kiến với anh ta thì cũng không đến nỗi sẽ ra tay đối phó anh ta.
Có lẽ Nam Nhạc hoàn toàn không xem anh ta là cái thá gì.
Sau đó, Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện một chút về chuyện vào đoàn làm phim, Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh không nói chen vào mà có chút không tập trung.
Cô ta hơi tò mò Nam Nhạc nghe thấy Ninh Tôn từ chối thì có phản ứng như thế nào.
Ngồi chờ như thế trong chốc lát, Hứa Thanh Du đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ta cảm thấy điện thoại trong túi run lên hai lần, có tin nhắn gửi đến.
Hứa Thanh Du cúi đầu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ biết cô ta đã quay lại bên này nên hỏi cô ta có thời gian hay không, nói là muốn mời cô ta ăn bữa cơm rồi thuận tiện nói một chút về chuyện đầu tư.
Hứa Thanh Du cảm thấy Tống Kình Vũ mời cô ta ăn cơm thì có lẽ là muốn trấn an cô ta.
Khoảng thời gian trước, Ninh Bang xảy ra chuyện thì cô ta vẫn luôn ở bên nhà họ Ninh, truyền thông báo chí cũng đưa tin mấy lần.
Tống Kình Vũ đoán Hứa Thanh Du đi theo phải chịu khổ.
Thật ra anh ta suy nghĩ nhiều quá.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn vẫn đang nói chuyện với mẹ Ninh, vì vậy Hứa Thanh Du cũng không nói với anh ta mà trực tiếp trả lời tin nhắn đồng ý lời mời của Tống Kình Vũ.
Cũng chỉ là một bữa cơm, nếu từ chối thì có vẻ như cô ta làm giá quá mức.
Tống Kình Vũ lập tức trả lời tin nhắn nói là ngày mai anh ta có rảnh, tối mai cùng nhau ăn cơm có được không.
Hứa Thanh Du đương nhiên có thể, cho dù cô ta phải ra ngoài quay phim với Ninh Tôn thì trong tình huống bình thường đã có thể kết thúc tất cả cảnh quay vào ban ngày luôn rồi.
Thời gian vào lúc chạng vạng tối và buổi tối đều là thời gian riêng.
Hứa Thanh Du nói được, sau đó nói có chuyện gì thì liên lạc sau.
Cô ta cất điện thoại vào rồi dựa vào ghế sô pha, suy nghĩ bay tán loạn.
Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện gần một tiếng, sau đó ba người bọn họ sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc giữa đường, điện thoại trong túi Hứa Thanh Du lại rung lên.
Cô ta tưởng là Tống Kình Vũ gửi tin nhắn qua nên vừa đi vừa lấy ra nhìn, nhưng hóa ra lại không phải.
Là tin nhắn Nam Nhạc gửi tới.
Điều này khiến Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên, Nam Nhạc nói muốn hẹn cô ta nói chuyện.
Hứa Thanh Du suýt thì bật cười, cô ta không có gì muốn nói với Nam Nhạc cả. Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ còn chưa qua lại với nhau lần nào.
Có thể nói là không có một chút quan hệ nào cả.
Tương tự như vậy, không có một điểm chung nào cho nên hai người bọn họ có ngồi xuống cũng đâu có thể trò chuyện cái gì.
Hứa Thanh Du cất điện thoại lại, cô ta chưa trả lời.
Cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thành thật mà nói, lúc trước cô ta nói với Ninh Tôn mỗi lần thấy Nam Nhạc đều có chút tự ti là lời nói thật.
Cô ta bị Nam Nhạc nghiền ép trên mọi phương diện.
Thậm chí cô ta có thể nghĩ tới lần Nam Nhạc hẹn cô ta ra tâm sự này thì Nam Nhạc muốn nói cái gì với cô ta, sẽ dùng giọng điệu nào, thái độ gì để nói chuyện.
Không chỉ cô ta cảm thấy tự ti, rất có thể Nam Nhạc cũng dùng ánh mắt xem thường để nhìn cô ta.
Cho nên tại sao cô ta phải đi tự rước nhục làm gì. Bây giờ Ninh Tôn là của cô ta, tại sao cô ta phải đi để ý một kẻ thất bại không thể đoạt bạn trai của cô ta.
Sau khi nghĩ thấu đáo những chuyện này, cô ta lại càng cảm thấy không trả lời tin nhắn của Nam Nhạc thì cũng không có gì không đúng.
Ninh Tôn, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đi nhà hàng bên cạnh khu dân cư rồi đi vào phòng riêng.
Điện thoại của Hứa Thanh Du lại rung ong ong hai lần. Cô ta lấy ra nhìn một chút, vẫn là tin nhắn của Nam Nhạc. Lần này cô ta thậm chí còn không mở ra xem mà cất điện thoại luôn.
Chẳng qua cũng phải nói thật, Nam Nhạc lại có tư cách gì đến tìm cô ta cơ chứ, thật sự quá đề cao bản thân rồi.
Ba người bọn họ gọi món ăn, lúc ăn cơm Hứa Thanh Du hơi im lặng, rõ ràng chính là dáng vẻ có tâm sự.
Ninh Tôn hơi bất ngờ nên quay đầu nhìn cô ta mấy lần, sau đó anh ta mới hỏi, “Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ gì?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, “Đang nghĩ chuyện tìm việc, không biết nên làm như thế nào.”
Ninh Tôn vươn tay vuốt đầu Hứa Thanh Du, “Làm thế nào cũng được, em làm gì anh cũng sẽ làm theo ý em, anh có thể đi nói bên công ty cho.”
Bây giờ trong lòng Hứa Thanh Du vẫn còn rối như tơ vò, cô ta nhìn sang chỗ khác, “Em suy nghĩ lại đã rồi tính tiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.