Chương 1078
Thị Từ
02/01/2022
Hứa Thanh Du nói chuyện với người đàn ông này hơn một tiếng, nói đúng ra không phải là hai người họ. Hầu như tất cả những gì người đàn ông đang nói, thỉnh thoảng Hứa Thanh Du chỉ đáp lại, để cho thấy rằng cô ấy đang lắng nghe mà thôi.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, người đàn ông mới thở dài nói: “Tôi cũng biết vốn dĩ những lời đó tôi không nên nói với cô. Nhưng những lời đó tôi đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay, thực ra tôi cũng rất buồn. Những lời này tôi cũng không biết nên chia sẽ với ai mới phải.”
Hứa Thanh Du do dự mím miệng nói: “Những lời này ông đã nói với bác chưa?”
Người đàn ông lắc đầu, “Tôi cũng không muốn để bà ấy biết, tôi sợ bà ấy sẽ lo lắng.”
Vậy thì ông ấy đã nghĩ quá nhiều rồi. Hứa Thanh Du cảm thấy có chút muốn cười, mẹ Ninh lo lắng gì về chuyện của ông ta chứ.
Hứa Thanh Du cảm thấy có lẽ khi người đàn ông có nói hết tất cả mọi chuyện này cho mẹ Ninh. Thì theo kinh nghiệm của mẹ Ninh bà sẽ rất dễ dàng cảm thấy được, thực ra là ông ấy đang giả vờ tỏ ra thê thảm để làm cái cớ.
Chắc là ông ấy cậy mình còn trẻ, tưởng là dễ lừa gạt người khác. Nên mới dây dưa nhiều như vậy. Trước tiên ông ta muốn Hứa Thanh Du tin lời ông ấy, sau đó mới muốn cô giúp mình để khuyên mẹ Ninh.
Những chuyện lừa gạt đa phần là na ná như vậy. Hứa Thanh Du chỉ cần đoán sơ qua thôi cũng đoán ra được.
Người đàn ông kia thanh toán đồ. Hai người họ đi ra từ quán ăn. Người đàn ông đó bắt xe về khách sạn, Hứa Thanh Du quay đầu sang hỏi ông ấy”Ông dự định ở đây bao lâu?”
Người đàn ông dừng lại, cũng không nói ra ngay lập tức. Vốn dĩ ông ta không có kế hoạch ở đây bao lâu. Ông ta cũng muốn lúc nào hạ gục được mẹ Ninh, lúc đó sẽ kết thúc.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du khá bình thường: “Ở khách sạn một ngày cũng tốn không ít tiền đâu. Nếu ở trong một khoảng thời gian dài thì chắc ông cũng ở không nối.”
Người đàn ông chậm rãi thở dài, “Đến lúc đó hẳn nói đi.”
Nếu như đã như vậy thì Hứa Thanh Du cũng không nói nhiều thêm. Dù sao thì Hứa Thanh Du cũng đã nhắc nhở. Nếu người đàn ông này còn cứng đầu muốn thử thì cứ tùy ông ấy.
Người đàn ông bắt taxi rời đi, và Hứa Thanh Du lang thang vài vòng rồi trở lại khu chung cư.
Hôm nay Ninh Tôn phải đi tiếp những người trong đoàn, nên có chút lâu. Hứa Thanh Du ở nhà đánh những mấy trận game nhưng Ninh Tôn vẫn chưa về nhà.
Cô chán nản, bỏ điện thoại xuống và đứng dậy đi tắm.
Đợi tắm xong thì trong điện thoại của Hứa Thanh Du đã mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tần Niên gọi đến.
Hứa Thanh Du vội vàng gọi lại, bên đó nhận điện thoại cũng rất nhanh, và Tần Niên gọi lên một tiếng Tiểu Du.
Giọng của Hứa Thanh Du bật cười, “Sao vậy, cậu gọi nhiều cuộc cho mình như vậy, có phải nhớ mình rồi không.”
Tần Niên thở dài, “Cậu không xem tin tức sao?”
Cô ấy nói như vậy xong thì Hứa Thanh Du đã không còn cười nữa. Cô xem tin tức lại có tin liên quan đến bọn họ.
Hứa Thanh Du cũng không lo lắng lắm. Cô nói cô chưa xem thì bên chỗ Tần Niên lại náo lên, “Cậu mau đi xem đi. Mình cảm thấy cậu cũng xui xẻo thật mới dây vào cái thứ đó. Người phụ nữ đó cũng mặt dày thật. Lúc trước đã gây ra chuyện xấu hổ như vậy rồi, mới vậy mà đã quên. Để lát nữa xem mình mắng chửi cô ta như thế nào mới được. “
Hứa Thanh Du hơi nhíu mày, “Là Nam Nhạc sao?”
Điều đầu tiên cô nghĩ đến đí là Nam Nhạc.
Lúc trước những người liên quan đến tin xấu của Ninh Tôn thì cũng chỉ tổng cộng ba người. Đó là Hoàng Tương, Linda, và cuối cùng là Nam Nhạc.
Bây giờ hai người họ không có động tĩnh gì nhưng bên chỗ Nam Nhạc vẫn còn có thể chơi chiêu được. Ở bên Tần Niên than thở, “Cậu đi xem tin tức đi. Dù đó cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng mà mình thấy cô ta cũng khá vênh váo đấy. Cô ta đúng là người phụ nữa chết tiệt mà. Đợi mình nói chuyện điện thoại xong với cậu, mình sẽ đi chửi cô ta. Ngay cả những lời mắng mỏ tớ cũng nghĩ ra hết rồi. Đúng là đồ mặt dày mà, mình chưa thấy ai vô sỉ như cô ta. “
Nếu là Nam Nhạc, thì Hứa Thanh Du cũng cảm thấy bình thường. Không biết là có tin tức gì chỉ cần không liên quan đến cô và Ninh Tôn và được.
Hứa Thanh Du trấn an Tần Niên, “Không sao đâu. Đừng tức giận. Bây giờ mình cũng xem cô ta không ra gì rồi.”
Hứa Thanh Du có thể không coi Nam Nhạc ra cái gì, nhưng Tần Niên không nhin được, giọng điệu của cô có chút hung ác, “Cô ta đúng thật là em gái mưa mà. Hành vi của cô ta đúng thật là khiến người khác mắc ói. Loại người như thế này mà dây vào thì chỉ có thể là xui xẻo tám đời thôi.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Thực ra trong giới giải trí những chuyện này rất nhiều, như cơm bữa rồi. Chỉ cần quen với chuyện đó là được. Nếu như ai mà cũng tức giận như vậy thì chỉ có mà tức chết mà thôi.”
Tần Niên vẫn là không chịu được nữa, “Cậu cứ xem tin tức trước đi. Mình không nhịn được rồi, mình phải đi mắng cô ta mới được. Nếu không vì hôm nay mình sẽ không ngủ được cho mà xem.”
Hứa Thanh Du không nói gì nữa. Cô chỉ khuyên Tần Niên vài câu rồi cúp máy. Cô ấy muốn xem xem rốt cuộc bên chỗ Nam Nhạc muốn giở trò gì.
Sau khi cô cúp điện thoại thì cô lập tức đi xem tin tức.
Nam Nhạc lại gây chuyện, tất nhiên tin tức đó lại liên quan đến Ninh Tôn.
Trước đó, Nam Nhạc có nói rằng cô biết giám đốc điều hành và nhà sản xuất.
Hứa Thanh Du biết rằng Nam Nhạc có mối quan hệ rộng. Vì vậy lúc xem được tin tức nói Nam Nhạc tiếp xúc với Nam Nhạc ở chỗ trường quay phim, Hứa Thanh Du cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô chỉ cảm thấy Nam Nhạc giống keo dính chó vậy. Đúng thật khi một người thích người con trai thì họ sẽ không từ thủ đoạn để có được tình yêu của mình.
Lúc mà biết người con trai ấy đã có bạn gái thì có lẽ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng mà nhất định sẽ không giống Nam Nhạc lại công khai như vậy.
Loại người như Nam Nhạc thật sự không khiến người khác thấy được sự cố chấp của cô. Mà chỉ khiến người khác thấy rằng cô chỉ là một người mặt dày.
Trong tin tức cũng không nói Nam Nhạc và Ninh Tôn như thế nào. Chỉ nói hai người họ có ở chung, sau đó cũng nhà đầu tư đi ăn cơm.
Bức ảnh trên đó có rất nhiều người, không chỉ có chắc Nam Nhạc và Ninh Tôn.
Hơn nữa, hai người họ ngồi cũng cách xa nhau. Hứa Thanh Du phóng to bức ảnh ra, rồi xem những người ngồi gần Ninh Tôn. Bọn họ toàn là nam.
Cô tin tưởng Ninh Tôn, nhưng cô thực sự không vui khi xem những bức ảnh như vậy.
Nam Nhạc cứ làm tới như vậy thì người khác cũng không thể nhịn được.
Hứa Thanh Du đọc tin tức liên quan thêm một lần, sau đó cô đặt điện thoại xuống.
Vốn dĩ cô tưởng Ninh Tôn sẽ không vè nhà, nên cô mới tắm rứa muốn ngủ trước. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn ngủ chút nào.
Cô muốn đợi Ninh Tôn trở về và hỏi Ninh Tôn chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cũng không phải là muốn chất vấn. Hứa Thanh Du chỉ muốn biết rốt cuộc trong tình huống đó đã xảy ra chuyện gì.
Lần tiếp các người trong đoàn của Ninh Tôn lần này thật sự là rất lâu. Hứa Thanh Du đợi đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Ninh Tôn mở cửa bước vào, thuận tay đóng cửa lại rồi dựa vào cửa để thở thêm vài lần.
Hứa Thanh Du bước xuống ghế sô pha và đi về phía hành lang.
Chỉ nhìn Ninh Tôn thôi cũng biết anh ta đã uống say, trạng thái hoàn toàn khác với bình thường.
Hứa Thanh Du vội vàng chạy tới đỡ anh, “Sao anh lại uống nhiều thế?”
Ninh Tôn xua tay, ý bảo không cần người khác giúp đỡ, “Anh chỉ uống một chút thôi, không nhiều lắm. Hôm nay bàn nhiều chuyện chính, nên không được uống nhiều. Chỉ là cuối cùng uống thêm một chút thôi. “
Họ cùng nhau đi tới sô pha ngồi xuống, Hứa Thanh Du đi vào bếp rót nước cho Ninh Tôn, “Nam Nhạc cũng có đi phải không?”
Ninh Tôn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Sao em biết vậy?”
Hứa Thanh Du đưa cốc nước cho anh trước, “Bên chỗ truyền thông đã chụp được ảnh, cũng đã đăng ảnh lên rồi. Nếu không thì em từ đâu mà biết được những tin tức ấy chứ?”
Lông mày của Ninh Tôn khẽ cau lại, “Bị bên chỗ truyền thông chụp được sao?”
Hôm nay chỗ mà họ tụ tập là một quán ăn nhỏ. Theo lý mà nói thì nơi đó chắc sẽ không có thợ săn ảnh ở đó.
Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, “Có phải Nam Nhạc lại quen biết người của đoàn phim không?”
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng vậy. Bọn anh mới gặp mặt và ngồi nói chuyện một chút thì cô ta đã tới rồi. Hình như là cô ta có quen biết một nhà đầu tư trong đoàn phim thì phải.”
Hứa Thanh Du chỉ cười nhẹ một tiếng, “Cô ta đúng thật là mặt dày, nơi nào cũng có cô ta.”
Ninh Tôn cũng khá khó chịu, đêm nay anh ấy không nói lời nào với Nam Nhạc. Nam Nhạc xuất hiện quá phiền phức nên anh có chút phản cảm với cô ta
Nhưng mà biểu cảm của Nam Nhạc cũng bình thường, có nói có cười, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Có lẽ những người trong đoàn phim cũng thấy được Ninh Tôn có chút không vui.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, người đàn ông mới thở dài nói: “Tôi cũng biết vốn dĩ những lời đó tôi không nên nói với cô. Nhưng những lời đó tôi đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay, thực ra tôi cũng rất buồn. Những lời này tôi cũng không biết nên chia sẽ với ai mới phải.”
Hứa Thanh Du do dự mím miệng nói: “Những lời này ông đã nói với bác chưa?”
Người đàn ông lắc đầu, “Tôi cũng không muốn để bà ấy biết, tôi sợ bà ấy sẽ lo lắng.”
Vậy thì ông ấy đã nghĩ quá nhiều rồi. Hứa Thanh Du cảm thấy có chút muốn cười, mẹ Ninh lo lắng gì về chuyện của ông ta chứ.
Hứa Thanh Du cảm thấy có lẽ khi người đàn ông có nói hết tất cả mọi chuyện này cho mẹ Ninh. Thì theo kinh nghiệm của mẹ Ninh bà sẽ rất dễ dàng cảm thấy được, thực ra là ông ấy đang giả vờ tỏ ra thê thảm để làm cái cớ.
Chắc là ông ấy cậy mình còn trẻ, tưởng là dễ lừa gạt người khác. Nên mới dây dưa nhiều như vậy. Trước tiên ông ta muốn Hứa Thanh Du tin lời ông ấy, sau đó mới muốn cô giúp mình để khuyên mẹ Ninh.
Những chuyện lừa gạt đa phần là na ná như vậy. Hứa Thanh Du chỉ cần đoán sơ qua thôi cũng đoán ra được.
Người đàn ông kia thanh toán đồ. Hai người họ đi ra từ quán ăn. Người đàn ông đó bắt xe về khách sạn, Hứa Thanh Du quay đầu sang hỏi ông ấy”Ông dự định ở đây bao lâu?”
Người đàn ông dừng lại, cũng không nói ra ngay lập tức. Vốn dĩ ông ta không có kế hoạch ở đây bao lâu. Ông ta cũng muốn lúc nào hạ gục được mẹ Ninh, lúc đó sẽ kết thúc.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du khá bình thường: “Ở khách sạn một ngày cũng tốn không ít tiền đâu. Nếu ở trong một khoảng thời gian dài thì chắc ông cũng ở không nối.”
Người đàn ông chậm rãi thở dài, “Đến lúc đó hẳn nói đi.”
Nếu như đã như vậy thì Hứa Thanh Du cũng không nói nhiều thêm. Dù sao thì Hứa Thanh Du cũng đã nhắc nhở. Nếu người đàn ông này còn cứng đầu muốn thử thì cứ tùy ông ấy.
Người đàn ông bắt taxi rời đi, và Hứa Thanh Du lang thang vài vòng rồi trở lại khu chung cư.
Hôm nay Ninh Tôn phải đi tiếp những người trong đoàn, nên có chút lâu. Hứa Thanh Du ở nhà đánh những mấy trận game nhưng Ninh Tôn vẫn chưa về nhà.
Cô chán nản, bỏ điện thoại xuống và đứng dậy đi tắm.
Đợi tắm xong thì trong điện thoại của Hứa Thanh Du đã mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tần Niên gọi đến.
Hứa Thanh Du vội vàng gọi lại, bên đó nhận điện thoại cũng rất nhanh, và Tần Niên gọi lên một tiếng Tiểu Du.
Giọng của Hứa Thanh Du bật cười, “Sao vậy, cậu gọi nhiều cuộc cho mình như vậy, có phải nhớ mình rồi không.”
Tần Niên thở dài, “Cậu không xem tin tức sao?”
Cô ấy nói như vậy xong thì Hứa Thanh Du đã không còn cười nữa. Cô xem tin tức lại có tin liên quan đến bọn họ.
Hứa Thanh Du cũng không lo lắng lắm. Cô nói cô chưa xem thì bên chỗ Tần Niên lại náo lên, “Cậu mau đi xem đi. Mình cảm thấy cậu cũng xui xẻo thật mới dây vào cái thứ đó. Người phụ nữ đó cũng mặt dày thật. Lúc trước đã gây ra chuyện xấu hổ như vậy rồi, mới vậy mà đã quên. Để lát nữa xem mình mắng chửi cô ta như thế nào mới được. “
Hứa Thanh Du hơi nhíu mày, “Là Nam Nhạc sao?”
Điều đầu tiên cô nghĩ đến đí là Nam Nhạc.
Lúc trước những người liên quan đến tin xấu của Ninh Tôn thì cũng chỉ tổng cộng ba người. Đó là Hoàng Tương, Linda, và cuối cùng là Nam Nhạc.
Bây giờ hai người họ không có động tĩnh gì nhưng bên chỗ Nam Nhạc vẫn còn có thể chơi chiêu được. Ở bên Tần Niên than thở, “Cậu đi xem tin tức đi. Dù đó cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng mà mình thấy cô ta cũng khá vênh váo đấy. Cô ta đúng là người phụ nữa chết tiệt mà. Đợi mình nói chuyện điện thoại xong với cậu, mình sẽ đi chửi cô ta. Ngay cả những lời mắng mỏ tớ cũng nghĩ ra hết rồi. Đúng là đồ mặt dày mà, mình chưa thấy ai vô sỉ như cô ta. “
Nếu là Nam Nhạc, thì Hứa Thanh Du cũng cảm thấy bình thường. Không biết là có tin tức gì chỉ cần không liên quan đến cô và Ninh Tôn và được.
Hứa Thanh Du trấn an Tần Niên, “Không sao đâu. Đừng tức giận. Bây giờ mình cũng xem cô ta không ra gì rồi.”
Hứa Thanh Du có thể không coi Nam Nhạc ra cái gì, nhưng Tần Niên không nhin được, giọng điệu của cô có chút hung ác, “Cô ta đúng thật là em gái mưa mà. Hành vi của cô ta đúng thật là khiến người khác mắc ói. Loại người như thế này mà dây vào thì chỉ có thể là xui xẻo tám đời thôi.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Thực ra trong giới giải trí những chuyện này rất nhiều, như cơm bữa rồi. Chỉ cần quen với chuyện đó là được. Nếu như ai mà cũng tức giận như vậy thì chỉ có mà tức chết mà thôi.”
Tần Niên vẫn là không chịu được nữa, “Cậu cứ xem tin tức trước đi. Mình không nhịn được rồi, mình phải đi mắng cô ta mới được. Nếu không vì hôm nay mình sẽ không ngủ được cho mà xem.”
Hứa Thanh Du không nói gì nữa. Cô chỉ khuyên Tần Niên vài câu rồi cúp máy. Cô ấy muốn xem xem rốt cuộc bên chỗ Nam Nhạc muốn giở trò gì.
Sau khi cô cúp điện thoại thì cô lập tức đi xem tin tức.
Nam Nhạc lại gây chuyện, tất nhiên tin tức đó lại liên quan đến Ninh Tôn.
Trước đó, Nam Nhạc có nói rằng cô biết giám đốc điều hành và nhà sản xuất.
Hứa Thanh Du biết rằng Nam Nhạc có mối quan hệ rộng. Vì vậy lúc xem được tin tức nói Nam Nhạc tiếp xúc với Nam Nhạc ở chỗ trường quay phim, Hứa Thanh Du cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô chỉ cảm thấy Nam Nhạc giống keo dính chó vậy. Đúng thật khi một người thích người con trai thì họ sẽ không từ thủ đoạn để có được tình yêu của mình.
Lúc mà biết người con trai ấy đã có bạn gái thì có lẽ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng mà nhất định sẽ không giống Nam Nhạc lại công khai như vậy.
Loại người như Nam Nhạc thật sự không khiến người khác thấy được sự cố chấp của cô. Mà chỉ khiến người khác thấy rằng cô chỉ là một người mặt dày.
Trong tin tức cũng không nói Nam Nhạc và Ninh Tôn như thế nào. Chỉ nói hai người họ có ở chung, sau đó cũng nhà đầu tư đi ăn cơm.
Bức ảnh trên đó có rất nhiều người, không chỉ có chắc Nam Nhạc và Ninh Tôn.
Hơn nữa, hai người họ ngồi cũng cách xa nhau. Hứa Thanh Du phóng to bức ảnh ra, rồi xem những người ngồi gần Ninh Tôn. Bọn họ toàn là nam.
Cô tin tưởng Ninh Tôn, nhưng cô thực sự không vui khi xem những bức ảnh như vậy.
Nam Nhạc cứ làm tới như vậy thì người khác cũng không thể nhịn được.
Hứa Thanh Du đọc tin tức liên quan thêm một lần, sau đó cô đặt điện thoại xuống.
Vốn dĩ cô tưởng Ninh Tôn sẽ không vè nhà, nên cô mới tắm rứa muốn ngủ trước. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn ngủ chút nào.
Cô muốn đợi Ninh Tôn trở về và hỏi Ninh Tôn chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Cũng không phải là muốn chất vấn. Hứa Thanh Du chỉ muốn biết rốt cuộc trong tình huống đó đã xảy ra chuyện gì.
Lần tiếp các người trong đoàn của Ninh Tôn lần này thật sự là rất lâu. Hứa Thanh Du đợi đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Ninh Tôn mở cửa bước vào, thuận tay đóng cửa lại rồi dựa vào cửa để thở thêm vài lần.
Hứa Thanh Du bước xuống ghế sô pha và đi về phía hành lang.
Chỉ nhìn Ninh Tôn thôi cũng biết anh ta đã uống say, trạng thái hoàn toàn khác với bình thường.
Hứa Thanh Du vội vàng chạy tới đỡ anh, “Sao anh lại uống nhiều thế?”
Ninh Tôn xua tay, ý bảo không cần người khác giúp đỡ, “Anh chỉ uống một chút thôi, không nhiều lắm. Hôm nay bàn nhiều chuyện chính, nên không được uống nhiều. Chỉ là cuối cùng uống thêm một chút thôi. “
Họ cùng nhau đi tới sô pha ngồi xuống, Hứa Thanh Du đi vào bếp rót nước cho Ninh Tôn, “Nam Nhạc cũng có đi phải không?”
Ninh Tôn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Sao em biết vậy?”
Hứa Thanh Du đưa cốc nước cho anh trước, “Bên chỗ truyền thông đã chụp được ảnh, cũng đã đăng ảnh lên rồi. Nếu không thì em từ đâu mà biết được những tin tức ấy chứ?”
Lông mày của Ninh Tôn khẽ cau lại, “Bị bên chỗ truyền thông chụp được sao?”
Hôm nay chỗ mà họ tụ tập là một quán ăn nhỏ. Theo lý mà nói thì nơi đó chắc sẽ không có thợ săn ảnh ở đó.
Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, “Có phải Nam Nhạc lại quen biết người của đoàn phim không?”
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng vậy. Bọn anh mới gặp mặt và ngồi nói chuyện một chút thì cô ta đã tới rồi. Hình như là cô ta có quen biết một nhà đầu tư trong đoàn phim thì phải.”
Hứa Thanh Du chỉ cười nhẹ một tiếng, “Cô ta đúng thật là mặt dày, nơi nào cũng có cô ta.”
Ninh Tôn cũng khá khó chịu, đêm nay anh ấy không nói lời nào với Nam Nhạc. Nam Nhạc xuất hiện quá phiền phức nên anh có chút phản cảm với cô ta
Nhưng mà biểu cảm của Nam Nhạc cũng bình thường, có nói có cười, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Có lẽ những người trong đoàn phim cũng thấy được Ninh Tôn có chút không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.