Chương 1084
Thị Từ
02/01/2022
Vừa nãy khi Nam Nhạc nhận được điện thoại của chị Thái, cả người không khỏi ngây ngốc.
Về tình cảm của Nam Nhạc dành cho Ninh Tôn, cô ta không muốn cho chị Thái biết, Ninh Tôn là nghệ sỹ trong tay chị ta, nếu như nói ra chuyện này, nhất định sẽ khiến chị Thái thay đổi cách nhìn về cô ta.
Cô ta biết chị Thái sẽ rất tức giận khi nghe được chuyện này, đặc biệt là khi bây giờ cô ta lại còn hợp tác với các tổ tiết mục, muốn chặt đứt đường ra của Ninh Tôn.
Nhất định chị Thái sẽ không bỏ qua chuyện này.
Trong cuộc gọi vừa nãy, mặc dù hai người bọn họ không cãi nhau, nhưng nói chuyện cũng không được suôn sẻ cho lắm.
Nam Nhạc giải thích rằng bản thân không hề ra tay ngán đường Ninh Tôn, nhưng rất rõ ràng là chị Thái không tin cô ta.
Điều này Nam Nhạc có thể lí giải được, mặc dù không biết vị đạo diễn kia nói gì với Ninh Tôn, nhưng nhất định sẽ không dễ nghe.
Nam Nhạc không gọi điện dò hỏi vị đạo diễn kia mọi chuyện ra sao, dù sao thì người ta cũng muốn giúp cô ta, trước đây quả thực là cô ta đưa ra lời đề nghị muốn giới thiệu tài nguyên cho Ninh Tôn, thế mà anh vẫn từ chối cô ta.
Trong giới bọn họ vẫn luôn có những người xấu tính, bị người khác từ chối là một điều rất xấu hổ, thế nên vị đạo diễn kia mới thay cô ta xả giận.
Chỉ là mọi chuyện đi đến nước này, làm Nam Nhạc không khỏi đau đầu.
Đây không phải là chuyện mà có thể thông qua một hai câu giải thích là được.
Nam Nhạc ngồi trong xe, mím môi do dự hơn một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Ninh Tôn thêm một lần nữa, “Tôi không biết đạo diễn Thôi đã nói gì với anh, nhưng tôi không hề có ý đó, sao tôi có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được.”
Ninh Tôn không quan tâm cô ta có ý gì, anh nghĩ rằng việc này bị lộ ra ngoài cũng tốt thôi, cuối cùng bản thân đã có lý do để Nam Nhạc phải tránh xa anh ra.
Cho nên sắc mặt của Ninh Tôn vẫn rất bình tĩnh, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt, “Không sao, tôi không để ý đến điều đó.”
Anh đã nói như vậy rồi, Nam Nhạc cũng chẳng còn gì để nói thêm.
Cô ta mang theo tâm trạng bất an chạy đến đây, chính là vì muốn giải thích cho Ninh Tôn biết rằng sao bản thân lại có thể vì không có được anh mà lại ra tay đối phó anh kia chứ.
Nhưng từ thái độ của Ninh Tôn, trong lòng Nam Nhạc đã hiểu rõ, cho dù bản thân có như thế nào đi nữa, trên cơ bản là anh đều sẽ không thèm để tâm đến cô ta.
Nam Nhạc hít một hơi thật sâu, “Tôi mặc kệ anh có để ý hay không, tôi còn đang dự định nói với anh mọi chuyện một cách rõ ràng, tính tình của tôi đúng là không tốt lắm, lòng dạ cũng có hơi hẹp hòi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy, chắc là đạo diễn Thôi đã hiểu lầm ý tôi, tôi sẽ nói chuyện này thật rõ ràng với bọn họ.”
Ninh Tôn không nói lời nào, chỉ nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc không thích ánh mắt khi Ninh Tôn nhìn cô ta, vô cùng xa lạ và kháng cự.
Rõ ràng là lúc ban đầu, khi hai người chụp bìa tạp chí với nhau, Ninh Tôn đối xử với cô ta rất khách sáo.
Những lần kế tiếp khi cô tiếp xúc với Ninh Tôn, anh cũng đối xử với cô ta rất hoà nhã.
Nam Nhạc không biết từ lúc nào mà mối quan hệ giữa cô ta và Ninh Tôn đã ngày một xa.
Rõ ràng là cô ta đang nỗ lực không ngừng để có thể sánh đôi bên Ninh Tôn, thế vậy mà khoảng cách của hai người lại mỗi lúc một lớn.
Trước cửa khu dân cư dòng người tấp nập, xe cộ tới lui không dứt, Ninh Tôn hơi ngừng lại, sau đó lùi về sau vài bước nói, “Nếu như cô không còn chuyện gì muốn nói nữa, vậy thì tôi đi đây, ở đây có rất nhiều người, nếu bị chụp được sẽ gây ảnh không tốt.”
Ảnh hưởng, ảnh hưởng, tại sao Ninh Tôn lại để ý đến cách nhìn của người khác như thế?
Tâm trạng của Nam Nhạc hơi bực bội, “Có cái gì mà gây ra ảnh hưởng không tốt, cùng lắm chúng ta chỉ nói với nhau vài câu, đâu có sao đâu chứ?”
Giọng điệu của Ninh Tôn không nóng không lạnh, “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng nếu như để bạn gái tôi biết được, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn cô ấy phải bận tâm.”
Nam Nhạc bật cười, một nụ cười đầy sự tự giễu, “Được được được, anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, Ninh Tôn, anh làm tốt lắm.”
Dứt lời, Nam Nhạc trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ninh Tôn xoay người đi vào trong khu dân cư.
Nam Nhạc thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy được bóng dáng của Ninh Tôn, cô ta mím môi, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Phàm là người có đầu óc, thấy cô ta cho bản thân không biết bao nhiêu lợi lộc như thế, nhất định đều sẽ đội nghĩa mang ơn.
Nhưng chẳng hiểu thế nào mà Ninh Tôn lại giống như đầu gỗ vậy, không biết cám ơn người khác, không biết nhìn rõ tình hình bây giờ đang như thế nào.
Cô Hứa Thanh Du kia có là cái gì, sao có thể so sánh với cô ta được?
Càng nghĩ Nam Nhạc lại càng cảm thấy tức giận, càng nói lại càng muốn phát điên.
Thậm chí, có chốc lát trong tâm trí của cô ta thật sự đã nổi lên suy nghĩ, nếu như bọn họ cho rằng bản thân cô ta dùng thủ đoạn để triệt đường sống của Ninh Tôn, vậy tại sao cô ta không thật sự làm như vậy.
Dù sao cũng đã bị người khác hiểu lầm, mà cô ta ghét nhất là việc bị người khác đổ oan việc mà mình không làm.
Nếu như mọi người đã nghĩ vậy, vậy thì cô ta sẽ làm như thế.
Chẳng qua ý niệm này chỉ chợt loé qua trong đầu cô ta mà thôi.
Nam Nhạc xem như vẫn còn lý trí, nếu cô ta thật sự làm vậy, thế thì khi chuyện này bị đồn ra bên ngoài, không cần biết nó sẽ làm ảnh hưởng như thế nào đến Ninh Tôn, nhưng danh tiếng của cô ta nhất định sẽ đi tong.
Vốn dĩ thanh danh của cô ta bây giờ không phải quá tốt, dạo gần đây cô ta phải cố gắng sống thật tốt để không bị người mắng chửi nữa.
Nếu như là dưới tình huống bình thường, cô ta nhất định sẽ mai danh ẩn tích một thời gian, ngoan ngoãn hoàn thành công việc của mình.
Phía bên toà soạn cô ta cũng phải bàn bạc trước một tiếng, để cô ta không cần phải xuất hiện quá nhiều.
Trong lòng Nam Nhạc cảm thấy uất ức đến mức nghẹn ngào, từ trước đến nay cô ta chưa từng phải chịu oan ức như vậy.
Trước đây, cô ta muốn làm gì thì làm, chưa từng có chuyện nào thất bại.
Chỉ đến khi đối diện với Ninh Tôn mới thất bại hết lần này đến lần khác, rõ ràng bản thân vừa mới khởi bước làm một minh tinh nhỏ, thế mà lại bị người khác ghét bỏ, làm sao cô ta chấp nhận được.
Lúc Ninh Tôn về đến nhà, Hứa Thanh Du vẫn đang ngủ rất ngon.
Anh không đi vào phòng, chị Thái vừa mới gửi tin nhắn đến, bảo anh cứ yên tâm làm việc của mình, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, công ty sẽ thay anh lo liệu hết mọi việc.
Ninh Tôn đọc tin nhắn xong, sau đó lập tức xoá nó đi, thú thật thì anh không suy nghĩ quá nhiều, cũng không phải anh không còn đường lui, nói như những cư dân mạng cũng được, không nổi tiếng thì về nhà thừa kế di sản.
Dù sao bây giờ anh cũng có tiền, không lăn lộn trong giới giải trí này nữa, có lẽ cuộc sống thường ngày lại càng trở nên thoải mái hơn.
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế, muốn mở TV lên xem, nhưng lại sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến Hứa Thanh Du, thế nên chỉ ngồi không trên ghế sô pha.
Ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại của anh đã đổ chuông, là vị luật sư trước đây anh mời gọi đến.
Luật sư phụ trách làm việc với Ninh Tú, phân chia phần di sản này thật rõ ràng, những cái nên thuộc về anh đều sẽ chuyển về dưới danh nghĩa của anh.
Luật sư gọi đến để thông báo tiến độ cho Ninh Tôn biết, có điều từ trong giọng điệu của luật sư, có thể nhận ra ở bên đó gặp phải một ít phiền toái.
Trước khi luật sư đến đó, Ninh Tôn cũng đã từng đề cập với ông ấy về việc có thể Trang Lệ Nhã sẽ gây ồn ào, nhắc nhở để luật sư chú ý đến điều đó hơn một chút.
Thậm chí lúc trước Trang Lệ Nhã còn dám đánh luật sư công bố di chúc, bây giờ luật sư do anh mời về để chuyển nhượng tài sản, chắc chắn Trang Lệ Nhã sẽ không bỏ qua.
Mặc dù luật sư đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng khi đến bên ấy rồi vẫn không chống đỡ nổi.
Ninh Tôn hỏi ông ấy có phải bên đó đã xảy ra chuyện rồi hay không, luật sự lập tức thở dài, “Như cậu đã nói từ trước, đúng là Trang Lệ Nhã có đứng ra ngăn cản thật, không cho chúng ta thừa kế di sản theo thủ tục bình thường.”
Luật sư nói rằng vừa rồi ông ấy đã đến gặp Ninh Tú như đã hẹn, nhưng không biết Trang Lệ Nhã nghe được thông tin từ chỗ nào, vội vàng chạy đến đó.
Lúc đầu, Trang Lệ Nhã vẫn dùng chiêu khổ nhục kế như cũ, la lối khóc lóc không ngừng, nhưng Ninh Tú đã có chuẩn bị, anh ta trực tiếp gọi bảo vệ đến đuổi Trang Lệ Nhã ra ngoài.
Có điều Trang Lệ Nhã không hề quan tâm đến thể diện của bản thân, bằng bất cứ giá nào cũng phải ở lại, đứng ngay trong văn phòng gặp mặt của hai người lột quần áo, vừa la hét ầm ĩ vừa quậy phá không yên.
Khi ấy gây ra động tĩnh rất lớn.
Địa điểm bọn họ gặp mặt là ở công ty của nhà họ Ninh, thế mà Trang Lệ Nhã lại ồn ào như thế, đúng là không nói nổi nữa.
Trang Lệ Nhã thật sự lột sạch không chừa một mảnh vải quấn thân, những nhân viên trong công ty, không một ai dám đứng ra ngăn cản bà ta.
Nhân viên nữ thì không mạnh bằng bà ta, nhân viên nam thì đều đã bị doạ chạy, cuối cùng Ninh Tú không còn cách nào khách, đành phải gọi cảnh sát.
Lần gặp mặt này giữa luật sư và Ninh Tú chỉ có thể trở về một cách bất lực.
Về tình cảm của Nam Nhạc dành cho Ninh Tôn, cô ta không muốn cho chị Thái biết, Ninh Tôn là nghệ sỹ trong tay chị ta, nếu như nói ra chuyện này, nhất định sẽ khiến chị Thái thay đổi cách nhìn về cô ta.
Cô ta biết chị Thái sẽ rất tức giận khi nghe được chuyện này, đặc biệt là khi bây giờ cô ta lại còn hợp tác với các tổ tiết mục, muốn chặt đứt đường ra của Ninh Tôn.
Nhất định chị Thái sẽ không bỏ qua chuyện này.
Trong cuộc gọi vừa nãy, mặc dù hai người bọn họ không cãi nhau, nhưng nói chuyện cũng không được suôn sẻ cho lắm.
Nam Nhạc giải thích rằng bản thân không hề ra tay ngán đường Ninh Tôn, nhưng rất rõ ràng là chị Thái không tin cô ta.
Điều này Nam Nhạc có thể lí giải được, mặc dù không biết vị đạo diễn kia nói gì với Ninh Tôn, nhưng nhất định sẽ không dễ nghe.
Nam Nhạc không gọi điện dò hỏi vị đạo diễn kia mọi chuyện ra sao, dù sao thì người ta cũng muốn giúp cô ta, trước đây quả thực là cô ta đưa ra lời đề nghị muốn giới thiệu tài nguyên cho Ninh Tôn, thế mà anh vẫn từ chối cô ta.
Trong giới bọn họ vẫn luôn có những người xấu tính, bị người khác từ chối là một điều rất xấu hổ, thế nên vị đạo diễn kia mới thay cô ta xả giận.
Chỉ là mọi chuyện đi đến nước này, làm Nam Nhạc không khỏi đau đầu.
Đây không phải là chuyện mà có thể thông qua một hai câu giải thích là được.
Nam Nhạc ngồi trong xe, mím môi do dự hơn một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Ninh Tôn thêm một lần nữa, “Tôi không biết đạo diễn Thôi đã nói gì với anh, nhưng tôi không hề có ý đó, sao tôi có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được.”
Ninh Tôn không quan tâm cô ta có ý gì, anh nghĩ rằng việc này bị lộ ra ngoài cũng tốt thôi, cuối cùng bản thân đã có lý do để Nam Nhạc phải tránh xa anh ra.
Cho nên sắc mặt của Ninh Tôn vẫn rất bình tĩnh, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt, “Không sao, tôi không để ý đến điều đó.”
Anh đã nói như vậy rồi, Nam Nhạc cũng chẳng còn gì để nói thêm.
Cô ta mang theo tâm trạng bất an chạy đến đây, chính là vì muốn giải thích cho Ninh Tôn biết rằng sao bản thân lại có thể vì không có được anh mà lại ra tay đối phó anh kia chứ.
Nhưng từ thái độ của Ninh Tôn, trong lòng Nam Nhạc đã hiểu rõ, cho dù bản thân có như thế nào đi nữa, trên cơ bản là anh đều sẽ không thèm để tâm đến cô ta.
Nam Nhạc hít một hơi thật sâu, “Tôi mặc kệ anh có để ý hay không, tôi còn đang dự định nói với anh mọi chuyện một cách rõ ràng, tính tình của tôi đúng là không tốt lắm, lòng dạ cũng có hơi hẹp hòi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy, chắc là đạo diễn Thôi đã hiểu lầm ý tôi, tôi sẽ nói chuyện này thật rõ ràng với bọn họ.”
Ninh Tôn không nói lời nào, chỉ nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc không thích ánh mắt khi Ninh Tôn nhìn cô ta, vô cùng xa lạ và kháng cự.
Rõ ràng là lúc ban đầu, khi hai người chụp bìa tạp chí với nhau, Ninh Tôn đối xử với cô ta rất khách sáo.
Những lần kế tiếp khi cô tiếp xúc với Ninh Tôn, anh cũng đối xử với cô ta rất hoà nhã.
Nam Nhạc không biết từ lúc nào mà mối quan hệ giữa cô ta và Ninh Tôn đã ngày một xa.
Rõ ràng là cô ta đang nỗ lực không ngừng để có thể sánh đôi bên Ninh Tôn, thế vậy mà khoảng cách của hai người lại mỗi lúc một lớn.
Trước cửa khu dân cư dòng người tấp nập, xe cộ tới lui không dứt, Ninh Tôn hơi ngừng lại, sau đó lùi về sau vài bước nói, “Nếu như cô không còn chuyện gì muốn nói nữa, vậy thì tôi đi đây, ở đây có rất nhiều người, nếu bị chụp được sẽ gây ảnh không tốt.”
Ảnh hưởng, ảnh hưởng, tại sao Ninh Tôn lại để ý đến cách nhìn của người khác như thế?
Tâm trạng của Nam Nhạc hơi bực bội, “Có cái gì mà gây ra ảnh hưởng không tốt, cùng lắm chúng ta chỉ nói với nhau vài câu, đâu có sao đâu chứ?”
Giọng điệu của Ninh Tôn không nóng không lạnh, “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng nếu như để bạn gái tôi biết được, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn cô ấy phải bận tâm.”
Nam Nhạc bật cười, một nụ cười đầy sự tự giễu, “Được được được, anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, Ninh Tôn, anh làm tốt lắm.”
Dứt lời, Nam Nhạc trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ninh Tôn xoay người đi vào trong khu dân cư.
Nam Nhạc thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy được bóng dáng của Ninh Tôn, cô ta mím môi, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Phàm là người có đầu óc, thấy cô ta cho bản thân không biết bao nhiêu lợi lộc như thế, nhất định đều sẽ đội nghĩa mang ơn.
Nhưng chẳng hiểu thế nào mà Ninh Tôn lại giống như đầu gỗ vậy, không biết cám ơn người khác, không biết nhìn rõ tình hình bây giờ đang như thế nào.
Cô Hứa Thanh Du kia có là cái gì, sao có thể so sánh với cô ta được?
Càng nghĩ Nam Nhạc lại càng cảm thấy tức giận, càng nói lại càng muốn phát điên.
Thậm chí, có chốc lát trong tâm trí của cô ta thật sự đã nổi lên suy nghĩ, nếu như bọn họ cho rằng bản thân cô ta dùng thủ đoạn để triệt đường sống của Ninh Tôn, vậy tại sao cô ta không thật sự làm như vậy.
Dù sao cũng đã bị người khác hiểu lầm, mà cô ta ghét nhất là việc bị người khác đổ oan việc mà mình không làm.
Nếu như mọi người đã nghĩ vậy, vậy thì cô ta sẽ làm như thế.
Chẳng qua ý niệm này chỉ chợt loé qua trong đầu cô ta mà thôi.
Nam Nhạc xem như vẫn còn lý trí, nếu cô ta thật sự làm vậy, thế thì khi chuyện này bị đồn ra bên ngoài, không cần biết nó sẽ làm ảnh hưởng như thế nào đến Ninh Tôn, nhưng danh tiếng của cô ta nhất định sẽ đi tong.
Vốn dĩ thanh danh của cô ta bây giờ không phải quá tốt, dạo gần đây cô ta phải cố gắng sống thật tốt để không bị người mắng chửi nữa.
Nếu như là dưới tình huống bình thường, cô ta nhất định sẽ mai danh ẩn tích một thời gian, ngoan ngoãn hoàn thành công việc của mình.
Phía bên toà soạn cô ta cũng phải bàn bạc trước một tiếng, để cô ta không cần phải xuất hiện quá nhiều.
Trong lòng Nam Nhạc cảm thấy uất ức đến mức nghẹn ngào, từ trước đến nay cô ta chưa từng phải chịu oan ức như vậy.
Trước đây, cô ta muốn làm gì thì làm, chưa từng có chuyện nào thất bại.
Chỉ đến khi đối diện với Ninh Tôn mới thất bại hết lần này đến lần khác, rõ ràng bản thân vừa mới khởi bước làm một minh tinh nhỏ, thế mà lại bị người khác ghét bỏ, làm sao cô ta chấp nhận được.
Lúc Ninh Tôn về đến nhà, Hứa Thanh Du vẫn đang ngủ rất ngon.
Anh không đi vào phòng, chị Thái vừa mới gửi tin nhắn đến, bảo anh cứ yên tâm làm việc của mình, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, công ty sẽ thay anh lo liệu hết mọi việc.
Ninh Tôn đọc tin nhắn xong, sau đó lập tức xoá nó đi, thú thật thì anh không suy nghĩ quá nhiều, cũng không phải anh không còn đường lui, nói như những cư dân mạng cũng được, không nổi tiếng thì về nhà thừa kế di sản.
Dù sao bây giờ anh cũng có tiền, không lăn lộn trong giới giải trí này nữa, có lẽ cuộc sống thường ngày lại càng trở nên thoải mái hơn.
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế, muốn mở TV lên xem, nhưng lại sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến Hứa Thanh Du, thế nên chỉ ngồi không trên ghế sô pha.
Ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại của anh đã đổ chuông, là vị luật sư trước đây anh mời gọi đến.
Luật sư phụ trách làm việc với Ninh Tú, phân chia phần di sản này thật rõ ràng, những cái nên thuộc về anh đều sẽ chuyển về dưới danh nghĩa của anh.
Luật sư gọi đến để thông báo tiến độ cho Ninh Tôn biết, có điều từ trong giọng điệu của luật sư, có thể nhận ra ở bên đó gặp phải một ít phiền toái.
Trước khi luật sư đến đó, Ninh Tôn cũng đã từng đề cập với ông ấy về việc có thể Trang Lệ Nhã sẽ gây ồn ào, nhắc nhở để luật sư chú ý đến điều đó hơn một chút.
Thậm chí lúc trước Trang Lệ Nhã còn dám đánh luật sư công bố di chúc, bây giờ luật sư do anh mời về để chuyển nhượng tài sản, chắc chắn Trang Lệ Nhã sẽ không bỏ qua.
Mặc dù luật sư đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng khi đến bên ấy rồi vẫn không chống đỡ nổi.
Ninh Tôn hỏi ông ấy có phải bên đó đã xảy ra chuyện rồi hay không, luật sự lập tức thở dài, “Như cậu đã nói từ trước, đúng là Trang Lệ Nhã có đứng ra ngăn cản thật, không cho chúng ta thừa kế di sản theo thủ tục bình thường.”
Luật sư nói rằng vừa rồi ông ấy đã đến gặp Ninh Tú như đã hẹn, nhưng không biết Trang Lệ Nhã nghe được thông tin từ chỗ nào, vội vàng chạy đến đó.
Lúc đầu, Trang Lệ Nhã vẫn dùng chiêu khổ nhục kế như cũ, la lối khóc lóc không ngừng, nhưng Ninh Tú đã có chuẩn bị, anh ta trực tiếp gọi bảo vệ đến đuổi Trang Lệ Nhã ra ngoài.
Có điều Trang Lệ Nhã không hề quan tâm đến thể diện của bản thân, bằng bất cứ giá nào cũng phải ở lại, đứng ngay trong văn phòng gặp mặt của hai người lột quần áo, vừa la hét ầm ĩ vừa quậy phá không yên.
Khi ấy gây ra động tĩnh rất lớn.
Địa điểm bọn họ gặp mặt là ở công ty của nhà họ Ninh, thế mà Trang Lệ Nhã lại ồn ào như thế, đúng là không nói nổi nữa.
Trang Lệ Nhã thật sự lột sạch không chừa một mảnh vải quấn thân, những nhân viên trong công ty, không một ai dám đứng ra ngăn cản bà ta.
Nhân viên nữ thì không mạnh bằng bà ta, nhân viên nam thì đều đã bị doạ chạy, cuối cùng Ninh Tú không còn cách nào khách, đành phải gọi cảnh sát.
Lần gặp mặt này giữa luật sư và Ninh Tú chỉ có thể trở về một cách bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.