Chương 1168
Thị Từ
23/01/2022
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau ngồi nghỉ trên sô pha một lúc, sau đó thì nghe được tiếng chuông điện thoại của Ninh Tôn ở phía bàn ăn vang lên.
Hứa Thanh Du khẽ cười, “Anh đoán xem, liệu rằng cuộc gọi này có phải là của chị Thái hay không, bảo anh đến công ty ấy?”
Ninh Tôn đứng lên, chậm chạp từng bước một đi đến lấy điện thoại, “Anh đang nghĩ mình nên tìm lí do gì để từ chối chị ấy đây.”
Vừa nói dứt lời, anh đã đi đến cạnh bàn ăn, thế nhưng ngay khi vừa mới cúi đầu nhìn điện thoại di động, sắc mặt anh lập tức thay đổi, lông mày cũng thoáng chau lại.
Hứa Thanh Du ngồi đợi một lúc, thấy Ninh Tôn không nhận điện thoại ngay lập tức, vội vàng quay đầu nhìn anh.
Ninh Tôn siết chặt điện thoại trong tay, mặc cho tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên liên tục, vẫn không hề có ý tiếp nhận cuộc gọi.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang nằm dài trên ghế, thấy thế lập tức ngồi dậy, “Sao vậy anh? Sao anh lại không tiếp điện thoại thế? Ai gọi vậy anh?”
Ninh Tôn cầm điện thoại đi đến chỗ Hứa Thanh Du, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa điện thoại cho cô.
Hứa Thanh Du nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không khỏi ngạc nhiên, sau đó lại khẽ cười, “Có vẻ như Nam Nhạc thật sự không buông bỏ được anh đấy.”
Sắc mặt của Ninh Tôn không được tốt cho lắm, “Thật sự không hiểu được cô ta rốt cuộc đang làm gì, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện vớ vẩn đâu đâu.”
Hứa Thanh Du có hơi chần chừ, sau đó mới đáp, “Anh đoán xem có khi nào cô ấy gọi đến đây là vì muốn hỏi chúng ta đã đăng kí kết hôn hay chưa không?”
Nếu như trước đây Nam Nhạc có thể đoán ra được điều gì đó, vậy thì chắc hẳn cô ta cũng sẽ biết chuyện hai người đã đi đăng kí kết hôn với nhau rồi.
Ninh Tôn vừa nghe thấy Hứa Thanh Du nói như vậy, lập tức bật cười, “Em đừng nói nữa, đúng là có thể ấy chứ.”
Có điều, nói thì nói như vậy, nhưng Ninh Tôn vẫn không muốn bắt máy cuộc gọi của Nam Nhạc.
Chủ yếu là vì anh không có gì muốn nói với cô ta cả, những chuyện anh muốn nói với Nam Nhạc, trước đây đều đã nói rồi, cho dù bây giờ có chỉ là nói những lời xã giao, Ninh Tôn cũng chẳng biết nói gì.
Chỉ là anh chưa từng cố ý dây dưa với Nam Nhạc, cho dù bây giờ có không tiếp điện thoại cũng không sao.
Hứa Thanh Du ngả người nằm xuống sô pha một lần nữa, bắt chéo hai chân, chậm rãi đung đưa, “Bởi vậy mới nói, có lẽ Nam Nhạc thật sự thích anh, một người kiêu ngạo như cô ta, bộ dạng níu kéo bây giờ nhất định cũng là đang đánh cược một phen.”
Ninh Tôn mím môi, nhưng tiếc là anh thật lòng không thích Nam Nhạc. Anh không thích bất kì điểm nào của Nam Nhạc cả.
Có nội dung ảnh tại đây 15
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng đúng đúng, anh biết rồi, em cứ yên tâm đi.”
Nói đến đây, đột nhiên Hứa Thanh Du nhớ đến một chuyện khác, “Ồ, không phải anh muốn cho em tất cả tài sản của anh sao? Mau đưa đây, mau đưa đây, em muốn xem thử cuộc sống của người giàu có rốt cuộc như thế nào.”
Ninh Tôn nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Du, sau đó lấy điện thoại ra, “Được thôi, trước tiên anh sẽ chuyển hết những vốn lưu động trong tay anh cho em nhé.”
Hứa Thanh Du chỉ định nói giỡn mà thôi, cô không thật sự muốn tiền của Ninh Tôn được đặt dưới danh nghĩa của mình.
Chỉ là cô vẫn thò đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Ninh Tôn.
Trong tay Ninh Tôn có vài cái thẻ ngân hàng, cô thoáng lướt qua số dư trong tài khoản, suýt chút nữa thì tròng mắt rớt ra ngoài.
Cô mím môi, bày ra dáng vẻ không thể tin được, “Cho nên mới nói minh tinh kiếm được thật nhiều tiền nha~ Anh mới ký hợp đồng được bao lâu đâu mà đã tiền chất đầy bồn rồi.”
Ninh Tôn bật cười, “Anh như thế này mà gọi là tiền chất đầy bồn ư? Phần lớn các khoản tiền đều là của công ty, thú thật thì anh không được chia nhiều lắm, so với những người khác ở trong công ty thì số tiền anh kiếm được chẳng đáng là bao.”
Đã bị chia phần ít mà còn được nhiều tiền như thế, khó trách đa phần các minh tinh đều tự mình lập công ty riêng, đúng là cái gì mình có thể lấy thì không muốn chia cho công ty mà.
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi, Ninh Tôn bảo kiếm không được bao nhiêu, nhưng số tiền thực tế cũng đã nhiều như vậy rồi, có lẽ bên phía công ty kiếm được còn nhiều hơn gấp trăm lần ấy chứ.
Chị Thái nóng lòng muốn gia hạn hợp đồng với anh cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì anh chính là một cái cây biết rụng tiền khổng lồ đấy.
Ninh Tôn không chỉ có từng ấy tiền, anh còn có một số tài sản cố định, ví dụ như phần thừa kế do Ninh Bang để lại cho anh.
Ôi trời đất ơi!
Lúc bấy giờ Hứa Thanh Du chỉ biết vỗ ngực, chu choa mẹ ơi, rốt cuộc cái đùi mà cô ôm được to đến mức nào đây.
Trước đây còn không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại số tài sản của Ninh Tôn, trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy bản thân sắp bay lên trời rồi.
Ninh Tôn muốn chuyển tiền qua cho Hứa Thanh Du, hỏi số tài khoản ngân hàng của cô.
Hứa Thanh Du vội vàng níu tay anh lại, “Em đùa với anh đấy, của anh chính là của em, để ở tiền cho anh giữ trong lòng em rất yên tâm, bây giờ em cũng có tiền của em mà.”
Tiền thưởng trước đây chị Thái phát cho cô vẫn còn rất nhiều, hiện tại trong tay cô không hề thiếu tiền.
Hơn nữa tiền của Ninh Tôn, thú thật thì cô cũng không tính lấy, những thứ ấy đều là tài sản trước hôn nhân, nếu như cô nhận lấy chúng thì cô sẽ cảm thấy mục đích khi cô gả cho Ninh Tôn không còn trong sáng nữa.
Ninh Tôn không nói gì nữa, chỉ vươn tay ôm Hứa Thanh Du vào lòng, “Em có muốn ra ngoài chơi không?”
Bây giờ đã là buổi chiều, Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đang tính làm gì, “Anh định đến công ty hả?”
Ninh Tôn nhẹ nhàng hôn lên tai của cô, “Không đến công ty, anh muốn cùng em ra ngoài đi dạo.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ rồi gật đầu, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, vừa khéo đi ra ngoài dạo vài vòng cũng tốt, “Vậy chúng ta đi thôi, dạo gần đây em đều ở trong nhà, rất buồn chán, em cũng muốn ra ngoài chơi.”
Ninh Tôn khẽ véo má của cô, “Đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, thể lực của em không tốt, mới làm có một lần đã chịu không nổi nữa.”
Vừa nhắc đến phương diện này, Ninh Tôn thật sự giống như một con thú hoang vừa mới được xổng chuồng vậy.
Hứa Thanh Du khịt mũi khinh thường, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Vậy anh phải đợi em khá lâu đấy nhé, em phải đi thay áo quần rồi còn trang điểm nữa.”
Ninh Tôn không hề để bụng, anh dựa người vào trên sô pha, “Không sao, cứ từ từ, đừng lo lắng.”
Hứa Thanh Du thật sự làm mọi việc một cách bình thản, sau khi thay áo quần xong thì bắt đầu trang điểm, thậm chí còn tự mình làm tóc, hoàn toàn khác so với ngày thường.
Ninh Tôn ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, chỉ là anh chẳng hề tỏ vẻ sốt ruột một chút nào cả.
Lúc Hứa Thanh Du bước ra, anh mới từ từ bỏ điện thoại xuống, “Nhanh vậy sao? Anh tưởng rằng bản thân phải đợi đến khi trời tối luôn ấy chứ.”
Hứa Thanh Du biết anh đang cố ý trêu chọc cô, nhẹ nhàng đấm yêu Ninh Tôn một cái, “Đi thôi, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chốc, sau đó thì đi ăn tối.”
Có nội dung ảnh tại đây 16
nghiêm trọng, em nói xem, chúng ta đã kết hôn rồi, thế mà anh vẫn chưa mua cho em một chiếc nhẫn kim cương nào hết.”
Cơ bản là Hứa Thanh Du không hề nghĩ đến việc này, cô thì thầm với anh, “Đó không phải là thứ cần thiết, em không để ý lắm đâu.”
Mặc dù mọi người khá ưa chuộng sử dụng nhẫn kim cương, ấy vậy Hứa Thanh Du lại cảm thấy tính thực dụng của thứ này không cao, khi đeo nhẫn kim cương trên tay, đối với người khác có thể là nhìn rất đẹp, rất tuyệt vời, thế nhưng cô lại cho rằng nó thật vướng víu.
Khi giặt giũ và nấu nướng, chiếc nhẫn thật sự gây ra rất phiền toái. Một thứ đắt giá như vậy khi đeo lên tay, chỉ cần va chạm nhẹ vào đâu đó thôi cũng đã đủ khiến trái tim con người ta đau xót không thôi. Con người ấy à, phải phục vụ chính mình, chứ không phải phục vụ những thứ đồ vật vô tri vô giác.
Có lẽ là vì cô đã thông suốt những chuyện này, thế nên suy nghĩ của cô khá thoáng.
Tuy nhiên, Ninh Tôn vẫn dẫn cô đến quầy trang sức, cho dù có nghĩ như thế nào đi nữa, chỉ cần hai người không thiếu tiền, vậy thì vẫn nên có những thứ này.
Hứa Thanh Du thấu hiểu suy nghĩ của Ninh Tôn, nếu như anh thật sự không mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương, vậy thì nhất định trong lòng anh sẽ rất bứt rứt.
Hứa Thanh Du khẽ cười, “Anh đoán xem, liệu rằng cuộc gọi này có phải là của chị Thái hay không, bảo anh đến công ty ấy?”
Ninh Tôn đứng lên, chậm chạp từng bước một đi đến lấy điện thoại, “Anh đang nghĩ mình nên tìm lí do gì để từ chối chị ấy đây.”
Vừa nói dứt lời, anh đã đi đến cạnh bàn ăn, thế nhưng ngay khi vừa mới cúi đầu nhìn điện thoại di động, sắc mặt anh lập tức thay đổi, lông mày cũng thoáng chau lại.
Hứa Thanh Du ngồi đợi một lúc, thấy Ninh Tôn không nhận điện thoại ngay lập tức, vội vàng quay đầu nhìn anh.
Ninh Tôn siết chặt điện thoại trong tay, mặc cho tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên liên tục, vẫn không hề có ý tiếp nhận cuộc gọi.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang nằm dài trên ghế, thấy thế lập tức ngồi dậy, “Sao vậy anh? Sao anh lại không tiếp điện thoại thế? Ai gọi vậy anh?”
Ninh Tôn cầm điện thoại đi đến chỗ Hứa Thanh Du, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa điện thoại cho cô.
Hứa Thanh Du nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không khỏi ngạc nhiên, sau đó lại khẽ cười, “Có vẻ như Nam Nhạc thật sự không buông bỏ được anh đấy.”
Sắc mặt của Ninh Tôn không được tốt cho lắm, “Thật sự không hiểu được cô ta rốt cuộc đang làm gì, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện vớ vẩn đâu đâu.”
Hứa Thanh Du có hơi chần chừ, sau đó mới đáp, “Anh đoán xem có khi nào cô ấy gọi đến đây là vì muốn hỏi chúng ta đã đăng kí kết hôn hay chưa không?”
Nếu như trước đây Nam Nhạc có thể đoán ra được điều gì đó, vậy thì chắc hẳn cô ta cũng sẽ biết chuyện hai người đã đi đăng kí kết hôn với nhau rồi.
Ninh Tôn vừa nghe thấy Hứa Thanh Du nói như vậy, lập tức bật cười, “Em đừng nói nữa, đúng là có thể ấy chứ.”
Có điều, nói thì nói như vậy, nhưng Ninh Tôn vẫn không muốn bắt máy cuộc gọi của Nam Nhạc.
Chủ yếu là vì anh không có gì muốn nói với cô ta cả, những chuyện anh muốn nói với Nam Nhạc, trước đây đều đã nói rồi, cho dù bây giờ có chỉ là nói những lời xã giao, Ninh Tôn cũng chẳng biết nói gì.
Chỉ là anh chưa từng cố ý dây dưa với Nam Nhạc, cho dù bây giờ có không tiếp điện thoại cũng không sao.
Hứa Thanh Du ngả người nằm xuống sô pha một lần nữa, bắt chéo hai chân, chậm rãi đung đưa, “Bởi vậy mới nói, có lẽ Nam Nhạc thật sự thích anh, một người kiêu ngạo như cô ta, bộ dạng níu kéo bây giờ nhất định cũng là đang đánh cược một phen.”
Ninh Tôn mím môi, nhưng tiếc là anh thật lòng không thích Nam Nhạc. Anh không thích bất kì điểm nào của Nam Nhạc cả.
Có nội dung ảnh tại đây 15
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng đúng đúng, anh biết rồi, em cứ yên tâm đi.”
Nói đến đây, đột nhiên Hứa Thanh Du nhớ đến một chuyện khác, “Ồ, không phải anh muốn cho em tất cả tài sản của anh sao? Mau đưa đây, mau đưa đây, em muốn xem thử cuộc sống của người giàu có rốt cuộc như thế nào.”
Ninh Tôn nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Du, sau đó lấy điện thoại ra, “Được thôi, trước tiên anh sẽ chuyển hết những vốn lưu động trong tay anh cho em nhé.”
Hứa Thanh Du chỉ định nói giỡn mà thôi, cô không thật sự muốn tiền của Ninh Tôn được đặt dưới danh nghĩa của mình.
Chỉ là cô vẫn thò đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào điện thoại của Ninh Tôn.
Trong tay Ninh Tôn có vài cái thẻ ngân hàng, cô thoáng lướt qua số dư trong tài khoản, suýt chút nữa thì tròng mắt rớt ra ngoài.
Cô mím môi, bày ra dáng vẻ không thể tin được, “Cho nên mới nói minh tinh kiếm được thật nhiều tiền nha~ Anh mới ký hợp đồng được bao lâu đâu mà đã tiền chất đầy bồn rồi.”
Ninh Tôn bật cười, “Anh như thế này mà gọi là tiền chất đầy bồn ư? Phần lớn các khoản tiền đều là của công ty, thú thật thì anh không được chia nhiều lắm, so với những người khác ở trong công ty thì số tiền anh kiếm được chẳng đáng là bao.”
Đã bị chia phần ít mà còn được nhiều tiền như thế, khó trách đa phần các minh tinh đều tự mình lập công ty riêng, đúng là cái gì mình có thể lấy thì không muốn chia cho công ty mà.
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi, Ninh Tôn bảo kiếm không được bao nhiêu, nhưng số tiền thực tế cũng đã nhiều như vậy rồi, có lẽ bên phía công ty kiếm được còn nhiều hơn gấp trăm lần ấy chứ.
Chị Thái nóng lòng muốn gia hạn hợp đồng với anh cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì anh chính là một cái cây biết rụng tiền khổng lồ đấy.
Ninh Tôn không chỉ có từng ấy tiền, anh còn có một số tài sản cố định, ví dụ như phần thừa kế do Ninh Bang để lại cho anh.
Ôi trời đất ơi!
Lúc bấy giờ Hứa Thanh Du chỉ biết vỗ ngực, chu choa mẹ ơi, rốt cuộc cái đùi mà cô ôm được to đến mức nào đây.
Trước đây còn không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại số tài sản của Ninh Tôn, trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy bản thân sắp bay lên trời rồi.
Ninh Tôn muốn chuyển tiền qua cho Hứa Thanh Du, hỏi số tài khoản ngân hàng của cô.
Hứa Thanh Du vội vàng níu tay anh lại, “Em đùa với anh đấy, của anh chính là của em, để ở tiền cho anh giữ trong lòng em rất yên tâm, bây giờ em cũng có tiền của em mà.”
Tiền thưởng trước đây chị Thái phát cho cô vẫn còn rất nhiều, hiện tại trong tay cô không hề thiếu tiền.
Hơn nữa tiền của Ninh Tôn, thú thật thì cô cũng không tính lấy, những thứ ấy đều là tài sản trước hôn nhân, nếu như cô nhận lấy chúng thì cô sẽ cảm thấy mục đích khi cô gả cho Ninh Tôn không còn trong sáng nữa.
Ninh Tôn không nói gì nữa, chỉ vươn tay ôm Hứa Thanh Du vào lòng, “Em có muốn ra ngoài chơi không?”
Bây giờ đã là buổi chiều, Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đang tính làm gì, “Anh định đến công ty hả?”
Ninh Tôn nhẹ nhàng hôn lên tai của cô, “Không đến công ty, anh muốn cùng em ra ngoài đi dạo.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ rồi gật đầu, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, vừa khéo đi ra ngoài dạo vài vòng cũng tốt, “Vậy chúng ta đi thôi, dạo gần đây em đều ở trong nhà, rất buồn chán, em cũng muốn ra ngoài chơi.”
Ninh Tôn khẽ véo má của cô, “Đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, thể lực của em không tốt, mới làm có một lần đã chịu không nổi nữa.”
Vừa nhắc đến phương diện này, Ninh Tôn thật sự giống như một con thú hoang vừa mới được xổng chuồng vậy.
Hứa Thanh Du khịt mũi khinh thường, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Vậy anh phải đợi em khá lâu đấy nhé, em phải đi thay áo quần rồi còn trang điểm nữa.”
Ninh Tôn không hề để bụng, anh dựa người vào trên sô pha, “Không sao, cứ từ từ, đừng lo lắng.”
Hứa Thanh Du thật sự làm mọi việc một cách bình thản, sau khi thay áo quần xong thì bắt đầu trang điểm, thậm chí còn tự mình làm tóc, hoàn toàn khác so với ngày thường.
Ninh Tôn ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, chỉ là anh chẳng hề tỏ vẻ sốt ruột một chút nào cả.
Lúc Hứa Thanh Du bước ra, anh mới từ từ bỏ điện thoại xuống, “Nhanh vậy sao? Anh tưởng rằng bản thân phải đợi đến khi trời tối luôn ấy chứ.”
Hứa Thanh Du biết anh đang cố ý trêu chọc cô, nhẹ nhàng đấm yêu Ninh Tôn một cái, “Đi thôi, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chốc, sau đó thì đi ăn tối.”
Có nội dung ảnh tại đây 16
nghiêm trọng, em nói xem, chúng ta đã kết hôn rồi, thế mà anh vẫn chưa mua cho em một chiếc nhẫn kim cương nào hết.”
Cơ bản là Hứa Thanh Du không hề nghĩ đến việc này, cô thì thầm với anh, “Đó không phải là thứ cần thiết, em không để ý lắm đâu.”
Mặc dù mọi người khá ưa chuộng sử dụng nhẫn kim cương, ấy vậy Hứa Thanh Du lại cảm thấy tính thực dụng của thứ này không cao, khi đeo nhẫn kim cương trên tay, đối với người khác có thể là nhìn rất đẹp, rất tuyệt vời, thế nhưng cô lại cho rằng nó thật vướng víu.
Khi giặt giũ và nấu nướng, chiếc nhẫn thật sự gây ra rất phiền toái. Một thứ đắt giá như vậy khi đeo lên tay, chỉ cần va chạm nhẹ vào đâu đó thôi cũng đã đủ khiến trái tim con người ta đau xót không thôi. Con người ấy à, phải phục vụ chính mình, chứ không phải phục vụ những thứ đồ vật vô tri vô giác.
Có lẽ là vì cô đã thông suốt những chuyện này, thế nên suy nghĩ của cô khá thoáng.
Tuy nhiên, Ninh Tôn vẫn dẫn cô đến quầy trang sức, cho dù có nghĩ như thế nào đi nữa, chỉ cần hai người không thiếu tiền, vậy thì vẫn nên có những thứ này.
Hứa Thanh Du thấu hiểu suy nghĩ của Ninh Tôn, nếu như anh thật sự không mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương, vậy thì nhất định trong lòng anh sẽ rất bứt rứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.