Chương 150
Thị Từ
14/06/2021
Nhưng điều khiến Cổ Tư ngạc nhiên là rõ ràng hôm đó Trì Uyên không xảy ra quan hệ với đối phương.
Hơn nữa có rất nhiều camera giám sát ở buổi tiệc tối hôm đó.
Đến lúc ấy kiểm tra camera là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bây giờ tin tức nổ ra như thế này, đúng là đã dấy lên một làn sóng dư luận dữ dội.
Nhưng khi đó vả mặt thì cũng sẽ cắn trả rất mạnh mẽ.
Cổ Tư không gọi cho Tử Thư mà gọi thẳng cho Trì Uyên.
Trì Uyên nhanh chóng trả lời, giọng anh nghe cũng rất bình tĩnh.
Cố Tư hỏi, “Những tin tức trên mạng có ảnh hưởng nhiều đến anh không?”
Trì Uyên vẫn còn cười được, “Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, dù sao người khác cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”Có thể mọi người sẽ muốn tin vào những tin tức gây sốc thế này hơn.
Cổ Tư cau mày, “Không có camera à?”
Trì Uyên thở hắt ra, “Chắc camera đã bị bọn họ phá hỏng rồi.”
Sếp Mã kia cũng không phải kẻ ngốc, ông ta không thể ngang nhiên hãm hại anh như vậy được.
Cổ Tư có chút buồn cười, “Tất cả camera đều không có?”
Dù sao ngày đó cô tới, mặc dù đã tránh đám đông nhưng vẫn xuất hiện ở rất nhiều nơi.
Chắc chắn camera có thể quay lại được.
Trì Uyên trả lời, “Nếu họ đã để giới truyền thông tung tin này ra thì chắc chắn đã có chuẩn bị, hẳn là sẽ không để xảy ra sai sót gì về vấn đề camera đâu.”
Cổ Tư mím môi, đúng lúc này phòng chờ phát thông báo chuyến bay của anh chàng ca sĩ đã tới.Cổ Tư đi về phía lối ra.
Trì Uyên khựng lại một chút, “Cô đang ở sân bay?”
Cổ Tư nói, “Ca sĩ đến đây nên tôi đi đón.”
Trì Uyên im lặng một hồi, sau đó anh nói: “Thế cô làm gì thì làm đi, tôi tự xử lý được.
Anh nói xong cũng chẳng cho cô thời gian phản ứng đã cúp máy luôn.
Cổ Tư nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng cô cũng chẳng quan tâm, đứng đó chờ một lúc.
Ca sĩ vừa đi ra, cô đã nhìn thấy.
Cổ Tư nhảy lên, vẫy tay ra hiệu.
Anh ta chỉ mang theo một cây đàn guitar, ngoài ra chẳng mang gì nữa.
Cổ Tư đợi đối phương đi về phía mình, cô cau mày nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, “Anh không có hành lý à?”Anh ta đáp, “Tôi có bạn ở đây, tôi ở nhà bạn, không cần hành lý.
Cổ Tư chậm rãi gật đầu, “Những người như anh đi từ Nam ra Bắc, chắc là có bạn ở khắp mọi người, là do tôi không nghĩ tới.”
Anh ta chỉ cười rồi cùng Cố Tư đi ra khỏi phòng chờ.
Hai người vừa bước ra ngoài, một chiếc ô tô đã tới.
Mặc dù Cổ Tư không hiểu nhiều về xe hơi, nhưng chỉ nhìn sơ qua thì chiếc xe này cũng rất có giá trị.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh họ, sau đó tài xế đi xuống.
Cố Tư mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tài xế không nhìn Cổ Tư mà đi qua, đứng bên cạnh anh chàng ca sĩ, “Cậu hai, ông chủ bảo tôi tới đón cậu.”
Chàng ca sĩ luôn nhã nhặn, nhưng giờđây trên mặt anh ta lại không có biểu cảm gì.
Cổ Tư giật mình.
Sau đó cô chép miệng, ngước lên nhìn người ca sĩ, giọng điệu đầy ý thăm dò, “Đây, đây là chuyện gì? Anh là Thái tử nhà nào cải trang vi hành à?”
Chàng ca sĩ xụ mặt, không nói gì.
Tài xế cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, “Cậu hai, cậu đừng làm khó tôi, ông chủ nói nếu không đón được cậu thì tôi cũng đừng về nữa.”
Cổ Tư chớp chớp mắt, không biết mình nên làm gì mới phải.
Trong trường hợp này, hình như cô đứng ở đây rất dư thừa.
Cổ Tư cảm thấy có chút lúng túng, cô bèn tránh sang một bên, “Hay là hôm nay anh.”
Cô còn chưa nói xong, nam ca sĩ đã đi về phía này, ôm cô bước đi.
Cố Tư khựng lại, không biết chuyện gì đang xảy ra Anh chàng ca sĩ ôm cô đi về phía cửa ra sân bay, “Đừng quan tâm, chúng ta đi thôi.”
Chỉ là hai người mới đi chưa được hai bước, chiếc xe gia đình phía sau cũng mở cửa: Một người phụ nữ bước xuống xe, bà ta là phụ nữ đã có tuổi.
Người phụ nữ đeo kính râm, cách ăn mặc giống như một quý bà.
Bà ta đứng cạnh cửa xe, “A Tôn, chơi đủ rồi thì về nhà đi.”
Anh ta dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Cố Tư nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn ca sĩ, nhỏ giọng hỏi, “Đây là ai thế?”
Anh ta không trả lời cô.
Cô chủ động lên xe, sau đó nam ca sĩ cũng lên xe ngồi cạnh cô.
Cố Tư đợi tài xế ngồi vào rồi khởi động Xe, sau đó mới quay sang nhìn ca sĩ, “Hôm nay anh khiến tôi có chút không biết phải phản ứng thế nào.”
Anh ta quay lại nhìn Cố Tư, “Xin lôi cô.”
- ---------------------------
Hơn nữa có rất nhiều camera giám sát ở buổi tiệc tối hôm đó.
Đến lúc ấy kiểm tra camera là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bây giờ tin tức nổ ra như thế này, đúng là đã dấy lên một làn sóng dư luận dữ dội.
Nhưng khi đó vả mặt thì cũng sẽ cắn trả rất mạnh mẽ.
Cổ Tư không gọi cho Tử Thư mà gọi thẳng cho Trì Uyên.
Trì Uyên nhanh chóng trả lời, giọng anh nghe cũng rất bình tĩnh.
Cố Tư hỏi, “Những tin tức trên mạng có ảnh hưởng nhiều đến anh không?”
Trì Uyên vẫn còn cười được, “Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, dù sao người khác cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”Có thể mọi người sẽ muốn tin vào những tin tức gây sốc thế này hơn.
Cổ Tư cau mày, “Không có camera à?”
Trì Uyên thở hắt ra, “Chắc camera đã bị bọn họ phá hỏng rồi.”
Sếp Mã kia cũng không phải kẻ ngốc, ông ta không thể ngang nhiên hãm hại anh như vậy được.
Cổ Tư có chút buồn cười, “Tất cả camera đều không có?”
Dù sao ngày đó cô tới, mặc dù đã tránh đám đông nhưng vẫn xuất hiện ở rất nhiều nơi.
Chắc chắn camera có thể quay lại được.
Trì Uyên trả lời, “Nếu họ đã để giới truyền thông tung tin này ra thì chắc chắn đã có chuẩn bị, hẳn là sẽ không để xảy ra sai sót gì về vấn đề camera đâu.”
Cổ Tư mím môi, đúng lúc này phòng chờ phát thông báo chuyến bay của anh chàng ca sĩ đã tới.Cổ Tư đi về phía lối ra.
Trì Uyên khựng lại một chút, “Cô đang ở sân bay?”
Cổ Tư nói, “Ca sĩ đến đây nên tôi đi đón.”
Trì Uyên im lặng một hồi, sau đó anh nói: “Thế cô làm gì thì làm đi, tôi tự xử lý được.
Anh nói xong cũng chẳng cho cô thời gian phản ứng đã cúp máy luôn.
Cổ Tư nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng cô cũng chẳng quan tâm, đứng đó chờ một lúc.
Ca sĩ vừa đi ra, cô đã nhìn thấy.
Cổ Tư nhảy lên, vẫy tay ra hiệu.
Anh ta chỉ mang theo một cây đàn guitar, ngoài ra chẳng mang gì nữa.
Cổ Tư đợi đối phương đi về phía mình, cô cau mày nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, “Anh không có hành lý à?”Anh ta đáp, “Tôi có bạn ở đây, tôi ở nhà bạn, không cần hành lý.
Cổ Tư chậm rãi gật đầu, “Những người như anh đi từ Nam ra Bắc, chắc là có bạn ở khắp mọi người, là do tôi không nghĩ tới.”
Anh ta chỉ cười rồi cùng Cố Tư đi ra khỏi phòng chờ.
Hai người vừa bước ra ngoài, một chiếc ô tô đã tới.
Mặc dù Cổ Tư không hiểu nhiều về xe hơi, nhưng chỉ nhìn sơ qua thì chiếc xe này cũng rất có giá trị.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh họ, sau đó tài xế đi xuống.
Cố Tư mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tài xế không nhìn Cổ Tư mà đi qua, đứng bên cạnh anh chàng ca sĩ, “Cậu hai, ông chủ bảo tôi tới đón cậu.”
Chàng ca sĩ luôn nhã nhặn, nhưng giờđây trên mặt anh ta lại không có biểu cảm gì.
Cổ Tư giật mình.
Sau đó cô chép miệng, ngước lên nhìn người ca sĩ, giọng điệu đầy ý thăm dò, “Đây, đây là chuyện gì? Anh là Thái tử nhà nào cải trang vi hành à?”
Chàng ca sĩ xụ mặt, không nói gì.
Tài xế cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, “Cậu hai, cậu đừng làm khó tôi, ông chủ nói nếu không đón được cậu thì tôi cũng đừng về nữa.”
Cổ Tư chớp chớp mắt, không biết mình nên làm gì mới phải.
Trong trường hợp này, hình như cô đứng ở đây rất dư thừa.
Cổ Tư cảm thấy có chút lúng túng, cô bèn tránh sang một bên, “Hay là hôm nay anh.”
Cô còn chưa nói xong, nam ca sĩ đã đi về phía này, ôm cô bước đi.
Cố Tư khựng lại, không biết chuyện gì đang xảy ra Anh chàng ca sĩ ôm cô đi về phía cửa ra sân bay, “Đừng quan tâm, chúng ta đi thôi.”
Chỉ là hai người mới đi chưa được hai bước, chiếc xe gia đình phía sau cũng mở cửa: Một người phụ nữ bước xuống xe, bà ta là phụ nữ đã có tuổi.
Người phụ nữ đeo kính râm, cách ăn mặc giống như một quý bà.
Bà ta đứng cạnh cửa xe, “A Tôn, chơi đủ rồi thì về nhà đi.”
Anh ta dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Cố Tư nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn ca sĩ, nhỏ giọng hỏi, “Đây là ai thế?”
Anh ta không trả lời cô.
Cô chủ động lên xe, sau đó nam ca sĩ cũng lên xe ngồi cạnh cô.
Cố Tư đợi tài xế ngồi vào rồi khởi động Xe, sau đó mới quay sang nhìn ca sĩ, “Hôm nay anh khiến tôi có chút không biết phải phản ứng thế nào.”
Anh ta quay lại nhìn Cố Tư, “Xin lôi cô.”
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.